Chương 1: Vật Phẩm Giá Nghìn Đô
Bóng tối bao trùm tầm nhìn của cô gái, hai tay bị trói ngược
về phía sau, cơ thể truyền tới trận đau nhức tê dại. Trong dòng
ký ức mơ hồ hõn loạn, có duy nhất một điêu khiến cô phải cắn
môi đến bật máu để ép mình không được phép quên đi. Cô là
Trần Ngọc Mai, người Địa Thành, cô bị bắt cóc và đem tới nơi
này, Đế Đô.
Qua một khoảng thời gian, không gian tĩnh lặng xung
quanh Ngọc Mai bỗng rộ lên tiếng cười, tiếng trâm trô đầy thích
thú. Dải lụa che mắt được tháo ra, cô bàng hoàng phát hiện
mình đang ngồi trong chiếc lồng cỡ lớn. Ánh sáng flash chiếu
liên tục, dưới khán đài rất đông người, có huýt sáo, tiếng tranh
giành, tiếng tán thưởng, mọi âm thanh trộn vào nhau, trở thành
chuỗi giai điệu hỗn tạp nhức tai, khiến lòng cô chỉ toàn là kinh
hãi. Trái tim đập bang bang trong lồng ngực, Ngọc Mai chưa
bao giờ có cảm giác cùng quấn như lúc này.
Liếc thấy bên trái người đàn ông đứng vào bục phát biểu,
cầm chiếc búa gỗ nhỏ gõ liên ba cái. Hắn ta sử dụng tiếng Đế
Đô, mặc dù không hiểu nhưng Ngọc Mai cũng có thể đoán ra
tình cảnh hiện tại của bản thân.
“Và cuối cùng, xin giới thiệu vật phẩm đặc biệt hôm nay. Giá
khởi điểm 30 nghìn đô.”
Bên dưới bắt đầu xôn xao, nhiều người không che giấu
thích thú một huýt tiếng sáo ngân dài.
“Người Địa Thành à?”
“Phải rồi, liếc mắt là biết”
“Đẹp thật, đúng như tin đồn về vùng đất phù dung.”
“Lần đầu lão tử được thấy gái Địa Thành hàng thật giá thật
đấy”
Ngọc Mai giống như con thú bị rơi vào bấy, sợ hãi thu mình
trước ánh sáng chiếu thẳng, không dám ngẩng mặt, cũng
không dám hé mắt, im lặng như muốn hoàn toàn che giấu sự
tồn tại của mình. Bộ dáng chẳng khác nào chim nhỏ gãy cánh,
yếu ớt thảm hại trong một chiếc lông to lớn, khiến đám đồng có
sở thích biến thái càng thêm điên cuồng, đấu giá sôi nổi.
Sau khi những vị khách bên dưới thi nhau trả giá, chèn ép
đối phương, phạm vi cũng dần được thu hẹp. Giọng nói cao vút
mà đầy hứng khởi của người đàn ông dẫn dắt buổi đấu giá
vang lên.
“Vậy ở hiện tại, chúng tôi còn hai vị là Trương chủ tịch và
Lưu chủ tịch nằm trong phạm vi đấu giá. Số tiền Lưu chủ tịch
đưa ra là 75 nghìn đô, xin mời."
Ánh đèn di chuyển, chiếu thẳng lên người đàn ông bụng
phệ, đôi mắt nheo nheo đầy dã tâm được gọi là Trương chủ
tịch. Quản lí của ông ta điềm nhiên giơ tấm thẻ đấu giá, cất lời
điêm đạm.
“85.000”
790.000”
“100.000”
“120.000”
Cảu ra giá của Lưu Tổng làm mọi người có chút sững sờ.
Không gian lặng đi một lúc mới nghe thấy tiếng búa lạch cạch.
