– Ờ nói đi, cậu đi tái khám chứ.
– Vậy là chưa quên hả.
– Sao quên được, còn phải canh cậu ba ngày nửa mà.
– Là sao?
– Sao cậu khờ vậy, thì cậu chết tui ở canh hòm với cậu 3 ngày.
– Trời..!
Cậu không còn gì có thể tâm sự cả…..
………
Đi bộ dưới trời nắng nhớ câu chuyện với xuân hôm đó mà cậu không khỏi buồn cười, có thằng bạn như nó vậy ai mà dám chết chứ. Nhưng nghĩ kỹ cậu thấy Xuân lạ hơn mọi lần,(ý là nói chuyện khùng hơn) nhưng lần nào nói chuyện cậu đều lên tăng xông với nó rồi buồn phiền biến đâu mất tiêu, mà hình như nhờ nó mà cái bệnh nan y của cậu giống như của ai đó chứ không phải của cậu, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn khi có nó góp vô.
Bây giờ khi mọi chuyện rõ ràng cậu mới thấy hình như nó cố tình làm vậy như một cách nó chia xẻ với cậu, thay vì khóc cùng cậu thì nó cười cùng cậu và cậu đã thấy chẳng cần phải chia xẻ nỗi đau khổ này thêm với ai nửa.
Cậu còn chợt nhớ ra một chuyện là cậu chưa báo với nó là cậu không có bệnh, ban đầu định khi nào rõ ràng mọi chuyện cậu mới nói, thế rồi bao nhiêu chuyện dồn dập cậu quên luôn. Nó chỉ biết cậu về quê rồi về thành phố làm. Chiều nay chắc mẩm cậu sẽ gọi lại cho nó……
Đi ngót tính cũng nửa ngày trời rồì mà cũng chưa được tới đâu, bụng thì đói cậu ngồi xuống nghĩ chân một lát.
” ‘Ông anh’ mình thiệt tình lúc nhiệt tình cũng dữ mà lúc tuyệt tình cũng tuyệt tình thấy sợ luôn không cho mình vay ít đồng đi xe buýt nửa…hay muốn mình thấm cái cảnh khổ sở khi dám trái ý anh ta nhỉ.”
…………..
Cậu để ý thấy bên kia đường một chiếc xe hơi đậu ở đó, nó có ở đó lúc nào cậu không biết vì nảy giờ cậu cứ nhìn phía trước nhưng bây giờ ngồi nghĩ chân cậu mới để ý thấy. Chiếc xe đó cậu biết nó….nhưng cậu không bết nên làm gì, cậu có được phép bước tới không hay nó chỉ theo dõi cậu.
Cậu đứng lên bước ra lề đường nhìn về phía chiếc xe, không một dấu hiệu nào cho thấy cậu được gọi tới. Cậu lại quay lưng bước..lần này chiếc xe bóp kèn. Cậu lại quay lại nhìn….tiếng kèn xe một lần nửa vang lên.
Cậu băng qua đường bước tới xe.
“Không biết trên xe có anh không hay ông luật sư hay chỉ anh tài xế.”
Nhìn vào xe cậu thấy chỉ mỗi anh tài xế.
– Anh đón tôi hả?
– Không tôi chở ông chủ đi không có dặn phải đón cậu.
– ừ,..vậy thôi…._cậu ngập ngừng một lát rồi hỏi_ Biết hỏi anh thì không phải nhưng anh có thể cho tôi mượn ít tiền không…. À chỉ cần cho mượn đủ tiền đi xe buýt thôi…tôi không biết ông chủ có biết tôi không còn đồng nào đi xe không nhưng tôi sợ về trể quá thì tôi chắc te tua chắc. Đi xe mất không bao lâu nhưng đi bộ thì quả thật chẳng đi tới đâu.
Thấy anh tài xế có vẻ ngần ngừ cậu hứa hẹn.
– Tôi cũng về nhà thôi mà, chiều thì tôi chắc không có ngay rồi nhưng chắc chắn có tôi trả anh ngay lập tức.
– Tôi nghĩ chắc tôi không cần cho cậu mượn đâu.
Nói rồi anh ta cười, ánh mắt như nhìn gì đó phía sau cậu, cậu quay nhanh lại đứng trước mặt cậu là anh với chiếc áo sơ mi đen giữa tiết trời nắng nóng, làm anh trở nên xa cách lạ, đôi kính râm trên mắt làm cậu không đoán được anh đang nghĩ gì. Đứng phía sau anh là tên đao phủ hôm nọ (thật ra vệ sĩ kiêm mọi thứ sai vặt của Vũ Phong) làm cậu thấy toàn thân rúng động, da gà nổi hết cả lên…cảm giác sợ…
– Tốt, coi như em còn có đường quay lại. Về nhà.
Một câu lệnh dứt khoát tên vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe cho ông chủ của hắn bước vào rồi vẫn giữ yên tư thế mở cửa như vậy…cậu thấy thời gian trôi đi mà có vẻ như hắn không có ý định đóng của, ông chủ của hắn cũng không hối thúc, bác tài cũng không có gì tỏ ý muốn đề máy.
” Chờ mình sao?”
Cậu bước chậm lại cửa xe thăm dò xem có đúng là cậu phải lên xe không… an toàn …cậu ngồi hẳn vào xe…Lúc này tên vệ sĩ lúc này mới đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế cạnh tài xế, xe đề máy chạy.
