Lần trước Tạ Vũ An làm đại sứ trưng binh gì gì đó, tuy rằng không cự tuyệt nhưng mà trong lòng vẫn có oán niệm. Tính cách hắn nội liễm thích yên tĩnh, chuyện đứng giữa sân khấu như vậy chẳng có chút vui thích nào. Nhưng thân là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện khiến hắn nỗ lực làm cho bằng tốt.
Bất tri bất giác, hắn đã đạt đến cao độ trước đây vô pháp tưởng tượng.
Bây giờ hắn đã là võ tướng trứ danh nhất Nam Vực, tại Nam Vực, rất nhiều người không biết thống soái tối cao của Nam Minh là ai nhưng không một ai không biết Tạ Vũ An.
Công thành danh toại không làm cho hắn mất đi bản ngã, trận chiến quyết tử kinh tâm hồn phách tại cứ điểm Vệ Hải kia lưu lại dấu ấn vô pháp xóa nhòa trong lòng hắn. Sinh và tử, thảm liệt như thế, tàn khốc như thế. Hắn sống sót, nhưng nhiều đồng bạn mãi mãi cách xa, đó là tổn thất nặng nề nhất kể từ khi Binh đoàn Vũ Yến thành lập tới nay.
Hắn trầm mặc, tiêu hóa, nỗ lực.
Cho dù hắn cũng không quá thích công tác trưng binh, hắn vẫn dốc hết toàn lực, dấu chân hắn trải khắp mỗi một điểm trưng binh. Thực tế và cách kiệm lời cũng không khiến danh vọng hắn thấp đi, trái lại khiến hắn được ủng hộ hơn.
Mỗi châu Nam Vực đối với vị danh tướng thực tế chất phác này, không khỏi nói lời tán thưởng, kính trọng.
Nhiệm vụ lần này của Tạ Vũ An cũng bởi vậy mà được lợi rất nhiều.
Làm thế nào để sa lầy bước chân Mạc Tâm trở về cứu viện là vấn đề mà Tạ Vũ An vẫn luôn suy nghĩ từ khi tiếp nhận nhiệm vụ. Binh đoàn Vũ Yến tuy rằng bổ sung đầy đủ, tố chất tân binh mới tuyển chọn cũng phi thường cao, nhưng muốn hình thành sức chiến đấu thì còn cần thời gian.
Không thể dựa vào Binh đoàn Vũ Yến, vậy làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ?
Tạ Vũ An nghĩ đến một biện pháp cực kỳ lớn mật.
Mạc Tâm nhìn chăm chú vào chiến trường vừa mới kết thúc, trong lòng có phần lo lắng.
Kể từ ngày bắt đầu phản hồi, đây đã là trận chiến đấu thứ tư. Cường độ chiến đấu không cao, ý chí chiến đấu của đối phương như giấy chẳng chút ngoan cường, chỉ là mượn nhờ sức phòng ngự của công sự để chống lại. Tuyệt đại bộ phận thời gian chiến đấu đều dùng vào việc phá vỡ sự phòng ngự của công sự. Khi sức phòng ngự ầm ầm đổ nát, binh đoàn đối phương lập tức tan rã, hiển nhiên chỉ là một đám ô hợp.
Thế nhưng, không ngừng tao ngộ đám ô hợp, ykhiến cho Mạc Tâm cảnh giác.
Nhiệm vụ lúc đầu của hắn là thu hút sự chú ý của Nam Vực, tránh cho lực lượng của Nam Vực tụ về phía Nam Minh. Nhiệm vụ của hắn hoàn thành tương đối thành công, một đường đánh đâu thắng đó, không ai có thể kháng cự, trực tiếp thâm nhập đến giải đất tim gan của Nam Vực, khiến cho Nam Vực cực kỳ bất an, toàn bộ sự chú ý của Nam Vực đều bị hắn thu hút.
Khi hắn nhận được tin Câu Thành Văn Đao cầu viện, ưu thế vốn có, biến thành hoàn cảnh rất xấu.
Thâm nhập đến khu vực trung bộ Nam Vực, đường trở lại bỗng dài dằng dặc. Thế nhưng, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể hạ lệnh triệt thoái với tốc độ cao nhất.
