Tùng cứng họng chẳng biết nói sao. Làm sao phủ nhận giây phút cậu bị anh hút mất đầu óc vừa rồi. Bây giờ bắt thóp được cậu, anh đang hành hạ cậu bằng những câu nói làm cậu sắp chết vì xấu hổ.
– Nếu từ giờ đến khi rời khỏi căn phòng này, ‘em’ không để ‘anh’ nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ cổ họng này _ Vũ Phong dùng hai ngón tay miết dọc theo cổ của cậu_ anh sẽ xóa hết mọi thứ. Tội của em, nợ nần của em, cả cái tội em dám đánh anh nửa. Thấy sao??? có phải là anh tốt với em lắm không!!!!!!!!.
Vũ Phong cắn nhẹ vào vành tai Tùng làm cậu suýt bật thành tiếng. Nội hai tiếng ‘anh, em’ anh nói, cố tình cho thật ngọt ngào, thật kích thích đã đủ làm cho ai đó tê tái cả người rồi. Người anh áp sát vào cậu, mũi cậu đang đặt trên làn da trần của anh, mùi cơ thể anh đang làm cậu cố gắng không hôn lên nó.
– Không …không..bật …thành tiếng. Anh ..muốn em …làm gì?_ Tùng nói, giọng đứt quảng vì những tưởng tượng về những hình phạt dành cho cậu quay cuồng trong đầu_
– Làm gì, em biết ngay thôi mà. Trò chơi bắt đầu từ bây giờ, không cho em sự lựa chọn nào khác nửa đâu.
Vũ Phong bất ngờ rời bỏ cậu, làm cậu thấy hụt hẫng. Anh bước tới ….. XOẸT …. Sợi thắt lưng nằm trên tay anh gọn gàng. Vũ Phong kéo nó như thử độ bền.
Tùng bắt đầu lo, không phải anh muốn đập cậu một trận bằng sợi thắt lưng đó mà không cho la lên tiếng nào sao. Nếu như anh nói đó là cơ hội cho cậu, thì một điều chắc chắn đi kèm là Vũ Phong sẽ làm cho cậu phải lên tiếng.
Mọi cơ bắp của Tùng căng cứng hơn khi Vũ Phong bấm khóa phòng, anh thản nhiên cười, quăng chìa ra cửa sổ.
Từng bước một, với hai tay nắm hai đầu của chiếc thắt lưng. Anh tiến về phía cậu từng bước…..
Tùng nhìn sợi dây, nhìn Vũ Phong, sợi dây bằng da thật chứ chẳng chơi. Đời nào Vũ Phong xài đồ giả, mà nếu là đồ thật thì khi quất xuống người cậu…._ Tùng không dám nghĩ tiếp nửa_ bất giác cậu lùi khắp phòng theo từng bước tiến của anh. Cửa khóa rồi, chìa khóa nằm dưới sân…..con mồi không có đường thoát ngoài cách đưa thân chịu trận.
– Cho em đếm từ một đến ba thì bước lại trước mặt anh, không thì em sẽ phải hét lên mà không có bất cứ cô hội nào ( cơ hội được xóa mọi thứ). Chọn nhanh đi.
Vũ Phong dừng lại thôi không tiến về phía Tùng nửa, anh chờ thái độ của Tùng trong khi miệng bắt đầu đếm.
– Một….
Tùng nhăn nhó, chân vẫn không động đậy.
– Hai…
Cậu bắt đầu lưỡng lự.
– Ba.
Vũ Phong đếm tiếng ba một cách dứt khoát. Và anh thấy cậu đứng trước mặt anh, suýt nửa anh đã bật cười vì thái độ của cậu.
Tùng nhìn sợi dây da trong tay Vũ Phong bất giác cậu hỏi, giọng lo sợ
– Không.. cho la ….thật hả?!?!_Tùng hỏi không giấu được vẻ khổ sở_
– Đúng, một tiếng nhỏ cũng không._ Vũ Phong nhấn từng chữ, rõ ràng_
Tay anh choàng quanh người cậu, Tùng còn chưa hiểu anh đang muốn đánh cậu bằng cách nào với sợi thắt lưng ở khoảng cách gần như vậy, đáng ra khi cậu đứng xa sợi dây đã có thể vung tới rồi, thì sợi thắt lưng đã khóa cậu lại.
Tùng nhìn xuống mình, hai cánh tay đã bị Vũ Phong khóa chặt vào hai bên hông cậu bằng sợi dây lưng khiến cậu không thể vung hai tay được. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì…..
– Như vậy xem có kẻ nào còn dám đấm anh không.
– “ Anh ấy làm như không có tay thì chân mình không làm gì được”
– Anh biết em nghĩ gì rồi đó. Anh cho em cơ hội dùng lý trí kiểm soát hai chân em. Nếu không đừng bao giờ nghĩ tới việc anh chạm vào em lần nửa.
Tùng điếng cả người, anh nói cái gì mà chẳng ăn nhập với những việc đang diễn ra vậy. Không phải cậu đang chuẩn bị bị đòn sao, sao lại có chuyện ……
Mặt cậu ngu ra, Vũ Phong chỉ cần liếc qua cũng biết. Anh bắt đầu tiến sát lại người cậu gần thật gần, sát thật sát. Và bắt đầu trả lời cho những thắc mắc đang diễn ra trong cái đầu kia.
– Nếu em không phát ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ngoài những gì anh hứa anh còn tặng em một món quà nửa.
Vũ Phong bắt đầu mơn trớn vành tai đã đỏ lên như quả cà chua của Tùng, thật từ từ thật khiêu khích.
– Chỉ bấy nhiêu mà người em rúm ró lại rồi, em nhắm mình im lặng được bao lâu.
Vũ Phong liếm gò má cậu như con mèo đang liếm láp bộ lông của nó, say sưa. Tùng mở mắt, nghiệm ra những điều anh muốn nói. Không phải anh sẽ đánh cậu, mà là anh sẽ làm cậu rên rỉ vì thứ khác….Ôi Trời!!!! Nếu thực sự là vậy, đối với cậu còn khó hơn cả việc phải im lặng khi bị đòn.