Cậu ngồi sát cửa cố tình ngồi càng xa càng tốt vì một phần cậu thấy giận và sợ… một phần mùi hôi trên người cậu bốc lên rõ rệt khi ngồi vào xe máy lạnh.
Anh lặng im không nói gì, vẫn cặp kính râm che khuất đôi mắt. Cậu cũng im lặng không dám hó hé, nghĩ lại lúc cậu xin giúp đỡ thiệt xấu hổ không chịu nổi, cậu giả vờ nhìn ra đường nhưng vẫn lén quan sát thái độ của anh
“Không có vẻ gì thân thiện _cậu kết luận_ không có dấu hiệu gì mình sẽ yên ổn”
Vũ Phong hôm nay có cuộc họp với ban giám đốc, có chút trục trặc trong hệ thống quản lý của công ty. Ban giám đốc dự định họp từ sáng đến trưa thì ngưng nhưng vấn đề công ty gặp phải quá rắc rối và bây giờ đã sang đầu giờ chiều mà vẫn không thể kết thúc được.
Mọi thành viên tranh cải thật quyết liệt, chủ yếu là do sự bất đồng giữa những người cựu thành viên lớn tuổi và những người trẻ tuổi. Là người quyết định công việc anh cũng thật vất vả để thuyết phục tất cả nhưng con người ở đây thống nhất một ý kiến được…
Quá trưa mà chưa ai có dấu hiệu muốn nghỉ, anh biết những người ngồi ở đây đang rất tâm huyết với công việc của mình, anh không thể dùng quyền của một giám đốc bắt họ tuân theo như một con rối vì anh muốn dùng những cái đầu tài ba này phục vụ cho anh một cách trung thành tuyệt đối, và phát huy hết năng lực mà họ có… dĩ nhiên việc phải làm là thuyết phục, không phải bắt buộc…và một phần những người ở đây có những người đã từng làm việc với tổng giám đốc, cha của Vũ Phong lúc trước là giám đốc, họ quen đi theo định hướng của cha anh rồi và những gì họ đóng góp cho công ty thật không thể phủ nhận.
– Chúng ta tạm dừng ở đây vậy, có lẽ phải có thêm nhiều thông tin chi tiết và thêm nhiều giải pháp thích hợp hơn, nếu cứ tiếp tục như vầy thật vô ích._ Vũ Phong kết luận và cho tạm ngưng_
điện thoại của Vũ Phong rung….báo có cuộc gọi….
– Chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi không nên quyết định những việc quan trọng như thế này một cách vội vã…tôi nghĩ nên dời cuộc họp vào lúc khác. Quý vị sẽ được thông báo thời gian sau…..
Khi mọi người ra về hết Vũ Phong ngồi bật người ra ghế, anh thấy mệt mỏi với cuộc họp này, nó không được như ý anh mong muốn…chợt nhớ điện thoại có báo cuộc gọi tới anh mở ra xem.
Tin nhắn của Kim Thành. Đã hơn gần hai tháng kể từ lần đó, anh thật sự gặp nhiều rắc rối với Kim Thành. Kim Thành nhắn tin và gọi cho anh hầu như mỗi ngày. Ngày trước anh thỉnh thoảng phải tìm cách liên lạc với Kim Thành để biết tin Kim Thành hiện như thế nào còn nếu Kim Thành có nhắn cho anh thì cũng chỉ những câu nói vô thưởng vô phạt hay những lời chúc năm mới, lời chúc giáng sinh..v..v
Nhưng bây giờ thì khác, Kim Thành dường như nhắn tin cho anh mỗi ngày, lời chào buổi sáng, lời chúc ngủ ngon hay chỉ lời than vãn nhớ nhung….
Anh cúp máy không đọc, anh đang căng thẳng đầu óc, anh không muốn đọc tin nhắn mà anh tin chắc là đại loại như: “Ước gì được ôm cậu dưới anh trăng này, hay cậu có thể gửi cho mình một cái hôn được không mình nhớ cậu quá, hay chỉ đơn giản mình yêu cậu …..”
Anh không biết mình có quyết định sai không nhưng từ lúc anh nhận lời yêu của Kim Thành thì anh chưa từng phải chủ động gọi cho Kim Thành. Anh luôn luôn biết Kim Thành đang làm gì, đang ở đâu, mọi thứ được thông báo qua tin nhắn gởi tới cho anh thậm chí báo luôn thời tiết nơi ấy như thế nào…ban đầu anh thấy buồn cười…bây giờ anh bắt đầu thấy phiền.
Chiều nay anh có hẹn dùng bửa tối với cha mẹ tại nhà, chẳng qua họ quan tâm đến những quyết định lớn mà anh đang làm với công ty, với tài sản của họ….họ muốn nghe mọi thứ một cách rõ ràng. Anh đã dặn Tùng chuẩn bị bửa đón tiếp thật chu đáo vì anh cần thuyết phục họ cho những dự án của mình….
Nhưng trước khi về nhà anh còn một chuyện phải làm là ở lại văn phòng giải quyết đống hồ sơ trình những dự toán chi phí cần phải chi trong quý tới…những cái này thường đòi hỏi rất nhiều thời gian của anh mà cuộc họp đã thâm thủng quá nhiều quỹ thời gian dự định rồi.