Hắn suy đoán Nam Minh nhất định cản trở bọn họ trợ giúp Câu Thành Văn Đao, cho nên khi bị quấy rối, hắn cũng không giật mình. Nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi, liên tục gặp bốn trận chiến đấu, hơn nữa hình thức chiến đấu đều không khác nhau, khiến hắn có chút bất an.
Trên đường bọn họ phải đi qua có rất nhiều công sự phòng ngự. Mỗi một cái công sự phòng ngự đều trở thành một điểm xạ kích.
Đẳng cấp phòng ngự của công sự không cao, nhìn qua có chút làm cẩu thả, hiển nhiên là do đối phương làm trong thời gian ngắn. Nhưng mà, sự vững chắc của những công sự phòng ngự này lại đáng giá tin cậy hơn nhiều so với vẻ thê thảm bên ngoài của chúng nó.
Đại quân của Mạc Tâm không thể không tiêu tốn thời gian phá nó.
Trình độ của binh đoàn đóng quân ở bên trong công sự phòng ngự là khá bình thường, hơn nữa công sự khác nhau với binh đoàn khác nhau, Mạc Tâm phán đoán hẳn phải là binh đoàn địa phương ở châu phụ cận. Nhiệm vụ của những binh đoàn này chỉ là mượn nhờ sức phòng ngự của công sự để phòng thủ, một khi công sự phòng ngự bị phá hỏng, bọn họ căn bản sẽ không có bất cứ sự chống lại nào liền bỏ trốn mất dạng. Bọn họ thậm chí nắm chắc đại quân của Mạc Tâm không lãng phí thời gian truy kích nên nghênh ngang rút lui, cứ như đi ngắm cảnh.[Mời bạn hữu tham gia dịch với BNS. Hãy lưu lại một thời.]
Một cái công sự có thể ngẫu nhiên, bốn cái liên tiếp khẳng định không phải ngẫu nhiên.
Hơn nữa, loại công sự làm ẩu lại có lực phòng ngự vững chắc này khiến Mạc Tâm nghĩ đến một người, Tạ Vũ An.
Tạ Vũ An tại cứ điểm Vệ Hải đã chứng minh hắn am hiểu xây dựng công sự phòng ngự cỡ nào, tại phương diện thiết kế công sự phòng ngự, hắn đạt tiêu chuẩn cao cấp nhất.
Khi gặp phải cái công sự phòng ngự thứ tám, Mạc Tâm triệt để minh bạch ý đồ của Tạ Vũ An.
Tạ Vũ An muốn dùng biện pháp hàng rào tre, dùng từng cái công sự phòng ngự cộng thêm binh đoàn địa phương ở mỗi châu phụ cận để làm chậm bước tiến của bọn họ. Những công sự phòng ngự này vô pháp ngăn cản bọn họ triệt thoái, nhưng mà lại khiến bọn họ tiêu hao rất nhiều thời gian.
Không sai, chính là thời gian.
Tạ Vũ An cơ hồ phát huy ưu thế bản thân đến cực hạn, chất lượng binh đoàn không đủ liền dùng cả đống binh đoàn chất chồng, thực lực binh đoàn không đủ thì sử dụng một đống công nhân chồng chất.
Thực sự là gã gia hỏa lợi hại!
Mạc Tâm không thể không thừa nhận, Tạ Vũ An đúng là danh tướng. Cái kế hoạch này nhìn như đơn giản, lại cần phải tướng lĩnh có danh vọng khiến người tin phục và năng lực tổ chức cường đại, toàn bộ kế hoạch liên quan đến quá nhiều châu quá nhiều binh đoàn.
Muốn được nhiều binh đoàn địa phương các châu tín nhiệm như vậy là một chuyện phi thường không dễ dàng, mà Tạ Vũ An làm được rồi. Bằng vào một điểm này, Tạ Vũ An đã là rất giỏi.
Bội phục Tạ Vũ An, Mạc Tâm trở nên đau đầu.
Loại biện pháp đơn giản thô bạo, chồng chất số lượng này, vậy mà Mạc Tâm phát hiện mình lại không có biện pháp gì cả.
