Khi Trử Kình Phong trở lại Dịch quán thì liếc thấy thuộc hạ của mình là Quan Bá thần sắc cổ quái, muốn nói lại thôi, liền ngồi ở ghế thái sư lười biếng hỏi: Có việc muốn bẩm báo?
Quan Bá nhịn rồi lại nhịn, sau cùng cũng không nhịn được nữa mở miệng nói: Tư Mã, ngài... Ngài có thấy có chỗ nào không ổn không?
Trử Kình Phong nhìn ánh mắt của thuộc hạ đang lặng lẽ liếc về phía đũng quần của mình, không khỏi lại nhớ đến chuyện lúc ở trong núi bị bàn tay mềm mại búng vào chỗ đó, mặt lập tức âm trầm: Đồ khốn, ngươi muốn nói gì?
Sắc mặt Quan Bá đầy lo lắng và khổ sở: Lý nhị đó luôn âm hiểm xảo trá, nói không chừng là đang giả điên hạ cổ hay hạ thuốc độc gì cho ngài.... Luôn phải cẩn thận mới được, đặc biệt ban nãy nàng ta búng vào chỗ đó rất mạnh, có thể thấy là nàng ta cố ý.... Hay để thuộc hạ tìm một nữ nhân đến cho Tư Mã đại nhân thử... Thử...
Nửa câu sau là Thử một lần, xem có còn dùng được hay không... Rốt cuộc vẫn không có can đảm phun ra, bởi màu đỏ của máu tươi trong mắt Tư Mã đại nhân nhà hắn đã bắt đầu muốn phun trào...
Chỉ cần là địch nhân của Yêu Diện Quỷ Kiến Sầu, không ai không biết chỉ cần đáy mắt của Trử Tư Mã tụ máu, đó là muốn lấy mạng người, cho dù hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám chọc giận chủ công của mình. Chứ đừng nói chi tình huống mà hắn đề nghị, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Trử Kình Phong luôn luôn không gần nữ sắc, nam tử cả người lạnh như băng tràn đầy khí thế cấm dục, hắn đi theo ở bên cạnh chủ công lâu như vậy, có khi cũng không nhịn được hoài nghi chủ công của mình có phải có chút bệnh không tiện nói hay không, nếu không sao lại hoàn toàn không hề có sắc mặt tốt với bất cứ nữ nhân nào?
Ngoại lệ duy nhất, e rằng chỉ có mỗi vị Lý nhị tiểu thư kia. Nửa năm trước, chủ công mời Lý nhị tiểu thư đến đóng thuyền, lại đem chuyện áp tải đồ quân dụng thường chỉ có quân đội vận chuyển giao hết cho thương đội của Lý gia.
Tư Mã đại nhân nhà mình lại còn mở tiệc chiêu đãi Lý nhị tiểu thư kia, chuyện mà trước đây chưa từng có, nói thật ra, Lý nhị tiểu thư đích xác là một người có tài, có trí, mặc dù là một nữ tử nhưng lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, xuất thân từ thương hộ nhưng khí chất không tầm thường, ngay cả người lãnh đạm lạnh lùng như Tư Mã đại nhân cũng đối đãi với nàng khác hẳn người thường.
Đoạn thời gian đó, Tư Mã đại nhân quả thực có chút giống như ma, thường hay lấy cớ xem tiến độ chế tác chiến thuyền mà đến bến tàu gặp mặt Lý nhị tiểu thư.
Sau đó, có thích khách xông vào bến tàu, muốn lấy tánh mạng của Lý nhị tiểu thư, Tư Mã đại nhân lại tự mình cản một kiếm trí mạng thay nàng, sau đó đánh chết mấy gã đó.
Nếu đổi lại là một người biết tình biết nghĩa, thì sẽ nên chủ động một chút, kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp, nhưng khi Tư Mã đại nhân chủ động bày tỏ lòng mình, thì nàng ta lại quả quyết cự tuyệt không chút do dự, nói mình đã định ra hôn ước ở quê nhà, thật sự không thể thành toàn ý tốt của Tư Mã đại nhân!
