"Hừ, ta xem là không dám đi? !" Lâm Tuyết Nhu khinh miệt nhìn Bất Hối, nàng đã sớm đoán được kết quả này.
"Tuyết Nhu muội muội lời này không đúng rồi, Phượng tỷ tỷ có thể là sợ nàng so với chúng ta giỏi hơn nhiều lắm, để cho chúng ta khó coi!" Hạ Lam vẻ mặt chân thành, thật giống như là nàng đã từng thấy Bất Hối biểu diễn, bất quá, nàng ta giả vờ như thế nào cũng không lừa được Bất Hối.
Bởi vì khi nàng đang nói lời này, tay đang túm chặt ống tay áo, điểm này trừ Bất Hối cũng không ai chú ý tới, đương nhiên là Chiến Cảnh Thiên không them để ý nàng ta.
Thấy vậy Bất Hối nhướng mày, vẻ mặt khinh thường liều lĩnh lại kiêu ngạo nói: "Hạ Lam tiểu thư nói thật đúng, ta chính là sợ các ngươi thua quá khó coi!"
"Ngươi!"
Hạ Lam nói một chữ ‘ngươi’ cũng không nói nữa, nàng chỉ muốn kích Bất Hối tham gia mà thôi, không nghĩ tới nàng cư nhiên vô sỉ thừa nhận. Nếu nàng không tham gia thi đấu liền chứng thực so với mình cùng Lâm Tuyết Nhu giỏi hơn, thật sự là nâng đá đập chân mình!
"Hừ, cái gì so với chúng ta lợi hại? Ta xem ngươi là cái gì cũng không biết, sợ dọa người đi? Muốn để ta chịu thua, trừ phi ngươi ở trên đại điện biểu diễn chứng minh so với ta giỏi hơn!" Lâm Tuyết Nhu vừa nghe Bất Hối nói như vậy cảm thấy càng tức giận, liền bất chấp cái gì đoan trang thư nhã, một hơi nói ra.
Nghe vậy, Hạ Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may có người không có đầu óc này ở đây.
"Tuyết Nhu, không được làm càn!" Thái Hoàng Thái Hậu trách nói, tuy nàng cũng rất muốn xem Bất Hối biểu diễn.
Lâm Tuyết Nhu không nghĩ tới Thái Hoàng Thái Hậu vẫn yêu thương nàng sẽ giúp Bất Hối lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện, vô cùng ủy khuất nói: "Lão tổ tông, Tuyết Nhu không phục, chúng ta lại chưa thấy nàng biểu diễn, ai có thể chứng minh nàng so với ta cùng Hạ Lam giỏi hơn."
"Bổn vương có thể làm chứng!"
Lâm Tuyết Nhu vừa nói xong liền truyền đến thanh âm như chém đinh chặt sắt của Chiến Cảnh Thiên không cho phản bác. Lời nói của hắn tại Chiến quốc cũng có thể so với thánh chỉ.
"Hừ!" Lâm Tuyết Nhu cắn răng một cái dẫm chân, tức giận về chỗ ngồi xuống, nàng không nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên sẽ bao che Bất Hối như vậy.
"Chiến Vương gia cũng thật là có phúc! Có thể nghe được tiếng đàn tuyệt mĩ của Phượng tỷ tỷ. Hạ Lam đã từng ở trong vương phủ nghe được một lần, thật sự là có thể so với tiên nhạc!" Hạ Lam thấy Lâm Tuyết Nhu quay trở về trong lòng hơi chút thất vọng, nhưng chỉ như vậy liền buông tha nàng thực không cam lòng, cho nên cho dù hiện tại có thể sẽ đắc tội với Chiến Cảnh Thiên nàng cũng không tiếc, phải làm cho Bất Hối xấu mặt.
Trong lòng nàng tin chắc, chỉ cần Bất Hối xấu mặt Chiến Cảnh Thiên nhất định sẽ yêu nàng.
" So với tiếng đàn của Hạ Lam tiểu thư càng bùi tai à? Nàng là đệ nhất tài nữ của Chiến quốc chúng ta a!"
"Phượng tiểu thư có thể để mọi người mở rộng kiến thức đi!"
"Đúng vậy, Phượng tiểu thư ngươi cũng đừng khiêm tốn!"
. . . . . .