Tận đến khi gặp phải cái công sự phòng ngự thứ mười lăm, đại quân của Mạc Tâm bỗng nhiên chuyển ngoặt phương hướng, thay đổi phương hướng hành quân. Mạc Tâm quyết định đổi một đường khác, tuy rằng phải đi vòng một chút nhưng mà nghĩ đến công sự phòng ngự dày đặc chi chít khiến người ta tuyệt vọng kia, đi vòng còn tiết kiệm thời gian hơn.
Thế nhưng, khi công sự phòng ngự quen thuộc kia lại lần nữa hiện ra trước tầm mắt Mạc Tâm, Mạc Tâm tựa như bị tia chớp bổ trúng, toàn thân ngây ra như phỗng.
Vì sao nơi đây cũng có...
Sau khi lấy lại tinh thần, Mạc Tâm không tin nổi mà mệnh lệnh đại quân tiếp tục hành quân. Khi liên tục gặp bốn cái công sự phòng ngự giống nhau như đúc, hắn triệt để tuyệt vọng.
Con đường này cũng bị dựng hàng rào!
Mạc Tâm đại khái không thể ngờ nổi, Tạ Vũ An điên cuồng cỡ nào.
Sau khi Tạ Vũ An nghĩ rõ sách lược, liền đánh dấu toàn bộ con đường mà Mạc Tâm có khả năng thông tới Thương Châu. Hắn tự mình đi tới mỗi châu khuyên bảo, tổ chức binh đoàn địa phương tu sửa xây dựng công sự.
Danh vọng của Tạ Vũ An phát huy tác dụng cực kỳ then chốt. Nếu như bảo những binh đoàn địa phương này đi liều mạng, bọn họ khẳng định không nguyện ý, nhưng chỉ xây dựng công sự, dùng công sự để phòng thủ, một khi công sự phòng ngự bị công phá, bọn họ có thể tự do triệt thoái, những binh đoàn địa phương này phi thường cam tâm tình nguyện.
Sự giàu có và đông đúc của Nam Vực lúc này cũng thể hiện lên vô cùng rõ rệt, kế hoạch vô cùng điên cuồng của Tạ Vũ An được mỗi châu cực kỳ ủng hộ.
Loại công sự phòng ngự như vậy đáng giá bao nhiêu tiền?
Mỗi châu ? Nam Vực thống hận Quang Minh Châu từ nội tâm, bảo bọn họ trực tiếp ra tiền tuyến thì bọn họ không có cái dũng khí đó, thế nhưng chỉ cần tốn chút tiền là có thể khiến Quang Minh Châu kinh ngạc, vậy thì còn do dự cái gì?
Có vài châu thậm chí so với số lượng công sự phòng ngự mà Tạ Vũ An đề ra, tăng hẳn gấp đôi. Dư thừa nhân lực vật lực, làm cho cả kế hoạch cấp tốc triển khai.
Tuyến đường vốnkhông một vật lập tức phủ đầy công sự phòng ngự dày đặc chi chít, trở thành một tuyến phong cảnh cực kỳ quỷ dị.
Mạc Tâm càng không biết, khi hắn bắt đầu triệt thoái, liên tục công phá vài cái công sự phòng ngự thì toàn bộ Nam Vực sôi trào. Nguyên bản mọi người còn nửa tin nửa ngờ với kế hoạch của Tạ Vũ An, Mạc Tâm sẽ triệt thoái? Nhìn không ra chút manh mối nào a. Chỉ là xuất phát từ sự tín nhiệm cùng kính trọng Tạ Vũ An, bọn họ vẫn hoàn thành công trình.
Cho tới bây giờ, suy đoán của Tạ Vũ An đã được chứng thực, nhiệt tình của mọi người thoáng cái bị đốt cháy bùng bùng.
Có vài châu thậm chí đánh cuộc, Mạc Tâm sẽ đi ngang qua cửa nhà ai. Mà những châu bị Mạc Tâm phá hủy công sự kia càng dào dạt đắc ý, cảm thấy phi thường quang vinh. Những châu Mạc Tâm còn chưa có quang lâm kia nhân cơ hội xây dựng thêm công sự, như thể muốn lấp kín tuyến đường.
Lòng nhiệt tình của mỗi châu Nam Vực làm Mạc Tâm lập tức cảm nhận sâu sắc.
