Chiến Thần Bất Bại

Chương 325 - Quyết Định Của Tỉnh Hào

/936


Tỉnh Hào thu thập hành lý.

Sư huynh! Thanh âm nhẹ nhàng của Tân Mộng Kỳ vang lên, nàng khuyên nhủ: Huynh đừng trách sư phụ, năm đó Diệp Cửu và sư phụ đã kết oán cừu, hiện tại địa vị của hắn cao hơn sư phụ, lại cố tình tạo áp lực, sư phụ cũng chẳng biết phải làm thế nào. Hiện tại sư phụ có hối cũng chẳng kịp nữa rồi.

Ta biết là vậy! Tỉnh Hào trả lời, đầu cũng chẳng ngẩng lên.

Sư huynh định đi Sài Lang tọa sao? Tân Mộng Kỳ hỏi.

Ừ! Tỉnh Hào vừa thu thập hành lí vừa nói: Ta đi khuyên Đường Thiên giao An Hảo kiếm ra.

Tân Mộng Kỳ khẽ cười một tiếng: Sư huynh, khi huynh nói dối giọng nói sẽ mất tự nhiên. Sau đó nàng ôn nhu nói: Bất kể sư huynh định làm cái gì, Mộng Kỳ đều ủng hộ, trong lòng Mộng Kỳ sư huynh là người quang minh lỗi lạc nhất trên đời.

Trong lòng Tỉnh Hào rất cảm động, hắn ngẩng đầu, nhìn vị sư muội dáng người xinh đẹp đứng yên đầy ôn nhu nhã nhặn, trong lòng dâng lên tình cảm khôn cùng nhưng lời nói đến mép lại biến thành một câu khác: Sư muội, thực xin lỗi...

Vì sao sư huynh lại phải xin lỗi chứ? Khuôn mặt Tân Mộng Kỳ giãn ra, nở một nụ cười nói: Luôn có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy, sư huynh đi làm việc quan trọng nhất của mình. Ta tin tưởng sư huynh! Người được sư huynh coi trọng e rằng tính cách cũng rất kiên cường, sư huynh định phòng trước mới tránh được họa sao?

Tỉnh Hào lắc đầu: Với hiểu biết của ta về Đường huynh đệ, hắn tuyệt đối sẽ không giao An Hảo kiếm ra. Mặt khác cảm tình của hắn với bốn người kia cũng rất tốt, e rằng sẽ cùng võ hội trở mặt. Cùng Diệp Triều Ca đánh một trận là chuyện không thể tránh khỏi rồi. Chuyện này, sư phụ làm không đúng, nhưng người là sư phụ của ta, tự nhiên ta không thể trách cứ người. Nhưng nếu sư phụ đã sai lầm, thì ta thân là đệ tử cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm.

Trong ánh mắt của Tân Mộng Kỳ thoáng hiện lên vẻ lo lắng: Sư huynh phải cẩn thận!

Ha ha! Tỉnh Hào cười rộ lên, tâm tình lo lắng tích tụ mấy ngày gần đây đều bị quét sạch, hào khí vạn trượng: Sư muội không cần phải lo lắng. Sư huynh của ngươi, hiện tại đã không còn là tên Tỉnh Hào của ngày xưa nữa rồi!

Chẳng lẽ... Đôi mắt Tân Mộng Kỳ sáng ngời, khó kìm được vui mừng.

Đúng vậy, cuối cùng luyện thành rồi. Tỉnh Hào muôn vàn cảm khái nói: Diệp Triều Ca có thể là đối thủ đầu tiên của ta, ta rất mong đợi.

Sư huynh nỗ lực lên! Tân Mộng Kỳ giơ lên nắm tay nhỏ lên, trên mặt tươi cười cổ vũ: Nếu như có một ngày sư huynh gặp trắc trở thì nghìn vạn lần chớ quên có sư muội là tiểu nội gian! Ta chính là tiểu nội gian của sư huynh!

Tỉnh Hào nhìn bờ vai thon gầy của sư muội, khuôn mặt đầy chân thành và quan tâm, nhất thời trở lên ngây dại.

Bỗng hắn tiến lên một bước, mở vòng tay ra ôm chằm lấy sư muội.

Tân Mộng Kỳ đã hoàn toàn ngây dại, toàn thân nàng cứng đờ không còn theo suy nghĩ của nàng, khi hình ảnh đã xuất hiện rất nhiều lần trong tưởng tượng trở thành sự thực, đại não của nàng lại trở lên trống rỗng.

