"Đi, lập tức ra ngoài nhìn xem."
Bất Hối mấy ngày nay luôn ở trong phủ chờ tin tức, hiện tại vừa nghe lập tức thấy hào hứng, nàng cần tới nhìn xem rốt cuộc là người phương nào tác quái.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời cao cao, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, trận đại tuyết đêm qua đã bắt đầu tan ra, trên mặt đất rất trơn ướt, người trên đường rất nhiều, xe ngựa đi lại vô cùng khó khăn, "Hôm nay cực kỳ ấm áp, tuyết vừa rơi đã tan làm đường thật khó đi." Phượng Yêu nhìn đi chậm như vậy nhịn không được oán giận, trong lòng sốt ruột phát điên, lại chỉ có thể ở trên đường lãng phí thời gian.
Bất Hối cũng không quá để ý, dù sao chuyện cũng đã đã xảy ra, cho dù bây giờ đi cũng đã muộn.
Xe ngựa thong thả hướng trong Hoàng Thành chạy tới, Phượng Yêu sợ Bất Hối sốt ruột liền kể lại đại khái sự tình, nàng cũng là nghe Bách Lý Hề nói, cụ thể cũng không rõ ràng.
"Cái gì? Không phát hiện xuất hiện như thế nào." Nghe Phượng Yêu nói xong, Bất Hối kinh ngạc hỏi, nàng không nghĩ tới ngau cả Bách Lý Hề cũng không điều tra ra!
Bách Lý Hề từ khi năm tuổi đã lên núi Thanh Phong theo Thanh Phong đạo trưởng học nghệ, cho dù là kỳ môn độn thuật, cơ quan ám khí hay là võ công đều được Thanh Phong đạo trưởng chân truyền, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra thì năng lực người phía sau kia thể lớn hơn nữa.
"Sư muội!" Xe ngựa rốt cục đến nơi, đường phố cũng đã bị người vây đầy, cho nên chỉ có thể xuống xe đi vào, chờ tới khi đến cửa hàng, Bách Lý Hề liền chạy tới, hắn vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Quây bên ngoài cửa hàng là dân chúng cùng chưởng quầy, tiểu nhị đều đang nghị luận không ngớt, phần lớn nói là cái gì oan hồn lấy mạng các loại.
Bất Hối nhìn phía trên cửa hàng có mấy chữ to viết bằng máu ‘Trả mạng cho ta’, còn có một dấu tay bằng máu, tuy phát hiện vào buổi sáng nhưng bây giờ vẫn đang nhỏ máu, thật là khủng bố.
Thấy vậy sắc mặt Bất Hối cũng tối sầm xuống, gật gật đầu với Bách Lý Hề, ý bảo đi vào bên trong nói chuyện.
Những dân chúng vây xem đều biết Bất Hối, cho nên thấy nàng đến đây liền nhao nhao xông tới ngăn các nàng ở cửa.
"Vị công tử này, hôm nay ngươi không nhìn thấy chuyện gì sao?"
"Nhanh nói cho chúng ta một chút đi, chúng ta sống ở gần đây, mỗi ngày đều nhìn thấy vết máu này, buổi tối cũng không dám đi tiểu đêm."
"Đúng vậy, con ta gần đây mỗi đêm đều khóc rống, có phải thật sự có quỷ hồn hay không?"
"Nếu vẫn tiếp tục như vậy chúng ta cũng không dám ở lại. Công tử, ngươi có mua cửa hàng hay không, cửa hàng của ta cũng bán cho ngươi."
. . . . . .
Bất Hối nhìn những người này quả thật đều là dân chúng, không giống như là có người cải trang, hơn nữa, sắc mặt mọi người cũng không được tốt. Xem ra chuyện này đối với bọ họ ảnh hưởng rất lớn, mấy cửa hàng xung quanh cũng bởi vì chuyện chỗ này mà làm ăn không được, ngay cả phố gần đây cũng rất ít người tới, rất nhiều tiểu thương ngại không buôn bán được nên đã chuyển đến các đường phố khác.
"Mọi người yên tâm, chuyện này nha môn chúng ta cùng nhất định có thể tra ra. Điều này hiển nhiên là có người muốn làm cho mọi người khủng hoảng, mục đích là thu mua nhà cửa của các ngươi với giá thấp, ngàn vạn không nên bị lừa." Bất Hối trên mặt là nụ cười ôn hòa, đối với mọi người trấn an.
Hoàng Thành là địa bàn của Chiến Cảnh Thiên, nàng không hy vọng xuất hiện bất kỳ náo động gì.
Có lẽ người phía sau kia thật nghĩ đến dẫy phố này.
Vì một cửa hàng cũng không đến mức phí khí lực lớn như vậy, nhưng chuyện hôm nay xem ra rất có thể là vì cả dãy phố này. Nếu thật sự là như vậy thì Sở Mạc là đối tượng hoài nghi đầu tiên.
Bất Hối nói giống như một viên đá nhỏ rơi vào trong nước, nổi lên gợn sóng trong lòng dân chúng xung quanh.
"Ta thấy vị công tử này nói rất đúng, cũng không thể để cho người phía sau thực hiện được."
"Công tử, ngươi nói nên làm thế nào? Nếu không chúng ta buổi tối thay phiên gác đêm đi!"
. . . . . .
Bất Hối phất phất tay đối với đám người đang xôn xao ý bảo im lặng, chậm rãi mở miệng nói: "Hiện tại chưa cần mọi người hỗ trợ. Nếu cần, tại hạ nhất định sẽ không khách khí."
Nghe Bất Hối nói xong, tâm những người đó buộc chặt dần dần an ổn lại. Không biết vì sao bọn họ đều tin tưởng Bất Hối, liền về nhà chờ tin tức đi.
"Sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi thật sự không thấy được?" Đi vào trong phòng vừa ngồi xuống, Bất Hối lập tức hỏi.
Nghe vậy, Bách Lý Hề mày nhíu lại càng sâu, khuôn mặt tuấn tú luôn teo nụ cười ôn hòa trở nên âm trầm dị thường, đối với Bất Hối gật gật đầu: "Đêm qua ta cùng Triệu chưởng quỹ chơi cờ mãi cho đến rạng sáng, khi đó vết máu này còn chưa xuất hiện, nhưng sáng hôm nay vừa tỉnh dậy liền phát hiện. Vài đêm gần đây ta đều chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, vẫn chưa ngủ say, cho nên, nếu thực có người xuất hiện cho dù khinh công hắn tốt ta cũng có thể nhận thấy được."
"Canh ba đêm qua ta vẫn đi tiểu đêm một lần, khi đó toàn bộ vẫn bình thường." Triệu Đình Xương cũng nhíu mày nghĩ lại, mấy ngày nay hắn vẫn cùng Bách Lý Hề ở tại chỗ này, hắn cũng có chút võ công, tuy không phải rất cao, nhưng chỉ cần có động tĩnh cũng có thể nghe được, huống chi cùng lúc ở trong nhà, trên tường đều xuất hiện vết máu, nếu thực có người thì như thế nào có thể không phát hiện?
"Trước tìm người đem những vết máu này rửa sạch, đêm nay nhìn xem đi." Bất Hối hiện tại cũng muốn nhìn xem vết máu này rốt cuộc là xuất hiện như thế nào, chỉ có thể chờ xem.
Rất nhanh, Triệu Đình Xương liền sai người xử lý, nếu vẫn tiếp tục như vậy, những người xung quanh đó sớm hay muộn đều bị dọa chạy.
Bất Hối lại nhìn nhìn vết máu trong phòng, dùng tay quyệt lấy một chút đưa lên mũi ngửi, mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, gắt gao nhíu mày, thật là máu người, xoay người trở về ngồi phía trước Bách Lý Hề nói: "Đêm nay ta cũng ở tại chỗ này, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
"Tiểu thư, ngươi như thế nào có thể lưu lại? Vẫn nên để Phượng Yêu lưu lại đi." Vừa nghe quyết định của nàng, Phượng Yêu lập tức cắt ngang, nàng thấy nơi này cực kỳ dọa người, chỉ cảm thấy phía sau lưng vù vù tỏa ra gió lạnh, nếu đây không phải là cửa hàng của tiểu thư, chắc chắn một khắc cũng không muốn nán lại trong này.