Nhìn đi, nhìn đi! Không biết điều biết bao! Mỗi khi nhớ tới sắc mặt cứng ngắc của chủ công khi bị nữ nhân này cự tuyệt. Quan Bá cũng không thể kiềm nén mà đau lòng thay chủ công. Trử Tư Mã là nam nhân kiêu ngạo đến bực nào, sau khi bị Lý nhị tiểu thư cự tuyệt, đương nhiên sẽ không tiếp tục quấn quýt không buông, lại càng không lấy cớ làm khó dễ, mặc dù sẽ không cùng Lý Nhược Ngu gặp mặt, chuyện vận chuyển đồ quân dụng cũng vẫn giao cho Lý gia như trước.
Nhưng mà nữ nhân lòng dạ rắn rết này, lại cấu kết với Bạch gia, cố ý kéo dài thời gian vận chuyển, làm hại Tư Mã đại nhân ở tiền tuyến không thể không dùng thân mạo hiểm đột phá vòng vây, thân lại nhiễm kỳ độc, chỉ trong một đêm tóc liền bạc trắng.
Khi Lý nhị tiểu thư tự mình áp giải đồ quân dụng đến trước đại doanh tạ tội với chủ công, nhìn thấy dáng vẻ như thế của chủ công, lại còn dám lộ ra nét chán ghét... Quan Bá nghĩ đến đây, hàm răng lại nghiến ken két.
Cho dù là như vậy, chủ công cũng không hề vung đao giết nàng, chỉ giết ngựa của thương đội, đập nát xe ngựa, lại đem nàng đuổi ra khỏi đại doanh, nói rõ về sau đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt ngài ấy lần nào nữa.
Khụ, chủ công thật sự là rất từ bi, có đúng không? Nếu không làm sao xảy ra nhục nhã bị búng chim hôm nay?
Trử Kình Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Quan Bá bị mình trừng, sợ tới mức không dám tiếp tục nói nữa, lúc đứng dậy thong thả bước ra sân, rút bảo kiếm trên kệ, dưới ánh trăng vung lên những chiêu thức thuần thục, kiếm phong bay vun vút, kình phong thét gào, hàn khí bức người.
Có 'dùng' được hay không? Chỉ có chính hắn biết, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, dưới thân lại bắt đầu hơi hơi khô nóng...
'Răng rắc' một tiếng, cái giá để đặt kiếm được làm bằng gỗ mun đã bị hắn dùng kiếm đánh thành hai nửa: Nữ nhân đáng chết, đã có vị hôn phu còn trêu chọc hắn như thế, đúng là lẳng lơ mà! Nếu nàng rơi vào trong tay của hắn thì...
Trử Kình Phong đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ vung kiếm trong tay vun vút. Đem gương mặt nhỏ xinh luôn nở nụ cười kia thổi tan đi.....
Sau khi luyện kiếm xong, cả người của nam tử tóc bạc dưới ánh trăng đều tản ra hơi nóng, hắn lạnh lùng mở miệng phân phó Quan Bát đang đứng bên cạnh: Đi! Tìm hiểu xem có phải Lý Nhược Ngu đã xảy ra chuyện hay không!
Lúc sắc trời hơi sáng, cô gái ở trên giường lớn cũng tỉnh.
Vừa ngủ dậy, phát hiện mình đang ở một nơi cực kì xa lạ. Khủng hoảng vô hình ào đến, Lý Nhược Ngu muốn khóc, nhưng trước khi ngủ mê nàng đã khóc quá nhiều, khóe mắt còn có chút đau, muốn rơi thêm nước mắt đúng là không thể.
Nàng chớp mắt vài cái, chậm rãi rời khỏi giường, trên mặt đất có đặt một đôi dép mềm bằng lụa, mang giày vào đi đến bên cửa sổ, phát hiện trên cửa sổ có mấy song sắt cực kì chắc chắn.
Lý Nhược Ngu cảm thấy mình ở căn phòng này không khác gì cái lồng sắt nhốt chú vẹt lông xanh. Nhưng cái lồng sắt đó lại nhốt chính là nàng.
Trong viện nhỏ bên ngoài căn phòng, có một ông lão độc nhãn đang quét dọn sân, xem dáng vóc cũng là người mà nàng không quen biết. Phí công lắc lư hàng rào vài cái, nàng lại từ từ dời đến cạnh cửa, khi đến cửa phòng thì phát hiện bên ngoài cũng là một hàng rào bằng sắt chắc chắn.