Ý chí chống lại của binh đoàn địa phương trở nên càng thêm ngoan cường, dù cho công sự bị phá hủy, những binh đoàn địa phương này lúc trước sẽ giải tán lập tức, bây giờ vậy mà lại chạy đến xa xa thủ, nhìn xem có có lợi ích gì có thể chiếm hay không.[Chương truyện được dịch tại diễn đàn Bạch Ngọc sách]
Mạc Tâm không thể không bố trí một ít nhân thủ, nhìn chằm chằm những gia hỏa này, tốc độ hành quân trở nên càng thong thả.
Dọc tuyến đường dày đặc chi chít công sự phòng ngự khiến Mạc Tâm triệt để tuyệt vọng. Muốn thông qua tuyến đường để trở về đã không thể xảy ra, một chiêu này của Tạ Vũ An, thực sự khó giải. Thời gian khẩn cấp như thế, với tốc độ như vậy, tới sang năm chưa đến Thương Châu.
Đặt tại trước mặt Mạc Tâm, chỉ có một biện pháp, đi theo tuyến đường hàng hải.
Năng lượng hải rộng lớn, vô biên vô hạn, ngoại trừ những đường hàng hải đã khai mở ra kia, còn có rất nhiều khu vực không có ai giao thiệp. Nhưng mà những khu vực xa lạ này tràn ngập nguy hiểm chưa biết.
Khai mở mỗi một con đường hàng hải, đều là dùng máu của vô số tiền bối để đổi lấy. Hiện tại hiếm khi xuất hiện con đường hàng hải mới, chính là bởi vì khai mở tân đường hàng hải trả giá quá cao.
Mà từ chỗ Mạc Tâm đến vị trí Thương Châu là hải vực xa xôi, cơ hồ phải đi qua nửa cái Nam Vực, khiến người tuyệt vọng!
Thế nhưng, Mạc Tâm biết rõ mình không có lựa chọn nào khác.
Đi đường hàng hải, binh đoàn của hắn bình yên vô sự, nhưng mà chờ bọn hắn chạy tới, đồ ăn thiu hết rồi. Không đi đường hàng hải, đại quân sẽ đối mặt vô số nguy hiểm không biết, nhưng mà có khả năng có cơ hội cứu viện.
Mạc Tâm tự giễu mà cười cười, đến lúc này, còn cần gì phải yêu thương bản thân?
Ánh mắt hắn trở nên trong suốt.
Đại quân của Mạc Tâm chuyển lệch khỏi tuyến đường an toàn, biến mất tại trong bóng tối vô biên.
Khi Tạ Vũ An thu được tin tức này, cũng không khỏi sinh ra một tia kính ý đối với Mạc Tâm. Trong tình cảnh như vậy, mà lựa chọn như vậy, cần phải có dũng khí và ý thức trách nhiệm cực lớn. Dùng tính mạng bản thân đê đánh cuộc đổi lấy cơ hội cải biến chiến cuộc, tướng lĩnh như vậy khiến người tôn kính a.
Tự mình bức Mạc Tâm đến hoàn cảnh như thế, mỗi châu Nam Vực không khỏi hoan hô cổ vũ, trong con mắt bọnh ọ, Mạc Tâm chết chắc rồi.
Tạ Vũ An cũng không biết cái này tính là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, hay là chưa hoàn thành nhiệm vụ.[Mời ace tham gia đợt thiện nguyện Chiềng Ve ngày 28/6/2015 http://bachngocsach.com/forum/threads/9842/ .]
Nhưng hắn đã dốc hết khả năng, tất cả những gì có thể làm được hắn đã làm. Nếu thủ hạ Binh đoàn Vũ Yến hoàn chỉnh không tổn hao gì, hắn nhất định sẽ thừa cơ theo đuôi đối phương, tìm kiếm cơ hội. Bây giờ, Binh đoàn Vũ Yến không đủ để hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu yêu cầu cao độ như thế.
Thế thì, chỉ có thể giao cho ông trời rồi.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nên làm đều đã làm rồi.
Tạ Vũ An ổn định tâm tình, hắn không quá mừng, cũng không quá uể oải. Đối phương cũng không phải là loại xoàng, trái lại, còn là danh tướng có số má thiên hạ, cũng có tôn nghiêm và dũng khí thuộc về đối phương.