Gần bốn giờ vẫn chưa xong, anh không hề có dấu hiệu dừng lại. Điện thoại anh lại reo….Kim Thành gọi….anh nhìn đồng hồ, gần giờ hẹn với ông bà tổng giám đốc rồi…anh bỏ qua cuộc gọi…
Phóng như bay về nhà, anh không thể trễ hẹn vì anh cần sự ủng hộ của cha mẹ anh, anh không thể sơ xuất.
Phải nói qua ông bà tổng giám đốc này một chút. Ông tổng giám đốc này có 3 đời vợ mà nói chính xác hơn là một người tình, một bà vợ đã bỏ đi và một bà hiện tại. Vũ Phong là con của người vợ đã bỏ đi, người anh trai là con của người tình và cô con gái út là con của bà tổng giám đốc hiện tại. Và dĩ nhiên cô con gái được ưu ái hơn hai thằng con trai vì có bà mẹ ở bên bảo vệ. Hai thằng con trai khó mà dám sơ xuất chuyện gì. Cho nên thuyết phục họ đúng ý nghĩa là thuyết phục ông bà giám đốc chứ không phải với tư cách cha mẹ.
Anh về đến nhà cũng đã gần 6 giờ, may không trễ hẹn nhưng ông bà đã đến rồi, và một người khách không ngờ cũng đang ở đấy.
– Kim Thành! ngạc nhiên thật, cậu về khi nào thế.
– Mình mới về rồi tới đây luôn may sao gặp hai bác cũng vừa đến.
– Ừm có cậu cũng tốt, mình đang có chuyện cần thuyết phục họ đây họ mến cậu như vậy nói giúp mình đi….
Anh vừa nói chuyện với Kim Thành vừa ngóng vô nhà..
– Ông bà tổng đâu rồi?
– Vừa được cậu nhóc của cậu mời ra phòng ăn rồi.
– Tùng à, ừ cũng đến giờ rồi. Cậu vào phòng ăn trước đi mình thay đồ xong sẽ xuống.
…..
Khi Vũ Phong bước vào phòng ăn mọi người đã yên vị, cha mẹ anh đang trò chuyện rôm rả với Kim Thành, hình như anh chàng đang kể những chuyện thú vị của chuyến đi cho họ nghe, Còn Tùng đang phục vụ thức uống cho mọi họ.
Vừa thấy anh bước vào Tùng đã kéo ghế cho anh, từ ngày trở lại đâu cậu nhóc rất ngoan, Tùng làm tốt công việc của mình nhưng cũng tỏ ra chừng mực không kém. Không có những nụ cười thân thiện với anh cũng chẳng mở miệng trò chuyện hay bông đùa với anh. Tùng tỏ ra e dè anh hay nói đúng hơn cậu tỏ ra sợ anh.
Vũ Phong ngồi vào ghế mà Tùng kéo sẵn, vui vẻ pha trò.
– Sao rồi con chuẩn bị người hầu chuyện cha mẹ nảy giờ cha mẹ hài lòng không?
– Sao lại dám bảo Kim Thành của chúng ta là người pha trò chứ, con thật là._ cha cậu vui vẻ trách_
Tùng đến hỏi xem có thể bắt đầu phục vụ bửa ăn được chưa..
– Cậu cứ bắt đầu đi chúng ta đói rồi._ cha Vũ Phong bảo_
Quay sang Kim Thành ông nói như phân bua:
– Con thấy không công ty chúng ta vừa tìm ra một đầu bếp mới là nó mang về sử dụng riêng rồi.
– Mà thằng con trai của chúng ta cũng biết xài tiền của chúng ta đó chứ, ngay cả ta đây còn chưa có người phục vụ riêng.
– Vậy để con giới thiệu cho mẹ một người giỏi hơn gã đầu bếp đến từ trung quốc của cha, cha nghĩ sao có muốn thay đổi không?
– Không cần, ta quen với nó rồi._ cha anh gạt đi_
Nói về ông bà tổng giám đốc một chút. Cha Vũ Phong là ông tổng giám đốc hiện tại, ông đang lựa chọn một trong những đứa con của mình người có năng lực nhất để có thể giao công ty. Ông có 3 đứa con, đứa con trai lớn được ông yêu chiều nhất thì đã bỏ nhà đi theo tiếng gọi tình yêu làm ông vô cùng thất vọng, hiện tại ông đang trông cậy vào thằng kế là Vũ Phong, giám đốc công ty hiện tại. Hiện Vũ Phong đang trong giai đoạn thử thách để ông xem có thể chính thức giao quyền thừa kế hay không….và đứa con gái út vẫn đang là người dự bị cho chuyện này…
Thấy hai mẹ con có vẻ muốn cà khịa nhau Kim Thành cắt ngang
– Hôm nay có chuyện gì đặc biệt mà hai bác lại đến đây vậy, không lẽ biết con về nên đến sao.
– Cậu chỉ giỏi bịa chuyện, chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng. Ta và cha nó đang muốn nghe về chuyện chuyển hướng kinh doanh mới của công ty mà nó đề xuất.
– Không phải chuyển hướng mà chẳng qua chúng ta tham gia vào một thị phần khác thôi mà. _Vũ Phong đính chính lại_
– Nhưng công ty chúng ta xưa nay chuyên phục vụ khách sang trọng, nghe đến thương hiệu là biết chất lượng không thể để những chuyện như phục vụ giá thấp hay phục vụ những kẽ không có tiền… những người khách sang trọng sẽ không còn tín nhiệm chúng ta nữa khi chúng ta đánh đồng họ với tầng lớp bình dân. _ cha anh phản bác_
– Cha à, nhưng những tầng lớp bình dân chiếm số nhiều, chúng ta không thu được nhiều nhưng số nhiều sẽ áp đảo, doanh thu sẽ cao hơn.