Tình trạng đi đứng không được tự do như thế này. Lúc trong mắt đã bắt đầu ngấn lệ thì đột nhiên Thẩm Như Bách xuất hiện ở cửa, trong tay đang cầm là món chào gà xé phay nấu cùng với nấm, thấy Lý Nhược Ngu đứng ở cửa, hắn liền cười nho nhã: Muội tỉnh rồi ư, đến đây ăn cháo đi.
Lúc nói chuyện, hạ nhân bên cạnh hắn đã đem cửa sắt mở ra, mở cửa phòng, cho Thẩm nhị thiếu gia đi vào.
Cháo này nấu với xương hầm thật nhừ, ta đã sai người thổi nguội một chút rồi, muội có thể ăn ngay.
Khi hắn nói xong, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện nữ tử đang đứng cách hắn rất xa, trên mặt đầy vẻ đề phòng không thể hóa giải.
Hắn dùng thìa khuấy cháo, sau đó bưng bát đi đến gần nàng, múc một muỗng nói: Ngoan, há mồm.
Nhưng chiếc thìa kia lại bị Nhược Ngu hất mạnh sang một bên, rơi ở trên mặt đất, đôi mắt to tròn sáng lóng lánh tràn đầy ủy khuất lẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Thẩm Như Bách nhẹ nhàng phất phất những hạt cháo bắn lên người mình, đột nhiên vươn tay giữ chặt tay nàng, tay dùng sức rất nhiều nhưng miệng vẫn ôn nhu như trước: : Nhược Ngu lại không ngoan rồi, mẫu thân của muội quá mức nuông chiều muội, nên mới ngang bướng thế này đây....
Tay của Nhược Ngu bị nắm rất đau, toàn bộ thân mình không thể cưỡng lại bị hắn kéo mạnh vào lòng. Người nam nhân này luôn ở trước mặt mẫu thân ra dáng nhã nhặn lịch sự, nhưng mỗi lần chỉ có hắn và nàng, thì ánh mắt lúc nào cũng như muốn nuốt sống nàng. Trực giác của nàng không thích như thế, vì sao mẫu thân cùng đệ đệ đều không có, lại chỉ đem một mình nàng bỏ lại nơi này với hắn.
Thẩm Như Bách nhìn nữ tử trong lòng đang chấn kinh giống như nai con, nhất là bờ môi đỏ ửng như cánh hoa kia, không khỏi chậm rãi cúi thấp đầu xuống...
Đúng lúc này, ngoài cửa có người nhẹ giọng nói: Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư của Lý gia đến, đang chờ bên ngoài phòng khách!
Thẩm Như Bách nhíu mày, ngay lập tức giãn ra. Người đã vào nhà của hắn, muốn chiếm đoạt lúc nào là chuyện dễ như trở bàn tay, làm gì phải vội nhất thời chứ!
Vì thế liền buông lỏng tay đang giữ chặt tay nàng, nhẹ lời dặn nàng ăn cháo, sau đó rời khỏi phòng.
Lý Tuyền Nhi biết nơi này cũng không có gì lạ, dựa theo kế hoạch lúc trước, ban đầu là nàng đem nhị tỷ của nàng ta lừa tới nơi này. Chỉ là hiện tại nàng ta tìm đến đây, cũng là ý của Thẩm Như Bách.
Lý Tuyền chỉ mang theo thị nữ thân cận của mình là Anh Đào, lấy cớ đi dạo chung quanh để mua son phần, sau khi ra khỏi Lý phủ thì tốn năm đồng tiền để thuê một chiếc xe ngựa nhỏ đi đến nơi này.
Thấy thân ảnh cao lớn của Thẩm Như Bách xuất hiện tại cửa thì mắt nàng ta lập tức sáng lên, chạy nhanh đến đón: Thẩm thiếu gia!
Thẩm Như Bách đúng lúc dùng tay ngăn trở hành động muốn nhào vào lòng hắn của cô ta, thanh âm có chút lạnh lùng: Ai cho ngươi tới nơi này?
Sự xa cách không hề che giấu đó đã làm cho Lý Tuyền Nhi không khỏi cắn môi một cái, trong mắt tràn đầy ai oán nói: Nhị thiếu gia, sao Tuyền Nhi lại cảm thấy cách đối xử của thiếu gia với Tuyền Nhi đã thay đổi?
Thẩm Như Bách ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, giúp nàng rót một chén trà, hỏi: Sao nàng lại đến đây? Phu nhân của quý phủ có biết không? Dọc theo đường đi có bị ai theo dõi hay không?
