Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 13 : Tại Sao Là Tôi?

/91


Ngưng Lộ lên xe nhìn gò má lạnh lùng của anh muốn nói lại thôi. Sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ kết hôn, bảo cô sao lại không khẩn trương đây? Nhưng anh ta sao nhất định phải là cô đây? Chẳng lẽ anh ta thích cô? Ngưng Lộ không tin. Mặc dù cô biết mình xinh đẹp (Ling:Ngưng Nhi tự tin ghê, xuống giùm cái đu dây điện coi chừng bị điện giựt đó), nhưng chỉ có xinh đẹp thôi thì coi là cái gì? Người đàn ông nổi tiếng như anh ta quen biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp như vậy? Như cô thì coi là cái gì? Sao lại buộc cô đi tới bước này? Cô còn có thể hối hận không? Ngưng Lộ rất phỉ nhổ mình đều đã đi tới bước này cô lại cô nghĩ cái vấn đề này.

Sở Mạnh vừa lái xe khóe mắt dư quang thỉnh thoảng thấy cô giương mắt nhìn anh, giống như là có điều gì muốn hỏi mà không dám lên tiếng.

"Muốn nói cái gì thì nói." Sở Mạnh chủ động mở miệng.

Thật có thể hỏi sao? Ngưng Lộ có chút không tin anh sẽ dễ nói như vậy.

"Cho cô một cơ hội hỏi, không hỏi thì cũng đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Sở Mạnh chuyên tâm lái xe cũng không quay đầu nhìn cô, điều này làm cho Ngưng Lộ yên tâm không ít.

"Tại sao là tôi?" Cúi đầu vẫn hỏi ra. Không có người phụ nữ nào không quan tâm, biết rất rõ ràng anh ta muốn cô không thể nào là thật thích cô, nếu như chỉ vì quan tâm đến nhan sắc anh ta không thể nào đồng ý cưới mình. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ bất kể vóc dáng hay tướng mạo đều hơn cô, cần gì nhất định phải là cô? Cho dù là cô thật sự có chuyện cầu xin anh ta.

"Tại sao không thể là cô." Sở Mạnh cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô. Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy cô, cái hình ảnh hoạt bát đó đã khắc sâu vào trong đầu anh, cũng có lẽ vì thân hình nhỏ bé yếu ớt và ánh mắt kiên quyết kia trong màn mưa đã thật sâu hấp dẫn anh. Nhưng dựa người vô người cùng tự chủ như anh, dù là anh có thật thích cô, cô lại là bạn gái của em trai anh sao anh làm sao cũng sẽ không thể ra tay với cô. Hết lần này tới lần khác cô là bạn gái của Sở Khương, liền hướng về phía cô là bạn gái của Sở Khương thì anh nhất định phải là cô. Nhưng, cái lý do sâu xa đó có nhất định phải nói cho cô sao? Có cần thiết không? Trong lòng Sở Mạnh tựa hồ như đang giằng co.

"Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất nhiều, sự lựa chọn của anh không nhất định là tôi, hơn nữa kết hôn là chuyện cả đời." Ngưng Lộ cảm giác mình nói câu này đã là quá chậm, bởi vì bọn họ đã ký hợp đồng, còn có đường rút lui sao?

"Quan Ngưng Lộ, cô thật sự muốn biết sao?" Một tay thuần thục nhẹ nhàng chuyển động tay lái, xe qua thật nhanh qua một khúc quanh đầu đường. Khóe miệng Sở Mạnh giương ra một nụ cười lạnh, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến khiến Ngưng Lộ không kịp phát hiện thì anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, đó chính là hy vọng biết? Được, chỉ cần cô tiếp nhận được, vậy anh không ngại nói cho cô biết."Két" một tiếng, xe đang chạy nhanh như bay đột nhiên ngừng lại bên đường, khiến Ngưng Lộ cũng theo quán tính chúi về phía trước một cái, cũng may có thắt dây an toàn bằng không cô sẽ phải bay ra ngoài. Tên này sao lại lái xe như vậy a?

"Không phải là muốn biết lý do sao? Ngẩng đầu nhìn tôi a, tôi cho cô biết lý do." Sở Mạnh nhìn người phụ nữ đó vẫn như cũ không dám ngẩn đầu, có can đảm hỏi không có can đảm nghe sao?

