Ba ngày sau, bên trong tửu lâu nổi tiếng thuộc sở hữu Long các.
“Nguyệt thật là keo kiệt, ta chỉ mượn bảo bối của ngươi dùng một chút mà thôi, ngươi lại làm hỏng hình tượng Phong Ly nhà chúng ta như vậy” Vừa mở ra cánh của phòng, Long Chiến Nhã liền cau cái mũi đi đến chiếc ghế chủ vị ngồi xuống giọng oán giận với Nam Phong Nguyệt. Nói đến chuyện nàng cùng Nam Phong Nguyệt quen biết coi như là một đoạn nghiệt duyên, nhưng người này sinh sống và lớn lên ở nơi cổ đại lại ngoài ý muốn cùng hợp ý với người hiện đại như nàng, cho nên liền kết thành bằng hữu. Có điều là các nàng dùng phương thức biểu đạt tình cảm với nhau lại không phải ai cũng có thể hiểu được.
“Mượn?” Nam Phong Nguyệt nhíu mày nhìn Long Chiến Nhã. Hơn nửa đêm lẻn vào Y cốc, trộm đến cổ vương mà nàng thật vất vả mới có được, ngay cả khi nàng đến cũng không nhìn đảo qua mà chạy đi, không cho nàng tí mặt mũi nào, cứ như xem Y cốc chính là nơi của Chiến vương phủ nàng? Lại còn hoàn hảo nói một tiếng mượn.
“Đó là vội vã cần cứu người thôi.” Long Chiến Nhã vui vẻ thoải mái ngồi ở đối diện với Nam Phong Nguyệt. Mỹ nữ quả nhiên đúng là mỹ nữ a, chỉ nhìn đã khiến cho cả người cùng tâm sảng khoái. Hơn nữa nàng thích Nam Phong Nguyệt ở cái thần thái lạnh băng như tiền mặt không đổi sắc, cái loại này dù cho có bị kề đao trên cổ cũng có thể bình tĩnh mà uống trà uống rượu trò chuyện vui vẻ. Chỉ tiếc là bởi vì cái loại bình tĩnh này mà Nam Phong Nguyệt thiếu biểu tình đến đáng thương.
“Mạng của ngươi mà cũng dễ dàng bị nguy hiểm sao.”
“Nhưng mà có một con sâu hoạt động trong thân thể, luôn rất khó chịu a.” Long Chiến Nhã lộ ra vẻ mặt “Ta thực đáng thương” biểu tình.
“Cho nên ngươi mới để lại hai con ở trong thân thể đánh nhau.”
“Nguyệt......” Nhìn Nam Phong Nguyệt bình tĩnh uống trà, Long Chiến Nhã khóe miệng co rút
“Sâu này, trả lại ngươi. Mặt khác lại đưa cho ngươi một số lam tinh thảo, cái yêu nghiệt kia hình như là bị thương đi.”
“Tin tức Long các thật đúng là linh thông*, ngay cả Minh** tin tức bảo mật cũng có thể bắt đến.” Nha đầu kia quả nhiên là đứa biến thái, thủ hạ của Long các không thể khinh thường được nha.
(*linh thông: linh hoạt + lưu thông này hiểu như là nhanh nhẹn nha;
**Minh: này là một tổ chức giống như Long các với Y cốc vậy á, Minh tôn không lâu nữa sẽ xuất hiện a :])
“Còn không phải ta giữ mặt mũi cho chủ nhân xinh đẹp của ngươi, bằng không tinh anh của Long các ta cũng không nhất thiết phải ở Minh ngây ngốc một tháng đến sắp bị cái tên biến thái kia băm đem cho cẩu.” Long Chiến Nhã bày ra vẻ mặt tiếc hận. Từng nghe thủ hạ nơi đó nói qua, cơ quan bên trong Minh tinh xảo và thủ vệ tinh vi Long Chiến Nhã thật muốn đi đến đó một lần, có điều cái tên yêu nghiệt kia chắc chắn sẽ không đưa ra mấy con bài chủ, hơn nữa nàng hiện tại không có nội lực, vẫn là thành thật với bản thân tốt hơn, cùng đánh nhau với mấy yêu quái nội lực thâm hậu đó là không thể thắng được, bất quá chờ đến khi nàng có được nội lực, nàng nhất định phải đi chỗ đó của Minh một lần.