Lý Tuyền Nhi đón nhận chén trà, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: Yên tâm, không ai biết cả, Tuyền nhi thuê một chiếc xe ngựa đến đây.... Thẩm đại ca, chuyện của muội và chàng có dự tính gì không?
Mắt Thẩm Như Bách lóe lên, nói: Nay nhị tỷ của nàng đã thành thế này, nếu để người ngoài biết ta và nàng có cấu kết với nhau, chẳng phải sẽ bị người ta mắng đến hết đất sống luôn hay sao? Ta đã nói, đợi nhị tỷ của ngươi vào cửa, sẽ suy nghĩ đến chuyện của nàng.
Lý Tuyền Nhi mím miệng lại thật chặc: Nay muội đã có thai ba tháng, bụng đã bắt đầu có dấu hiệu, chỉ có thể mặc đồ hơi rộng để che lấp, nếu chàng cứ trì hoàn thêm nữa, cả phủ sẽ biết chuyện xấu của muội và chàng.... Ban đầu chàng nói với muội như thế nào? Chỉ cần giữ chặt nàng ta, vờ như bị cướp bắt đòi tiền chuộc sau đó giết luôn, chàng có thể nắm trong tay việc kinh doanh của Lý gia, cũng có thể đem muội cưới vào phủ danh chánh ngôn thuận.
Nhưng hôm nay, bởi vì nhị tỷ bị bệnh, cửa hàng cùng đội tàu đã rơi vào trong tay của chàng hơn phân nửa, nàng ấy đã không còn tác dụng gì nữa, chàng còn muốn nàng ấy làm chi? Lúc trước chàng làm sổ sách giả nuốt riêng một số hàng hóa cực lớn để trải đường cho con đường làm quan của ca ca chàng, vừa âm thầm cũng Bạch quốc cữu định ra mưu kế, cố ý trì hoãn hành trình vận chuyển đồ quân dụng của thương đội Lý gia, tất cả những chuyện này đều bị nhị tỷ phát hiện, trong mắt nàng ấy vốn không chứa nổi hạt cát nên muốn cùng chàng giải trừ hôn ước, chàng nên thuận theo thời thế, giải trừ đi mối hôn ước đó, tại sao còn muốn cố ý cưới một đứa ngốc như thế, chẳng lẽ..... Chàng còn thích nàng phải không?
Thẩm Như Bách không nói gì, trong đôi mắt khép hờ đã hiện lên một tia sát khí, cô gái này biết quá nhiều, lưu lại nàng ta chắc chắn là một tai họa. Tuy rằng trong bụng của nàng ta đã có cốt nhục của mình, đó cũng là kết quả do hắn và Nhược Ngu khắc khẩu, sau đó uống nhiều quá mà tạo thành.
Tuy có chút đáng tiếc, nhưng sau này Nhược Ngu chắc chắn sẽ sinh cho hắn thật nhiều con để nối dòng... Nên nhân cơ hội tốt này ra tay trừ bỏ nàng ta...
Hắn tuy rằng đang có ý định giết người, nhưng trên gương mặt anh tuấn lại không hề có chút gợn sóng, vẫn nói cực kì hòa nhã nói: Nay công bộ đang giám sát việc chế tác thuyền lớn, nhưng bản vẽ đóng thuyền mà nhị tỷ của nàng đưa cho ta lúc trước cũng không hoàn chỉnh, nhưng cấu tạo dưới khoang thuyền để sắp xếp bộ phận giảm bớt lượng sóng đều trống không, đương nhiên cần phải cùng Lý gia tiếp tục hợp tác... Chỉ có Anh Đào đến cùng nàng, có còn ai đi cùng nữa không? Chu di nương có biết nàng đến đây không?
Lý Tuyền Nhi cũng không hề phát hiện ra sát ý của Thẩm Như Bách, nghe xong lời này, đáy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý: Nói đến cùng, cái mà chàng đang cần chính là bí kíp Đạp Thuyền Lướt Biển' sao, nhưng nay nàng ta đã là một đứa ngốc, cho dù đã từng là một cao thủ đóng thuyền, nay cũng là một phế vật, thay vì trông nhờ vào nàng ấy thì chi bằng chàng van cầu ta!
Thẩm Như Bách nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên híp mắt nhìn về phía nàng ta: Ý của nàng là?
