Trời càng về đêm, khắp nơi đèn đường sáng rực, hàng xe hào nhoáng tấp nập giữa con đường, đúng như tên gọi thành phố phát triển bậc nhất của đất nước này.
Khu quán bar xa hoa, địa điểm mà các bậc thượng lưu ăn chơi vẫn thường ghé đến.
Bởi vì là người có thân phận, khi Mặc Kỳ Dực tiến vào sâu đã có người dẫn đường. Người đàn ông đứng trước khoan phòng VIP, vừa định đẩy cửa đã nghe một giọng nói mềm mại của nữ nhân vang lên, thoáng qua thấy rõ sự cứng rắn trong từng lời nói.
“Thưa ngài Trình, toàn bộ bài phỏng vấn tin tức về khu vực mà ngài muốn thực hiện khai thác dầu khí ở Ả Rập tôi đã thiết lập đầy đủ. Chắc chắn với ngài không hề có sự sai sót, không có lý do gì để tôi tiếp tục phải làm lại, đây đã hơn mười lần rồi!”
Mặc Kỳ Dực nhướng mày không hài lòng, từ khi nào căn phòng này lại thành khu vực để nhân viên tự tiện làm việc khai báo rồi?
Cho đến khi nhận ra nữ nhân này đứng bên cạnh Trình Thâm, người đàn ông mới thu gọn lại mấy suy nghĩ.
Cô gái đứng bên cạnh Trình Thâm, mang theo phong cách trưởng thành và tri thức, chiếc váy ngắn hơi qua đầu gối thiết kế dạng công sở, mái tóc dài được uốn vào nếp, gương mặt trái xoan cùng đôi mắt long lanh to tròn. Hiện giờ cô cầm lấy một tệp hồ sơ cùng chiếc cặp dạng nhỏ đựng tài liệu, gương mặt sự tức giận hiện rõ không hề che giấu đối với Trình Thâm.
Bình thường đối với Trình Thâm, không hề có ai lớn gan lên giọng như thế. Người phụ nữ này căn bản chính là lần đầu tiên.Cẩn Nghiêm cho dù đang ngồi thưởng rượu, vẫn không dám lên tiếng trước khung cảnh hiện tại. Coi như ngó lơ bản thân mình hoàn toàn không liên quan gì.
Mặc Kỳ Dực hơi nhíu mày, vốn đến đây giải khuây, kết quả chứng kiến một màn như thế này khiến chính người đàn ông không khỏi ngạc nhiên. Hắn tiến đến một góc bên cạnh hộp đàn vẫn vang lên giai điệu du dương, bắt đầu tiến hành ngồi xuống.
Khi này, Trình Thâm vẫn đưa từng ngón tay thon thả lật từng tờ giấy. Dưới mỗi trang giấy ghi tên người thực hiện phụ trách dự án, ba chữ Nhậm Kiều Hạ của cô gái trước mặt hiện lên khiến anh gật gù. Nhưng rồi gương mặt thâm thúy vẫn không hề dãn. Diễn kịch hay đến mức Mặc Kỳ Dực và Cẩn Nghiêm đều nhìn ra.
“Tôi nói không hài lòng chính là không hài lòng, khi nào chưa xong, em không được phép trở về. Đêm nay, đến văn phòng của tôi!”
Bình thường người nào đó mà phật ý hay làm chậm tiến độ dự án công việc đối với Trình Thâm, chắc chắn sẽ không có chuyện làm lại liên tục mười lần như thế mà trực tiếp đuổi việc. Rõ ràng hiện tại là đang cố ý gây khó dễ.
Gương mặt xinh đẹp của Nhậm Kiều Hạ bất lực thấy rõ, cô biết hiện tại cô chính là cấp dưới của người đàn ông này. Cô không thể trái lời hắn cũng như làm phản lại.
Khoảnh khắc Trình Thâm ngẩng lên, đối diện với đôi mắt thể hiện ưu tư đầy sự thất vọng, anh bỗng chốc không muốn rời mắt khỏi cô. Anh biết, anh là đang làm khó. Nhưng chỉ có cách này, mới có thể thấy cô.
“Em trở về đi, người của tôi đang bên ngoài. Họ sẽ đưa em về lại tập đoàn.”
