Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, khi Lộ Tĩnh xem thông báo nhận được tin nhắn từ phía Isabel, không nghĩ đến vậy mà bảo sau này cô không cần tiếp tục nữa. Hoàn toàn đã tìm được người đóng thế.
Suốt cả buổi tiệc trước đó, Isabel nhận được lời nhờ vả của Mặc Kỳ Dực, cô nàng còn thắc mắc, sao vị chủ tịch kiêu ngạo của Đế Đô đối với người con gái vừa gặp này đã tốt như thế. Không nghĩ đến người đàn ông này còn tự tin nói.
"Tôi đem vợ về, cô ấy đã bỏ đi năm năm rồi. Lần này không thể để chạy nữa."
Khi ấy, Isabel mới biết được đây chính là cô vợ bỏ trốn từ năm năm trước. Chả trách sao lời đồn đại, Mặc Kỳ Dực không có phụ nữ bên cạnh. Xem ra sớm đã có người trong lòng.
Lộ Tĩnh nằm trên giường nhỏ, nhìn vết thương ở chân khi này đã khô lại. Vẫn còn chăm chú tỉ mỉ bôi thuốc, xong xuôi lại chạy ra tưới lên những chậu cây nhỏ bên ngoài khu vực ban công mà cô đã chăm sóc. Tuy mỗi bước đi khi này đã hạn chế đau, nhưng vẫn không khỏi nhói lên.
Thời điểm bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Khi này, bên dưới là một chiếc xe sang trọng được đỗ lại bên vệ đường, trông rất quen thuộc. Thậm chí bên ngoài còn phủ một lớp sương mờ dày trên thành kính. Chỉ thông qua nhìn cũng biết được chiếc xe này ở đây rất lâu.
Lộ Tĩnh bỗng chốc cảm thấy chính mình thật yếu ớt, chỉ vì khung cảnh trước mặt, liền sinh ra sự đau lòng đối với người đàn ông đó.
Chiếc xe này, rõ ràng là của Mặc Kỳ Dực.
Nhưng rồi Lộ Tĩnh xoay người trở vào, nếu thật là Mặc Kỳ Dực, hôm qua cũng chính người đàn ông bảo rằng chỉ cần cô đồng ý, anh làm gì cũng được.
Có lẽ vẫn là nên để Mặc Kỳ Dực đứng đó, cô có thể vờ như không thấy.
Điều mà Lộ Tĩnh không ngờ nhất, khi bước xuống bên dưới nhà, đã nghe lấy giọng nói la mắng của cha Lộ vang vọng, cùng giọng nói trầm ấm quen thuộc lấy lòng của người đàn ông.
"Lộ Tĩnh, sao con để bạn trai con đợi bên ngoài một đêm thế này? Nếu cha không ra, có lẽ thằng bé sẽ bị chết cóng bên ngoài mất."
Khi này, hình ảnh Mặc Kỳ Dực mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, đang kéo cao ống tay áo để dọn đồ ăn ra. Gương mặt kiêu ngạo giờ phút này đang ủ rũ xuống, trông như thể lấy lòng.
"Cô ấy vẫn còn giận con, bác đừng trách."
Lộ Tĩnh nhất thời cứng họng, không biết nên làm gì mới phải. Người đàn ông này, sau hơn năm năm rốt cuộc bản tính đã thay đối đến cái mức nào rồi?
Nhưng mà sau cùng, Lộ Tĩnh vẫn có thể đuổi được người đàn ông này đi.
Đêm đó, khi đang ngủ, Lộ Tĩnh vẫn không mảy may để ý động tĩnh ngay bên cạnh khung cửa số.
Ngay trong đêm, Mặc Kỳ Dực bởi vì không hề ngủ được, từ lúc gặp cô gần như thao thức. Vì thế trực tiếp sai dặn trợ lý Quang thuê một chiếc thang bắc lên. C
Độ dài nơi đây vẫn không hề quá cao, vừa vặn để Mặc Kỳ Dực thành công mà leo qua.
Vừa leo qua được lên khu vực phòng trên, Mặc Kỳ Dực trực tiếp bước vào trong. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn yên tĩnh ngủ, người đàn ông không chần chừ lập tức mà nhào đến nằm bên canh, ôm chặt cô vào lòng thỏa mãn nỗi nhớ.