– Anh..muốn.._ môi cậu bị lấp mất_
– Anh vừa cứu em khỏi lần thốt ra tiếng đầu tiên, không có lần nửa đâu nha._ vẫn ngấu nghiến đôi môi cậu_ Em quên anh nói trò chơi bắt đầu rồi sao.
Tùng trợn tròn mắt, suýt nửa…như vậy có nghĩa là không một tiếng nào bắt đầu từ bây giờ. Không chỉ tiếng rên, mà cả nói chuyện.v.vv.Không gì cả.
Vai cậu đang cảm nhận bàn tay anh vuốt ve, lưng cậu cũng vậy. Tay anh luồn trong áo cậu, mơn trớn tấm lưng cậu, đê mê. Vị ngọt ngào của nụ hôn trên môi ngất ngây. Rồi cái cổ cậu, gáy, bờ vai. Môi anh chậm rãi tìm đến từng nơi một, từng chút một, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tùng bắt đầu phải cố gắng tập trung cho việc giữ cái cổ họng mình không bật lên tiếng. Nhưng cậu quá coi thường Vũ Phong, kẻ dày dạn trong việc lên giường. Dù cố mấy cậu cũng bị cảm giác hưng phấn kéo đi. Cậu không thể dùng tay bịt miệng mình lại, hay bấu vào đâu, chỉ còn cách căn răng cố không để đầu óc mình mờ mịt theo tiếng gọi của thân xác.
Nhưng chẳng mấy chốc chân cậu không còn đủ sức tự đứng nửa. Cả người cậu đổ trên cánh tay rắn chắc to lớn của anh. Áp lưng cậu vào ngực mình Vũ Phong ve vuốt cái cổ cậu đang lộ rõ ra. Một dấu hôn, rồi hai dấu bắt đầu xuất hiện. Anh thì thầm vào tai cậu.
– Em thật là. Nếu bây giờ làm đến ngày mai không biết sẽ ra sao nhỉ. Cắn chặt môi đến thế thì làm sao hôn, nó làm anh có hứng thú lắm đây.
Vũ Phong lại kéo gương mặt đang nhắm tịt mắt lại gần mặt mình, anh lại bắt đôi môi kia hé ra lần nửa cho anh đi vào, sục sạo, thưởng thức. Tay anh xé từng mảnh áo trên người cậu xuống. Một tiếng vải bị xé toạc vang lên nó không những kích thích cậu mà chính anh cũng bị nó anh hưởng. Anh xiết chặt cậu hơn, nghe như xương cốt cậu sắp kêu răng rắc dưới sức ép của cánh tay anh. Tùng sắp mất cả lí trì vì những cái ôm xiết khao khát nồng nàn như vậy. Cậu tưởng chừng như cổ mình đã phát ra tiếng gì đó. Da thịt cậu khao khát anh sau nhưng cái ôm chiếm hữu dữ dội đó. Nó kêu gọi cậu đáp trả anh, không dưới chục lần cậu suýt khuất phục dưới cơ thể anh nồng nàn.
Từng lớp da thịt cậu lộ ra dưới đôi mắt anh, từng vết đỏ nổi lên trên đó. Môi anh mút chặt những nơi anh đặt tới, ngấu nghiến. Anh đã để cho mình đi theo khao khát của bản thân rồi. Anh cũng sắp quên mất vị trí chủ động của anh trong việc làm cho cậu phải cất thành tiếng.
– Món quà tặng kèm, em muốn nghe luôn bây giờ không? Cho em có đủ động lực cố gắng đến phút cuối.
– ……..
– Nhìn anh nào._ Vũ Phong tóm cái cằm cậu, giữ cho nó ngay ngắn trước mặt anh_ Cho anh biết muốn nghe bây giờ luôn không.
Nhìn mắt Vũ Phong cậu thừa biết Vũ Phong muốn thấy cậu đồng ý.
Cậu gật đầu…
Trên môi anh một nụ cười gian trá hiện ra. Nhìn nụ cười đó Tùng biết mình vừa làm một điều dại dột.
Cậu tự dưng lắc đầu lia lịa.
Vũ Phong tóm cái đầu cậu lại, không cho lắc nửa. Áp cái đầu cậu vào vai mình anh nói.
– Nếu em thắng ngoài những gì anh hứa thì em sẽ trở thành người tình của anh, dĩ nhiên đúng nghĩa người tình. Sẵn cho em biết luôn anh rất cưng người tình của mình đó, rất yêu chiều, dĩ nhiên không có chuyện bị phạt, không có chuyện bị người ta bắt nạt. Nghe có hấp dẫn lắm không, có đủ đông lực cho em cố gắng chưa.
Nhưng trong đời cậu có lẽ lúc này là lúc cậu sáng suốt nhất, cậu không bị mê muội vì những gì Vũ Phong vừa nói mà lại nghiệm ra rằng, cậu sẽ chẳng thoát khỏi tay anh dù có thắng hay thua, cậu cũng chẳng có cửa leo lên chức người yêu của anh, chỉ dừng mãi lại ở việc làm người trên giường anh mà thôi.
Nhưng cậu chẳng có thời gian nghĩ xem coi nó có hấp dẫn không thì cậu đã bị sức nặng cơ thể của anh đè bẹp cậu xuống tấm nệm êm ái.
Đêm ân ái, mà không ngày ân ái cuống nhiệt đã bắt đầu _ vì bình minh đã ló dạng_ Vũ Phong thưởng thức con mồi của mình rất cẩn thận. Từng chút từng chút một, anh làm cho bản thân mình sung sướng. Nhu cầu thể xác với anh từ trước đến nay như người khát cần uống, nhưng hôm nay, anh không chỉ giải khát như thường lệ mà là anh đang thưởng thức ly rượu coktail thượng hạn của mình. Ngon, khoái lạc, thõa mãn, đã khát….
Nhìn cậu cố gắng kềm chế bản thân anh càng bị kích thích dữ. Tùng sắp không còn chịu nổi những mơn trớn của anh trên cơ thể cậu, cậu muốn anh.
