Trong đêm tối, Lưu Nhâm Trọng như một u linh lẳng lặng hòa vào màn đêm, hắn chẳng động đậy gì nhưng mỗi người đều cảm nhận được uy áp của hắn. Cái cảm giác kỳ quái này làm cho người ta cảm thấy Lưu Nhâm Trọng chỉ cần nhấc tay là có thể dễ dàng lấy đầu của mình.
Phố dài yên tĩnh, ánh trăng lạnh như tuyết, một người cùng một đám người lặng lẽ giằng co. Đột nhiên áp lực của đám người suy giảm, bọn họ giương mắt lên nhìn thì Lưu Nhâm Trọng đã biến mất trong màn đêm.
"Vừa rồi khẩu khí của ngươi lớn như vậy, không sợ Lưu Nhâm Trọng tới đây khiêu chiến sao?" Trần Hoằng Dận hờ hững hỏi.
Tần Phi cười híp mắt nói: "Ta sợ gì, không phải Tiểu Cửu thúc đang ở bên cạnh sao?"
"Lưu Nhâm Trọng mặc dù không xuất thủ, nhưng lần giằng co vừa rồi khiến ta biết bây giờ mình chưa phải là đối thủ của hắn." Trần Hoằng Dận chậm rãi nói: "Nếu như hắn xuất thủ, ta có thể sẽ chuồn trước."
La Ngũ gật đầu đồng ý, trầm ngâm nói: "Không cần vội vàng cạnh tranh, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun. Đây là cách sống của chúng ta."
Trần Hoằng Dận liếc mắt về phía Tần Phi, nhếch miệng cười một tiếng: "May mắn cho ngươi là vừa rồi Lưu Nhâm Trọng không xuất thủ." Dứt lời, Trần Hoằng Dận nâng trường thương, đám người rời đi trong nháy mắt.
Tần Phi xoay đầu nhìn vị trí Lưu Nhâm Trọng vừa mới đứng, chỗ đó đã trở nên tối om, dường như bất cứ lúc nào tên cao thủ thần bí khó lường kia cũng có thể như u linh trong đêm tối đột nhiên xuất hiện trở lại.
Tần Phi rụt vai, vội vàng đuổi theo đám Trần Hoằng Dận, gọi ơi ới: "Đợi ta một chút ... Á, sao lại càng kêu càng chạy thế... Đi cùng nhau cho an toàn..."
Đại Sở thái bình đã nhiều năm, đám Đề đốc Đồng Tri trẻ tuổi chưa bao giờ bị Tổng đốc đánh thức lúc nửa đêm để mở một cuộc họp bất thường.
Đêm nay rất nhiều quan viên Sát Sự Thính đang say ngủ phải tỉnh mộng vì tiếng kèn lệnh vang lên từ Sát Sự Thính. Tất cả đều giật mình lập tức nhảy từ trên giường xuống dưới đất, mặc kệ bên cạnh là lão bà hay tiểu thiếp, là nữ nhân hay nam nhân..., vội vội vàng vàng mặc quan phục chạy nhanh tới Sát Sự Thính với tốc độ nhanh nhất.
Tiếng kèn là lệnh triệu tập khẩn cấp, trong vòng một nén nhang sau khi kèn lệnh nổi lên, cho dù là quan viên cấp Đề đốc Đồng Tri trở lên, nếu không có mặt kịp thời liền giết chết không cần luận tội!
Ba trăm năm qua, chỉ có hai vị quan viên đến trễ, đầu của bọn hắn bị treo ở cửa chính Sát Sự Thính. Họ cũng không được lưu danh vào tấm bia đá trước cổng lớn. Giáo huấn bằng máu để báo cho quan viên Sát Sự Thính biết đây là một điều luật không thể vi phạm.
Mặc dù đối với nhiều người đây là lần triệu kiến bất thường đầu tiên, nhưng khi nén nhang vẫn còn dư lại hai tấc, toàn bộ quan viên từ Đề đốc Đồng Tri trở lên đều đã có mặt ở nghị sự đường Sát Sự Thính.