Cô gái nhỏ chìm trong giấc ngủ, chỉ cảm giác cơ thể nhồn nhột, một lực tay ấm áp ôm vào. Vừa ngạc nhiên mở bừng mắt đã thấy Mặc Kỳ Dực đối diện, gương mặt nhỏ tràn đầy hoảng hốt.
"Anh..."
Mặc Kỳ Dực ôm cô, không quá để tâm, chỉ thủ thỉ nhẹ bên cạnh.
"Xin em, cả một ngày trời không ngủ được, thương hại tôi một chút được không?" •.
Người đàn ông nhìn cô, cơ thể to lớn nằm trên chiếc giường nhỏ bé, ánh mắt tràn ngập nỗi thương nhớ vô hạn, đôi mắt khi này còn hơi ửng thâm quầng lên, thấy được vẻ mệt mỏi. Cô bỗng sinh ra sự mủi lòng.
Thân thể người đàn ông hiện giờ vững chãi, lồng ngực ấm áp quen thuộc. Lộ Tĩnh bất giác nghĩ đến viễn cảnh đêm qua, cô gái nhỏ cũng không hề đáp lời, khẽ xoay người đảo lại.
"Anh ngủ đi."
"Em quay về bên tôi nhé?"
Mặc Kỳ Dực dường như không quan tâm, khẽ dụi người cô, thậm chí bàn tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ không ngừng. Từ khi cô rời đi, người đàn ông đã ôm trong mình nỗi khát khao nhớ mong này rất nhiều, kiềm nén suy nghĩ muốn cô bên cạnh.
Không có cô, hắn không ngủ được. Hiện giờ cô bên cạnh, chắc chắn sẽ không buông tay dễ dàng như thế.
"Tôi bảo, anh mệt rồi ngủ đi."
"Được, tôi ngủ, em về bên tôi!"
Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn người đàn ông không ngừng biến tấu câu nói của mình, ngay lúc muốn lên tiếng phản kháng, một nụ hôn đã đặt lên môi nuốt trọn lấy. Mặc Kỳ Dực đối với cô, không hề cho cơ hội từ chối.
Đến lúc buông ra, người đàn ông đã cúi xuống, thủ thỉ bên tai cô gái nhỏ một câu nói. Lập tức khiến gò mà không khỏi đỏ ửng.
"Anh yêu em, rất yêu em. Phần đời còn lại sẽ bù đắp lại tất cả, xin em, đừng đẩy anh ra xa nữa." (
Suốt cả buổi tiệc trước đó, Isabel nhận được lời nhờ vả của Mặc Kỳ Dực, cô nàng còn thắc mắc, sao vị chủ tịch kiêu ngạo của Đế Đô đối với người con gái vừa gặp này đã tốt như thế. Không nghĩ đến người đàn ông này còn tự tin nói.
"Tôi đem vợ về, cô ấy đã bỏ đi năm năm rồi. Lần này không thể để chạy nữa."
Khi ấy, Isabel mới biết được đây chính là cô vợ bỏ trốn từ năm năm trước. Chả trách sao lời đồn đại, Mặc Kỳ Dực không có phụ nữ bên cạnh. Xem ra sớm đã có người trong lòng.
Lộ Tĩnh nằm trên giường nhỏ, nhìn vết thương ở chân khi này đã khô lại. Vẫn còn chăm chú tỉ mỉ bôi thuốc, xong xuôi lại chạy ra tưới lên những chậu cây nhỏ bên ngoài khu vực ban công mà cô đã chăm sóc. Tuy mỗi bước đi khi này đã hạn chế đau, nhưng vẫn không khỏi nhói lên.
Thời điểm bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Khi này, bên dưới là một chiếc xe sang trọng được đỗ lại bên vệ đường, trông rất quen thuộc. Thậm chí bên ngoài còn phủ một lớp sương mờ dày trên thành kính. Chỉ thông qua nhìn cũng biết được chiếc xe này ở đây rất lâu.
Lộ Tĩnh bỗng chốc cảm thấy chính mình thật yếu ớt, chỉ vì khung cảnh trước mặt, liền sinh ra sự đau lòng đối với người đàn ông đó.
Chiếc xe này, rõ ràng là của Mặc Kỳ Dực.
Nhưng rồi Lộ Tĩnh xoay người trở vào, nếu thật là Mặc Kỳ Dực, hôm qua cũng chính người đàn ông bảo rằng chỉ cần cô đồng ý, anh làm gì cũng được.
Có lẽ vẫn là nên để Mặc Kỳ Dực đứng đó, cô có thể vờ như không thấy.
