Cái neo sắt nặng nề được thả xuống dưới sông, bọt nước bắn lên tung toé, từng vòng nước lan tỏa. Đám thuỷ thủ thuần thục đưa con thuyền cập bờ. Đám tuỳ tùng xuống thuyền kiểm tra vài lần, xác nhận chắc chắn không có gì khác lạ mới ra hiệu cho đoàn người trong khoang bước ra.
Cho đến khi đoàn người bước lên bờ, các quan viên chịu trách nhiệm nghênh đón mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ngay lập tức bọn họ lại trợn tròn ánh mắt. Trên bờ sông có chừng mười thiếu nữ, tất cả đều mặc áo hồng váy đen, tóc được buộc thành hai búi, đeo mạng che mặt. Tất cả người căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt. Người của Trấn phủ ty mở đường, ngăn quan binh của đại doanh Giang Nam ở vòng ngoài.
Quản Bình, chủ soái đại doanh Giang Nam, hắng giọng một cái, cao giọng kêu lên: "Hồng Lư Tự khanh Ngô quốc ở đâu?"
Một vị nam tử trung niên, khuôn mặt gầy gò, rẽ nhóm thiếu nữ kia ra tiến lên. Tay hắn vuốt nhẹ ba chùm râu ngắn, hai mắt lấp lánh có thần, thoạt nhìn ra vẻ là người lịch duyệt. Hắn tiến gần Quản Bình, nói giọng Giang Nam: "Quản tướng quân, tại hạ chính là Hồng Lư Tự khanh Trịnh Tư Viễn."
Quản Bình nhìn lướt qua những thiếu nữ trang phục giống nhau như đúc kia, nghĩ thầm, hẳn Ngô quốc bố trí để Thất công chúa lẫn ở trong đó đám thiếu nữ là bởi sợ có người muốn gây bất lợi đối với công chúa. Quản Bình không đề cập đến việc này, mà chỉ trầm giọng nói: "Đại doanh ở Giang Nam đơn sơ, trong quân lại toàn là nam tử. Nếu để công chúa nghĩ lại tại Giang Nam đại doanh e rằng không tiện, hơn nữa người của Sát Sự Thính cũng đang chờ trong Đại doanh. Mọi người cứ vào doanh trại nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi theo Sát Sự Thính tiến về phương Bắc."
"Được. Xin đa tạ Quản tướng quân." Trịnh Tư Viễn chắp tay thi lễ.
Sát bến sông chính là đại doanh Giang Nam, doanh trại này chủ yếu là thủy quân. Trong quân đội Sở quốc có câu truyền nhau rằng: Mã quân là con của mẹ ruột, bộ quân là con của mẹ kế, thủy quân là con nhặt ngoài đường. Cũng khó trách, bấy lâu nay, Sở quốc chiến đấu cùng dị tộc phương Bắc dùng kỵ binh là chính. Dù là võ trang hay cấp dưỡng, kỵ binh bao giờ cũng được ưu tiên những đồ tốt nhất. Bộ quân phải bố phòng khắp nơi, nên đãi ngộ coi như cũng không tệ. Còn về thủy quân, đầu tư cho binh lính là kém nhất trong ba quân, chiến hạm và vũ khí không thể bì kịp thuỷ quân của Ngô quốc. Do đó, Sở quốc mới quyết định đặt đại doanh Giang Nam tại bờ sông này.
Bình thường hai quân phát sinh xung đột, thường thường chỉ thấy mắng chửi nhau như:
"Có gan thì ngươi lên bờ đi, xem lão tử giết bọn chó Ngô các ngươi như thế nào."
"Ngươi có ngon thì xuống nước thử, đứng đó sủa lăng nhăng làm chi."
Nếu thủy quân Sở quốc bực tức nhịn không nổi mà bơi thuyền ra đánh nhau với quân Ngô, kết cục có đến tám chín phần là thuyền chìm người chết. Mà Ngô quân nếu có can đảm lên bờ thì năm ngàn thiết kỵ ở đại doanh Giang Nam đủ để đem cả vạn thuỷ quân Ngô quốc biến thành vong hồn. Nhiều năm qua, hai bên đều kiêng kỵ lẫn nhau nên vẫn bình an vô sự.