Nhậm Kiều Hạ nhận lấy tập hồ sơ, không hề đáp lời mà vội vàng rời khỏi. Qua bóng lưng nhỏ thấy được sự kiềm nén chất chứa đến mức nào.Trình Thâm xoay người, bắt đầu cầm ly rượu lên khẽ nhấp, thông qua chút hình ảnh mờ nhạt của cô gái xoay lưng rời đi phảng phất nơi chiếc ly thủy tinh, cứ thế dần mất hút khi tiếng đóng cửa vang lên. Sâu thẳm ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ bi thương đến chính anh cũng không nhận ra.
Bầu không gian liền trở về trạng thái như ban đầu.
Cẩn Nghiêm nhìn hai người anh của mình mang đầy sự ưu sầu, muốn lên tiếng khuấy đảo, nhưng căn bản là vô dụng. Chính cậu ta cũng không ngờ, chỉ vì một người con gái mà hai người này có thể thay đổi đột ngột đến mức lạ lẫm.
Trong khi lúc trước không ngừng nói, chỉ là nữ nhân thôi mà, bọn họ không thiếu.
Mặc Kỳ Dực thì Cẩn Nghiêm không muốn xét đến. Còn đối với Trình Thâm, người phụ nữ ban nãy chính là người mà Trình Thâm đã tìm kiếm khắp tám năm. Ngay khi tìm thấy, cứ thế liền bắt ép đem về bên cạnh.
Hiện tại, người thì liên tục xuống nước hạ thấp tiêu chuẩn bản thân nỗ lực lấy lòng. Người còn lại thì hủy bỏ hầu hết hợp đồng quan trọng ở lại bên nước ngoài, chỉ để tìm kiếm tung tích cô gái kia sau một lần vô tình nhìn thấy.
Xem ra lần này, ngoài Mặc Kỳ Dực là người vả mặt đầu tiên, người tiếp theo vậy mà lại là Trình Thâm!
Cẩn Nghiêm không khỏi thở dài một hơi.
Mãi lâu sau, Mặc Kỳ Dực mới đặt ly rượu đã cạn sạch, điếu thuốc dưới chân cũng chất thành đống. Nhìn vào chiếc điện thoại, bóng dáng nhỏ vừa vặn mới xuất hiện trong căn phòng. Ánh mắt người đàn ông trở nên ôn nhu, nhưng khi cất giọng ngữ điệu ra lệnh đã lập tức thay đổi.
“Hai cậu điều tra giúp anh, người đứng sau làm chủ khu vực hệ sinh thái rừng Nam Phi là ai.”
...
Khi Lộ Tĩnh trở về Biệt Uyển, căn phòng khi này vắng vẻ không có ai. Ngay cả thời điểm hơn mười một giờ khuya khi tài xế đến rước cô, cũng không thấy sự xuất hiện của Mặc Kỳ Dực.
Bước chân Lộ Tĩnh đi qua lại căn phòng, không nén được sự lo lắng. Cô biết, nếu thật sự gặp tình huống không may về cha Lộ, người mà cô cần phải nhờ đến chính là Mặc Kỳ Dực.
Chỉ là ngay thời khắc này, chiếc điện thoại khẽ sáng đèn. Lộ Tĩnh nghi hoặc lại gần, không nghĩ đến là một số lạ.
Nhưng ngay khi nhấp vào, sâu trong đôi mắt nhỏ sự hoang mang hoảng sợ chẳng tài nào mà che dấu được.
Tin nhắn là bức ảnh chụp cha Lộ được gửi đến, toàn thân bị trói chặt vào ghế, cả người ông nhớt nhát máu me, khiến cô trong phút chốc chẳng thể kiềm được, từng giọt nước mắt vô thức lăn xuống ướt đẫm gương mặt.
Hàng tin nhắn tiếp theo lần lượt được gửi đến.
[Cô gái, cô có muốn cứu cha của mình không?]
Bọn họ hoàn toàn nắm được điểm yếu của cô.
[Nếu như muốn cứu, nhớ cho kĩ, những chuyện này tuyệt đối không được để
Mặc Kỳ Dực biết được. Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói.]
[Nếu để Mặc Kỳ Dực biết, lúc đó cô nên cầu mong cho cái mạng nhỏ của lão già này [Tôi nghĩ, cô đủ sự tỉnh táo để biết bản thân nên làm gì.]
Ngay khi tin nhắn cuối cùng được gửi qua, cửa phòng được mở, Mặc Kỳ Dực toàn thân kiêu ngạo đầy sự mệt mỏi bước vào, dưới ánh đèn ngược sáng, lờ mờ thấy rõ đường nét kiêu ngạo của người đàn ông.