– Những người có tuổi trong cuộc họp hôm nay cũng không đồng ý phải không? _cha anh hỏi chặn_
– Tôi nghĩ là không đâu, tôi cũng không thể chấp nhận được._bà tổng xen vào_
– Nên còn cần sự ủng hộ của cha.
– Tôi và cha cậu không thể để công ty gặp nguy hiểm._ bà tổng gắt_
– Cháu có thể tham gia một chút không ạ?
– Chuyện công ty chúng tôi cậu có biết gì để xen vào không?_ bà tổng lên giọng_
– Bà đừng nhiều chuyện._cha anh nạt_ Cháu cứ nói thử xem, cháu đi nhiều cháu thấy thế nào.
– Theo cháu thực ra tầng lớp trung bình họ đòi hỏi không cao, rất dễ làm hài lòng họ mà họ cũng có thể trả nhưng chi phí đó cho chúng ta sao bác không thử vào phân khúc này. Cháu thấy Vũ Phong đã thử nghiệm một khách sạn ở ĐL và cháu không nghĩ là nó thất bại..
– Ta biết nó không thất bại, nhưng vấn đề là thương hiệu của chúng ta, hiện chúng ta vẫn làm ăn tốt với cung cách cũ, ta không muốn những người tin tưởng chúng ta se quay lưng lại với chúng ta.
– Cha à, làm ăn là phải nói đến lợi nhuận chứ, cha không thể thấy một khúc thịt béo bở như vậy ngay trong tầm tay mà không chịu lấy.
– Bác à nếu như là sợ thương hiệu bác gầy dựng lâu năm bị tổn hại thì bác cho cậu ấy thành lập một thương hiệu mới đi nếu có thất bại cũng không ảnh hưởng gì.
– Không thể được.
Bà tổng lập tức phản đối, đối với bà ta nếu đồng ý là đồng nghĩa với việc tài sản khổng lồ kia sẽ chảy đến một nơi hoàn toàn bà ta không thể kiểm soát, và mục đích chính bà ta theo đến dự buổi tiệc này là để ngăn chặn mọi mầm mống mà tiền bạc có thể chảy vào túi riêng của hai thằng con trai ông chồng.
– Không thể được_bà ta lập lại lần nửa_
– Tại sao không được, tôi thấy hay đấy chứ. _ cha anh đồng tình_Được ta cho con ba năm để gầy dựng thương hiệu mới, thành công đồng nghĩa với việc con đủ tư cách để ta giao toàn bộ công ty cho con, không thì con biết rồi đó.
Ông làm một dấu cắt ngang cổ. Vũ Phong thực sự vui mừng vì kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng này, khi biết buổi gặp mặt này có cả bà mẹ kế mà anh không hề mong đợi anh đã lo mình sẽ rất vất vả để thuyết phục cha anh nhưng không ngờ có lẽ nhờ có Kim Thành ở đây nên bà ta khó mà bộc lộ một cách quá lộ liễu ý đồ của mình.
– Phải báo cáo tường tận mọi hoạt động mà con sẽ làm trong thời gian tới, dĩ nhiên ta muốn một bản dự thảo trước.
– Vâng con sẽ gởi đến sớm nhất…còn một việc con nghĩ phải nhờ cha..
– Biết, cha sẽ nói chuyện với những người của ta, con sẽ nhận được sự ủng hộ của họ.
– Cám ơn cha, cha sẽ không thất vọng.
– Hy vọng vậy, mà không chắc chắn ta không muốn thất vọng.
Khi những gì quan trọng đã ngã ngủ thì câu chuyện trên bàn ăn xoay quanh nhưng câu chuyện phiếm nhất là những chuyện trên trời dưới đất của Kim Thành.
……………….
Lần về này Kim Thành không khỏi thắc mắc thái độ kỳ lạ của Vũ Phong và Hoàng Tùng, khác với lần gặp trước Vũ Phong tỏ ra cưng chiều cậu nhóc này bao nhiêu thì bây giờ tỏ ra là ông chủ bấy nhiêu, còn Hoàng Tùng thay cho thái độ thân thiện là một sự lạnh nhạt rất giữ lễ của người bề dưới. Kỳ lạ chắc chắn có chuyện gì đó..
– Sao không cho mình biết cậu về?
– Cậu có thực muốn biết không?_Kim Thành trả lời có vẻ trách móc_ ban chiều mình có gọi cho cậu đấy thôi.
– Vậy à, mình cứ nghĩ cậu gọi vớ vẩn thôi mà.
Chợt thấy bộ mặt Kim Thành lạnh đi Vũ Phong biết mình đã lỡ lời.
– Mà thực ra cả ngày nay mình không có cả thời gian để thở, mình định xong việc mới thư thả gọi cho cậu….thôi đừng làm bộ mặt đó, nếu mình biết cậu về mình đã ra tận nơi đón rồi, hôm nay cậu là thần may mắn của mình mà đáng ra bây giờ tụi mình phải uống vài ly chúc mừng chứ không phải cậu cứ làm mặt giận mình.
– Cậu chỉ thấy cuộc gọi của mình thôi hả?
– Ừ? và lúc đó mình đang tranh thủ làm xong việc để không trễ hẹn với ông bà Tổng đấy.
