Cái tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!
*
Kể từ lúc sở hữu trí nhớ bất thường, Hữu Phong lệnh cho người làm gắn camera khắp nơi để xem lại mình của ngày hôm qua. Có những hành động lạ đời thường xảy ra mà anh cũng chẳng lý giải nổi tại sao lại làm thế? Chẳng hạn như đang dùng bữa cùng Federer, anh đột nhiên vứt hết đồ ăn rồi bỏ vào phòng hoặc
lúc này đây, hệ thống camera chiếu lại hình ảnh Hữu Phong đang tự rạch lòng bàn tay bằng con dao gọt hoa quả sắc lẻm.
Oh … Cái quái gì thế kia? Hữu Phong không khỏi kinh ngạc, hóa ra đây là nguồn gốc vết sẹo trên tay anh! Nhưng … tại sao? Không phải anh rất đau à, đau tới phải mím chặt môi cơ mà! Hay rạch tay cũng là một trong những tật xấu bất trị lớn dần theo anh như quăng vứt bất cứ thứ gì nếu muốn, chọc tức bất kỳ ai nếu thích…
- Ôi trời cậu chủ! Cậu lại thế nữa!
- Vừa gọi đã tới. Quản gia Lâm đáng nể thật!
- Cậu khen nhầm đối tượng rồi! Cậu đáng sợ tôi mới đáng nể chứ. - Quản gia Lâm khiêm tốn đáp, nét mặt nghiêm trọng thoáng giãn ra.
- Rồi okay! Đáng gì cũng được.
Hữu Phong cười nửa miệng, chẳng thèm tranh cãi với người già. Sở dĩ gọi quản gia Lâm tới vì anh tin ông ta sẽ có đáp án cho những thắc mắc choán kín đầu anh. Thứ nhất là về… Hữu Phong chìa tay ra, nheo mắt chờ đợi.
- Cậu ghét bố nên ghét luôn dòng máu lai trong mình. Từ bé, mỗi lần cậu bực tức sẽ muốn nhìn máu chảy. Thay đổi đi nhé hoàng tử bé!
Quản gia Lâm vỗ vai Hữu Phong, giấu nhẹm chuyện người mẹ anh tôn thờ mới là người gây ra vết sẹo. Anh tạm thời đã quên đi những vết nhem trong quá khứ, không còn nhớ chút gì tới người mẹ điên nữa… vậy anh sẽ có sự bình yên. Hiện tại, ai cũng cố gắng lấp liếm hết chuyện cũ, tạo dựng một hiện tại tươi đẹp để sau này, anh hồi phục trí nhớ sẽ chịu gác bỏ tính ngang tàn và mọi thù hận. Nhưng lừa dối Hữu Phong không dễ bởi anh không tin tưởng ai cả. Cuốn nhật ký Federer đưa, anh vứt ngay khi phát hiện ra vài điều sai sót. Ví như Federer nói Richard không uống gì khác ngoài trà lục chanh nhưng thực tế, anh dị ứng loại trà đắng kinh điển đó…
“ Con phải sử dụng lượng thuốc lớn mỗi ngày nên đâm ra ghét vị đắng. Chứ từ bé tới giờ, Richard ham trà lục chanh giống mẹ lắm! ”
Federer giải thích rõ ràng thế vẫn bị Hữu Phong gạt phắt, anh tự tìm hiểu về mình. Ngày qua, ký ức đang dần lùa nhau quay về khi Hữu Phong thi thoảng lại nhớ ra điều gì đó nhỏ nhặt, mặc dù bộ não sẽ trống rỗng ngay sau đó nhưng ai cũng thấp thỏm với kiểu chất vấn ma mãnh của anh.
- Tôi từng học ở Trung Anh, đúng chứ?
- Vâng, thưa cậu chủ!
- Tôi thân với một nữ sinh khối 11 phải không?
Quản gia Lâm cứng người, ngữ điệu trong giọng nói thoáng biến đổi:
- Không đâu cậu chủ. Cậu không giao tiếp với ai tại học viện đó cả. Đa phần là cậu điều hành Trung Anh với tư cách hiệu trưởng hoặc ngủ! Những người khác cũng chẳng dám làm phiền vì tính cậu quá hung dữ.
Hữu Phong lắng nghe không sót một từ, chợt cười lạnh:
- Thật?
- Tôi đảm bảo!