Thế lực của Quản gia dù to lớn, nhưng uy tín và quyền lực trong quân đội rất thấp. Quản Bình là người đầu tiên trong đám con cháu họ Quản cầm binh quyền, vì vậy, những chỗ tốt làm sao đến phiên hắn! Mặc dù, trên danh nghĩa là chủ soái đại doanh Giang Nam, nhưng thật ra quân lực trong tay hắn chưa bằng một vị Tổng binh ở Bắc Cương.
Tại bến sông đã chờ sẵn mười chiếc xe ngựa lớn. Nhóm người của Ngô Quốc lên một xe, được dẫn đến trại chính của đại doanh Giang Nam.
Quản Bình trấn giữ đại doanh ở Giang Nam đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên người của Ngô quốc đến đại doanh trong hoà bình. Vì muốn đề cao quân uy, Quản Bình cố ý lựa ra một nhóm tướng sĩ cao lớn khoẻ mạnh, cho mặc khôi giáp sáng ngời, cầm đao sắc giáo bén, uy phong lẫm lẫm đứng thành một hàng dài hai bên cửa doanh. Đoàn xe Ngô quốc mới vừa xuất hiện, năm trăm tên dũng sĩ liền cùng nhau reo hò, thanh âm chấn động bốn phía!
Trịnh Tư Viễn kéo cương ngựa, mỉm cười nói với Quản Bình: "Chúng ta không phải là tới để hạ chiến thư, cần gì phải làm trịnh trọng thế?"
"Lễ tiết trong quân là như thế, không thể thất lễ."
Quản Bình thấy bộ hạ của mình uy vũ, trong lòng không khỏi đắc ý. Mặc dù Giang Nam đại doanh mấy năm nay không có chiến sự, nhưng Quản Bình trị quân đúng pháp. Bọn binh lính ở đại doanh Giang Nam trước đây vốn càn quấy hung hăng, Quản Bình đã phải mất một thời gian để chỉnh đốn. Mặc dù thực lực chiến đấu trong ba quân vẫn đứng hàng chót trong Sở Quốc, nhưng so sánh với trước kia đã mạnh hơn nhiều. Nếu vào thời vị tiền nhiệm, trước khi Quản Bình cầm binh quyền, trong quân nếu có thể tìm ra hơn một trăm người giống như nhóm đang xếp hàng trước cửa thì đã là kỳ tích rồi!
Đoàn xe chầm chậm tiến vào đại doanh, trong soái trại đã sắp xếp chỗ ngồi đây ra đấy. Khi mọi người đã chào hỏi xong xuôi, ổn định chỗ ngồi, nhà bếp liên tục mang đồ ăn lên.
Quản Bình ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái chính là nhóm người Sát Sự Thính vốn đến đây để hộ tống Thất công chúa, bên phải là người Ngô quốc. Khiến Quản Bình cảm thấy nhức đầu chính là việc hơn mười cô gái trang phục giống nhau như đúc, ngay cả ăn cơm cũng như hình với bóng ngồi chung một chỗ. Doanh trướng tưởng là rộng rãi nhưng bởi vì mười mấy người này mà xem ra hơi chật chội.
"Dùng bữa ở trong quân doanh chỉ cần mình Thất công chúa ngồi đây là được rồi, các nàng khác cứ mời ra ngoài thì tốt hơn." Quản Bình nhỏm người kề vào lỗ tai Trịnh Tư Viễn nói.
Trịnh Tư Viễn cười khổ một tiếng: "Quản tướng quân, cái này ta cũng không có biện pháp đâu. Nếu chưa tới Đông đô, ngay tại hạ cũng không biết vị nào chính thật là Thất công chúa. Thất công chúa ở trong thâm cung từ nhỏ, chưa từng rời cung nửa bước. Tại hạ chưa bao giờ thấy được chân diện mục của công chúa. Ngoài ra, đây lại là quy củ của Trấn phủ ty, nhóm thị nữ này do Trấn phủ ty chọn lựa. Một khi chhưa tới Đông đô, nhất định phải đi chung cùng nhau, không thể bộc lộ thân phận của công chúa."