– Vậy là chưa quên hả.
– Sao quên được, còn phải canh cậu ba ngày nửa mà.
– Là sao?
– Sao cậu khờ vậy, thì cậu chết tui ở canh hòm với cậu 3 ngày.
– Trời..!
Cậu không còn gì có thể tâm sự cả…..
………
Đi bộ dưới trời nắng nhớ câu chuyện với xuân hôm đó mà cậu không khỏi buồn cười, có thằng bạn như nó vậy ai mà dám chết chứ. Nhưng nghĩ kỹ cậu thấy Xuân lạ hơn mọi lần,(ý là nói chuyện khùng hơn) nhưng lần nào nói chuyện cậu đều lên tăng xông với nó rồi buồn phiền biến đâu mất tiêu, mà hình như nhờ nó mà cái bệnh nan y của cậu giống như của ai đó chứ không phải của cậu, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn khi có nó góp vô.
Bây giờ khi mọi chuyện rõ ràng cậu mới thấy hình như nó cố tình làm vậy như một cách nó chia xẻ với cậu, thay vì khóc cùng cậu thì nó cười cùng cậu và cậu đã thấy chẳng cần phải chia xẻ nỗi đau khổ này thêm với ai nửa.
Cậu còn chợt nhớ ra một chuyện là cậu chưa báo với nó là cậu không có bệnh, ban đầu định khi nào rõ ràng mọi chuyện cậu mới nói, thế rồi bao nhiêu chuyện dồn dập cậu quên luôn. Nó chỉ biết cậu về quê rồi về thành phố làm. Chiều nay chắc mẩm cậu sẽ gọi lại cho nó……
Đi ngót tính cũng nửa ngày trời rồì mà cũng chưa được tới đâu, bụng thì đói cậu ngồi xuống nghĩ chân một lát.
” ‘Ông anh’ mình thiệt tình lúc nhiệt tình cũng dữ mà lúc tuyệt tình cũng tuyệt tình thấy sợ luôn không cho mình vay ít đồng đi xe buýt nửa…hay muốn mình thấm cái cảnh khổ sở khi dám trái ý anh ta nhỉ.”
…………..
Cậu để ý thấy bên kia đường một chiếc xe hơi đậu ở đó, nó có ở đó lúc nào cậu không biết vì nảy giờ cậu cứ nhìn phía trước nhưng bây giờ ngồi nghĩ chân cậu mới để ý thấy. Chiếc xe đó cậu biết nó….nhưng cậu không bết nên làm gì, cậu có được phép bước tới không hay nó chỉ theo dõi cậu.
Cậu đứng lên bước ra lề đường nhìn về phía chiếc xe, không một dấu hiệu nào cho thấy cậu được gọi tới. Cậu lại quay lưng bước..lần này chiếc xe bóp kèn. Cậu lại quay lại nhìn….tiếng kèn xe một lần nửa vang lên.
Cậu băng qua đường bước tới xe.
“Không biết trên xe có anh không hay ông luật sư hay chỉ anh tài xế.”
Nhìn vào xe cậu thấy chỉ mỗi anh tài xế.
– Anh đón tôi hả?
– Không tôi chở ông chủ đi không có dặn phải đón cậu.
– ừ,..vậy thôi…._cậu ngập ngừng một lát rồi hỏi_ Biết hỏi anh thì không phải nhưng anh có thể cho tôi mượn ít tiền không…. À chỉ cần cho mượn đủ tiền đi xe buýt thôi…tôi không biết ông chủ có biết tôi không còn đồng nào đi xe không nhưng tôi sợ về trể quá thì tôi chắc te tua chắc. Đi xe mất không bao lâu nhưng đi bộ thì quả thật chẳng đi tới đâu.
Thấy anh tài xế có vẻ ngần ngừ cậu hứa hẹn.
– Tôi cũng về nhà thôi mà, chiều thì tôi chắc không có ngay rồi nhưng chắc chắn có tôi trả anh ngay lập tức.
– Tôi nghĩ chắc tôi không cần cho cậu mượn đâu.
Nói rồi anh ta cười, ánh mắt như nhìn gì đó phía sau cậu, cậu quay nhanh lại đứng trước mặt cậu là anh với chiếc áo sơ mi đen giữa tiết trời nắng nóng, làm anh trở nên xa cách lạ, đôi kính râm trên mắt làm cậu không đoán được anh đang nghĩ gì. Đứng phía sau anh là tên đao phủ hôm nọ (thật ra vệ sĩ kiêm mọi thứ sai vặt của Vũ Phong) làm cậu thấy toàn thân rúng động, da gà nổi hết cả lên…cảm giác sợ…
– Tốt, coi như em còn có đường quay lại. Về nhà.
Một câu lệnh dứt khoát tên vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe cho ông chủ của hắn bước vào rồi vẫn giữ yên tư thế mở cửa như vậy…cậu thấy thời gian trôi đi mà có vẻ như hắn không có ý định đóng của, ông chủ của hắn cũng không hối thúc, bác tài cũng không có gì tỏ ý muốn đề máy.
” Chờ mình sao?”
Cậu bước chậm lại cửa xe thăm dò xem có đúng là cậu phải lên xe không… an toàn …cậu ngồi hẳn vào xe…Lúc này tên vệ sĩ lúc này mới đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế cạnh tài xế, xe đề máy chạy.
