img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/932b6118806b76591475d9db8f85d1b1.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">
Ngày hôm sau mới sáng sớm Vệ Thập Mệnh đã ra ngoài, hơn nữa vẫn còn nhớ phải cho cá ăn, có vẻ đến giữa trưa cũng không về. Ngu Thất vui vẻ tiễn Vệ Thập Mệnh đi, nghe tiếng xe dần xa lúc này mới nổi lên mặt nước hóa thành người cá bơi đến cạnh thành bể.
Nhưng chờ một lát vẫn chưa thấy Hắc Tử đâu, Ngu Thất đành phải tạm bỏ suy nghĩ ra ngoài.
Lúc này cách đó không xa Hắc Tử đang cào cửa biệt thự, tiếng cào cửa chói tai cũng không hề lay động được quyết tâm của Trương Triệu, anh ta thấy hai ngày nay hoàng thượng chạy càng ngày càng xa, Trương Triệu cảm thấy nên quản nó một chút tránh trường hợp có ngày nào đó nó chạy quá xa không tìm được đường về nhà. Trương Triệu cầm các loại đồ chơi mà Hắc Tử thích, cũng dùng đồ ăn gây chú ý nhưng lần nào nó cũng hất ra rồi lại cào cửa, Trương Triệu thì kiên nhẫn, còn Hắc Tử vẫn rất cố chấp...
Ngu Thất chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy vật cưỡi đến cũng đã đoán được nguyên nhân, cậu nghĩ chỉ một vật cưỡi là chưa đủ, và lại vật cưỡi còn có chủ nhân nên không tiện, nếu có thể tìm được động vật hoang nho nhỏ linh hoạt chạy nhanh thì tốt rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch như có thứ gì đó rơi xuống. Ngu Thất quay sang nhìn thấy trên cây tùng ngoài cửa sổ có một con sóc nâu, nó có một chiếc đuôi dài bông xù nhìn rất mềm mại.
Ngu Thất: (* ̄︶ ̄)
Nửa giờ sau cuối cùng Ngu Thất cũng đã bò đến cửa sổ tầng hai, cậu và con sóc phía xa kia nhìn nhau, vài phút sau Ngu Thất leo lên cái cây ngoài cửa sổ túm đuôi con sóc cái lôi vào trong nhà.
Vài phút sau đó nữa trên cổ con sóc kia có thêm một chiếc khăn lụa xanh lam, nó tò mò đưa móng vuốt sờ thử, đồng thời đôi mắt đen to tròn cũng nhìn lanh lợi hơn, hiển nhiên là đã được khai thông linh trí rồi.
Ngu Thất khá thỏa mãn về vật cưỡi mới của mình, cậu đang định đưa tay sờ cái đuôi bông xù kia kết quả con sóc quay người nhảy thẳng đến bàn trà. Ngu Thất đơ người nhìn sang đã thấy nó lại gần khay hạt, cầm một quả hạch lên xem rồi há miệng nhét hết hạt vào trong.
Ngu Thất: (⊙_⊙)
Lúc cậu đang ngẩn người con sóc lại cầm một quả hạch căng tròn kiểm tra một lát rồi nhét vào miệng, hết hạt này đến hạt khác, lúc này Ngu Thất mới hoàn hồn vội vàng bò sang nhảy lên bàn trà giữ chặt lấy con sóc nhưng nó vẫn còn cố chấp nhét hết quả hạch vào miệng.
Ngu Thất: “...”
Sau khi kéo con sóc ra ngoài Ngu Thất mới khựng lại, đang định dạy nó không được ăn quả hạch trên bàn trà, kết quả con sóc không thèm quan tâm mà vẫn nhìn chằm chằm về phía khay đựng trái cây kia.
Cuối cùng nó nhìn thấy vẻ mặt hung dữ nghiêm túc của Ngu Thất thì đành quay đầu lại, dường như đang hỏi “Làm sao vậy? Sao cậu lại giận rồi?”
Ngu Thất khoanh tay trước ngực, cái đuôi nhỏ đập bộp bộp xuống bàn trà tỏ vẻ mình đang không vui, mới không để ý một lát thôi mà con sóc đã nhét hơn phân nửa quả hạch vào miệng, muốn Vệ Thập Mệnh không phát hiện cũng khó.