Quản Bình bất đắc dĩ đành đứng dậy nói: "Chư vị Ngô quốc, các vị đường xa đến đây, sau khi ăn xong bữa cơm này, trách nhiệm bảo vệ sẽ chuyển giao qua cho Sát Sự Thính chúng ta. Ta sẽ giới thiệu với các vị những người của Sát Sự Thính."
"Đề đốc Đồng Tri Sát Sự Thính Quý Phong, Tổng trấn Đồng Tri Tần Phi."
Một người trong nhóm Ngô quốc bỗng đứng lên nói: "Quản tướng quân, chuyến đi này có rất nhiều nguy hiểm. Mọi người đều tự hiểu. Trấn Phủ ty và Sát Sự Thính chém giết lẫn nhau nhiều năm như vậy, nên hiểu nhau khá kỹ càng. Quý Phong chính là Đề đốc Đồng Tri của Kim Thạch Ty, Tần Phi là Tổng trấn Đồng Tri của Hình Ngục Ty. Hình Ngục Ty và Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính vốn không có mấy cao thủ trong ấy. Chuyến đi này nếu là do hai người này đảm nhiệm, ta nghĩ, hay là chúng ta không cần đi làm chi, cứ ở tại chỗ này chờ Trấn Phủ ty điều động thêm nhân thủ tiếp viện rồi xem sau."
Tần Phi vốn đã không thoải mái từ sớm, hắn cùng người của Sát Sự Thính gấp rút chạy đến đây mất hết một ngày một đêm, xem chừng phải bỏ luôn cái Tết ở Đông Đô rồi, nay lại thấy người nọ nói chuyện quá khó nghe, lúc này nói: "Các hạ là Thiên hộ Trấn phủ ty à? Là Thiêm sự sao?"
"Thiên hộ Cổ Kiên."
"Trong năm năm vừa rồi, cơ cấu Trấn phủ ty ở Giang Bắc tổng cộng bị phá huỷ một một trăm ba mươi bảy điểm, hơn hai trăm người ngoại tộc bị bắt giữ, giết chết bảy mươi người. Trong đó, quan viên cấp bách hộ trở lên là hơn ba mươi người, Thiên hộ mười bốn người." Tần Phi gần đây vì khảo hạch, đối với mấy chi tiết này hắn nắm rất rõ ràng, liệt kê một tràng không chút khó khăn.
"Cùng thời điểm này, Sát Sự Thính ở Giang Nam tổn thất hai mươi lăm điểm, hơn sáu mươi người bị bắt, bị giết chết chỉ có hai người! Quan viên cao nhất bị bắt chỉ là Tổng trấn Đồng Tri và cũng chỉ có mỗi một người."
Tần Phi ngửa mặt lên trời, bộ dạng khinh miệt Cổ Kiên: "Ngươi có tư cách bình phẩm Sát Sự Thính làm việc sao?"
Cổ Kiên nhất thời không nói được gì, số liệu đôi khi thể hiện vấn đề rất trực quan. Trước kia, Trấn Phủ ty còn có thể cùng Sát Sự Thính tám lạng nửa cân, nhưng những năm gần đây nhất, nhân thủ các ty của Sát Sự Thính không ngừng được tăng cường, Trấn phủ ty đã bắt đầu rơi vào hạ phong.
"Quý Đồng Tri mặc dù là Đề đốc Đồng Tri của Kim Thạch Ty, nhưng giết người cũng không nhất định cứ phải xem tu vi. Tay chân cũng là giết, vũ khí cũng là giết, dụng độc cũng là giết." Tần Phi thản nhiên nói: "Ngoài ra, ta và Quý Đồng Tri chẳng qua chỉ là chịu trách nhiệm nghênh đón, còn việc đảm bảo an toàn cho công chúa chính là do Chấp Hành Ty chịu trách nhiệm. Chỉ vì các ngươi nhìn không ra mà thôi!"
Quý Phong ở Kim Thạch Ty đã nhiều năm, Kim Thạch Ty từ trước tới giờ tu vi vốn thấp hơn, nên bị đánh giá thấp cũng không phải là lần đầu tiên. Hắn khẽ mỉm cười, cầm chén, rót đầy rượu, hai tay nâng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Cổ Kiên thì để chén rượu xuống.
