Chích Thủ Già Thiên

Chương 296: Mẫu tử

/336


Mặc dù đã có tầng mây thật dày che khuất ánh mặt trời, dưới đất cũng chẳng sáng lắm. Nhưng bây giờ dù sao cũng là ban ngày, một thanh ngưu giác tiêm (dao bầu) của Trần Hạo rõ ràng đã cứng rắn kéo toàn bộ người trong viện vào sự sợ hãi vô cùng, không cách nào thoát ra được.

Tên thị vệ thống khổ mà không thể kêu lên được, đao nhọn tung bay mà tràn đầy tiết tấu, người cầm đao tỉnh táo và chuẩn xác hết sức… Dòng máu đỏ sẫm từ từ chảy xuôi, thấm dần vào đất, miếng thịt lủng lẳng mãi không rơi xuống, làm cho người ta muốn nôn mửa.

“Chu Lễ Uyên, giải huyệt khí hải của hắn, ta đã nghĩ ra hỏi hắn cái gì.”

Tần Phi phân phó.

Tên thị vệ đang hấp hối, yếu ớt mở mắt, không che dấu chút nào hận ý của mình, hung tợn nhìn Tần Phi. Bộ dáng đó, tựa như một con sói đói, nếu như hắn còn có thể động đậy, thì tuyệt đối sẽ một ngụm nuốt luôn Tần Phi.

Tần Phi đến gần hai bước, tới gần trước người hắn, ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: “Không cần phải gấp gáp hận ta, nếu như ngươi không thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ cảm thấy, cách ta đối với ngươi bây giờ, còn quá là Bồ Tát sống.”

“Tên của ngươi? Chức vụ? Buổi tối ngày Mười tám tháng Mười một, ngươi ở đâu?” Tần Phi đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, mỉm cười nói: “Nghĩ cho thông suốt rồi nói, ta rất không thích hỏi lần thứ hai.”

Da thịt trên mặt tên thị vệ kia không ngừng run rẩy, trong lòng đánh nhau kịch liệt, ánh mắt bất lực nhìn về phía đồng liêu của mình, về phía Hộc Luật Phương đã hôn mê bất tỉnh, về phía Ngụy Bính Dần đã bắt đầu khóc lóc om sòm… Gã rốt cục vẫn phải khuất phục, thì thào khai ra: “Ngũ phẩm Đới đao thị vệ, Tân Giai Hùng.”

Tần Phi dĩ nhiên sẽ không tùy tiện liền kéo một tên thị vệ ra ngoài mà cắt, ít nhất cũng có tám, chín phần nắm chắc mới ra tay, nghe hắn báo tên, liền biết hắn không có nói láo. Làm ngũ phẩm thị vệ đã coi như một cao thủ không tầm thường, phẩm cấp của thị vệ trong cung có thể lên đến tứ phẩm là cực hạn, muốn thăng quan nữa? Thì phải trông cậy vào được gia nhập vào quân đội, hoặc là được đề bạt làm quan võ. Một ngũ phẩm thị vệ, ít nhất cũng là cao thủ cấp Thiên Tiên, còn là đới đao, lại càng là người nổi bật.

“Ngày Mười tám tháng Mười một… Đêm hôm đó, Tứ Hoàng tử đến cái tiểu viện ở Tế Liễu Nhai kia…” Tân Giai Hùng chần chờ, có lẽ khúc xương cánh tay trắng hếu nhắc nhở hắn không được chần chờ, hoặc là cố lấy dũng khí mà nói tiếp: “Ta cùng một thị vệ khác dẫn theo hai đội tùy tùng đi theo bảo vệ. Đến tiểu viện kia, đội của hắn canh giữ ở bên ngoài, bày bố canh gác trong tối ngoài sáng. Ta cho thủ hạ vào nội viện, phong tỏa cửa ra vào, kiểm tra trà rượu, thức ăn. Bản thân cùng tên còn lại bảo vệ bên người.”

Tần Phi trầm ngâm nói: “cái tiểu viện kia làm nghề gì, mọi người đều biết, Tứ Hoàng Tử nói thế chắc cũng không ngoại lệ đi?”