Nhưng, hắn thấy được ánh rạng đông của thắng lợi.
Bất tri bất giác, hắn đã đạt đến cao độ trước đây vô pháp tưởng tượng.
Bây giờ hắn đã là võ tướng trứ danh nhất Nam Vực, tại Nam Vực, rất nhiều người không biết thống soái tối cao của Nam Minh là ai nhưng không một ai không biết Tạ Vũ An.
Công thành danh toại không làm cho hắn mất đi bản ngã, trận chiến quyết tử kinh tâm hồn phách tại cứ điểm Vệ Hải kia lưu lại dấu ấn vô pháp xóa nhòa trong lòng hắn. Sinh và tử, thảm liệt như thế, tàn khốc như thế. Hắn sống sót, nhưng nhiều đồng bạn mãi mãi cách xa, đó là tổn thất nặng nề nhất kể từ khi Binh đoàn Vũ Yến thành lập tới nay.
Hắn trầm mặc, tiêu hóa, nỗ lực.
Cho dù hắn cũng không quá thích công tác trưng binh, hắn vẫn dốc hết toàn lực, dấu chân hắn trải khắp mỗi một điểm trưng binh. Thực tế và cách kiệm lời cũng không khiến danh vọng hắn thấp đi, trái lại khiến hắn được ủng hộ hơn.
Mỗi châu Nam Vực đối với vị danh tướng thực tế chất phác này, không khỏi nói lời tán thưởng, kính trọng.
Nhiệm vụ lần này của Tạ Vũ An cũng bởi vậy mà được lợi rất nhiều.
Làm thế nào để sa lầy bước chân Mạc Tâm trở về cứu viện là vấn đề mà Tạ Vũ An vẫn luôn suy nghĩ từ khi tiếp nhận nhiệm vụ. Binh đoàn Vũ Yến tuy rằng bổ sung đầy đủ, tố chất tân binh mới tuyển chọn cũng phi thường cao, nhưng muốn hình thành sức chiến đấu thì còn cần thời gian.
Không thể dựa vào Binh đoàn Vũ Yến, vậy làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ?
Tạ Vũ An nghĩ đến một biện pháp cực kỳ lớn mật.
Mạc Tâm nhìn chăm chú vào chiến trường vừa mới kết thúc, trong lòng có phần lo lắng.
Kể từ ngày bắt đầu phản hồi, đây đã là trận chiến đấu thứ tư. Cường độ chiến đấu không cao, ý chí chiến đấu của đối phương như giấy chẳng chút ngoan cường, chỉ là mượn nhờ sức phòng ngự của công sự để chống lại. Tuyệt đại bộ phận thời gian chiến đấu đều dùng vào việc phá vỡ sự phòng ngự của công sự. Khi sức phòng ngự ầm ầm đổ nát, binh đoàn đối phương lập tức tan rã, hiển nhiên chỉ là một đám ô hợp.
Thế nhưng, không ngừng tao ngộ đám ô hợp, ykhiến cho Mạc Tâm cảnh giác.
Nhiệm vụ lúc đầu của hắn là thu hút sự chú ý của Nam Vực, tránh cho lực lượng của Nam Vực tụ về phía Nam Minh. Nhiệm vụ của hắn hoàn thành tương đối thành công, một đường đánh đâu thắng đó, không ai có thể kháng cự, trực tiếp thâm nhập đến giải đất tim gan của Nam Vực, khiến cho Nam Vực cực kỳ bất an, toàn bộ sự chú ý của Nam Vực đều bị hắn thu hút.
Khi hắn nhận được tin Câu Thành Văn Đao cầu viện, ưu thế vốn có, biến thành hoàn cảnh rất xấu.
Thâm nhập đến khu vực trung bộ Nam Vực, đường trở lại bỗng dài dằng dặc. Thế nhưng, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể hạ lệnh triệt thoái với tốc độ cao nhất.
Hắn suy đoán Nam Minh nhất định cản trở bọn họ trợ giúp Câu Thành Văn Đao, cho nên khi bị quấy rối, hắn cũng không giật mình. Nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi, liên tục gặp bốn trận chiến đấu, hơn nữa hình thức chiến đấu đều không khác nhau, khiến hắn có chút bất an.