Bí kíp bí truyền của Lý Gia ' Đạp Thuyền Lướt Sóng' đó đang ở trong tay ta! Lý Tuyền Nhi hất mặt, đắc ý nói.
Quan Bá nhịn rồi lại nhịn, sau cùng cũng không nhịn được nữa mở miệng nói: Tư Mã, ngài... Ngài có thấy có chỗ nào không ổn không?
Trử Kình Phong nhìn ánh mắt của thuộc hạ đang lặng lẽ liếc về phía đũng quần của mình, không khỏi lại nhớ đến chuyện lúc ở trong núi bị bàn tay mềm mại búng vào chỗ đó, mặt lập tức âm trầm: Đồ khốn, ngươi muốn nói gì?
Sắc mặt Quan Bá đầy lo lắng và khổ sở: Lý nhị đó luôn âm hiểm xảo trá, nói không chừng là đang giả điên hạ cổ hay hạ thuốc độc gì cho ngài.... Luôn phải cẩn thận mới được, đặc biệt ban nãy nàng ta búng vào chỗ đó rất mạnh, có thể thấy là nàng ta cố ý.... Hay để thuộc hạ tìm một nữ nhân đến cho Tư Mã đại nhân thử... Thử...
Nửa câu sau là Thử một lần, xem có còn dùng được hay không... Rốt cuộc vẫn không có can đảm phun ra, bởi màu đỏ của máu tươi trong mắt Tư Mã đại nhân nhà hắn đã bắt đầu muốn phun trào...
Chỉ cần là địch nhân của Yêu Diện Quỷ Kiến Sầu, không ai không biết chỉ cần đáy mắt của Trử Tư Mã tụ máu, đó là muốn lấy mạng người, cho dù hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám chọc giận chủ công của mình. Chứ đừng nói chi tình huống mà hắn đề nghị, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Trử Kình Phong luôn luôn không gần nữ sắc, nam tử cả người lạnh như băng tràn đầy khí thế cấm dục, hắn đi theo ở bên cạnh chủ công lâu như vậy, có khi cũng không nhịn được hoài nghi chủ công của mình có phải có chút bệnh không tiện nói hay không, nếu không sao lại hoàn toàn không hề có sắc mặt tốt với bất cứ nữ nhân nào?
Ngoại lệ duy nhất, e rằng chỉ có mỗi vị Lý nhị tiểu thư kia. Nửa năm trước, chủ công mời Lý nhị tiểu thư đến đóng thuyền, lại đem chuyện áp tải đồ quân dụng thường chỉ có quân đội vận chuyển giao hết cho thương đội của Lý gia.
Tư Mã đại nhân nhà mình lại còn mở tiệc chiêu đãi Lý nhị tiểu thư kia, chuyện mà trước đây chưa từng có, nói thật ra, Lý nhị tiểu thư đích xác là một người có tài, có trí, mặc dù là một nữ tử nhưng lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, xuất thân từ thương hộ nhưng khí chất không tầm thường, ngay cả người lãnh đạm lạnh lùng như Tư Mã đại nhân cũng đối đãi với nàng khác hẳn người thường.
Đoạn thời gian đó, Tư Mã đại nhân quả thực có chút giống như ma, thường hay lấy cớ xem tiến độ chế tác chiến thuyền mà đến bến tàu gặp mặt Lý nhị tiểu thư.
Sau đó, có thích khách xông vào bến tàu, muốn lấy tánh mạng của Lý nhị tiểu thư, Tư Mã đại nhân lại tự mình cản một kiếm trí mạng thay nàng, sau đó đánh chết mấy gã đó.
Nếu đổi lại là một người biết tình biết nghĩa, thì sẽ nên chủ động một chút, kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp, nhưng khi Tư Mã đại nhân chủ động bày tỏ lòng mình, thì nàng ta lại quả quyết cự tuyệt không chút do dự, nói mình đã định ra hôn ước ở quê nhà, thật sự không thể thành toàn ý tốt của Tư Mã đại nhân!
Nhìn đi, nhìn đi! Không biết điều biết bao! Mỗi khi nhớ tới sắc mặt cứng ngắc của chủ công khi bị nữ nhân này cự tuyệt. Quan Bá cũng không thể kiềm nén mà đau lòng thay chủ công. Trử Tư Mã là nam nhân kiêu ngạo đến bực nào, sau khi bị Lý nhị tiểu thư cự tuyệt, đương nhiên sẽ không tiếp tục quấn quýt không buông, lại càng không lấy cớ làm khó dễ, mặc dù sẽ không cùng Lý Nhược Ngu gặp mặt, chuyện vận chuyển đồ quân dụng cũng vẫn giao cho Lý gia như trước.