Điều mà Lộ Tĩnh không ngờ nhất, khi bước xuống bên dưới nhà, đã nghe lấy giọng nói la mắng của cha Lộ vang vọng, cùng giọng nói trầm ấm quen thuộc lấy lòng của người đàn ông.
"Lộ Tĩnh, sao con để bạn trai con đợi bên ngoài một đêm thế này? Nếu cha không ra, có lẽ thằng bé sẽ bị chết cóng bên ngoài mất."
Khi này, hình ảnh Mặc Kỳ Dực mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, đang kéo cao ống tay áo để dọn đồ ăn ra. Gương mặt kiêu ngạo giờ phút này đang ủ rũ xuống, trông như thể lấy lòng.
"Cô ấy vẫn còn giận con, bác đừng trách."
Lộ Tĩnh nhất thời cứng họng, không biết nên làm gì mới phải. Người đàn ông này, sau hơn năm năm rốt cuộc bản tính đã thay đối đến cái mức nào rồi?
Nhưng mà sau cùng, Lộ Tĩnh vẫn có thể đuổi được người đàn ông này đi.
Đêm đó, khi đang ngủ, Lộ Tĩnh vẫn không mảy may để ý động tĩnh ngay bên cạnh khung cửa số.
Ngay trong đêm, Mặc Kỳ Dực bởi vì không hề ngủ được, từ lúc gặp cô gần như thao thức. Vì thế trực tiếp sai dặn trợ lý Quang thuê một chiếc thang bắc lên. C
Độ dài nơi đây vẫn không hề quá cao, vừa vặn để Mặc Kỳ Dực thành công mà leo qua.
Vừa leo qua được lên khu vực phòng trên, Mặc Kỳ Dực trực tiếp bước vào trong. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn yên tĩnh ngủ, người đàn ông không chần chừ lập tức mà nhào đến nằm bên canh, ôm chặt cô vào lòng thỏa mãn nỗi nhớ.
Cô gái nhỏ chìm trong giấc ngủ, chỉ cảm giác cơ thể nhồn nhột, một lực tay ấm áp ôm vào. Vừa ngạc nhiên mở bừng mắt đã thấy Mặc Kỳ Dực đối diện, gương mặt nhỏ tràn đầy hoảng hốt.
"Anh..."
Mặc Kỳ Dực ôm cô, không quá để tâm, chỉ thủ thỉ nhẹ bên cạnh.
"Xin em, cả một ngày trời không ngủ được, thương hại tôi một chút được không?" •.
Người đàn ông nhìn cô, cơ thể to lớn nằm trên chiếc giường nhỏ bé, ánh mắt tràn ngập nỗi thương nhớ vô hạn, đôi mắt khi này còn hơi ửng thâm quầng lên, thấy được vẻ mệt mỏi. Cô bỗng sinh ra sự mủi lòng.
Thân thể người đàn ông hiện giờ vững chãi, lồng ngực ấm áp quen thuộc. Lộ Tĩnh bất giác nghĩ đến viễn cảnh đêm qua, cô gái nhỏ cũng không hề đáp lời, khẽ xoay người đảo lại.
"Anh ngủ đi."
"Em quay về bên tôi nhé?"
Mặc Kỳ Dực dường như không quan tâm, khẽ dụi người cô, thậm chí bàn tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ không ngừng. Từ khi cô rời đi, người đàn ông đã ôm trong mình nỗi khát khao nhớ mong này rất nhiều, kiềm nén suy nghĩ muốn cô bên cạnh.
Không có cô, hắn không ngủ được. Hiện giờ cô bên cạnh, chắc chắn sẽ không buông tay dễ dàng như thế.
"Tôi bảo, anh mệt rồi ngủ đi."
"Được, tôi ngủ, em về bên tôi!"
Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn người đàn ông không ngừng biến tấu câu nói của mình, ngay lúc muốn lên tiếng phản kháng, một nụ hôn đã đặt lên môi nuốt trọn lấy. Mặc Kỳ Dực đối với cô, không hề cho cơ hội từ chối.
Đến lúc buông ra, người đàn ông đã cúi xuống, thủ thỉ bên tai cô gái nhỏ một câu nói. Lập tức khiến gò mà không khỏi đỏ ửng.
"Anh yêu em, rất yêu em. Phần đời còn lại sẽ bù đắp lại tất cả, xin em, đừng đẩy anh ra xa nữa." (
/137
|