Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Chương 8

/10


Editor: Tinh Linh Tuyết

Trong biệt thự nhà họ Vạn.

“Linh Chi, sao Thiên Tước không trở về cùng với con?” Tất cả người nhà họ Vạn đều đứng ở cổng chờ Vạn Linh Chi trở về. Mẹ Vạn vừa nhìn thấy con gái một mình từ trên xe bước xuống, liền vội vàng tiến lên cầm tay của con gái hỏi thăm.

“Mẹ, anh ấy ra nước ngoài rồi! Công ty có việc gấp cần anh ấy đi xử lý, cho nên con tự mình về nhà trước.” Vạn Linh Chi mỉm cười nói với mẹ.

Nhớ tới ngày hôm trước Tống Thiên Tước đột nhiên chạy về nhà, sau khi đơn giản giải thích với cô mấy câu, liền tùy tiện thu xếp mấy bộ y phục rồi vội vã rời đi. Cô còn không kịp nói với anh chuyện muốn cùng nhau về nhà mẹ đẻ, thì anh cũng đã ra nước ngoài rồi. Aiz. . . . . . Hiện tại chỉ có thể tự mình đơn độc trở về, đối mặt với chất vấn của mọi người.

Vạn Linh Chi rất căng thẳng, cảm giác sợ hãidâng lên trong lòng. Vốn dĩ tưởng rằng mình đã rèn ra được một chút dũng khí, nhưng mà bây giờ một mình đối diện với nhiều người như vậy, những đôi mắt kia đều đang nhìn mình cằm chằm, toàn bộ dũng khí mà cô thật vất vả mới tạo dựng được đều biến mất trong nháy mắt.

“Công ty có việc gấp sao?” Sắc mặt của anh hai nhà họ Vạn lộ vẻ khó chịu: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đưa vợ cùng về nhà mẹ đẻ chứ?”

“Anh hai.” Vạn Linh Chi nóng nảy quát anh một tiếng, “Thật sự là có việc gấp mà! Anh ấy bây giờ không có ở trong nước, làm thế nào gọi anh ấy cùng trở về chứ.”

Sau khi người nhà họ Vạn nghe thấy lời nói của Vạn Linh Chi, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cô một hơi nói nhiều lời như vậy, hơn nữa lại còn không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào.

Trời ạ! Vạn Linh Chi mới gả đi không bao lâu, đã bắt đầu trở nên khác xưa rồi.

Tống Thiên Tước cho con bé uống thuốc gì sao? Nhất thời trong đáy lòng người nhà họ Vạn đều hiện lên cùng một câu hỏi.

“Linh Chi, em làm sao vậy?” Sắc mặt Vạn Tử Nghiệp tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm em gái bảo bối của mình, giống hệt như thấy quỷ.

Lúc này, Vạn Linh Chi mới phát hiện ra vừa rồi mình đã làm cái gì, nhất thời liền che miệng của mình, cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ giống như đứa trẻ phạm lỗi.

“Được rồi, có chuyện gì thì vào nhà trước rồi nói.” Vạn Tử Xương nhận ra trong khoảng thời gian này em gái đã có thay đổi rất lớn. Hiện tai khẳng định là những người khác cũng rất muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Đúng vậy, đi vào nhà trước, ông nội vẫn còn đang đợi ở bên trong.” Ba Vạn mỉm cười nói với con gái bảo bối: “Đi vào chào hỏi ông nội trước đi.”

Vạn Linh Chi vâng lời gật đầu, đi theo người nhà vào phòng khách. Trong lòng cô có chút thấp thỏm không yên, đợi lát nữa phải đối mặt với cặp mắt sắc bén kia của ông nội, không biết mình có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không? Từ trước đến giờ, ở trước mặt ông nội, cô đều không thể giấu được bí mật gì, hai con ngươi đen nhánh giống như mắt ưng kia của ông nội chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua trên người cô, thì cô đã cảm thấy mình không có chỗ nào để trốn rồi, cho nên cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt ông nội.