“120.000 lân thứ nhất”
“120.000 lần thứ hai”
Tiếng búa vang lên lần thứ hai như kéo theo nhịp tim đánh
liên hồi trong lông ngực cô. Ngọc Mai hơi nhíu mày, cuối cùng
ngẩng đầu lên đối diện với ánh sáng có phần chói mắt, đưa mắt
tìm kiếm trong biển tối mông lung bên dưới. Như níu giữ sợi dây
cầu cứu cuối cùng. Trong cơn tuyệt vọng, sống lưng bất chợt
truyên đến một cảm giác ớn lạnh. Chính là ánh mắt này, người
ấy đã dõi theo cô từ đầu. Nhưng thời khắc vừa rồi, cái nhìn trở
nên bén nhọn và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Hắn ở rất gân cô,
nhưng cô lại không thế nào nhận ra hẳn là ai trong vô số người,
vô số những âm thanh hỗn loạn bên dưới.
Ánh mắt chăm chú chiếu thẳng, khiến cô muốn trốn tránh,
nhưng cũng khiến cô muốn đổi diện, cầu xin hẳn mang cô đi
khỏi nơi bẩn thỉu này. Tựa như ánh mắt của loài lang sói đang
ẩn nấp trong bóng đêm rình rập con mồi. Một khắc ngắn ngủi
sau đó, quả đúng như cô đoán...
“400 nghìn đô. “
Một câu của hắn, quyên lực khôn cùng. Trường đấu giá ôn
ào bõng dưng im bặt, Ngọc Mai nhíu đôi lông mày, lồng ngực
như bị loại áp lực vô hình nào đó chèn ép, khó nhọc hô hấp.
Chính là người ấy.
“400.000 lân thứ nhất!”
Giọng nói dõng dạc phá vỡ không gian im lặng, tiếng búa
gõ lạch cạch vang lên. Đám đông bên dưới chẳng nói chẳng
rằng, có kẻ không nhịn được lén lút liếc mắt sang người vừa
mới đưa ra cái giá cao ngất. Tấm thẻ đấu giá trên tay người kia
được làm bằng gỗ, màu nâu trâm, hình dáng hẹp dài, mặt thẻ
chạm trổ một hoa văn đặc biệt kì dị.
Kia chẳng phải là biểu tượng của gia tộc đó ư?
Người đàn ông mặc bộ comple phẳng phiu thượng hạng,
hai chân bắt chéo lên nhau, bàn tay đan xen đặt trên đầu gối,
nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, nửa kia thoáng hiện dưới
ánh đèn mờ. Khí tức có phần lạnh lẽo khiến người ta e dè.
“400.000 lần thứ hai!”
Xung quanh vãn lặng yên như tờ, vài người bạo gan ghẻ tai
nhau thì thâm điều gì không rõ.
“400.000 lần thứ bai”
“Thành giao! Vật phẩm đặc biệt trong đêm nay thuộc về
Harold, xin chúc mừng ngài”
Dù khoảng cách khá xa so với cảm nhận ban đầu của cô,
nhưng lúc này Ngọc Mai mơ hồ như thấy được đối phương
đang cười với cô, một nụ cười quỷ dị. Trong một chuỗi âm
thanh, chỉ có một tiếng Harold là lọt vào tai, không hiểu sao lại
có cảm giác mãnh liệt với chữ này, liệu có phải tên của người
đàn ông đó?
“Vậy cuộc đấu giá đêm nay xin phép được kết thúc tại đây.
Hẹn gặp lại mọi người vào ngày này tháng sau.”
Người người rời khỏi vị trí, nhanh chóng tản đi. Chiếc lồng
giam mở ra, Ngọc Mai được hai người vệ sĩ dẫn ra ngoài, đưa
cô lên một chiếc ô tô đã chờ sẵn.
Ráng chiều, xe dừng lại trước một căn biệt thự tách biệt nơi
ngoại thành, xung quanh có chút hoang vắng. Một người phụ
nữ đã ngoài năm mươi, mái tóc hơi ngả hoa râm bước ra mở
cánh cổng lớn.