Đề đốc, Đề đốc Đồng Tri các ty tất cả có khoảng hai ba mươi người, có người cài sai nút áo, có người đi ngược giày. Ai bị Dịch lão đầu nhìn đều lúng túng sửa sang lại y phục.
"Lần triệu tập trước con ta chỉ mới biết nghịch nước, thế mà chớp mắt đã qua hơn ba mươi năm." Dịch lão đầu bưng chén trà nóng, thản nhiên nói: "Tốt lắm, không ai đến trễ. Nghe nói người già tâm sẽ mềm, chỉ có điều chư vị đừng đưa đầu của mình ra để khảo nghiệm tâm của ta."
Những quan viên quần áo xộc xệch sau khi đỏ mặt chỉnh đốn lại y phục lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ huấn thị của Tổng đốc.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ chính là đáng ra với hội nghị thế này, nhất định phải là cấp Đề đốc Đồng Tri trở lên mới có thể tham dự, nhưng trong nghị sự đường còn có một nam một nữ, một vị là Hậu Đốc Sát, một vị là Tổng trấn Đồng Tri. Hai viên quan nhỏ như hạt mè hạt đậu lại cùng đứng một bên với năm sáu người khác, cùng nghe giáo huấn với đám quan lớn.
"Tư Mã! Ngươi là Đề đốc Hình Ngục Ty, ngươi báo cáo đi." Dịch lão đầu phân phó xong liền nâng chén trà tinh tế thưởng thức.
Tư Mã bước nhanh tới trước, mặt hướng nhiều đồng liêu cất cao giọng: "Chư vị, mấy ngày trước đây xảy ra vụ án công trường bí mật bị người cướp phá, sau khi điều tra đã có kết quả. Ta rất xấu hổ vì nội gián là người ở Hình Ngục Ty, chính là Đề đốc Đồng Tri bản ty - Từ Tông Hạo. Hắn cấu kết với Phiên Vương, cùng ngoại nhân tàn sát toàn bộ hộ vệ công trường, cướp đi toàn bộ thủ nỏ đang lắp ráp."
"May mà Tổng trấn Đồng Tri Kim Thạch Ty Phồn Đóa Nhi phát hiện ra, phối hợp với Hậu Đốc Sát Giáo Tập Ty Tần Phi. Hai vị này sau một hồi đấu trí đấu dũng đã giết chết nội gián. Điều tra ra những thứ bị cướp được giấu ở kho hàng Long Xương của Đinh Tự Khố phía thành bắc."
"Vì phòng ngừa tin tức bị lộ, Giam Sự Dịch Tiểu Uyển tự mình thống lĩnh một nhóm hảo thủ của Chấp Hành Ty đi ngay tới kho hàng Long Xương của Đinh Tự Khố. Giáo Tập Ty Quân Đề đốc cũng đã thống lĩnh hảo thủ của Giáo Tập Ty phong tỏa chín cửa thành, bọn cướp tuyệt đối không cách nào rời khỏi Đông Đô!"
Tư Mã vừa nói như thế, quan viên Sát Sự Thính nhất thời nhỏ giọng nghị luận, những ai chưa từng biết Tần Phi đều nhìn kỹ lại hắn để đánh giá. Tuổi hắn còn trẻ mà đã trở thành Hậu Đốc Sát, tìm được Phồn Đóa Nhi, giết chết Từ Tông Hạo. Phải biết rằng, Từ Tông Hạo chính là hạ phẩm tông sư, giết chết hắn không dễ chút nào. Chẳng trách Dịch Tổng đốc lại coi trọng Tần Phi như thế!
Tư Mã xoay người thi lễ rồi trở về hàng. Dịch Tổng đốc đặt chén trà xuống, thong thả nói: "Rất nhiều người từng hỏi ta tại sao đã hiềm nghi Từ Tông Hạo nhưng lại không truy bắt ngay, cứ để hắn tự do hành động như vậy?"
