Richard tái sinh với một dòng máu lạnh biến hạnh phúc của người khác thành tro tàn, với một trái tim quỷ dữ chỉ lưu trữ trong những ngăn đựng là thù hận sâu sắc, với đôi mắt xám tro quyến rũ, ru ngủ hết thảy trong bóng tối.
*
Bước ra khỏi chiếc xe sang trọng là đôi giày thể thảo sọc đen, nhấc chân thật dứt khoát trên con đường phủ đầy bụi mưa. Bóng dáng phảng phất vẻ đơn độc trong màn đêm u tối.
- Cậu chủ, đợi đã.
Quản gia Lâm bung chiếc ô đen, rảo bước nhanh hơn để kịp che mưa cho Hữu Phong nhưng bị anh gạt ra, giọng ông ồm ồm pha lẫn sự lo lắng:
- Cậu đừng để ướt, cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Ông biết thế thì tự che đi.
Sau lời từ chối của Hữu Phong, không một câu nói nào được cất thêm nữa. Chỉ còn âm thanh rờn rợn khi gió xé mưa lao đi và thoảng mùi đất ẩm ướt quyện vào lớp không khí lạnh. Nghĩa trang lúc nửa đêm u buồn trong tiếng mưa tuôn.
Thấp thoáng dưới màn nước lạnh lẽo, Hữu Phong quỳ xuống trước một ngôi mộ, anh không đặt lên đó bó hoa nào cả, chỉ ghim ánh mắt vô hồn lên tấm bia đen. Bàn tay anh đưa ra, như muốn lau đi những giọt nước trời đang bám lên đó nhưng rồi rút về… tay anh siết chặt lại.
- Chào mẹ! Lâu rồi con không gặp Người.
Đứng kế bên, quản gia Lâm khẽ nhắm mắt để kìm lại những đau đớn đang vây trọn tim ông. Vào ngày này của 10 năm
trước, ông mất đi người ông yêu thương nhất, còn Hữu Phong mất đi người anh tôn thờ nhất. Người phụ nữ ấy thật nhẫn tâm, bà tự kết liễu đời mình và để lại vết đen trong ký ức của những người đang sống.
Bà thuộc kiểu người cực đoan, thích huỷ hoại bản thân chỉ vì tình yêu của bà vĩnh viễn không được đáp trả. Bà đâm ra hận thù mọi thứ.
Suốt những năm tháng thiếu nữ, bà yêu một người đàn ông nhưng chỉ dám yêu thầm vì người ta đã có bạn gái và họ yêu nhau rất sâu đậm, như thể sinh ra là dành cho nhau. Bà ôm mối tình thầm và âm mưu chia rời họ nhưng rồi chính bà lại rơi vào tay một kẻ quyền lực…
Kẻ đó ưa nhan sắc của bà, lôi bà về làm vợ như vung tay mua món hàng rẻ tiền. Bà vùng vẫy nhưng không sao thoát nổi lưới vây uy quyền vô hạn mà hắn nhốt bà vào. Bà cam chịu hay phản kháng đều là vô nghĩa khi hắn chi phối cả dòng họ của bà, bà dù có gan cũng không dám làm trái ý hắn, hắn muốn bà phải theo. Luôn là thế!
Bà mang thai và định phá bỏ nhưng hắn không cho phép bà làm hại cốt nhục của hắn. Và rồi, bà đã sinh ra một bé trai. Hắn đặt tên con là Richard … Hắn nâng niu Richard bao nhiêu thì bà hắt hủi đứa bé bấy nhiêu. Hắn chiều chuộng Richard cỡ nào thì bà ghẻ lạnh đứa bé cỡ đó.
Bà đã bị thù ghét làm cho hóa rồ, trút hận, trút căm phận lên Richard, tựa hồ đứa bé là nguyên do của mọi chuyện thương tâm quanh đời bà.