Lộ Tĩnh trong phút hoảng hốt, lập tức đưa điện thoại giấu ra sau lưng.
Khu quán bar xa hoa, địa điểm mà các bậc thượng lưu ăn chơi vẫn thường ghé đến.
Bởi vì là người có thân phận, khi Mặc Kỳ Dực tiến vào sâu đã có người dẫn đường. Người đàn ông đứng trước khoan phòng VIP, vừa định đẩy cửa đã nghe một giọng nói mềm mại của nữ nhân vang lên, thoáng qua thấy rõ sự cứng rắn trong từng lời nói.
“Thưa ngài Trình, toàn bộ bài phỏng vấn tin tức về khu vực mà ngài muốn thực hiện khai thác dầu khí ở Ả Rập tôi đã thiết lập đầy đủ. Chắc chắn với ngài không hề có sự sai sót, không có lý do gì để tôi tiếp tục phải làm lại, đây đã hơn mười lần rồi!”
Mặc Kỳ Dực nhướng mày không hài lòng, từ khi nào căn phòng này lại thành khu vực để nhân viên tự tiện làm việc khai báo rồi?
Cho đến khi nhận ra nữ nhân này đứng bên cạnh Trình Thâm, người đàn ông mới thu gọn lại mấy suy nghĩ.
Cô gái đứng bên cạnh Trình Thâm, mang theo phong cách trưởng thành và tri thức, chiếc váy ngắn hơi qua đầu gối thiết kế dạng công sở, mái tóc dài được uốn vào nếp, gương mặt trái xoan cùng đôi mắt long lanh to tròn. Hiện giờ cô cầm lấy một tệp hồ sơ cùng chiếc cặp dạng nhỏ đựng tài liệu, gương mặt sự tức giận hiện rõ không hề che giấu đối với Trình Thâm.
Bình thường đối với Trình Thâm, không hề có ai lớn gan lên giọng như thế. Người phụ nữ này căn bản chính là lần đầu tiên.Cẩn Nghiêm cho dù đang ngồi thưởng rượu, vẫn không dám lên tiếng trước khung cảnh hiện tại. Coi như ngó lơ bản thân mình hoàn toàn không liên quan gì.
Mặc Kỳ Dực hơi nhíu mày, vốn đến đây giải khuây, kết quả chứng kiến một màn như thế này khiến chính người đàn ông không khỏi ngạc nhiên. Hắn tiến đến một góc bên cạnh hộp đàn vẫn vang lên giai điệu du dương, bắt đầu tiến hành ngồi xuống.
Khi này, Trình Thâm vẫn đưa từng ngón tay thon thả lật từng tờ giấy. Dưới mỗi trang giấy ghi tên người thực hiện phụ trách dự án, ba chữ Nhậm Kiều Hạ của cô gái trước mặt hiện lên khiến anh gật gù. Nhưng rồi gương mặt thâm thúy vẫn không hề dãn. Diễn kịch hay đến mức Mặc Kỳ Dực và Cẩn Nghiêm đều nhìn ra.
“Tôi nói không hài lòng chính là không hài lòng, khi nào chưa xong, em không được phép trở về. Đêm nay, đến văn phòng của tôi!”
Bình thường người nào đó mà phật ý hay làm chậm tiến độ dự án công việc đối với Trình Thâm, chắc chắn sẽ không có chuyện làm lại liên tục mười lần như thế mà trực tiếp đuổi việc. Rõ ràng hiện tại là đang cố ý gây khó dễ.
Gương mặt xinh đẹp của Nhậm Kiều Hạ bất lực thấy rõ, cô biết hiện tại cô chính là cấp dưới của người đàn ông này. Cô không thể trái lời hắn cũng như làm phản lại.
Khoảnh khắc Trình Thâm ngẩng lên, đối diện với đôi mắt thể hiện ưu tư đầy sự thất vọng, anh bỗng chốc không muốn rời mắt khỏi cô. Anh biết, anh là đang làm khó. Nhưng chỉ có cách này, mới có thể thấy cô.
“Em trở về đi, người của tôi đang bên ngoài. Họ sẽ đưa em về lại tập đoàn.”
Nhậm Kiều Hạ nhận lấy tập hồ sơ, không hề đáp lời mà vội vàng rời khỏi. Qua bóng lưng nhỏ thấy được sự kiềm nén chất chứa đến mức nào.Trình Thâm xoay người, bắt đầu cầm ly rượu lên khẽ nhấp, thông qua chút hình ảnh mờ nhạt của cô gái xoay lưng rời đi phảng phất nơi chiếc ly thủy tinh, cứ thế dần mất hút khi tiếng đóng cửa vang lên. Sâu thẳm ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ bi thương đến chính anh cũng không nhận ra.