Hai má con sóc phồng lên, nó kêu chít chít hai tiếng rồi nhả một quả hạch ra đưa cho Ngu Thất.
Ngu Thất chỉ chỉ miệng nó, ra hiệu cũng phải nhả những quả hạch còn lại, con sóc lập tức che miệng mình tỏ vẻ không thể nào, thế là một cá một chuột trò chuyện thất bại, cuối cùng Ngu Thất dùng bạo lực trấn áp nó lấy hết quả hạch ra, hong khô nước bọt phía trên rồi lại bỏ vào khay đựng.
Ngu Thất nhìn khay đựng lại đầy lên, cậu gãi đầu, luôn cảm giác có gì đó không đúng lắm, rõ ràng là những quả hạch giống nhau đó có gì mà ngon chứ? Con sóc tội nghiệp ngồi xuống chỉ vào đống hạt rồi kêu lên hai tiếng.
Ngu Thất kiên quyết lắc đầu, chỉ vào khay đựng trái cây: “Trong này, không ăn được!”
Con sóc thất vọng cúi đầu xuống, ngay cả cái đuôi cũng ỉu xìu. Ngu Thất thấy vậy đành thở dài, cậu còn chưa nộp tiền nhà, ngoại trừ thức ăn là cần thiết ra thì không được đụng đồ đạc lung tung, vả lại miệng con sóc này có phải là nơi trữ đồ không? Tại sao cơ thể nhỏ nhắn như vậy mà lại có thể chứa được nhiều quả hạch đến thế?
Ngu Thất xoa đầu con sóc muốn an ủi nó: “Sau này gọi cậu là... bé Hổ đi.”
“Chít chít.”
“Cậu cũng thích à?”
“Chít chít.”
“Thích là được.”
“Chít chít!”
Có được vật cưỡi mới, vả lại hình như còn rất thích ăn, Ngu Thất cảm thấy mình nên nhanh chóng kiếm tiền nuôi gia đình, ít nhất phải nuôi nổi bản thân mình và bé Hổ đã, đúng rồi, còn phải quan tâm đến Hắc Tử đang bất lực kia, nghĩ đến những vật cưỡi mà mình thích Ngu Thất có hơi đau lòng, chỉ mong ngày mai dàn karaoke của cậu đến sớm một chút, như vậy cậu mới có thể đi kiếm tiền được.
Vệ Thập Mệnh bôn ba bên ngoài không biết bé cá trong nhà mình đang rầu rĩ kiếm kế mưu sinh, gần đến ngày mở phiên tòa nên văn phòng rất bận rộn, ngoại trừ phải điều tra liên tục thì cần phải chuẩn bị tài liệu hoàn chỉnh để có thể ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột vào ngày mai.
Cùng lúc đó Tiêu điểm An Đô cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp, không chỉ có Tiêu điểm An Đô mà còn có rất nhiều nền tảng được cấp phép phát sóng đang bận rộn chuẩn bị, chuyện của An Nhược Tố đã lan ra khắp nước Thương Tư khiến dư luận dậy sóng.
Ngày hôm nay Vệ Thập Mệnh làm việc đến khuya mới về, lúc trở về Ngu Thất đã chìm dưới đáy nước ngủ thiếp đi. Chuyện đầu tiên Vệ Thập Mệnh làm là kiểm tra keo dính chuột, phát hiện trên đó không có một sợi lông nào cả nhưng hắn cũng không vội mà đi rửa mặt rồi ngủ.
Ngu Thất đang còn mơ màng chưa hề phát hiện trong nhà có keo dính chuột, hôm nay sau khi có được vật cưỡi mới cậu đã ra ngoài đi tìm linh hồn đứa trẻ sơ sinh, dù sao việc này cũng có liên quan đến linh lực của cậu nên cậu cực kỳ quan tâm, cuối cùng phát hiện linh hồn đứa bé đang ở trong bệnh viện, Ngu Thất nằm trên người con sóc chui vào ống thông gió nhìn thấy An Nhược Tố nằm trong phòng bệnh.