“Không có… không có!” Tân Giai Hùng nhe răng, trợn mắt kêu lên: “Cầm máu trước được không?”

“Nha… Muốn cầm máu, ngươi phải trả lời nhanh lên một chút. Hỏi xong tất nhiên sẽ cầm máu cho ngươi!” Tần Phi lạnh lùng nói.

Tân Giai Hùng oán hận nghiến răng một cái: “ Đêm đó Tứ Hoàng Tử ở trong phòng uống rượu, chỉ gọi một người tiếp khách. Cô gái kia đứng đầu bảng trong viện, là hồng bài. Sau khi nàng ta vào phòng, Tứ Hoàng tử bảo ta ra bên ngoài bảo vệ, sau đó, Tứ Hoàng Tử không biết vì sao nổi giận, ta liền cùng tên còn lại sang phòng bên cạnh đánh Mạc Thị Lang Mạc Ương.”

Tần Phi cười lạnh nói: “Lá gan của các ngươi thật đúng là không nhỏ, mệnh quan triều đình cũng dám tùy tiện đánh. Xem ra, câu “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” này, quả nhiên không sai chút nào.”

Tân Giai Hùng làm sao còn lo lắng giải thích nữa, nói tiếp: “Chúng ta ở ngoài cửa coi giữ đến quá nửa đêm, rồi Tứ Hoàng Tử đi ra, dặn dò chúng ta vào thu thập thi thể, dùng lễ nghi của quý tộc mà chôn cất… Chúng ta làm xong, lại cảnh cáo đám người trong viện, không được tiết lộ chuyện này, cứ bảo nàng kia bị ôn dịch là xong.”

“Nàng kia có phải tên là Bạch Hiểu Yến?” Tần Phi hỏi.

“Đúng vậy!”

Tần Phi không để ý đến hắn nữa, quay mặt lại nhìn Ngụy Bính Dần, nghiêm túc nói: “Xem ra nhân chứng toàn bộ đã đủ, bây giờ ta đem Tân Giai Hùng đi tìm thi thể của nàng ta, Hình Ngục Ty cùng Kim Thạch Ty chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi, nếu như vật chứng cũng được ra tìm ra mà nói... Trong tấu chương tiếp theo mà ta viết cho bệ hạ, câu thứ nhất của khúc dạo đầu ta sẽ viết, nhất định là – Vương tử phạm pháp, xử như thứ dân!”

“Tìm được rồi hãy nói!”

Ngụy Bính Dần dù vẫn còn mạnh miệng, cũng đã không còn khí thế.

… …

Cầu kiều nước chảy, bóng trúc hương mai. Nếu là người ngoài đến chỗ này, nhất định sẽ cho rằng đây là biệt viện của một gia đình quan lại. Có thể ở nơi Đông Đô đất đắt như vàng này, có một biệt viện như vậy, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Nhưng người biết nội tình chân chính, sẽ không thấy như vậy. Nơi này, chẳng khác gì một cái nhà giam!

Một cái kiệu ấm áp, không mấy hoa lệ có hơn hai mươi nam nữ hầu vây quanh đi vào ngôi biệt viện này. Họ xuyên qua vườn hoa, bước qua cầu đá, tiến vào trong, sau đó dừng lại. Cỗ kiệu vững vàng chạm đất, nam tử trước kiệu, khoát tay vén lên màn kiệu. Nữ hầu trung niên khom người, đưa tay ra đỡ người trong kiệu ra. Đoàn người này, bất kể nam hay nữ đều được huấn luyện nghiêm ngặt, lễ nghi hoàn hảo!

Từ trong kiệu, một nữ trung niên xinh đẹp bước xuống. Vị này nhìn qua có chút tiều tụy, vài sợi tóc mai bàng bạc run rẩy trong gió lạnh. Thế nhưng, vẻ tiều tụy chỉ làm cho bà ta càng có phong thái quý tộc khác xa với vẻ tiều tụy của những dân phụ đau khổ, vất vả vì cơm áo gạo tiền hoàn toàn không giống!