“Nói đi, lần này chỉ một mình ngươi ra đây? Minh Châu, Minh Kì đâu? Sao ngay cả Thiệt Cốt cũng chưa đến?” Thiệt Cốt là con thú mang độc mà Nam Phong Nguyệt tỉ mỉ chăn nuôi .
“Đều đưa đi.”
“Vậy ngươi mau trở về đi thôi, đừng chậm trễ .” Long Chiến Nhã tận trời xem thường. Tai họa ngàn năm a, tên yêu nghiệt kia không phải dễ dàng chết điệu như vậy có cần phải đưa đi hết không? Thật là, quan tâm quá sẽ bị loạn .
“Ừm.” Lên tiếng, Nam Phong Nguyệt không chút do dự đứng dậy, đẩy ra cửa không chút lưu luyến rời đi. Nhìn thấy vậy lại làm cho Long Chiến Nhã xem thường một cái nữa a.
Thật khéo không khéo*, bên này Nam Phong Nguyệt đẩy cửa phòng đi ra, của đối diện cũng mở ra , Long Chiến Nhã tránh cũng không tránh được Mặc Sĩ Lưu Thương bên trong và ba vị hoàng tử khác.
*thật khéo không khéo: nghĩ chắc là tình cờ = =” không chắc nên để nguyên gốc nhá)
“Bên kia hình như là đệ muội* nha?” Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân tay cầm một chiết phiến*, vẻ mặt ôn hòa tươi cười.
(*đệ muội: em rễ; **chiết phiến: quạt giấy)
“Chiến Nhã bái kiến Thái tử, bái kiến Bình vương, Thanh vương. Vương gia.” Bất đắc dĩ phải ra
mặt, Long Chiến Nhã đi vào phòng đối diện, tươi cười hành lễ, sau đó đi đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương. Trước mặt hiện ra một cái bàn tròn, bốn vị hoàng tử mỗi người một bên. Nhìn trên bàn bài và ba người nam tử đứng bên cạnh ba vị hoàng tử, Long Chiến Nhã cúi đầu im lặng ngồi bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, bắt đầu giả dạng thục nữ, ánh mắt lại không rời trên chiếu bạc ván bài.
“Đệ muội ra ngoài sao lại không mang theo người hầu?” Bình vương Mặc Sĩ Lưu Dạ kỳ quái nói chuyện, sắc mặt đã u ám, rõ ràng là đã bị rượu hành thân, đáy mắt Long Chiến Nhã hiện lên khinh thường.
“Có mang theo, vừa mới bảo nàng ra ngoài mua chút đồ.”
Đã sớm nghe nói tứ huynh đệ của Mặc Sĩ gia thích dùng đến đổ* để quyết định quyền quản lí mấy sản nghiệp của hoàng thất Long Ngự quốc, hàng năm một lần. Nhưng nhìn kia quặng muối, tửu lâu, trang trại cùng ngân hàng tư nhân, vừa thấy đã biết thua lớn. Xem ra Mặc Sĩ Lưu Thương vận khí không tốt, bằng không Chiến vương phủ cũng không thể bần cùng như vậy. Lại nhìn đến mấy cục sau, Long Chiến Nhã xem như hiểu được, Mặc Sĩ Lưu Thương này không phải vận khí không tốt, mà là hàng năm đều đã bị nhân chơi xỏ đi. Tròng mắt vừa đảo, Long Chiến Nhã kéo ống tay áo Mặc Sĩ Lưu Thương.
(*đổ: xí ngầu)
“Chuyện gì?” Nghiêng đầu, nhìn Long Chiến Nhã biểu tình sợ hãi, Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.