– Nói đi, nói rằng em muốn anh làm gì tiếp, nếu không anh sẽ dừng lại ngay bây giờ.
Tùng thèm nói với anh là anh hãy yêu cậu đi. Nhưng bình thường cậu còn không dám nói thì lúc này càng không. Cậu cố gắng chịu trận với cơ thể đang sắp bốc cháy của mình….. “ còn khó chịu hơn khi bị đánh”. Vũ Phong không vừa gì, anh tiếp tục mơn trớn những vùng nhạy cảm của cậu, kích thích cho cậu phải cất thành tiếng.
Thưởng thức món khai vị chán chê, anh bắt đầu tới món chính. Nhẹ nhàng đi vào cậu, cả hai có quá dư thời gian để chuẩn bị. Đi vào cậu thật dễ dàng, nó làm anh sung sướng và làm thỏa mãn cơ thể đang run lên của cậu.
Vũ Phong yêu cậu, nhẹ nhàng rồi nhanh hơn. Cơ thể cậu đã mất dần cảm giác với bên ngoài, chỉ cảm thấy anh đang bên trong cậu mãnh liệt. Tháo nhanh sợi thắt lưng đang trói cậu quăng sang một bên, anh để cho cơ thể cậu tư do hưởng thụ anh.
Yêu cậu thật dữ dội, xiết cậu thật chặt trong vòng tay mình. Chính anh cũng cảm thấy mình đang mụ đi…thì…
– Ư!!!!!!!!!…ha….aa.a!!!!!!!!!!
Anh cười, chẳng biết cười vì anh thắng hay cười vì sung sướng. Cậu thốt ra tiếng rên trong khoái lạc cực điểm khi ân ái cùng anh. Một cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể anh, kích thích anh đạt đỉnh điểm của yêu đương.
– Vậy là em thua rồi nhé.
Vũ Phong nói khi anh để cả cơ thể mình đè lên người cậu. Càng khoái trá hơn khi thấy cậu làm một hành động rất đáng yêu là đập cánh tay lẫn cái trán mình xuống nệm, cậu đang tức chính bản thân mình vì để tiếng rên rỉ đó vọt khỏi môi.
Phải vậy chứ, cậu phải đáp lại anh thôi, nếu không anh sẽ rất thất vọng. Nói đơn giản thì đó chỉ là tiếng ‘rên rỉ’ nhưng nó lại là bằng chứng của việc cậu có cảm giác mãnh liệt với anh. Cậu đậu rồi đó, nhưng Vũ Phong dễ gì cho cậu biết là cậu thắng. Mặc cậu với những tức tối của bản thân, anh ôm cậu ngủ. Phải trả đủ giấc cho một đêm mệt nhoài.
Tùng bị anh ôm cứng, không nhúc nhích nổi. Cả cơ thể trần trụi của cậu tiếp xúc với cơ thể anh. Cậu chưa thể ngủ ngay được dù cơ thể đã rã rời lắm rồi. Cậu vẫn còn tiếc nuối cơ hội vừa mất, nếu Vũ Phong bằng lòng bỏ qua tất cả, cậu sẽ đi làm sống một cuộc sống bình thường của mình. Nếu cậu vẫn không thôi yêu anh thì ít ra cậu cũng có thể yêu anh ở cái ổ chuột của cậu mà không phải lo lắng sẽ phải nghe những lời mỉa mai từ miệng anh.
Nhưng Vũ Phong không có vẻ buông tha cho cậu, khi anh đề nghị món quà đi kèm. Tùng thở dài “ Nghĩa là thắng hay thua gì cũng nằm trong tay ổng”.
Nhìn xuống cánh tay Vũ Phong đang ôm choàng quanh mình, Tùng cũng cảm nhận một điều gì đó khác, ít ra anh không có thái độ bạo lực với cậu như ban đầu. Vì anh thích quan hệ với cậu hay vì anh đối với cậu đã khác. Nhưng lần đầu tiên từ khi biết anh Tùng không cảm thấy lo lắng lắm khi phạm nhiều tội cùng một lúc như vậy.
Trước đây anh dễ gì để cậu ngủ lại bên cạnh, hay ôm cậu ngủ như vầy. Cứ như anh cũng yêu cậu vậy. Hôm nay anh lại ôm cứng cậu ngủ ngon lành. Tùng nằm, nghĩ miên man, đoán già đoán non rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết. Cả cơ thể cậu quá rã rời, nội việc gồng mình chịu đựng những cảm giác kích thích điên cuồng anh đem đến đã đủ làm cậu không còn chút sức lực nào chứ đừng nói đến việc anh ngừng việc ở bên trong cậu lúc trời đã quá trưa. Chẳng thể nghĩ ra được cái gì ngoài việc đáp ứng cho cơ thể đang rũ ra của cậu. NGỦ
Minh Hàn ngồi nhấm nháp ly cà phê sáng cùng Toàn Hiếu. Sáng nay, ngày đầu tiên anh tới nhận chức. Anh tranh thủ ghé sang chỗ người tình.
Nhìn Toàn hiếu có vẻ mệt mỏi, mặt mày ủ dột. Lòng anh xót xa.
– Lúc này em xanh xao quá, có việc gì không? Em có cần đi khám bác sĩ không?
– Em không có gì đâu, chỉ là em … em..gần đây em hay mất ngủ…nên hơi khó coi một chút mà._ Toàn Hiếu trả lời qua loa_
– Nhìn cái kiểu lấp lửng của em là biết em đang nói dối anh rồi. _ Minh Hàn đến ngồi cạnh Toàn Hiếu_ Nói anh biết, anh có giúp gì được cho em không. Em cũng biết anh luôn sẵn sàng làm mọi chuyện cho em mà.
– Anh nói thật không?….anh không giận… khi nghe em nói chứ?
– Không, làm sao giận em được chứ!