Lão chậm rãi vươn ngón trỏ về phía trước, vừa chỉ thẳng lên trời vừa lắc lắc: "Sát Sự Thính có một cơ cấu riêng biệt. Các ngươi thân là quan viên Sát Sự Thính, hẳn đã biết quyền lực của chúng ta lớn đến mức nào. Trên tới quan lớn, dưới đến lê dân bách tính, tất cả đều nằm trong sự quản lý của Sát Sự Thính. Chúng ta phải duy trì tình báo chiến tranh với Ngô quốc,còn phải gánh vác mạng lưới giám sát trong nước. Cao thủ các ty nhiều như mây, người tài ba, dị sĩ thì vô số. Chỉ đại một vị Hậu Đốc Sát gia nhập vào hắc đạo cũng sẽ nổi danh."
"Phải có một cơ cấu biến thái như thế mới có thể tồn tại suốt ba trăm năm ở Đại Sở. Muốn không bị môn phiệt thế gia thâu tóm, không bị những cái miệng thanh liêm kia dìm xuống nước, chúng ta phải dựa vào sự đoàn kết. Theo lời Từ Tông Hạo nói thì Phồn Đóa Nhi là nội gián. Lúc trước ta không có căn cứ chính xác nên không cách nào chứng thật Từ Tông Hạo và Phồn Đóa Nhi ai mới là nội gián. Do đó ta không hành động thiếu suy nghĩ. Nghiêm hình bức cung, vu oan giá hoạ, những thủ đoạn này có thể dùng với người ở bên ngoài, nhưng không thể dùng trên người của mình. Nếu như chỉ là hoài nghi mà ta lập tức giết chết Từ Tông Hạo hoặc Phồn Đóa Nhi, hai chữ đoàn kết ở Sát Sự Thính lập tức tan thành mây khói rồi!"
Ánh mắt Dịch Tổng đốc không nhìn Tần Phi. Trong lòng Tần Phi biết rõ lời nói này của Dịch Tổng đốc thật ra là nói cho một mình hắn nghe. Địa vị mỗi người khác nhau tất nhiên cách nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Đứng ở vị trí Tần Phi, hắn phát hiện Từ tông hạo là nội gián, bị Từ Tông Hạo trả đũa trong khi Sát Sự Thính không có trợ giúp nào đáng kể, tất nhiên trong lòng có bất mãn.
Nhưng đứng ở vị trí Dịch Tổng đốc mà xét, trên thực tế Từ Tông Hạo và Phồn Đóa Nhi đều có những điểm đáng ngờ. Vụ việc gây ra nhiều người chết như vậy, một cô bé chạy trốn hết lần này đến lần khác, đây là điểm rất đáng ngờ! Lập trường quyết định hành vi, nếu như mình là Tổng đốc Sát Sự Thính, liệu có làm vậy không?
"Trên đời này, giấy không gói được lửa." Dịch Tổng đốc nói tiếp: "Đối với ngoại nhân, chúng ta có thể giết lầm một ngàn, nhưng đối với người của mình, tuyệt đối không được giết oan dù chỉ một người."
"Trong các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có người hiểu được lời của ta. Vô luận là ai cũng phải nhớ kỹ lời nói của ta hôm nay!"
Các quan viên đồng thời hô: "Ty chức nhất định khắc ghi."
"Bây giờ... đến lúc chúng ta phải thu dọn tàn cục." Dịch Tổng đốc đứng dậy rồi khẽ phất tay phải, một luồng cự lực mạnh mẽ phảng phất như sợi dây vô hình kéo Tư Mã lại, Tư Mã vừa trở lại trong hàng, còn đứng chưa vững đã bị kéo ra khỏi hàng hai bước, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Tư Mã, ngươi thân là Đề đốc Hình Ngục Ty, quản giáo thuộc hạ không nghiêm, làm xuất hiện nội gian Từ Tông Hạo. Ngươi khó mà thoát tội!" Dịch Tổng đốc lạnh lùng quát lên: "Hôm nay, cách chức vị Đề đốc Đồng Tri, phạt lương bổng một năm. Ngươi vẫn tạm thời giữ chức Đề đốc, trong vòng một năm, nếu có công lao lớn, sẽ phục nguyên chức, nếu còn có sai lầm, ngươi chuẩn bị đi Tây Vực đi."