"Luận thân phận, ta đây Đề đốc Đồng Tri, so với Thiên hộ đại nhân tuy còn cao hơn một chút nhưng dù sao các ngươi vốn là khách phương xa, lão phu xin mời ngươi một chén!"
Quý Phong cười ha hả nhìn Cổ Kiên, Cổ Kiên thở dồn dập hẳn. Hắn cẩn thận ngay cả đụng cũng không dám đụng vào chén rượu. Khẩu khí vừa rồi tuy lớn, nhưng hắn không phải là không biết Quý Phong là một người đáng sợ cỡ nào. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy với tài nghệ của Quý Phong trong lĩnh vực vũ khí và tễ thuốc, thì nếu hắn gặp phải cao thủ chân chính e chẳng làm nên chuyện gì.
Quý Phong dụng độc, như gió đêm không lưu vết. Chén rượu này có độc hay là không có độc? Cổ Kiên căn bản cũng không biết được. Nếu như mình uống độc tửu vào bụng, sau lại cầu khẩn đối phương cứu chữa, chẳng phải là đem mặt mũi của Trấn phủ ty ném đi hay sao? Còn nếu không uống? Người ta đã đưa chén rượu đến mời tới mặt mà không uống chính là thất lễ.
Rượu được đặt trên bàn, dường như được một bàn tay vô hình nâng lên, bay đến trước mặt Cổ Kiên. Mùi rượu tỏa ra bốn phía rất đậm đà hương vị. Tần Phi dùng niệm lực thao túng chén rượu thành thạo, cười nói: "Sao lại không uống?"
Cổ Kiên lúng túng, chần chờ rồi thấp giọng nói: "Ta. . . Ta không uống rượu."
"Không uống rượu cũng được." Tần Phi khẽ nói: "Quý Đồng Tri, liệu huynh có thể vì khách quý Giang Nam mà một lần nữa mời một chén nước chăng?"
Cho dù Quý Phong đổi sang mời bằng không khí, Cổ Kiên cũng không có lá gan uống vào, hắn bị Tần Phi ép đến cùng đường, theo bản năng hướng ánh mắt về các nàng thị nữ kia cầu cứu.
Tần Phi nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Kiên đột nhiên tỉnh ngộ, vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hơn mười vị thị nữ lại quỷ dị cùng mở miệng nói đồng thanh: "Cổ thiên hộ, Quý Đồng Tri mời rượu, ngươi có thể nào lại không uống? Ngươi vì lễ tiết của hai nước mà uống. Nếu có người lợi dụng động tay động chân vào chén rượu. Trấn phủ ty tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
Dũng khí của Cổ Kiên dâng cao, tiếp chén rượu đang lơ lửng trên không, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đỉnh đạc nghiêng chén, một giọt cũng đã uống sạch.
Tần Phi thản nhiên nói: "Cổ thiên hộ thật can đảm."
Cổ Kiên vẻ tươi cười hiện lại trên khuôn mặt, Tần Phi lại nói tiếp: "Quý Đồng Tri thân phận tôn quý tất nhiên không hạ độc, nhưng điều đó không có nghĩa là ta đã không hạ độc ngươi. Ngươi ngay cả việc ta phóng độc như thế nào, vào lúc nào lại không chút hay biết. Chức Thiên hộ này của ngươi chẳng lẽ là do mua được?"
"Ngươi? Ngươi thực dám phóng độc?"
Cổ Kiên quá kinh hãi, độc dược của Kim Thạch Ty lừng danh khắp thiên hạ. Rất nhiều loại độc dược quái dị, thậm chí có loại độc dược vào bụng một năm sau cũng vẫn chưa phát tác, nhưng thêm một năm nữa lại có thể hành hạ người ta hận không thể tự mình một đao cắt cổ. Hắn vội chạy ra khỏi lều như gió, vận chuyển chân khí sôi trào từ khí hải dâng lên, nôn mửa ra toàn bộ số rượu mới uống vào.
Quý Phong cười ha hả nhìn Tần Phi nói: "Ngươi cần gì phải hù dọa hắn?"