“Tại sao lại trở về nhà có một mình?” Ông nội Vạn vừa nhìn thấy Vạn Linh Chi đi theo sau lưng cả nhà, lại không nhìn thấy Tống Thiên Tước cùng trở về, thoáng chốc sắc mặt trở nên rất khó coi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Linh Chi lập tức trở nên tái nhợt, đứng tại chỗ không dám tiến lên một bước.

“Ông nội, là tên nhóc Tống Thiên Tước kia ra nước ngoài, nói là chi nhánh ở nước ngoài có việc gấp phải đích thân đi xử lý, cho nên mới không về cùng, ngài quát Linh Chi thì có ích lợi gì, chuyện này cũng đâu liên quan tới con bé.” Vạn Tử Nghiệp lập tức gấp gáp giải thích thay em gái.

“Là như vậy phải không?” Ông nội Vạn nhìn chằm chằm cháu gái, muốn ép cô phải tự mình trả lời.

“Vâng, đúng vậy, ông nội.” Vạn Linh Chi cẩn thận trả lời ông nội, chỉ sợ ông nội mất hứng sẽ sưng mặt lên.

“Nếu đã như vậy, thì xem như xong, nhưng mà sau khi nó về nước phải nhắc nó lập tức tới đây ngay.” Ông nội Vạn che giấu sắc mặt giận dữ ban nãy, quay đầu phân phó quản gia: “Ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Quản gia nhận được mệnh lệnh liền tiến về phía phòng bếp, phân phó mọi người dọn thức ăn lên.

“Được rồi, có gì muốn nói thì đợi cơm nước xong xuôi lại nói tiếp.”

Ông nội Vạn nhìn lướt qua mọi người, rồi đứng dậy đi tới phòng ăn.

Đoàn người đi theo phía sau ông cụ họ Vạn bước vào phòng ăn, trong lúc ăn cơm không có một người nào dám lên tiếng, ai bảo sắc mặt ông cụ quá nghiêm túc làm gì chứ.

Sau khi ăn cơm xong, Vạn Linh Chi bị mẹ Vạn kéo về phòng, từ từ hỏi thăm tình hình của cô ở nhà họ Tống trong khoảng thời gian này.

“Linh Chi, con sống ở nhà họ Tống có tốt không?” Mẹ Vạn nhìn con gái từ trên xuống dưới, nhìn xem cô có gầy đi chút nào không.

“Mẹ, con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng.” Vạn Linh Chi mỉm cười nói với bà: “Mọi người đối xử với con cũng rất tốt. Thật đấy!”

“Con đó, chỉ biết tốt khoe xấu che.” Mẹ Vạn còn không hiểu rõ con gái của mình sao? Tính tình đơn thuần lại thích nói tốt, thật sự bà chỉ sợ cô ở nhà họ Tống phải chịu thua thiệt: “Thiên Tước không mang con đi hưởng tuần trăng mật, đúng không?”

“Mẹ, con không cần hưởng tuần trăng mật đâu.” Vạn Linh Chi tự mình hiểu rõ, bọn họ là xem mắt rồi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật thì giống như có vẻ hơi làm kiêu, mặc dù cô cũng rất muốn đi.

“Cái gì mà không cần, mỗi người phụ nữ đều mơ ước ở trong hôn lễ của chính mình có được một cái kết hoàn mỹ, mà tuần trăng mật chính là cái kết hoàn mỹ này, sao lại có thể không cần chứ?” Mẹ Vạn cũng là người từng trải, đương nhiên biết rõ tâm tư của người con gái: “Linh Chi, cuộc hôn nhân này là do con tự mình chọn, vậy thì con phải làm cho thật tốt. Có đôi khi, người yêu nhau cũng không nhất định có thể ở chung với nhau cả đời, nhưng cũng có khi hai người vốn dĩ không yêu nhau nhưng lại có thể tương thân tương ái cùng nhau trải qua cả đời. Hôn nhân không đơn giản như vậy, nó cần con phải dụng tâm tính toán, có lẽ hiện tại Thiên Tước không thương con, nhưng chỉ cần con cố gắng, một ngày nào đó, nó sẽ yêu con.”