Nghe bấy nhiêu Toàn Hiếu đã bật khóc nức nở
– Em biết mình sai khi làm cả hai chia cách….nhưng em không chịu nổi khi..(nấc)..khi… anh gần gũi một người khác….. Em đã rất cố gắng ..(hic)..cố gắng không để ý đến việc đó….nhưng…nhưng mỗi ….đêm em không ngủ được. Em không thể ngủ khi nghĩ đến việc giờ này anh đang ôm ấp một ai đó mà không phải là em. Em không chịu nổi, chắc em điên mất.
Minh Hàn lặng người. Anh hiểu nỗi buồn của Toàn Hiếu khi biết người mình yêu gần gũi một ai khác ngoài mình. Có ai mà bình tĩnh được chứ.
– Em …em biết là mình không có quyền đòi hỏi _ Toàn Hiếu vẫn tiếp tục nức nở_ nhưng xét cho cùng …lỗi cũng không phải do em mà. Em không muốn như vậy đâu…. Cũng chỉ tại Vũ Phong…_ Toàn Hiếu bất chợt như kịp nhận ra mình vừa lỡ lời, cậu vội im bặt_
– Có liên quan gì đến Vũ Phong, _ Minh Hàn nắm chặt hai vai của Toàn Hiếu hỏi_chuyện tại sao em hành đọng khó hiểu em cứ không chịu nói cho anh biết. Nó ( Vũ Phong) thì có chuyện gì mà phải liên quan gì đến em.
– Anh đừng hỏi, em không muốn anh em anh xào xáo._ Toàn Hiếu giọng thút thít_
– Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra mà anh không biết. Đừng chịu đựng một mình anh sẽ đau lòng lắm._ Mình Hàn tỏ ra thật nghiêm túc_
– Anh thật sự không ân hận khi nghe chứ?
– Ừ.
– Thật ra…. thật ra…. Hồi đó em để ý đến anh…nhưng gia đình em lúc đó đang lâm vào tình trạng sắp phá sản._ vẻ mặt Toàn Hiếu thật khó chịu khi buộc phải nói những chuyện mà cậu không muốn nói _ Chủ nợ lại là cha anh, với em anh đã là một thứ cao xa ngoài tầm tay. Rồi một ngày không biết tại sao, em trai anh, Vũ Phong, lại biết chuyện em tương tư anh nên đã đề nghị với em một việc….._ Toàn Hiếu lại ngập ngừng làm Minh Hàn thêm sốt ruột_
….anh ta đề nghị sẽ tìm cách làm cho em có thể gặp anh, và anh sẽ yêu em. Và như những gì anh ta hứa, em đã gặp anh. Nhưng …em không ngờ, không ngờ rằng Vũ Phong đã lợi dụng mối quan hệ của chúng mình để làm hại anh, khiến cho anh bị cha đuổi khỏi nhà….em đã rất ân hận, ân hận vì đã gián tiếp làm anh mất tất cả…._ Toàn Hiếu nức nở, tiếng khóc ngày càng thổn thức hơn khiến cho lòng ai kia quặng thắt_
– Em…nếu đã vậy sau đó…. tại sao em lại tìm cách rời xa anh, tại sao?
– Em đã nhủ lòng, anh vì em mà mất tất cả, em sẽ bù đắp lại bằng tình yêu của em. Tình yêu không cần phải có tiền bạc địa vị mới hạnh phúc phải không anh?_ Toàn Hiếu đưa đôi mắt tràn đầy hạnh phúc để hỏi anh_ Khi Vũ Phong trở thành giám đốc, anh ta đã dùng nợ nần của gia đình uy hiếp em. Bảo rằng em phải làm cho anh không được nghĩ tới chuyện quay về nửa, không được để anh nghĩ đến việc tranh giành với anh ta. Nếu không anh ta sẽ siết nợ, công ty của cha sẽ không thể làm ăn được nửa. Em đã rất sợ…._ Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt đẹp đẽ đó_
Minh Hàn lùng bùng lỗ tai, anh không nghe lầm chứ. Thằng em anh đã bày đủ trò khiến cho anh khốn đốn thế này, vậy mà nó còn thản nhiên trách anh phản bội nó.
– Em cứ nghĩ là chuyện sẽ không đến nỗi nào, nhưng Vũ Phong nào có chịu thôi. Em trai anh cứ dùng số nợ đó khó dễ cha em, công ty sắp bị em anh sát nhập luôn rồi. Em mới dùng hạ sách làm cho anh rời bỏ em, em không muốn đâu….em thực sự không muốn._ Toàn Hiếu nghẹn giọng không thể nói thêm nửa_
– Em đừng buồn nữa. Mọi chuyện qua rồi, anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Anh sẽ giúp đỡ cho công ty của cha em. Đừng khóc…em quên hôm nay anh chính thức đi làm sao?_ Minh Hàn vỗ về người yêu_
– Không sao, chuyện công ty của cha, em đã lo xong rồi. Em không còn buồn về chuyện đó nửa. Em chỉ sợ lại mất anh lần nữa thôi. Hôm ở Huế, anh đã không đến khách sạn tìm em. Em tưởng mình có thể chết đi rồi. Em về thành phố mà không thể làm gì được ngoài nỗi ân hận trong lòng vì đã mất anh. Cũng may, còn có ngày em được ngồi cạnh anh như thế này, đáng lẽ em phải bằng lòng với những gì mình có, em không nên ganh tị với người yêu của anh như thế mới phải..em..m…em lại làm khó anh….Nhưng mong anh hiểu cho….em yêu anh biết chừng nào.
Minh Hàn đau lòng biết bao khi hai hàng nước mắt chan chứa trên đôi má người yêu anh.
– Không có, anh không có yêu cậu ấy. Chỉ là…chỉ là chút bồng bột thoáng qua thôi. Anh sẽ chia tay với cậu ấy, em đừng buồn nữa. Được không?
– Như vậy có được không? Như vậy sẽ làm cho anh trở thành kẻ xấu, chẳng phải người ta đã rất tốt với anh còn gì?
– Vì em, anh có thể trở thành bất cứ cái gì. Chuyện ơn nghĩa có thể trả bằng thứ khác mà.
