Chích Thủ Già Thiên

Chương 174: Tiếu diện hổ

/336


Không khí trong sảnh Mẫu đơn đột nhiên lạnh băng, tám vị quan quân không có một người nào còn có thể ngồi yên được. Cái tên thanh niên trước mắt nhìn như là vô hại thế mà lại có thể toát ra khí thế dọa người như thế này làm chân tay bọn chúng luống cuống. Mười mấy năm qua đã có vài vị Trấn đốc nhậm chức ở An Đông nhưng chưa từng có ai vô lễ với bọn chúng như thế?

"Tần Trấn đốc có lòng tin một người có thể giải quyết tất cả các quan hệ với quan phủ, quân đội và thế lực địa phương ở An Đông sao?" Trong giọng nói của Phong lão đầu mang ý vị dọa dẫm rõ ràng.

"Không giải quyết được thì ta mặc kệ." Tần Phi trả lời dửng dưng: "Ta còn chưa quá hai mươi tuổi, sau này còn có rất nhiều cơ hội. Tuổi ta còn trẻ như thế đã bị bắt làm Trấn đốc, cho dù ta làm hỏng chuyện tại An Đông thì sẽ được điều đi chỗ khác. Ta biết rõ người có quen biết Nguyên Đề đốc, ta cũng biết, có người rất thân với Dịch Tổng đốc, nhưng mà..."

Tần Phi dừng một chút rồi lạnh lùng quẳng tiếp một câu: "Ta với họ còn thân thiết hơn. Trấn đốc khác đứng trước mặt họ không dám thở mạnh, không có nghĩa là ta không dám."

Phong lão đầu cười lạnh nói: "Bữa cơm của Tần Trấn đốc thật đúng là không dễ dàng ăn, đồ ăn còn chưa tới, ta cũng đã bị giáng chức thành dân thường rồi. Ăn xong bữa cơm này lão đầu tử không biết còn mạng để về nhà hay không đây!"

"Cái này hẳn là có!" Tần Phi thản nhiên nói: "Chuyện giết người, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ ta sẽ không động thủ."

Mỗi người đều nghe ra trong lời nói của Tần Phi có chứa sát khí. Hắn đã nói không nên ép ta cũng đừng có chọc ta, nếu không bất cứ lúc nào đều có thể là 'Vạn bất đắc dĩ'.

Mai Phàm ỷ vào người đông thế mạnh, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu Tần Trấn đốc muốn Phong Đốc sát lui về, không bằng cũng cách chức ta luôn đi."

"Lời này chính là Mai Đốc sát tự nói đấy nhé." Tần Phi nghiêng đầu sang chỗ khác tìm Chu Lễ Uyên: "Ghi lại, nếu Mai Đốc sát đã thỉnh cầu như thế ta nhất định cho hắn thỏa mãn."

"Ngươi. . ." Một luồng lửa giận chạy thẳng từ bàn chân lên tận đỉnh đầu, bàn tay Mai Phàm đang để ở dưới mặt bàn bỗng chuẩn bị nhấc bổng cả cái bàn lên.

Một bàn tay đầy nếp nhăn đè chặt bàn tay của hắn, Phong lão đầu đưa mắt nhìn hắn, hai người bọn chúng không cần nói chuyện chỉ cần trao đổi ánh mắt là trong tâm đã nhận thức được. Mai Phàm cố nén tức giận, ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Hay, quả nhiên là tân quan mới bổ nhiệm đã biết o ép người, liên tiếp cách chức của ta và Phong Đốc sát, có phải là muốn gây khó dễ cho toàn bộ bát đại Đốc sát phân sở?"

"A, không phải!" Tần Phi cười nụ: "Đã mời mọi người tới dùng cơm thì chính là muốn nhã nhặn thương lượng. Phong Đốc sát là vì lớn tuổi, ta thương cảm muốn Phong lão được hưởng sự ấm áp của tình cảm con cháu. Về phần Mai Đốc sát, chức quan là triều đình trao tặng ngươi là muốn ngươi vì nước xuất lực. Không phải để ngươi lấy ra uy hiếp ta. Cho nên, ngươi không nghĩ làm, ta nhất định giúp ngươi đạt được mục đích."