Tần Phi mới vừa gia nhập Sát Sự Thính nên chưa biết đây là một hình phạt nghiêm khắc, nhưng nhìn sắc mặt các quan viên đều kịch biến, trong lòng biết Dịch lão đầu xuất thủ tuyệt đối không nhẹ.
Phồn Đóa Nhi nhẹ giọng giải thích: "Ở Sát Sự Thính, việc thăng chức không hề dễ dàng. Nhất là từ bước Đề đốc Đồng Tri đến Đề đốc, nếu không có công trạng to lớn, không thể lên chức được. Tư Mã Đề đốc bị giáng chức, nói cách khác, trước mắt hắn sẽ giống Đề đốc Đồng Tri các ty khác, tất cả đều có cơ hội cạnh tranh chức vị Đề đốc. Nhưng hắn đã vào sổ đen rồi thì khó mà lên chức được nữa. Hơn nữa, cho dù được cân nhắc lên nhưng do bị cách chức Đề đốc nên sẽ không có tư cách kế thừa chức vụ Tổng đốc..."
Trong lòng Tần Phi hiểu rằng, như thế chẳng phải là tiền đồ của Tư Mã ỡ Sát Sự Thính cũng sẽ chấm dứt rồi sao?
Phồn Đóa Nhi thì thầm nói tiếp: "Nguyên bản Tư Mã Đề đốc, Quân Đề đốc cùng Nguyên Đề đốc Chấp Hành Ty là có hy vọng kế nhiệm Tổng đốc nhất, Ai!"
"Hình Ngục Ty xuất hiện nội gian khiến Sát Sự Thính hổ thẹn. Từ đó về sau, liên tục ba tháng, quan viên Hình Ngục Ty chỉ có thể nhận một nửa bổng lộc. Bổng lộc được giữ lại dùng làm tử tuất cho các mật thám hy sinh vì Sát Sự Thính!"
"Giam Tra Ty lập tức kiểm tra hồ sơ mật thám từng ty của các tỉnh, loại chuyện mất mặt xấu hổ này, ta không muốn phải thấy lần thứ hai."
"Từ Tông Hạo đã chết, Đề đốc Đồng Tri có chỗ khuyết. Một tháng sau, quan viên Tổng trấn Đồng Tri các ty trở lên có thể đề bạt người ưu tú."
Dịch Tổng đốc nói xong liền dứt khoát phất phất tay, quan viên lớn nhỏ Sát Sự Thính cùng nhau thi lễ, thối lui khỏi nghị sự đường.
Tần Phi cùng Phồn Đóa Nhi đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Dịch Tổng đốc cười nói: "Ta đã gọi mà các ngươi vẫn muốn đi sao?"
Tần Phi dừng bước, xoay người hỏi: "Tổng đốc đại nhân có gì phân phó?"
Nhìn người trong phòng nghị sự cũng đã đi xa, Dịch Tổng đốc thản nhiên nói: "Phồn Đóa Nhi, ngươi là Tổng trấn Đồng Tri, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, lập công không nhỏ. Ngươi lại có công đầu trong việc nghiên cứu chế tạo thủ nỏ. Về tình về lý, ta cũng muốn chọn ngươi. Tuy thế, ta cảm thấy ngươi không hứng thú với Hình Ngục Ty. Một tháng nữa, sau khi việc điều động công việc hoàn tất, ta sẽ cất nhắc cho ngươi."
Phồn Đóa Nhi đối với chức vụ cao thấp, lương bổng tăng giảm đều không để ý. Hứng thú của nàng là ở lại Kim Thạch Ty nghiên cứu chế tạo vũ khí dược tề, liền nói: "Đa tạ Tổng đốc đại nhân đề bạt."