Minh Hàn đi rồi nên không thấy Toàn Hiếu nở một nụ cười mãn nguyện, xen lẫn man trá. Cậu đã đạt được như ý, cậu biết mình có quyền lực với Minh Hàn.
– Nếu từ giờ đến khi rời khỏi căn phòng này, ‘em’ không để ‘anh’ nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ cổ họng này _ Vũ Phong dùng hai ngón tay miết dọc theo cổ của cậu_ anh sẽ xóa hết mọi thứ. Tội của em, nợ nần của em, cả cái tội em dám đánh anh nửa. Thấy sao??? có phải là anh tốt với em lắm không!!!!!!!!.
Vũ Phong cắn nhẹ vào vành tai Tùng làm cậu suýt bật thành tiếng. Nội hai tiếng ‘anh, em’ anh nói, cố tình cho thật ngọt ngào, thật kích thích đã đủ làm cho ai đó tê tái cả người rồi. Người anh áp sát vào cậu, mũi cậu đang đặt trên làn da trần của anh, mùi cơ thể anh đang làm cậu cố gắng không hôn lên nó.
– Không …không..bật …thành tiếng. Anh ..muốn em …làm gì?_ Tùng nói, giọng đứt quảng vì những tưởng tượng về những hình phạt dành cho cậu quay cuồng trong đầu_
– Làm gì, em biết ngay thôi mà. Trò chơi bắt đầu từ bây giờ, không cho em sự lựa chọn nào khác nửa đâu.
Vũ Phong bất ngờ rời bỏ cậu, làm cậu thấy hụt hẫng. Anh bước tới ….. XOẸT …. Sợi thắt lưng nằm trên tay anh gọn gàng. Vũ Phong kéo nó như thử độ bền.
Tùng bắt đầu lo, không phải anh muốn đập cậu một trận bằng sợi thắt lưng đó mà không cho la lên tiếng nào sao. Nếu như anh nói đó là cơ hội cho cậu, thì một điều chắc chắn đi kèm là Vũ Phong sẽ làm cho cậu phải lên tiếng.
Mọi cơ bắp của Tùng căng cứng hơn khi Vũ Phong bấm khóa phòng, anh thản nhiên cười, quăng chìa ra cửa sổ.
Từng bước một, với hai tay nắm hai đầu của chiếc thắt lưng. Anh tiến về phía cậu từng bước…..
Tùng nhìn sợi dây, nhìn Vũ Phong, sợi dây bằng da thật chứ chẳng chơi. Đời nào Vũ Phong xài đồ giả, mà nếu là đồ thật thì khi quất xuống người cậu…._ Tùng không dám nghĩ tiếp nửa_ bất giác cậu lùi khắp phòng theo từng bước tiến của anh. Cửa khóa rồi, chìa khóa nằm dưới sân…..con mồi không có đường thoát ngoài cách đưa thân chịu trận.
– Cho em đếm từ một đến ba thì bước lại trước mặt anh, không thì em sẽ phải hét lên mà không có bất cứ cô hội nào ( cơ hội được xóa mọi thứ). Chọn nhanh đi.
Vũ Phong dừng lại thôi không tiến về phía Tùng nửa, anh chờ thái độ của Tùng trong khi miệng bắt đầu đếm.
– Một….
Tùng nhăn nhó, chân vẫn không động đậy.
– Hai…
Cậu bắt đầu lưỡng lự.
– Ba.
Vũ Phong đếm tiếng ba một cách dứt khoát. Và anh thấy cậu đứng trước mặt anh, suýt nửa anh đã bật cười vì thái độ của cậu.
Tùng nhìn sợi dây da trong tay Vũ Phong bất giác cậu hỏi, giọng lo sợ
– Không.. cho la ….thật hả?!?!_Tùng hỏi không giấu được vẻ khổ sở_
– Đúng, một tiếng nhỏ cũng không._ Vũ Phong nhấn từng chữ, rõ ràng_
Tay anh choàng quanh người cậu, Tùng còn chưa hiểu anh đang muốn đánh cậu bằng cách nào với sợi thắt lưng ở khoảng cách gần như vậy, đáng ra khi cậu đứng xa sợi dây đã có thể vung tới rồi, thì sợi thắt lưng đã khóa cậu lại.
Tùng nhìn xuống mình, hai cánh tay đã bị Vũ Phong khóa chặt vào hai bên hông cậu bằng sợi dây lưng khiến cậu không thể vung hai tay được. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì…..
– Như vậy xem có kẻ nào còn dám đấm anh không.
– “ Anh ấy làm như không có tay thì chân mình không làm gì được”
– Anh biết em nghĩ gì rồi đó. Anh cho em cơ hội dùng lý trí kiểm soát hai chân em. Nếu không đừng bao giờ nghĩ tới việc anh chạm vào em lần nửa.
Tùng điếng cả người, anh nói cái gì mà chẳng ăn nhập với những việc đang diễn ra vậy. Không phải cậu đang chuẩn bị bị đòn sao, sao lại có chuyện ……
Mặt cậu ngu ra, Vũ Phong chỉ cần liếc qua cũng biết. Anh bắt đầu tiến sát lại người cậu gần thật gần, sát thật sát. Và bắt đầu trả lời cho những thắc mắc đang diễn ra trong cái đầu kia.
– Nếu em không phát ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ngoài những gì anh hứa anh còn tặng em một món quà nửa.
Vũ Phong bắt đầu mơn trớn vành tai đã đỏ lên như quả cà chua của Tùng, thật từ từ thật khiêu khích.
– Chỉ bấy nhiêu mà người em rúm ró lại rồi, em nhắm mình im lặng được bao lâu.
Vũ Phong liếm gò má cậu như con mèo đang liếm láp bộ lông của nó, say sưa. Tùng mở mắt, nghiệm ra những điều anh muốn nói. Không phải anh sẽ đánh cậu, mà là anh sẽ làm cậu rên rỉ vì thứ khác….Ôi Trời!!!! Nếu thực sự là vậy, đối với cậu còn khó hơn cả việc phải im lặng khi bị đòn.