Cậu ngồi sát cửa cố tình ngồi càng xa càng tốt vì một phần cậu thấy giận và sợ… một phần mùi hôi trên người cậu bốc lên rõ rệt khi ngồi vào xe máy lạnh.
Anh lặng im không nói gì, vẫn cặp kính râm che khuất đôi mắt. Cậu cũng im lặng không dám hó hé, nghĩ lại lúc cậu xin giúp đỡ thiệt xấu hổ không chịu nổi, cậu giả vờ nhìn ra đường nhưng vẫn lén quan sát thái độ của anh
“Không có vẻ gì thân thiện _cậu kết luận_ không có dấu hiệu gì mình sẽ yên ổn”
Vũ Phong hôm nay có cuộc họp với ban giám đốc, có chút trục trặc trong hệ thống quản lý của công ty. Ban giám đốc dự định họp từ sáng đến trưa thì ngưng nhưng vấn đề công ty gặp phải quá rắc rối và bây giờ đã sang đầu giờ chiều mà vẫn không thể kết thúc được.
Mọi thành viên tranh cải thật quyết liệt, chủ yếu là do sự bất đồng giữa những người cựu thành viên lớn tuổi và những người trẻ tuổi. Là người quyết định công việc anh cũng thật vất vả để thuyết phục tất cả nhưng con người ở đây thống nhất một ý kiến được…
Quá trưa mà chưa ai có dấu hiệu muốn nghỉ, anh biết những người ngồi ở đây đang rất tâm huyết với công việc của mình, anh không thể dùng quyền của một giám đốc bắt họ tuân theo như một con rối vì anh muốn dùng những cái đầu tài ba này phục vụ cho anh một cách trung thành tuyệt đối, và phát huy hết năng lực mà họ có… dĩ nhiên việc phải làm là thuyết phục, không phải bắt buộc…và một phần những người ở đây có những người đã từng làm việc với tổng giám đốc, cha của Vũ Phong lúc trước là giám đốc, họ quen đi theo định hướng của cha anh rồi và những gì họ đóng góp cho công ty thật không thể phủ nhận.
– Chúng ta tạm dừng ở đây vậy, có lẽ phải có thêm nhiều thông tin chi tiết và thêm nhiều giải pháp thích hợp hơn, nếu cứ tiếp tục như vầy thật vô ích._ Vũ Phong kết luận và cho tạm ngưng_
điện thoại của Vũ Phong rung….báo có cuộc gọi….
– Chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi không nên quyết định những việc quan trọng như thế này một cách vội vã…tôi nghĩ nên dời cuộc họp vào lúc khác. Quý vị sẽ được thông báo thời gian sau…..
Khi mọi người ra về hết Vũ Phong ngồi bật người ra ghế, anh thấy mệt mỏi với cuộc họp này, nó không được như ý anh mong muốn…chợt nhớ điện thoại có báo cuộc gọi tới anh mở ra xem.
Tin nhắn của Kim Thành. Đã hơn gần hai tháng kể từ lần đó, anh thật sự gặp nhiều rắc rối với Kim Thành. Kim Thành nhắn tin và gọi cho anh hầu như mỗi ngày. Ngày trước anh thỉnh thoảng phải tìm cách liên lạc với Kim Thành để biết tin Kim Thành hiện như thế nào còn nếu Kim Thành có nhắn cho anh thì cũng chỉ những câu nói vô thưởng vô phạt hay những lời chúc năm mới, lời chúc giáng sinh..v..v
Nhưng bây giờ thì khác, Kim Thành dường như nhắn tin cho anh mỗi ngày, lời chào buổi sáng, lời chúc ngủ ngon hay chỉ lời than vãn nhớ nhung….
Anh cúp máy không đọc, anh đang căng thẳng đầu óc, anh không muốn đọc tin nhắn mà anh tin chắc là đại loại như: “Ước gì được ôm cậu dưới anh trăng này, hay cậu có thể gửi cho mình một cái hôn được không mình nhớ cậu quá, hay chỉ đơn giản mình yêu cậu …..”
Anh không biết mình có quyết định sai không nhưng từ lúc anh nhận lời yêu của Kim Thành thì anh chưa từng phải chủ động gọi cho Kim Thành. Anh luôn luôn biết Kim Thành đang làm gì, đang ở đâu, mọi thứ được thông báo qua tin nhắn gởi tới cho anh thậm chí báo luôn thời tiết nơi ấy như thế nào…ban đầu anh thấy buồn cười…bây giờ anh bắt đầu thấy phiền.
Chiều nay anh có hẹn dùng bửa tối với cha mẹ tại nhà, chẳng qua họ quan tâm đến những quyết định lớn mà anh đang làm với công ty, với tài sản của họ….họ muốn nghe mọi thứ một cách rõ ràng. Anh đã dặn Tùng chuẩn bị bửa đón tiếp thật chu đáo vì anh cần thuyết phục họ cho những dự án của mình….
Nhưng trước khi về nhà anh còn một chuyện phải làm là ở lại văn phòng giải quyết đống hồ sơ trình những dự toán chi phí cần phải chi trong quý tới…những cái này thường đòi hỏi rất nhiều thời gian của anh mà cuộc họp đã thâm thủng quá nhiều quỹ thời gian dự định rồi.