Hạ Lam vưà nói Hữu tướng liền âm thầm chuyển ám hiệu cho một vài quan viên bắt đầu ồn ào. Đảng phái bọn họ tự nhiên đều đứng ra, còn có chút thuần túy là hi vọng Bất Hối biểu diễn.
Nghe đến đó, giữa hai hàng lông mày của Chiến Cảnh Thiên xuất ra một đạo lãnh khí, vừa muốn mở miệng đã bị Bất Hối ngăn cản, nàng thờ ơ nhìn những người phía dưới, trong lòng cười lạnh. Muốn nhìn nàng xấu mặt sao?
"Nhị hoàng tử đến!"
" Sứ thần Bách lý quốc đến!"
" Thất công chúa Yến quốc đến!"
Ngay khi Bất Hối muốn trả lời, ngoài điện truyền đến tiếng kêu the thé của tiểu thái giám.
"Tôn nhi chúc hoàng tổ mẫu thân thể an khang, phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!" Sau khi tiểu thái giám thông báo, một nam tử mặc trường bào tử sắc đi đến, đối với Thái Hoàng Thái Hậu hành đại lễ.
Người này là vị hoàng tử cuối cùng trong ba hoàng tử duy nhất của Chiến quốc, Chiến Cảnh Hiên!
Dáng người hắn to lớn, ngũ quan rõ ràng thâm thúy, trong con ngươi tử sắc lộ ra băng lãnh cao ngạo, tóc đen tuyền rơi ở bên tai, một đôi bông tai tử sắc chói mắt quang mang. Quanh thân là khí tức lạnh lẽo, khóe miệng lại chứa nụ cười phóng đãng không câu nệ.
Chiến Cảnh Hiên mười sáu năm trước bị lưu đày đến trường thành, hôm nay vì sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu Chiến Cảnh Nhân ân xá hắn trở về .
"Trở về là tốt, trở về là tốt, mau tới đây cho hoàng tổ mẫu nhìn xem!" Đứa cháu này tuy không lớn lên bên cạnh, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm mà lại lớn lên trong hoàn cảnh ác liệt kia, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên đau lòng, cho nên thừa cơ hội lần này mới kêu hắn trở về.
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, Cảnh Hiên toàn bộ đều tốt, chỉ là thường xuyên nhớ hoàng tổ mẫu." Chiến Cảnh Hiên cười đối Thái Hoàng Thái Hậu nói. Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tươi cười kia không tới đáy mắt. Hơn nữa, ánh mắt của hắn ở trong điện quét một vòng tới Bất Hối thì dừng lại, một lát sau mới đưa ánh mắt phóng tới trên người Thái Hoàng Thái Hậu.
Chiến Cảnh Hiên cố ý ngồi bên cạnh Bất Hối, điều này làm cho Bất Hối nhíu mày lại. Trong lòng nàng cảm giác đối với hắn chỉ có chán ghét, nhất là ánh mắt vừa mới đặt ở trên người nàng kia như là ánh mắt đánh giá con mồi, lại càng chán ghét!
Sau khi ngồi vào bên cạnh nàng, cái loại phản cảm này càng mạnh liệt, cảm giác quanh thân hắn đều đã tản ra khí tức dâm tà.
"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi sở dĩ đến chậm là vì ở trên đường gặp sứ thần Yến quốc cùng Bách Lý quốc, bọn họ bị sơn tặc bao vây, sau khi húng ta hợp lực vây quét những sơn tặc này mới tới được, cũng may là không quá trễ."
"Cái gì, trong Chiến quốc cư nhiên xuất hiện sơn tặc? Nhị hoàng đệ cùng các vị sứ thần có việc gì không?" Chiến Cảnh Nhân làm bộ thân thiết nhưng nội tâm lại cười lạnh. Sơn tặc? Là ăn trộm đi!
Đúng lúc này, một thanh âm ôn hòa truyền đến: "Tạ Chiến quốc hoàng đế quan tâm, Bách Lý Hề Bách Lý quốc gặp qua Chiến quốc hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu, mong Thái Hoàng Thái Hậu khỏe mạnh trường thọ, tuổi tuổi bình an!"
Nghe vậy, nội tâm Bất Hối vui vẻ, vội vàng ở trong điện tìm kiếm chủ nhân thanh âm.
Từ thanh âm ôn hòa này nhìn lại, chính là sư huynh cùng nàng lớn lên trên núi Thanh Phong, cũng là Tam hoàng tử Bách Lý quốc, Bách Lý Hề!