Dịch lão đầu khẽ mỉm cười, nhìn về phía Tần Phi: " Tần Hậu Đốc Sát. Lần này ngươi lập công cũng không nhỏ đâu."
Phố dài yên tĩnh, ánh trăng lạnh như tuyết, một người cùng một đám người lặng lẽ giằng co. Đột nhiên áp lực của đám người suy giảm, bọn họ giương mắt lên nhìn thì Lưu Nhâm Trọng đã biến mất trong màn đêm.
"Vừa rồi khẩu khí của ngươi lớn như vậy, không sợ Lưu Nhâm Trọng tới đây khiêu chiến sao?" Trần Hoằng Dận hờ hững hỏi.
Tần Phi cười híp mắt nói: "Ta sợ gì, không phải Tiểu Cửu thúc đang ở bên cạnh sao?"
"Lưu Nhâm Trọng mặc dù không xuất thủ, nhưng lần giằng co vừa rồi khiến ta biết bây giờ mình chưa phải là đối thủ của hắn." Trần Hoằng Dận chậm rãi nói: "Nếu như hắn xuất thủ, ta có thể sẽ chuồn trước."
La Ngũ gật đầu đồng ý, trầm ngâm nói: "Không cần vội vàng cạnh tranh, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun. Đây là cách sống của chúng ta."
Trần Hoằng Dận liếc mắt về phía Tần Phi, nhếch miệng cười một tiếng: "May mắn cho ngươi là vừa rồi Lưu Nhâm Trọng không xuất thủ." Dứt lời, Trần Hoằng Dận nâng trường thương, đám người rời đi trong nháy mắt.
Tần Phi xoay đầu nhìn vị trí Lưu Nhâm Trọng vừa mới đứng, chỗ đó đã trở nên tối om, dường như bất cứ lúc nào tên cao thủ thần bí khó lường kia cũng có thể như u linh trong đêm tối đột nhiên xuất hiện trở lại.
Tần Phi rụt vai, vội vàng đuổi theo đám Trần Hoằng Dận, gọi ơi ới: "Đợi ta một chút ... Á, sao lại càng kêu càng chạy thế... Đi cùng nhau cho an toàn..."
Đại Sở thái bình đã nhiều năm, đám Đề đốc Đồng Tri trẻ tuổi chưa bao giờ bị Tổng đốc đánh thức lúc nửa đêm để mở một cuộc họp bất thường.
Đêm nay rất nhiều quan viên Sát Sự Thính đang say ngủ phải tỉnh mộng vì tiếng kèn lệnh vang lên từ Sát Sự Thính. Tất cả đều giật mình lập tức nhảy từ trên giường xuống dưới đất, mặc kệ bên cạnh là lão bà hay tiểu thiếp, là nữ nhân hay nam nhân..., vội vội vàng vàng mặc quan phục chạy nhanh tới Sát Sự Thính với tốc độ nhanh nhất.
Tiếng kèn là lệnh triệu tập khẩn cấp, trong vòng một nén nhang sau khi kèn lệnh nổi lên, cho dù là quan viên cấp Đề đốc Đồng Tri trở lên, nếu không có mặt kịp thời liền giết chết không cần luận tội!
Ba trăm năm qua, chỉ có hai vị quan viên đến trễ, đầu của bọn hắn bị treo ở cửa chính Sát Sự Thính. Họ cũng không được lưu danh vào tấm bia đá trước cổng lớn. Giáo huấn bằng máu để báo cho quan viên Sát Sự Thính biết đây là một điều luật không thể vi phạm.
Mặc dù đối với nhiều người đây là lần triệu kiến bất thường đầu tiên, nhưng khi nén nhang vẫn còn dư lại hai tấc, toàn bộ quan viên từ Đề đốc Đồng Tri trở lên đều đã có mặt ở nghị sự đường Sát Sự Thính.
Đề đốc, Đề đốc Đồng Tri các ty tất cả có khoảng hai ba mươi người, có người cài sai nút áo, có người đi ngược giày. Ai bị Dịch lão đầu nhìn đều lúng túng sửa sang lại y phục.