- Vậy Đông Vy là ai? - Hữu Phong gằn tiếng, đôi mắt xám tro hằn mạnh tia u ám. Anh lia mạnh chiếc ví cũ cùng tấm thẻ thư viện nào đó lên bàn, rít từng chữ ghê rợn- Coi chừng đấy! Đừng tưởng qua mặt được tôi!
***
“ The girls ” là cuộc thi được tổ chức hằng năm, nhằm tôn vinh nữ sinh Trung Anh, hay nói cách khác là để các khối lớp chọn ra hoa khôi. Thường thì The girls diễn ra vào cuối tháng 12 , khi việc học không còn đè nặng như những tháng đầu nhưng năm nay The girls sẽ bùng nổ ngay cuối thu. Có lẽ, học viện muốn dẹp tan bầu không khí âm u bấy lâu.
Mấy ngày này, Thanh Ngân kiêu hơn hẳn vì khỏi bàn tán thì ai cũng rõ, nàng là nữ sinh tỏa sáng nhất The girls năm ngoái và cái mác Hoa khôi đã gắn với nàng như lẽ dĩ nhiên. Bởi vậy, khối 11 không làm rầm rộ như mấy khối lớp khác, chỉ đơn giản là lên danh sách những cái tên nổi bật rồi để toàn học viện bỏ phiếu.
Ý kiến này ai nghe qua cũng nhất trí nhưng Tuệ Anh thì không! Cô nữ sinh đã bác bỏ bằng những lý lẽ đanh thép tới mức các bạn học phải ớn lạnh và sửng sốt. Họ bắt đầu nhìn Tuệ Anh khác đi khi nhận ra sự thay đổi lớn của cô gái mập về cả ngoại hình lẫn cách cư xử.
- Bỏ phiếu ư? Mọi người không thấy nó quá sơ sài so với The girls hay sao? Ngay cả khối 10 là lính mới mà còn bày ra nhiều trò quy mô như thế thì tại sao khối đàn anh đàn chị lại chỉ có bỏ phiếu? Theo em nghĩ, phải bổ sung thêm phần thi kiến thức, tài năng nữa!
Thanh Ngân cướp lời cả lớp, độp thẳng:
- Cậu muốn lọt vào The girls thì cứ nói, sao phải dài dòng!
- Đấy là cậu nghĩ. Còn quan điểm của tớ, bỏ phiếu là xúc phạm cuộc thi này. - Tuệ Anh quắc mắt lườm nàng hoa khôi rồi đem ánh nhìn kiên định lướt khắp lớp học - Mọi người đều biết, Trung Anh là học viện danh giá thế nào mà?
- Cứ nói thẳng ra là bỏ phiếu thì cậu không có cơ hội! - Thanh Ngân cười khẩy, bồi thêm câu mỉa mai - Kiến thức, tài năng ư? Thể nào mà cậu chả thua. Vịt thoát xác là vịt trời, chứ đừng hòng làm thiên nga!
Sặc… Cả lớp đập bàn đập ghế cười rộ lên đầy khoái chí. Câu chốt của Thanh Ngân quá cay độc nhưng họ thấy đáng! Dạo này họ ghét Tuệ Anh kinh khủng, từ lúc gầy đi xinh lên thì luôn hất mặt dạy đời người ta, chưa kể tới những lần cô nàng chê bai bạn cùng lớp với thái độ coi thường … “ Thế mà cậu cũng lọt vào Trung Anh! ”…
Ghét nhất là sáng nay, khi giáo viên khối 11 phổ biến thể lệ bỏ phiếu thì Tuệ Anh cãi phắt. Ừ, cô ta đúng, đúng một phần nào đó, còn lại là mớ lý lẽ đáng bị bẻ nát! Đông Vy vừa mới chết, chuyện đau lòng vẫn còn đấy thì khối 11 sao có thể làm to như các khối còn lại? Toàn học viện cũng thống nhất thế rồi! Thật chẳng hiểu, cô ta từng là bạn thân Đông Vy kiểu gì!
Rõ thật… vịt giời!
- Im hết đi! - Tuệ Anh gào to át hết tiếng cười, đập gãy luôn thước gỗ - Khi Đông Vy sống, ai là người duy nhất bên cậu ấy? Cho nên tự cười vào mặt các cậu trước đi!
Trong sự im lặng tuyệt đối của lớp học, Tuệ Anh tới gần Thanh Ngân và…
Chát!
- Cái tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!