“Mẹ?” Vạn Linh Chi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Vạn: “Làm sao mẹ biết. . . . . .”

“Mẹ là mẹ con, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, thì sao xứng làm mẹ con chứ?” Sao mẹ Vạn lại có thể không nhìn ra được Tống Thiên Tước cưới con gái mình cũng không phải là xuất phát từ tình yêu chứ. Nhưng mà bà vẫn luôn quan sát Tống Thiên Tước ở trong mắt, cũng nhìn thấy anh nảy sinh tình cảm khác thường với Vạn Linh Chi, quan trọng hơn là nhờ cho anh mà Vạn Linh Chi trở nên có chút khác xưa, cho nên bà mới có thể đồng ý gả con gái cho anh: “Mẹ nhìn ra được con thích Thiên Tước.”

“Mẹ, con. . . . . .”

“Trước tiên đừng phủ nhận, mà hãy tự hỏi lòng của con thử xem, mẹ nói có đúng không?” Mẹ Vạn ngăn cản lời cô muốn nói ra khỏi miệng: “Linh Chi, bây giờ con đã là vợ của người ta, chân chính trở thành người lớn, bất luận là cái gì cũng phải học được cách tự đối mặt, bao gồm cả tình cảm của mình.”

“Mẹ, con có thể thích anh ấy sao?” Vạn Linh Chi không tự tin hỏi lại mẹ Vạn: “Con sợ.”

“Đương nhiên, mỗi người đều có quyền thích một ai đó, miễn là con dùng toàn bộ cố gắng lớn nhất của mình để làm cho người đó cũng thích con, đến cuối cùng mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần con không hối hận là được rồi.” Mẹ Vạn khích lệ cô theo đuổi hạnh phúc của mình: “Hạnh phúc sẽ không chờ đợi ai, con phải cố gắng mới đạt được!”

“Mẹ. . . . . .” Vạn Linh Chi không nhịn được vươn tay ôm lấy mẹ Vạn, rúc đầu vào trong ngực của bà.

“Bé ngoan, con sẽ hạnh phúc.” Đã bao lâu rồi bà không ôm con gái như vậy.

Từ khi Vạn Linh Chi lớn lên, đến khi tự mình hiểu chuyện đến về sau đều chưa từng làm nũng với mẹ Vạn. Hôm nay con bé lại chủ động ôm bà, khiến cho trong lòng bà rất ấm áp, xúc động muốn rơi nước mắt.

Mẹ Vạn nhẹ nhàng ôm bả vai của con gái, từ từ vỗ nhẹ lên lưng của con gái.

“Cám ơn mẹ.”

“Đứa ngốc, nào có người mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ.” Mẹ Vạn ôm cô, khẽ nói: “Nếu Thiên Tước không ở nhà, vậy trước hết con ở lại đây mấy ngày rồi hãy trở về, được không?”

“Dạ.” Vạn Linh Chi tựa vào trong ngực của bà, gật đầu một cái.

Mẹ Vạn cảm thấy con gái trở nên khác trước nhiều như vậy, đều là nhờ vào Tống Thiên Tước, nếu không bà cũng không biết tới khi nào, Vạn Linh Chi mới có thể chủ động gần gũi với bà như vậy đây?

Ban đầu đồng ý gả Vạn Linh Chi cho Tống Thiên Tước quả nhiên là đúng!

Vạn Linh Chi vô cùng buồn chán nằm nghiêng nửa người ở trên ghế, không yên lòng lật trang sách trong tay, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là Tống Thiên Tước đang ở nước ngoài xa xôi. Đã hai ngày nay, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô, khiến cho cô không khỏi lo lắng không biết anh ở nước ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?

Lo lắng và nhớ nhung sâu đậm một người mà cô chưa từng có cảm giác, là điều mà cô cho rằng có lẽ cả đời này cũng khó có khả năng có thể thương nhớ một người như vậy. Thế nhưng, không ngờ cô cũng phải trải qua cái gọi là “Bệnh tương tư” .