An Nhược Tố bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tivi trên tường đang phát tin tức về cái chết của Lương Tân Chi.
Đứa trẻ sơ sinh đang nằm lì trên giường, sau khi phát hiện Ngu Thất trên ống thông gió thì huơ huơ cánh tay múp thịt chào hỏi. Đứa bé kia vẫn đáng sợ như vậy nhưng lúc ở cạnh An Nhược Tố lại rất ngoan, ngay cả đôi mắt đen nhánh kia cũng không còn ghê rợn nữa.
Ngu Thất nhìn thấy linh hồn của đứa bé cũng vẫy tay lại, dường như An Nhược Tố không phải hung thủ hại chết đứa bé, vậy tại sao linh hồn nó vẫn quanh quẩn ở đây?
Thế gian có luân hồi, dù là thế giới nào thì mấu chốt để hình thành hệ thống hoàn chỉnh chính là luân hồi, sinh tử và âm dương, đây là quy tắc bất biến của vũ trụ.
Đứa trẻ sơ sinh đã chết nhưng vẫn ở trần gian, ngoại trừ còn quyến luyến An Nhược Tố ra thì còn có thù hận chưa tan hết nhưng đứa bé lại không tìm thấy được hung thủ đã giết chết mình, có lẽ cũng đang chờ đợi phiên tòa ngày mai, chờ đợi tất cả những người liên quan xuất hiện, ngày mai chắc chắn không phải là một ngày yên ổn.
Ngu Thất ở lại bệnh viện đến trưa rồi bám lấy con sóc rời khỏi bệnh viện, cái nắng trưa hè vẫn khiến người khác hoa mắt chóng mặt, nhiệt độ lên cao làm mọi người vội vàng hối hả, không có hơi sức đâu ngắm cảnh trên đường, chỉ hận không thể xông vào phòng máy lạnh mát mẻ ngay lập tức.
Ngu Thất cũng không vội về nhà mà đến công viên trung tâm, công viên ở An Đô rất lớn, An Đô là một khu phồn hoa náo nhiệt, giống như mầm xanh vươn lên từ giữa các tòa nhà cao tầng, như là một ngọn cỏ xanh mọc ra từ khe đá khiến những sinh vật đi ngang qua cảm thấy tâm hồn thanh thản.
Con sóc ẩn mình dưới tán lá cây rậm rạp, mà bên dưới cành cây chính là mặt hồ xanh thẳm. Ngu Thất nhìn mặt nước lăn tăn xúc động muốn nhảy xuống, cậu nhìn xung quanh không có ai nên liền ló đầu ra khỏi chiếc khăn nhảy xuống hồ.
Buổi trưa nắng nóng, cho dù có người ngồi dưới bóng cây hóng mát thì cũng đang ngáp ngủ, vốn không biết trong hồ có một bé cá đang vui chơi đùa nghịch quấy rầy đám động vật trong hồ.
Sau khi đến thế giới này cuối cùng Ngu Thất cũng có thời gian thả lỏng, mặc dù cái hồ này hơi nhỏ nhưng ít ra cũng lớn hơn bể cá kia, đồng thời còn không quên lựa chọn những món mình thích ở dưới đáy hồ. Thậm chí có lúc Ngu Thất còn nhìn thấy một con rùa đen đang chậm rãi bơi lội, cậu cảm thấy ngạc nhiên, đúng là sống đủ lâu rồi bây giờ nhìn rùa đen cũng thấy nó đẹp.
Ngu Thất xem rùa một lát rồi lại đi tìm chút thức ăn, lúc này mới leo lên gần bờ, dùng linh thức gọi bé Hổ đến, để phòng trường hợp hóa cá hoàn toàn nên cậu để đuôi lên bờ sau đó nhảy lên, bé Hổ đón lấy vô thức muốn nhét vào miệng, cũng may một giây trước khi nhét vào nó đã hoàn hồn, nhanh chóng ôm cá vào trong bụi cỏ rậm rạp rồi bỏ Ngu Thất vào chiếc khăn tam giác, sau khi sắp xếp ổn thỏa còn dùng tay mình vỗ vỗ hai cái.