"Hai người các ngươi đều không thể lưu lại, buổi tối ta cùng Triệu chưởng quỹ thay phiên gác đêm, cũng không tin ở trước mặt chúng ta lại dám không coi vào đâu mà phát sinh loại chuyện này!" Bách Lý Hề cũng không muốn Bất Hối đợi ở chỗ này, trong trí nhớ của hắn lá gan Bất Hối rất nhỏ, lần này tuy biến hóa rất lớn nhưng hắn vẫn không muốn nàng tiếp xúc đến những thứ này quá nhiều.
Bất Hối nghĩ nghĩ, nếu thật sự là Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương gác đêm, nàng ở lại chỗ này quả thật không có tác dụng gì, lập tức gật đầu: "Vậy lại phiền sư huynh."
"Yên tâm đi, chuyện này sư huynh nhất định sẽ vì ngươi điều tra ra nguyên nhân." Sắc mặt Bách Lý Hề lại khôi phục lại ôn nhuận, đối Bất Hối đảm bảo nói.
Sau khi đã có quyết định, Bất Hối tính toán trở lại Vương Phủ, chuyện ma quái này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cho nên, nàng phải đi về tiếp tục ngẫm lại phương án trang hoàng, còn có như thế nào giải quyết vấn đề máy hút khói.
Thời điểm các nàng đi ra, vết máu trong phòng đã được xử lý sạch sẽ, mặt đất dùng nước lau lại vài lần, lại đốt huân hương, mùi máu tươi đã không còn dày đặc, Bất Hối vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của Triệu Đình Xương, sau khi nói với hắn một tiếng mới đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy mấy tiểu nhị đang chà lau vết máu bên ngoài nghị luận, đình chỉ cước bộ, nghe ngóng.
"Này, ngươi nói đây có phải là Quỷ Hồn làm hay không?"
"Xuỵt, đừng nói nữa, quái dọa người."
"Đúng vậy, nếu không phải vì trả tiền công cao Lão Tử mới không thèm để ý."
"Oa, vết máu này càng lau càng nhiều, sẽ không thật là?"
"Đúng là, trong phòng kia hảo hảo xoa xát!"
. . . . . .
Nghe vậy, trong đầu Bất Hối giống như có cái gì hiện lên nhưng lại quá nhanh, nàng muốn bắt lại không bắt được. Khẩn trương đi ra ngoài, nhìn xem có thể tìm lại được linh cảm vừa rồi hay không.
Bên ngoài đại môn hiện tại cũng đã lau sạch sẽ, những vết máu trên tường cũng đã biến mất, ánh mặt trời chiếu lên trên hiện ra ánh sáng, cảm giác rực rỡ hẳn lên.
"Chưởng quầy, chúng ta đã lau sạch sẽ."
Mấy tên tiểu nhị tạm thời vừa thấy Bất Hối ra ngoài, khẩn trương đi tới đối với Triệu Đình Xương nói. Bọn họ là Triệu Đình Xương thuê về, cho nên, muốn nhanh tìm hắn lấy bạc rồi rời khỏi nơi này, tuy vết máu đều được lau sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác sởn gai ốc.
Bất Hối lại nhìn nhìn vách tường cùng trên cửa, thật sự là không phát hiện gì, chỉ có thể mang Phượng Yêu trở về.
Trên đường trở về, Phượng Yêu nhìn Bất Hối lâm vào trầm tư, có chút do dự có nên mở miệng hay không, sau cùng, hạ quyết tâm nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta liền đổi chỗ khác đi, nơi này cho dù tìm được người phía sau cũng không ai dám tới ăn cơm."
Nghe vậy, Bất Hối mới từ trầm tư tỉnh lại, nàng vẫn cảm thấy cửa hàng kia lộ ra cổ quái, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào, hiện tại bị Phượng Yêu làm đứt đoạn suy nghĩ.
Vén rèm xe ngựa lên nhìn đám người xung quanh tới lui, trong lòng suy nghĩ, điều Phượng Yêu nói nàng không phải chưa nghĩ tới, nàng muốn mở của hàng thịt nướng, nhưng hiện tại như vậy cho dù có một ngày chân tướng rõ ràng vẫn sẽ lưu lại bóng ma trong lòng mọi người.
Nhưng chỉ như vậy mà buông tha nàng lại không cam lòng, thật không dễ dàng tìm được mặt tiền tốt như vậy, như thế nào có thể dễ dàng buông tha?
"Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp." Bất Hối đối với Phượng Yêu cười nhạt nói, như là nói cho nàng nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe.
Phượng Yêu muốn khuyên nhưng vẫn nhịn xuống, nàng nên tin tưởng tiểu thư mới đúng, từ sau lần bị thương này tỉnh lại, nàng thấy tiểu thư cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, thông minh, thận trọng, dường như toàn bộ sự tình đều không làm khó được nàng.
"Phượng Yêu tin tưởng tiểu thư!"
"Tốt, lát nữa trở về, ngươi theo giúp ta đến phòng bếp đi." Bất Hối quyết định trước làm ra thịt nướng, đợi giải quyết xong chuyện trong cửa hàng, vấn đề bên này cũng cần phải giải quyết hảo.
Phượng Yêu sợ Bất Hối suy nghĩ quá mức trầm trọng, cho nên nói rất nhiều truyện cười, khi hai người đang vui vẻ cười, bên ngoài xe ngựa lại truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
"Công tử, công tử bên trong xe, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt. . . . . ."
Bất Hối không cần nhìn cũng biết là ai, nàng thật không biết người này tại sao vẫn đi theo nàng, hắn một mực ở bên ngoài hô, bất đắc dĩ chỉ có thể bị ép dừng xe.
"Ngươi ——" Phượng Yêu thấy Bất Hối tức giận, trong lòng cũng đầy hỏa, nàng thâth không dễ dàng mới làm tiểu thư vui lên, tên khất cái đáng ghét này như thế nào lại tới nữa, nhấc màn xe lên chui ra ngoài, vừa muốn chửi ầm lên đối với người tới nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương những lời định nói trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.
Chỉ thấy bên ngoài xe ngựa đứng một vị quý công tử mặc tử sắc cẩm bào, khuôn mặt so với nữ nhân còn trắng nõn mịn màng hơn, đường nét cũng không phải hết sức rõ ràng, có chút nhu hòa nhưng không hề có vẻ nữ tính. Mày dày đậm thoáng giương lên, lông mi dài đen nhánh hạ xuống che đi đôi mắt đen tuyền thâm thúy, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng đỏ có độ dày vừa phải làm người ta choáng váng.
Bất Hối thấy Phượng Yêu đứng bất động ở cửa xe ngựa, nghi hoặc cũng vén rèm lên dò xét ra ngoài, vừa thấy nam nhân kia trong lòng chỉ có hai chữ, yêu nghiệt!
Bởi vì hắn xuất hiện, trên đường phố vốn đã chật chội lại càng thêm chật, vài thiếu nữ mơ mộng, đại nương đang mua đồ ăn đều hướng về phía hắn lộ vẻ háo sắc.
"Vị công tử này quá anh tuấn!"
"Cũng không phải sao, nam nhân trong nhà chúng ta ngay cả một đầu ngón chân của hắn cũng không bắng."
"Cũng không bằng Chiến vương trong lòng ta!"
. . . . . .
Nam tử kia vốn đang rất đắc ý, nhưng nghe đến phía sau có người nói hắn vẫn không bằng Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa quay đầu chửi ầm lên, bất quá nhìn Bất Hối ở trước mặt hắn vẫn nhịn xuống.
"Ngươi là tên khất cái kia?" Phượng Yêu thấy Bất Hối cũng ra đây, rốt cục phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi, nàng như thế nào cũng không dám tưởng tượng lại có thể là cùng là một người, chẳng lẽ thanh âm là bắt chước?
