Sáng hôm sau, Âu Dương Nhất Phong thức dậy khá sớm, nhìn cô gái trong lòng còn ngủ say hắn không nỡ đánh thức cô dậy. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi gọi điện thoại:- Dì Trần, dì đến Bán Nguyệt gặp tôi.
Âu Dương Nhất Phong chỉ buông một câu duy nhất rồi cúp máy. Hắn xoay người đi vào phòng tắm. Một lát sau, hắn từ phòng tắm đi ra. Trên người mặc một bộ âu phục đen được thiết kế để tôn lên thân hình của hắn. Hắn rời khỏi phòng ngủ, đi nhanh xuống dưới thì đã thấy dì Trần đã có mặt ở phòng khách:
- Thiếu gia gọi tôi đến để dặn dò việc gì ạ?
- Dì giúp tôi chăm sóc cô ấy.
- Vâng, thưa thiếu gia._ Dì Trần ngạc nhiên trước hành động của hắn.
- À, quần áo của cô ấy dì đem vứt đi giùm tôi.
- Vâng.
Âu Dương Nhất Phong nhìn biểu hiện của dì Trần rồi bỏ đi. Sau khi thấy anh rời khỏi biệt thự, dì Trần nhanh chóng vào bếp chuẩn bị thức ăn rồi lên phòng đánh thức cô dạy. Dì Trần gõ cửa phòng hai ba lần mà vẫn kkhông có người trả lời nên đành mở cửa đi vào. Đập vào mắt bà là bộ quần áo không còn nguyên vẹn nằm lộn xộn trên thảm lông. Dì Trần nhặt hết lên rồi đi đến bên giường. Một cô gái rất trẻ và xinh đẹp đang ngủ nhưng có điều khuôn mặt cô gái này quá xanh xao. Bỗng có tiếng nói:
- Dì là ai?_ Bạch Hàn Thiên nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh giường.
- Tiểu thư cô tỉnh rồi? Có cần tôi giúp gì không?_ Dì Trần ôn tồn nhìn cô
- Đây là đâu?_ Khi lời nói bật ra khỏi miệng thì cô mới cảm thấy mình ngu ngốc. Rõ ràng hôm qua cô đột nhập vào rồi bị hắn phát hiện, tiếp theo...
- Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô mau đi tắm rồi xuống dưới dùng bữa trưa.
- Bữa trưa?_ Bây giờ cô mới ý thức được thời gian.
- Vâng._ Bà từng thấy thiếu gia đưa nhiều người về rồi nhưng đây là lần đầu tiên thiếu gia gọi bà đến chăm sóc một cô gái như thế này. Nhưng cô gái này, bà nhìn đi nhìn lại đều không giống các cô gái đeo theo thiếu gia chỉ vì tiền.
Bạch Hàn Thiên vội đứng dậy định tìm quần áo mặc vào rồi về nhưng vừa bước đi thì liền ngã xuống. Từ vùng hông trở xuống như không còn sức lực, đôi chân cũng không theo ý cô nữa. Dì Trần vội đỡ cô dậy:
- Tiểu thư, cô còn mệt cứ nằm nghỉ đi để tôi dọn thức ăn lên giúp cô.
- Tôi phải về, quần áo của tôi đâu?
- Quần áo của cô... bị rách nên thiếu gia bảo tôi vứt rồi.
- Sao? Vứt rồi?_ Bạch Hàn Thiên nghe xong câu trả lời thì bật cười tự giễu. Sao hắn lại tự mình quyết chuyện của cô. Sao hắn lại có quyền như thế?
- Tiểu thư, cô có muốn đi tắm không? Để tôi chuẩn bị nước cho cô.
-...
Dì Trần thấy cô không trả lời nên đành đi pha nước cho cô tắm. Bạch Hàn Thiên lê tấm thân vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, cố ra sức kì lên tấm thân trắng nõn như muốn trút bỏ hết đi mùi hương của hắn. Dì Trần đứng ở ngoài đợi, thấy cô lâu quá vẫn chưa ra càng thêm sốt ruột. Dì toang mở cửa đi vào nhưng cô đã bước ra trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi do dì Trần đưa cho vì trong biệt thự này không có quần áo của phụ nữ:
- Để tôi dọn cơm cho tiểu thư dùng.