Hơi chút hưng phấn kêu lên: "Sư huynh?!"
Bách Lý Hề nghe vậy, kinh ngạc phát hiện nữ tử ngồi ở phía trên đại điện gọi hắn cư nhiên là Bất Hối, thăm dò kêu một tiếng: "Sư muội?"
Giờ phút này ánh mắt Bách Lý Hề gắt gao tập trung ở trên người Bất Hối ánh mắt ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước, hai mắt trong suốt không chứa một tia tạp chất, quần áo trắng lại càng làm nổi bật khí chất cao quý thanh nhã của hắn, quanh thân tản ra khí tức nhu hòa làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Vừa rồi hắn bị các sứ thần chắn, hơn nữa ánh mắt mọi người đều bị Chiến Cảnh Hiên hấp dẫn nên vẫn chưa chú ý tới hắn. Hiện tại, hắn vừa đứng ra làm người trong điện, nhất là những khuê các các tiểu thư nhìn đến ngây ngốc.
Người người đều biết, thiên hạ có hai đại mĩ nam, một người là Chiến quốc Chiến Cảnh Thiên, người khác là Hiên Viên Quốc Hiên Viên thần, hiện giờ nam tử giống như trích tiên này sao chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới?
Nháy mắt, ánh mắt những thiên kim bị Chiến Cảnh Thiên hấp dẫn liền chuyển tới trên thân hắn, trong mắt vô số hoa đào loé lên.
Bất Hối nghe được thanh âm hắn là thăm dò, cười đáp: "Là ta!"
"Thật là ngươi? Ngươi như thế nào ở trong này?" Bách Lý Hề theo bản năng đi về phía trước vài bước, không dám tin nhìn Bất Hối. Trước đó hắn đã trở về Bách Lý quốc cho nên cũng không biết chuyện Bất Hối trộm xuống núi, mà hắn thấy được Chiến Cảnh Thiên ngồi ở bên người Bất Hối, ánh mắt nhìn nàng rất không bình thường, sư muội cũng dựa vào rất gần. Nhưng trong lòng sư muội không phải chỉ có Hiên Viên Thần sao?
"Ngươi nhận thức hắn?"
Âm thanh lạnh như băng từ bên tai truyền đến, Bất Hối quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt mất hứng của Chiến Cảnh Thiên, gật gật đầu, sau đó lại hướng về phía Bách Lý Hề ra hiệu bằng mắt, trước mắt cũng không phải là thời điểm các nàng ôn chuyện.
Bách Lý Hề hiểu ý tứ trong ánh mắt Bất Hối, áp chế đáy lòng vô số nghi vấn, trở lại chính giữa đại điện.
Khí chất của hắn quá mức ôn hòa, căn bản làm cho người ta chán ghét không đứng dậy. Thái Hoàng Thái Hậu đối ấn tượng của hắn cũng rất tốt, thấy hắn quay lại cười nhạt nói: "Tam hoàng tử vất vả, nhanh ngồi xuống đi!"
"Tạ Thái Hoàng Thái Hậu nương nương!" Bách Lý Hề ôn nhu thi lễ, ngồi xuống vị trí sứ thần Bách Lý quốc.
Sau khi hắn ngồi xuống, nữ tử đứng ở phía sau hắn liền xuất hiện, mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng nõn, trên má có hai lúm đồng tiền linh động cười khẽ, toàn thân là váy dài màu xanh tím, thanh nhã thoát tục, viền váy treo một chuỗi chuông bạc, nàng vừa động chuông bạc liền vang lên tiếng đinh đang.
Thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người nàng, lộ ra một nụ cười mê người đi về phía trước hai bước, đối với Thái Hoàng Thái Hậu hành lễ, thanh âm êm tai vang lên: " Tam công chúa Yến quốc Yến Tâm Nhu, thỉnh an hoàng đế Chiến quốc, đồng thời chúc mừng Thái Hoàng Thái Hậu hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này!".
Nàng này vừa nói, mọi người trong điện thập phần nghi hoặc, Yến quốc đã phái sứ thần tới như thế nào lại tới một người nữa? Lại là công chúa?
Nhưng để cho Lâm Tuyết Nhu và Hạ Lam để ý không phải cái này, mà là, nàng vừa vào đại điện ánh mắt liền không dời Chiến Cảnh Thiên!