Hiện tại, mỗi ngày trước khi đi ngủ suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đều là: Tống Thiên Tước khỏe không? Anh ấy đang làm gì? Có phải anh cũng nhớ cô hay không? Chỉ một chút xíu đồ vật này nọ cũng có thể khiến cho cô nhớ tới anh, giống như tất cả cảnh vật xung quanh đều có bóng dáng của anh tồn tại, ngay cả trong không khí cũng giống như có hơi thở của anh.

“Cô chủ, cô Hạ Thảo tới.” Trong lúc Vạn Linh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì người giúp việc gõ cửa đi vào thông báo với cô.

“Tiểu Thảo tới à?” Vạn Linh Chi lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó: “Mau gọi cô ấy lên đây đi.”

“Cậu đã về nhà, sao lại không nói với mình một tiếng?” Hạ Thảo vừa vào phòng liền đi về phía Vạn Linh Chi, hai tay chống eo giả bộ không vui, nói: “Nếu không phải là mình tình cờ gặp anh cả Vạn, nghe anh ấy nói, thì chắc đến giờ mình còn chưa biết là cậu đã về đâu.”

“Tiểu Thảo, cậu đã đến rồi.” Vạn Linh Chi khẽ mỉm cười, ý bảo bạn tốt ngồi xuống: “Thật xin lỗi, mình không cố ý đâu! Hai ngày nay, mẹ mình dẫn mình đi tham dự mấy buổi xã giao này nọ của bà, cho nên mình mới không có thời gian liên lạc với cậu mà.”

“Oa!” Hạ Thảo nghe vậy thì kinh sợ la lên: “Cậu dám đi tham dự mấy buổi tiệc trà xã giao, cắm hoa này nọ đó rồi sao?”

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, người nhát gan như Vạn Linh Chi lại có thể đi tham gia mấy hoạt động đó với bác gái. Hạ Thảo không nhịn được cẩn thận đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, quả nhiên phát hiện giữa trán cô ấy hiện lên thần thái có chút khác xa so với trước kia.

“Chi Chi, là bởi vì Tống Thiên Tước sao?” Hạ Thảo to gan suy đoán, chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người con gái nhút nhát trở nên dũng cảm hơn, khiến cho một người con gái luôn tự ti, sợ sệt trở nên tự tin hơn.

“Chỉ là mình hy vọng về sau có thể trở thành người vợ hiền vừa có tài vừa có đức của anh ấy, cũng hy vọng có thể dũng cảm đứng ở bên cạnh anh ấy mà thôi.” Vạn Linh Chi không hy vọng trong cuộc sống tương lai, Tống Thiên Tước sẽ mang những người phụ nữ khác tới tham dự các buổi xã giao này nọ, cô hy vọng người đứng ở bên cạnh anh vĩnh viễn đều là mình. Cái này có được tính là lòng riêng của cô không?

“Chi Chi, cậu có thể suy nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt rồi.” Bạn tốt có chuyển biến lớn như vậy, khiến cho Hạ Thảo thật sự rất vui mừng: “Cậu nên nghĩ như vậy từ sớm mới đúng.”

“Ha ha.” Vạn Linh Chi ngượng ngùng mỉm cười: “Tiểu Thảo, mình suy nghĩ như vậy có phải là rất ích kỷ hay không?”

“Ích kỷ gì chứ?” Hạ Thảo la lớn: “Cậu là vợ của anh ấy, đứng ở bên cạnh anh ấy là chuyện rất bình thường mà, sao có thể nói là ích kỷ chứ? Như cậu mà được tính là ích kỷ, thì trên cái thế giới này cũng không có người vô tư không vụ lợi rồi!”

“Thật sao?” Vạn Linh Chi vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.

“Thật, mình đảm bảo với cậu đó.” Hạ Thảo vỗ ngực bảo đảm với cô: “Tóm lại, không cần lo lắng nữa, giống như trước đây mình đã từng nói với cậu rồi đó, dũng cảm yêu một người, phải tranh thủ cho hạnh phúc của mình, phải dũng cảm đối mặt với tất cả khó khăn!”

“Cậu cũng nói giống hệt như mẹ mình.” Vạn Linh Chi nhìn bộ dạng dõng dạc của cô, không khỏi mỉm cười vui vẻ.