“Nguyệt thật là keo kiệt, ta chỉ mượn bảo bối của ngươi dùng một chút mà thôi, ngươi lại làm hỏng hình tượng Phong Ly nhà chúng ta như vậy” Vừa mở ra cánh của phòng, Long Chiến Nhã liền cau cái mũi đi đến chiếc ghế chủ vị ngồi xuống giọng oán giận với Nam Phong Nguyệt. Nói đến chuyện nàng cùng Nam Phong Nguyệt quen biết coi như là một đoạn nghiệt duyên, nhưng người này sinh sống và lớn lên ở nơi cổ đại lại ngoài ý muốn cùng hợp ý với người hiện đại như nàng, cho nên liền kết thành bằng hữu. Có điều là các nàng dùng phương thức biểu đạt tình cảm với nhau lại không phải ai cũng có thể hiểu được.
“Mượn?” Nam Phong Nguyệt nhíu mày nhìn Long Chiến Nhã. Hơn nửa đêm lẻn vào Y cốc, trộm đến cổ vương mà nàng thật vất vả mới có được, ngay cả khi nàng đến cũng không nhìn đảo qua mà chạy đi, không cho nàng tí mặt mũi nào, cứ như xem Y cốc chính là nơi của Chiến vương phủ nàng? Lại còn hoàn hảo nói một tiếng mượn.
“Đó là vội vã cần cứu người thôi.” Long Chiến Nhã vui vẻ thoải mái ngồi ở đối diện với Nam Phong Nguyệt. Mỹ nữ quả nhiên đúng là mỹ nữ a, chỉ nhìn đã khiến cho cả người cùng tâm sảng khoái. Hơn nữa nàng thích Nam Phong Nguyệt ở cái thần thái lạnh băng như tiền mặt không đổi sắc, cái loại này dù cho có bị kề đao trên cổ cũng có thể bình tĩnh mà uống trà uống rượu trò chuyện vui vẻ. Chỉ tiếc là bởi vì cái loại bình tĩnh này mà Nam Phong Nguyệt thiếu biểu tình đến đáng thương.
“Mạng của ngươi mà cũng dễ dàng bị nguy hiểm sao.”
“Nhưng mà có một con sâu hoạt động trong thân thể, luôn rất khó chịu a.” Long Chiến Nhã lộ ra vẻ mặt “Ta thực đáng thương” biểu tình.
“Cho nên ngươi mới để lại hai con ở trong thân thể đánh nhau.”
“Nguyệt......” Nhìn Nam Phong Nguyệt bình tĩnh uống trà, Long Chiến Nhã khóe miệng co rút
“Sâu này, trả lại ngươi. Mặt khác lại đưa cho ngươi một số lam tinh thảo, cái yêu nghiệt kia hình như là bị thương đi.”
“Tin tức Long các thật đúng là linh thông*, ngay cả Minh** tin tức bảo mật cũng có thể bắt đến.” Nha đầu kia quả nhiên là đứa biến thái, thủ hạ của Long các không thể khinh thường được nha.
(*linh thông: linh hoạt + lưu thông này hiểu như là nhanh nhẹn nha;
**Minh: này là một tổ chức giống như Long các với Y cốc vậy á, Minh tôn không lâu nữa sẽ xuất hiện a :])
“Còn không phải ta giữ mặt mũi cho chủ nhân xinh đẹp của ngươi, bằng không tinh anh của Long các ta cũng không nhất thiết phải ở Minh ngây ngốc một tháng đến sắp bị cái tên biến thái kia băm đem cho cẩu.” Long Chiến Nhã bày ra vẻ mặt tiếc hận. Từng nghe thủ hạ nơi đó nói qua, cơ quan bên trong Minh tinh xảo và thủ vệ tinh vi Long Chiến Nhã thật muốn đi đến đó một lần, có điều cái tên yêu nghiệt kia chắc chắn sẽ không đưa ra mấy con bài chủ, hơn nữa nàng hiện tại không có nội lực, vẫn là thành thật với bản thân tốt hơn, cùng đánh nhau với mấy yêu quái nội lực thâm hậu đó là không thể thắng được, bất quá chờ đến khi nàng có được nội lực, nàng nhất định phải đi chỗ đó của Minh một lần.