– Anh..muốn.._ môi cậu bị lấp mất_
– Anh vừa cứu em khỏi lần thốt ra tiếng đầu tiên, không có lần nửa đâu nha._ vẫn ngấu nghiến đôi môi cậu_ Em quên anh nói trò chơi bắt đầu rồi sao.
Tùng trợn tròn mắt, suýt nửa…như vậy có nghĩa là không một tiếng nào bắt đầu từ bây giờ. Không chỉ tiếng rên, mà cả nói chuyện.v.vv.Không gì cả.
Vai cậu đang cảm nhận bàn tay anh vuốt ve, lưng cậu cũng vậy. Tay anh luồn trong áo cậu, mơn trớn tấm lưng cậu, đê mê. Vị ngọt ngào của nụ hôn trên môi ngất ngây. Rồi cái cổ cậu, gáy, bờ vai. Môi anh chậm rãi tìm đến từng nơi một, từng chút một, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tùng bắt đầu phải cố gắng tập trung cho việc giữ cái cổ họng mình không bật lên tiếng. Nhưng cậu quá coi thường Vũ Phong, kẻ dày dạn trong việc lên giường. Dù cố mấy cậu cũng bị cảm giác hưng phấn kéo đi. Cậu không thể dùng tay bịt miệng mình lại, hay bấu vào đâu, chỉ còn cách căn răng cố không để đầu óc mình mờ mịt theo tiếng gọi của thân xác.
Nhưng chẳng mấy chốc chân cậu không còn đủ sức tự đứng nửa. Cả người cậu đổ trên cánh tay rắn chắc to lớn của anh. Áp lưng cậu vào ngực mình Vũ Phong ve vuốt cái cổ cậu đang lộ rõ ra. Một dấu hôn, rồi hai dấu bắt đầu xuất hiện. Anh thì thầm vào tai cậu.
– Em thật là. Nếu bây giờ làm đến ngày mai không biết sẽ ra sao nhỉ. Cắn chặt môi đến thế thì làm sao hôn, nó làm anh có hứng thú lắm đây.
Vũ Phong lại kéo gương mặt đang nhắm tịt mắt lại gần mặt mình, anh lại bắt đôi môi kia hé ra lần nửa cho anh đi vào, sục sạo, thưởng thức. Tay anh xé từng mảnh áo trên người cậu xuống. Một tiếng vải bị xé toạc vang lên nó không những kích thích cậu mà chính anh cũng bị nó anh hưởng. Anh xiết chặt cậu hơn, nghe như xương cốt cậu sắp kêu răng rắc dưới sức ép của cánh tay anh. Tùng sắp mất cả lí trì vì những cái ôm xiết khao khát nồng nàn như vậy. Cậu tưởng chừng như cổ mình đã phát ra tiếng gì đó. Da thịt cậu khao khát anh sau nhưng cái ôm chiếm hữu dữ dội đó. Nó kêu gọi cậu đáp trả anh, không dưới chục lần cậu suýt khuất phục dưới cơ thể anh nồng nàn.
Từng lớp da thịt cậu lộ ra dưới đôi mắt anh, từng vết đỏ nổi lên trên đó. Môi anh mút chặt những nơi anh đặt tới, ngấu nghiến. Anh đã để cho mình đi theo khao khát của bản thân rồi. Anh cũng sắp quên mất vị trí chủ động của anh trong việc làm cho cậu phải cất thành tiếng.
– Món quà tặng kèm, em muốn nghe luôn bây giờ không? Cho em có đủ động lực cố gắng đến phút cuối.
– ……..
– Nhìn anh nào._ Vũ Phong tóm cái cằm cậu, giữ cho nó ngay ngắn trước mặt anh_ Cho anh biết muốn nghe bây giờ luôn không.
Nhìn mắt Vũ Phong cậu thừa biết Vũ Phong muốn thấy cậu đồng ý.
Cậu gật đầu…
Trên môi anh một nụ cười gian trá hiện ra. Nhìn nụ cười đó Tùng biết mình vừa làm một điều dại dột.
Cậu tự dưng lắc đầu lia lịa.
Vũ Phong tóm cái đầu cậu lại, không cho lắc nửa. Áp cái đầu cậu vào vai mình anh nói.
– Nếu em thắng ngoài những gì anh hứa thì em sẽ trở thành người tình của anh, dĩ nhiên đúng nghĩa người tình. Sẵn cho em biết luôn anh rất cưng người tình của mình đó, rất yêu chiều, dĩ nhiên không có chuyện bị phạt, không có chuyện bị người ta bắt nạt. Nghe có hấp dẫn lắm không, có đủ đông lực cho em cố gắng chưa.
Nhưng trong đời cậu có lẽ lúc này là lúc cậu sáng suốt nhất, cậu không bị mê muội vì những gì Vũ Phong vừa nói mà lại nghiệm ra rằng, cậu sẽ chẳng thoát khỏi tay anh dù có thắng hay thua, cậu cũng chẳng có cửa leo lên chức người yêu của anh, chỉ dừng mãi lại ở việc làm người trên giường anh mà thôi.
Nhưng cậu chẳng có thời gian nghĩ xem coi nó có hấp dẫn không thì cậu đã bị sức nặng cơ thể của anh đè bẹp cậu xuống tấm nệm êm ái.
Đêm ân ái, mà không ngày ân ái cuống nhiệt đã bắt đầu _ vì bình minh đã ló dạng_ Vũ Phong thưởng thức con mồi của mình rất cẩn thận. Từng chút từng chút một, anh làm cho bản thân mình sung sướng. Nhu cầu thể xác với anh từ trước đến nay như người khát cần uống, nhưng hôm nay, anh không chỉ giải khát như thường lệ mà là anh đang thưởng thức ly rượu coktail thượng hạn của mình. Ngon, khoái lạc, thõa mãn, đã khát….
Nhìn cậu cố gắng kềm chế bản thân anh càng bị kích thích dữ. Tùng sắp không còn chịu nổi những mơn trớn của anh trên cơ thể cậu, cậu muốn anh.
– Nói đi, nói rằng em muốn anh làm gì tiếp, nếu không anh sẽ dừng lại ngay bây giờ.