“Thái Tử đâu?” Bà ta quét mắt qua người đi ra từ trong biệt viện, không thấy đứa con yêu quí duy nhất của mình.

Tên vệ sĩ tiếp theo đi trên hành lang đến, khom người thi lễ, nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, đêm qua Thái Tử say rượu, đến nay còn chưa bước khỏi phòng ngủ nửa bước, chắc là còn chưa tỉnh lại.”

Trên mặt Hoàng Hậu xẹt qua một tia phẫn nộ không dễ dàng phát hiện, cất bước hướng hành lang đi đến.

Tên vệ sĩ nọ vội vàng xông về phía trước hai bước, ngăn tại phía trước: “Hoàng Hậu nương nương, Bệ Hạ có chỉ, trong thời gian Thái Tử tự kiểm điểm, không cho phép gặp bất cứ ai. Ty chức thân mang quân mệnh, mạo phạm nương nương, kính xin nương nương thứ tội!”

“Bốp!” Quản Hoàng Hậu nhấc tay phải lên, tát thật mạnh lên mặt của hắn. Cái tát này gồm toàn lực bản thân, mặc dù Quản Hoàng Hậu chỉ là thân nữ nhi trói gà không chặt, nhưng với một cái bạt tai đủ lực, cũng không phải là dễ chịu gì.

Bà ta cứ tiến tới, vệ sĩ kia lại di động hai bước, vẫn ngăn phía trước, hạ giọng năn nỉ: “Quân mệnh không thể làm trái, mặc dù hôm nay nương nương giết ty chức, ty chức cũng không dám để nương nương đi qua.”

“Giết ngươi ư?” Quản Hoàng Hậu lạnh lùng liếc tên vệ sĩ xốc vác chừng ba mươi tuổi kia, hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ có một nhi tử, hôm nay là một mẫu thăn tới gặp đứa con độc nhất của mình, ngươi cũng muốn ngăn cản? Ta sẽ không giết ngươi, ta có bản lãnh gì mà giết ngươi? Ha ha ha, Bệ Hạ nếu thực sự có thể đủ tàn nhẫn thì cứ giết cả mẫu tử chúng đi.”

Tay trái của bà ta chậm rãi vươn ra khỏi tay áo, bàn tay trắng nõn, mềm mại như thiếu nữ nắm chặt một con dao. Mọi người chỉ kịp kinh hô một cái, con dao đã kề trên cổ.

Quản Hoàng Hậu buồn bã nói: “Ngươi là Ngự Tiền Đới Đao Tứ Phẩm, toàn bộ người nơi này xông lên cũng không phải đối thủ của ngươi, ta không giết được ngươi, nên chỉ có thể giết mình. Hôm nay, ta không gặp được nhi tử liền chết ở chỗ này. Thế là xong hết mọi chuyện!”

Tên Tứ phẩm thị vệ quá sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống: “Hoàng Hậu Nương Nương ngàn vạn không nên… Việc này ty chức xin phái người đi bẩm báo Bệ Hạ.”

Quản Hoàng Hậu cũng không thèm nhìn hắn, dao nhỏ trong tay đè lên cổ, nhẹ nhàng một nhấn, ngay lập tức một đường máu xuất hiện trên làn da trắng noãn, ngay sau đó, dòng máu chảy xuống…

“Tránh ra!” Quản Hoàng Hậu lạnh lùng quát lên.

“Ty chức…”

Không đợi hắn nói xong, Quản Hoàng Hậu nghiến rắng một cái, lại là một vết dao nữa.

Tên Tứ Phẩm thị vệ quỳ trên mặt đất, kinh hồn táng đảm. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu như mình cãi Quân mệnh để cho Quản Hoàng Hậu đi vào, nhiều nhất chỉ là tội chết, thường ngày mình có không ít công lao, Bàng Đại sư cũng coi như nhìn mình thuận mắt, nếu thực sự phải chết, nói giúp một câu cũng có thể bảo toàn tính mạng. Còn nếu như mình dù chết cũng không thả người, Quản Hoàng Hậu này nhìn cũng không giống như đang đùa, nàng thực sự kích động muốn cắt cổ rồi… Bà ta tốt xấu gì cũng là Hoàng Hậu đương triều, tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Quản Tái Đức. Một nhà giả trẻ nhà mình chỉ còn nước đợi bị chém đầu thị chúng đi! Nói không chừng còn liên lụy cửu tộc…

Suy nghĩ liên miên cũng chỉ trong nháy mắt, hắn một khi hạ quyết tâm, liền lập tức tránh đường.