Thân thể thiếu nữ trong lòng cứng đờ, mùi thơm và sự ấm áp của thiếu nữ khiến trong lòng Tỉnh Hào bỗng dấy lên cảm xúc sầu não khó nói lên lời, sư muội cũng biết, lần này li biệt có lẽ rất nhiều năm sau mới có ngày tái ngộ. Một khi đánh một trận với Diệp Triều Ca thì chẳng hề nghi ngờ rằng hắn và võ hội đã xé toang da mặt.

Sư muội, bảo trọng!

Nhẹ nhàng ôm một cái rồi hắn buông sư muội ra, cố gắng đè lén cảm giác ly biệt trong lòng, cười nói: Ta đi đây!

Hắn dứt khoát cất bước rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng của hắn khuất đi, bỗng nước mắt trên mặt vị thiếu nữ đang đứng yên bất động rơi lã chã như mưa.

************

Binh đã trở lại tân binh doanh.

Tân binh doanh không có mặt Đường Thiên luôn có mấy phần lạnh lẽo. Tên gia hỏa kia, không biết thế nào rồi...

Binh kinh ngạc thầm nghĩ, hắn không biết quyết định này của mình là đúng hay là sai. Cứ nghĩ đến chuyện nếu như Đường Thiên chết trong phòng Tự Sát thì bản thân mình cũng sẽ tiêu tán, đây cũng coi như mình đang mang bản thân ra đánh bạc đi, Binh cười tự giễu. Hắn đem ý niệm này vứt sang một bên, hắn cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm, tiềm lực của Đường Thiên còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Hắn mang đến bản vẽ đại bộ phận binh doanh số 07, hắn muốn cho Tái Lôi nhìn thử xem, cái nào còn có thể tu sửa. Hắn cũng không muốn ngồi không chờ kết quả, có binh doanh 07, những việc mà hắn phải làm thoáng cái đã nhiều lên. Hắn là võ tướng đã sinh tồn trong chiến hỏa hỗn loạn, trắc trở như vậy vẫn còn xa không đủ làm hắn dao động.

Hắn càng thêm bình tĩnh suy nghĩ biện pháp.

Phí tổn của lần tử vong đặc huấn này tương đối kinh người. Tất cả bí bảo sử dụng trong đó đều được dùng giá cao mua lại.

Khóe mắt hắn thoáng nhìn qua Phong Sửu đang phập phềnh giữa không trung, sau khi suy nghĩ một chút hắn liền dừng lại: Phong Sửu, còn muốn chiến đấu không?

Phong Sửu vô thức nói: Đương nhiên là muốn rồi.

Sau đó hắn lập tức phản ứng lại, trừng lớn con mắt đầy vẻ không thể tin tưởng hỏi lại: Ngươi có thể để cho ta tiếp tục chiến đấu sao?

Một loại hình chiến đấu khác. Binh thản nhiên nói: Ngươi có thể thôn phệ võ hồn, ngươi sẽ biến thành một gã hồn võ tướng giống như Đường Nhất vậy. Nhưng ngươi sẽ kế thừa một số đặc điểm của chính ngươi, ví dụ như đao pháp của ngươi, nếu như ý chí của ngươi đủ kiên cường. Đương nhiên, cũng có khả năng thất bại, khi đó ngươi chẳng còn lại gì. Ngươi lên cân nhắc cẩn thận!

Không cần phải suy nghĩ! Phong Sửu lắc đầu, dứt khoát nói: Ta nguyện ý! Chỉ cần có thể chiến đấu, ta không còn yêu cầu gì xa hơn.

Ngươi vẫn lên cẩn thận cân nhắc lại một phen đi. Binh khuyên nhủ.

Không cần suy nghĩ nữa. Phong Sửu lắc đầu: Chỉ có chiến đấu thì ta mới có ý nghĩa.

Binh cũng không khuyên nhủ nữa, gật đầu: Tốt lắm, chờ ta trở lại sẽ chuẩn bị chuyện của ngươi.

Được! Phong Sửu lập tức đáp ứng.

Bên trong phòng Tự Sát là khoảng đất trống dài vô tận.

Đường Thiên đang thở hổn hển, ở trước mặt hắn là một tên gia hỏa giống hắn như đúc, cũng đang thở hổn hển.

Thật khó chơi nha!

