Mặc Kỳ Dực nhìn cô, giờ phút này đây Lộ Tĩnh co rúm người, khắp nơi đầy thương tích. Khiến cho người đàn ông dần như chết lặng. Ánh mắt cô hoảng loạn tuyệt vọng đến tột cùng, khiến kẻ khác nhìn vào cũng thấy đau lòng.
"Đừng sợ, tôi đến rồi."
Người đàn ông vươn tay, lập tức ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực. Lực tay siết chặt vô cùng, như thể hắn sắp phải mất đi thứ quan trọng nhất của chính bản thân vậy.
Nếu như lần trước trông thấy Lộ Tĩnh toàn thân bị thương là loại cảm giác này hiện hữu. Thì hiện tại, xúc cảm này hơn cả thứ bản năng, trỗi dậy mãnh liệt vô cùng.
Ngay khi nhìn thấy cô bị thương, đứng đối diện với cái chết, người đàn ông mới nhận ra rằng, hắn không muốn mất cô, nếu như cô rời đi, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Dường như, trái tim Mặc Kỳ Dực đã dần dần hiện rõ lên hình bóng nhỏ này, cô ngự trị nơi tim hắn, chiếm vị trí rất quan trọng.
Hắn cuối cùng cũng phát giác được rằng, cô thật sự quan trọng với hắn đến nhường nào.
Lộ Tĩnh cũng như cảm nhận được, sự lo lắng mà người đàn ông này đối với cô thông qua việc ban nãy. Trong vô thức, cô cũng đáp trả, bàn tay nhẹ nhàng ôm cơ thể hắn, cất giọng nói run rẩy của người vừa thoát khỏi cái chết.
"Cảm ơn ngài."
Mặc Kỳ Dực từng nghĩ, sẽ không có thứ chuyện gì khiến hắn phải sợ hãi. Nhưng lần này hắn đã nhận ra, một kẻ như hắn, cuối cùng cũng có ngày sợ mất đi người con gái nhỏ này.
Chiếc xe di chuyển, Mặc Kỳ Dực sử dụng quan hệ lập tức tiến đến khu vực bệnh viện trung tâm tại thành phố nơi đây.
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ tiến hành xem xét vết thương, trừ vết thương ở chân tương đối nặng, còn lại đều chỉ tầm trung và ngoài da. Cứ hễ chạm vào, gương mặt nhỏ nhăn nhó đôi chút, Mặc Kỳ Dực lập tức gắt giọng nóng nảy doạ bác sĩ đến kinh hồn bạt vía.
"Làm nhẹ thôi, tôi không ngại san bằng cái bệnh viện này đâu!"
Mặc Kỳ Dực buông lời cảnh cáo cùng khí thế đe dọa, đối với sức lực của người đàn ông, thứ việc này quả thật đều trong tầm với. Bác sĩ nghe xong lập tức hoảng, bàn tay cầm tăm bông cũng run lên.
Chỉ có Lộ Tĩnh là nhận thức được, cô nhỏ giọng nhìn về hướng người đàn ông.
"Tôi không sao, ngài đừng đe dọa như thế."
Đoạn, cô quay sang nhìn vị bác sĩ.
"Cô cứ bình tĩnh là được."
Thử hỏi, làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ?
Mặc Kỳ Dực nghe cô phản bác, bộ dáng tức giận nhưng cũng không thể làm được gì. Sau cùng liền ngồi im, nhìn loạt thông tin được gửi đến.
Một lát sau, khi bác sĩ rời đi. Người đàn ông mới di chuyển lại gần giường, nhìn vào những vết thương, ánh mắt lộ ra sự tàn độc.
"Tôi sẽ giết hết những kẻ đã không làm tròn trách nhiệm quản lý con vật kia."
"Không được, bọn họ không làm gì sai. Đây chẳng qua chỉ là sơ suất. Ngài làm như thế thì đó là mạng người."
Nghe đến đây, Lộ Tĩnh phát hoảng, cô biết người đàn ông này nói được làm được. Dẫu sao đây cũng chính là mạng người, cô không muốn chỉ vì chuyện này mà người khác bị kéo vào liên lụy.
Người đàn ông nghe đến đây lập tức gắt lên, cảm xúc chính bản thân cũng không thể kiềm nén được.
"Thế em không phải là một mạng người hay sao?"
Kỳ thực, hắn không dám nghĩ đến chuyện đó lần nữa.