Gần bốn giờ vẫn chưa xong, anh không hề có dấu hiệu dừng lại. Điện thoại anh lại reo….Kim Thành gọi….anh nhìn đồng hồ, gần giờ hẹn với ông bà tổng giám đốc rồi…anh bỏ qua cuộc gọi…
Phóng như bay về nhà, anh không thể trễ hẹn vì anh cần sự ủng hộ của cha mẹ anh, anh không thể sơ xuất.
Phải nói qua ông bà tổng giám đốc này một chút. Ông tổng giám đốc này có 3 đời vợ mà nói chính xác hơn là một người tình, một bà vợ đã bỏ đi và một bà hiện tại. Vũ Phong là con của người vợ đã bỏ đi, người anh trai là con của người tình và cô con gái út là con của bà tổng giám đốc hiện tại. Và dĩ nhiên cô con gái được ưu ái hơn hai thằng con trai vì có bà mẹ ở bên bảo vệ. Hai thằng con trai khó mà dám sơ xuất chuyện gì. Cho nên thuyết phục họ đúng ý nghĩa là thuyết phục ông bà giám đốc chứ không phải với tư cách cha mẹ.
Anh về đến nhà cũng đã gần 6 giờ, may không trễ hẹn nhưng ông bà đã đến rồi, và một người khách không ngờ cũng đang ở đấy.
– Kim Thành! ngạc nhiên thật, cậu về khi nào thế.
– Mình mới về rồi tới đây luôn may sao gặp hai bác cũng vừa đến.
– Ừm có cậu cũng tốt, mình đang có chuyện cần thuyết phục họ đây họ mến cậu như vậy nói giúp mình đi….
Anh vừa nói chuyện với Kim Thành vừa ngóng vô nhà..
– Ông bà tổng đâu rồi?
– Vừa được cậu nhóc của cậu mời ra phòng ăn rồi.
– Tùng à, ừ cũng đến giờ rồi. Cậu vào phòng ăn trước đi mình thay đồ xong sẽ xuống.
…..
Khi Vũ Phong bước vào phòng ăn mọi người đã yên vị, cha mẹ anh đang trò chuyện rôm rả với Kim Thành, hình như anh chàng đang kể những chuyện thú vị của chuyến đi cho họ nghe, Còn Tùng đang phục vụ thức uống cho mọi họ.
Vừa thấy anh bước vào Tùng đã kéo ghế cho anh, từ ngày trở lại đâu cậu nhóc rất ngoan, Tùng làm tốt công việc của mình nhưng cũng tỏ ra chừng mực không kém. Không có những nụ cười thân thiện với anh cũng chẳng mở miệng trò chuyện hay bông đùa với anh. Tùng tỏ ra e dè anh hay nói đúng hơn cậu tỏ ra sợ anh.
Vũ Phong ngồi vào ghế mà Tùng kéo sẵn, vui vẻ pha trò.
– Sao rồi con chuẩn bị người hầu chuyện cha mẹ nảy giờ cha mẹ hài lòng không?
– Sao lại dám bảo Kim Thành của chúng ta là người pha trò chứ, con thật là._ cha cậu vui vẻ trách_
Tùng đến hỏi xem có thể bắt đầu phục vụ bửa ăn được chưa..
– Cậu cứ bắt đầu đi chúng ta đói rồi._ cha Vũ Phong bảo_
Quay sang Kim Thành ông nói như phân bua:
– Con thấy không công ty chúng ta vừa tìm ra một đầu bếp mới là nó mang về sử dụng riêng rồi.
– Mà thằng con trai của chúng ta cũng biết xài tiền của chúng ta đó chứ, ngay cả ta đây còn chưa có người phục vụ riêng.
– Vậy để con giới thiệu cho mẹ một người giỏi hơn gã đầu bếp đến từ trung quốc của cha, cha nghĩ sao có muốn thay đổi không?
– Không cần, ta quen với nó rồi._ cha anh gạt đi_
Nói về ông bà tổng giám đốc một chút. Cha Vũ Phong là ông tổng giám đốc hiện tại, ông đang lựa chọn một trong những đứa con của mình người có năng lực nhất để có thể giao công ty. Ông có 3 đứa con, đứa con trai lớn được ông yêu chiều nhất thì đã bỏ nhà đi theo tiếng gọi tình yêu làm ông vô cùng thất vọng, hiện tại ông đang trông cậy vào thằng kế là Vũ Phong, giám đốc công ty hiện tại. Hiện Vũ Phong đang trong giai đoạn thử thách để ông xem có thể chính thức giao quyền thừa kế hay không….và đứa con gái út vẫn đang là người dự bị cho chuyện này…
Thấy hai mẹ con có vẻ muốn cà khịa nhau Kim Thành cắt ngang
– Hôm nay có chuyện gì đặc biệt mà hai bác lại đến đây vậy, không lẽ biết con về nên đến sao.
– Cậu chỉ giỏi bịa chuyện, chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng. Ta và cha nó đang muốn nghe về chuyện chuyển hướng kinh doanh mới của công ty mà nó đề xuất.
– Không phải chuyển hướng mà chẳng qua chúng ta tham gia vào một thị phần khác thôi mà. _Vũ Phong đính chính lại_
– Nhưng công ty chúng ta xưa nay chuyên phục vụ khách sang trọng, nghe đến thương hiệu là biết chất lượng không thể để những chuyện như phục vụ giá thấp hay phục vụ những kẽ không có tiền… những người khách sang trọng sẽ không còn tín nhiệm chúng ta nữa khi chúng ta đánh đồng họ với tầng lớp bình dân. _ cha anh phản bác_
– Cha à, nhưng những tầng lớp bình dân chiếm số nhiều, chúng ta không thu được nhiều nhưng số nhiều sẽ áp đảo, doanh thu sẽ cao hơn.
