Bên trong khoan xe, Mặc Kỳ Dực cũng chỉ vừa mới kết thúc công việc liền trở về. Tin nhắn gửi đến cho Lộ Tĩnh cũng đều do sự nhớ nhung mà hình thành.
Thoang thoảng hương xe thứ mùi hoắc hương quen thuộc, hòa lẫn vào mùi ngọt ngào của cô. Hai thái cực đối lập, nhưng kết hợp lại kích thích kẻ khác không ngừng đến nghiện.
Nhìn Lộ Tĩnh nhỏ bé trong vòng tay, hễ khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, đều không kiểm soát được mà chỉ muốn ôm chầm lấy, đem cô làm của riêng.
Trước kia nếu như người đàn ông muốn cô, đều xuất phát và đền do sự kiêu ngạo nên chỉ có thể ép bức cô thuộc về hắn. Còn ở hiện tại, hắn lại hoàn toàn đơn thuần, sự muốn đều chỉ đơn giản xuất phát ở việc muốn nhìn thấy cô.
Cái xúc cảm này, Mặc Kỳ Dực chưa trải qua bao giờ.
Dẫu sao xung quanh trước giờ nhiều nữ nhân, người đàn ông tùy tiện hứng thú chơi đùa. Nhưng từ khi tiếp xúc với cô gái nhỏ, cô lại như liều thuốc kích ứng khi gợi thứ ham muốn dục vọng bị dập tắt từ lâu, nhưng cũng chính cô như một loại kháng thể sản sinh ra khiến hắn chẳng thể ham muốn đối với những kẻ khác được.
Cô, được điều chế riêng cho hắn.
Cô, thuộc về hắn!
Mặc Kỳ Dực ham muốn cô, cơ hồ bao nhiêu cũng không đủ.
Trong vô thức, bàn tay người đàn ông vươn xuống phía dưới, chạm vào vết sẹo dưới chân, mân mê nhẹ khiến Lộ Tĩnh không khỏi run lên. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự xót xa của chính bản thân hắn.
"Em còn đau không?"
"Không, thưa ngài."
Chẳng biết Mặc Kỳ Dực đã hỏi câu này bao nhiêu lần, cho dù hiện tại đã thành sẹo, cứ hễ nhìn thấy, câu đầu tiên cũng đều liên quan đến vết thương, và từng hành động chu đáo cũng như thế.
Nếu không phải có Lộ Tĩnh nói đỡ, Mặc Kỳ Dực có thể xử lý hết những kẻ đã gián tiếp không kiểm tra kĩ để sự cố ngày hôm ấy xảy ra khiến cô bị thương như thế này.
Mặc Kỳ Dực cứ thế ôm cô, đặt cô ngồi trên đùi hắn, để gương mặt người đàn ông vùi vào cơ thể nhỏ. Thoang thoảng xung quanh mùi nước hoa đắt tiền đặc trưng người đàn ông vẫn thường dùng, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ cứ thế chôn vùi lòng cô.
Cơ thể Lộ Tĩnh nhỏ nhắn, tựa hồ một bàn tay đã đủ để ôm trọn lấy.
Khi trở về biệt thự, Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng chịu buông thả để cô xuống. Vừa bước vào, toàn bộ người hầu đều đang dọn cơm lên bàn kịp lúc.
Người đàn ông vẫy tay, ra hiệu cô lại gần. Một chiếc bát cứ thế được đặt xuống trước mặt, nhưng Lộ Tĩnh lập tức đấy ra.
"Tôi ăn rồi, ngài cứ việc dùng bữa."
Gương mặt Mặc Kỳ Dực hiện lên vẻ không vui, người đàn ông muốn nhân cơ hội gắp đồ ăn cho cô, từ từ dùng các thủ thuật mà người đàn ông đã học được từ các chiêu trò dụ gái của Cẩn Nghiêm.
Cẩn Nghiêm bảo.
"Phụ nữ ấy mà, lão đại chỉ cần vung chút tiền, bọn họ đều sẽ tự động đi theo anh."
Mặc Kỳ Dực đã từng dùng qua, dẫu sao thứ người đàn ông không thiếu nhất là tiền. Nhưng trái lại, Lộ Tĩnh đối với tiền của hắn càng ra sức chối từ, thậm chí còn sợ hãi.
Cẩn Nghiêm bảo.
"Phụ nữ ấy mà, anh chỉ cần mua những món đồ tốt nhất cho họ là được."
Mặc Kỳ Dực nghĩ lại, hắn đã từng mua một loạt hãng điện thoại mới cho cô. Nếu không phải do bắt ép, chỉ sợ đến giờ cô cũng chẳng thèm đặt một ánh mắt vào những thứ đồ đó của hắn.
Kết quả như nào? Chưa bắt đầu thì đã thua!
Người đàn ông chợt nhớ ra, Cẩn Nghiêm cũng từng bảo.