Lộ Tĩnh nghe Mặc Kỳ Dực nói vậy thì hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn. Cô lập tức bị người đàn ông ôm trọn vào lòng, cơ thể mềm mại cứ thế dựa lên cơ thể hắn. Lực tay ôm chặt, không hề muốn buông ra, người đàn ông vùi đầu xuống mái tóc nhỏ.
Dựa vào lồng ngực, Lộ Tĩnh lại hơi dụi, cất giọng nhỏ nhẹ như muốn lấy lòng. Điều mà trước đây cô chưa từng làm.
"Tôi cũng đã không sao, ngài có thể tha cho bọn họ hay không?"
Mặc Kỳ Dực nhíu mày như thể không tin, người đàn ông càng ôm cô lại gần hơn, khẽ cúi sát.
"Được thôi, nhưng tôi nên cần một chút lợi."
Lộ Tĩnh ngẩng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt hoàn mỹ bao nhiêu kẻ mơ mộng, gần như không suy nghĩ liền nhướn người, hôn lấy đôi môi người đàn ông trong sự ngạc nhiên của hắn.
Nơi khu phòng tối, tên đàn ông nhìn đoạn camera được bố trí sẵn. Thời điểm khi Mặc Kỳ Dực trở về lúc nữ nhân kia xảy ra chuyện, quả thật đều diễn biến rất nhanh.
Không có lý do gì với một người không quan trọng, lại có thể làm ra những việc đó.
Nữ nhân kia hoàn toàn có sức ảnh hưởng đến Mặc Kỳ Dực.
Phán đoán của ông ta quả thật không hề sai.
Đây chẳng phải là điểm yếu chí mạng của kẻ như Mặc Kỳ Dực sao. Kiêu ngạo bao nhiêu năm trời, không nghĩ cũng có ngày tâm tư lại bị điều phối bởi người con gái.
Mà đã là điểm yếu, ông ta cần phải tìm hiểu để tấn công. Bởi đó chính là nơi không hề có phòng thủ.
Không đối phó được cá lớn, thì chỉ có thể dùng cá bé làm mồi nhử.
Một mạng người thôi mà. Được mất sống còn, thù hận chất cao như núi, ông ta ngại gì mà không làm. Chỉ muốn cho Mặc Kỳ Dực, phải trả cái giá đắt nhất với những gì từng gây nên với ông ta.
"Đừng sợ, tôi đến rồi."
Người đàn ông vươn tay, lập tức ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực. Lực tay siết chặt vô cùng, như thể hắn sắp phải mất đi thứ quan trọng nhất của chính bản thân vậy.
Nếu như lần trước trông thấy Lộ Tĩnh toàn thân bị thương là loại cảm giác này hiện hữu. Thì hiện tại, xúc cảm này hơn cả thứ bản năng, trỗi dậy mãnh liệt vô cùng.
Ngay khi nhìn thấy cô bị thương, đứng đối diện với cái chết, người đàn ông mới nhận ra rằng, hắn không muốn mất cô, nếu như cô rời đi, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Dường như, trái tim Mặc Kỳ Dực đã dần dần hiện rõ lên hình bóng nhỏ này, cô ngự trị nơi tim hắn, chiếm vị trí rất quan trọng.
Hắn cuối cùng cũng phát giác được rằng, cô thật sự quan trọng với hắn đến nhường nào.
Lộ Tĩnh cũng như cảm nhận được, sự lo lắng mà người đàn ông này đối với cô thông qua việc ban nãy. Trong vô thức, cô cũng đáp trả, bàn tay nhẹ nhàng ôm cơ thể hắn, cất giọng nói run rẩy của người vừa thoát khỏi cái chết.
"Cảm ơn ngài."
Mặc Kỳ Dực từng nghĩ, sẽ không có thứ chuyện gì khiến hắn phải sợ hãi. Nhưng lần này hắn đã nhận ra, một kẻ như hắn, cuối cùng cũng có ngày sợ mất đi người con gái nhỏ này.
Chiếc xe di chuyển, Mặc Kỳ Dực sử dụng quan hệ lập tức tiến đến khu vực bệnh viện trung tâm tại thành phố nơi đây.
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ tiến hành xem xét vết thương, trừ vết thương ở chân tương đối nặng, còn lại đều chỉ tầm trung và ngoài da. Cứ hễ chạm vào, gương mặt nhỏ nhăn nhó đôi chút, Mặc Kỳ Dực lập tức gắt giọng nóng nảy doạ bác sĩ đến kinh hồn bạt vía.