"Tuyết Nhu muội muội lời này không đúng rồi, Phượng tỷ tỷ có thể là sợ nàng so với chúng ta giỏi hơn nhiều lắm, để cho chúng ta khó coi!" Hạ Lam vẻ mặt chân thành, thật giống như là nàng đã từng thấy Bất Hối biểu diễn, bất quá, nàng ta giả vờ như thế nào cũng không lừa được Bất Hối.
Bởi vì khi nàng đang nói lời này, tay đang túm chặt ống tay áo, điểm này trừ Bất Hối cũng không ai chú ý tới, đương nhiên là Chiến Cảnh Thiên không them để ý nàng ta.
Thấy vậy Bất Hối nhướng mày, vẻ mặt khinh thường liều lĩnh lại kiêu ngạo nói: "Hạ Lam tiểu thư nói thật đúng, ta chính là sợ các ngươi thua quá khó coi!"
"Ngươi!"
Hạ Lam nói một chữ ‘ngươi’ cũng không nói nữa, nàng chỉ muốn kích Bất Hối tham gia mà thôi, không nghĩ tới nàng cư nhiên vô sỉ thừa nhận. Nếu nàng không tham gia thi đấu liền chứng thực so với mình cùng Lâm Tuyết Nhu giỏi hơn, thật sự là nâng đá đập chân mình!
"Hừ, cái gì so với chúng ta lợi hại? Ta xem ngươi là cái gì cũng không biết, sợ dọa người đi? Muốn để ta chịu thua, trừ phi ngươi ở trên đại điện biểu diễn chứng minh so với ta giỏi hơn!" Lâm Tuyết Nhu vừa nghe Bất Hối nói như vậy cảm thấy càng tức giận, liền bất chấp cái gì đoan trang thư nhã, một hơi nói ra.
Nghe vậy, Hạ Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may có người không có đầu óc này ở đây.
"Tuyết Nhu, không được làm càn!" Thái Hoàng Thái Hậu trách nói, tuy nàng cũng rất muốn xem Bất Hối biểu diễn.
Lâm Tuyết Nhu không nghĩ tới Thái Hoàng Thái Hậu vẫn yêu thương nàng sẽ giúp Bất Hối lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện, vô cùng ủy khuất nói: "Lão tổ tông, Tuyết Nhu không phục, chúng ta lại chưa thấy nàng biểu diễn, ai có thể chứng minh nàng so với ta cùng Hạ Lam giỏi hơn."
"Bổn vương có thể làm chứng!"
Lâm Tuyết Nhu vừa nói xong liền truyền đến thanh âm như chém đinh chặt sắt của Chiến Cảnh Thiên không cho phản bác. Lời nói của hắn tại Chiến quốc cũng có thể so với thánh chỉ.
"Hừ!" Lâm Tuyết Nhu cắn răng một cái dẫm chân, tức giận về chỗ ngồi xuống, nàng không nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên sẽ bao che Bất Hối như vậy.
"Chiến Vương gia cũng thật là có phúc! Có thể nghe được tiếng đàn tuyệt mĩ của Phượng tỷ tỷ. Hạ Lam đã từng ở trong vương phủ nghe được một lần, thật sự là có thể so với tiên nhạc!" Hạ Lam thấy Lâm Tuyết Nhu quay trở về trong lòng hơi chút thất vọng, nhưng chỉ như vậy liền buông tha nàng thực không cam lòng, cho nên cho dù hiện tại có thể sẽ đắc tội với Chiến Cảnh Thiên nàng cũng không tiếc, phải làm cho Bất Hối xấu mặt.
Trong lòng nàng tin chắc, chỉ cần Bất Hối xấu mặt Chiến Cảnh Thiên nhất định sẽ yêu nàng.
" So với tiếng đàn của Hạ Lam tiểu thư càng bùi tai à? Nàng là đệ nhất tài nữ của Chiến quốc chúng ta a!"
"Phượng tiểu thư có thể để mọi người mở rộng kiến thức đi!"
"Đúng vậy, Phượng tiểu thư ngươi cũng đừng khiêm tốn!"
. . . . . .
Hạ Lam vưà nói Hữu tướng liền âm thầm chuyển ám hiệu cho một vài quan viên bắt đầu ồn ào. Đảng phái bọn họ tự nhiên đều đứng ra, còn có chút thuần túy là hi vọng Bất Hối biểu diễn.
