Nghe câu nói từ Mặc Kỳ Dực, trên gương mặt nhỏ dần hiện lên sự thất vọng không thể che đậy. Cô có thể mong đợi được gì từ người đàn ông này chứ?
Mặc Kỳ Dực hiển nhiên cũng thấy được điều đó.
Người đàn ông cuối cùng buông lỏng chút sự tự cao, di chuyển lại gần lên tiếng thương lượng, vươn tay ôm chặt cô, lực tay khi này vẫn rắn chắc như gọng kiềm, khiến cô không thể thoát khỏi.
"Tôi có thể cho em về thăm ông ấy, nhưng đêm nay phải ở cùng với tôi."
Lộ Tĩnh nghi hoặc ngẩng đầu.
Ít ra cô nhận thấy Mặc Kỳ Dực tốt hơn một chút, bắt đầu cho cô sự lựa chọn.
Người đàn ông ôm cô, ôm rất chặt, gương mặt vùi đầu vào mái tóc dài, tham lam ngửi lấy mùi hương ngọt ngào chỉ riêng cô có. Để rồi, lần nữa lên tiếng nghĩ ngợi.
"Thật ra nếu em muốn trở về ở cùng cha em thì có một cách."
Lộ Tĩnh nghe vậy vội ngẩng đầu, nhưng câu nói sau đó của Mặc Kỳ Dực làm cô nghĩ cũng không muốn nghĩ tiếp.
"Đem tôi về cùng."
"Đem ngài về với thân phận gì?"
"Bạn trai em."
Mặc Kỳ Dực cứ thế không xấu hổ mà lên tiếng, khiến cho ngay cả trợ lý Quang đang lái xe cũng hơi mất tập trung mà dỏng tai muốn lắng nghe cuộc trò chuyện.
"Tôi sẽ không chê khu nhà trọ nghèo nàn đó của em, miễn là được ngủ với em!"
Cách này, cho dù xét về phương diện nào đi chăng nữa cũng đều không khả thi. Làm sao cha Lộ có thể tin, với một người thấp bé như cô lại có thể quen biết được với người đàn ông sang trọng đầy cao quý như Mặc Kỳ Dực được?
Thấy Lộ Tĩnh im lặng, Mặc Kỳ Dực nhíu mày, hắn cảm thấy đã vì cô mà hạ thấp bản thân như thế, còn nhận ra hắn muốn cái mối quan hệ "bạn trai" nghe hữu danh vô thực kia.
Hơn hết, hắn muốn cùng cô gái nhỏ này yêu đương!
Lộ Tĩnh không đoái hoài trực tiếp mà bỏ qua, tiếp tục nói về một vấn đề khác.
"Lát nữa phiền ngài cho người ghé về khu nhà trọ, đến tối khi nào cho người đến đón tôi trở về biệt thự ngài có thể nhắn tin."
"Tôi không thể vào sao?"
Mặc Kỳ Dực thất vọng nhìn cô, chưa bao giờ người đàn ông lại cảm thấy bản thân muốn van xin ai đó như thế.
"Ngài Mặc, chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như thế này đi. Đến một lúc ngài chán liền kết thúc. Thế giới của tôi và ngài tách biệt, chúng ta không thể chen chân vào nhau được!"
Thế giới tách biệt, chán liền kết thúc.
Đây chẳng qua đều là những yêu cầu người đàn ông đã đưa ra khi hắn muốn mối quan hệ này bắt đầu. Hiện giờ
Lộ Tĩnh chỉ thực hiện nghĩa vụ mà lặp lại.
Lực tay của Mặc Kỳ Dực dành cho cô càng lúc càng siết chặt, đến mức khiến Lộ Tĩnh có chút ngộp, vì thế liền cựa quậy muốn thoát khỏi.
Sau đó, giọng nói thủ thỉ đầy tâm tình của người đàn ông vang lên.
"Lúc nhìn thấy em chống đỡ với con vật kia, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Tôi thật sự rất sợ... sợ rằng bản thân sẽ mất em."
Lộ Tĩnh bị ôm chầm lấy, nghe lời nói thủ thỉ vang lên bên tai, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cô muốn né tránh thì một lực tay đã siết lấy chiếc cằm nhỏ khẽ xoay đầu, ép buộc cô nhìn đối diện vào đôi mắt người đàn ông. Trong chốc lát, lại nhận ra sự dịu dàng từ đôi mắt của hắn.
"Thật ra đã rất nhiều lần, tôi sợ mất em như thế. Nhưng tôi lại kiêu ngạo không nhận ra."