Trên đường bọn họ phải đi qua có rất nhiều công sự phòng ngự. Mỗi một cái công sự phòng ngự đều trở thành một điểm xạ kích.
Đẳng cấp phòng ngự của công sự không cao, nhìn qua có chút làm cẩu thả, hiển nhiên là do đối phương làm trong thời gian ngắn. Nhưng mà, sự vững chắc của những công sự phòng ngự này lại đáng giá tin cậy hơn nhiều so với vẻ thê thảm bên ngoài của chúng nó.
Đại quân của Mạc Tâm không thể không tiêu tốn thời gian phá nó.
Trình độ của binh đoàn đóng quân ở bên trong công sự phòng ngự là khá bình thường, hơn nữa công sự khác nhau với binh đoàn khác nhau, Mạc Tâm phán đoán hẳn phải là binh đoàn địa phương ở châu phụ cận. Nhiệm vụ của những binh đoàn này chỉ là mượn nhờ sức phòng ngự của công sự để phòng thủ, một khi công sự phòng ngự bị phá hỏng, bọn họ căn bản sẽ không có bất cứ sự chống lại nào liền bỏ trốn mất dạng. Bọn họ thậm chí nắm chắc đại quân của Mạc Tâm không lãng phí thời gian truy kích nên nghênh ngang rút lui, cứ như đi ngắm cảnh.[Mời bạn hữu tham gia dịch với BNS. Hãy lưu lại một thời.]
Một cái công sự có thể ngẫu nhiên, bốn cái liên tiếp khẳng định không phải ngẫu nhiên.
Hơn nữa, loại công sự làm ẩu lại có lực phòng ngự vững chắc này khiến Mạc Tâm nghĩ đến một người, Tạ Vũ An.
Tạ Vũ An tại cứ điểm Vệ Hải đã chứng minh hắn am hiểu xây dựng công sự phòng ngự cỡ nào, tại phương diện thiết kế công sự phòng ngự, hắn đạt tiêu chuẩn cao cấp nhất.
Khi gặp phải cái công sự phòng ngự thứ tám, Mạc Tâm triệt để minh bạch ý đồ của Tạ Vũ An.
Tạ Vũ An muốn dùng biện pháp hàng rào tre, dùng từng cái công sự phòng ngự cộng thêm binh đoàn địa phương ở mỗi châu phụ cận để làm chậm bước tiến của bọn họ. Những công sự phòng ngự này vô pháp ngăn cản bọn họ triệt thoái, nhưng mà lại khiến bọn họ tiêu hao rất nhiều thời gian.
Không sai, chính là thời gian.
Tạ Vũ An cơ hồ phát huy ưu thế bản thân đến cực hạn, chất lượng binh đoàn không đủ liền dùng cả đống binh đoàn chất chồng, thực lực binh đoàn không đủ thì sử dụng một đống công nhân chồng chất.
Thực sự là gã gia hỏa lợi hại!
Mạc Tâm không thể không thừa nhận, Tạ Vũ An đúng là danh tướng. Cái kế hoạch này nhìn như đơn giản, lại cần phải tướng lĩnh có danh vọng khiến người tin phục và năng lực tổ chức cường đại, toàn bộ kế hoạch liên quan đến quá nhiều châu quá nhiều binh đoàn.
Muốn được nhiều binh đoàn địa phương các châu tín nhiệm như vậy là một chuyện phi thường không dễ dàng, mà Tạ Vũ An làm được rồi. Bằng vào một điểm này, Tạ Vũ An đã là rất giỏi.
Bội phục Tạ Vũ An, Mạc Tâm trở nên đau đầu.
Loại biện pháp đơn giản thô bạo, chồng chất số lượng này, vậy mà Mạc Tâm phát hiện mình lại không có biện pháp gì cả.
Tận đến khi gặp phải cái công sự phòng ngự thứ mười lăm, đại quân của Mạc Tâm bỗng nhiên chuyển ngoặt phương hướng, thay đổi phương hướng hành quân. Mạc Tâm quyết định đổi một đường khác, tuy rằng phải đi vòng một chút nhưng mà nghĩ đến công sự phòng ngự dày đặc chi chít khiến người ta tuyệt vọng kia, đi vòng còn tiết kiệm thời gian hơn.