Ngu Thất: “...” Cậu vờ như không nhận ra vừa nãy suýt chút nữa đã bị nó nhét vào miệng mà chỉ bình tĩnh chỉ huy bé Hổ nhanh chóng đi về khu biệt thự Tinh hà Thanh Mộng.
Bên hồ, một cụ ông đang nằm dưới bóng cây câu cá không khỏi dụi mắt, nhìn một con sóc ôm một bé cá vàng óng nghênh ngang rời đi, sau đó lại nhìn cần câu của mình không khỏi có hơi thất vọng, cảm thấy mình còn không bằng một con sóc nữa, nhưng sóc có ăn cá không nhỉ?
Bởi vì vừa dạo quanh công viên nên tạm thời Ngu Thất không cần phải tìm thức ăn, vì vậy cậu không dính phải bẫy chuột mà Vệ Thập Mệnh đã đặt, nhưng Ngu Thất vẫn còn thấy ăn cá mà mình bắt không ngon bằng thức ăn do con người làm ra.
Thế là Ngu Thất tránh được một kiếp, còn Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh không nóng vội.
Sáng sớm hôm sau Ngu Thất và Vệ Thập Mệnh đều dậy rất sớm, Ngu Thất luôn mong ngóng hàng của mình về, còn Vệ Thập Mệnh cho cá ăn xong thì ra ngoài tham dự phiên tòa ngày hôm nay.
Phiên tòa mở vào lúc tám giờ, địa điểm là ở Tòa án thành phố An Đô, những người tham gia cần phải có giấy chứng minh thân phận, chưa đến bảy giờ mà Tòa án An đô đã chật kín người, mọi thứ đang được tiến hành một cách trật tự.
Bé Hổ leo từ dưới gầm ghế phòng khách ra rồi nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, sau đó nhìn sang khay đựng trái cây ngẩn người một lúc mới trèo lên bể cá, kêu chít chít chào hỏi Ngu Thất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Thập Mệnh: “Nói là dụng cụ bắt chuột = dụng cụ bắt vợ hả? Sao trên đó không có gì hết vậy?”
Ngu Thất ngủ mơ hắt hơi một cái, chép miệng trở mình ngủ tiếp...
Ngày hôm sau mới sáng sớm Vệ Thập Mệnh đã ra ngoài, hơn nữa vẫn còn nhớ phải cho cá ăn, có vẻ đến giữa trưa cũng không về. Ngu Thất vui vẻ tiễn Vệ Thập Mệnh đi, nghe tiếng xe dần xa lúc này mới nổi lên mặt nước hóa thành người cá bơi đến cạnh thành bể.
Nhưng chờ một lát vẫn chưa thấy Hắc Tử đâu, Ngu Thất đành phải tạm bỏ suy nghĩ ra ngoài.
Lúc này cách đó không xa Hắc Tử đang cào cửa biệt thự, tiếng cào cửa chói tai cũng không hề lay động được quyết tâm của Trương Triệu, anh ta thấy hai ngày nay hoàng thượng chạy càng ngày càng xa, Trương Triệu cảm thấy nên quản nó một chút tránh trường hợp có ngày nào đó nó chạy quá xa không tìm được đường về nhà. Trương Triệu cầm các loại đồ chơi mà Hắc Tử thích, cũng dùng đồ ăn gây chú ý nhưng lần nào nó cũng hất ra rồi lại cào cửa, Trương Triệu thì kiên nhẫn, còn Hắc Tử vẫn rất cố chấp...
Ngu Thất chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy vật cưỡi đến cũng đã đoán được nguyên nhân, cậu nghĩ chỉ một vật cưỡi là chưa đủ, và lại vật cưỡi còn có chủ nhân nên không tiện, nếu có thể tìm được động vật hoang nho nhỏ linh hoạt chạy nhanh thì tốt rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch như có thứ gì đó rơi xuống. Ngu Thất quay sang nhìn thấy trên cây tùng ngoài cửa sổ có một con sóc nâu, nó có một chiếc đuôi dài bông xù nhìn rất mềm mại.
Ngu Thất: (* ̄︶ ̄)
Nửa giờ sau cuối cùng Ngu Thất cũng đã bò đến cửa sổ tầng hai, cậu và con sóc phía xa kia nhìn nhau, vài phút sau Ngu Thất leo lên cái cây ngoài cửa sổ túm đuôi con sóc cái lôi vào trong nhà.