"Lần triệu tập trước con ta chỉ mới biết nghịch nước, thế mà chớp mắt đã qua hơn ba mươi năm." Dịch lão đầu bưng chén trà nóng, thản nhiên nói: "Tốt lắm, không ai đến trễ. Nghe nói người già tâm sẽ mềm, chỉ có điều chư vị đừng đưa đầu của mình ra để khảo nghiệm tâm của ta."
Những quan viên quần áo xộc xệch sau khi đỏ mặt chỉnh đốn lại y phục lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ huấn thị của Tổng đốc.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ chính là đáng ra với hội nghị thế này, nhất định phải là cấp Đề đốc Đồng Tri trở lên mới có thể tham dự, nhưng trong nghị sự đường còn có một nam một nữ, một vị là Hậu Đốc Sát, một vị là Tổng trấn Đồng Tri. Hai viên quan nhỏ như hạt mè hạt đậu lại cùng đứng một bên với năm sáu người khác, cùng nghe giáo huấn với đám quan lớn.
"Tư Mã! Ngươi là Đề đốc Hình Ngục Ty, ngươi báo cáo đi." Dịch lão đầu phân phó xong liền nâng chén trà tinh tế thưởng thức.
Tư Mã bước nhanh tới trước, mặt hướng nhiều đồng liêu cất cao giọng: "Chư vị, mấy ngày trước đây xảy ra vụ án công trường bí mật bị người cướp phá, sau khi điều tra đã có kết quả. Ta rất xấu hổ vì nội gián là người ở Hình Ngục Ty, chính là Đề đốc Đồng Tri bản ty - Từ Tông Hạo. Hắn cấu kết với Phiên Vương, cùng ngoại nhân tàn sát toàn bộ hộ vệ công trường, cướp đi toàn bộ thủ nỏ đang lắp ráp."
"May mà Tổng trấn Đồng Tri Kim Thạch Ty Phồn Đóa Nhi phát hiện ra, phối hợp với Hậu Đốc Sát Giáo Tập Ty Tần Phi. Hai vị này sau một hồi đấu trí đấu dũng đã giết chết nội gián. Điều tra ra những thứ bị cướp được giấu ở kho hàng Long Xương của Đinh Tự Khố phía thành bắc."
"Vì phòng ngừa tin tức bị lộ, Giam Sự Dịch Tiểu Uyển tự mình thống lĩnh một nhóm hảo thủ của Chấp Hành Ty đi ngay tới kho hàng Long Xương của Đinh Tự Khố. Giáo Tập Ty Quân Đề đốc cũng đã thống lĩnh hảo thủ của Giáo Tập Ty phong tỏa chín cửa thành, bọn cướp tuyệt đối không cách nào rời khỏi Đông Đô!"
Tư Mã vừa nói như thế, quan viên Sát Sự Thính nhất thời nhỏ giọng nghị luận, những ai chưa từng biết Tần Phi đều nhìn kỹ lại hắn để đánh giá. Tuổi hắn còn trẻ mà đã trở thành Hậu Đốc Sát, tìm được Phồn Đóa Nhi, giết chết Từ Tông Hạo. Phải biết rằng, Từ Tông Hạo chính là hạ phẩm tông sư, giết chết hắn không dễ chút nào. Chẳng trách Dịch Tổng đốc lại coi trọng Tần Phi như thế!
Tư Mã xoay người thi lễ rồi trở về hàng. Dịch Tổng đốc đặt chén trà xuống, thong thả nói: "Rất nhiều người từng hỏi ta tại sao đã hiềm nghi Từ Tông Hạo nhưng lại không truy bắt ngay, cứ để hắn tự do hành động như vậy?"