"Sáu vị Đốc sát, còn ai không muốn làm nữa?" Ánh mắt Tần Phi quét qua từng người.

Không có ai dám vào lúc này động chạm Tần Phi để mà xui xẻo, bọn họ lặng im không trả lời tỏ ra chính mình không tức giận chút nào.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, tiểu nhị đẩy cửa đi vào, rượu thịt được bưng lên liên tục.

"Ta tuyệt đối hoan nghênh mọi người ở lại ăn cơm." Tần Phi miễn cưỡng nói: "Muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng."

"Lão phu sẽ không ăn." Phong lão đầu không còn lòng dạ nào mà ở lại xã giao với Tần Phi, trong đầu toàn là ý nghĩ làm sao để được phục chức trở lại, lúc này đứng dậy vừa chắp tay vừa xoay người đi luôn.

Bảy vị Đốc sát đều đứng dậy muốn cùng theo Phong lão đầu đi ra ngoài.

"Tiễn Phong lão đoạn đường." Tần Phi chậm rãi dặn dò.

Lý Hổ Nô rời khỏi chỗ ngồi. Vóc người hắn cao lớn vạm vỡ, không giận mà uy. Hắn bước ba bước đã đi đến bên cạnh Phong lão đầu, đưa tay tóm lấy cổ áo Phong lão đầu, xách cả người lên đi ra cửa ném ra ngoài. Chỉ nghe 'Rầm' một tiếng. Theo lý mà nói, có thể đứng gác bên trong nhà Dịch Tổng đốc dù đã lớn tuổi cũng có thể còn có một ít bản lĩnh, đáng tiếc đối mặt với lão ta chính là đệ nhất mãnh tướng Bắc Cương Lý Hổ Nô, một trảo kia làm cho toàn thân lão không có chỗ phát lực ngã một cái thật mạnh. Nếu không phải thân thể Phong lão đầu không tệ thì cú ngã này thế nào cũng làm cho lão không bị bệnh tim đột phát thì cũng là tai biến não.

"Bảy vị cũng muốn đi sao?" Tần Phi ngước mắt lên nhìn, nhàn nhạt hỏi.

"Ặc, chúng ta đưa tiễn Phong lão mà thôi." Ngay cả Mai Phàm cũng biết hiện tại muốn đối đầu với Tần Phi thì sẽ bị thiệt thòi ngay, bảy người len lén liếc mắt nhìn ra ngoài thấy Phong lão đầu vịn thắt lưng khó khăn bò dậy không nổi nên phải ngồi xuống.

Tần Phi cầm chén rượu lên: "Ta là người rất dễ nói chuyện. Nhưng ta lại có một cái tính xấu đó là, lúc ta đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh thì ta thích tự mình tính toán/ vạch ra kế hoạch. Quy củ của ta thì chính là quy củ của bộ hạ ta. Nếu như có người cho rằng ta nên dựa theo quy củ của bọn hắn mà làm việc vậy thì người đó nghĩ sai rồi. Tần Phi ta liền muốn cứng đối cứng với hắn, xem thử đồ sứ của hắn cứng hơn hay vạc sứ của ta rắn hơn."

"Dạ dạ dạ!" Bảy vị Đốc sát thấp giọng đáp.

"Ta cũng biết các ngươi không phục. Nhưng ta có cả một bụng giận dữ đây!" Tần Phi đứng dậy chậm rãi đi vòng quanh cái bàn, đang lúc đi sau lưng mọi người: "Ta lớn nhỏ gì cũng là Trấn đốc, ta có uy tín danh dự ở Đông Đô. Khi ta đến An Đông không có một bộ hạ nào ra cửa nghênh đón ta, không một người nào làm tiệc tẩy trần cho ta đừng nói cái gì là tặng quà gặp mặt. Ta mời các ngươi ăn cơm mà nguyên một đám còn lấy lý do vớ vẩn đến chậm một canh giờ."