“Nói đi, lần này chỉ một mình ngươi ra đây? Minh Châu, Minh Kì đâu? Sao ngay cả Thiệt Cốt cũng chưa đến?” Thiệt Cốt là con thú mang độc mà Nam Phong Nguyệt tỉ mỉ chăn nuôi .
“Đều đưa đi.”
“Vậy ngươi mau trở về đi thôi, đừng chậm trễ .” Long Chiến Nhã tận trời xem thường. Tai họa ngàn năm a, tên yêu nghiệt kia không phải dễ dàng chết điệu như vậy có cần phải đưa đi hết không? Thật là, quan tâm quá sẽ bị loạn .
“Ừm.” Lên tiếng, Nam Phong Nguyệt không chút do dự đứng dậy, đẩy ra cửa không chút lưu luyến rời đi. Nhìn thấy vậy lại làm cho Long Chiến Nhã xem thường một cái nữa a.
Thật khéo không khéo*, bên này Nam Phong Nguyệt đẩy cửa phòng đi ra, của đối diện cũng mở ra , Long Chiến Nhã tránh cũng không tránh được Mặc Sĩ Lưu Thương bên trong và ba vị hoàng tử khác.
*thật khéo không khéo: nghĩ chắc là tình cờ = =” không chắc nên để nguyên gốc nhá)
“Bên kia hình như là đệ muội* nha?” Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân tay cầm một chiết phiến*, vẻ mặt ôn hòa tươi cười.
(*đệ muội: em rễ; **chiết phiến: quạt giấy)
“Chiến Nhã bái kiến Thái tử, bái kiến Bình vương, Thanh vương. Vương gia.” Bất đắc dĩ phải ra
mặt, Long Chiến Nhã đi vào phòng đối diện, tươi cười hành lễ, sau đó đi đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương. Trước mặt hiện ra một cái bàn tròn, bốn vị hoàng tử mỗi người một bên. Nhìn trên bàn bài và ba người nam tử đứng bên cạnh ba vị hoàng tử, Long Chiến Nhã cúi đầu im lặng ngồi bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, bắt đầu giả dạng thục nữ, ánh mắt lại không rời trên chiếu bạc ván bài.
“Đệ muội ra ngoài sao lại không mang theo người hầu?” Bình vương Mặc Sĩ Lưu Dạ kỳ quái nói chuyện, sắc mặt đã u ám, rõ ràng là đã bị rượu hành thân, đáy mắt Long Chiến Nhã hiện lên khinh thường.
“Có mang theo, vừa mới bảo nàng ra ngoài mua chút đồ.”
Đã sớm nghe nói tứ huynh đệ của Mặc Sĩ gia thích dùng đến đổ* để quyết định quyền quản lí mấy sản nghiệp của hoàng thất Long Ngự quốc, hàng năm một lần. Nhưng nhìn kia quặng muối, tửu lâu, trang trại cùng ngân hàng tư nhân, vừa thấy đã biết thua lớn. Xem ra Mặc Sĩ Lưu Thương vận khí không tốt, bằng không Chiến vương phủ cũng không thể bần cùng như vậy. Lại nhìn đến mấy cục sau, Long Chiến Nhã xem như hiểu được, Mặc Sĩ Lưu Thương này không phải vận khí không tốt, mà là hàng năm đều đã bị nhân chơi xỏ đi. Tròng mắt vừa đảo, Long Chiến Nhã kéo ống tay áo Mặc Sĩ Lưu Thương.
(*đổ: xí ngầu)
“Chuyện gì?” Nghiêng đầu, nhìn Long Chiến Nhã biểu tình sợ hãi, Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.
/99
|