Rơi vào sâu trong giấc mộng, Lộ Tĩnh cảm giác xung quanh bị giam cầm không lối thoát. Cứ thế từng chút từng chút một rơi vào hố sâu vô vọng. Hình ảnh mẹ hiện lên, rồi cứ rơi vào nhạt nhòa.
Cả cha Lộ cũng thế.
Ngay trước mặt, toàn thân ông đầy máu. Khoảnh khắc thấy ông bị phát đạn nhắm thẳng vào, dần dần ngã xuống nền đất. Trái tim của cô càng lúc càng bị thít chặt lại. Thứ cảm giác khó thở đến tột cùng.
Mẹ cô đã rời đi, lần này lại đến ông sao?
Thế giới của Lộ Tĩnh, rốt cuộc chẳng còn lại ai. Vậy những điều cô phấn đấu ngay từ đầu, căn bản đã là vô dụng?
Cô vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay cha Lộ đi theo. Nhưng ông nhìn cô chốc lát, cứ thế xoay người rời đi.
Giọng nói ấm áp già nua của ông vẫn cứ vang lên bên tai, văng vẳng như một thước phim quay chậm đi từ hồi ức đến thời điểm lần cuối cô có thể nhìn thấy ông.
"Lộ Tĩnh, con không đi học sao?"
"Con gái, con có mệt không?"
Hình ảnh ông yếu ớt gầy gò nằm trên giường bệnh, tự trách móc bản thân khiến cô phải có thêm một gánh nặng.
Trong vô thức, nước mắt tuôn trào ướt đầm gối.
"Cha xin lỗi, cha là gánh nặng của con rồi."
Cô nhìn hình bóng cha mờ ảo trước mặt, muốn chạy lại ôm, nhưng căn bản đều vô dụng. Làn khói cứ thế, dần tan trong hư vô.
Bên trong giường bệnh, Mặc Kỳ Dực vươn tay nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt. Khẽ khàng vuốt ve, như thể sợ cô tỉnh giấc. Mồ hôi xung quanh gương mặt nhỏ lấm tấm, mỗi lúc một nhiều.
Hắn bất lực, hắn không biết phải làm như thế nào.
Thực chất, lời Lộ Tĩnh nói căn bản không có bất kỳ điều gì là sai. Ân oán của hắn, cứ thế để cô bị kéo theo. Mà thế giới của cô, cũng chính tay người đàn ông tàn phá.
Ngay từ đầu, mối quan hệ này đã vốn dĩ là sai.
Mặc Kỳ Dực hắn thật sự sai.
Bất chợt, Lộ Tĩnh hét toáng lên. Cô gái nhỏ mở bừng mắt, một tiếng cha đến thống khổ vang lên.
"Cha!
Lộ Tĩnh tỉnh dậy, hiện tại đầu truyền đến một loạt cảm giác đau đến tận cùng. Ngay khi nhận ra bên cạnh có người, gần như không suy nghĩ cô vội vàng rụt người, chui vào một góc, kim tiêm truyền nước trên tay bị lực mạnh tác động mà rút ra.
"Cha tôi..."
Người đàn ông nhìn cô, như thể hiện tại hắn trong mắt cô không khác gì một loài cầm thú. Vừa mới đứng dậy, Lộ Tĩnh lập tức vươn ánh mắt đầy đề phòng, lần nữa gào giọng lên tiếng.
"Trả cha tôi lại... ông ấy đang ở đâu?"
Lộ Tĩnh đứng dậy, muốn bò khỏi giường rời đi kiếm cha. Cho dù lần cuối ông nằm trong tay cô toàn máu, thì hiện tại nếu có chứng kiến, cô cũng phải được thấy ông cho dù chỉ toàn là máu, hoặc thậm chí chỉ là xác!
Mặc Kỳ Dực thấy cô điên cuồng lao khỏi giường, lần nữa một bàn tay đã đem ôm cô đặt gọn, mặc cho Lộ Tĩnh vội vàng muốn rời đi, bàn tay đấm liên tục rất mạnh vào lồng ngực rắn chắc. Ánh mắt người đàn ông âm trầm hẳn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị trạng thái hiện tại làm cho nghẹn đứng.
Cú đánh của cô với hắn, không đủ để cảm nhận đau. Quan trọng là cái hành động phản kháng này. Rốt cuộc chất chứa bao nhiêu sự chán ghét.
Gần như không suy nghĩ, Lộ Tĩnh lập tức hét lên. Cô không muốn nghĩ đến việc cha cô sẽ thật sự ra đi, nếu có điều đó, khác nào hy vọng sống không còn nữa.