"Thời gian chính là tính mạng, thời gian chính là tiền tài." Tần Phi thở dài nói: "Các ngươi lãng phí một canh giờ tính mạng của ta, có những con sâu từ lúc sinh ra đến lúc chết đi mất có một canh giờ thôi đấy. Ta rất muốn không tức giận nhưng ta không làm được. Ta biết nếu ta lấy tư cách cấp trên để doạ các ngươi tất các ngươi không phục. Nếu ta động thủ tẩn các ngươi một trận, hôm nay các ngươi nhẫn nhục nhưng ngày mai không chừng sẽ thuê người đâm sau lưng ta. Cho nên, ta chỉ có thể giảng đạo lý với các ngươi."

"Già rồi thì lui thôi. Phong Đốc sát quản lý tiền nong đã vài chục năm cũng không phải là chưa kiếm đủ tiền, đã vơ vét cả một bụng tiền rồi mà vẫn còn muốn vơ tiếp sao? Người phải,nên biết đủ." Tần Phi trầm ngâm nói: "Ta muốn hắn lui về là đã nể mặt hắn lắm rồi, nếu bảo là không nể tình thì ta gài bẫy hắn rồi bảo Chu Lễ Uyên đưa đến Giam Tra Ty ở Đông Đô hỏi tội. Các ngươi nói đi Giam Tra Ty nể mặt ta hay nể mặt hắn hả?"

"Dạ dạ là!" Chúng Đốc sát nơm nớp lo sợ đáp.

"Những lời cần nói ta đều đã nói, các ngươi thích nghe thì nghe. Sau này còn nhiều thời gian, chúng ta có rất nhiều cơ hội đọ sức." Tần Phi cười nói: "Ta nói cho mà biết cái chức Trấn đốc này nếu ta làm hỏng chuyện thì cùng lắm bị điều về Đông Đô. Nhưng con cái nhà cửa các ngươi đều ở An Đông, nếu không cẩn thận bị ta làm hư chuyện thì các ngươi đến chỗ nào đây?"

Mồ hôi từng giọt từ trên trán Mai Phàm chảy dài trên mặt rồi rớt xuống chén trà kêu một tiếng nhỏ, nhưng hắn không dám đưa tay lên lau.

"Không cần lo lắng như vậy. Ăn cơm, ăn cơm đi!" Tần Phi ngồi xuống, cầm chiếc đũa: "Để ta nếm thử món ăn của tửu lâu nổi tiếng nhất An Châu xem tay nghề như thế nào."

"Trấn đốc chúng ta thật đúng là nham hiểm." Hà Khôn ghé sát bên tay Chu Lễ Uyên thì thầm: "Đến lành làm gáo vỡ làm muôi cũng mang ra hù doạ, hiện tại mấy tên Đốc sát đều thành thật như chó giữ nhà."

"Không dễ như vậy đâu, Nếu như bọn chúng dễ dàng bị thu phục như vậy thì chúng không còn xứng với danh Bát đại Thiên vương rồi." Chu Lễ Uyên ghé lỗ tai khẽ khàng: "Trấn đốc nói, chúng ta phải chuẩn bị để chiến đấu lâu dài, lúc này An Đông như vũng nước đục phải tìm biện pháp làm cho nó trong sạch."

"Hai người các ngươi đừng nói nhảm, ăn cơm đi!" Tần Phi nâng chén rượu lên, cụng một cái... Khách và chủ tận hoan.

Phòng ốc ở phân sở An Đông quá cũ nát không phải là nơi thích hợp để công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc có thể ở lại, nàng bị mấy con muỗi bé li ti cắn cho nổi mấy cục u, Cửu Công chúa buồn bực tản bộ ở hành lang thì có một mùi rượu bay đến thơm nức mũi. Nàng quay lại nhìn thì thấy Tần Phi đã ăn uống no nê trở về.