"Thỉnh thoảng lão đại cũng có thể tâm sự nói chuyện với cô ấy để mối quan hệ thêm thân thiết."
Mặc Kỳ Dực vẫn chưa bỏ cuộc. Cứ như vậy liền tiếp tục hỏi cô.
"Em ăn với ai?"
"Với cha tôi thưa ngài."
Người đàn ông nhíu mày phát giác, Lộ Tĩnh ở với cha, hiển nhiên cũng sẽ ăn với cha. Hắn hỏi câu này, hình như rất lạ.
"Ai ทลัน?"
"Tôi thưa ngài."
Đám người hầu như đứng lặng ra, trước kia theo quy củ trong bữa ăn, khi ăn không được lên tiếng. Mặc Kỳ Dực đó giờ dùng bữa cũng đều như vậy. Còn hiện tại, bát cơm đã múc ra rồi, nhưng người đàn ông vẫn cứ nói liên tục.
Mặc Kỳ Dực vừa nghe đến mấy chữ cô nấu, người đàn ông lập tức đặt đôi đũa cùng chiếc bát xuống. Giọng nói vang lên như thể ra lệnh. Ngữ khí của người đàn ông vẫn cứ lớn giọng như vậy, mãi cũng không thể thay đổi.
"Em nấu cho tôi ăn!"
Lộ Tĩnh ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng không hề từ chối.
"Vâng."
Cô gái nhỏ bước vào bếp, người hầu từng bước đem rau củ quả tươi sống và cả những món hải sản đắt tiền đến.
Lộ Tĩnh nghi hoặc nhìn Mặc Kỳ Dực, gần như không nghĩ ngợi mà lên tiếng.
"Tôi nấu món súp nấm cho ngài nhé?"
Mặc Kỳ Dực vừa được hỏi, gương mặt lập tức bừng lên sự vui vẻ đến chính hắn cũng không nhận ra. Nhưng rồi, câu đáp lại cũng chỉ ngắn gọn như tính cách thường ngày của hắn.
"Ừ."
Người đàn ông dựa lưng vào bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bận rộn đi qua đi lại nấu ăn. Trong trí nhớ Mặc Kỳ Dực, thứ hình ảnh này chưa từng tồn tại. Bởi chính bản thân người đàn ông biết được, từ lúc sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng. Đồ ăn khi nào, cũng đều được chuẩn bị sẵn trước mặt.
Đến khi Lộ Tĩnh bưng ra, Mặc Kỳ Dực vẫn không thể rời mắt khỏi cô.
Hình như, hắn muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh hắn như thế.
Cuộc sống thế này, Mặc Kỳ Dực thật sự mong muốn có được.
Thoang thoảng hương xe thứ mùi hoắc hương quen thuộc, hòa lẫn vào mùi ngọt ngào của cô. Hai thái cực đối lập, nhưng kết hợp lại kích thích kẻ khác không ngừng đến nghiện.
Nhìn Lộ Tĩnh nhỏ bé trong vòng tay, hễ khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, đều không kiểm soát được mà chỉ muốn ôm chầm lấy, đem cô làm của riêng.
Trước kia nếu như người đàn ông muốn cô, đều xuất phát và đền do sự kiêu ngạo nên chỉ có thể ép bức cô thuộc về hắn. Còn ở hiện tại, hắn lại hoàn toàn đơn thuần, sự muốn đều chỉ đơn giản xuất phát ở việc muốn nhìn thấy cô.
Cái xúc cảm này, Mặc Kỳ Dực chưa trải qua bao giờ.
Dẫu sao xung quanh trước giờ nhiều nữ nhân, người đàn ông tùy tiện hứng thú chơi đùa. Nhưng từ khi tiếp xúc với cô gái nhỏ, cô lại như liều thuốc kích ứng khi gợi thứ ham muốn dục vọng bị dập tắt từ lâu, nhưng cũng chính cô như một loại kháng thể sản sinh ra khiến hắn chẳng thể ham muốn đối với những kẻ khác được.
Cô, được điều chế riêng cho hắn.
Cô, thuộc về hắn!
Mặc Kỳ Dực ham muốn cô, cơ hồ bao nhiêu cũng không đủ.
Trong vô thức, bàn tay người đàn ông vươn xuống phía dưới, chạm vào vết sẹo dưới chân, mân mê nhẹ khiến Lộ Tĩnh không khỏi run lên. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự xót xa của chính bản thân hắn.
"Em còn đau không?"
"Không, thưa ngài."
Chẳng biết Mặc Kỳ Dực đã hỏi câu này bao nhiêu lần, cho dù hiện tại đã thành sẹo, cứ hễ nhìn thấy, câu đầu tiên cũng đều liên quan đến vết thương, và từng hành động chu đáo cũng như thế.
Nếu không phải có Lộ Tĩnh nói đỡ, Mặc Kỳ Dực có thể xử lý hết những kẻ đã gián tiếp không kiểm tra kĩ để sự cố ngày hôm ấy xảy ra khiến cô bị thương như thế này.