"Công tử, sao ngươi lại tìm một gã sai vặt ngốc như vậy, nếu không ngươi thu ta đi, ta khẳng định so với nàng thông minh hơn."
Bất Hối ra ngoài đều là toàn thân nam trang, cho nên mới đem Phượng Yêu nói thành gã sai vặt.
"Đi thôi." Bất Hối không để ý hắn, xuống xe ngựa mang theo Phượng Yêu trực tiếp hướng một tửu lâu bên cạnh đi đến, nàng xem như đã hiểu, nam nhân này không đạt mục đích thề không bỏ qua, nếu nàng một ngày không mời hắn ăn cơm, hắn sẽ vẫn bám lấy nàng.
"Uh`m? Đi đâu?" Người này rõ ràng không bắt kịp tiết tấu của Bất Hối, sững sờ tại chỗ hỏi.
Nghe vậy, Phượng Yêu rốt cục có thể báo thù, khinh bỉ nói: "Không thấy công tử nhà ta đi đến tửu lâu sao, đương nhiên là mời ngươi ăn cơm, thực ngu dốt!" Nói xong một câu này tâm lý rốt cục thư thái, ai bảo hắn vừa rồi nói nàng ngu dốt.
"Ta gọi là Nam Cung Tuyệt, công tử xưng hô như thế nào." Nam Cung Tuyệt vừa nghe, vội vàng hưng phấn đi theo bên cạnh Bất Hối tự giới thiệu.
"Phong Thập Tam." Bất Hối không có hứng thú đối hắn gọi cái gì, nàng chỉ hy vọng ăn xong bữa cơm này hắn nhanh ly khai, về sau đừng gặp lại.
"Phong Thập Tam!" Nam Cung Tuyệt ở trong miệng niệm một lần, tiếp theo lắc lắc đầu, trực tiếp kêu tên lại không quen, đột nhiên trước mắt sáng lên nghĩ tới một cách xưng hô, vẻ mặt vui vẻ đối với Bất Hối kêu lên: "Tiểu Phong Phong."
Xì!
Vừa nghe đến tên này, Bất Hối thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Nhìn vẻ mặt Nam Cung Tuyệt đắc ý, Bất Hối lông mày giơ lên, lạnh giọng nói: "Ngươi nếu dám kêu như vậy, ta liền giết ngươi."
Đối với Bất Hối đột nhiên tức giận, Nam Cung Tuyệt ủy khuất vỗ vỗ ngực, nữ nhân này cũng quá mạnh mẽ!
Bất quá, hắn chính là thích mạnh mẽ.
"Nếu ngươi không thích ta liền đổi cái khác, gọi ngươi Phong Nhi như thế nào? Ngươi đồng ý liền kêu ngươi Phong Nhi. Phong Nhi hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Nam Cung Tuyệt không hề để ý tới sắc mặt Bất Hối càng ngày càng đen, thấy Bất Hối ngừng lại xoay người trở về liền lôi kéo cánh tay Bất Hối hướng tửu lâu đi đến.
Tuy rất muốn kéo tay nàng, nhưng vì mạng nhỏ vẫn là thôi đi.
"Gọi tên ta." Bất Hối hất tay hắn ra, câu nói vừa dứt, dẫn đầu vào tửu lâu.
Hiện tại cũng không phải thời gian ăn cơm, cho nên cũng không có nhiều người, nhưng bộ dạng Nam Cung Tuyệt quá mức yêu nghiệt, vì đề phòng không bị một đám hoa si vây xem, quyết định chọn một gian phòng.
" Phong Nhi, ta cảm thấy chúng ta thật có duyên, mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp phải." Nam Cung Tuyệt vừa vào phòng, đoạt lấy khăn lau trong tay tiểu nhị đem ghế dựa lau lại một lần, sau đó mới để Bất Hối ngồi xuống, tiếp theo cũng lau ghế cho mình, sau cùng đem khăn lau ném cho tiểu nhị, ra lệnh: "Lau cho nàng."
Phượng Yêu trong lòng tức giận, nam nhân này lòng dạ thực hẹp hòi, so với Hoa Thiên Thần còn ác liệt hơn, phải để tiểu thư cách hắn xa một chút.
"Là có duyên hay là cố ý, ta nghĩ trong lòng ngươi rõ ràng đi?" Bất Hối cười lạnh, hắn xuất hiện nhiều lần như vậy, thực sự là trùng hợp sao?
"Người ta không phải là muốn cùng ngươi làm bằng hữu sao, ta tới Hoàng Thành này lạ nước lại cái, đương nhiên muốn tìm một người làm bằng hữu, từ lần đầu tiên nhìn thấy công tử liền nhớ mãi không quên, cho nên mỗi ngày đều chờ công tử tại chỗ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng hai lần trước công tử chê ta ăn mặc quá cũ nát cũng không thèm nhìn người ta. . . . . ." Nam Cung Tuyệt hối hận nói không ngừng, giống như thật có có chuyện như vậy.
Nghe vậy, khóe miệng Bất Hối giật giật, nàng mở miệng một tiếng công tử, hẳn không là đoạn tụ chứ?
Nam Cung Tuyệt thấy Bất Hối không phản ứng, nói tiếp: "Cũng may ta thông minh, hôm nay đi trộm một kiện y phục, sau đó tắm trong hồ, đổi cách ăn mặc một phen công tử liền để ý ta."
Hắn nói một cách tự nhiên không hề thấy hổ thẹn khi đã trộm đồ, mà bộ dáng lại rất tự hào.
Vừa lúc tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên nghe được, đồ ăn trong tay thiếu chút nữa ném ra ngoài, nhìn ba người Bất Hối hết sức quái dị, như là sợ các nàng trộm quần áo của hắn.
"Ngươi là cái ánh mắt gì, ta mới không thèm trộm y phục của ngươi, không biết có bao nhiêu bẩn." Nam Cung Tuyệt giống như nhìn thấu tâm tư tiểu nhị, trực tiếp đã nói ra, tiểu nhị kia sắc mặt đỏ lên, đặt đồ ăn lại liền đi, ba vị gia này ăn mặc đều tốt như vậy, làm sao có thể là tặc?
Đối với một loạt phản ứng của Nam Cung Tuyệt, Bất Hối mơ hồ cảm thấy hôm nay mời hắn ăn cơm là một quyết định sai lầm, người này nói không chừng về sau lại trên nàng.
Đồ ăn rất nhanh liền đưa lên, Bất Hối không có khẩu vị gì, trong lòng vội vã muốn hồi phủ, nàng còn có chuyện phải làm, nhưng Nam Cung Tuyệt lại không sốt ruột, ăn một cách chậm rãi từ từ, thỉnh thoảng lại thưởng thức một chút, thấy Bất Hối không ăn lại gắp cho nàng: "Ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy như vậy."
Nửa canh giờ sau, khi Bất Hối sắp bạo phát, Nam Cung Tuyệt rốt cục ăn xong, một bộ cực kỳ thỏa mãn.
Bất Hối cũng rốt cục chịu đủ, người này không đứng đắn, lại nói quá nhiều, thật sự là không muốn nhẫn nhịn nữa, mang Phượng Yêu cường ngạnh li khai. Nhìn Bất Hối rời đi, Nam Cung Tuyệt cũng không đuổi theo, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hôm nay đã có tiến triển rất lớn, tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ quen mình.
*
Trở lại Vương Phủ, Bất Hối liền mang tiểu Huệ cùng Phượng Yêu xuống phòng bếp, còn đuổi những người khác ra ngoài, có các nàng hỗ trợ còn đáng tin hơn Chiến Cảnh Thiên.
"Tiểu thư, làm thịt như vậy ăn thật ngon. Khụ khụ. . . . . . Chỉ là, khói thật lớn, làm tiểu Huệ sặc đến nước mắt cũng đã chảy ra."
Phượng Yêu lau nước mắt trên mặt, cũng ai oán nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta mở cửa sổ chút đi."