Nghe đến đó, giữa hai hàng lông mày của Chiến Cảnh Thiên xuất ra một đạo lãnh khí, vừa muốn mở miệng đã bị Bất Hối ngăn cản, nàng thờ ơ nhìn những người phía dưới, trong lòng cười lạnh. Muốn nhìn nàng xấu mặt sao?
"Nhị hoàng tử đến!"
" Sứ thần Bách lý quốc đến!"
" Thất công chúa Yến quốc đến!"
Ngay khi Bất Hối muốn trả lời, ngoài điện truyền đến tiếng kêu the thé của tiểu thái giám.
"Tôn nhi chúc hoàng tổ mẫu thân thể an khang, phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!" Sau khi tiểu thái giám thông báo, một nam tử mặc trường bào tử sắc đi đến, đối với Thái Hoàng Thái Hậu hành đại lễ.
Người này là vị hoàng tử cuối cùng trong ba hoàng tử duy nhất của Chiến quốc, Chiến Cảnh Hiên!
Dáng người hắn to lớn, ngũ quan rõ ràng thâm thúy, trong con ngươi tử sắc lộ ra băng lãnh cao ngạo, tóc đen tuyền rơi ở bên tai, một đôi bông tai tử sắc chói mắt quang mang. Quanh thân là khí tức lạnh lẽo, khóe miệng lại chứa nụ cười phóng đãng không câu nệ.
Chiến Cảnh Hiên mười sáu năm trước bị lưu đày đến trường thành, hôm nay vì sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu Chiến Cảnh Nhân ân xá hắn trở về .
"Trở về là tốt, trở về là tốt, mau tới đây cho hoàng tổ mẫu nhìn xem!" Đứa cháu này tuy không lớn lên bên cạnh, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm mà lại lớn lên trong hoàn cảnh ác liệt kia, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên đau lòng, cho nên thừa cơ hội lần này mới kêu hắn trở về.
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, Cảnh Hiên toàn bộ đều tốt, chỉ là thường xuyên nhớ hoàng tổ mẫu." Chiến Cảnh Hiên cười đối Thái Hoàng Thái Hậu nói. Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tươi cười kia không tới đáy mắt. Hơn nữa, ánh mắt của hắn ở trong điện quét một vòng tới Bất Hối thì dừng lại, một lát sau mới đưa ánh mắt phóng tới trên người Thái Hoàng Thái Hậu.
Chiến Cảnh Hiên cố ý ngồi bên cạnh Bất Hối, điều này làm cho Bất Hối nhíu mày lại. Trong lòng nàng cảm giác đối với hắn chỉ có chán ghét, nhất là ánh mắt vừa mới đặt ở trên người nàng kia như là ánh mắt đánh giá con mồi, lại càng chán ghét!
Sau khi ngồi vào bên cạnh nàng, cái loại phản cảm này càng mạnh liệt, cảm giác quanh thân hắn đều đã tản ra khí tức dâm tà.
"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi sở dĩ đến chậm là vì ở trên đường gặp sứ thần Yến quốc cùng Bách Lý quốc, bọn họ bị sơn tặc bao vây, sau khi húng ta hợp lực vây quét những sơn tặc này mới tới được, cũng may là không quá trễ."
"Cái gì, trong Chiến quốc cư nhiên xuất hiện sơn tặc? Nhị hoàng đệ cùng các vị sứ thần có việc gì không?" Chiến Cảnh Nhân làm bộ thân thiết nhưng nội tâm lại cười lạnh. Sơn tặc? Là ăn trộm đi!
Đúng lúc này, một thanh âm ôn hòa truyền đến: "Tạ Chiến quốc hoàng đế quan tâm, Bách Lý Hề Bách Lý quốc gặp qua Chiến quốc hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu, mong Thái Hoàng Thái Hậu khỏe mạnh trường thọ, tuổi tuổi bình an!"
Nghe vậy, nội tâm Bất Hối vui vẻ, vội vàng ở trong điện tìm kiếm chủ nhân thanh âm.
Từ thanh âm ôn hòa này nhìn lại, chính là sư huynh cùng nàng lớn lên trên núi Thanh Phong, cũng là Tam hoàng tử Bách Lý quốc, Bách Lý Hề!