Richard chết vào 10 năm trước, cũng ngày này. Khi mẹ cậu bé vĩnh viễn ra đi, cậu đã chẳng rơi một giọt nước mắt nhưng để Richard chết theo . Cậu đã lấy tên mẹ đặt và tiếp nhận mối thù của mẹ, của riêng cậu.
Richard tái sinh với một dòng máu lạnh biến hạnh phúc của người khác thành tro tàn, với một trái tim quỷ dữ chỉ lưu trữ trong những ngăn đựng là thù hận sâu sắc, với đôi mắt xám tro quyến rũ, ru ngủ hết thảy trong bóng tối.
Và sự hồi sinh này được vùi kín… Không ai biết Richard đã chết, không ai biết tới ác quỷ ghê rợn đứng sau lớp vỏ bọc mê hoặc kia, không ai biết tới sự tàn độc phía sau một phong thái bình thản…
Không ai biết Richard chính là Đinh Hữu Phong - Gió Quỷ đang dần cuốn thế gian vào địa ngục.
- Mẹ, người còn ghét con không?
Quản gia Lâm đặt tay lên vai Hữu Phong, vỗ nhẹ.
- Chúng ta đi thôi, cậu đã ở đây lâu rồi. Cậu nên ngủ, mai còn sang Thụy Sỹ.
- Ông thử nói xem, mẹ còn ghét tôi không? - Hữu Phong di ngón tay lên dòng chữ khắc trên bia mộ, giọng mờ đục.
- Mẹ chưa bao giờ ghét cậu cả.
- Thế à?
Cười nhạt một tiếng, Hữu Phong phả những thanh âm trầm lạnh vào không gian:
- Tôi hại bao nhiêu người rồi, ông nhớ không?
- Nhiều. - Quản gia Lâm khựng lại đôi chút rồi thở dài - Rất nhiều.
- Hẳn vậy.
Hữu Phong buông lời hờ hững, đôi chân từ từ gượng dậy sau mấy tiếng đồng hồ quỳ trên nền ướt. Tích tắc đó, nét mặt ma quỷ chỉ còn lưu chút xót thương, hồ như chưa từng có chút đau buồn nào hiện diện nơi khoé mắt sắc lạnh. Anh cất giọng dứt khoát:
- Ra sân bay thôi!
*
Bước ra khỏi chiếc xe sang trọng là đôi giày thể thảo sọc đen, nhấc chân thật dứt khoát trên con đường phủ đầy bụi mưa. Bóng dáng phảng phất vẻ đơn độc trong màn đêm u tối.
- Cậu chủ, đợi đã.
Quản gia Lâm bung chiếc ô đen, rảo bước nhanh hơn để kịp che mưa cho Hữu Phong nhưng bị anh gạt ra, giọng ông ồm ồm pha lẫn sự lo lắng:
- Cậu đừng để ướt, cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Ông biết thế thì tự che đi.
Sau lời từ chối của Hữu Phong, không một câu nói nào được cất thêm nữa. Chỉ còn âm thanh rờn rợn khi gió xé mưa lao đi và thoảng mùi đất ẩm ướt quyện vào lớp không khí lạnh. Nghĩa trang lúc nửa đêm u buồn trong tiếng mưa tuôn.
Thấp thoáng dưới màn nước lạnh lẽo, Hữu Phong quỳ xuống trước một ngôi mộ, anh không đặt lên đó bó hoa nào cả, chỉ ghim ánh mắt vô hồn lên tấm bia đen. Bàn tay anh đưa ra, như muốn lau đi những giọt nước trời đang bám lên đó nhưng rồi rút về… tay anh siết chặt lại.
- Chào mẹ! Lâu rồi con không gặp Người.
Đứng kế bên, quản gia Lâm khẽ nhắm mắt để kìm lại những đau đớn đang vây trọn tim ông. Vào ngày này của 10 năm
trước, ông mất đi người ông yêu thương nhất, còn Hữu Phong mất đi người anh tôn thờ nhất. Người phụ nữ ấy thật nhẫn tâm, bà tự kết liễu đời mình và để lại vết đen trong ký ức của những người đang sống.