Các nàng ở phòng bếp một canh giờ mới chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thịt nướng cần có, vừa lúc bàn nướng làm được mấy cái, các nàng mượn tới thử xem, khi bắt đầu vẫn rất thuận lợi nhưng khi mỡ trong thịt rơi xuống than lửa, khói đặc hơn xuất hiện.
Nếu là những rau dưa, thịt bò dê cũng không sao, khi nướng thịt heo khói liền dày đặc, nhưng trong những thịt này vẫn là thịt heo ăn ngon nhất.
"Mở ra đi." Cũng thấy khói thật sự quá lớn, cùng Chiến Cảnh Thiên hôm qua hỏa thiêu phòng bếp không kém nhiều lắm.
Đóng cửa sổ chính là sợ hương vị tràn ra bị Chiến Cảnh Thiên cùng Hoa Thiên Thần ngửi được, như vậy sẽ không thấy ngạc nhiên nữa, hiện tại thật sự là quá hun người, chỉ có thể mở cửa sổ .
Cửa sổ vừa mở ra, không khí tươi mới thổi vào, khói trong phòng lập tức tràn ra ngoài, phải mất khoảng một nén nhang khói trong phòng mới tan hết.
"Nếu không, chúng ta lại đóng lại một lát." hai tay Tiểu Huệ run rẩy lại một lần nữa kẹp lên một khối thịt nướng đưa tới trong miệng.
Phượng Yêu nhìn đến bộ dạng nàng, trêu ghẹo nói: "Ngươi xem ngươi đã đông lạnh thành cái bộ dáng này mà vẫn không quên ăn."
Cửa sổ mở ra, tuy khói đi ra ngoài nhưng không khí lạnh lại thổi vào, Phượng Yêu cùng Bất Hối cũng có công phu nên không thấy lạnh, nhưng lại đem tiểu Huệ đông lạnh, trên người đã khoác hai kiện áo mà vẫn lãnh phát run.
"Ha ha, này so với cái lẩu ăn cũng không tệ!" Khi Bất Hối thử nấu lẩu cũng để tiểu Huệ hỗ trợ, lúc ấy nàng nếm qua lại cảm thán đó là đồ ăn ngon nhất trên đời này, không nghĩ tới không bao lâu lại được ăn thịt nướng.
Sau khi các nàng đã ăn xong, tiểu Huệ cùng Phượng Yêu thu dọn sạch sẽ nơi này, một dấu vết nướng thịt cũng không có. Bữa cơm này ăn xem như cực kỳ kín đáo, Chiến Cảnh Thiên không biết vì sao không đi tìm, Hoa Thiên Thần so với mũi chó lại vẫn thính hơn cũng không tìm tới.
Bất Hối nghĩ một chút, từ lần trước Bách Lý Hề bắt mạch cho Phượng Yêu nói thân thể nàng đã khôi phục hoàn toàn, Phượng Yêu đi tìm Hoa Thiên Thần một lần về sau hắn liền không tới nữa.
Toàn bộ đều đã thu thập xong, Bất Hối mang theo các nàng đi đến trong viện Thính Vũ các, nơi này đã được cải tạo thành một nhà trồng rau dưa, nếu muốn làm thịt nướng, các loại rau này là không thiếu được, cho nên, khi Bất Hối nghĩ đến làm thịt nướng liền sai người trồng ở bên trong này, hiện giờ đã có thể thu hoạch.
"Oa! Tiểu thư, Diệp Tử ở đây thật tốt." Phượng Yêu vây quanh từng dãy rau hưng phấn kêu lên, nàng nói Diệp Tử chính là rau xà lách ở hiện đại, chỉ là cách gọi bất đồng mà thôi.
"Tiểu thư, sao người có thể nghĩ ra cách kỳ diệu như vậy? Từ trước đến nay không biết mùa đông còn có thể ăn rau tươi." Tiểu Huệ cũng rất hưng phấn, nơi này là nàng cùng Phượng Yêu chăm sóc, hiện tại tăng trưởng tốt như vậy đặc biệt cao hứng.
Đối với vấn đề này, Phượng Yêu cũng rất tò mò.
Núi Thanh Phong ở gần Phượng quốc, Phượng quốc một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, cho nên tùy thời đều có thể có rau tươi mới, nhưng Chiến quốc lại không giống, nơi này mùa đông chỉ có một số loại rau mà thôi, đồ ăn tươi mới chỉ có cải trắng, cái khác đều là đồ ăn phơi khô.
Nghe vậy, Bất Hối cười nhạt không nói, nàng có thể nói loại phương pháp này là ở hiện đại mọi người biết không!
"Các ngươi đừng quên ngày mai qua trông coi, về sau này đồ ăn cũng không thể gián đoạn." Chiến Cảnh Thiên cho Bất Hối toàn quyền sử dụng Tây Uyển, nơi đó cũng không có ai ở lại rất lớn, nàng tính toán đem nơi đó tạm thời cải tạo thành nhà trồng rau, đợi đến lúc thời cơ chín muồi là có thể liên hệ một chút dân chúng tiến hành gieo trồng vào mùa đông, như vậy chẳng những có thể đảm bảo cung ứng rau dưa cho quán thịt nướng, cũng có thể để cho dân chúng vào mùa đông cũng có thể kiếm được bạc.
Khi những thứ này cũng kiểm tra tốt, Bất Hối trở về ngủ một lát, khi tỉnh lại trời đã có chút tối sầm, gọi tiểu Huệ tới hầu hạ nàng rời giường, thu thập một chút hướng về nơi ở của Chiến Cảnh Thiên đi đến, trong lòng thở dài, nàng vốn là muốn cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng ngày ngày đều làm hết cái này đến cái kia, buổi tối lại còn phải bồi vị gia này.
"Ngươi đã đến rồi, mau ngồi xuống, đoán xem đêm nay ăn cái gì?" Nàng vừa đi vào, Chiến Cảnh Thiên liền đầy mặt ý cười lôi nàng đến trước bàn ngồi xuống thần thần bí bí.
Nhìn mặt bàn trống trơn, Bất Hối trêu ghẹo nói: "Hẳn không để cho ta ăn cái bàn đi?"
"Đảm bảo ngươi không thể tưởng được!" Chiến Cảnh Thiên sủng ái xoa xoa tóc của nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài, chỉ một lát đã thấy bê một cái mâm lớn, trên mâm bày một cái gói lớn đen tuyền, không biết bên trong là cái gì.
"Đây là?" Cẩn thận nhìn kia túi lớn màu đen kia, Bất Hối cảm thấy có chút nhìn quen mắt, hình như đã thấy ở nơi nào đó.
"Đoán xem, đoán đúng thì đêm nay ta bồi ngươi, đoán sai tối hôm nay phải ở lại chỗ này với ta."
Bất Hối trợn mắt nhìn hắn, tính như thế nào cũng đều là hắn chiếm tiện nghi, càng ngày càng giảo hoạt. Bất quá, nhìn gói to kia nàng thật đúng là tò mò, nhìn kỹ lại, hai mắt lóe sáng, nghi ngờ nói: "Ngươi xác định đây là ăn à?"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng, Chiến Cảnh Thiên nhịn không được nở nụ cười, lấy một con dao đưa cho nàng: "Mở ra nhìn xem."
Bất Hối tiếp nhận dao, chọc một cái lỗ vào túi lớn, lập tức hương khí nồng đậm tràn ra tràn ngập cả căn phòng.
"Đây là thịt dê lần trước ngươi nói?" Bất Hối ngửi thấy hương vị đã nghĩ đến chuyện lần trước khi hai người ở trên núi Thái Dương, lúc đó Chiến Cảnh Thiên nhét đá nóng vào dạ dày con dê, bên ngoài bọc bộ da thỏ làm túi chườm nóng cho nàng, cùng nàng đề cập qua cái này, lúc ấy nàng rất tò mò, rất muốn ăn không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ.