Mồ hôi chảy dọc theo gương mặt Đường Thiên chảy xuống, hơi thở của hắn ồ ề như con bò mộng. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cùng với chính mình chiến đấu là chuyện thống khổ đến mức độ nào. Những điều hắn biết, đối phương đều biết, mấy ngày gần đây hắn cũng có tiến bộ, nhưng đôi phương cũng tiến bộ.

Chiến đấu suốt ba ngày, Đường Thiên không hề chiếm nổi một chút lợi thế.

Làm thế nào mới có thể thủ thắng đây?

Không đợi hắn kịp suy nghĩ, đối phương đã hung hãn nhào tới.

Tính cách của hắn cũng giống hệt như Đường Thiên, ngoan cường bất khuất, không biết mệt mỏi là gì, thích chủ động tấn công, thích dùng đấu pháp liều mạng.

Đường Thiên đành phải dừng suy nghĩ, cắn răng nghênh tiếp. Hắn cần phải dùng hết tinh thần, dùng hết toàn lực, mới có thể chống lại được công kích hung hãn tuyệt luân của Đường Thiên kia.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo giống nhau như đúc, hỏa quang giống hệt nhau, giống như hai con rồng lửa dương nanh múa vuốt, hung hăng đâm đầu vào nhau.

Vô số hoa lửa dầy đặc và thanh âm bạo liệt vang lên không dứt bên tai, hai bóng người cứ hợp rồi lại phân, rồi sau đó lại hung hăng lao vào nhau.

Kẽ hở trong Hỏa Liêm quỷ trảo của Đường Thiên đã nhỏ hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng đối diện với một Đường Thiên cũng có Khổng Tước Minh Vương nhãn, bất kể điểm yếu nào dù là rất nhỏ cũng đều bị tìm thấy.

Song phương đang không ngừng tìm ra kẽ hở của đối phương, không ngừng giảm thiểu kẽ hở của bản thân.

Hai bên quen thuộc nhau đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Điều làm Đường Thiên cảm thấy phiền muộn nhất chính là, hắn thử kích hoạt hồng nhãn tình, nhưng dường như hồng nhãn tình đã mất đi hiệu dụng. Bất kể hắn nỗ lực như thế nào, nhưng kết quả vẫn không thể làm giống như lần trước vậy.

Càng làm cho Đường Thiên sợ hãi chính là, Đường Thiên phía đối diện cũng đang liều mạng thử kích hoạt hồng nhãn tình.

Một khi đối phương kích hoạt thành công, vậy có nghĩa là hắn đã bị nguy hiểm rồi.

Đáng ghét!

Hắn đã tưởng tượng rằng mình sẽ phải khổ chiến, nhưng không thể ngờ được, trận chiến này lại gian nan như vậy.

Ngày thứ năm, cuối cùng hai bên cũng ngừng lại.

Lực lượng của hắn và hình chiếu đều đã bị tiêu hao sạch sẽ. Năm ngày năm đêm, hai bên không hề dừng lại một chút nào, hai bên đều dùng tất cả sức lực để chiến đấu, chân lực cũng đã dùng hết rồi, chỉ còn phương pháp cậy mạnh, nhưng không ai chịu lui nửa bước, đến sau cùng, cả hai lao vào nhau vật lộn giống như lưu manh đầu đường xó chợ vậy.

Phải làm sao bây giờ?

Đường Thiên thở hổn hển, cố gắng nghĩ biện pháp.

Ta tuyệt đối không buông bỏ!

A Mạc Lý đau đớn không thốt nổi lên lời, khuôn mặt của hắn vì thống khổ mà trở lên vặn vẹo, nhưng hắn vẫn kiên cường chống lại. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể chịu đựng nổi, phải kêu lên đau đớn sau đó ngất lịm đi. Nhưng những cây tràng mộc, thiết chùy, miễn sành vẫn không ngừng tàn phá thân thể hắn.

Khi tất cả yên tĩnh trở lại, A Mạc Lý cũng đã mất đi ý thức, máu thịt hỗn độn trên thân thể hắn nổi lên quang mang mầu vàng đất, lập tức huyết nhục bắt đầu sinh trưởng lại một cách đầy quỷ dị.

Ba canh giờ sau, A Mạc Lý từ từ tỉnh lại, thân thể hắn lại trở lên hoàn hảo không chút sứt mẻ.

Tiếng gió do tràng mộc quất lại vang lên lần nữa, khuôn mặt hắn biến sắc, lại bắt đầu một vòng mới rồi.

