Người tới chính là Chiến Cảnh Thiên, sau một lúc lâu hắn mới từ những lời chấn kinh này phản ứng kịp, đi vào trong phòng.
Trong phòng Bất Hối đang vui vẻ ăn tối, Chiến Nguyên đã bố trí cho Thính Vũ Lâu một đầu bếp nữ.
"Nô tỳ tham kiến gia Vương gia." Vừa thấy Chiến Cảnh Thiên đến tiểu Huệ vội vàng hành đại lễ, nàng không nghĩ tới Vương gia lại đến vào lúc này, khóe mắt vụng trộm nhìn thoáng qua Bất Hối, không biết lời vừa mới nói kia Vương gia có nghe được không.
Bất Hối vốn định không để ý tới, bất quá vẫn lại nhẹ nhàng làm lễ: "Bất Hối tham kiến Chiến Vương gia."
"Đứng lên đi, đi lấy thêm một bộ bát đũa qua đây."
Dứt lời, trước mặt Chiến Cảnh Thiên lập tức xuất hiện một bộ bát đũa sạch sẽ, ngay cả Bất Hối cũng thấy kinh ngạc. Oa hẳn không phải là ảo thuật đi!
"Thưởng!"
Đối với biểu hiện này của tiểu Huệ Chiến Cảnh Thiên rất hài lòng, tiểu Huệ nghe nói như thế lại càng cười như hoa, đem gian phòng để lại cho hai người bọn họ theo Chiến Nguyên đi xuống lĩnh thưởng. Kỳ thật tại thời điểm Bất Hối còn chưa chuyển đến Thính Vũ Lâu tiểu Huệ đã chuẩn bị nhiều nam trang cùng bát đũa sạch sẽ. Bên trong phủ các nữ nhân đều chuẩn bị những cái này. Tuy nhiên Chiến Cảnh Thiên thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ cùng người khác ăn cơm nhưng các nàng vẫn chờ đợi.
Đối với hành động của hắn Bất Hối buồn bực chọc bát cơm ra sức ăn,ăn từng ngụm từng ngụm coi chén cơm kia như Chiến Cảnh Thiên. Trong lòng thầm mắng: " Lão nương vì ngươi làm nhiều việc như vậy ngươi cũng chưa nói thưởng, hiện tại lấy cho ngươi một bộ bát đũa ngươi liền thưởng, quá không công bằng ."
Chiến Cảnh Thiên không rõ trong lòng Bất Hối nghĩ gì, chỉ là giờ phút này nhìn nàng rất thú vị, ăn cực kỳ ngon miệng. Hắn thử gắp một chút đồ ăn tới miệng tinh tế thưởng thức, đột nhiên phát hiện cơm này quả nhiên ăn rất ngon, xem ra sau này vẫn nên ăn ở đây.
Đang trầm mặc ăn cơm Bất Hối đột nhiên phát hiện vị gia này bắt đầu tranh cùng nàng, nàng ăn gì hắn liền ăn cái đấy, đem đồ ăn nàng thích đều ăn hết. Thính Vũ Lâu chỉ có một vị chủ tử cho nên phòng bếp nhỏ chuẩn bị nhiều món nhưng với lượng nhỏ ăn vài miếng đã hết, lập tức bắt đầu cùng hắn tranh đoạt.
Chiến Cảnh Thiên thấy đồ ăn nào hương vị cũng giống nhau, chẳng qua cảm thấy được nàng nếm qua thì tốt ăn mà thôi. Thấy nàng bắt đầu cùng hắn cướp ăn nhất thời cảm thấy mới mẻ, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám can đảm cướp đồ cùng hắn, lập tức dùng tới chút nội lực thần tốc đem mấy thứ Bất Hối thích ăn kia bỏ vào trong chén. Thấy hắn dùng nội lực Bất Hối cũng vậy cho nên bàn ăn rất nhanh liền biến thành chiến trường loại nhỏ!