Tùng thèm nói với anh là anh hãy yêu cậu đi. Nhưng bình thường cậu còn không dám nói thì lúc này càng không. Cậu cố gắng chịu trận với cơ thể đang sắp bốc cháy của mình….. “ còn khó chịu hơn khi bị đánh”. Vũ Phong không vừa gì, anh tiếp tục mơn trớn những vùng nhạy cảm của cậu, kích thích cho cậu phải cất thành tiếng.
Thưởng thức món khai vị chán chê, anh bắt đầu tới món chính. Nhẹ nhàng đi vào cậu, cả hai có quá dư thời gian để chuẩn bị. Đi vào cậu thật dễ dàng, nó làm anh sung sướng và làm thỏa mãn cơ thể đang run lên của cậu.
Vũ Phong yêu cậu, nhẹ nhàng rồi nhanh hơn. Cơ thể cậu đã mất dần cảm giác với bên ngoài, chỉ cảm thấy anh đang bên trong cậu mãnh liệt. Tháo nhanh sợi thắt lưng đang trói cậu quăng sang một bên, anh để cho cơ thể cậu tư do hưởng thụ anh.
Yêu cậu thật dữ dội, xiết cậu thật chặt trong vòng tay mình. Chính anh cũng cảm thấy mình đang mụ đi…thì…
– Ư!!!!!!!!!…ha….aa.a!!!!!!!!!!
Anh cười, chẳng biết cười vì anh thắng hay cười vì sung sướng. Cậu thốt ra tiếng rên trong khoái lạc cực điểm khi ân ái cùng anh. Một cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể anh, kích thích anh đạt đỉnh điểm của yêu đương.
– Vậy là em thua rồi nhé.
Vũ Phong nói khi anh để cả cơ thể mình đè lên người cậu. Càng khoái trá hơn khi thấy cậu làm một hành động rất đáng yêu là đập cánh tay lẫn cái trán mình xuống nệm, cậu đang tức chính bản thân mình vì để tiếng rên rỉ đó vọt khỏi môi.
Phải vậy chứ, cậu phải đáp lại anh thôi, nếu không anh sẽ rất thất vọng. Nói đơn giản thì đó chỉ là tiếng ‘rên rỉ’ nhưng nó lại là bằng chứng của việc cậu có cảm giác mãnh liệt với anh. Cậu đậu rồi đó, nhưng Vũ Phong dễ gì cho cậu biết là cậu thắng. Mặc cậu với những tức tối của bản thân, anh ôm cậu ngủ. Phải trả đủ giấc cho một đêm mệt nhoài.
Tùng bị anh ôm cứng, không nhúc nhích nổi. Cả cơ thể trần trụi của cậu tiếp xúc với cơ thể anh. Cậu chưa thể ngủ ngay được dù cơ thể đã rã rời lắm rồi. Cậu vẫn còn tiếc nuối cơ hội vừa mất, nếu Vũ Phong bằng lòng bỏ qua tất cả, cậu sẽ đi làm sống một cuộc sống bình thường của mình. Nếu cậu vẫn không thôi yêu anh thì ít ra cậu cũng có thể yêu anh ở cái ổ chuột của cậu mà không phải lo lắng sẽ phải nghe những lời mỉa mai từ miệng anh.
Nhưng Vũ Phong không có vẻ buông tha cho cậu, khi anh đề nghị món quà đi kèm. Tùng thở dài “ Nghĩa là thắng hay thua gì cũng nằm trong tay ổng”.
Nhìn xuống cánh tay Vũ Phong đang ôm choàng quanh mình, Tùng cũng cảm nhận một điều gì đó khác, ít ra anh không có thái độ bạo lực với cậu như ban đầu. Vì anh thích quan hệ với cậu hay vì anh đối với cậu đã khác. Nhưng lần đầu tiên từ khi biết anh Tùng không cảm thấy lo lắng lắm khi phạm nhiều tội cùng một lúc như vậy.
Trước đây anh dễ gì để cậu ngủ lại bên cạnh, hay ôm cậu ngủ như vầy. Cứ như anh cũng yêu cậu vậy. Hôm nay anh lại ôm cứng cậu ngủ ngon lành. Tùng nằm, nghĩ miên man, đoán già đoán non rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết. Cả cơ thể cậu quá rã rời, nội việc gồng mình chịu đựng những cảm giác kích thích điên cuồng anh đem đến đã đủ làm cậu không còn chút sức lực nào chứ đừng nói đến việc anh ngừng việc ở bên trong cậu lúc trời đã quá trưa. Chẳng thể nghĩ ra được cái gì ngoài việc đáp ứng cho cơ thể đang rũ ra của cậu. NGỦ
Minh Hàn ngồi nhấm nháp ly cà phê sáng cùng Toàn Hiếu. Sáng nay, ngày đầu tiên anh tới nhận chức. Anh tranh thủ ghé sang chỗ người tình.
Nhìn Toàn hiếu có vẻ mệt mỏi, mặt mày ủ dột. Lòng anh xót xa.
– Lúc này em xanh xao quá, có việc gì không? Em có cần đi khám bác sĩ không?
– Em không có gì đâu, chỉ là em … em..gần đây em hay mất ngủ…nên hơi khó coi một chút mà._ Toàn Hiếu trả lời qua loa_
– Nhìn cái kiểu lấp lửng của em là biết em đang nói dối anh rồi. _ Minh Hàn đến ngồi cạnh Toàn Hiếu_ Nói anh biết, anh có giúp gì được cho em không. Em cũng biết anh luôn sẵn sàng làm mọi chuyện cho em mà.
– Anh nói thật không?….anh không giận… khi nghe em nói chứ?
– Không, làm sao giận em được chứ!
Nghe bấy nhiêu Toàn Hiếu đã bật khóc nức nở
– Em biết mình sai khi làm cả hai chia cách….nhưng em không chịu nổi khi..(nấc)..khi… anh gần gũi một người khác….. Em đã rất cố gắng ..(hic)..cố gắng không để ý đến việc đó….nhưng…nhưng mỗi ….đêm em không ngủ được. Em không thể ngủ khi nghĩ đến việc giờ này anh đang ôm ấp một ai đó mà không phải là em. Em không chịu nổi, chắc em điên mất.