Lão chậm rãi vươn ngón trỏ về phía trước, vừa chỉ thẳng lên trời vừa lắc lắc: "Sát Sự Thính có một cơ cấu riêng biệt. Các ngươi thân là quan viên Sát Sự Thính, hẳn đã biết quyền lực của chúng ta lớn đến mức nào. Trên tới quan lớn, dưới đến lê dân bách tính, tất cả đều nằm trong sự quản lý của Sát Sự Thính. Chúng ta phải duy trì tình báo chiến tranh với Ngô quốc,còn phải gánh vác mạng lưới giám sát trong nước. Cao thủ các ty nhiều như mây, người tài ba, dị sĩ thì vô số. Chỉ đại một vị Hậu Đốc Sát gia nhập vào hắc đạo cũng sẽ nổi danh."
"Phải có một cơ cấu biến thái như thế mới có thể tồn tại suốt ba trăm năm ở Đại Sở. Muốn không bị môn phiệt thế gia thâu tóm, không bị những cái miệng thanh liêm kia dìm xuống nước, chúng ta phải dựa vào sự đoàn kết. Theo lời Từ Tông Hạo nói thì Phồn Đóa Nhi là nội gián. Lúc trước ta không có căn cứ chính xác nên không cách nào chứng thật Từ Tông Hạo và Phồn Đóa Nhi ai mới là nội gián. Do đó ta không hành động thiếu suy nghĩ. Nghiêm hình bức cung, vu oan giá hoạ, những thủ đoạn này có thể dùng với người ở bên ngoài, nhưng không thể dùng trên người của mình. Nếu như chỉ là hoài nghi mà ta lập tức giết chết Từ Tông Hạo hoặc Phồn Đóa Nhi, hai chữ đoàn kết ở Sát Sự Thính lập tức tan thành mây khói rồi!"
Ánh mắt Dịch Tổng đốc không nhìn Tần Phi. Trong lòng Tần Phi biết rõ lời nói này của Dịch Tổng đốc thật ra là nói cho một mình hắn nghe. Địa vị mỗi người khác nhau tất nhiên cách nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Đứng ở vị trí Tần Phi, hắn phát hiện Từ tông hạo là nội gián, bị Từ Tông Hạo trả đũa trong khi Sát Sự Thính không có trợ giúp nào đáng kể, tất nhiên trong lòng có bất mãn.
Nhưng đứng ở vị trí Dịch Tổng đốc mà xét, trên thực tế Từ Tông Hạo và Phồn Đóa Nhi đều có những điểm đáng ngờ. Vụ việc gây ra nhiều người chết như vậy, một cô bé chạy trốn hết lần này đến lần khác, đây là điểm rất đáng ngờ! Lập trường quyết định hành vi, nếu như mình là Tổng đốc Sát Sự Thính, liệu có làm vậy không?
"Trên đời này, giấy không gói được lửa." Dịch Tổng đốc nói tiếp: "Đối với ngoại nhân, chúng ta có thể giết lầm một ngàn, nhưng đối với người của mình, tuyệt đối không được giết oan dù chỉ một người."
"Trong các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có người hiểu được lời của ta. Vô luận là ai cũng phải nhớ kỹ lời nói của ta hôm nay!"
Các quan viên đồng thời hô: "Ty chức nhất định khắc ghi."
"Bây giờ... đến lúc chúng ta phải thu dọn tàn cục." Dịch Tổng đốc đứng dậy rồi khẽ phất tay phải, một luồng cự lực mạnh mẽ phảng phất như sợi dây vô hình kéo Tư Mã lại, Tư Mã vừa trở lại trong hàng, còn đứng chưa vững đã bị kéo ra khỏi hàng hai bước, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Tư Mã, ngươi thân là Đề đốc Hình Ngục Ty, quản giáo thuộc hạ không nghiêm, làm xuất hiện nội gian Từ Tông Hạo. Ngươi khó mà thoát tội!" Dịch Tổng đốc lạnh lùng quát lên: "Hôm nay, cách chức vị Đề đốc Đồng Tri, phạt lương bổng một năm. Ngươi vẫn tạm thời giữ chức Đề đốc, trong vòng một năm, nếu có công lao lớn, sẽ phục nguyên chức, nếu còn có sai lầm, ngươi chuẩn bị đi Tây Vực đi."