"Hắn ngay cả hù dọa cũng không biết là hù dọa, cái chức Thiên hộ này xem ra chắc không phải là do mua mà có..." Tần Phi thở dài nói: "Ta dám bảo đảm, hắn nhất định có một người cha ngon lành! Nhất định là một người cha mà nhiều người hận rằng mình đã ko có."
Cho đến khi đoàn người bước lên bờ, các quan viên chịu trách nhiệm nghênh đón mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ngay lập tức bọn họ lại trợn tròn ánh mắt. Trên bờ sông có chừng mười thiếu nữ, tất cả đều mặc áo hồng váy đen, tóc được buộc thành hai búi, đeo mạng che mặt. Tất cả người căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt. Người của Trấn phủ ty mở đường, ngăn quan binh của đại doanh Giang Nam ở vòng ngoài.
Quản Bình, chủ soái đại doanh Giang Nam, hắng giọng một cái, cao giọng kêu lên: "Hồng Lư Tự khanh Ngô quốc ở đâu?"
Một vị nam tử trung niên, khuôn mặt gầy gò, rẽ nhóm thiếu nữ kia ra tiến lên. Tay hắn vuốt nhẹ ba chùm râu ngắn, hai mắt lấp lánh có thần, thoạt nhìn ra vẻ là người lịch duyệt. Hắn tiến gần Quản Bình, nói giọng Giang Nam: "Quản tướng quân, tại hạ chính là Hồng Lư Tự khanh Trịnh Tư Viễn."
Quản Bình nhìn lướt qua những thiếu nữ trang phục giống nhau như đúc kia, nghĩ thầm, hẳn Ngô quốc bố trí để Thất công chúa lẫn ở trong đó đám thiếu nữ là bởi sợ có người muốn gây bất lợi đối với công chúa. Quản Bình không đề cập đến việc này, mà chỉ trầm giọng nói: "Đại doanh ở Giang Nam đơn sơ, trong quân lại toàn là nam tử. Nếu để công chúa nghĩ lại tại Giang Nam đại doanh e rằng không tiện, hơn nữa người của Sát Sự Thính cũng đang chờ trong Đại doanh. Mọi người cứ vào doanh trại nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi theo Sát Sự Thính tiến về phương Bắc."
"Được. Xin đa tạ Quản tướng quân." Trịnh Tư Viễn chắp tay thi lễ.
Sát bến sông chính là đại doanh Giang Nam, doanh trại này chủ yếu là thủy quân. Trong quân đội Sở quốc có câu truyền nhau rằng: Mã quân là con của mẹ ruột, bộ quân là con của mẹ kế, thủy quân là con nhặt ngoài đường. Cũng khó trách, bấy lâu nay, Sở quốc chiến đấu cùng dị tộc phương Bắc dùng kỵ binh là chính. Dù là võ trang hay cấp dưỡng, kỵ binh bao giờ cũng được ưu tiên những đồ tốt nhất. Bộ quân phải bố phòng khắp nơi, nên đãi ngộ coi như cũng không tệ. Còn về thủy quân, đầu tư cho binh lính là kém nhất trong ba quân, chiến hạm và vũ khí không thể bì kịp thuỷ quân của Ngô quốc. Do đó, Sở quốc mới quyết định đặt đại doanh Giang Nam tại bờ sông này.
Bình thường hai quân phát sinh xung đột, thường thường chỉ thấy mắng chửi nhau như:
"Có gan thì ngươi lên bờ đi, xem lão tử giết bọn chó Ngô các ngươi như thế nào."
"Ngươi có ngon thì xuống nước thử, đứng đó sủa lăng nhăng làm chi."
Nếu thủy quân Sở quốc bực tức nhịn không nổi mà bơi thuyền ra đánh nhau với quân Ngô, kết cục có đến tám chín phần là thuyền chìm người chết. Mà Ngô quân nếu có can đảm lên bờ thì năm ngàn thiết kỵ ở đại doanh Giang Nam đủ để đem cả vạn thuỷ quân Ngô quốc biến thành vong hồn. Nhiều năm qua, hai bên đều kiêng kỵ lẫn nhau nên vẫn bình an vô sự.
