Ở bên này, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã đang nhàm chán ngồi xem đại hội tỉ võ, thì phía bên kia, vận mệnh của Mặc Sĩ Lưu Vũ lại ngày càng bị thảm.
Cuộc phản loạn của Mặc Sĩ Lưu Vân cùng Mặc Sĩ Lưu Dạ bị bình ổn không lâu sau đó, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã đã lên đường tham gia Đại hội Võ Lâm. Mặc Kỳ Cổ đồng ý với đề nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, giao tất cả chính vụ cho Mặc Sĩ Lưu Vũ xử lý, khiến cho Mặc Sĩ Lưu Vũ thiếu chút đã vì tức điên lên mà chết.
Dựa vào cái gì tam ca cùng tam tẩu có thể đi du sơn ngoạn thủy còn hắn thì phải ở thành Long Ngự làm trâu làm ngựa cho phụ hoàng? Những lúc lâm triều còn may, vẫn là phụ hoàng chủ trì, nhưng tại sao khi hạ triều thì lại là hắn mà không phải là phụ hoàng chứ? Vì cái gì mà người phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng lại là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Vì cái gì mà người ở ngự thư phòng bàn bạc nghị sự gì cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Vì cái gì mà người tiếp đãi sứ thần phiên quốc cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Phụ hoàng ngoại trừ lâm triều ra thì còn có thể làm được chuyện gì khác mà hoàng đế nên làm chứ?
Bên trong ngự thư phòng, Mặc Sĩ Lưu Vũ ngửa mặt lần thứ n lên trời mà gào thét.
"Đừng gào nữa, khó nghe muốn chết.” Con của Lại bộ Thượng thư Cố Hiểu Hàn loạng choạng bước vào ngự thư phòng.
"Hàn, cứu ta!" Mặc Sĩ Lưu Vũ hoả tốc nhảy ra từ một đống tấu chương, ngay lập tức bám trên người Cố Hiểu Hàn.
Đây là chuyện thường xuyên phát sinh trong nửa tháng này. Cố Hiểu Hàn vô cùng bình tĩnh vứt con lười ươi đang bám trên người mình xuống đất.
"Chiến vương cùng hoàng thượng đã hạ lệnh cho vi thần làm phụ tá của vương gia ngài chứ không phải đến làm thay cho ngài, cho nên xin vương gia hãy tự mình làm đi. "
Ông trời ạ, hắn đã trêu chọc đến ai chứ, vốn đang ngây ngô ở nhà thật là tốt lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, nói hắn phải làm phụ tá giúp Thanh vương quản lý triều chính. Hắn liền xúc động tiến cung diện thánh, sau đó mới biết được Chiến vương kiên quyết không làm hoàng đế, mà Long Ngự quốc cũng thực may mắn còn lại một vị hoàng tử, cũng chính là vị Thanh vương “không đứng đắn” đó, cho nên hoàng đế hạ chỉ, con của Lại bộ Thượng thư là hắn, còn có cả con của Hộ bộ Thượng thư Lãnh Thu, con của Binh bộ Thượng thư Triều Kì, con của Hình bộ Thượng thư Cổ Hướng Phàm đến làm phụ tá cho Thanh vương, giúp vương gia nhanh chóng làm quen với triều chính. Vì thế, thật đáng thương cho bốn người bọn họ, mỗi ngày đều phải đến ngự thư phòng đưa tin, cho nên mấy người phụ tá đều đã chán ngán vị Thanh vương này.
"Tam ca thật không có nhân tính!”
"Lời này của ngài nên gặp Chiến vương rồi hẳng nói đi.” Khinh thường nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ, Cố Hiểu Hàn thong thả bước đến thư trác, cầm lấy sổ con mà Mặc Sĩ Lưu Vũ đã phê duyệt, lật xem.