Bang bang!

Máu thịt bay tứ tung, cơn đau thấm tận vào trong xương cốt, A Mạc Lý kêu lên đau đớn, sắc mặt trắng nhợt, kiên cường chịu đựng.

Về sau nhất định phải kéo Đường cơ sở tới hưởng thụ một lần cho biết...

Đó là suy nghĩ sau cùng trước khi A Mạc Lý chìm vào hôn mê một lần nữa.

Bên trong phòng băng vô cùng lạnh lẽo giống như vùng địa cực. Thân thể Hàn Băng Ngưng đang khoanh chân ngồi ngay ngắn đã kết đầy băng sương trông giống như một bức tượng được điêu khắc từ băng vậy, trái tim nàng tim đập cực kỳ chậm chạp, như có như không.

Trong dòng nước xiết, tuy hai tay Lương Thu kéo theo thiết cầu nhưng lại linh hoạt tới mức không thể tin nổi, như ôm như quấn, như vỗ như phủi, những khối thiết cầu xuôi dòng trôi xuống cứ từng cái từng cái bị hắn đánh bay. Sắc mặt hắn dần ngưng trọng, tốc độ của dòng nước đang không ngừng tăng lên khiến áp lực của hắn tăng lên rõ rệt.

Phanh!

Một con cá lọt lưới, đánh lên vai trái khiến cánh tay trái của hắn tê rần, kêu lên đau đớn, phòng tuyến cũng lập tức sụp đổ.

Một lát sau, từ trong dòng nước xiết hắn lại dẫy dụa bò lên.

Hắn nằm ở bờ sông mềm nhũn giống như một bãi bùn nhão, trên khóe miệng vẫn còn vương tơ máu, khắp người đầy vết thâm, toàn thân không một chút sức lực, trong lòng thầm cười khổ.

Thật muốn cứ như vậy mà ngủ đi thôi...

Nhưng lúc này lại còn phải cùng với Võ hội tranh luận... Nhân sinh thật đúng là bi kịch mà...

Hơn nữa còn là bi kịch sống không bằng chết...

Sau khi cười khổ hắn giãy dụa bò lên, bắt đầu đả tọa.

Trong bóng tối, toàn thân Tư Mã Hương Sơn đầy thương tích, máu tươi rỉ ra thấm ướt quần áo, nhưng hắn không thèm để ý, cặp mắt vẫn cực kỳ cảnh giác theo dõi động tĩnh xung quanh dù là nhỏ nhất.

Bỗng nhiên, một ba động cực nhỏ yếu gần như không có xuất hiện phía sau gáy hắn.

Không chút nghĩ ngợi, thân thể của Tư Mã Hương Sơn gập lại một cách đầy quỷ dị, nửa người trên của hắn xoay chuyển giống y như lò xo, tránh sang một bên.

Rít!

Trên mặt hắn xuất hiện một vệt máu mảnh như sợi tóc, một giọt huyết châu từ trong rỉ ra.

Tư Mã Hương Sơn đưa tay sờ sờ vết máu, ngón tay dính đầy máu tươi đưa lên đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, hành động này làm cho khuôn mặt hắn nhìn qua cực kỳ yêu dị và dữ tợn.

Muốn mạng của ta không dễ dàng như vậy đâu.

Con mắt Tư Mã Hương Sơn âm lãnh như một con rắn độc.

Lăng Húc liên tiếp bại lui, thế thương của vị võ giả ngân sương kỵ trước mắt vô cùng nặng nề, mỗi thương đều nhanh giống hệt như nhau, tất cả đều là thương pháp đã từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Dường như đã từng quen thuộc, rõ ràng là chỉ khác biệt một chi tiết cực nhỏ, vì sao uy lực lại kinh người như vậy!

Thương Tiêm Hải của Lăng Húc ở trước mặt thương mang như cuồng phong bão táp của đối phương, hoàn toàn không thể thi triển nổi.

Cảm giác tự mình lĩnh hội đúng là hoàn toàn bất đồng.

Rõ ràng là chỉ khác biệt rất nhỏ nhưng lại khiến cho hắn lần đầu tiên có cái cảm giác không thể hạ thủ nổi.

Đây mới Thương Tiêm Hải chân chính sao? Lẽ nào Thương Tiêm Hải mà lão sư dạy cho mình là sai sao?

Lăng Húc đã hơi dao động.

/936

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status