Khoảng thời gian này, mỗi khi tìm việc làm phần lớn đều không một nơi nào nhận Lộ Tĩnh. Gần như là rơi vào trạng thái bí bách.
Khi này, Lộ Tĩnh chợt nhớ đến lời mời thử vai phụ của đạo diễn Ngô trong một dự án phim dân quốc gần đây. Không nghĩ nhiều, cô liền trực tiếp tiến hành liên lạc với bên thử vai của bộ phim.
Ngày thực hiện tiến hành quay, những người thử vai nơi đây tụ hội rất nhiều. Lộ Tĩnh bóng dáng nhỏ nhắn, nhìn sơ qua kịch bản, nội dung là một nữ tiểu thư trong gia đình thượng lưu nổi tiếng.
Buổi thử vai diễn ra trong vòng hai tiếng đồng hồ, thời gian kéo dài rất lâu. Trình độ của Lộ Tĩnh trước đây không phải là quá lớn, nhưng cô biết thực lực bản thân như thế nào. Đó là cái điểm thiết yếu mà phải có.
Ngay khi kết thúc, phần lớn các nhà đầu tư đều khá hài lòng. Nhưng chỉ vỏn vẹn bảo Lộ Tĩnh trở về, khi nào nhận được tin tức thì hãy quay lại.
Không vội trở về khu phòng trọ, Lộ Tĩnh cầm theo những bản thuốc liệt kê trước đây bệnh viện đã từng kê đơn để cha của cô dùng. Nay bệnh viện không tiếp tục bán thuốc, cô chỉ có thể ghé bên các tiệm thuốc nhỏ để mua.
Nhưng, đều là cô gái nhỏ suy nghĩ quá ngây thơ.
Các tiệm thuốc của thành phố, không có chỗ nào đồng ý bán.
Lộ Tĩnh bất lực trở về nhà, bàn tay cầm tờ giấy kê đơn thuốc sớm đã siết chặt lại. Nhưng khi nhìn thấy cha mình đang nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ lụp xụp, gương mặt ông hao mòn theo năm tháng, cũng là lúc cô gái nhỏ biết bản thân không còn đường lui nữa.
Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ đó lại là cái giá quá đắt sao.
Thì ra những kẻ ở trên, chỉ có một cách làm bỉ ổi là như thế.
Không quá lâu sau, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là từ hướng đạo diễn. Lộ Tĩnh giữ bình tĩnh, tiếp nhận cuộc gọi.
“Cô Lộ Tĩnh, cô được chọn vào làm diễn viên, nhưng trước khi trở thành và được nhận vào đóng chính thức, cô phải gặp mặt qua nhà đầu tư để xem xét. Thời điểm tám giờ tối tại nhà hàng Sá Trừng.”
…
Thời điểm tám giờ tối, tại nhà hàng Sá Trừng.
Lộ Tĩnh mặc một chiếc váy cô tự cho là đẹp nhất và đắt nhất bản thân đã từng vung tiền để mua, nhưng so ra với giá thành thị trường, nó chỉ là một con số nhỏ.
Cô gái nhỏ đứng ở cửa, khoảnh khắc đưa tay đẩy ra, lại nghe giọng nói quen thuộc mà bản thân đã từng nghe qua. Thoáng chốc, cô liền đứng đờ đẫn tại chỗ.
Giọng nói trầm thấp từ tính, lại mang đầy sự uy lực áp bức kẻ khác. Luôn khiến chung quy mọi người đều phải bất giác tuân theo.
Lộ Tĩnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt người đàn ông. Đôi mắt vẫn một màu đen sâu thẳm, là khi cô gái nhỏ biết bản thân lần nữa chui vào hang cọp, không còn đường ra.
Cô không có quyền quyết định.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy thích thú nhìn cô. Rõ ràng như để khẳng định cho việc, cô sẽ không bao giờ mà đấu lại hắn, vĩnh viễn không bao giờ. Chẳng qua chút hành động phản kháng từ cô, nhất thời dâng lên cái hứng thú muốn chinh phục một nữ nhân ương ngạnh như thế.
Bàn tay Lộ Tĩnh đặt ở tay nắm cửa, như muốn chôn chân trước căn phòng. Giọng nói bỗng trở nên khô khốc, tiền thuốc thang của cha cô, chữa trị bệnh của cha, và cả việc làm của cô. Căn bản đều bị người đàn ông này chặn lại.
Chỉ một câu nói, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Lộ Tĩnh.
“Hầu hạ tôi.”
Một vài nhà đầu tư hiện diện, trông thấy liền lẳng lặng rời đi. Không có đạo diễn hay bất cứ ai, không gian thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Mặc Kỳ Dực lưng dựa thành ghế, khóe môi nhếch lên. Ánh mắt như thể nhìn vào con mồi đang bước vào đường cùng, còn hắn chính là kẻ đi săn.