Vừa nói xong, người đàn ông khẽ cúi thấp, để đôi môi cô chạm lên đôi môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống. Lần nữa buông ra, Mặc Kỳ Dực đã thủ thỉ bên tai.
"Làm nữ nhân bên cạnh tôi, lần này tôi sẽ không bắt ép em làm những điều em không muốn nữa, tôi khiến em yêu tôi... được không?"
Một câu nói vang lên, khiến Lộ Tĩnh không khỏi sinh ra ảo giác. Gương mặt nhỏ dần phiếm hồng, bị vùi vào lồng ngực, khiến cô cũng cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt từ người đàn ông truyền đến
Nhưng cô vẫn không đáp lời.
Khi chiếc xe sang trọng dừng trước khu nhà trọ, Mặc Kỳ Dực vẫn luyến tiếc giữ tay không muốn cô rời đi.
"Về lời tôi nói?"
Lộ Tĩnh ngước nhìn, gương mặt cô gái nhỏ trịnh trọng vô cùng, đến mức bản thân cũng cảm thấy khó tin.
"Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn ngài vì đã đưa tôi đến đây."
Bóng dáng nhỏ rời đi, cánh cửa xe cũng đóng lại khiến Mặc Kỳ Dực ngây ra. Sau đó người đàn ông lần nữa ngẩng nhìn lên hướng gương treo trong xe, đối diện với tầm mắt trợ lý Quang.
"Tôi là người như thế nào?"
Không một chút suy nghĩ, trợ lý Quang lập tức đáp lời. "Ngài là người đàn ông quyền quý, hoàn mỹ và có mọi thứ. Bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều khao khát muốn có ngài!"
"Thế tại sao cô nhóc đó lại không muốn bên cạnh tôi?"
Vừa nói đến đây, ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ không vui, tức giận thấy rõ.
Trợ lý Quang cứng giọng.
"Cô ấy cần thời gian thưa ngài, dẫu sao việc làm người bên cạnh ngài, vẫn rất khó chấp nhận."
"Khó chấp nhận? Em ấy ghét tôi hay sao?"
Mặc Kỳ Dực không đoái hoài, nhìn ra bên ngoài, bóng dáng nhỏ khi này đã không còn nữa. Người đàn ông lập tức gắt giọng lên tiếng.
"Quay xe, trở về!"
Mặc Kỳ Dực hiển nhiên cũng thấy được điều đó.
Người đàn ông cuối cùng buông lỏng chút sự tự cao, di chuyển lại gần lên tiếng thương lượng, vươn tay ôm chặt cô, lực tay khi này vẫn rắn chắc như gọng kiềm, khiến cô không thể thoát khỏi.
"Tôi có thể cho em về thăm ông ấy, nhưng đêm nay phải ở cùng với tôi."
Lộ Tĩnh nghi hoặc ngẩng đầu.
Ít ra cô nhận thấy Mặc Kỳ Dực tốt hơn một chút, bắt đầu cho cô sự lựa chọn.
Người đàn ông ôm cô, ôm rất chặt, gương mặt vùi đầu vào mái tóc dài, tham lam ngửi lấy mùi hương ngọt ngào chỉ riêng cô có. Để rồi, lần nữa lên tiếng nghĩ ngợi.
"Thật ra nếu em muốn trở về ở cùng cha em thì có một cách."
Lộ Tĩnh nghe vậy vội ngẩng đầu, nhưng câu nói sau đó của Mặc Kỳ Dực làm cô nghĩ cũng không muốn nghĩ tiếp.
"Đem tôi về cùng."
"Đem ngài về với thân phận gì?"
"Bạn trai em."
Mặc Kỳ Dực cứ thế không xấu hổ mà lên tiếng, khiến cho ngay cả trợ lý Quang đang lái xe cũng hơi mất tập trung mà dỏng tai muốn lắng nghe cuộc trò chuyện.
"Tôi sẽ không chê khu nhà trọ nghèo nàn đó của em, miễn là được ngủ với em!"
Cách này, cho dù xét về phương diện nào đi chăng nữa cũng đều không khả thi. Làm sao cha Lộ có thể tin, với một người thấp bé như cô lại có thể quen biết được với người đàn ông sang trọng đầy cao quý như Mặc Kỳ Dực được?
Thấy Lộ Tĩnh im lặng, Mặc Kỳ Dực nhíu mày, hắn cảm thấy đã vì cô mà hạ thấp bản thân như thế, còn nhận ra hắn muốn cái mối quan hệ "bạn trai" nghe hữu danh vô thực kia.