Vài phút sau đó nữa trên cổ con sóc kia có thêm một chiếc khăn lụa xanh lam, nó tò mò đưa móng vuốt sờ thử, đồng thời đôi mắt đen to tròn cũng nhìn lanh lợi hơn, hiển nhiên là đã được khai thông linh trí rồi.
Ngu Thất khá thỏa mãn về vật cưỡi mới của mình, cậu đang định đưa tay sờ cái đuôi bông xù kia kết quả con sóc quay người nhảy thẳng đến bàn trà. Ngu Thất đơ người nhìn sang đã thấy nó lại gần khay hạt, cầm một quả hạch lên xem rồi há miệng nhét hết hạt vào trong.
Ngu Thất: (⊙_⊙)
Lúc cậu đang ngẩn người con sóc lại cầm một quả hạch căng tròn kiểm tra một lát rồi nhét vào miệng, hết hạt này đến hạt khác, lúc này Ngu Thất mới hoàn hồn vội vàng bò sang nhảy lên bàn trà giữ chặt lấy con sóc nhưng nó vẫn còn cố chấp nhét hết quả hạch vào miệng.
Ngu Thất: “...”
Sau khi kéo con sóc ra ngoài Ngu Thất mới khựng lại, đang định dạy nó không được ăn quả hạch trên bàn trà, kết quả con sóc không thèm quan tâm mà vẫn nhìn chằm chằm về phía khay đựng trái cây kia.
Cuối cùng nó nhìn thấy vẻ mặt hung dữ nghiêm túc của Ngu Thất thì đành quay đầu lại, dường như đang hỏi “Làm sao vậy? Sao cậu lại giận rồi?”
Ngu Thất khoanh tay trước ngực, cái đuôi nhỏ đập bộp bộp xuống bàn trà tỏ vẻ mình đang không vui, mới không để ý một lát thôi mà con sóc đã nhét hơn phân nửa quả hạch vào miệng, muốn Vệ Thập Mệnh không phát hiện cũng khó.
Hai má con sóc phồng lên, nó kêu chít chít hai tiếng rồi nhả một quả hạch ra đưa cho Ngu Thất.
Ngu Thất chỉ chỉ miệng nó, ra hiệu cũng phải nhả những quả hạch còn lại, con sóc lập tức che miệng mình tỏ vẻ không thể nào, thế là một cá một chuột trò chuyện thất bại, cuối cùng Ngu Thất dùng bạo lực trấn áp nó lấy hết quả hạch ra, hong khô nước bọt phía trên rồi lại bỏ vào khay đựng.
Ngu Thất nhìn khay đựng lại đầy lên, cậu gãi đầu, luôn cảm giác có gì đó không đúng lắm, rõ ràng là những quả hạch giống nhau đó có gì mà ngon chứ? Con sóc tội nghiệp ngồi xuống chỉ vào đống hạt rồi kêu lên hai tiếng.
Ngu Thất kiên quyết lắc đầu, chỉ vào khay đựng trái cây: “Trong này, không ăn được!”
Con sóc thất vọng cúi đầu xuống, ngay cả cái đuôi cũng ỉu xìu. Ngu Thất thấy vậy đành thở dài, cậu còn chưa nộp tiền nhà, ngoại trừ thức ăn là cần thiết ra thì không được đụng đồ đạc lung tung, vả lại miệng con sóc này có phải là nơi trữ đồ không? Tại sao cơ thể nhỏ nhắn như vậy mà lại có thể chứa được nhiều quả hạch đến thế?
Ngu Thất xoa đầu con sóc muốn an ủi nó: “Sau này gọi cậu là... bé Hổ đi.”
“Chít chít.”
“Cậu cũng thích à?”
“Chít chít.”
“Thích là được.”
“Chít chít!”