Nói thật, có lẽ Thanh vương là vị hoàng tử thích hợp làm hoàng đế nhất trong bốn vị hoàng tử. Đại hoàng tử, thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân, dù ở dân gian danh vọng rất cao nhưng làm việc lại không có chủ kiến, hay dao động, rất nhiều chuyện đều là do các đại thần ở phía sau quyết định, để làm một hoàng đế thì đây là điều cấm kỵ nhất. Nhị hoàng tử Mặc Sĩ Lưu Dạ làm việc quá mức cảm tính, nếu không sao lại tồn tại đoạn thời gian hoang dâm vô độ kia, thế cho nên danh vọng ở dân gian rất kém. Tam hoàng tử, Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương, sát phạt quyết đoán, cơ trí bình tĩnh, nhưng là thái độ làm người quá mức tùy ý, luôn làm theo ý mình, thích hợp làm tướng quân hơn, nếu làm vua thì thần dân nhất định sẽ chịu khổ. Chỉ có vị Thanh vương này, lúc trước ở trong mắt mọi người luôn là một con thỏ nhỏ, suốt ngày đều “không đứng đắn”, sau này mới biết được, Thanh vương có thể xem như là một cận thần đắc lực bên cạnh Chiến vương, từng giúp Chiến vương làm không ít chuyện, có cái nhìn tinh xảo và hướng giải quyết độc đáo, hơn nữa còn thường xuyên hỏi rõ trọng tâm, tìm được mấu chốt của vấn đề. Có thể dịu dàng lễ độ như một người khiêm tốn, cũng có thể máu lạnh vô tình như tu la địa ngục, vô tình rồi lại chung tình. Một người như vậy có thể che dấu nhiều năm mà lại không bị người khác phát hiện ra tài năng của mình, không thể không nói vị Thanh vương này đúng là có một chút thủ đoạn.
"Phần sổ con này sao lại chưa phê duyệt?” Đây là sổ con về nạn lũ lụt, Cố Hiểu Hàn nghi hoặc nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ. Vấn đề này hẳn là không làm khó được hắn mới đúng.
"Có phải Phong Như An còn chưa trở lại?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi ngược lại một vấn đề khác.
"Vẫn chưa, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì. Chỉ là từ lúc phụ hoàng ẩn lui, Tả - Hữu tướng cùng lục bộ Thượng thư, Thị lang cũng đều có ý tứ ẩn lui, quyền lực trên tay cơ bản đều đã giao lại cho con nối dòng, nếu bổn vương muốn tìm người để bàn bạc vẫn là nên tìm một người cùng thế hệ tốt hơn, đỡ phải tìm đến trưởng bối, ngươi gọi một người đồng lứa đến đây.”
"Có phải chuyện này liên quan đến công bộ?” Cố Hiểu Hàn nhíu mày suy nghĩ, “Có thể gọi Phong Như Bích đến. Phong Như An thường xuyên ra ngoài, Phong gia không có thứ nam khác cho nên rất nhiều chuyện đều do Phong Như Bích giải quyết.”
"Vậy gọi Phong Như Bích đi." Mặc Sĩ Lưu Vũ gật đầu, "Lãnh Thu, Cổ Hướng Phàm và Triều Kì đã sắp đến rồi sao?"
"Ừm, cũng sắp đến rồi.” Đúng là kỳ quái, tại sao mỗi lần hắn đều là người đến đầu tiên? Cho dù hắn ra khỏi cửa trễ như thế nào thì người đến đầu tiên luôn luôn là hắn. Nhất định phải thảo luận vấn đề này với mấy người đó mới được.
"Bái kiến Thanh vương." Chờ đến lúc Phong Như Bích đến thì nhóm người Lãnh Thu đã đến sớm từ trước, năm người đang ngồi uống trà cùng nhau.
"Phong cô nương đến đây, mời ngồi." Mặc Sĩ Lưu Vũ cười dịu dàng, còn tự mình rót một ly trà cho Phong Như Bích.
"Thanh vương tìm tiểu nữ là có việc gì à?"
"Ừ." Mặc Sĩ Lưu Vũ đưa bản sổ con ra, “Các ngươi cùng nhìn xem, đây là sổ con về nạn lũ lụt ở Đông Nam.”
"Chuyện này tiểu nữ cũng đã có nghe qua.” Xem sơ lược sổ con một lần, Phong Như Bích đưa nó cho Cổ Hướng Phàm đang ngồi bên phải.
"Vậy sao? Vậy Phong cô nương có ý tưởng gì về chuyện này?”