Thế lực của Quản gia dù to lớn, nhưng uy tín và quyền lực trong quân đội rất thấp. Quản Bình là người đầu tiên trong đám con cháu họ Quản cầm binh quyền, vì vậy, những chỗ tốt làm sao đến phiên hắn! Mặc dù, trên danh nghĩa là chủ soái đại doanh Giang Nam, nhưng thật ra quân lực trong tay hắn chưa bằng một vị Tổng binh ở Bắc Cương.
Tại bến sông đã chờ sẵn mười chiếc xe ngựa lớn. Nhóm người của Ngô Quốc lên một xe, được dẫn đến trại chính của đại doanh Giang Nam.
Quản Bình trấn giữ đại doanh ở Giang Nam đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên người của Ngô quốc đến đại doanh trong hoà bình. Vì muốn đề cao quân uy, Quản Bình cố ý lựa ra một nhóm tướng sĩ cao lớn khoẻ mạnh, cho mặc khôi giáp sáng ngời, cầm đao sắc giáo bén, uy phong lẫm lẫm đứng thành một hàng dài hai bên cửa doanh. Đoàn xe Ngô quốc mới vừa xuất hiện, năm trăm tên dũng sĩ liền cùng nhau reo hò, thanh âm chấn động bốn phía!
Trịnh Tư Viễn kéo cương ngựa, mỉm cười nói với Quản Bình: "Chúng ta không phải là tới để hạ chiến thư, cần gì phải làm trịnh trọng thế?"
"Lễ tiết trong quân là như thế, không thể thất lễ."
Quản Bình thấy bộ hạ của mình uy vũ, trong lòng không khỏi đắc ý. Mặc dù Giang Nam đại doanh mấy năm nay không có chiến sự, nhưng Quản Bình trị quân đúng pháp. Bọn binh lính ở đại doanh Giang Nam trước đây vốn càn quấy hung hăng, Quản Bình đã phải mất một thời gian để chỉnh đốn. Mặc dù thực lực chiến đấu trong ba quân vẫn đứng hàng chót trong Sở Quốc, nhưng so sánh với trước kia đã mạnh hơn nhiều. Nếu vào thời vị tiền nhiệm, trước khi Quản Bình cầm binh quyền, trong quân nếu có thể tìm ra hơn một trăm người giống như nhóm đang xếp hàng trước cửa thì đã là kỳ tích rồi!
Đoàn xe chầm chậm tiến vào đại doanh, trong soái trại đã sắp xếp chỗ ngồi đây ra đấy. Khi mọi người đã chào hỏi xong xuôi, ổn định chỗ ngồi, nhà bếp liên tục mang đồ ăn lên.
Quản Bình ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái chính là nhóm người Sát Sự Thính vốn đến đây để hộ tống Thất công chúa, bên phải là người Ngô quốc. Khiến Quản Bình cảm thấy nhức đầu chính là việc hơn mười cô gái trang phục giống nhau như đúc, ngay cả ăn cơm cũng như hình với bóng ngồi chung một chỗ. Doanh trướng tưởng là rộng rãi nhưng bởi vì mười mấy người này mà xem ra hơi chật chội.
"Dùng bữa ở trong quân doanh chỉ cần mình Thất công chúa ngồi đây là được rồi, các nàng khác cứ mời ra ngoài thì tốt hơn." Quản Bình nhỏm người kề vào lỗ tai Trịnh Tư Viễn nói.
Trịnh Tư Viễn cười khổ một tiếng: "Quản tướng quân, cái này ta cũng không có biện pháp đâu. Nếu chưa tới Đông đô, ngay tại hạ cũng không biết vị nào chính thật là Thất công chúa. Thất công chúa ở trong thâm cung từ nhỏ, chưa từng rời cung nửa bước. Tại hạ chưa bao giờ thấy được chân diện mục của công chúa. Ngoài ra, đây lại là quy củ của Trấn phủ ty, nhóm thị nữ này do Trấn phủ ty chọn lựa. Một khi chhưa tới Đông đô, nhất định phải đi chung cùng nhau, không thể bộc lộ thân phận của công chúa."
Quản Bình bất đắc dĩ đành đứng dậy nói: "Chư vị Ngô quốc, các vị đường xa đến đây, sau khi ăn xong bữa cơm này, trách nhiệm bảo vệ sẽ chuyển giao qua cho Sát Sự Thính chúng ta. Ta sẽ giới thiệu với các vị những người của Sát Sự Thính."