Có được vật cưỡi mới, vả lại hình như còn rất thích ăn, Ngu Thất cảm thấy mình nên nhanh chóng kiếm tiền nuôi gia đình, ít nhất phải nuôi nổi bản thân mình và bé Hổ đã, đúng rồi, còn phải quan tâm đến Hắc Tử đang bất lực kia, nghĩ đến những vật cưỡi mà mình thích Ngu Thất có hơi đau lòng, chỉ mong ngày mai dàn karaoke của cậu đến sớm một chút, như vậy cậu mới có thể đi kiếm tiền được.
Vệ Thập Mệnh bôn ba bên ngoài không biết bé cá trong nhà mình đang rầu rĩ kiếm kế mưu sinh, gần đến ngày mở phiên tòa nên văn phòng rất bận rộn, ngoại trừ phải điều tra liên tục thì cần phải chuẩn bị tài liệu hoàn chỉnh để có thể ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột vào ngày mai.
Cùng lúc đó Tiêu điểm An Đô cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp, không chỉ có Tiêu điểm An Đô mà còn có rất nhiều nền tảng được cấp phép phát sóng đang bận rộn chuẩn bị, chuyện của An Nhược Tố đã lan ra khắp nước Thương Tư khiến dư luận dậy sóng.
Ngày hôm nay Vệ Thập Mệnh làm việc đến khuya mới về, lúc trở về Ngu Thất đã chìm dưới đáy nước ngủ thiếp đi. Chuyện đầu tiên Vệ Thập Mệnh làm là kiểm tra keo dính chuột, phát hiện trên đó không có một sợi lông nào cả nhưng hắn cũng không vội mà đi rửa mặt rồi ngủ.
Ngu Thất đang còn mơ màng chưa hề phát hiện trong nhà có keo dính chuột, hôm nay sau khi có được vật cưỡi mới cậu đã ra ngoài đi tìm linh hồn đứa trẻ sơ sinh, dù sao việc này cũng có liên quan đến linh lực của cậu nên cậu cực kỳ quan tâm, cuối cùng phát hiện linh hồn đứa bé đang ở trong bệnh viện, Ngu Thất nằm trên người con sóc chui vào ống thông gió nhìn thấy An Nhược Tố nằm trong phòng bệnh.
An Nhược Tố bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tivi trên tường đang phát tin tức về cái chết của Lương Tân Chi.
Đứa trẻ sơ sinh đang nằm lì trên giường, sau khi phát hiện Ngu Thất trên ống thông gió thì huơ huơ cánh tay múp thịt chào hỏi. Đứa bé kia vẫn đáng sợ như vậy nhưng lúc ở cạnh An Nhược Tố lại rất ngoan, ngay cả đôi mắt đen nhánh kia cũng không còn ghê rợn nữa.
Ngu Thất nhìn thấy linh hồn của đứa bé cũng vẫy tay lại, dường như An Nhược Tố không phải hung thủ hại chết đứa bé, vậy tại sao linh hồn nó vẫn quanh quẩn ở đây?
Thế gian có luân hồi, dù là thế giới nào thì mấu chốt để hình thành hệ thống hoàn chỉnh chính là luân hồi, sinh tử và âm dương, đây là quy tắc bất biến của vũ trụ.
Đứa trẻ sơ sinh đã chết nhưng vẫn ở trần gian, ngoại trừ còn quyến luyến An Nhược Tố ra thì còn có thù hận chưa tan hết nhưng đứa bé lại không tìm thấy được hung thủ đã giết chết mình, có lẽ cũng đang chờ đợi phiên tòa ngày mai, chờ đợi tất cả những người liên quan xuất hiện, ngày mai chắc chắn không phải là một ngày yên ổn.
Ngu Thất ở lại bệnh viện đến trưa rồi bám lấy con sóc rời khỏi bệnh viện, cái nắng trưa hè vẫn khiến người khác hoa mắt chóng mặt, nhiệt độ lên cao làm mọi người vội vàng hối hả, không có hơi sức đâu ngắm cảnh trên đường, chỉ hận không thể xông vào phòng máy lạnh mát mẻ ngay lập tức.
Ngu Thất cũng không vội về nhà mà đến công viên trung tâm, công viên ở An Đô rất lớn, An Đô là một khu phồn hoa náo nhiệt, giống như mầm xanh vươn lên từ giữa các tòa nhà cao tầng, như là một ngọn cỏ xanh mọc ra từ khe đá khiến những sinh vật đi ngang qua cảm thấy tâm hồn thanh thản.