Trái ngược với dáng vẻ dễ gần, giọng nói của đối phương
nghe rất lạnh lùng. Nội dung giao tiếp cô không hiểu được,
nhưng nhìn thái độ của hai người vệ sĩ, Ngọc Mai đoán người
phụ nữ này chắc hản cũng có vị trí không thấp.
Đã là lần thứ hai cô được dẫn đi tắm trong ngày, hai tay bị
còng lại, một người hâu nữ giúp cô tảm rửa. Không mở lời,
không bài xích, càng không có một động tác thừa thãi, cô gái
trẻ chỉ yên lặng làm việc của mình. Tảm rửa giúp Ngọc Mai,
thay giúp cô một bộ váy đơn giản thoải mái, chải lại mái tóc, tấy
sạch lớp trang điểm trên mặt, mở còng tay bằng sắt trước khi
đưa cô vào một căn phòng.
Trong phòng rất tối, tiếng nước chảy xối xả trong nhà tắm
đột nhiên im bặt. Ngọc Mai mò mãm bước đi, chân cô vô tình
đập vào vật gì đó thô cứng, đau nhói.
Tiếng cửa phòng tắm khẽ bật mở, Ngọc Mai không dám thở
mạnh, cơ thể cô đột ngột run rẩy. Bước chân người đàn ông
nhẹ tênh, tựa như lướt đi trên không . Chỉ có hơi thở đều đều
của hắn cảm giác ngày một gần hơn, cho cô biết hắn đang
hướng lại đây. Luồng khí lạnh ập tới bất ngờ, cô theo phản xạ
muốn kêu lên, chỉ tiếc âm thanh chưa kịp thoát ra đã bị đổi
phương chặn lại. Bàn tay còn ẩm ướt siết chặt cái cằm nhỏ của
cô đến đau đớn, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức lực
nữa là trực tiếp bóp vỡ xương hàm. Tay còn lại khoá trụ cơ thế
cô, hạ giọng nhả ra hai chữ, nói bằng tiếng Địa Thành:
“Câm miệng.”
Ngọc Mai kinh ngạc trong lòng, tiếng Địa Thành là một
ngôn ngữ có phần cổ quái, càng ngày càng bị mai một, ngoại
trừ người địa phương từ bé sinh ra và lớn lên ở đây thì không có
người nào bên ngoài học được ngôn ngữ nảy.
Thế mà người đàn ông trước mặt lại nói được, chỉ có hai
chữ, phát âm rất chuẩn, nghe cứ như hắn thực sự xuất thân từ
Địa Thành.
Không gian bị nhấn chìm vào một khoảng yên lặng, sau khi
xác định Ngọc Mai không cỏ ý định phản kháng thêm, người
đàn ông mới rời tay, dứt khoát đẩy cô xuống giường, nhưng
cũng không có thêm tiếp xúc động chạm vào người cô nữa.
Đèn phòng bật lên, ánh sáng đột ngột làm cô nhất thời
chưa kịp thích nghi. Phía sau lưng chạm phải thứ gì đó, khi cô
quay lại nhìn liền lập tức sợ hãi đứng bật dậy.
Là một người đàn ông đang ngủ say ư?
Hản là Harold? Không, không giống...
“Phục vụ người đàn ông đang năm cạnh cô cho tốt. Một
đêm này, tôi đã dùng 400 nghìn đô để mua. Sau đó, muốn đi
đâu tùy ý”
Người đàn ồng tiếp tục lựa chọn giao tiếp với cô bằng tiếng
Địa Thành, thuần thục tự nhiên. Giọng nói ổn định, ý tứ thẳng
thắn mang theo sự nghiêm khắc chèn ép, tuyệt không cho đối
phương một hi vọng từ chối. Hảẳn ở sau tấm bình phong chia
nửa gian phòng, cửa số sát đất bên cạnh hẳn mở ra, những tia
sáng bên ngoài chiếu vào, nhưng lại không tới được chõ cô,
giống như hai nửa thế giới, vĩnh viễn không tìm ra được điểm
liên kết.
/399
|