Hai người đều không chịu nhường nhịn, thần tốc đem đồ trong chén đĩa cướp vào chén mình, chén đĩa rất nhanh chỉ thấy đáy. Nhìn lại, Chiến Cảnh Thiên có thể nói là thu hoạch rất phong phú, bên Bất Hối lại có chút thảm đạm.
Hừ, buồn bực nhìn đồ ăn trong chén hắn hận không thể ở bên trong hạ các loại thuốc xổ.
Đột nhiên linh quang chớp lóe chủ ý đánh tới trong chén của hắn, thừa dịp khi hắn còn đang đắc ý nhanh chóng xuất thủ lấy đồ ăn của hắn chuyển đến trong miệng mình.
Chiến Cảnh Thiên không dự đoán được nàng sẽ tới cướp miếng ăn trong chén hắn, vừa ngây người đồ ăn trước mắt đã ít đi một nửa!
Bất Hối ăn đồ ăn cướp đoạt từ trong chén hắn đắc ý cười.
Ngây thơ!
Nội tâm Chiến Cảnh Thiên buồn cười, nữ nhân này thật là có ý tứ. Không phải là chút đồ ăn sao, có cái gì phải khoe ra !
"Cho, bổn vương thưởng cho ngươi." Tao nhã cầm lấy bát trước mặt mình đưa tới trước mặt Bất Hối.
Bất Hối đang ăn cao hứng, nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa phun hết cơm trong miệng ra.
Mẹ kiếp, thưởng nàng, thưởng nàng một chén cơm thừa còn lại? !
"Cho, tỷ bố thí của ngươi."
Nàng vẫn cố gắng giữ truyền thống tốt đẹp có qua có lại, giống như ban ngày nhận châu báu của Lâm Tuyết Nhu lập tức lấy điểm tâm đáp lễ lại, chưa bao giờ mắc nợ bất luận kẻ nào.
Nhìn một nửa đồ ăn trước mắt được Bất Hối nếm qua, Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật.
Trong chén có mấy gốc rau xanh, còn có nửa cái chân gà bị cắn một miếng đang ngâm trong nước canh! Này nếu là người khác đã sớm bị hắn kéo xuống chém, hắn đã nói nữ nhân này rất có dũng khí mà.
Ai!
Thở dài một hơi, nhìn Bất Hối đang cúi đầu ăn chén cơm vốn dĩ là của hắn kia, cùng một núi đồ ăn mới vừa đoạt được bên cạnh, sau cùng nhận mệnh bắt đầu ăn. Nữ nhân kia đều ăn cơm thừa của hắn đồ ăn thừa hắn đã ăn của nàng cũng không có gì, không tính chịu thiệt!
Tình hình này nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy có thể sẽ bị hù chết, Vương gia bọn hắn bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng a!
Kế tiếp hai người đều đã cúi đầu hòa hợp ăn cơm, mãi đến một câu nói của Chiến Cảnh Thiên trước khi rời đi.
"Bổn vương chưa từng có nữ nhân!"
Phụt! Một ngụm nước canh phun ra ngoài, may mắn Chiến Cảnh Thiên đã ly khai, nếu không nhất định sẽ tức giận.
Hắn đây là ngây thơ sao?!
Hai người ăn xong, tiểu Huệ tiến vào thu thập bàn nghi hoặc nhìn chén đĩa trống trơn, tiểu thư như thế nào có thể ăn nhiều như vậy.
Buổi tối, Bất Hối nằm trên giường trong đầu nghĩ đến câu nói khi Chiến Cảnh Thiên rời đi kia, "Chết tiệt, ngươi có nữ nhân hay không nói cho ta biết làm gì, liên quan gì ta."
Lắc đầu rất nhanh tiến nhập giấc mơ, một đêm này Hiên Viên Thần cùng nam nhân kiếp trước từng thương tổn nàng cũng không xuất hiện, chỉ có một tên nam nhân là Chiến Cảnh Thiên lại lúc ẩn lúc hiện trước mắt.
*
Trong Mai viên Bắc Uyển, Hạ Lam đang ứng phó Lâm Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu muội muội hôm nay như thế nào rảnh rỗi chạy đến nơi này, không tiến cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu sao."