Quản Hoàng Hậu vẫn giữ dao kề cổ, bước nhanh về phía hành lang, lạnh lùng nói: “Kẻ nào không cho ta vào, một mẫu thân vì nhi tử, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Người trong viện, bất kể là người hầu của Quản Hoàng Hậu, hay là những Đại Nội Thị Vệ đến canh chừng Thái Tử, hai mặt nhìn nhau, tất cả đều mồ hôi lạnh đầm đìa.

Khóe miệng Thái Tử vẫn còn vương vết rượu, râu trên mặt bao lâu rồi chưa cạo, lộ ra chút vẻ tang thương. Trong phòng tràn đầy mùi rượu, vô số vỏ bình rượu lăn trái đổ phải trên mặt đất…Hắn mặc nguyên quần áo, say mềm nằm trên mặt đất, không ai phủ thêm chăn cho hắn, cũng không ai dìu hắn nằm lên giường. Thái tử một đế quốc vinh quang vô hạn của ngày xưa, ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một tù nhân có rượu uống, có thịt ăn trong một biệt viện hoa lệ mà thôi!

Quản Hoàng Hậu buông con dao nhỏ trong tay. Bà ta ôm Thái Tử vào lòng, rơi nước mắt, lau đi vết bụi và vết rượu trên mặt hắn.

“Mụ mụ… Ta muốn mụ mụ…” Thái Tử trong mộng nói mê, dụi dụi đầu vào ngực Quản Hoàng Hậu, giống như lúc sơ sinh không muốn xa rời.

Quản Hoàng Hậu buồn bã nói: “Từ lúc ngươi ba tuổi liền bắt đầu một mực gọi Mẫu Hậu, hai tiếng “Mụ mụ” đã bao năm rồi chưa nghe qua.”

Thái Tử đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, hai mắt mông lung. Hắn nhìn thấy Quản Hoàng Hậu đang ở trước mắt, lập tức mất hồn mất vía kêu lên: Mẫu hậu? Sao người lại đến đây? Là Phụ Hoàng muốn thả ta ra ngoài sao?”

“Không…”

Quản Hoàng Hậu chậm rãi lắc đầu: “Mẫu Hậu tới thăm ngươi một chút, ta biết ngươi ở nơi này không tốt. Muốn ra ngoài, ngươi không thể chán chường như thế, chỉ có thể phấn chấn trở lại, mới có cơ hội lấy lại tất cả thuộc về ngươi.”

“Phấn chấn lên ư?” Thái Tử đột nhiên cười như điên: “Hai mươi năm này ta còn không phấn chấn sao? Ta theo những lão đầu râu bạc kia đọc sách, đọc thuộc làu làu. Ta đi theo danh tướng học tập binh pháp, phân tích những trận đánh điển hình thời cổ…Cái gì ta cũng làm được, nhưng cuối cùng thì sao?”

Ngươi phải biết rằng, con đường này vốn là một con đường không có cách nào quay đầu lại, kẻ đi tới cuối cùng sẽ thắng. Bỏ dở giữa đường, cũng chỉ có một con đường chết.” Quản Hoàng Hậu lạnh lùng nói.

“Vậy ta đúng là bước vào tử lộ rồi. Phụ Hoàng đã chặt đứt tất cả mọi con đường của ta. Cũng tốt, ít nhất trước khi ta chết có thể thấy, rốt cuộc là Đoan Vương, hay là Tề Vương, thậm chí là lão Tứ vừa mới nhận tổ quy tông kia, là ai có thể ngồi lên vị trí đó?”

Thái tử cười lạnh thốt lên.


/336

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status