Thế nhưng, khi công sự phòng ngự quen thuộc kia lại lần nữa hiện ra trước tầm mắt Mạc Tâm, Mạc Tâm tựa như bị tia chớp bổ trúng, toàn thân ngây ra như phỗng.
Vì sao nơi đây cũng có...
Sau khi lấy lại tinh thần, Mạc Tâm không tin nổi mà mệnh lệnh đại quân tiếp tục hành quân. Khi liên tục gặp bốn cái công sự phòng ngự giống nhau như đúc, hắn triệt để tuyệt vọng.
Con đường này cũng bị dựng hàng rào!
Mạc Tâm đại khái không thể ngờ nổi, Tạ Vũ An điên cuồng cỡ nào.
Sau khi Tạ Vũ An nghĩ rõ sách lược, liền đánh dấu toàn bộ con đường mà Mạc Tâm có khả năng thông tới Thương Châu. Hắn tự mình đi tới mỗi châu khuyên bảo, tổ chức binh đoàn địa phương tu sửa xây dựng công sự.
Danh vọng của Tạ Vũ An phát huy tác dụng cực kỳ then chốt. Nếu như bảo những binh đoàn địa phương này đi liều mạng, bọn họ khẳng định không nguyện ý, nhưng chỉ xây dựng công sự, dùng công sự để phòng thủ, một khi công sự phòng ngự bị công phá, bọn họ có thể tự do triệt thoái, những binh đoàn địa phương này phi thường cam tâm tình nguyện.
Sự giàu có và đông đúc của Nam Vực lúc này cũng thể hiện lên vô cùng rõ rệt, kế hoạch vô cùng điên cuồng của Tạ Vũ An được mỗi châu cực kỳ ủng hộ.
Loại công sự phòng ngự như vậy đáng giá bao nhiêu tiền?
Mỗi châu ? Nam Vực thống hận Quang Minh Châu từ nội tâm, bảo bọn họ trực tiếp ra tiền tuyến thì bọn họ không có cái dũng khí đó, thế nhưng chỉ cần tốn chút tiền là có thể khiến Quang Minh Châu kinh ngạc, vậy thì còn do dự cái gì?
Có vài châu thậm chí so với số lượng công sự phòng ngự mà Tạ Vũ An đề ra, tăng hẳn gấp đôi. Dư thừa nhân lực vật lực, làm cho cả kế hoạch cấp tốc triển khai.
Tuyến đường vốnkhông một vật lập tức phủ đầy công sự phòng ngự dày đặc chi chít, trở thành một tuyến phong cảnh cực kỳ quỷ dị.
Mạc Tâm càng không biết, khi hắn bắt đầu triệt thoái, liên tục công phá vài cái công sự phòng ngự thì toàn bộ Nam Vực sôi trào. Nguyên bản mọi người còn nửa tin nửa ngờ với kế hoạch của Tạ Vũ An, Mạc Tâm sẽ triệt thoái? Nhìn không ra chút manh mối nào a. Chỉ là xuất phát từ sự tín nhiệm cùng kính trọng Tạ Vũ An, bọn họ vẫn hoàn thành công trình.
Cho tới bây giờ, suy đoán của Tạ Vũ An đã được chứng thực, nhiệt tình của mọi người thoáng cái bị đốt cháy bùng bùng.
Có vài châu thậm chí đánh cuộc, Mạc Tâm sẽ đi ngang qua cửa nhà ai. Mà những châu bị Mạc Tâm phá hủy công sự kia càng dào dạt đắc ý, cảm thấy phi thường quang vinh. Những châu Mạc Tâm còn chưa có quang lâm kia nhân cơ hội xây dựng thêm công sự, như thể muốn lấp kín tuyến đường.
Lòng nhiệt tình của mỗi châu Nam Vực làm Mạc Tâm lập tức cảm nhận sâu sắc.