*
Kể từ lúc sở hữu trí nhớ bất thường, Hữu Phong lệnh cho người làm gắn camera khắp nơi để xem lại mình của ngày hôm qua. Có những hành động lạ đời thường xảy ra mà anh cũng chẳng lý giải nổi tại sao lại làm thế? Chẳng hạn như đang dùng bữa cùng Federer, anh đột nhiên vứt hết đồ ăn rồi bỏ vào phòng hoặc
lúc này đây, hệ thống camera chiếu lại hình ảnh Hữu Phong đang tự rạch lòng bàn tay bằng con dao gọt hoa quả sắc lẻm.
Oh … Cái quái gì thế kia? Hữu Phong không khỏi kinh ngạc, hóa ra đây là nguồn gốc vết sẹo trên tay anh! Nhưng … tại sao? Không phải anh rất đau à, đau tới phải mím chặt môi cơ mà! Hay rạch tay cũng là một trong những tật xấu bất trị lớn dần theo anh như quăng vứt bất cứ thứ gì nếu muốn, chọc tức bất kỳ ai nếu thích…
- Ôi trời cậu chủ! Cậu lại thế nữa!
- Vừa gọi đã tới. Quản gia Lâm đáng nể thật!
- Cậu khen nhầm đối tượng rồi! Cậu đáng sợ tôi mới đáng nể chứ. - Quản gia Lâm khiêm tốn đáp, nét mặt nghiêm trọng thoáng giãn ra.
- Rồi okay! Đáng gì cũng được.
Hữu Phong cười nửa miệng, chẳng thèm tranh cãi với người già. Sở dĩ gọi quản gia Lâm tới vì anh tin ông ta sẽ có đáp án cho những thắc mắc choán kín đầu anh. Thứ nhất là về… Hữu Phong chìa tay ra, nheo mắt chờ đợi.
- Cậu ghét bố nên ghét luôn dòng máu lai trong mình. Từ bé, mỗi lần cậu bực tức sẽ muốn nhìn máu chảy. Thay đổi đi nhé hoàng tử bé!
Quản gia Lâm vỗ vai Hữu Phong, giấu nhẹm chuyện người mẹ anh tôn thờ mới là người gây ra vết sẹo. Anh tạm thời đã quên đi những vết nhem trong quá khứ, không còn nhớ chút gì tới người mẹ điên nữa… vậy anh sẽ có sự bình yên. Hiện tại, ai cũng cố gắng lấp liếm hết chuyện cũ, tạo dựng một hiện tại tươi đẹp để sau này, anh hồi phục trí nhớ sẽ chịu gác bỏ tính ngang tàn và mọi thù hận. Nhưng lừa dối Hữu Phong không dễ bởi anh không tin tưởng ai cả. Cuốn nhật ký Federer đưa, anh vứt ngay khi phát hiện ra vài điều sai sót. Ví như Federer nói Richard không uống gì khác ngoài trà lục chanh nhưng thực tế, anh dị ứng loại trà đắng kinh điển đó…
“ Con phải sử dụng lượng thuốc lớn mỗi ngày nên đâm ra ghét vị đắng. Chứ từ bé tới giờ, Richard ham trà lục chanh giống mẹ lắm! ”
Federer giải thích rõ ràng thế vẫn bị Hữu Phong gạt phắt, anh tự tìm hiểu về mình. Ngày qua, ký ức đang dần lùa nhau quay về khi Hữu Phong thi thoảng lại nhớ ra điều gì đó nhỏ nhặt, mặc dù bộ não sẽ trống rỗng ngay sau đó nhưng ai cũng thấp thỏm với kiểu chất vấn ma mãnh của anh.
- Tôi từng học ở Trung Anh, đúng chứ?
- Vâng, thưa cậu chủ!
- Tôi thân với một nữ sinh khối 11 phải không?
Quản gia Lâm cứng người, ngữ điệu trong giọng nói thoáng biến đổi:
- Không đâu cậu chủ. Cậu không giao tiếp với ai tại học viện đó cả. Đa phần là cậu điều hành Trung Anh với tư cách hiệu trưởng hoặc ngủ! Những người khác cũng chẳng dám làm phiền vì tính cậu quá hung dữ.
Hữu Phong lắng nghe không sót một từ, chợt cười lạnh:
- Thật?
- Tôi đảm bảo!