Bà thuộc kiểu người cực đoan, thích huỷ hoại bản thân chỉ vì tình yêu của bà vĩnh viễn không được đáp trả. Bà đâm ra hận thù mọi thứ.
Suốt những năm tháng thiếu nữ, bà yêu một người đàn ông nhưng chỉ dám yêu thầm vì người ta đã có bạn gái và họ yêu nhau rất sâu đậm, như thể sinh ra là dành cho nhau. Bà ôm mối tình thầm và âm mưu chia rời họ nhưng rồi chính bà lại rơi vào tay một kẻ quyền lực…
Kẻ đó ưa nhan sắc của bà, lôi bà về làm vợ như vung tay mua món hàng rẻ tiền. Bà vùng vẫy nhưng không sao thoát nổi lưới vây uy quyền vô hạn mà hắn nhốt bà vào. Bà cam chịu hay phản kháng đều là vô nghĩa khi hắn chi phối cả dòng họ của bà, bà dù có gan cũng không dám làm trái ý hắn, hắn muốn bà phải theo. Luôn là thế!
Bà mang thai và định phá bỏ nhưng hắn không cho phép bà làm hại cốt nhục của hắn. Và rồi, bà đã sinh ra một bé trai. Hắn đặt tên con là Richard … Hắn nâng niu Richard bao nhiêu thì bà hắt hủi đứa bé bấy nhiêu. Hắn chiều chuộng Richard cỡ nào thì bà ghẻ lạnh đứa bé cỡ đó.
Bà đã bị thù ghét làm cho hóa rồ, trút hận, trút căm phận lên Richard, tựa hồ đứa bé là nguyên do của mọi chuyện thương tâm quanh đời bà.
Richard chết vào 10 năm trước, cũng ngày này. Khi mẹ cậu bé vĩnh viễn ra đi, cậu đã chẳng rơi một giọt nước mắt nhưng để Richard chết theo . Cậu đã lấy tên mẹ đặt và tiếp nhận mối thù của mẹ, của riêng cậu.
Richard tái sinh với một dòng máu lạnh biến hạnh phúc của người khác thành tro tàn, với một trái tim quỷ dữ chỉ lưu trữ trong những ngăn đựng là thù hận sâu sắc, với đôi mắt xám tro quyến rũ, ru ngủ hết thảy trong bóng tối.
Và sự hồi sinh này được vùi kín… Không ai biết Richard đã chết, không ai biết tới ác quỷ ghê rợn đứng sau lớp vỏ bọc mê hoặc kia, không ai biết tới sự tàn độc phía sau một phong thái bình thản…
Không ai biết Richard chính là Đinh Hữu Phong - Gió Quỷ đang dần cuốn thế gian vào địa ngục.
- Mẹ, người còn ghét con không?
Quản gia Lâm đặt tay lên vai Hữu Phong, vỗ nhẹ.
- Chúng ta đi thôi, cậu đã ở đây lâu rồi. Cậu nên ngủ, mai còn sang Thụy Sỹ.
- Ông thử nói xem, mẹ còn ghét tôi không? - Hữu Phong di ngón tay lên dòng chữ khắc trên bia mộ, giọng mờ đục.
- Mẹ chưa bao giờ ghét cậu cả.
- Thế à?
Cười nhạt một tiếng, Hữu Phong phả những thanh âm trầm lạnh vào không gian:
- Tôi hại bao nhiêu người rồi, ông nhớ không?
- Nhiều. - Quản gia Lâm khựng lại đôi chút rồi thở dài - Rất nhiều.
- Hẳn vậy.
Hữu Phong buông lời hờ hững, đôi chân từ từ gượng dậy sau mấy tiếng đồng hồ quỳ trên nền ướt. Tích tắc đó, nét mặt ma quỷ chỉ còn lưu chút xót thương, hồ như chưa từng có chút đau buồn nào hiện diện nơi khoé mắt sắc lạnh. Anh cất giọng dứt khoát:
- Ra sân bay thôi!
/108
|