"Đề đốc Đồng Tri Sát Sự Thính Quý Phong, Tổng trấn Đồng Tri Tần Phi."
Một người trong nhóm Ngô quốc bỗng đứng lên nói: "Quản tướng quân, chuyến đi này có rất nhiều nguy hiểm. Mọi người đều tự hiểu. Trấn Phủ ty và Sát Sự Thính chém giết lẫn nhau nhiều năm như vậy, nên hiểu nhau khá kỹ càng. Quý Phong chính là Đề đốc Đồng Tri của Kim Thạch Ty, Tần Phi là Tổng trấn Đồng Tri của Hình Ngục Ty. Hình Ngục Ty và Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính vốn không có mấy cao thủ trong ấy. Chuyến đi này nếu là do hai người này đảm nhiệm, ta nghĩ, hay là chúng ta không cần đi làm chi, cứ ở tại chỗ này chờ Trấn Phủ ty điều động thêm nhân thủ tiếp viện rồi xem sau."
Tần Phi vốn đã không thoải mái từ sớm, hắn cùng người của Sát Sự Thính gấp rút chạy đến đây mất hết một ngày một đêm, xem chừng phải bỏ luôn cái Tết ở Đông Đô rồi, nay lại thấy người nọ nói chuyện quá khó nghe, lúc này nói: "Các hạ là Thiên hộ Trấn phủ ty à? Là Thiêm sự sao?"
"Thiên hộ Cổ Kiên."
"Trong năm năm vừa rồi, cơ cấu Trấn phủ ty ở Giang Bắc tổng cộng bị phá huỷ một một trăm ba mươi bảy điểm, hơn hai trăm người ngoại tộc bị bắt giữ, giết chết bảy mươi người. Trong đó, quan viên cấp bách hộ trở lên là hơn ba mươi người, Thiên hộ mười bốn người." Tần Phi gần đây vì khảo hạch, đối với mấy chi tiết này hắn nắm rất rõ ràng, liệt kê một tràng không chút khó khăn.
"Cùng thời điểm này, Sát Sự Thính ở Giang Nam tổn thất hai mươi lăm điểm, hơn sáu mươi người bị bắt, bị giết chết chỉ có hai người! Quan viên cao nhất bị bắt chỉ là Tổng trấn Đồng Tri và cũng chỉ có mỗi một người."
Tần Phi ngửa mặt lên trời, bộ dạng khinh miệt Cổ Kiên: "Ngươi có tư cách bình phẩm Sát Sự Thính làm việc sao?"
Cổ Kiên nhất thời không nói được gì, số liệu đôi khi thể hiện vấn đề rất trực quan. Trước kia, Trấn Phủ ty còn có thể cùng Sát Sự Thính tám lạng nửa cân, nhưng những năm gần đây nhất, nhân thủ các ty của Sát Sự Thính không ngừng được tăng cường, Trấn phủ ty đã bắt đầu rơi vào hạ phong.
"Quý Đồng Tri mặc dù là Đề đốc Đồng Tri của Kim Thạch Ty, nhưng giết người cũng không nhất định cứ phải xem tu vi. Tay chân cũng là giết, vũ khí cũng là giết, dụng độc cũng là giết." Tần Phi thản nhiên nói: "Ngoài ra, ta và Quý Đồng Tri chẳng qua chỉ là chịu trách nhiệm nghênh đón, còn việc đảm bảo an toàn cho công chúa chính là do Chấp Hành Ty chịu trách nhiệm. Chỉ vì các ngươi nhìn không ra mà thôi!"
Quý Phong ở Kim Thạch Ty đã nhiều năm, Kim Thạch Ty từ trước tới giờ tu vi vốn thấp hơn, nên bị đánh giá thấp cũng không phải là lần đầu tiên. Hắn khẽ mỉm cười, cầm chén, rót đầy rượu, hai tay nâng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Cổ Kiên thì để chén rượu xuống.
"Luận thân phận, ta đây Đề đốc Đồng Tri, so với Thiên hộ đại nhân tuy còn cao hơn một chút nhưng dù sao các ngươi vốn là khách phương xa, lão phu xin mời ngươi một chén!"