- Tôi không ăn._ Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt nói. Đối với cô việc ăn uống lúc này có ích lợi gì.
- Nhưng...
- Dì ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.
- …_ Dì Trần đành đi ra khỏi phòng.
***
Âu thị, phòng chủ tịch...
Âu Dương Nhất Phong vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ. Không biết cô đã tỉnh chưa hay là ăn cơm chưa... Một đống câu hỏi xoay quanh khiến hắn không thể nào tập trung. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định gọi về nhà. Điện thoại nhanh chóng được kết nối:
- Cô ấy như thế nào rồi, tỉnh chưa? _ Tuy ngữ điệu của hắn vẫn lạnh băng nhưng vẫn nhận ra có một chút quan tâm.
- Tỉnh rồi ạ!
- Ăn uống gì chưa?
- Bạch tiểu thư không chịu ăn uống gì hết thưa cậu.
- Sao lại không chịu ăn, cô ấy có nói là muốn cái gì không?
- Cô ấy nói là muốn ở một mình, thưa cậu.
- Được rồi, dì cố gắng thuyết phục cô ấy ăn một chút đi.
- Vâng, thưa cậu.
Hắn cúp máy, không biết trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì. Không chịu ăn cô muốn chết sao, được rồi để xem tôi có trị được cô không. Hắn đứng bật dậy cầm áo khoát đi ra khỏi phòng. Thư kí thấy hắn đi, vội ngăn lại:
- Chủ tịch sắp có cuộc họp quan trọng.
- Gọi Phàm Huân đến thay tôi.
- Vâng.
Hắn xuống tầng hầm lấy xe rồi nhanh chóng lái về Bán Nguyệt...
Âu Dương Nhất Phong vừa bước vào phòng khách đã thấy dì Trần đang đứng đợi:
- Thiếu gia đã về.
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Vẫn nhốt mình ở trong phòng.
- Được rồi để tôi lên.
Hắn nhanh chóng đi lên phòng. Cánh cửa bị hắn mở bằng một lực mạnh khiến cho người khác phải giật mình. Hắn nhìn quanh phòng để tìm cô. Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Bạch Hàn Thiên thu mình lại trong một góc phòng. Cô như hoà làm một với bức tường màu trắng. Âu Dương Nhất Phong bước nhanh về cô rồi dùng sức kéo cô lên:
- Em làm cái trò gì vậy?_ Hắn nói như hét lên.
- Làm trò gì là trò gì? Câu đó nên để tôi hỏi mới đúng.
- Em đi ra ăn uống liền cho tôi, tôi không muốn thấy một hồn ma như em trong phòng tôi .
- Vậy sao? Việc anh không muốn thấy thì tôi càng muốn làm.
- Em...
- Sao? Muốn đánh tôi sao?
- Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời đừng dại khờ mà chọc đến giới hạn của tôi.
- ...
- Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.
Bạch Hàn Thiên nhìn thái độ hắn thay đổi quá nhanh khiến cô không kìm được mà khẽ rung người. Âu Dương Nhất Phong thấy cô không chịu đi theo hắn thì cơn giận hắn cố nén xuống lại bùng phát:
- Dì Trần đem sữa vào._ Hắn nói vọng xuống.
Dì Trần nhanh chóng bưng một ly sữa vào rồi lui ra ngoài. Âu Dương Nhất Phong cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi nhắm ngay môi cô hôn xuống. Bạch Hàn Thiên bị hôn bất ngờ nên không kịp phản ứng thì dòng sữa từ miệng hắn đã truyền qua cô. Âu Dương Nhất Phong lặp lại hành động này vài lần thì sữa trong ly liền hết. Hắn đẩy cô ngã xuống giường rồi đi ra ngoài và đống cửa phòng lại. Âu Dương Nhất Phong gọi một tên vệ sĩ đến:
- Canh giữa cô ta cho cẩn thận. Nếu cô ta trốn thoát thì..
- Thưa lão đại, thuộc hạ đã rõ._ Tên vệ sĩ cúi gập người nhận lệnh.
Âu Dương Nhất Phong xoay người bỏ đi thì bắt gặp dì Trần:
- Thiếu gia làm như vậy có quá đáng lắm không?