- Vậy Đông Vy là ai? - Hữu Phong gằn tiếng, đôi mắt xám tro hằn mạnh tia u ám. Anh lia mạnh chiếc ví cũ cùng tấm thẻ thư viện nào đó lên bàn, rít từng chữ ghê rợn- Coi chừng đấy! Đừng tưởng qua mặt được tôi!
***
“ The girls ” là cuộc thi được tổ chức hằng năm, nhằm tôn vinh nữ sinh Trung Anh, hay nói cách khác là để các khối lớp chọn ra hoa khôi. Thường thì The girls diễn ra vào cuối tháng 12 , khi việc học không còn đè nặng như những tháng đầu nhưng năm nay The girls sẽ bùng nổ ngay cuối thu. Có lẽ, học viện muốn dẹp tan bầu không khí âm u bấy lâu.
Mấy ngày này, Thanh Ngân kiêu hơn hẳn vì khỏi bàn tán thì ai cũng rõ, nàng là nữ sinh tỏa sáng nhất The girls năm ngoái và cái mác Hoa khôi đã gắn với nàng như lẽ dĩ nhiên. Bởi vậy, khối 11 không làm rầm rộ như mấy khối lớp khác, chỉ đơn giản là lên danh sách những cái tên nổi bật rồi để toàn học viện bỏ phiếu.
Ý kiến này ai nghe qua cũng nhất trí nhưng Tuệ Anh thì không! Cô nữ sinh đã bác bỏ bằng những lý lẽ đanh thép tới mức các bạn học phải ớn lạnh và sửng sốt. Họ bắt đầu nhìn Tuệ Anh khác đi khi nhận ra sự thay đổi lớn của cô gái mập về cả ngoại hình lẫn cách cư xử.
- Bỏ phiếu ư? Mọi người không thấy nó quá sơ sài so với The girls hay sao? Ngay cả khối 10 là lính mới mà còn bày ra nhiều trò quy mô như thế thì tại sao khối đàn anh đàn chị lại chỉ có bỏ phiếu? Theo em nghĩ, phải bổ sung thêm phần thi kiến thức, tài năng nữa!
Thanh Ngân cướp lời cả lớp, độp thẳng:
- Cậu muốn lọt vào The girls thì cứ nói, sao phải dài dòng!
- Đấy là cậu nghĩ. Còn quan điểm của tớ, bỏ phiếu là xúc phạm cuộc thi này. - Tuệ Anh quắc mắt lườm nàng hoa khôi rồi đem ánh nhìn kiên định lướt khắp lớp học - Mọi người đều biết, Trung Anh là học viện danh giá thế nào mà?
- Cứ nói thẳng ra là bỏ phiếu thì cậu không có cơ hội! - Thanh Ngân cười khẩy, bồi thêm câu mỉa mai - Kiến thức, tài năng ư? Thể nào mà cậu chả thua. Vịt thoát xác là vịt trời, chứ đừng hòng làm thiên nga!
Sặc… Cả lớp đập bàn đập ghế cười rộ lên đầy khoái chí. Câu chốt của Thanh Ngân quá cay độc nhưng họ thấy đáng! Dạo này họ ghét Tuệ Anh kinh khủng, từ lúc gầy đi xinh lên thì luôn hất mặt dạy đời người ta, chưa kể tới những lần cô nàng chê bai bạn cùng lớp với thái độ coi thường … “ Thế mà cậu cũng lọt vào Trung Anh! ”…
Ghét nhất là sáng nay, khi giáo viên khối 11 phổ biến thể lệ bỏ phiếu thì Tuệ Anh cãi phắt. Ừ, cô ta đúng, đúng một phần nào đó, còn lại là mớ lý lẽ đáng bị bẻ nát! Đông Vy vừa mới chết, chuyện đau lòng vẫn còn đấy thì khối 11 sao có thể làm to như các khối còn lại? Toàn học viện cũng thống nhất thế rồi! Thật chẳng hiểu, cô ta từng là bạn thân Đông Vy kiểu gì!
Rõ thật… vịt giời!
- Im hết đi! - Tuệ Anh gào to át hết tiếng cười, đập gãy luôn thước gỗ - Khi Đông Vy sống, ai là người duy nhất bên cậu ấy? Cho nên tự cười vào mặt các cậu trước đi!
Trong sự im lặng tuyệt đối của lớp học, Tuệ Anh tới gần Thanh Ngân và…
Chát!
- Cái tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!
/108
|