"Ý tưởng? Tiểu nữ thuộc giới nữ lưu, sao có thể có ý kiến gì về chuyện này.” Phong Như Bích cười nhạt.
"Phong cô nương khiêm tốn, người nào mà không biết những chuyện ở Công bộ hiện tại phần lớn đều là do Phong cô nương giải quyết chứ.” Cố Hiểu Hàn cười nhẹ.
Phong Như Bích kinh ngạc, theo bản năng nhìn sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ, chỉ thấy thấy đối phương vẫn cười hì hì như trước, dường như không để ý đến chuyện một nữ nhân lại giải quyết chuyện tình ở Công bộ.
"Thanh vương nói vậy chắc cũng đã có ý tưởng nào rồi.” Nhìn năm người nam nhân dường như không ngại để một nữ nhân tham gia vào chính sự, Phong Như Bích cũng không cần lo lắng nữa.
"Thật ra cũng có chút ý tưởng, chẳng qua là cần các vị góp ý qua một chút.” "
"Thanh vương mời nói." Cổ Hướng Phàm rất mong chờ vị Thanh vương này đưa ra ý tưởng gì để làm cho mọi người kinh hỉ.
"Theo bổn vương biết, nạn lũ lụt phía Đông Nam của Long ngự quốc đã xảy ra từ lâu, hầu như hằng năm đều có. Mà biện pháp giải quyết của mỗi năm đều đơn giản là vận chuyển vật tư cùng ngân lượng đến khu tị nạn. Nhưng bổn vương cảm thấy biện pháp này sẽ trừ không tận gốc được.”
"Vậy Thanh vương có đề nghị nào tốt hơn chăng?” Lãnh Thu cũng lên tinh thần. Phải biết rằng, lần tiếp tế vật tư và ngân lượng của năm ngoái đã gần bằng với hai năm thu vào của quốc khố Long Ngự quốc. Cứ tiếp tục như thế, quốc khố cũng sẽ ứng không nổi, cũng chỉ có thể gia tăng thuế má của nhân dân vào mà thôi, như vậy chắc chắn sẽ khiến cho bạo loạn xảy ra.
"Bổn vương muốn xây dựng một con đê đập ngay tại nơi xảy ra lũ lụt."
"Xây dựng một con đê đập?"
"Phải" Mặc Sĩ Lưu Vũ xoay người lấy ra một cái bản đồ nhỏ, trải ra trên mặt bàn, "Các ngươi nhìn xem, lũ lụt hằng năm đã gây ra tai họa nghiêm trọng cho những thành trấn này, năm nay cũng như thế, như vậy vấn đề ở chỗ hai con sông này. Không bằng chúng ta cho xây dựng một con đê ở nơi này, về sau mỗi năm chỉ cần chi ra một ít bạc để sửa chữa con đê, vừa hay lại tiết kiệm được không ít.”
"Chủ ý này rất hay đấy.” Triều Kì gật đầu, "Thanh vương muốn tiến hành vào lúc nào?”
"Như vầy thì sao. Trước tiên Công bộ đến thăm dò tình hình nơi đó, đo lường những số liệu cần thiết rồi cùng với Hộ bộ ước định ra tổng số tiền cần chi, sau đó liền phái người xây dựng. Việc này cũng cần Binh bộ phái ra một số binh lính, không cần nhiều lắm, khoảng năm trăm người là đủ."
"Ít người như vậy đến bao giờ mới xây xong?”
"Cũng không phải dùng binh lính để xây đê. Đê đập phải dân chúng tự mình xây dựng, chúng ta mướn bọn họ làm sau đó cho họ chút tiền công, như vậy cũng có thể giải quyết được vấn đề dân sinh. Binh lính chỉ ở gần đó trông coi, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn."
"Được." Triều Kì gật đầu.
"Mặt khác, nơi này có rất nhiều sổ con đề cập đến vấn đề ngân lượng, bổn vương hy vọng các ngươi dùng người cho thật tốt, không nên để cho vấn đề không thoải mái nào phát sinh, nếu không bổn vương tuyệt không bao che, ngay cả vài người các người đều không tránh khỏi trách phạt."
"Dạ, Vương gia."