- Như vậy cô ấy mới biết thế nào là nghe lời._ Không đợi dì Trần trả lời hắn xoay người đi vào thư phòng
Âu Dương Nhất Phong chỉ buông một câu duy nhất rồi cúp máy. Hắn xoay người đi vào phòng tắm. Một lát sau, hắn từ phòng tắm đi ra. Trên người mặc một bộ âu phục đen được thiết kế để tôn lên thân hình của hắn. Hắn rời khỏi phòng ngủ, đi nhanh xuống dưới thì đã thấy dì Trần đã có mặt ở phòng khách:
- Thiếu gia gọi tôi đến để dặn dò việc gì ạ?
- Dì giúp tôi chăm sóc cô ấy.
- Vâng, thưa thiếu gia._ Dì Trần ngạc nhiên trước hành động của hắn.
- À, quần áo của cô ấy dì đem vứt đi giùm tôi.
- Vâng.
Âu Dương Nhất Phong nhìn biểu hiện của dì Trần rồi bỏ đi. Sau khi thấy anh rời khỏi biệt thự, dì Trần nhanh chóng vào bếp chuẩn bị thức ăn rồi lên phòng đánh thức cô dạy. Dì Trần gõ cửa phòng hai ba lần mà vẫn kkhông có người trả lời nên đành mở cửa đi vào. Đập vào mắt bà là bộ quần áo không còn nguyên vẹn nằm lộn xộn trên thảm lông. Dì Trần nhặt hết lên rồi đi đến bên giường. Một cô gái rất trẻ và xinh đẹp đang ngủ nhưng có điều khuôn mặt cô gái này quá xanh xao. Bỗng có tiếng nói:
- Dì là ai?_ Bạch Hàn Thiên nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh giường.
- Tiểu thư cô tỉnh rồi? Có cần tôi giúp gì không?_ Dì Trần ôn tồn nhìn cô
- Đây là đâu?_ Khi lời nói bật ra khỏi miệng thì cô mới cảm thấy mình ngu ngốc. Rõ ràng hôm qua cô đột nhập vào rồi bị hắn phát hiện, tiếp theo...
- Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô mau đi tắm rồi xuống dưới dùng bữa trưa.
- Bữa trưa?_ Bây giờ cô mới ý thức được thời gian.
- Vâng._ Bà từng thấy thiếu gia đưa nhiều người về rồi nhưng đây là lần đầu tiên thiếu gia gọi bà đến chăm sóc một cô gái như thế này. Nhưng cô gái này, bà nhìn đi nhìn lại đều không giống các cô gái đeo theo thiếu gia chỉ vì tiền.
Bạch Hàn Thiên vội đứng dậy định tìm quần áo mặc vào rồi về nhưng vừa bước đi thì liền ngã xuống. Từ vùng hông trở xuống như không còn sức lực, đôi chân cũng không theo ý cô nữa. Dì Trần vội đỡ cô dậy:
- Tiểu thư, cô còn mệt cứ nằm nghỉ đi để tôi dọn thức ăn lên giúp cô.
- Tôi phải về, quần áo của tôi đâu?
- Quần áo của cô... bị rách nên thiếu gia bảo tôi vứt rồi.
- Sao? Vứt rồi?_ Bạch Hàn Thiên nghe xong câu trả lời thì bật cười tự giễu. Sao hắn lại tự mình quyết chuyện của cô. Sao hắn lại có quyền như thế?
- Tiểu thư, cô có muốn đi tắm không? Để tôi chuẩn bị nước cho cô.
-...
Dì Trần thấy cô không trả lời nên đành đi pha nước cho cô tắm. Bạch Hàn Thiên lê tấm thân vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, cố ra sức kì lên tấm thân trắng nõn như muốn trút bỏ hết đi mùi hương của hắn. Dì Trần đứng ở ngoài đợi, thấy cô lâu quá vẫn chưa ra càng thêm sốt ruột. Dì toang mở cửa đi vào nhưng cô đã bước ra trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi do dì Trần đưa cho vì trong biệt thự này không có quần áo của phụ nữ:
- Để tôi dọn cơm cho tiểu thư dùng.
- Tôi không ăn._ Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt nói. Đối với cô việc ăn uống lúc này có ích lợi gì.