"Làm nhẹ thôi, tôi không ngại san bằng cái bệnh viện này đâu!"
Mặc Kỳ Dực buông lời cảnh cáo cùng khí thế đe dọa, đối với sức lực của người đàn ông, thứ việc này quả thật đều trong tầm với. Bác sĩ nghe xong lập tức hoảng, bàn tay cầm tăm bông cũng run lên.
Chỉ có Lộ Tĩnh là nhận thức được, cô nhỏ giọng nhìn về hướng người đàn ông.
"Tôi không sao, ngài đừng đe dọa như thế."
Đoạn, cô quay sang nhìn vị bác sĩ.
"Cô cứ bình tĩnh là được."
Thử hỏi, làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ?
Mặc Kỳ Dực nghe cô phản bác, bộ dáng tức giận nhưng cũng không thể làm được gì. Sau cùng liền ngồi im, nhìn loạt thông tin được gửi đến.
Một lát sau, khi bác sĩ rời đi. Người đàn ông mới di chuyển lại gần giường, nhìn vào những vết thương, ánh mắt lộ ra sự tàn độc.
"Tôi sẽ giết hết những kẻ đã không làm tròn trách nhiệm quản lý con vật kia."
"Không được, bọn họ không làm gì sai. Đây chẳng qua chỉ là sơ suất. Ngài làm như thế thì đó là mạng người."
Nghe đến đây, Lộ Tĩnh phát hoảng, cô biết người đàn ông này nói được làm được. Dẫu sao đây cũng chính là mạng người, cô không muốn chỉ vì chuyện này mà người khác bị kéo vào liên lụy.
Người đàn ông nghe đến đây lập tức gắt lên, cảm xúc chính bản thân cũng không thể kiềm nén được.
"Thế em không phải là một mạng người hay sao?"
Kỳ thực, hắn không dám nghĩ đến chuyện đó lần nữa.
Lộ Tĩnh nghe Mặc Kỳ Dực nói vậy thì hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn. Cô lập tức bị người đàn ông ôm trọn vào lòng, cơ thể mềm mại cứ thế dựa lên cơ thể hắn. Lực tay ôm chặt, không hề muốn buông ra, người đàn ông vùi đầu xuống mái tóc nhỏ.
Dựa vào lồng ngực, Lộ Tĩnh lại hơi dụi, cất giọng nhỏ nhẹ như muốn lấy lòng. Điều mà trước đây cô chưa từng làm.
"Tôi cũng đã không sao, ngài có thể tha cho bọn họ hay không?"
Mặc Kỳ Dực nhíu mày như thể không tin, người đàn ông càng ôm cô lại gần hơn, khẽ cúi sát.
"Được thôi, nhưng tôi nên cần một chút lợi."
Lộ Tĩnh ngẩng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt hoàn mỹ bao nhiêu kẻ mơ mộng, gần như không suy nghĩ liền nhướn người, hôn lấy đôi môi người đàn ông trong sự ngạc nhiên của hắn.
Nơi khu phòng tối, tên đàn ông nhìn đoạn camera được bố trí sẵn. Thời điểm khi Mặc Kỳ Dực trở về lúc nữ nhân kia xảy ra chuyện, quả thật đều diễn biến rất nhanh.
Không có lý do gì với một người không quan trọng, lại có thể làm ra những việc đó.
Nữ nhân kia hoàn toàn có sức ảnh hưởng đến Mặc Kỳ Dực.
Phán đoán của ông ta quả thật không hề sai.
Đây chẳng phải là điểm yếu chí mạng của kẻ như Mặc Kỳ Dực sao. Kiêu ngạo bao nhiêu năm trời, không nghĩ cũng có ngày tâm tư lại bị điều phối bởi người con gái.
Mà đã là điểm yếu, ông ta cần phải tìm hiểu để tấn công. Bởi đó chính là nơi không hề có phòng thủ.
Không đối phó được cá lớn, thì chỉ có thể dùng cá bé làm mồi nhử.
Một mạng người thôi mà. Được mất sống còn, thù hận chất cao như núi, ông ta ngại gì mà không làm. Chỉ muốn cho Mặc Kỳ Dực, phải trả cái giá đắt nhất với những gì từng gây nên với ông ta.
/137
|