Vì thế ở quốc gia Long ngự, một công trình tạo phúc cho muôn dân đã bắt đầu thực hiện.
Cuộc phản loạn của Mặc Sĩ Lưu Vân cùng Mặc Sĩ Lưu Dạ bị bình ổn không lâu sau đó, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã đã lên đường tham gia Đại hội Võ Lâm. Mặc Kỳ Cổ đồng ý với đề nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, giao tất cả chính vụ cho Mặc Sĩ Lưu Vũ xử lý, khiến cho Mặc Sĩ Lưu Vũ thiếu chút đã vì tức điên lên mà chết.
Dựa vào cái gì tam ca cùng tam tẩu có thể đi du sơn ngoạn thủy còn hắn thì phải ở thành Long Ngự làm trâu làm ngựa cho phụ hoàng? Những lúc lâm triều còn may, vẫn là phụ hoàng chủ trì, nhưng tại sao khi hạ triều thì lại là hắn mà không phải là phụ hoàng chứ? Vì cái gì mà người phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng lại là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Vì cái gì mà người ở ngự thư phòng bàn bạc nghị sự gì cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Vì cái gì mà người tiếp đãi sứ thần phiên quốc cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ hắn? Phụ hoàng ngoại trừ lâm triều ra thì còn có thể làm được chuyện gì khác mà hoàng đế nên làm chứ?
Bên trong ngự thư phòng, Mặc Sĩ Lưu Vũ ngửa mặt lần thứ n lên trời mà gào thét.
"Đừng gào nữa, khó nghe muốn chết.” Con của Lại bộ Thượng thư Cố Hiểu Hàn loạng choạng bước vào ngự thư phòng.
"Hàn, cứu ta!" Mặc Sĩ Lưu Vũ hoả tốc nhảy ra từ một đống tấu chương, ngay lập tức bám trên người Cố Hiểu Hàn.
Đây là chuyện thường xuyên phát sinh trong nửa tháng này. Cố Hiểu Hàn vô cùng bình tĩnh vứt con lười ươi đang bám trên người mình xuống đất.
"Chiến vương cùng hoàng thượng đã hạ lệnh cho vi thần làm phụ tá của vương gia ngài chứ không phải đến làm thay cho ngài, cho nên xin vương gia hãy tự mình làm đi. "
Ông trời ạ, hắn đã trêu chọc đến ai chứ, vốn đang ngây ngô ở nhà thật là tốt lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, nói hắn phải làm phụ tá giúp Thanh vương quản lý triều chính. Hắn liền xúc động tiến cung diện thánh, sau đó mới biết được Chiến vương kiên quyết không làm hoàng đế, mà Long Ngự quốc cũng thực may mắn còn lại một vị hoàng tử, cũng chính là vị Thanh vương “không đứng đắn” đó, cho nên hoàng đế hạ chỉ, con của Lại bộ Thượng thư là hắn, còn có cả con của Hộ bộ Thượng thư Lãnh Thu, con của Binh bộ Thượng thư Triều Kì, con của Hình bộ Thượng thư Cổ Hướng Phàm đến làm phụ tá cho Thanh vương, giúp vương gia nhanh chóng làm quen với triều chính. Vì thế, thật đáng thương cho bốn người bọn họ, mỗi ngày đều phải đến ngự thư phòng đưa tin, cho nên mấy người phụ tá đều đã chán ngán vị Thanh vương này.
"Tam ca thật không có nhân tính!”
"Lời này của ngài nên gặp Chiến vương rồi hẳng nói đi.” Khinh thường nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ, Cố Hiểu Hàn thong thả bước đến thư trác, cầm lấy sổ con mà Mặc Sĩ Lưu Vũ đã phê duyệt, lật xem.