Mặc Kỳ Dực cứ thế ôm cô, đặt cô ngồi trên đùi hắn, để gương mặt người đàn ông vùi vào cơ thể nhỏ. Thoang thoảng xung quanh mùi nước hoa đắt tiền đặc trưng người đàn ông vẫn thường dùng, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ cứ thế chôn vùi lòng cô.
Cơ thể Lộ Tĩnh nhỏ nhắn, tựa hồ một bàn tay đã đủ để ôm trọn lấy.
Khi trở về biệt thự, Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng chịu buông thả để cô xuống. Vừa bước vào, toàn bộ người hầu đều đang dọn cơm lên bàn kịp lúc.
Người đàn ông vẫy tay, ra hiệu cô lại gần. Một chiếc bát cứ thế được đặt xuống trước mặt, nhưng Lộ Tĩnh lập tức đấy ra.
"Tôi ăn rồi, ngài cứ việc dùng bữa."
Gương mặt Mặc Kỳ Dực hiện lên vẻ không vui, người đàn ông muốn nhân cơ hội gắp đồ ăn cho cô, từ từ dùng các thủ thuật mà người đàn ông đã học được từ các chiêu trò dụ gái của Cẩn Nghiêm.
Cẩn Nghiêm bảo.
"Phụ nữ ấy mà, lão đại chỉ cần vung chút tiền, bọn họ đều sẽ tự động đi theo anh."
Mặc Kỳ Dực đã từng dùng qua, dẫu sao thứ người đàn ông không thiếu nhất là tiền. Nhưng trái lại, Lộ Tĩnh đối với tiền của hắn càng ra sức chối từ, thậm chí còn sợ hãi.
Cẩn Nghiêm bảo.
"Phụ nữ ấy mà, anh chỉ cần mua những món đồ tốt nhất cho họ là được."
Mặc Kỳ Dực nghĩ lại, hắn đã từng mua một loạt hãng điện thoại mới cho cô. Nếu không phải do bắt ép, chỉ sợ đến giờ cô cũng chẳng thèm đặt một ánh mắt vào những thứ đồ đó của hắn.
Kết quả như nào? Chưa bắt đầu thì đã thua!
Người đàn ông chợt nhớ ra, Cẩn Nghiêm cũng từng bảo.
"Thỉnh thoảng lão đại cũng có thể tâm sự nói chuyện với cô ấy để mối quan hệ thêm thân thiết."
Mặc Kỳ Dực vẫn chưa bỏ cuộc. Cứ như vậy liền tiếp tục hỏi cô.
"Em ăn với ai?"
"Với cha tôi thưa ngài."
Người đàn ông nhíu mày phát giác, Lộ Tĩnh ở với cha, hiển nhiên cũng sẽ ăn với cha. Hắn hỏi câu này, hình như rất lạ.
"Ai ทลัน?"
"Tôi thưa ngài."
Đám người hầu như đứng lặng ra, trước kia theo quy củ trong bữa ăn, khi ăn không được lên tiếng. Mặc Kỳ Dực đó giờ dùng bữa cũng đều như vậy. Còn hiện tại, bát cơm đã múc ra rồi, nhưng người đàn ông vẫn cứ nói liên tục.
Mặc Kỳ Dực vừa nghe đến mấy chữ cô nấu, người đàn ông lập tức đặt đôi đũa cùng chiếc bát xuống. Giọng nói vang lên như thể ra lệnh. Ngữ khí của người đàn ông vẫn cứ lớn giọng như vậy, mãi cũng không thể thay đổi.
"Em nấu cho tôi ăn!"
Lộ Tĩnh ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng không hề từ chối.
"Vâng."
Cô gái nhỏ bước vào bếp, người hầu từng bước đem rau củ quả tươi sống và cả những món hải sản đắt tiền đến.
Lộ Tĩnh nghi hoặc nhìn Mặc Kỳ Dực, gần như không nghĩ ngợi mà lên tiếng.
"Tôi nấu món súp nấm cho ngài nhé?"
Mặc Kỳ Dực vừa được hỏi, gương mặt lập tức bừng lên sự vui vẻ đến chính hắn cũng không nhận ra. Nhưng rồi, câu đáp lại cũng chỉ ngắn gọn như tính cách thường ngày của hắn.
"Ừ."
Người đàn ông dựa lưng vào bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bận rộn đi qua đi lại nấu ăn. Trong trí nhớ Mặc Kỳ Dực, thứ hình ảnh này chưa từng tồn tại. Bởi chính bản thân người đàn ông biết được, từ lúc sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng. Đồ ăn khi nào, cũng đều được chuẩn bị sẵn trước mặt.
Đến khi Lộ Tĩnh bưng ra, Mặc Kỳ Dực vẫn không thể rời mắt khỏi cô.
Hình như, hắn muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh hắn như thế.
Cuộc sống thế này, Mặc Kỳ Dực thật sự mong muốn có được.
/137
|