Tần Phi mới vừa gia nhập Sát Sự Thính nên chưa biết đây là một hình phạt nghiêm khắc, nhưng nhìn sắc mặt các quan viên đều kịch biến, trong lòng biết Dịch lão đầu xuất thủ tuyệt đối không nhẹ.
Phồn Đóa Nhi nhẹ giọng giải thích: "Ở Sát Sự Thính, việc thăng chức không hề dễ dàng. Nhất là từ bước Đề đốc Đồng Tri đến Đề đốc, nếu không có công trạng to lớn, không thể lên chức được. Tư Mã Đề đốc bị giáng chức, nói cách khác, trước mắt hắn sẽ giống Đề đốc Đồng Tri các ty khác, tất cả đều có cơ hội cạnh tranh chức vị Đề đốc. Nhưng hắn đã vào sổ đen rồi thì khó mà lên chức được nữa. Hơn nữa, cho dù được cân nhắc lên nhưng do bị cách chức Đề đốc nên sẽ không có tư cách kế thừa chức vụ Tổng đốc..."
Trong lòng Tần Phi hiểu rằng, như thế chẳng phải là tiền đồ của Tư Mã ỡ Sát Sự Thính cũng sẽ chấm dứt rồi sao?
Phồn Đóa Nhi thì thầm nói tiếp: "Nguyên bản Tư Mã Đề đốc, Quân Đề đốc cùng Nguyên Đề đốc Chấp Hành Ty là có hy vọng kế nhiệm Tổng đốc nhất, Ai!"
"Hình Ngục Ty xuất hiện nội gian khiến Sát Sự Thính hổ thẹn. Từ đó về sau, liên tục ba tháng, quan viên Hình Ngục Ty chỉ có thể nhận một nửa bổng lộc. Bổng lộc được giữ lại dùng làm tử tuất cho các mật thám hy sinh vì Sát Sự Thính!"
"Giam Tra Ty lập tức kiểm tra hồ sơ mật thám từng ty của các tỉnh, loại chuyện mất mặt xấu hổ này, ta không muốn phải thấy lần thứ hai."
"Từ Tông Hạo đã chết, Đề đốc Đồng Tri có chỗ khuyết. Một tháng sau, quan viên Tổng trấn Đồng Tri các ty trở lên có thể đề bạt người ưu tú."
Dịch Tổng đốc nói xong liền dứt khoát phất phất tay, quan viên lớn nhỏ Sát Sự Thính cùng nhau thi lễ, thối lui khỏi nghị sự đường.
Tần Phi cùng Phồn Đóa Nhi đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Dịch Tổng đốc cười nói: "Ta đã gọi mà các ngươi vẫn muốn đi sao?"
Tần Phi dừng bước, xoay người hỏi: "Tổng đốc đại nhân có gì phân phó?"
Nhìn người trong phòng nghị sự cũng đã đi xa, Dịch Tổng đốc thản nhiên nói: "Phồn Đóa Nhi, ngươi là Tổng trấn Đồng Tri, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, lập công không nhỏ. Ngươi lại có công đầu trong việc nghiên cứu chế tạo thủ nỏ. Về tình về lý, ta cũng muốn chọn ngươi. Tuy thế, ta cảm thấy ngươi không hứng thú với Hình Ngục Ty. Một tháng nữa, sau khi việc điều động công việc hoàn tất, ta sẽ cất nhắc cho ngươi."
Phồn Đóa Nhi đối với chức vụ cao thấp, lương bổng tăng giảm đều không để ý. Hứng thú của nàng là ở lại Kim Thạch Ty nghiên cứu chế tạo vũ khí dược tề, liền nói: "Đa tạ Tổng đốc đại nhân đề bạt."
Dịch lão đầu khẽ mỉm cười, nhìn về phía Tần Phi: " Tần Hậu Đốc Sát. Lần này ngươi lập công cũng không nhỏ đâu."
/336
|