"Hừ, ta tới tìm ngươi đương nhiên là có việc. Ngươi cũng biết trong mắt cô tổ mẫu, về sau chúng ta đều sẽ là nữ nhân của biểu ca, nhưng nữ nhân kia không rõ từ đâu đến lại chiếm vị trí Vương Phi. Tức nhất ngươi có biết là gì không? Ngày hôm qua nàng cùng ta nói nếu gả cho biểu ca, sẽ không cho phép biểu ca cưới bất luận kẻ nào!"
"Tuyết Nhu muội muội cảm thấy có khả năng sao?"
"Ngươi cũng đừng giả bộ, trong lòng ngươi và ta đều đã rõ ràng, biểu ca cho tới bây giờ đều không để bất luận nữ nhân nào trong lòng, chỉ riêng đối nữ nhân kia là bất đồng. Nữ nhân kia nếu như nói vài câu vào lỗ tai hắn, việc này khẳng định có thể."
Kỳ thật dù Lâm Tuyết Nhu không tới Hạ Lam cũng có được tin tức, nha hoàn hôm qua đi cùng Bất Hối có người của nàng, nhưng khi biết Chiến Cảnh Thiên lưu tại Thính Vũ Lâu ăn cơm làm nàng một đêm cũng chưa ngủ, hiện tại chỉ giả vờ trấn định trước mặt Lâm Tuyết Nhu mà thôi.
"Kỳ thật lời của nàng đối với chúng ta mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là ... Thái Hoàng Thái Hậu có đồng ý chuyện này hay không, ngươi cho rằng nếu là Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng Vương gia sẽ cự tuyệt sao?"
Vừa nghe Hạ Lam nói Lâm Tuyết Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vấn đề Thái Hoàng Thái Hậu chú ý nhất là đời sau của Chiến Cảnh Thiên, nếu thật sự chỉ cưới một người như thế nào khai chi tán diệp.
Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu năm đó nổi danh là rộng lượng, chuyện tình cùng chính muội muội mình chung một chồng lại càng là một đoạn giai thoại, bởi vậy nàng mớicó thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng hậu.
Sau khi Lâm Tuyết Nhu nghĩ thông suốt liền không hề để ý tới Hạ Lam vội vàng tiến cung.
Hạ Lam cũng không để ý nàng, chẳng qua nhớ tới chuyện này mày nhăn lại, để cho nha hoàn mài mực bắt đầu viết thư. Xem ra có một số việc cần làm trước!
"Ngươi mang theo cái này tự mình hồi phủ giao cho phụ thân."
"Dạ, tiểu thư"
*
Lâm Tuyết Nhu lại một lần nữa chạy vào cung, lần này nàng chỉ cùng thái hậu tán gẫu .
"Lão tổ tông, về sau Tuyết Nhu gả cho người người còn có thể yêu thương ta sao?"
"Ngươi cái đứa nhỏ này, không thương ngươi thì thương người nào. Về sau ngươi gả cho Cảnh Thiên liền là cháu dâu của ta, lại sinh một đứa bé mập mạp là ai gia đã có thể vui vẻ"
"Ta rất muốn gả cho biểu ca, nhưng là ——"
"Nhưng cái gì, ngươi đứa nhỏ này khi nào thì cũng học được che đậy."
"Là như vậy, ngày hôm qua ta từ nơi này trở về. . . . . ."
Lâm Tuyết Nhu đem chuyện tình nàng từ trong cung trở về cùng Bất Hối kia nói một lần, đương nhiên đều chọn lời có lợi với nàng. Lại vẫn cố ý tăng thêm câu nói kia của Bất Hối, nam nhân của nàng chỉ có thể có mình nàng.
"Vô liêm sỉ, loại chuyện này cho dù Cảnh Thiên đáp ứng ai gia cũng không đáp ứng, Lan Cô, ngươi để Tiểu Đức Tử truyền khẩu dụ của ta đến chiến Vương Phủ đem Phượng Bất Hối mang vào cung cho ta."