– Những người có tuổi trong cuộc họp hôm nay cũng không đồng ý phải không? _cha anh hỏi chặn_
– Tôi nghĩ là không đâu, tôi cũng không thể chấp nhận được._bà tổng xen vào_
– Nên còn cần sự ủng hộ của cha.
– Tôi và cha cậu không thể để công ty gặp nguy hiểm._ bà tổng gắt_
– Cháu có thể tham gia một chút không ạ?
– Chuyện công ty chúng tôi cậu có biết gì để xen vào không?_ bà tổng lên giọng_
– Bà đừng nhiều chuyện._cha anh nạt_ Cháu cứ nói thử xem, cháu đi nhiều cháu thấy thế nào.
– Theo cháu thực ra tầng lớp trung bình họ đòi hỏi không cao, rất dễ làm hài lòng họ mà họ cũng có thể trả nhưng chi phí đó cho chúng ta sao bác không thử vào phân khúc này. Cháu thấy Vũ Phong đã thử nghiệm một khách sạn ở ĐL và cháu không nghĩ là nó thất bại..
– Ta biết nó không thất bại, nhưng vấn đề là thương hiệu của chúng ta, hiện chúng ta vẫn làm ăn tốt với cung cách cũ, ta không muốn những người tin tưởng chúng ta se quay lưng lại với chúng ta.
– Cha à, làm ăn là phải nói đến lợi nhuận chứ, cha không thể thấy một khúc thịt béo bở như vậy ngay trong tầm tay mà không chịu lấy.
– Bác à nếu như là sợ thương hiệu bác gầy dựng lâu năm bị tổn hại thì bác cho cậu ấy thành lập một thương hiệu mới đi nếu có thất bại cũng không ảnh hưởng gì.
– Không thể được.
Bà tổng lập tức phản đối, đối với bà ta nếu đồng ý là đồng nghĩa với việc tài sản khổng lồ kia sẽ chảy đến một nơi hoàn toàn bà ta không thể kiểm soát, và mục đích chính bà ta theo đến dự buổi tiệc này là để ngăn chặn mọi mầm mống mà tiền bạc có thể chảy vào túi riêng của hai thằng con trai ông chồng.
– Không thể được_bà ta lập lại lần nửa_
– Tại sao không được, tôi thấy hay đấy chứ. _ cha anh đồng tình_Được ta cho con ba năm để gầy dựng thương hiệu mới, thành công đồng nghĩa với việc con đủ tư cách để ta giao toàn bộ công ty cho con, không thì con biết rồi đó.
Ông làm một dấu cắt ngang cổ. Vũ Phong thực sự vui mừng vì kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng này, khi biết buổi gặp mặt này có cả bà mẹ kế mà anh không hề mong đợi anh đã lo mình sẽ rất vất vả để thuyết phục cha anh nhưng không ngờ có lẽ nhờ có Kim Thành ở đây nên bà ta khó mà bộc lộ một cách quá lộ liễu ý đồ của mình.
– Phải báo cáo tường tận mọi hoạt động mà con sẽ làm trong thời gian tới, dĩ nhiên ta muốn một bản dự thảo trước.
– Vâng con sẽ gởi đến sớm nhất…còn một việc con nghĩ phải nhờ cha..
– Biết, cha sẽ nói chuyện với những người của ta, con sẽ nhận được sự ủng hộ của họ.
– Cám ơn cha, cha sẽ không thất vọng.
– Hy vọng vậy, mà không chắc chắn ta không muốn thất vọng.
Khi những gì quan trọng đã ngã ngủ thì câu chuyện trên bàn ăn xoay quanh nhưng câu chuyện phiếm nhất là những chuyện trên trời dưới đất của Kim Thành.
……………….
Lần về này Kim Thành không khỏi thắc mắc thái độ kỳ lạ của Vũ Phong và Hoàng Tùng, khác với lần gặp trước Vũ Phong tỏ ra cưng chiều cậu nhóc này bao nhiêu thì bây giờ tỏ ra là ông chủ bấy nhiêu, còn Hoàng Tùng thay cho thái độ thân thiện là một sự lạnh nhạt rất giữ lễ của người bề dưới. Kỳ lạ chắc chắn có chuyện gì đó..
– Sao không cho mình biết cậu về?
– Cậu có thực muốn biết không?_Kim Thành trả lời có vẻ trách móc_ ban chiều mình có gọi cho cậu đấy thôi.
– Vậy à, mình cứ nghĩ cậu gọi vớ vẩn thôi mà.
Chợt thấy bộ mặt Kim Thành lạnh đi Vũ Phong biết mình đã lỡ lời.
– Mà thực ra cả ngày nay mình không có cả thời gian để thở, mình định xong việc mới thư thả gọi cho cậu….thôi đừng làm bộ mặt đó, nếu mình biết cậu về mình đã ra tận nơi đón rồi, hôm nay cậu là thần may mắn của mình mà đáng ra bây giờ tụi mình phải uống vài ly chúc mừng chứ không phải cậu cứ làm mặt giận mình.
– Cậu chỉ thấy cuộc gọi của mình thôi hả?
– Ừ? và lúc đó mình đang tranh thủ làm xong việc để không trễ hẹn với ông bà Tổng đấy.
/86
|