Ý chí chống lại của binh đoàn địa phương trở nên càng thêm ngoan cường, dù cho công sự bị phá hủy, những binh đoàn địa phương này lúc trước sẽ giải tán lập tức, bây giờ vậy mà lại chạy đến xa xa thủ, nhìn xem có có lợi ích gì có thể chiếm hay không.[Chương truyện được dịch tại diễn đàn Bạch Ngọc sách]
Mạc Tâm không thể không bố trí một ít nhân thủ, nhìn chằm chằm những gia hỏa này, tốc độ hành quân trở nên càng thong thả.
Dọc tuyến đường dày đặc chi chít công sự phòng ngự khiến Mạc Tâm triệt để tuyệt vọng. Muốn thông qua tuyến đường để trở về đã không thể xảy ra, một chiêu này của Tạ Vũ An, thực sự khó giải. Thời gian khẩn cấp như thế, với tốc độ như vậy, tới sang năm chưa đến Thương Châu.
Đặt tại trước mặt Mạc Tâm, chỉ có một biện pháp, đi theo tuyến đường hàng hải.
Năng lượng hải rộng lớn, vô biên vô hạn, ngoại trừ những đường hàng hải đã khai mở ra kia, còn có rất nhiều khu vực không có ai giao thiệp. Nhưng mà những khu vực xa lạ này tràn ngập nguy hiểm chưa biết.
Khai mở mỗi một con đường hàng hải, đều là dùng máu của vô số tiền bối để đổi lấy. Hiện tại hiếm khi xuất hiện con đường hàng hải mới, chính là bởi vì khai mở tân đường hàng hải trả giá quá cao.
Mà từ chỗ Mạc Tâm đến vị trí Thương Châu là hải vực xa xôi, cơ hồ phải đi qua nửa cái Nam Vực, khiến người tuyệt vọng!
Thế nhưng, Mạc Tâm biết rõ mình không có lựa chọn nào khác.
Đi đường hàng hải, binh đoàn của hắn bình yên vô sự, nhưng mà chờ bọn hắn chạy tới, đồ ăn thiu hết rồi. Không đi đường hàng hải, đại quân sẽ đối mặt vô số nguy hiểm không biết, nhưng mà có khả năng có cơ hội cứu viện.
Mạc Tâm tự giễu mà cười cười, đến lúc này, còn cần gì phải yêu thương bản thân?
Ánh mắt hắn trở nên trong suốt.
Đại quân của Mạc Tâm chuyển lệch khỏi tuyến đường an toàn, biến mất tại trong bóng tối vô biên.
Khi Tạ Vũ An thu được tin tức này, cũng không khỏi sinh ra một tia kính ý đối với Mạc Tâm. Trong tình cảnh như vậy, mà lựa chọn như vậy, cần phải có dũng khí và ý thức trách nhiệm cực lớn. Dùng tính mạng bản thân đê đánh cuộc đổi lấy cơ hội cải biến chiến cuộc, tướng lĩnh như vậy khiến người tôn kính a.
Tự mình bức Mạc Tâm đến hoàn cảnh như thế, mỗi châu Nam Vực không khỏi hoan hô cổ vũ, trong con mắt bọnh ọ, Mạc Tâm chết chắc rồi.
Tạ Vũ An cũng không biết cái này tính là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, hay là chưa hoàn thành nhiệm vụ.[Mời ace tham gia đợt thiện nguyện Chiềng Ve ngày 28/6/2015 http://bachngocsach.com/forum/threads/9842/ .]
Nhưng hắn đã dốc hết khả năng, tất cả những gì có thể làm được hắn đã làm. Nếu thủ hạ Binh đoàn Vũ Yến hoàn chỉnh không tổn hao gì, hắn nhất định sẽ thừa cơ theo đuôi đối phương, tìm kiếm cơ hội. Bây giờ, Binh đoàn Vũ Yến không đủ để hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu yêu cầu cao độ như thế.
Thế thì, chỉ có thể giao cho ông trời rồi.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nên làm đều đã làm rồi.
Tạ Vũ An ổn định tâm tình, hắn không quá mừng, cũng không quá uể oải. Đối phương cũng không phải là loại xoàng, trái lại, còn là danh tướng có số má thiên hạ, cũng có tôn nghiêm và dũng khí thuộc về đối phương.
Nhưng, hắn thấy được ánh rạng đông của thắng lợi.
/936
|