Trong phòng Bất Hối đang vui vẻ ăn tối, Chiến Nguyên đã bố trí cho Thính Vũ Lâu một đầu bếp nữ.
"Nô tỳ tham kiến gia Vương gia." Vừa thấy Chiến Cảnh Thiên đến tiểu Huệ vội vàng hành đại lễ, nàng không nghĩ tới Vương gia lại đến vào lúc này, khóe mắt vụng trộm nhìn thoáng qua Bất Hối, không biết lời vừa mới nói kia Vương gia có nghe được không.
Bất Hối vốn định không để ý tới, bất quá vẫn lại nhẹ nhàng làm lễ: "Bất Hối tham kiến Chiến Vương gia."
"Đứng lên đi, đi lấy thêm một bộ bát đũa qua đây."
Dứt lời, trước mặt Chiến Cảnh Thiên lập tức xuất hiện một bộ bát đũa sạch sẽ, ngay cả Bất Hối cũng thấy kinh ngạc. Oa hẳn không phải là ảo thuật đi!
"Thưởng!"
Đối với biểu hiện này của tiểu Huệ Chiến Cảnh Thiên rất hài lòng, tiểu Huệ nghe nói như thế lại càng cười như hoa, đem gian phòng để lại cho hai người bọn họ theo Chiến Nguyên đi xuống lĩnh thưởng. Kỳ thật tại thời điểm Bất Hối còn chưa chuyển đến Thính Vũ Lâu tiểu Huệ đã chuẩn bị nhiều nam trang cùng bát đũa sạch sẽ. Bên trong phủ các nữ nhân đều chuẩn bị những cái này. Tuy nhiên Chiến Cảnh Thiên thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ cùng người khác ăn cơm nhưng các nàng vẫn chờ đợi.
Đối với hành động của hắn Bất Hối buồn bực chọc bát cơm ra sức ăn,ăn từng ngụm từng ngụm coi chén cơm kia như Chiến Cảnh Thiên. Trong lòng thầm mắng: " Lão nương vì ngươi làm nhiều việc như vậy ngươi cũng chưa nói thưởng, hiện tại lấy cho ngươi một bộ bát đũa ngươi liền thưởng, quá không công bằng ."
Chiến Cảnh Thiên không rõ trong lòng Bất Hối nghĩ gì, chỉ là giờ phút này nhìn nàng rất thú vị, ăn cực kỳ ngon miệng. Hắn thử gắp một chút đồ ăn tới miệng tinh tế thưởng thức, đột nhiên phát hiện cơm này quả nhiên ăn rất ngon, xem ra sau này vẫn nên ăn ở đây.
Đang trầm mặc ăn cơm Bất Hối đột nhiên phát hiện vị gia này bắt đầu tranh cùng nàng, nàng ăn gì hắn liền ăn cái đấy, đem đồ ăn nàng thích đều ăn hết. Thính Vũ Lâu chỉ có một vị chủ tử cho nên phòng bếp nhỏ chuẩn bị nhiều món nhưng với lượng nhỏ ăn vài miếng đã hết, lập tức bắt đầu cùng hắn tranh đoạt.
Chiến Cảnh Thiên thấy đồ ăn nào hương vị cũng giống nhau, chẳng qua cảm thấy được nàng nếm qua thì tốt ăn mà thôi. Thấy nàng bắt đầu cùng hắn cướp ăn nhất thời cảm thấy mới mẻ, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám can đảm cướp đồ cùng hắn, lập tức dùng tới chút nội lực thần tốc đem mấy thứ Bất Hối thích ăn kia bỏ vào trong chén. Thấy hắn dùng nội lực Bất Hối cũng vậy cho nên bàn ăn rất nhanh liền biến thành chiến trường loại nhỏ!
Hai người đều không chịu nhường nhịn, thần tốc đem đồ trong chén đĩa cướp vào chén mình, chén đĩa rất nhanh chỉ thấy đáy. Nhìn lại, Chiến Cảnh Thiên có thể nói là thu hoạch rất phong phú, bên Bất Hối lại có chút thảm đạm.