Vẫn một câu nói như cũ vang lên giữa không gian.
“Hầu hạ tôi, muốn thứ gì sẽ có thứ đó.”
Lộ Tĩnh siết chặt chiếc túi trong tay, cẩn thận di chuyển lại gần. Đối diện người đàn ông, đôi mắt hắn lạnh lẽo đến thấu xương.
“Bỉ ổi, xung quanh ngài muốn loại nữ nhân nào cũng có, tại sao cứ thích làm khó tôi?”
“Vì tôi muốn thử chút cảm giác kích thích.”
Lộ Tĩnh nhận ra, cô không đấu lại người đàn ông này.
Trong ánh mắt cô gái nhỏ giờ đây tràn đầy căm hận.
“Một đêm phục vụ đúng không? Một đêm phục vụ, ngài sẽ cho phép bệnh viện thực hiện chữa trị cho cha tôi.”
Người đàn ông hơi nhướng mày khó chịu. Trước kia, chẳng ai là dám lên tiếng bật lại với những câu nói của hắn. Cho nên nhìn bộ dáng như thể bàn chuyện đầu tư giao dịch giữa hai bên của cô gái nhỏ, người đàn ông liền không hài lòng.
Mặc Kỳ Dực đứng dậy, di chuyển lại gần Lộ Tĩnh vẫn đang kiềm nén sự run rẩy nhưng bất thành. Tâm tư của cô đều bị hắn nhìn thấu, hắn biết cô sợ hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài đưa lên, chạm vào gương mặt nhỏ. Nụ cười nhàn nhạt treo nơi khóe môi.
“Đến khi nào tôi chơi chán thì thôi!”
Mấy năm nay hưởng thụ sự dễ dàng đạt được, chưa ai là dám lên tiếng phản kháng chống đối. Hiển nhiên người đàn ông biết, sớm hay muộn gì nữ nhân này cũng sẽ rơi vào tay hắn. Nhưng trong lòng, thật sự dâng lên hứng thú với cô.
Lộ Tĩnh nghe câu đó, gương mặt không nén nổi sự kinh ngạc. Dù gì, người đàn ông này vây quanh nhiều nữ nhân, cô cũng chỉ vô tình xuất hiện. Hắn sẽ sớm chán đối với cô.
“Được, mong ngài đừng nuốt lời. Khi nào thì có thể bắt đầu?”
“Ngay bây giờ!”
Giọng nói lạnh lẽo cứ thế vang lên giữa căn phòng.
Khi này, Lộ Tĩnh chợt nhớ đến lời mời thử vai phụ của đạo diễn Ngô trong một dự án phim dân quốc gần đây. Không nghĩ nhiều, cô liền trực tiếp tiến hành liên lạc với bên thử vai của bộ phim.
Ngày thực hiện tiến hành quay, những người thử vai nơi đây tụ hội rất nhiều. Lộ Tĩnh bóng dáng nhỏ nhắn, nhìn sơ qua kịch bản, nội dung là một nữ tiểu thư trong gia đình thượng lưu nổi tiếng.
Buổi thử vai diễn ra trong vòng hai tiếng đồng hồ, thời gian kéo dài rất lâu. Trình độ của Lộ Tĩnh trước đây không phải là quá lớn, nhưng cô biết thực lực bản thân như thế nào. Đó là cái điểm thiết yếu mà phải có.
Ngay khi kết thúc, phần lớn các nhà đầu tư đều khá hài lòng. Nhưng chỉ vỏn vẹn bảo Lộ Tĩnh trở về, khi nào nhận được tin tức thì hãy quay lại.
Không vội trở về khu phòng trọ, Lộ Tĩnh cầm theo những bản thuốc liệt kê trước đây bệnh viện đã từng kê đơn để cha của cô dùng. Nay bệnh viện không tiếp tục bán thuốc, cô chỉ có thể ghé bên các tiệm thuốc nhỏ để mua.
Nhưng, đều là cô gái nhỏ suy nghĩ quá ngây thơ.
Các tiệm thuốc của thành phố, không có chỗ nào đồng ý bán.
Lộ Tĩnh bất lực trở về nhà, bàn tay cầm tờ giấy kê đơn thuốc sớm đã siết chặt lại. Nhưng khi nhìn thấy cha mình đang nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ lụp xụp, gương mặt ông hao mòn theo năm tháng, cũng là lúc cô gái nhỏ biết bản thân không còn đường lui nữa.
Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ đó lại là cái giá quá đắt sao.
Thì ra những kẻ ở trên, chỉ có một cách làm bỉ ổi là như thế.
Không quá lâu sau, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là từ hướng đạo diễn. Lộ Tĩnh giữ bình tĩnh, tiếp nhận cuộc gọi.