“Đó là anh thư sở kiến lược đồng thôi*.” Hạ Thảo không xấu hổ, đắc ý khoe khoang.

* Anh thư: chỉ bậc anh hùng là phái nữ. Sở kiến lược đồng: bày tỏ thái độ đồng thuận và ca ngợi ý kiến của đối phương.

“Ha ha.” Vạn Linh Chi che miệng bật cười.

“Chi Chi, cậu như bây giờ thật sự là rất tốt.” Hạ Thảo nhìn sự biến hóa của bạn tốt, cảm khái nói: “Bây giờ nhìn cậu giống như một đóa hoa đang cố gắng tự mình nở rộ, càng ngày càng trở nên mê người, càng ngày càng xinh đẹp.” Nhìn Vạn Linh Chi từ từ thay đổi, thấy cô cười nhiều hơn và cũng dần dần tạo dựng được sự tự tin như vậy, khiến cho Hạ Thảo cảm thấy vui mừng gấp bội, đồng thời cũng cao hứng gấp bội.

“Tiểu Thảo, cám ơn cậu, nếu như không có cậu, thì thật sự là mình cũng không biết mình có thể giống như bây giờ hay không.” Ban đầu là nhờ Hạ Thảo khích lệ cô theo đuổi tình yêu đích thực, cố gắng theo đuổi hạnh phúc, cô thật là may mắn khi có người bạn tốt như Hạ Thảo.

“Nếu muốn cám ơn mình, thì hãy mau đi nấu một ít món ngon để thưởng cho cái bụng của mình đi.” Hạ Thảo tha thiết nhìn cô đầy mong đợi, ý đồ hết sức rõ ràng.

“Biết rồi, đi thôi.” Vạn Linh Chi mỉm cười đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi xuống lầu cùng với cô, lên đường tiến về phía phòng bếp.

Hạ Thảo vui vẻ cười híp mắt. Ưmh, chờ một chút nữa là có đồ ăn ngon rồi! Oa, vừa nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng rồi! Hạ Thảo giống như nhìn thấy từng món ăn ngon đang hiện lên ở ngay trước mắt cô, sau đó một mùi hương thơm ngon bay đến trước mũi cô, không ngừng vẫy tay với cô, giống như đang nói… Mau tới ăn tôi đi, mau tới ăn tôi đi. . . . . .

Tống Thiên Tước vừa xuống máy bay liền vội vã chạy về nhà. Mới ra khỏi nước có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà anh đã cảm thấy giống như là mấy năm, luôn nóng lòng trở về! Vì muốn nhanh chóng kết thúc công việc sớm một chút, nên mỗi ngày anh đều bận đến tận đêm khuya. Anh lo lắng không biết cô sống có tốt không? Không biết cô có bị mẹ kế của anh gây khó dễ không? Không biết hai đứa em gái ngang ngược kia của anh có bắt nạt cô không? Mấy câu hỏi đó liên tục khiến cho anh sốt ruột khó chịu đựng, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà.

Nửa đêm, mười hai giờ, Tống Thiên Tước rốt cuộc cũng về tới nhà.

Vừa bước vào phòng, anh liền cảm thấy được rõ rệt hương thơm quen thuộc trong căn phòng này đã trở nên mờ nhạt. Anh vội vàng vươn tay mở công tắc điện trong căn phòng, chăn gối trên chiếc giường lớn kia được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Nhưng mà, lúc này người nên nằm trên giường lại chẳng biết đã đi đâu.

Sắc mặt của Tống Thiên Tước lập tức trở nên xanh mét, trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc giường lớn trống rỗng. . . . . .

Đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt của Tống Thiên Tước cực kỳ lạnh lùng, anh bước ra khỏi phòng, nổi giận đùng đùng bước xuống lầu, ấn xuống chiếc chuông điện gọi quản gia.

“Cậu chủ, cậu có gì phân phó sao?” Quản gia vội vội vàng vàng chạy thẳng từ phòng mình tới trước mặt anh, liếc thấy sắc mặt anh hết sức khó coi, thì trong lòng không khỏi rùng mình một cái.