Hơn hết, hắn muốn cùng cô gái nhỏ này yêu đương!
Lộ Tĩnh không đoái hoài trực tiếp mà bỏ qua, tiếp tục nói về một vấn đề khác.
"Lát nữa phiền ngài cho người ghé về khu nhà trọ, đến tối khi nào cho người đến đón tôi trở về biệt thự ngài có thể nhắn tin."
"Tôi không thể vào sao?"
Mặc Kỳ Dực thất vọng nhìn cô, chưa bao giờ người đàn ông lại cảm thấy bản thân muốn van xin ai đó như thế.
"Ngài Mặc, chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như thế này đi. Đến một lúc ngài chán liền kết thúc. Thế giới của tôi và ngài tách biệt, chúng ta không thể chen chân vào nhau được!"
Thế giới tách biệt, chán liền kết thúc.
Đây chẳng qua đều là những yêu cầu người đàn ông đã đưa ra khi hắn muốn mối quan hệ này bắt đầu. Hiện giờ
Lộ Tĩnh chỉ thực hiện nghĩa vụ mà lặp lại.
Lực tay của Mặc Kỳ Dực dành cho cô càng lúc càng siết chặt, đến mức khiến Lộ Tĩnh có chút ngộp, vì thế liền cựa quậy muốn thoát khỏi.
Sau đó, giọng nói thủ thỉ đầy tâm tình của người đàn ông vang lên.
"Lúc nhìn thấy em chống đỡ với con vật kia, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Tôi thật sự rất sợ... sợ rằng bản thân sẽ mất em."
Lộ Tĩnh bị ôm chầm lấy, nghe lời nói thủ thỉ vang lên bên tai, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cô muốn né tránh thì một lực tay đã siết lấy chiếc cằm nhỏ khẽ xoay đầu, ép buộc cô nhìn đối diện vào đôi mắt người đàn ông. Trong chốc lát, lại nhận ra sự dịu dàng từ đôi mắt của hắn.
"Thật ra đã rất nhiều lần, tôi sợ mất em như thế. Nhưng tôi lại kiêu ngạo không nhận ra."
Vừa nói xong, người đàn ông khẽ cúi thấp, để đôi môi cô chạm lên đôi môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống. Lần nữa buông ra, Mặc Kỳ Dực đã thủ thỉ bên tai.
"Làm nữ nhân bên cạnh tôi, lần này tôi sẽ không bắt ép em làm những điều em không muốn nữa, tôi khiến em yêu tôi... được không?"
Một câu nói vang lên, khiến Lộ Tĩnh không khỏi sinh ra ảo giác. Gương mặt nhỏ dần phiếm hồng, bị vùi vào lồng ngực, khiến cô cũng cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt từ người đàn ông truyền đến
Nhưng cô vẫn không đáp lời.
Khi chiếc xe sang trọng dừng trước khu nhà trọ, Mặc Kỳ Dực vẫn luyến tiếc giữ tay không muốn cô rời đi.
"Về lời tôi nói?"
Lộ Tĩnh ngước nhìn, gương mặt cô gái nhỏ trịnh trọng vô cùng, đến mức bản thân cũng cảm thấy khó tin.
"Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn ngài vì đã đưa tôi đến đây."
Bóng dáng nhỏ rời đi, cánh cửa xe cũng đóng lại khiến Mặc Kỳ Dực ngây ra. Sau đó người đàn ông lần nữa ngẩng nhìn lên hướng gương treo trong xe, đối diện với tầm mắt trợ lý Quang.
"Tôi là người như thế nào?"
Không một chút suy nghĩ, trợ lý Quang lập tức đáp lời. "Ngài là người đàn ông quyền quý, hoàn mỹ và có mọi thứ. Bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều khao khát muốn có ngài!"
"Thế tại sao cô nhóc đó lại không muốn bên cạnh tôi?"
Vừa nói đến đây, ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ không vui, tức giận thấy rõ.
Trợ lý Quang cứng giọng.
"Cô ấy cần thời gian thưa ngài, dẫu sao việc làm người bên cạnh ngài, vẫn rất khó chấp nhận."
"Khó chấp nhận? Em ấy ghét tôi hay sao?"
Mặc Kỳ Dực không đoái hoài, nhìn ra bên ngoài, bóng dáng nhỏ khi này đã không còn nữa. Người đàn ông lập tức gắt giọng lên tiếng.
"Quay xe, trở về!"
/137
|