Chiến Cảnh Thiên tiếp nhận dao trong tay nàng, đem dạ dày hoàn toàn mở ra, thịt dê nóng hổi xuất hiện trước mắt Bất Hối, gắp một khối đưa đến trong miệng nàng;"Hương vị như thế nào?"
Thịt vừa vào miệng, Bất Hối đột nhiên nhíu mi, sắc mặt hết sức ngưng trọng.
Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên cũng nhíu mày lại, trong lòng không yên, đây là lần đầu tiên hắn làm, chính mình còn chưa có thử qua đã vội mang tới cho nàng, chẳng lẽ không ngon? Vì thế khẩn trương truy vấn: "Không ngon sao?"
Nhìn thần sắc hắn khẩn trương như vậy, Bất Hối bật cười, đem thịt dê trong miệng nuốt xuống, tiếp theo chính mình lại gắp mấy khối thịt dê từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, thịt vừa vào miệng liến tỏa ra mùi vị thơm ngát, chất thịt non mịn không cứng không mềm, bởi vì cách làm đặc biệt đã giữ lại tờn bộ hương vị thịt dê, so với thịt dê trước kia nàng đã từng nếm qua đều ngon hơn.
Nhìn thấy nàng ăn thỏa mãn như vậy, Chiến Cảnh Thiên lòng thấp thỏm mới để xuống, thì ra là nàng đang gạt hắn.
Chỉ cần nàng thích là được, rốt cục hình tượng hắn nhóm lửa thiếu chút nữa thiêu trụi phòng bếp đã kéo trở về, ngây ngốc ngồi xuống trước mặt nhìn của nàng ăn, si ngốc cười, hình tượng một đời Chiến thần nháy mắt hủy hết!
Ở một nơi khác trong Vương Phủ, cũng là hai người trong một phòng, trên bàn đặt một cái mâm lớn, trong mâm mặt là túi lớn màu đen, trên bàn ngồi một nam một nữ nhưng bầu không khí không hòa hợp như thế.
"Hoa Thiên Thần ngươi tên hỗn đản này, kéo ta tới đây làm gì, chuyện lần trước ngươi gạt ta còn chưa tìm ngươi tính sổ!" Phượng Yêu tức giận nhìn Hoa Thiên Thần đối diện mang theo tươi cười lấy lòng, phẫn nộ kêu lên.
Sau khi nàng tỉnh lại, Hoa Thiên Thần nói thương thế nàng vẫn cực kỳ nghiêm trọng, bắt nàng mỗi ngày phải tới kiểm tra, nhưng Bách Lý Hề lại nói thương tổn của nàng đã sớm khỏi, căn bản không thành vấn đề.
Tức nhất là mỗi lần hắn đều tự mình đổi dược cho nàng, vừa nghĩ đến đây trong lòng lửa bốc càng mạnh, hiện tại nàng lại hoài nghi khi nàng vừa tỉnh lại chính là hắn phi lễ nàng.
"Nộ khí lớn như vậy làm gì, ta còn không phải vì sức khỏe của ngươi? Thiên hạ này nào có người y thuật cao hơn bản thần y, ta làm như vậy tự nhiên là có đạo lý của ta, không nên tin những tên lang băm nói."
Đối với lửa giận của nàng, Hoa Thiên Thần không chút để ý mà vẫn cực kỳ thích nàng cái dạng này.
"Ngươi mới là lang băm, còn là dâm tặc. . . . . ." Huyệt đạo Phượng Yêu bị hắn điểm trúng cho nên thân thể không thể động, chỉ có thể mắng hắn phát tiết, lại còn nói Bách Lý sư huynh của nàng là lang băm, đây là tìm chết.
Nghe vậy, Hoa Thiên Thần cười càng vui vẻ, rất giống một kẻ cuồng ngược, rốt cục hắn cười đủ mới đắc ý nói một câu làm cho nàng thổ huyết.
"Bản thần y ngày đó nghe Bất Hối muội muội nói, đánh là thân, mắng là yêu. Ngươi hiện tại mắng ta như vậy, hẳn không là yêu ta chứ?"
Phi!
"Ngươi cái này tự cho là đúng, hỗn ——" nàng vừa muốn mắng hỗn đản, nhưng nghĩ đến hắn nói đánh là thân, mắng là yêu liền im lặng, trừng mắt oán hận nhìn hắn.
"Ta biết Yêu Nhi không nỡ mắng ta, tới, nhìn xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì?" Hoa Thiên Thần chỉ chỉ trong túi đen trong mâm, đấy mặt ý cười.
Hôm nay khi hắn chữa thương cho Chiến Cảnh Thiên, hắn nói muốn ra ngoài một chuyến, không có biện pháp hắn chỉ có thể cùng đi, không nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên lên núi bắt một con dê làm cái này, lúc ấy hắn ngửi được hương vị thật thơm ngon, cho nên chính mình dựa theo phương pháp kia làm một phần, nếm thử mùi vị cũng không tệ, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của nàng, cho nên liền mang về.
Bởi vì chuyện bị hắn lừa gạt nàng sẽ không chủ động tìm hắn, hắn liền bắt nàng tới.
"Biến, ai là Yêu Nhi của ngươi, đừng kêu ghê tởm như thế." Bị hắn đột nhiên gọi như vậy, trong lòng Phượng Yêu nhấc lên một gợn song. Đã từng, mẫu thân của nàng vẫn đều gọi nàng như vậy, về sau khi nàng bị đưa đến bên cạnh Bất Hối liền không có người gọi nàng như vậy.
"Biết ngay là ngươi đoán không ra, thực ngu dốt." Hoa Thiên Thần ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, điều này làm cho lòng tự trọng của nàng bị đả kích nghiêm trọng, trợn mắt nhìn hắn nói: "Đây là đồ ăn."
Nghe vậy, Hoa Thiên Thần nhìn biểu tình ngu ngốc của nàng: "Để ở trong mâm đương nhiên là đồ ăn."
Phượng Yêu không cam lòng, đóng hai mắt lại, cái mũi xinh xắn ngửi ngửi trong không khí có mùi vị thịt nhàn nhạt, tuy cực kỳ nhạt nhưng vẫn có thể ngửi thấy, trước mắt sáng lên, mở hai mắt sáng ngời, cười nói: "Nếu ta đoán đúng thì được gì?"
"Đồng ý, cái này tặng cho ngươi như thế nào, đây chính là ôn ngọc tốt nhất làm thành." Nàng nói vừa xong, Hoa Thiên Thần từ trong lồng ngực lấy ra một đôi vòng tai xinh xắn, ở trước mặt nàng quơ quơ.
Phượng Yêu vừa thấy, liếc mắt một cái liền thích, vòng tai được điêu khắc thành hình dáng một con thỏ trông rất sống động.
"Lời này là thật?"
"Đương nhiên, bất quá, nếu ngươi đoán không được thì làm sao bây giờ?" Hoa Thiên Thần thấy nàng thích, khẩn trương hỏi.
Phượng Yêu nghĩ nghĩ, nàng thật không có gì lấy ra đổi: "Nếu đoán không đúng, chuyện ngươi gạt ta liền xóa bỏ."
"Này không công bằng, nếu ngươi đoán sai liền thêu cho ta cái hà bao, như thế nào?"
"Thành giao!"
Nhìn thấy mục đích đạt thành, Hoa Thiên Thần giải huyệt đạo cho nàng, cười nói: "Đoán đi, ngươi chỉ có một cơ hội."
Tâm tình phẫn nộ của Phượng Yêu đã sớm bị hắn dời đi, cử động thân thể cứng ngắc, vẻ mặt tự tin nói: "Bên trong này là thịt dê!"
Hoa Thiên Thần kinh ngạc trừng mắt nhìn, hắn không nghĩ tới nàng thật có thể đoán ra.
Này thịt dê ở trên núi làm tốt, sau khi đun nóng hương vị đã tán đi, nàng như thế nào có thể đoán được?