“Mợ chủ đâu?” Tống Thiên Tước cất tiếng hỏi, giọng điệu cực kỳ không tốt: “Người không có ở đây, chẳng lẽ các ngươi đều không phát hiện ra sao?”

Tống Thiên Tước theo bản năng cho là người giúp việc không quan tâm tới Vạn Linh Chi. Tính tình của cô gái nhỏ đó vừa hướng nội lại vừa nhát gan, từ lúc gả cho anh tới bây giờ vẫn chưa bao giờ tùy tiện ra khỏi cửa, cả ngày lẫn đêm chỉ biết tự giam mình ở trong phòng đọc sách, cho dù cô muốn ra ngoài, cũng là do anh mang theo, cô mới có thể đi ra ngoài. Nhưng mà, bây giờ lại không thấy người đâu, tại sao không có ai gọi điện thoại báo cáo với anh?

Chắc không phải là có người thừa dịp anh ra khỏi nước không ở nhà, đuổi cô đi chứ? Vậy cũng không thể nào, có ông nội ở nhà ai dám động đến cô chứ? Đám người này đến tột cùng là chăm sóc người như thế nào vậy, một người đang yên đang lành, hơn nửa đêm không ở nhà cũng không ai biết sao? http://diendanlequydon.com

Nếu là như vậy thì anh nuôi bọn họ có ích lợi gì chứ? Tống Thiên Tước càng nghĩ càng tức giận, Vạn Linh Chi là vợ của anh, thế nhưng lại không có ai nói cho anh biết cô không có ở đây. . . . . . Đáng ghét, tại sao lại như vậy chứ? Trong lòng Tống Thiên Tước không ngừng trách mắng họ.

“Cậu chủ, mợ chủ về nhà mẹ đẻ rồi.” Quản gia cúi đầu chịu đựng lửa giận của anh, cung kính đáp lại: “Trong mấy ngày cậu chủ ra nước ngoài thì mợ chủ đã trở về nhà mẹ đẻ. Mợ chủ có gọi điện thoại về, nói muốn ở lại nhà mẹ thêm vài ngày nữa, còn dặn dò tôi nói với cậu chủ nếu ngài trở lại thì lập tức nói cho mợ chủ biết.”

“Tại sao không có ai nói chuyện này với tôi?” Cơn tức của Tống Thiên Tước tăng lên mười phần, sắc mặt đanh lại, nghiêm khắc chất vấn quản gia. Cho dù là anh đã ra nước ngoài thì cũng có thể gọi điện thoại nói với anh một tiếng mà, để anh có thể chuẩn bị tinh thần trước, đến lúc anh về nước thì cũng có thể lập tức tới nhà họ Vạn.

“Vốn dĩ tôi cũng muốn báo với cậu chủ, nhưng mà mợ chủ nói là ngài ra nước ngoài là vì giải quyết chuyện của công ty, cho nên đừng để chuyện này làm phiền ngài.” Quản gia cũng rất là oan ức, lập tức nói rõ .

Đáng chết, anh thế nhưng cái gì cũng không biết! Chính cô một mình về nhà mẹ đẻ, có thể bị người nhà làm khó hay không? Lúc này, Tống Thiên Tước chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Vạn Linh Chi, muốn tự mình xác định xem cô có mạnh khỏe hay không?

“Người phụ nữ ngu ngốc kia, chẳng lẽ không thể chờ sau khi mình về nước thì cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ sao?” Anh thô lỗ lẩm bẩm vài tiếng, vừa nghĩ tới Vạn Linh Chi một thân một mình trở về nhà họ Vạn, anh liền không kiềm chế được tức giận. Cô thế nhưng lại loại bỏ anh ra bên ngoài, rõ ràng anh là chồng của cô mà, không phải sao?

Anh tức giận xoay người đi lên lầu, mỗi bước đi đều dùng sức đạp mạnh xuống sàn nhà, gần như muốn đạp thủng cái cầu thang kia: “Trở về muộn mấy ngày cũng đâu có thiếu miếng thịt nào của cô ấy chứ, cô ấy cứ như vậy vội vàng về nhà mẹ đẻ sao?”