Minh Hàn lặng người. Anh hiểu nỗi buồn của Toàn Hiếu khi biết người mình yêu gần gũi một ai khác ngoài mình. Có ai mà bình tĩnh được chứ.
– Em …em biết là mình không có quyền đòi hỏi _ Toàn Hiếu vẫn tiếp tục nức nở_ nhưng xét cho cùng …lỗi cũng không phải do em mà. Em không muốn như vậy đâu…. Cũng chỉ tại Vũ Phong…_ Toàn Hiếu bất chợt như kịp nhận ra mình vừa lỡ lời, cậu vội im bặt_
– Có liên quan gì đến Vũ Phong, _ Minh Hàn nắm chặt hai vai của Toàn Hiếu hỏi_chuyện tại sao em hành đọng khó hiểu em cứ không chịu nói cho anh biết. Nó ( Vũ Phong) thì có chuyện gì mà phải liên quan gì đến em.
– Anh đừng hỏi, em không muốn anh em anh xào xáo._ Toàn Hiếu giọng thút thít_
– Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra mà anh không biết. Đừng chịu đựng một mình anh sẽ đau lòng lắm._ Mình Hàn tỏ ra thật nghiêm túc_
– Anh thật sự không ân hận khi nghe chứ?
– Ừ.
– Thật ra…. thật ra…. Hồi đó em để ý đến anh…nhưng gia đình em lúc đó đang lâm vào tình trạng sắp phá sản._ vẻ mặt Toàn Hiếu thật khó chịu khi buộc phải nói những chuyện mà cậu không muốn nói _ Chủ nợ lại là cha anh, với em anh đã là một thứ cao xa ngoài tầm tay. Rồi một ngày không biết tại sao, em trai anh, Vũ Phong, lại biết chuyện em tương tư anh nên đã đề nghị với em một việc….._ Toàn Hiếu lại ngập ngừng làm Minh Hàn thêm sốt ruột_
….anh ta đề nghị sẽ tìm cách làm cho em có thể gặp anh, và anh sẽ yêu em. Và như những gì anh ta hứa, em đã gặp anh. Nhưng …em không ngờ, không ngờ rằng Vũ Phong đã lợi dụng mối quan hệ của chúng mình để làm hại anh, khiến cho anh bị cha đuổi khỏi nhà….em đã rất ân hận, ân hận vì đã gián tiếp làm anh mất tất cả…._ Toàn Hiếu nức nở, tiếng khóc ngày càng thổn thức hơn khiến cho lòng ai kia quặng thắt_
– Em…nếu đã vậy sau đó…. tại sao em lại tìm cách rời xa anh, tại sao?
– Em đã nhủ lòng, anh vì em mà mất tất cả, em sẽ bù đắp lại bằng tình yêu của em. Tình yêu không cần phải có tiền bạc địa vị mới hạnh phúc phải không anh?_ Toàn Hiếu đưa đôi mắt tràn đầy hạnh phúc để hỏi anh_ Khi Vũ Phong trở thành giám đốc, anh ta đã dùng nợ nần của gia đình uy hiếp em. Bảo rằng em phải làm cho anh không được nghĩ tới chuyện quay về nửa, không được để anh nghĩ đến việc tranh giành với anh ta. Nếu không anh ta sẽ siết nợ, công ty của cha sẽ không thể làm ăn được nửa. Em đã rất sợ…._ Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt đẹp đẽ đó_
Minh Hàn lùng bùng lỗ tai, anh không nghe lầm chứ. Thằng em anh đã bày đủ trò khiến cho anh khốn đốn thế này, vậy mà nó còn thản nhiên trách anh phản bội nó.
– Em cứ nghĩ là chuyện sẽ không đến nỗi nào, nhưng Vũ Phong nào có chịu thôi. Em trai anh cứ dùng số nợ đó khó dễ cha em, công ty sắp bị em anh sát nhập luôn rồi. Em mới dùng hạ sách làm cho anh rời bỏ em, em không muốn đâu….em thực sự không muốn._ Toàn Hiếu nghẹn giọng không thể nói thêm nửa_
– Em đừng buồn nữa. Mọi chuyện qua rồi, anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Anh sẽ giúp đỡ cho công ty của cha em. Đừng khóc…em quên hôm nay anh chính thức đi làm sao?_ Minh Hàn vỗ về người yêu_
– Không sao, chuyện công ty của cha, em đã lo xong rồi. Em không còn buồn về chuyện đó nửa. Em chỉ sợ lại mất anh lần nữa thôi. Hôm ở Huế, anh đã không đến khách sạn tìm em. Em tưởng mình có thể chết đi rồi. Em về thành phố mà không thể làm gì được ngoài nỗi ân hận trong lòng vì đã mất anh. Cũng may, còn có ngày em được ngồi cạnh anh như thế này, đáng lẽ em phải bằng lòng với những gì mình có, em không nên ganh tị với người yêu của anh như thế mới phải..em..m…em lại làm khó anh….Nhưng mong anh hiểu cho….em yêu anh biết chừng nào.
Minh Hàn đau lòng biết bao khi hai hàng nước mắt chan chứa trên đôi má người yêu anh.
– Không có, anh không có yêu cậu ấy. Chỉ là…chỉ là chút bồng bột thoáng qua thôi. Anh sẽ chia tay với cậu ấy, em đừng buồn nữa. Được không?
– Như vậy có được không? Như vậy sẽ làm cho anh trở thành kẻ xấu, chẳng phải người ta đã rất tốt với anh còn gì?
– Vì em, anh có thể trở thành bất cứ cái gì. Chuyện ơn nghĩa có thể trả bằng thứ khác mà.
Minh Hàn đi rồi nên không thấy Toàn Hiếu nở một nụ cười mãn nguyện, xen lẫn man trá. Cậu đã đạt được như ý, cậu biết mình có quyền lực với Minh Hàn.
/86
|