"Như thế nào, đoán đúng rồi sao, lấy vòng tai ra." Dứt lời, tự mình đoạt lấy vòng tai trong tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, vừa vào tay lập tức truyền đến một sự lo lắng, thật sự là đồ tốt.
Hoa Thiên Thần cũng không muốn lấy lại, nhàn nhạt nói một câu: "Cất kỹ, kia là mẹ ta cho con dâu tương lai."
Nghe vậy, khuôn mặt diễm lệ của Phượng Yêu phút chốc nổi lên một tầng phấn hồng, nhanh cầm vòng tai trong tay trả lại, chẳng qua thần sắc lưu luyến trong mắt đã bán đứng lòng nàng.
"Hô hô. . . . . . , sao ngươi dễ bị lừa như vậy, chẳng phải ta đã nói ngươi ngu dốt sao!" Hoa Thiên Thần thấy vậy nhịn không được cười ha hả, đây quả thật không phải nương lưu lại cho hắn, hắn là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Dược Vương Cốc, làm sao có mẫu thân.
Bất quá, vòng tai này là do hắn khắc thành, lúc trước muốn đưa cho nữ tử kia, nhưng là. . . . . .
"Hừ!" Phượng Yêu hồng nhuận trên mặt lập tức biến mất, đem vòng tai lại đoạt lại, trực tiếp cất vào trong túi tiền của mình, khóe miệng mới gợi lên mỉm cười.
"Được rồi, tới nếm thử hương vị thịt này."
Thấy nàng thu lại, Hoa Thiên Thần đi tìm một con dao, đem ruột dê mở ra, thịt dê mê người lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
Phượng Yêu nhìn đến thịt dê này, tuy cực kỳ mê người nhưng thật không dám ăn, không biết hắn có thể thả chút dược gì ở bên trong hay không. Thấy nàng như vậy, Hoa Thiên Thần chủ động gắp một miếng thịt tới trong miệng chứng minh trong thịt này không hạ dược.
Như vậy, Phượng Yêu mới do dự kẹp một khối lên bắt đầu ăn, thịt vừa vào miệng, mắt sáng rực lên, ăn thật là quá ngon, không dám tin hỏi: "Đây là ngươi làm." Gần bằng thịt nướng tiểu thư làm.
"Đương nhiên, có phải rất bội phục bản thần y hay không, nếu ngươi lấy thân báo đáp, ta cũng không để ý." Hoa Thiên Thần cố ý làm bộ phong lưu phóng khoáng, lưu manh nói.
Phượng Yêu mới vừa thấy một chút hảo cảm đối hắn, lại một lần nữa không còn sót lại chút gì, hắn không lúc nào đứng đắn, ban đầu hắn nói lời này nàng còn có thể xấu hổ đỏ mặt, nhưng nghe thời gian dài đã sớm miễn dịch.
Lời này, không biết đã nói với bao nhiêu nữ nhân!
Trong lòng khinh bỉ hắn một phen, đứng dậy bưng chén đĩa đi ra ngoài, ăn tốt như vậy đương nhiên phải cho tiểu thư nếm thử.
Như là hiểu được ý tứ của nàng, Hoa Thiên Thần bất đắc dĩ lôi nàng trở về: "Ngươi an tâm ăn đi, tiểu thư nhà ngươi sẽ có ăn."
Nghe hắn vừa nói như vậy Phượng Yêu lập tức nghĩ tới, Chiến Vương gia nhất định sẽ chuẩn bị cho tiểu thư nhà mình, lúc này mới an tâm bắt đầu ăn. Thấy nàng ăn vui vẻ, Hoa Thiên Thần cũng bắt đầu ăn, đây chính là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ hòa hợp như vậy.
*
Ngày chỉ chớp mắt, lại qua hai ngày, bên kia Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương thủ ở trong tiệm hai đêm, cái gì cũng chưa phát sinh, Bất Hối cũng không ra ngoài, ở lại trong phủ bồi Chiến Cảnh Thiên hai ngày.
Ngày hôm đó, khi nàng đang nghiên cứu vấn đề máy hút khói, Phượng Yêu cùng tiểu Huệ thở hổn hển tiến vào, đặt mông ngồi xuống trước mặt nàng, trong miệng oán giận: "Tiểu thư, có thể tìm vài người giúp chúng ta hay không, hôm nay hai người chúng ta tưới nước cho diệp tử này mệt chết được."
Bất Hối vì đề phòng trước ngày khai trương đem biện pháp này tiết lộ ra ngoài, cho nên, chỉ có ba người các nàng biết, nghĩ đến các nàng chỉ là nữ hài nhu nhược lại phải tưới nước cho nhiều rau như vậy, thật làm khó các nàng.
"Lát nữa ta sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi không cần vất vả như vậy."
"Hu hu. . . . . . , trừ tìm người thì đâu có biện pháp gì, chẳng lẽ tiểu thư có thể để cho nước tự động chảy tới rau?" Tiểu Huệ sau khi nghe xong, trên mặt vẫn là bộ dáng chán nản, dù tiểu thư lợi hại cũng không thể ‘mệnh lệnh’ nước.
Nghe vậy, Bất Hối nở nụ cười, gõ lên đầu nàng một cái: "Hôm nay để cho ngươi nhìn năng lực tiểu thư nhà ngươi."
Thính vũ các bên này có một suối ôn tuyền, cho nên nhiệt độ tương đối cao, trên mặt hồ kết thành một tầng băng mỏng nhạt, Bất Hối sai người đập vỡ một chỗ, để cho Chiến Nguyên chuẩn bị một chút công cụ.
Một cái chong chóng, còn có một vài cây gỗ rỗng ruột, để cho người ta đem chong chóng để trong hồ, lại đem những khúc gỗ này cùng một chỗ hình thành một cái ‘ống dẫn’ thật dài, sắp xếp xong thì kéo chong chóng xuống để nước chảy vào trong lòng gỗ, sau đó, lợi dụng sườn dốc để nước chảy đi.
Ở trong nhà ấm, trên thân gỗ đều mở mấy cái lỗ hổng như vậy, liền đạt tới hiệu quả tự động tưới nước.
"Tiểu thư, tiểu Huệ thu hồi câu nói vừa rồi kia, về sau, trong lòng tiểu Huệ người chính là thần tiên." Tiểu Huệ kinh ngạc nhìn toàn bộ, đối với Bất Hối lấy lòng nói, tiểu thư thật sự là quá thông minh, trên đời này có lẽ không có việc gì tiểu thư không làm được.
Phượng Yêu cũng là vẻ mặt sùng bái, nàng cả đời này cũng không nghĩ ra được biện pháp cao minh như vậy.
Bất Hối hài lòng nhìn toàn bộ, nàng không nghĩ tới lại thành công như vậy, câu nói kia của tiểu Huệ ‘nước tự động chảy vào’ đã cho nàng gợi ý, vẫn là hiện đại tốt hơn, trực tiếp bơm nước tới thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Nàng nghĩ đến chế tác máy hút khói như thế nào.
Nếu có thể lợi dụng chong chóng bơm nước hiệu quả, có phải cũng có thể lợi dụng chong chóng hút khói ra hiệu quả hay không?
Nghĩ tới đây, khẩn trương chạy về thiết kế.
Vì đạt tới hiệu quả cao nhất, nàng mang tiểu Huệ cùng Phượng Yêu làm vô số chong chóng nhỏ trong sân thí nghiệm, sau cùng mới tìm được vài biện pháp khả thi, vội vàng đem bản vẽ ra ngoài để cho người của Chiến Cảnh Thiên lần lượt làm theo, nhìn xem hiệu quả như thế nào.
Lần đầu tiên Bất Hối vẽ ra nồi lẩu, Chiến Cảnh Thiên liền đưa cho nàng vài người chuyên môn trợ giúp nàng, những người này đều cực kỳ thông minh, chỉ cần Bất Hối vẽ ra, bọn hắn khẳng định sẽ chế tạo ra được.
*
Thời gian lại đi qua một ngày, yên ổn được hai ngày, trong cửa hàng lại xảy ra vấn đề, ngoài cửa lại xuất hiện vết máu.