"Mặc Kỳ Dực, tôi rất ghét anh. Rõ ràng anh đã biết mọi thứ, nhưng cứ từng bước đưa và dụ dỗ tôi vào bẫy. Suy cho cùng tôi cũng chỉ để anh lợi dụng. Nếu như anh nói tôi quan trọng, yêu tôi, sao ngay từ đầu anh không đưa tôi con dấu đó thật, chỉ cần có nó, tôi có thể cứu cha. Ông ấy hoàn toàn sẽ không còn bị đe dọa nữa."
Mặc Kỳ Dực gần như kinh ngạc nhìn cô.
"Con dấu đó, là mạng sống của tôi và Mặc gia. Nếu đưa nó vào tay kẻ khác, khác nào tôi phải chết?"
"Anh chết thì liên quan gì đến tôi, ngay từ đầu chúng ta đã không liên quan, nếu như không có anh, tôi đâu phải vướng vào những cái chuyện này?"
Đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự thất vọng.
"Lộ Tĩnh, tôi không nghĩ em vô tình như thế." ()
Lộ Tĩnh nhìn Mặc Kỳ Dực, cô không muốn đoái hoài, nước mắt rơi lã chã. Ngay từ khi bắt đầu thì vốn đã sai, cũng đừng mong chờ đến kết cục.
"Buông ra, tôi muốn đi tìm cha."
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Mặc Kỳ Dực tràn đầy sự giá lạnh. Một tay giữ chặt Lộ Tĩnh lại, ép buộc ném cô lên giường. Khi này, Lộ Tĩnh không do dự lập tức vươn bàn tay tát lên gương mặt người đàn ông, cú tát vô cùng mạnh, như dùng toàn bộ sự thù hận dồn vào cú tát.
Mặc Kỳ Dực sững sờ.
Nếu như cô đã tàn nhẫn như thế, đáng lý ra hắn không cần phải nhân nhượng với cô làm gì.
Người đàn ông lần này cũng không kiên nhẫn nữa, hung hăng siết chặt bàn tay cô đến đau đớn chẳng thể phản kháng. Lộ Tĩnh như bị điên, muốn dùng chân đá, lập tức Mặc Kỳ Dực cũng dùng lực ép xuống khiến cô vào thế gọng kiềm. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô, tức giận lên tiếng.
"Cha em chết rồi, đừng tìm nữa!"
Cả cha Lộ cũng thế.
Ngay trước mặt, toàn thân ông đầy máu. Khoảnh khắc thấy ông bị phát đạn nhắm thẳng vào, dần dần ngã xuống nền đất. Trái tim của cô càng lúc càng bị thít chặt lại. Thứ cảm giác khó thở đến tột cùng.
Mẹ cô đã rời đi, lần này lại đến ông sao?
Thế giới của Lộ Tĩnh, rốt cuộc chẳng còn lại ai. Vậy những điều cô phấn đấu ngay từ đầu, căn bản đã là vô dụng?
Cô vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay cha Lộ đi theo. Nhưng ông nhìn cô chốc lát, cứ thế xoay người rời đi.
Giọng nói ấm áp già nua của ông vẫn cứ vang lên bên tai, văng vẳng như một thước phim quay chậm đi từ hồi ức đến thời điểm lần cuối cô có thể nhìn thấy ông.
"Lộ Tĩnh, con không đi học sao?"
"Con gái, con có mệt không?"
Hình ảnh ông yếu ớt gầy gò nằm trên giường bệnh, tự trách móc bản thân khiến cô phải có thêm một gánh nặng.
Trong vô thức, nước mắt tuôn trào ướt đầm gối.
"Cha xin lỗi, cha là gánh nặng của con rồi."
Cô nhìn hình bóng cha mờ ảo trước mặt, muốn chạy lại ôm, nhưng căn bản đều vô dụng. Làn khói cứ thế, dần tan trong hư vô.
Bên trong giường bệnh, Mặc Kỳ Dực vươn tay nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt. Khẽ khàng vuốt ve, như thể sợ cô tỉnh giấc. Mồ hôi xung quanh gương mặt nhỏ lấm tấm, mỗi lúc một nhiều.
Hắn bất lực, hắn không biết phải làm như thế nào.
Thực chất, lời Lộ Tĩnh nói căn bản không có bất kỳ điều gì là sai. Ân oán của hắn, cứ thế để cô bị kéo theo. Mà thế giới của cô, cũng chính tay người đàn ông tàn phá.