Hừ, buồn bực nhìn đồ ăn trong chén hắn hận không thể ở bên trong hạ các loại thuốc xổ.
Đột nhiên linh quang chớp lóe chủ ý đánh tới trong chén của hắn, thừa dịp khi hắn còn đang đắc ý nhanh chóng xuất thủ lấy đồ ăn của hắn chuyển đến trong miệng mình.
Chiến Cảnh Thiên không dự đoán được nàng sẽ tới cướp miếng ăn trong chén hắn, vừa ngây người đồ ăn trước mắt đã ít đi một nửa!
Bất Hối ăn đồ ăn cướp đoạt từ trong chén hắn đắc ý cười.
Ngây thơ!
Nội tâm Chiến Cảnh Thiên buồn cười, nữ nhân này thật là có ý tứ. Không phải là chút đồ ăn sao, có cái gì phải khoe ra !
"Cho, bổn vương thưởng cho ngươi." Tao nhã cầm lấy bát trước mặt mình đưa tới trước mặt Bất Hối.
Bất Hối đang ăn cao hứng, nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa phun hết cơm trong miệng ra.
Mẹ kiếp, thưởng nàng, thưởng nàng một chén cơm thừa còn lại? !
"Cho, tỷ bố thí của ngươi."
Nàng vẫn cố gắng giữ truyền thống tốt đẹp có qua có lại, giống như ban ngày nhận châu báu của Lâm Tuyết Nhu lập tức lấy điểm tâm đáp lễ lại, chưa bao giờ mắc nợ bất luận kẻ nào.
Nhìn một nửa đồ ăn trước mắt được Bất Hối nếm qua, Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật.
Trong chén có mấy gốc rau xanh, còn có nửa cái chân gà bị cắn một miếng đang ngâm trong nước canh! Này nếu là người khác đã sớm bị hắn kéo xuống chém, hắn đã nói nữ nhân này rất có dũng khí mà.
Ai!
Thở dài một hơi, nhìn Bất Hối đang cúi đầu ăn chén cơm vốn dĩ là của hắn kia, cùng một núi đồ ăn mới vừa đoạt được bên cạnh, sau cùng nhận mệnh bắt đầu ăn. Nữ nhân kia đều ăn cơm thừa của hắn đồ ăn thừa hắn đã ăn của nàng cũng không có gì, không tính chịu thiệt!
Tình hình này nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy có thể sẽ bị hù chết, Vương gia bọn hắn bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng a!
Kế tiếp hai người đều đã cúi đầu hòa hợp ăn cơm, mãi đến một câu nói của Chiến Cảnh Thiên trước khi rời đi.
"Bổn vương chưa từng có nữ nhân!"
Phụt! Một ngụm nước canh phun ra ngoài, may mắn Chiến Cảnh Thiên đã ly khai, nếu không nhất định sẽ tức giận.
Hắn đây là ngây thơ sao?!
Hai người ăn xong, tiểu Huệ tiến vào thu thập bàn nghi hoặc nhìn chén đĩa trống trơn, tiểu thư như thế nào có thể ăn nhiều như vậy.
Buổi tối, Bất Hối nằm trên giường trong đầu nghĩ đến câu nói khi Chiến Cảnh Thiên rời đi kia, "Chết tiệt, ngươi có nữ nhân hay không nói cho ta biết làm gì, liên quan gì ta."
Lắc đầu rất nhanh tiến nhập giấc mơ, một đêm này Hiên Viên Thần cùng nam nhân kiếp trước từng thương tổn nàng cũng không xuất hiện, chỉ có một tên nam nhân là Chiến Cảnh Thiên lại lúc ẩn lúc hiện trước mắt.
*
Trong Mai viên Bắc Uyển, Hạ Lam đang ứng phó Lâm Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu muội muội hôm nay như thế nào rảnh rỗi chạy đến nơi này, không tiến cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu sao."