"Tần Phi. . ." Cửu Công chúa cau mày nói: "Đứng xa ta ra, cả người toàn mùi rượu. Đúng rồi, nói cho ngươi chuyện này, lúc nào ngươi tìm vài tên thợ sửa sang lại chỗ này nhé. Nơi này mà người ở được à, trong phòng nhiều muỗi đến mức hút khô máu người, lại còn có chuột leo góc tường, thật đáng sợ."

"Ôi, trong quỹ của phân sở chỉ còn mười bảy lượng, khuya hôm nay ta mời mọi người ăn cơm còn phải ghi nợ thì làm sao có tiền để sửa phòng." Tần Phi kể khổ.

"Chút lòng thành!" Cửu Công chúa cười khanh khách: "Nha môn lớn như thế mà muốn sửa chữa hết cả chắc cũng phải tốn hai vạn ba vạn lượng, cần tiền cứ tới tìm ta."

Phú bà đúng là phú bà, hai ba vạn lượng đối với người ta cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, bây giờ trong mắt Tần Phi thì Cửu Công chúa không phải là cô bé xinh đẹp mà là một đống vàng rồi!

"Nghỉ đi, nếu ta có tiền tu sửa nha môn mà không có tiền phát lương bổng cho bộ hạ thì chả mấy chốc binh sĩ lang nha binh biến mất." Tần Phi lắc đầu nói.

"Quân lương cũng thiếu ư?" Cửu Công chúa mở to hai mắt nhìn, nàng lớn lên ở chốn thâm cung, thường xuyên nghe phụ hoàng nói về việc quốc gia đại sự, nàng cũng biết quan viên tham ô, nhưng nàng không biết vấn đề quân lương có thể dẫn đến binh biến, vậy thì còn ai dám động?

"Cũng không phải tất cả bị tham ô, mỗi tháng chỉ thiếu hụt mất gần một vạn lượng."

Cửu Công chúa vỗ lên bộ ngực căng tròn thản nhiên nói: "Chỉ có một vạn lượng à, nếu ngươi thiếu tiền ta có thể cho ngươi mượn."

Tần Phi lắc đầu:"Không thể, chỉ một hay hai tháng thì cô thật sự có thể trả giúp. Thế nhưng một năm hai năm thì sao? Chẳng lẽ cô muốn bù hai chục ba chục vạn lượng? Số tiền này cũng không phải nhỏ đối với công chúa như cô. Hà huống chi, dùng tiền của mình để lắp đầy chổ thiếu cho người khác cũng không phải là chính đạo."

Tần Phi nói rất đúng tình hình thực tế, Cửu Công chúa suy tư một lát thấp giọng hỏi: "Có cần ta gửi một phong thư về Đông Đô thông báo tình hình này để phụ hoàng phái khâm sai đại thần đến xử trí không?"

"Ngàn vạn đừng." Tần Phi cười cười, cô bé này chỉ ở trong thâm cung, ít hiểu biết thế sự. Lẽ thường không có quan nào mà không tham, làm quan trăm cay nghìn đắng, nếu như có thể vơ vét được một khoản thì tại sao bản thân không làm? Quan viên công minh liêm khiết không phải là không có mà là quá ít. Đại đa số quan viên ít nhiều đều có những thu nhập không chính đáng. Địa phương như An Đông có những chỗ đặc biệt hơn địa phương khác, thế lực địa phương vượt ngoài tầm tay những quan viên mà triều đình phái tới, tình huống này tất nhiên là nghiêm trọng.

Cửu Công chúa im lặng không nói gì, nàng mặc một bộ quần áo trắng muốt, trong bóng đêm thoạt nhìn thanh lệ thoát tục. Nhưng đó không phải là lý do mà Tần Phi nhìn chằm chằm vào nàng.

"Công chúa, có một chuyện rất là thú vị, đêm dài dằng dặc không có tâm trạng để ngủ, chúng ta chuẩn bị một bình trà xanh gối đầu nói chuyện có được không?" Trong lời nói của Tần Phi có âm mưu đen tối.


/336

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status