“Cô Lộ Tĩnh, cô được chọn vào làm diễn viên, nhưng trước khi trở thành và được nhận vào đóng chính thức, cô phải gặp mặt qua nhà đầu tư để xem xét. Thời điểm tám giờ tối tại nhà hàng Sá Trừng.”
…
Thời điểm tám giờ tối, tại nhà hàng Sá Trừng.
Lộ Tĩnh mặc một chiếc váy cô tự cho là đẹp nhất và đắt nhất bản thân đã từng vung tiền để mua, nhưng so ra với giá thành thị trường, nó chỉ là một con số nhỏ.
Cô gái nhỏ đứng ở cửa, khoảnh khắc đưa tay đẩy ra, lại nghe giọng nói quen thuộc mà bản thân đã từng nghe qua. Thoáng chốc, cô liền đứng đờ đẫn tại chỗ.
Giọng nói trầm thấp từ tính, lại mang đầy sự uy lực áp bức kẻ khác. Luôn khiến chung quy mọi người đều phải bất giác tuân theo.
Lộ Tĩnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt người đàn ông. Đôi mắt vẫn một màu đen sâu thẳm, là khi cô gái nhỏ biết bản thân lần nữa chui vào hang cọp, không còn đường ra.
Cô không có quyền quyết định.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy thích thú nhìn cô. Rõ ràng như để khẳng định cho việc, cô sẽ không bao giờ mà đấu lại hắn, vĩnh viễn không bao giờ. Chẳng qua chút hành động phản kháng từ cô, nhất thời dâng lên cái hứng thú muốn chinh phục một nữ nhân ương ngạnh như thế.
Bàn tay Lộ Tĩnh đặt ở tay nắm cửa, như muốn chôn chân trước căn phòng. Giọng nói bỗng trở nên khô khốc, tiền thuốc thang của cha cô, chữa trị bệnh của cha, và cả việc làm của cô. Căn bản đều bị người đàn ông này chặn lại.
Chỉ một câu nói, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Lộ Tĩnh.
“Hầu hạ tôi.”
Một vài nhà đầu tư hiện diện, trông thấy liền lẳng lặng rời đi. Không có đạo diễn hay bất cứ ai, không gian thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Mặc Kỳ Dực lưng dựa thành ghế, khóe môi nhếch lên. Ánh mắt như thể nhìn vào con mồi đang bước vào đường cùng, còn hắn chính là kẻ đi săn.
Vẫn một câu nói như cũ vang lên giữa không gian.
“Hầu hạ tôi, muốn thứ gì sẽ có thứ đó.”
Lộ Tĩnh siết chặt chiếc túi trong tay, cẩn thận di chuyển lại gần. Đối diện người đàn ông, đôi mắt hắn lạnh lẽo đến thấu xương.
“Bỉ ổi, xung quanh ngài muốn loại nữ nhân nào cũng có, tại sao cứ thích làm khó tôi?”
“Vì tôi muốn thử chút cảm giác kích thích.”
Lộ Tĩnh nhận ra, cô không đấu lại người đàn ông này.
Trong ánh mắt cô gái nhỏ giờ đây tràn đầy căm hận.
“Một đêm phục vụ đúng không? Một đêm phục vụ, ngài sẽ cho phép bệnh viện thực hiện chữa trị cho cha tôi.”
Người đàn ông hơi nhướng mày khó chịu. Trước kia, chẳng ai là dám lên tiếng bật lại với những câu nói của hắn. Cho nên nhìn bộ dáng như thể bàn chuyện đầu tư giao dịch giữa hai bên của cô gái nhỏ, người đàn ông liền không hài lòng.
Mặc Kỳ Dực đứng dậy, di chuyển lại gần Lộ Tĩnh vẫn đang kiềm nén sự run rẩy nhưng bất thành. Tâm tư của cô đều bị hắn nhìn thấu, hắn biết cô sợ hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài đưa lên, chạm vào gương mặt nhỏ. Nụ cười nhàn nhạt treo nơi khóe môi.
“Đến khi nào tôi chơi chán thì thôi!”
Mấy năm nay hưởng thụ sự dễ dàng đạt được, chưa ai là dám lên tiếng phản kháng chống đối. Hiển nhiên người đàn ông biết, sớm hay muộn gì nữ nhân này cũng sẽ rơi vào tay hắn. Nhưng trong lòng, thật sự dâng lên hứng thú với cô.
Lộ Tĩnh nghe câu đó, gương mặt không nén nổi sự kinh ngạc. Dù gì, người đàn ông này vây quanh nhiều nữ nhân, cô cũng chỉ vô tình xuất hiện. Hắn sẽ sớm chán đối với cô.
“Được, mong ngài đừng nuốt lời. Khi nào thì có thể bắt đầu?”
“Ngay bây giờ!”
Giọng nói lạnh lẽo cứ thế vang lên giữa căn phòng.
/137
|