Sở Mạnh đưa tay nâng mặt cô lên, một đôi mắt hoảng sợ to như nai con nhìn thẳng anh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, sao có thể không làm cho người ta không động tâm? Nhưng ngoài động tâm ra anh còn muốn cho người khác nếm thử mùi vị mất đi người yêu. Không biết khi Sở Khương biết anh hai mình sẽ cưới người phụ nữ nó yêu mến nhất làm vợ sẽ có cảm giác gì? Ha ha ....... Anh thật sự rất mong đợi.

"Ai kêu cô là bạn gái của Sở Khương? Nếu như không phải có lẽ tôi cũng sẽ không muốn cưới cô. Đáng đời, ai bảo cô xui xẻo a, sao lại để cho tôi đụng phải đây?" Khẩu khí của anh càng ngày càng lạnh, tay chế trụ cằm cô cũng tăng thêm sức.

"Anh ấy là em trai của anh!" Ngưng Lộ vẫn là nhịn đau đem điều muốn hỏi nói ra. Đúng vậy a, Sở Khương là em ruột của anh ta a, sao anh ta có thể máu lạnh như vậy?

"Quan Ngưng Lộ, cô hãy nghe cho kỹ đây là một bí mật. Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám đem chuyện này nói ra ngoài tôi sẽ làm cho Quan gia của cô chôn cùng." Sắc mặt Sở Mạnh đã là một vẻ mặt khát máu, mà Ngưng Lộ sau khi nghe anh ta nói như vậy trong lòng từng trận rét run,anh ta rốt cuộc có ý gì?

"Sở Khương không phải em ruột của tôi, chúng tôi chẳng qua là đúng dịp có cùng một người cha mà thôi. Nhưng Sở Khương nó cũng không biết. Là mẹ nó hại chết mẹ tôi, biết rõ ba mẹ tôi ở chung một chỗ lại vẫn cố ý cám dỗ ba tôi, cuối cùng ép mẹ tôi không thể không rời đi. Lý do của bà ta là gì? Bà ta mang thai con của ba tôi, nhưng bà ấy có nghĩ tới mẹ tôi cũng có thể mang thai? Đáng đời bà ta xui xẻo con của mình lúc sanh thể chất không tốt đã chết yểu trên giường sanh. Mà tôi cũng hại chết mẹ tôi, bà lúc sanh tôi do mất máu quá nhiều. Vừa lúc hai sản phụ cũng cùng một ngày sanh cùng một bệnh viện, một người lớn qua đời một đứa bé mất, dì tôi ôm tôi đến trước mặt ba tôi nói cho ông ấy biết là con của ông ấy, trong tình trạng dối trên gạt dưới, tôi thành con trai trưởng của Sở Vân Thiên và Mộ Bội Vân. Bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên a! Vì tranh giành một người đàn ông lại đối xử với bà như vậy? Cô nói tôi có nên làm cho Sở Khương cũng nếm thử một chút mùi vị mất đi người yêu không? Ừ?" Những sự thật này, là anh mười lăm năm trước cái người anh gọi là dì tới trường học tìm anh, cũng đem nhật ký của mẹ cho anh đọc anh mới biết. Thì ra người phụ nữ mà anh mấy chục năm gọi "Mẹ" cũng không phải là mẹ của anh? Đứa em trai suốt ngày vẫn theo phía sau gọi anh " anh hai, anh hai" thế nhưng lại không phải cùng một mẹ sanh ra? Bảo anh làm sao chịu nổi?

Mỗi một câu của Sở Mạnh đều nặng nề đập vào trong lòng cô, cô không cách nào tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, cô cũng không dám tin đó là sự thật! Trời ạ! Sao lại như vậy?

"Sợ sao? Cô dám nói những lời này cho Sở Khương nghe, cô cứ đi nói a! Xem nó sẽ có phản ứng như thế nào! Ba mẹ của nó đều là người vô sỉ như vây. Ha ha!" Sở Mạnh buông cô ra, anh không hiểu tại sao mình lại đem bí mật giấu trong lòng mấy chục năm cho từng nói cho bất kỳ kẻ nào nghe nói cho cô biết? Mà anh cũng tin chắc, cô không dám nói với Sở Khương? Nhìn cô sợ đến xanh cả mặt rồi.

Không để ý tới Ngưng Lộ đã bị dọa sợ nữa, Sở Mạnh lần nữa nổ máy xe gào thét mà đi.

/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status