Nhưng mà nữ nhân lòng dạ rắn rết này, lại cấu kết với Bạch gia, cố ý kéo dài thời gian vận chuyển, làm hại Tư Mã đại nhân ở tiền tuyến không thể không dùng thân mạo hiểm đột phá vòng vây, thân lại nhiễm kỳ độc, chỉ trong một đêm tóc liền bạc trắng.
Khi Lý nhị tiểu thư tự mình áp giải đồ quân dụng đến trước đại doanh tạ tội với chủ công, nhìn thấy dáng vẻ như thế của chủ công, lại còn dám lộ ra nét chán ghét... Quan Bá nghĩ đến đây, hàm răng lại nghiến ken két.
Cho dù là như vậy, chủ công cũng không hề vung đao giết nàng, chỉ giết ngựa của thương đội, đập nát xe ngựa, lại đem nàng đuổi ra khỏi đại doanh, nói rõ về sau đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt ngài ấy lần nào nữa.
Khụ, chủ công thật sự là rất từ bi, có đúng không? Nếu không làm sao xảy ra nhục nhã bị búng chim hôm nay?
Trử Kình Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Quan Bá bị mình trừng, sợ tới mức không dám tiếp tục nói nữa, lúc đứng dậy thong thả bước ra sân, rút bảo kiếm trên kệ, dưới ánh trăng vung lên những chiêu thức thuần thục, kiếm phong bay vun vút, kình phong thét gào, hàn khí bức người.
Có 'dùng' được hay không? Chỉ có chính hắn biết, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, dưới thân lại bắt đầu hơi hơi khô nóng...
'Răng rắc' một tiếng, cái giá để đặt kiếm được làm bằng gỗ mun đã bị hắn dùng kiếm đánh thành hai nửa: Nữ nhân đáng chết, đã có vị hôn phu còn trêu chọc hắn như thế, đúng là lẳng lơ mà! Nếu nàng rơi vào trong tay của hắn thì...
Trử Kình Phong đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ vung kiếm trong tay vun vút. Đem gương mặt nhỏ xinh luôn nở nụ cười kia thổi tan đi.....
Sau khi luyện kiếm xong, cả người của nam tử tóc bạc dưới ánh trăng đều tản ra hơi nóng, hắn lạnh lùng mở miệng phân phó Quan Bát đang đứng bên cạnh: Đi! Tìm hiểu xem có phải Lý Nhược Ngu đã xảy ra chuyện hay không!
Lúc sắc trời hơi sáng, cô gái ở trên giường lớn cũng tỉnh.
Vừa ngủ dậy, phát hiện mình đang ở một nơi cực kì xa lạ. Khủng hoảng vô hình ào đến, Lý Nhược Ngu muốn khóc, nhưng trước khi ngủ mê nàng đã khóc quá nhiều, khóe mắt còn có chút đau, muốn rơi thêm nước mắt đúng là không thể.
Nàng chớp mắt vài cái, chậm rãi rời khỏi giường, trên mặt đất có đặt một đôi dép mềm bằng lụa, mang giày vào đi đến bên cửa sổ, phát hiện trên cửa sổ có mấy song sắt cực kì chắc chắn.
Lý Nhược Ngu cảm thấy mình ở căn phòng này không khác gì cái lồng sắt nhốt chú vẹt lông xanh. Nhưng cái lồng sắt đó lại nhốt chính là nàng.
Trong viện nhỏ bên ngoài căn phòng, có một ông lão độc nhãn đang quét dọn sân, xem dáng vóc cũng là người mà nàng không quen biết. Phí công lắc lư hàng rào vài cái, nàng lại từ từ dời đến cạnh cửa, khi đến cửa phòng thì phát hiện bên ngoài cũng là một hàng rào bằng sắt chắc chắn.
Tình trạng đi đứng không được tự do như thế này. Lúc trong mắt đã bắt đầu ngấn lệ thì đột nhiên Thẩm Như Bách xuất hiện ở cửa, trong tay đang cầm là món chào gà xé phay nấu cùng với nấm, thấy Lý Nhược Ngu đứng ở cửa, hắn liền cười nho nhã: Muội tỉnh rồi ư, đến đây ăn cháo đi.