- Nhưng...
- Dì ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.
- …_ Dì Trần đành đi ra khỏi phòng.
***
Âu thị, phòng chủ tịch...
Âu Dương Nhất Phong vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ. Không biết cô đã tỉnh chưa hay là ăn cơm chưa... Một đống câu hỏi xoay quanh khiến hắn không thể nào tập trung. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định gọi về nhà. Điện thoại nhanh chóng được kết nối:
- Cô ấy như thế nào rồi, tỉnh chưa? _ Tuy ngữ điệu của hắn vẫn lạnh băng nhưng vẫn nhận ra có một chút quan tâm.
- Tỉnh rồi ạ!
- Ăn uống gì chưa?
- Bạch tiểu thư không chịu ăn uống gì hết thưa cậu.
- Sao lại không chịu ăn, cô ấy có nói là muốn cái gì không?
- Cô ấy nói là muốn ở một mình, thưa cậu.
- Được rồi, dì cố gắng thuyết phục cô ấy ăn một chút đi.
- Vâng, thưa cậu.
Hắn cúp máy, không biết trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì. Không chịu ăn cô muốn chết sao, được rồi để xem tôi có trị được cô không. Hắn đứng bật dậy cầm áo khoát đi ra khỏi phòng. Thư kí thấy hắn đi, vội ngăn lại:
- Chủ tịch sắp có cuộc họp quan trọng.
- Gọi Phàm Huân đến thay tôi.
- Vâng.
Hắn xuống tầng hầm lấy xe rồi nhanh chóng lái về Bán Nguyệt...
Âu Dương Nhất Phong vừa bước vào phòng khách đã thấy dì Trần đang đứng đợi:
- Thiếu gia đã về.
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Vẫn nhốt mình ở trong phòng.
- Được rồi để tôi lên.
Hắn nhanh chóng đi lên phòng. Cánh cửa bị hắn mở bằng một lực mạnh khiến cho người khác phải giật mình. Hắn nhìn quanh phòng để tìm cô. Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Bạch Hàn Thiên thu mình lại trong một góc phòng. Cô như hoà làm một với bức tường màu trắng. Âu Dương Nhất Phong bước nhanh về cô rồi dùng sức kéo cô lên:
- Em làm cái trò gì vậy?_ Hắn nói như hét lên.
- Làm trò gì là trò gì? Câu đó nên để tôi hỏi mới đúng.
- Em đi ra ăn uống liền cho tôi, tôi không muốn thấy một hồn ma như em trong phòng tôi .
- Vậy sao? Việc anh không muốn thấy thì tôi càng muốn làm.
- Em...
- Sao? Muốn đánh tôi sao?
- Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời đừng dại khờ mà chọc đến giới hạn của tôi.
- ...
- Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.
Bạch Hàn Thiên nhìn thái độ hắn thay đổi quá nhanh khiến cô không kìm được mà khẽ rung người. Âu Dương Nhất Phong thấy cô không chịu đi theo hắn thì cơn giận hắn cố nén xuống lại bùng phát:
- Dì Trần đem sữa vào._ Hắn nói vọng xuống.
Dì Trần nhanh chóng bưng một ly sữa vào rồi lui ra ngoài. Âu Dương Nhất Phong cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi nhắm ngay môi cô hôn xuống. Bạch Hàn Thiên bị hôn bất ngờ nên không kịp phản ứng thì dòng sữa từ miệng hắn đã truyền qua cô. Âu Dương Nhất Phong lặp lại hành động này vài lần thì sữa trong ly liền hết. Hắn đẩy cô ngã xuống giường rồi đi ra ngoài và đống cửa phòng lại. Âu Dương Nhất Phong gọi một tên vệ sĩ đến:
- Canh giữa cô ta cho cẩn thận. Nếu cô ta trốn thoát thì..
- Thưa lão đại, thuộc hạ đã rõ._ Tên vệ sĩ cúi gập người nhận lệnh.
Âu Dương Nhất Phong xoay người bỏ đi thì bắt gặp dì Trần:
- Thiếu gia làm như vậy có quá đáng lắm không?
- Như vậy cô ấy mới biết thế nào là nghe lời._ Không đợi dì Trần trả lời hắn xoay người đi vào thư phòng
/17
|