Nói thật, có lẽ Thanh vương là vị hoàng tử thích hợp làm hoàng đế nhất trong bốn vị hoàng tử. Đại hoàng tử, thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân, dù ở dân gian danh vọng rất cao nhưng làm việc lại không có chủ kiến, hay dao động, rất nhiều chuyện đều là do các đại thần ở phía sau quyết định, để làm một hoàng đế thì đây là điều cấm kỵ nhất. Nhị hoàng tử Mặc Sĩ Lưu Dạ làm việc quá mức cảm tính, nếu không sao lại tồn tại đoạn thời gian hoang dâm vô độ kia, thế cho nên danh vọng ở dân gian rất kém. Tam hoàng tử, Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương, sát phạt quyết đoán, cơ trí bình tĩnh, nhưng là thái độ làm người quá mức tùy ý, luôn làm theo ý mình, thích hợp làm tướng quân hơn, nếu làm vua thì thần dân nhất định sẽ chịu khổ. Chỉ có vị Thanh vương này, lúc trước ở trong mắt mọi người luôn là một con thỏ nhỏ, suốt ngày đều “không đứng đắn”, sau này mới biết được, Thanh vương có thể xem như là một cận thần đắc lực bên cạnh Chiến vương, từng giúp Chiến vương làm không ít chuyện, có cái nhìn tinh xảo và hướng giải quyết độc đáo, hơn nữa còn thường xuyên hỏi rõ trọng tâm, tìm được mấu chốt của vấn đề. Có thể dịu dàng lễ độ như một người khiêm tốn, cũng có thể máu lạnh vô tình như tu la địa ngục, vô tình rồi lại chung tình. Một người như vậy có thể che dấu nhiều năm mà lại không bị người khác phát hiện ra tài năng của mình, không thể không nói vị Thanh vương này đúng là có một chút thủ đoạn.
"Phần sổ con này sao lại chưa phê duyệt?” Đây là sổ con về nạn lũ lụt, Cố Hiểu Hàn nghi hoặc nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ. Vấn đề này hẳn là không làm khó được hắn mới đúng.
"Có phải Phong Như An còn chưa trở lại?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi ngược lại một vấn đề khác.
"Vẫn chưa, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì. Chỉ là từ lúc phụ hoàng ẩn lui, Tả - Hữu tướng cùng lục bộ Thượng thư, Thị lang cũng đều có ý tứ ẩn lui, quyền lực trên tay cơ bản đều đã giao lại cho con nối dòng, nếu bổn vương muốn tìm người để bàn bạc vẫn là nên tìm một người cùng thế hệ tốt hơn, đỡ phải tìm đến trưởng bối, ngươi gọi một người đồng lứa đến đây.”
"Có phải chuyện này liên quan đến công bộ?” Cố Hiểu Hàn nhíu mày suy nghĩ, “Có thể gọi Phong Như Bích đến. Phong Như An thường xuyên ra ngoài, Phong gia không có thứ nam khác cho nên rất nhiều chuyện đều do Phong Như Bích giải quyết.”
"Vậy gọi Phong Như Bích đi." Mặc Sĩ Lưu Vũ gật đầu, "Lãnh Thu, Cổ Hướng Phàm và Triều Kì đã sắp đến rồi sao?"
"Ừm, cũng sắp đến rồi.” Đúng là kỳ quái, tại sao mỗi lần hắn đều là người đến đầu tiên? Cho dù hắn ra khỏi cửa trễ như thế nào thì người đến đầu tiên luôn luôn là hắn. Nhất định phải thảo luận vấn đề này với mấy người đó mới được.
"Bái kiến Thanh vương." Chờ đến lúc Phong Như Bích đến thì nhóm người Lãnh Thu đã đến sớm từ trước, năm người đang ngồi uống trà cùng nhau.
"Phong cô nương đến đây, mời ngồi." Mặc Sĩ Lưu Vũ cười dịu dàng, còn tự mình rót một ly trà cho Phong Như Bích.
"Thanh vương tìm tiểu nữ là có việc gì à?"
"Ừ." Mặc Sĩ Lưu Vũ đưa bản sổ con ra, “Các ngươi cùng nhìn xem, đây là sổ con về nạn lũ lụt ở Đông Nam.”
"Chuyện này tiểu nữ cũng đã có nghe qua.” Xem sơ lược sổ con một lần, Phong Như Bích đưa nó cho Cổ Hướng Phàm đang ngồi bên phải.
"Vậy sao? Vậy Phong cô nương có ý tưởng gì về chuyện này?”
"Ý tưởng? Tiểu nữ thuộc giới nữ lưu, sao có thể có ý kiến gì về chuyện này.” Phong Như Bích cười nhạt.