Lúc nói chuyện, hạ nhân bên cạnh hắn đã đem cửa sắt mở ra, mở cửa phòng, cho Thẩm nhị thiếu gia đi vào.
Cháo này nấu với xương hầm thật nhừ, ta đã sai người thổi nguội một chút rồi, muội có thể ăn ngay.
Khi hắn nói xong, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện nữ tử đang đứng cách hắn rất xa, trên mặt đầy vẻ đề phòng không thể hóa giải.
Hắn dùng thìa khuấy cháo, sau đó bưng bát đi đến gần nàng, múc một muỗng nói: Ngoan, há mồm.
Nhưng chiếc thìa kia lại bị Nhược Ngu hất mạnh sang một bên, rơi ở trên mặt đất, đôi mắt to tròn sáng lóng lánh tràn đầy ủy khuất lẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Thẩm Như Bách nhẹ nhàng phất phất những hạt cháo bắn lên người mình, đột nhiên vươn tay giữ chặt tay nàng, tay dùng sức rất nhiều nhưng miệng vẫn ôn nhu như trước: : Nhược Ngu lại không ngoan rồi, mẫu thân của muội quá mức nuông chiều muội, nên mới ngang bướng thế này đây....
Tay của Nhược Ngu bị nắm rất đau, toàn bộ thân mình không thể cưỡng lại bị hắn kéo mạnh vào lòng. Người nam nhân này luôn ở trước mặt mẫu thân ra dáng nhã nhặn lịch sự, nhưng mỗi lần chỉ có hắn và nàng, thì ánh mắt lúc nào cũng như muốn nuốt sống nàng. Trực giác của nàng không thích như thế, vì sao mẫu thân cùng đệ đệ đều không có, lại chỉ đem một mình nàng bỏ lại nơi này với hắn.
Thẩm Như Bách nhìn nữ tử trong lòng đang chấn kinh giống như nai con, nhất là bờ môi đỏ ửng như cánh hoa kia, không khỏi chậm rãi cúi thấp đầu xuống...
Đúng lúc này, ngoài cửa có người nhẹ giọng nói: Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư của Lý gia đến, đang chờ bên ngoài phòng khách!
Thẩm Như Bách nhíu mày, ngay lập tức giãn ra. Người đã vào nhà của hắn, muốn chiếm đoạt lúc nào là chuyện dễ như trở bàn tay, làm gì phải vội nhất thời chứ!
Vì thế liền buông lỏng tay đang giữ chặt tay nàng, nhẹ lời dặn nàng ăn cháo, sau đó rời khỏi phòng.
Lý Tuyền Nhi biết nơi này cũng không có gì lạ, dựa theo kế hoạch lúc trước, ban đầu là nàng đem nhị tỷ của nàng ta lừa tới nơi này. Chỉ là hiện tại nàng ta tìm đến đây, cũng là ý của Thẩm Như Bách.
Lý Tuyền chỉ mang theo thị nữ thân cận của mình là Anh Đào, lấy cớ đi dạo chung quanh để mua son phần, sau khi ra khỏi Lý phủ thì tốn năm đồng tiền để thuê một chiếc xe ngựa nhỏ đi đến nơi này.
Thấy thân ảnh cao lớn của Thẩm Như Bách xuất hiện tại cửa thì mắt nàng ta lập tức sáng lên, chạy nhanh đến đón: Thẩm thiếu gia!
Thẩm Như Bách đúng lúc dùng tay ngăn trở hành động muốn nhào vào lòng hắn của cô ta, thanh âm có chút lạnh lùng: Ai cho ngươi tới nơi này?
Sự xa cách không hề che giấu đó đã làm cho Lý Tuyền Nhi không khỏi cắn môi một cái, trong mắt tràn đầy ai oán nói: Nhị thiếu gia, sao Tuyền Nhi lại cảm thấy cách đối xử của thiếu gia với Tuyền Nhi đã thay đổi?
Thẩm Như Bách ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, giúp nàng rót một chén trà, hỏi: Sao nàng lại đến đây? Phu nhân của quý phủ có biết không? Dọc theo đường đi có bị ai theo dõi hay không?
Lý Tuyền Nhi đón nhận chén trà, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: Yên tâm, không ai biết cả, Tuyền nhi thuê một chiếc xe ngựa đến đây.... Thẩm đại ca, chuyện của muội và chàng có dự tính gì không?