Tống Thiên Tước vừa về tới phòng của mình, liền thả người nằm lên chiếc giường lớn mềm mại kia, nhìn trần nhà, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy trống không, giống như có thứ gì bị rơi mất, hoàn toàn trống rỗng.

Một buổi tối này, là một đêm khó ngủ nhất của Tống Thiên Tước từ trước tới giờ. Anh khó ngủ nằm lăn lộn ở trên giường, hương hoa nhàn nhàn trên người Vạn Linh Linh bay tới quanh quẩn ở chóp mũi của anh, như có như không. . . . . .

Nhưng mà, cũng chính hương thơm này nhiễu loạn trái tim Tống Thiến Tước, khiến cho anh không cách nào ngủ được, cứ luôn không tự giác vươn tay thăm dò vị trí bên cạnh, cảm giác vươn tay ra rồi lại chụp hụt vào không khí thật là kinh khủng. Khoảng thời gian này anh đã quen có Vạn Linh Chi ở bên cạnh, quen ôm cô cùng tiến vào giấc ngủ, mấy ngày ra nước ngoài anh cũng thường xuyên khó ngủ. Bây giờ thì tốt rồi, dù đã trở về nước, nhưng người vẫn không ôm được tới tay, thật là khiến cho người ta cực kỳ buồn bực!

A, anh thực sự rất nhớ thân thể mềm mại kia của cô! Vạn Linh Chi, cái cô gái nhỏ này cũng không biết gọi điện thoại cho anh, hơn nữa anh ra nước ngoài nhiều ngày như thế, mà cô cũng không thể chủ động quan tâm anh một chút hay sao?

Tống Thiên Tước nghĩ tới đây, không khỏi có chút giận cô. Bây giờ, mình ở đây nhớ cô ấy, lo lắng cho cô ấy, nhưng cô ấy thì tốt rồi, sống ở nhà mẹ đẻ vui đến quên cả trời đất, cũng không chịu trở lại.

Đáng ghét, đi một, hai ngày là được rồi, tại sao cũng đã ba, bốn ngày rồi mà vẫn chưa trở lại? Trong mắt cô có còn người chồng như anh không chứ, nói thế nào thì cô cũng đã là con dâu của nhà họ Tống rồi, nên lấy nhà chồng làm trọng mới đúng chứ. . . . . . Tống Thiên Tước nằm ở trên giường buồn bực nghĩ thầm, bản thân anh thì nóng lòng vội vã trở về, vào lúc này xem ra anh hình như rất buồn cười! Hừ, ngày mai nhất định đi túm cô gái nhỏ kia trở về nhà mới được!

Cùng lúc đó, Vạn Linh Chi đang ở nhà họ Vạn cũng lăn lộn khó ngủ. Tất cả suy nghĩ trong đầu đều liên quan tới Tống Thiên Tước, không biết anh đang ở nước ngoài có mạnh khỏe hay không? Lúc nào thì anh mới trở lại? Tại sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi chứ? Công việc của anh có thuận lợi không?

Trước đây, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lập gia đình, cũng không nghĩ tới sẽ rời khỏi nhà, rời khỏi ba mẹ; nhưng mà bây giờ vừa mới về nhà ở mấy ngày, cô đã cảm thấy mình giống như người ngoài, cảm thấy nơi nào có Tống Thiên Tước thì đó mới đúng là nhà của cô.

Aiz, tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ đây chính là tâm trạng sau khi lập gia đình sao?

Vạn Linh Chi không hiểu vì sao mình lại sinh ra loại cảm giác xa cách này. Cô cầm điện thoại di động ở đầu giường lên nhìn rất nhiều lần, phát hiện một cuộc gọi nhỡ cũng không có, cô chán nản đặt di động lại chỗ cũ một lần nữa, buồn bã vùi mặt vào gối đầu.

Đáng ghét! Tại sao không gọi điện thoại cho cô chứ?

Vạn Linh Chi kéo chăn lên, che kín cả người của mình, trong lòng có chút buồn bã.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status