Quý Phong cười ha hả nhìn Cổ Kiên, Cổ Kiên thở dồn dập hẳn. Hắn cẩn thận ngay cả đụng cũng không dám đụng vào chén rượu. Khẩu khí vừa rồi tuy lớn, nhưng hắn không phải là không biết Quý Phong là một người đáng sợ cỡ nào. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy với tài nghệ của Quý Phong trong lĩnh vực vũ khí và tễ thuốc, thì nếu hắn gặp phải cao thủ chân chính e chẳng làm nên chuyện gì.
Quý Phong dụng độc, như gió đêm không lưu vết. Chén rượu này có độc hay là không có độc? Cổ Kiên căn bản cũng không biết được. Nếu như mình uống độc tửu vào bụng, sau lại cầu khẩn đối phương cứu chữa, chẳng phải là đem mặt mũi của Trấn phủ ty ném đi hay sao? Còn nếu không uống? Người ta đã đưa chén rượu đến mời tới mặt mà không uống chính là thất lễ.
Rượu được đặt trên bàn, dường như được một bàn tay vô hình nâng lên, bay đến trước mặt Cổ Kiên. Mùi rượu tỏa ra bốn phía rất đậm đà hương vị. Tần Phi dùng niệm lực thao túng chén rượu thành thạo, cười nói: "Sao lại không uống?"
Cổ Kiên lúng túng, chần chờ rồi thấp giọng nói: "Ta. . . Ta không uống rượu."
"Không uống rượu cũng được." Tần Phi khẽ nói: "Quý Đồng Tri, liệu huynh có thể vì khách quý Giang Nam mà một lần nữa mời một chén nước chăng?"
Cho dù Quý Phong đổi sang mời bằng không khí, Cổ Kiên cũng không có lá gan uống vào, hắn bị Tần Phi ép đến cùng đường, theo bản năng hướng ánh mắt về các nàng thị nữ kia cầu cứu.
Tần Phi nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Kiên đột nhiên tỉnh ngộ, vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hơn mười vị thị nữ lại quỷ dị cùng mở miệng nói đồng thanh: "Cổ thiên hộ, Quý Đồng Tri mời rượu, ngươi có thể nào lại không uống? Ngươi vì lễ tiết của hai nước mà uống. Nếu có người lợi dụng động tay động chân vào chén rượu. Trấn phủ ty tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
Dũng khí của Cổ Kiên dâng cao, tiếp chén rượu đang lơ lửng trên không, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đỉnh đạc nghiêng chén, một giọt cũng đã uống sạch.
Tần Phi thản nhiên nói: "Cổ thiên hộ thật can đảm."
Cổ Kiên vẻ tươi cười hiện lại trên khuôn mặt, Tần Phi lại nói tiếp: "Quý Đồng Tri thân phận tôn quý tất nhiên không hạ độc, nhưng điều đó không có nghĩa là ta đã không hạ độc ngươi. Ngươi ngay cả việc ta phóng độc như thế nào, vào lúc nào lại không chút hay biết. Chức Thiên hộ này của ngươi chẳng lẽ là do mua được?"
"Ngươi? Ngươi thực dám phóng độc?"
Cổ Kiên quá kinh hãi, độc dược của Kim Thạch Ty lừng danh khắp thiên hạ. Rất nhiều loại độc dược quái dị, thậm chí có loại độc dược vào bụng một năm sau cũng vẫn chưa phát tác, nhưng thêm một năm nữa lại có thể hành hạ người ta hận không thể tự mình một đao cắt cổ. Hắn vội chạy ra khỏi lều như gió, vận chuyển chân khí sôi trào từ khí hải dâng lên, nôn mửa ra toàn bộ số rượu mới uống vào.
Quý Phong cười ha hả nhìn Tần Phi nói: "Ngươi cần gì phải hù dọa hắn?"
"Hắn ngay cả hù dọa cũng không biết là hù dọa, cái chức Thiên hộ này xem ra chắc không phải là do mua mà có..." Tần Phi thở dài nói: "Ta dám bảo đảm, hắn nhất định có một người cha ngon lành! Nhất định là một người cha mà nhiều người hận rằng mình đã ko có."
/336
|