Khi Bách Lý Hề truyền tin tức tới, Bất Hối mang theo Phượng Yêu xuất phủ, đồng thời, tin tức nàng xuất phủ cũng lập tức truyền tới tai Chiến Cảnh Thiên, sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, Chiến Cảnh Thiên nhíu mi, nàng xuất phủ cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đi gặp Bách Lý Hề, trong lòng nổi lên ghen tuông nồng đậm, sai người đi tìm Hoa Thiên Thần, hắn muốn nghĩ biện pháp ra ngoài.
Sau khi Bất Hối đến cửa hàng mới biết được, bên ngoài trên tường cùng cửa sổ cũng không xuất hiện vết máu mà lại xuất hiện trong phòng, dân chúng xung quanh vẫn vây xem, bất quá, lần này trong mắt cũng không có quá nhiều hoảng sợ, bọn họ đối với việc này đã coi như không thấy gì.
"Sư huynh, lần này cũng không nhìn thấy người?" Bất Hối trong lòng cũng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ thật là quỷ quái?
"Không có, ta cùng Triệu chưởng quỹ mấy ngày nay đều là một đêm không ngủ, không có phát hiện bất luận kẻ nào, cũng không nhìn thấy vết máu kia xuất hiện như thế nào, chúng ta vẫn luôn ở trong phòng, chính là xoay người một cái, vết máu trên mặt đất liền hiện ra." Bách Lý Hề nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn cũng không thể hiểu nổi.
"A! Thật là quỷ đi?"
"Công tử, chuyện này ngươi còn chưa điều tra ra sao?"
Bách Lý Hề cũng không né tránh những người xung quanh, cứ như vậy đứng ở bên ngoài cùng Bất Hối nói, tuy thanh âm không lớn nhưng người xung quanh vẫn nghe được, cho nên, nhanh nghị luận lên.
"Mọi người đừng hoảng hốt, không bằng như vậy đi, hôm nay chúng ta thủ tại nơi này, nhìn xem tới cùng là chuyện gì xảy ra!" Bất Hối muốn ở lại tận mắt nhìn xem tới cùng là ai phá rối, hơn nữa nếu muốn tiêu trừ nỗi sợ hãi của những chủ quán cùng dân chúng xung quanh thì phải bắt đước người khởi xướng trước mặt các nàng mới được.
"Đúng, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở lại nơi này, nhìn xem vết máu này tới cùng là hình thành như thế nào."
"Ta cũng lưu lại, nếu còn như vậy chúng ta thật phải chuyển nhà."
"Ta, còn có ta. . . . . ."
Nàng vừa nói như vậy, dân chúng vây xem nhao nhao bày tỏ lưu lại, nhưng nói như vậy, nếu đêm nay những vết máu này không hiện thì những người này cũng không kiên trì nổi. Cuối cùng quyết định từng nhóm lưu lại, mỗi tối để hai mươi người ở lại chỗ này thay phiên.
Ban đêm rất nhanh liền phủ xuống, ngày thường trời vừa tối, dân chúng cùng chủ quán đều sớm đóng cửa nhưng hôm nay lại tương phản, rất náo nhiệt.
Bất Hối cùng Bách Lý Hề ngồi ở trong đại đường, một vài dân chúng lại chờ ở ngoài cửa, vì tránh để mọi người đông cứng, cứ sau hai canh giờ lại đổi người.
Hai canh giờ đi qua, trong phòng ngoài phòng đều không phát sinh sự tình gì, Bất Hối ngáp một cái, xoa xoa mông có chút tê dại đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài để bọn họ tiến vào."
Hiện tại cũng gần đến rạng sáng, bên ngoài trời cực kỳ lạnh, trên bầu trời âm trầm đáng sợ, các nàng mới ra đi được một lát, liền rơi xuống những bông tuyết.
Nhìn Bất Hối lạnh đến phát run, trong lòng Bách Lý Hề hiện lên một tia đau lòng, mở miệng nói: "Sư muội, ngươi cùng Phượng Yêu vào trong nhà đi, ta cùng Triệu chưởng quỹ mang theo bọn họ canh giữ ở bên ngoài."
"Không sao, đợi cùng xem đi."
Thấy nàng quật cường như vậy, Bách Lý Hề bất đắc dĩ cởi bỏ áo choàng của mình muốn choàng trên người cho nàng, nhưng không đợi hắn hành động đã có người tranh trước mặt hắn.
Bất Hối vốn lạnh phát run, nhưng trên người lại đột nhiên trở nên ấm áp, hương vị quen thuộc vây quanh nàng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, trong lòng ấm áp cười mở miệng: "Sao ngươi lại tới đây."
"Không phải nói ngươi mặc nhiều chút sao? Như thế nào lại không nghe lời như vậy?" Chiến Cảnh Thiên thật không dễ dàng đợi kết thúc trị liệu hôm nay, nghe được lời nhắn của nàng liền khẩn trương chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Bách Lý Hề muốn cầm áo khoác cho nàng, vội vàng đem áo choàng trên thân mình khoác lên trên thân thể nàng.
Nghe vậy, Bất Hối kinh ngạc quay đầu, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ phát hỏa, không nghĩ tới chỉ có quan tâm.
"Biết sai là được rồi, lần sau có chuyện gì cùng ta nói, không cần tự mình làm." Chiến Cảnh Thiên ôn nhu kéo nàng vào trong lòng mình cho nàng ấm áp, trong lòng ngầm oán thầm, hắn rất tức giận, cũng muốn phát giận nhưng khi nhìn đến Bách Lý Hề thì lửa giận đều áp xuống, nếu hắn phát giận chẳng phải là để cho người nào đó chiếm tiện nghi sao?
Chiến Cảnh Thiên đã dịch dung, lại thêm bầu trời tối đen, người xung quanh cũng không nhận ra hắn, bọn họ vẫn đều cẩn thận nhìn vách tường cửa hàng. Bất Hối trốn ở trong lòng Chiến Cảnh Thiên nhưng vẫn thấy rất lạnh, Chiến Cảnh Thiên thấy thế liền sai người đi nhóm một đống lửa, ban đầu Bất Hối không muốn làm như vậy nhưng nhìn thấy mọi người cũng rất lạnh nên cũng không ngăn cản.
Trên bầu trời tuyết càng rơi xuống càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, cũng may lúc này đã đốt lửa, lửa lớn như vậy mọi người mới cảm thấy ấm áp một chút.
Thời gian lại đi qua một canh giờ, khi đến nửa đêm, lúc này mọi người đều bắt đầu buồn ngủ, liền dựa vào nhau, ánh mắt khép lại.
Vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ: "Xuất hiện, xuất hiện, vết máu xuất hiện."
Nghe vậy, Bất Hối lãnh mi nhíu lại, muốn hướng trong phòng chạy tới lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn lại, vừa muốn đặt câu hỏi lại nghe đến dân chúng xung quanh kêu lớn: "Mau nhìn, máu, máu chảy ra!"
"Máu chảy ra!"
Bất Hối nghe vậy cũng hướng cửa sổ nhìn đến, nhìn cửa sổ trên tường nguyên bản sạch sẽ, do cọ rửa rất nhiều lần đã hơi trắng bệch lại rướm ra ra vết máu, lạ lùng hơn là xung quanh cũng không một người, giống như là Quỷ Hồn đang tác quái.
Bắt đầu chỉ là lấm tấm vài vết máu, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người vết máu lại gia tăng, sau cùng lại chảy thành dòng từ trên vách tường xuống, ở trên tường hình thành bốn chữ bằng máu "Trả mạng cho ta"!
Ầm!
Bất Hối nhặt một hòn đá ném vào vách tường đang không ngừng chảy máu, nhưng vách tường vẫn không như nàng dự đoán có người xuất hiện.
A!
Quỷ a!
Lệ quỷ lấy mạng, chạy mau đi!
. . . . . .