Ngay từ đầu, mối quan hệ này đã vốn dĩ là sai.
Mặc Kỳ Dực hắn thật sự sai.
Bất chợt, Lộ Tĩnh hét toáng lên. Cô gái nhỏ mở bừng mắt, một tiếng cha đến thống khổ vang lên.
"Cha!
Lộ Tĩnh tỉnh dậy, hiện tại đầu truyền đến một loạt cảm giác đau đến tận cùng. Ngay khi nhận ra bên cạnh có người, gần như không suy nghĩ cô vội vàng rụt người, chui vào một góc, kim tiêm truyền nước trên tay bị lực mạnh tác động mà rút ra.
"Cha tôi..."
Người đàn ông nhìn cô, như thể hiện tại hắn trong mắt cô không khác gì một loài cầm thú. Vừa mới đứng dậy, Lộ Tĩnh lập tức vươn ánh mắt đầy đề phòng, lần nữa gào giọng lên tiếng.
"Trả cha tôi lại... ông ấy đang ở đâu?"
Lộ Tĩnh đứng dậy, muốn bò khỏi giường rời đi kiếm cha. Cho dù lần cuối ông nằm trong tay cô toàn máu, thì hiện tại nếu có chứng kiến, cô cũng phải được thấy ông cho dù chỉ toàn là máu, hoặc thậm chí chỉ là xác!
Mặc Kỳ Dực thấy cô điên cuồng lao khỏi giường, lần nữa một bàn tay đã đem ôm cô đặt gọn, mặc cho Lộ Tĩnh vội vàng muốn rời đi, bàn tay đấm liên tục rất mạnh vào lồng ngực rắn chắc. Ánh mắt người đàn ông âm trầm hẳn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị trạng thái hiện tại làm cho nghẹn đứng.
Cú đánh của cô với hắn, không đủ để cảm nhận đau. Quan trọng là cái hành động phản kháng này. Rốt cuộc chất chứa bao nhiêu sự chán ghét.
Gần như không suy nghĩ, Lộ Tĩnh lập tức hét lên. Cô không muốn nghĩ đến việc cha cô sẽ thật sự ra đi, nếu có điều đó, khác nào hy vọng sống không còn nữa.
"Mặc Kỳ Dực, tôi rất ghét anh. Rõ ràng anh đã biết mọi thứ, nhưng cứ từng bước đưa và dụ dỗ tôi vào bẫy. Suy cho cùng tôi cũng chỉ để anh lợi dụng. Nếu như anh nói tôi quan trọng, yêu tôi, sao ngay từ đầu anh không đưa tôi con dấu đó thật, chỉ cần có nó, tôi có thể cứu cha. Ông ấy hoàn toàn sẽ không còn bị đe dọa nữa."
Mặc Kỳ Dực gần như kinh ngạc nhìn cô.
"Con dấu đó, là mạng sống của tôi và Mặc gia. Nếu đưa nó vào tay kẻ khác, khác nào tôi phải chết?"
"Anh chết thì liên quan gì đến tôi, ngay từ đầu chúng ta đã không liên quan, nếu như không có anh, tôi đâu phải vướng vào những cái chuyện này?"
Đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự thất vọng.
"Lộ Tĩnh, tôi không nghĩ em vô tình như thế." ()
Lộ Tĩnh nhìn Mặc Kỳ Dực, cô không muốn đoái hoài, nước mắt rơi lã chã. Ngay từ khi bắt đầu thì vốn đã sai, cũng đừng mong chờ đến kết cục.
"Buông ra, tôi muốn đi tìm cha."
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Mặc Kỳ Dực tràn đầy sự giá lạnh. Một tay giữ chặt Lộ Tĩnh lại, ép buộc ném cô lên giường. Khi này, Lộ Tĩnh không do dự lập tức vươn bàn tay tát lên gương mặt người đàn ông, cú tát vô cùng mạnh, như dùng toàn bộ sự thù hận dồn vào cú tát.
Mặc Kỳ Dực sững sờ.
Nếu như cô đã tàn nhẫn như thế, đáng lý ra hắn không cần phải nhân nhượng với cô làm gì.
Người đàn ông lần này cũng không kiên nhẫn nữa, hung hăng siết chặt bàn tay cô đến đau đớn chẳng thể phản kháng. Lộ Tĩnh như bị điên, muốn dùng chân đá, lập tức Mặc Kỳ Dực cũng dùng lực ép xuống khiến cô vào thế gọng kiềm. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô, tức giận lên tiếng.
"Cha em chết rồi, đừng tìm nữa!"
/137
|