Bầu không gian liền trở về trạng thái như ban đầu.
Cẩn Nghiêm nhìn hai người anh của mình mang đầy sự ưu sầu, muốn lên tiếng khuấy đảo, nhưng căn bản là vô dụng. Chính cậu ta cũng không ngờ, chỉ vì một người con gái mà hai người này có thể thay đổi đột ngột đến mức lạ lẫm.
Trong khi lúc trước không ngừng nói, chỉ là nữ nhân thôi mà, bọn họ không thiếu.
Mặc Kỳ Dực thì Cẩn Nghiêm không muốn xét đến. Còn đối với Trình Thâm, người phụ nữ ban nãy chính là người mà Trình Thâm đã tìm kiếm khắp tám năm. Ngay khi tìm thấy, cứ thế liền bắt ép đem về bên cạnh.
Hiện tại, người thì liên tục xuống nước hạ thấp tiêu chuẩn bản thân nỗ lực lấy lòng. Người còn lại thì hủy bỏ hầu hết hợp đồng quan trọng ở lại bên nước ngoài, chỉ để tìm kiếm tung tích cô gái kia sau một lần vô tình nhìn thấy.
Xem ra lần này, ngoài Mặc Kỳ Dực là người vả mặt đầu tiên, người tiếp theo vậy mà lại là Trình Thâm!
Cẩn Nghiêm không khỏi thở dài một hơi.
Mãi lâu sau, Mặc Kỳ Dực mới đặt ly rượu đã cạn sạch, điếu thuốc dưới chân cũng chất thành đống. Nhìn vào chiếc điện thoại, bóng dáng nhỏ vừa vặn mới xuất hiện trong căn phòng. Ánh mắt người đàn ông trở nên ôn nhu, nhưng khi cất giọng ngữ điệu ra lệnh đã lập tức thay đổi.
“Hai cậu điều tra giúp anh, người đứng sau làm chủ khu vực hệ sinh thái rừng Nam Phi là ai.”
...
Khi Lộ Tĩnh trở về Biệt Uyển, căn phòng khi này vắng vẻ không có ai. Ngay cả thời điểm hơn mười một giờ khuya khi tài xế đến rước cô, cũng không thấy sự xuất hiện của Mặc Kỳ Dực.
Bước chân Lộ Tĩnh đi qua lại căn phòng, không nén được sự lo lắng. Cô biết, nếu thật sự gặp tình huống không may về cha Lộ, người mà cô cần phải nhờ đến chính là Mặc Kỳ Dực.
Chỉ là ngay thời khắc này, chiếc điện thoại khẽ sáng đèn. Lộ Tĩnh nghi hoặc lại gần, không nghĩ đến là một số lạ.
Nhưng ngay khi nhấp vào, sâu trong đôi mắt nhỏ sự hoang mang hoảng sợ chẳng tài nào mà che dấu được.
Tin nhắn là bức ảnh chụp cha Lộ được gửi đến, toàn thân bị trói chặt vào ghế, cả người ông nhớt nhát máu me, khiến cô trong phút chốc chẳng thể kiềm được, từng giọt nước mắt vô thức lăn xuống ướt đẫm gương mặt.
Hàng tin nhắn tiếp theo lần lượt được gửi đến.
[Cô gái, cô có muốn cứu cha của mình không?]
Bọn họ hoàn toàn nắm được điểm yếu của cô.
[Nếu như muốn cứu, nhớ cho kĩ, những chuyện này tuyệt đối không được để
Mặc Kỳ Dực biết được. Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói.]
[Nếu để Mặc Kỳ Dực biết, lúc đó cô nên cầu mong cho cái mạng nhỏ của lão già này [Tôi nghĩ, cô đủ sự tỉnh táo để biết bản thân nên làm gì.]
Ngay khi tin nhắn cuối cùng được gửi qua, cửa phòng được mở, Mặc Kỳ Dực toàn thân kiêu ngạo đầy sự mệt mỏi bước vào, dưới ánh đèn ngược sáng, lờ mờ thấy rõ đường nét kiêu ngạo của người đàn ông.
Lộ Tĩnh trong phút hoảng hốt, lập tức đưa điện thoại giấu ra sau lưng.
/137
|