"Phong cô nương khiêm tốn, người nào mà không biết những chuyện ở Công bộ hiện tại phần lớn đều là do Phong cô nương giải quyết chứ.” Cố Hiểu Hàn cười nhẹ.
Phong Như Bích kinh ngạc, theo bản năng nhìn sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ, chỉ thấy thấy đối phương vẫn cười hì hì như trước, dường như không để ý đến chuyện một nữ nhân lại giải quyết chuyện tình ở Công bộ.
"Thanh vương nói vậy chắc cũng đã có ý tưởng nào rồi.” Nhìn năm người nam nhân dường như không ngại để một nữ nhân tham gia vào chính sự, Phong Như Bích cũng không cần lo lắng nữa.
"Thật ra cũng có chút ý tưởng, chẳng qua là cần các vị góp ý qua một chút.” "
"Thanh vương mời nói." Cổ Hướng Phàm rất mong chờ vị Thanh vương này đưa ra ý tưởng gì để làm cho mọi người kinh hỉ.
"Theo bổn vương biết, nạn lũ lụt phía Đông Nam của Long ngự quốc đã xảy ra từ lâu, hầu như hằng năm đều có. Mà biện pháp giải quyết của mỗi năm đều đơn giản là vận chuyển vật tư cùng ngân lượng đến khu tị nạn. Nhưng bổn vương cảm thấy biện pháp này sẽ trừ không tận gốc được.”
"Vậy Thanh vương có đề nghị nào tốt hơn chăng?” Lãnh Thu cũng lên tinh thần. Phải biết rằng, lần tiếp tế vật tư và ngân lượng của năm ngoái đã gần bằng với hai năm thu vào của quốc khố Long Ngự quốc. Cứ tiếp tục như thế, quốc khố cũng sẽ ứng không nổi, cũng chỉ có thể gia tăng thuế má của nhân dân vào mà thôi, như vậy chắc chắn sẽ khiến cho bạo loạn xảy ra.
"Bổn vương muốn xây dựng một con đê đập ngay tại nơi xảy ra lũ lụt."
"Xây dựng một con đê đập?"
"Phải" Mặc Sĩ Lưu Vũ xoay người lấy ra một cái bản đồ nhỏ, trải ra trên mặt bàn, "Các ngươi nhìn xem, lũ lụt hằng năm đã gây ra tai họa nghiêm trọng cho những thành trấn này, năm nay cũng như thế, như vậy vấn đề ở chỗ hai con sông này. Không bằng chúng ta cho xây dựng một con đê ở nơi này, về sau mỗi năm chỉ cần chi ra một ít bạc để sửa chữa con đê, vừa hay lại tiết kiệm được không ít.”
"Chủ ý này rất hay đấy.” Triều Kì gật đầu, "Thanh vương muốn tiến hành vào lúc nào?”
"Như vầy thì sao. Trước tiên Công bộ đến thăm dò tình hình nơi đó, đo lường những số liệu cần thiết rồi cùng với Hộ bộ ước định ra tổng số tiền cần chi, sau đó liền phái người xây dựng. Việc này cũng cần Binh bộ phái ra một số binh lính, không cần nhiều lắm, khoảng năm trăm người là đủ."
"Ít người như vậy đến bao giờ mới xây xong?”
"Cũng không phải dùng binh lính để xây đê. Đê đập phải dân chúng tự mình xây dựng, chúng ta mướn bọn họ làm sau đó cho họ chút tiền công, như vậy cũng có thể giải quyết được vấn đề dân sinh. Binh lính chỉ ở gần đó trông coi, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn."
"Được." Triều Kì gật đầu.
"Mặt khác, nơi này có rất nhiều sổ con đề cập đến vấn đề ngân lượng, bổn vương hy vọng các ngươi dùng người cho thật tốt, không nên để cho vấn đề không thoải mái nào phát sinh, nếu không bổn vương tuyệt không bao che, ngay cả vài người các người đều không tránh khỏi trách phạt."
"Dạ, Vương gia."
Vì thế ở quốc gia Long ngự, một công trình tạo phúc cho muôn dân đã bắt đầu thực hiện.
/99
|