"Hừ, ta tới tìm ngươi đương nhiên là có việc. Ngươi cũng biết trong mắt cô tổ mẫu, về sau chúng ta đều sẽ là nữ nhân của biểu ca, nhưng nữ nhân kia không rõ từ đâu đến lại chiếm vị trí Vương Phi. Tức nhất ngươi có biết là gì không? Ngày hôm qua nàng cùng ta nói nếu gả cho biểu ca, sẽ không cho phép biểu ca cưới bất luận kẻ nào!"
"Tuyết Nhu muội muội cảm thấy có khả năng sao?"
"Ngươi cũng đừng giả bộ, trong lòng ngươi và ta đều đã rõ ràng, biểu ca cho tới bây giờ đều không để bất luận nữ nhân nào trong lòng, chỉ riêng đối nữ nhân kia là bất đồng. Nữ nhân kia nếu như nói vài câu vào lỗ tai hắn, việc này khẳng định có thể."
Kỳ thật dù Lâm Tuyết Nhu không tới Hạ Lam cũng có được tin tức, nha hoàn hôm qua đi cùng Bất Hối có người của nàng, nhưng khi biết Chiến Cảnh Thiên lưu tại Thính Vũ Lâu ăn cơm làm nàng một đêm cũng chưa ngủ, hiện tại chỉ giả vờ trấn định trước mặt Lâm Tuyết Nhu mà thôi.
"Kỳ thật lời của nàng đối với chúng ta mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là ... Thái Hoàng Thái Hậu có đồng ý chuyện này hay không, ngươi cho rằng nếu là Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng Vương gia sẽ cự tuyệt sao?"
Vừa nghe Hạ Lam nói Lâm Tuyết Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vấn đề Thái Hoàng Thái Hậu chú ý nhất là đời sau của Chiến Cảnh Thiên, nếu thật sự chỉ cưới một người như thế nào khai chi tán diệp.
Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu năm đó nổi danh là rộng lượng, chuyện tình cùng chính muội muội mình chung một chồng lại càng là một đoạn giai thoại, bởi vậy nàng mớicó thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng hậu.
Sau khi Lâm Tuyết Nhu nghĩ thông suốt liền không hề để ý tới Hạ Lam vội vàng tiến cung.
Hạ Lam cũng không để ý nàng, chẳng qua nhớ tới chuyện này mày nhăn lại, để cho nha hoàn mài mực bắt đầu viết thư. Xem ra có một số việc cần làm trước!
"Ngươi mang theo cái này tự mình hồi phủ giao cho phụ thân."
"Dạ, tiểu thư"
*
Lâm Tuyết Nhu lại một lần nữa chạy vào cung, lần này nàng chỉ cùng thái hậu tán gẫu .
"Lão tổ tông, về sau Tuyết Nhu gả cho người người còn có thể yêu thương ta sao?"
"Ngươi cái đứa nhỏ này, không thương ngươi thì thương người nào. Về sau ngươi gả cho Cảnh Thiên liền là cháu dâu của ta, lại sinh một đứa bé mập mạp là ai gia đã có thể vui vẻ"
"Ta rất muốn gả cho biểu ca, nhưng là ——"
"Nhưng cái gì, ngươi đứa nhỏ này khi nào thì cũng học được che đậy."
"Là như vậy, ngày hôm qua ta từ nơi này trở về. . . . . ."
Lâm Tuyết Nhu đem chuyện tình nàng từ trong cung trở về cùng Bất Hối kia nói một lần, đương nhiên đều chọn lời có lợi với nàng. Lại vẫn cố ý tăng thêm câu nói kia của Bất Hối, nam nhân của nàng chỉ có thể có mình nàng.
"Vô liêm sỉ, loại chuyện này cho dù Cảnh Thiên đáp ứng ai gia cũng không đáp ứng, Lan Cô, ngươi để Tiểu Đức Tử truyền khẩu dụ của ta đến chiến Vương Phủ đem Phượng Bất Hối mang vào cung cho ta."
/125
|