Hơi chút hưng phấn kêu lên: "Sư huynh?!"
Bách Lý Hề nghe vậy, kinh ngạc phát hiện nữ tử ngồi ở phía trên đại điện gọi hắn cư nhiên là Bất Hối, thăm dò kêu một tiếng: "Sư muội?"
Giờ phút này ánh mắt Bách Lý Hề gắt gao tập trung ở trên người Bất Hối ánh mắt ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước, hai mắt trong suốt không chứa một tia tạp chất, quần áo trắng lại càng làm nổi bật khí chất cao quý thanh nhã của hắn, quanh thân tản ra khí tức nhu hòa làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Vừa rồi hắn bị các sứ thần chắn, hơn nữa ánh mắt mọi người đều bị Chiến Cảnh Hiên hấp dẫn nên vẫn chưa chú ý tới hắn. Hiện tại, hắn vừa đứng ra làm người trong điện, nhất là những khuê các các tiểu thư nhìn đến ngây ngốc.
Người người đều biết, thiên hạ có hai đại mĩ nam, một người là Chiến quốc Chiến Cảnh Thiên, người khác là Hiên Viên Quốc Hiên Viên thần, hiện giờ nam tử giống như trích tiên này sao chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới?
Nháy mắt, ánh mắt những thiên kim bị Chiến Cảnh Thiên hấp dẫn liền chuyển tới trên thân hắn, trong mắt vô số hoa đào loé lên.
Bất Hối nghe được thanh âm hắn là thăm dò, cười đáp: "Là ta!"
"Thật là ngươi? Ngươi như thế nào ở trong này?" Bách Lý Hề theo bản năng đi về phía trước vài bước, không dám tin nhìn Bất Hối. Trước đó hắn đã trở về Bách Lý quốc cho nên cũng không biết chuyện Bất Hối trộm xuống núi, mà hắn thấy được Chiến Cảnh Thiên ngồi ở bên người Bất Hối, ánh mắt nhìn nàng rất không bình thường, sư muội cũng dựa vào rất gần. Nhưng trong lòng sư muội không phải chỉ có Hiên Viên Thần sao?
"Ngươi nhận thức hắn?"
Âm thanh lạnh như băng từ bên tai truyền đến, Bất Hối quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt mất hứng của Chiến Cảnh Thiên, gật gật đầu, sau đó lại hướng về phía Bách Lý Hề ra hiệu bằng mắt, trước mắt cũng không phải là thời điểm các nàng ôn chuyện.
Bách Lý Hề hiểu ý tứ trong ánh mắt Bất Hối, áp chế đáy lòng vô số nghi vấn, trở lại chính giữa đại điện.
Khí chất của hắn quá mức ôn hòa, căn bản làm cho người ta chán ghét không đứng dậy. Thái Hoàng Thái Hậu đối ấn tượng của hắn cũng rất tốt, thấy hắn quay lại cười nhạt nói: "Tam hoàng tử vất vả, nhanh ngồi xuống đi!"
"Tạ Thái Hoàng Thái Hậu nương nương!" Bách Lý Hề ôn nhu thi lễ, ngồi xuống vị trí sứ thần Bách Lý quốc.
Sau khi hắn ngồi xuống, nữ tử đứng ở phía sau hắn liền xuất hiện, mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng nõn, trên má có hai lúm đồng tiền linh động cười khẽ, toàn thân là váy dài màu xanh tím, thanh nhã thoát tục, viền váy treo một chuỗi chuông bạc, nàng vừa động chuông bạc liền vang lên tiếng đinh đang.
Thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người nàng, lộ ra một nụ cười mê người đi về phía trước hai bước, đối với Thái Hoàng Thái Hậu hành lễ, thanh âm êm tai vang lên: " Tam công chúa Yến quốc Yến Tâm Nhu, thỉnh an hoàng đế Chiến quốc, đồng thời chúc mừng Thái Hoàng Thái Hậu hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này!".
Nàng này vừa nói, mọi người trong điện thập phần nghi hoặc, Yến quốc đã phái sứ thần tới như thế nào lại tới một người nữa? Lại là công chúa?
Nhưng để cho Lâm Tuyết Nhu và Hạ Lam để ý không phải cái này, mà là, nàng vừa vào đại điện ánh mắt liền không dời Chiến Cảnh Thiên!
/125
|