Con sóc ẩn mình dưới tán lá cây rậm rạp, mà bên dưới cành cây chính là mặt hồ xanh thẳm. Ngu Thất nhìn mặt nước lăn tăn xúc động muốn nhảy xuống, cậu nhìn xung quanh không có ai nên liền ló đầu ra khỏi chiếc khăn nhảy xuống hồ.
Buổi trưa nắng nóng, cho dù có người ngồi dưới bóng cây hóng mát thì cũng đang ngáp ngủ, vốn không biết trong hồ có một bé cá đang vui chơi đùa nghịch quấy rầy đám động vật trong hồ.
Sau khi đến thế giới này cuối cùng Ngu Thất cũng có thời gian thả lỏng, mặc dù cái hồ này hơi nhỏ nhưng ít ra cũng lớn hơn bể cá kia, đồng thời còn không quên lựa chọn những món mình thích ở dưới đáy hồ. Thậm chí có lúc Ngu Thất còn nhìn thấy một con rùa đen đang chậm rãi bơi lội, cậu cảm thấy ngạc nhiên, đúng là sống đủ lâu rồi bây giờ nhìn rùa đen cũng thấy nó đẹp.
Ngu Thất xem rùa một lát rồi lại đi tìm chút thức ăn, lúc này mới leo lên gần bờ, dùng linh thức gọi bé Hổ đến, để phòng trường hợp hóa cá hoàn toàn nên cậu để đuôi lên bờ sau đó nhảy lên, bé Hổ đón lấy vô thức muốn nhét vào miệng, cũng may một giây trước khi nhét vào nó đã hoàn hồn, nhanh chóng ôm cá vào trong bụi cỏ rậm rạp rồi bỏ Ngu Thất vào chiếc khăn tam giác, sau khi sắp xếp ổn thỏa còn dùng tay mình vỗ vỗ hai cái.
Ngu Thất: “...” Cậu vờ như không nhận ra vừa nãy suýt chút nữa đã bị nó nhét vào miệng mà chỉ bình tĩnh chỉ huy bé Hổ nhanh chóng đi về khu biệt thự Tinh hà Thanh Mộng.
Bên hồ, một cụ ông đang nằm dưới bóng cây câu cá không khỏi dụi mắt, nhìn một con sóc ôm một bé cá vàng óng nghênh ngang rời đi, sau đó lại nhìn cần câu của mình không khỏi có hơi thất vọng, cảm thấy mình còn không bằng một con sóc nữa, nhưng sóc có ăn cá không nhỉ?
Bởi vì vừa dạo quanh công viên nên tạm thời Ngu Thất không cần phải tìm thức ăn, vì vậy cậu không dính phải bẫy chuột mà Vệ Thập Mệnh đã đặt, nhưng Ngu Thất vẫn còn thấy ăn cá mà mình bắt không ngon bằng thức ăn do con người làm ra.
Thế là Ngu Thất tránh được một kiếp, còn Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh không nóng vội.
Sáng sớm hôm sau Ngu Thất và Vệ Thập Mệnh đều dậy rất sớm, Ngu Thất luôn mong ngóng hàng của mình về, còn Vệ Thập Mệnh cho cá ăn xong thì ra ngoài tham dự phiên tòa ngày hôm nay.
Phiên tòa mở vào lúc tám giờ, địa điểm là ở Tòa án thành phố An Đô, những người tham gia cần phải có giấy chứng minh thân phận, chưa đến bảy giờ mà Tòa án An đô đã chật kín người, mọi thứ đang được tiến hành một cách trật tự.
Bé Hổ leo từ dưới gầm ghế phòng khách ra rồi nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, sau đó nhìn sang khay đựng trái cây ngẩn người một lúc mới trèo lên bể cá, kêu chít chít chào hỏi Ngu Thất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Thập Mệnh: “Nói là dụng cụ bắt chuột = dụng cụ bắt vợ hả? Sao trên đó không có gì hết vậy?”
Ngu Thất ngủ mơ hắt hơi một cái, chép miệng trở mình ngủ tiếp...
/43
|