Mắt Thẩm Như Bách lóe lên, nói: Nay nhị tỷ của nàng đã thành thế này, nếu để người ngoài biết ta và nàng có cấu kết với nhau, chẳng phải sẽ bị người ta mắng đến hết đất sống luôn hay sao? Ta đã nói, đợi nhị tỷ của ngươi vào cửa, sẽ suy nghĩ đến chuyện của nàng.
Lý Tuyền Nhi mím miệng lại thật chặc: Nay muội đã có thai ba tháng, bụng đã bắt đầu có dấu hiệu, chỉ có thể mặc đồ hơi rộng để che lấp, nếu chàng cứ trì hoàn thêm nữa, cả phủ sẽ biết chuyện xấu của muội và chàng.... Ban đầu chàng nói với muội như thế nào? Chỉ cần giữ chặt nàng ta, vờ như bị cướp bắt đòi tiền chuộc sau đó giết luôn, chàng có thể nắm trong tay việc kinh doanh của Lý gia, cũng có thể đem muội cưới vào phủ danh chánh ngôn thuận.
Nhưng hôm nay, bởi vì nhị tỷ bị bệnh, cửa hàng cùng đội tàu đã rơi vào trong tay của chàng hơn phân nửa, nàng ấy đã không còn tác dụng gì nữa, chàng còn muốn nàng ấy làm chi? Lúc trước chàng làm sổ sách giả nuốt riêng một số hàng hóa cực lớn để trải đường cho con đường làm quan của ca ca chàng, vừa âm thầm cũng Bạch quốc cữu định ra mưu kế, cố ý trì hoãn hành trình vận chuyển đồ quân dụng của thương đội Lý gia, tất cả những chuyện này đều bị nhị tỷ phát hiện, trong mắt nàng ấy vốn không chứa nổi hạt cát nên muốn cùng chàng giải trừ hôn ước, chàng nên thuận theo thời thế, giải trừ đi mối hôn ước đó, tại sao còn muốn cố ý cưới một đứa ngốc như thế, chẳng lẽ..... Chàng còn thích nàng phải không?
Thẩm Như Bách không nói gì, trong đôi mắt khép hờ đã hiện lên một tia sát khí, cô gái này biết quá nhiều, lưu lại nàng ta chắc chắn là một tai họa. Tuy rằng trong bụng của nàng ta đã có cốt nhục của mình, đó cũng là kết quả do hắn và Nhược Ngu khắc khẩu, sau đó uống nhiều quá mà tạo thành.
Tuy có chút đáng tiếc, nhưng sau này Nhược Ngu chắc chắn sẽ sinh cho hắn thật nhiều con để nối dòng... Nên nhân cơ hội tốt này ra tay trừ bỏ nàng ta...
Hắn tuy rằng đang có ý định giết người, nhưng trên gương mặt anh tuấn lại không hề có chút gợn sóng, vẫn nói cực kì hòa nhã nói: Nay công bộ đang giám sát việc chế tác thuyền lớn, nhưng bản vẽ đóng thuyền mà nhị tỷ của nàng đưa cho ta lúc trước cũng không hoàn chỉnh, nhưng cấu tạo dưới khoang thuyền để sắp xếp bộ phận giảm bớt lượng sóng đều trống không, đương nhiên cần phải cùng Lý gia tiếp tục hợp tác... Chỉ có Anh Đào đến cùng nàng, có còn ai đi cùng nữa không? Chu di nương có biết nàng đến đây không?
Lý Tuyền Nhi cũng không hề phát hiện ra sát ý của Thẩm Như Bách, nghe xong lời này, đáy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý: Nói đến cùng, cái mà chàng đang cần chính là bí kíp Đạp Thuyền Lướt Biển' sao, nhưng nay nàng ta đã là một đứa ngốc, cho dù đã từng là một cao thủ đóng thuyền, nay cũng là một phế vật, thay vì trông nhờ vào nàng ấy thì chi bằng chàng van cầu ta!
Thẩm Như Bách nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên híp mắt nhìn về phía nàng ta: Ý của nàng là?
Bí kíp bí truyền của Lý Gia ' Đạp Thuyền Lướt Sóng' đó đang ở trong tay ta! Lý Tuyền Nhi hất mặt, đắc ý nói.
/96
|