Hôm nay tuần tra ban đêm phần lớn là trai tráng trong các trong gia đình lá gan đều lớn hơn một chút, nhưng khi nhìn đến chuyện khủng bố như vậy đều hoảng sợ kêu to bỏ chạy, một số người tương đối nhát gan trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Bất Hối đập bể tường cũng không phát hiện dị thường, liền đi vào trong nhà lại bị Chiến Cảnh Thiên giữ chặt che nàng ở phía sau, chau mày, dẫn đầu đến tiến vào.
Hắn cũng không tin tưởng chuyện quỷ hồn, cho dù là quỷ thì như thế nào, chọc tới nữ nhân của hắn, hắn cũng giết không cần nghĩ!
Phòng trong còn có một vài người đang ở, nơi này so với bên ngoài xuất hiện càng nhiều vết máu, khi bọn họ nhìn thấy máu chảy ra từ mặt đất đã sớm sợ tới mức ngốc tại nơi đó, muốn động cũng không dám động, sợ vừa động chân cũng sẽ bị quỷ từ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện bắt lấy.
Đám người Bất Hối vào phòng, sắc mặt đều cực kỳ âm trầm, máu lần này so với vài lần trước hơn rất nhiều, trào ra như nước suối, trên mặt đất đã bị máu bao trùm hoàn toàn, phòng trong dày đặc mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn, Phượng Yêu đã sớm chạy ra ói lên ói xuống.
Sắc mặt Bách Lý Hề cũng hơi chút trắng xanh, Chiến Cảnh Thiên nắm chặt tay Bất Hối cho nàng sức mạnh, nhìn thấy Bất Hối chỉ là sắc mặt tái nhợt mới buông nàng ra, ở trong nhà xem xét.
Mọi người ở bên trong chỉ có hắn đối với tràng diện này thờ ơ, hắn lớn lên trên chiến trường có cảnh huyết tinh gì chưa thấy qua, hắn đã từng một người làm ra cảnh tượng Địa Ngục máu chảy thành sông.
Dân chúng đứng trong phòng nhìn thấy có người vào rốt cục hơi chút phục hồi tinh thần lại nhao nhao chạy ra ngoài, rất nhiều bị dọa đến đái ra quần .
Hiện tại chỉ còn lại Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối, Bách Lý Hề và Triệu Đình Xương, Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề xem xét xung quanh trên mặt đất, Bất Hối muốn đi qua tay lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, ôn nhu ôm nàng ngồi xuống một cái ghế tựa để tránh vết máu trên mặt đất chảy ra làm dơ quần áo của nàng.
Bách Lý Hề thấy vậy, trong mắt có một tia bi thương, bất quá, rất nhanh bắt đầu tra tìm manh mối.
"Ngươi đến bên kia xem." Bất Hối đứng ở ghế tựa, đem cảnh tượng trên mặt đất thu hết vào đáy mắt, cuối cùng nàng phát hiện một nơi khả nghi, hình như những vết máu này đều xuất hiện từ nơi kia, nói cho Chiến Cảnh Thiên, có thể lúc này tìm được nguyên nhân.
Chiến Cảnh Thiên cũng phát hiện chỗ không ổn, vừa tới gần, quả nhiên tất cả máu trên mặt đất đều từ nơi này xuất hiện, từ phía sau rút ra một thanh chủy thủ hướng về điểm đang chảy máu đâm xuống.
Oa?
Chủy thủ này cũng không phải là thần khí chém sắt như chém bùn, chỉ là chủy thủ bình thường thôi, nhưng khi hắn hơi dùng lực, chủy thủ rất dễ dàng đâm vào. Ánh mắt hơi đổi, đánh một chưởng vào chỗ này.
Ầm!
Tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đánh tới phun ra vô số giọt máu, Chiến Cảnh Thiên mũi chân điểm một cái bay về phía sau, rơi vào bên người Bất Hối, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ thấy vậy cũng vội vàng thối lui ra phía sau, bất quá, trên người vẫn bị phun lên một chút máu.
Khi mấy người né tránh vết máu, nhìn lại hướng kia, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
"Cẩn thận, ta tới." Bất Hối muốn tiến lên lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, nắm chặt chủy thủ trong tay hướng phía trước tìm kiếm, trong cái hố phía dưới có một người chết, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ lôi thi thể này này lên dò xét hơi thở, đã chết, xem bộ dáng là vừa mới chết, mà còn là bị một chưởng vừa rồi của Chiến Cảnh Thiên đánh chết.
Sau khi kiểm tra xong, Bách Lý Hề đứng dậy nói với Bất Hối: "Xem ra vết máu trong phòng là người này giở trò quỷ."
Bất Hối gật gật đầu nhìn kỹ chỗ này, tuy bị đánh nát nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra trừ bỏ đá vụn còn có một chút vụn gỗ. Người này khẳng định là ở trên mặt đất đào một lỗ nhỏ, ở phía dưới đặt một cái bồn, trong bồn đựng đầy máu, sau đó lại dùng một chút biện pháp đem máu từ trong lỗ nhỏ chảy ra mặt đất, làm thành biểu hiện máu đột nhiên xuất hiện.
Kỳ thật, nếu ngay từ đầu Bất Hối ở trong nhà sẽ phát hiện sơ hở, những người ở trong phòng này đều cảm thấy sợ hãi nên khi nhìn thấy đột nhiên máu chảy ra ngoài mới có thể sợ hãi như vậy.
Những lần trước có lẽ cũng đều là biện pháp này, khi Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương gác đêm, bọn họ đều tập trung ở phía trên tìm người, cũng không chú ý mặt đất.
"Vết máu này đã tìm được nguyên nhân, nhưng bên ngoài sao lại thế này." Triệu Đình Xương cũng đại khái biết được nguyên nhân nơi này xuất hiện vết máu, nhưng tường ở bên ngoài ngay dưới mí mắt của bọn họ cũng xuất hiện, hơn nữa, Bất Hối đã đánh nát vách tường cũng không thấy có người hay vết máu, chỉ có phía ngoài tường mới có.
"Có loại thuốc nào gặp được nước sẽ chuyển thành vết máu hay không?" Bất Hối đối với thời đại này cũng không quen thuộc, nếu là ở hiện đại lại có một chút dược có thể làm được việc này.
"Theo ta biết cũng không có loại dược vật này." Chiến Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, chưa từng nghe nói qua loại dược này.
Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương cũng lắc lắc đầu, bất quá, bọn họ chưa nghe nói qua cũng không hẳn là không có, ở đây Bách Lý Hề đối với phương diện dược vật này có nghiên cứu, đi đến bên cạnh vách tường xem xét một chút, ngón tay chấm một vết máu lên ngửi ngửi, sắc mặt ngưng trọng có một tia biến hóa, hơi chút kích động nói: "Bên trong này thật sự chứa một chút thành phần dược vật, không phải hoàn toàn đều là máu."
Phát hiện việc này hắn lại tìm thêm mấy nơi, sau đó cũng nhìn vết máu trên mặt đất ở trong nhà, phát hiện, phòng trong mới là vết máu thật, hơn nữa không chỉ có máu người mà máu heo, gà đều có, bên ngoài chứa loại dược vật nào đó.
Bất Hối để cho Triệu chưởng quỹ lấy ra một chút nước, sau đó từng giọt nhỏ lên trên vách tường, quả nhiên, nơi được nhỏ nước lên vết máu càng rõ ràng.
"Đây là có chuyện gì? Vừa rồi trời cũng không có mưa" Triệu chưởng quỹ nghi ngờ hỏi.
"Là vì tối hôm nay có tuyết, tuyết từ trên bầu trời rơi xuống trên tường, sau đó chúng ta đốt lửa, lửa nóng làm những bông tuyết tan ra, dược vật trên vách tường gặp được nước liền biến thành vết máu." Bất Hối lãnh mi dương lên, cái này cũng là ngày đó nàng nghe được mấy tiểu nhị lau vách tường nói chuyện mới nghĩ đến.
Ngày đó, mấy tiểu nhị kia lau vách tường nói, những vết máu này càng lau càng nhiều, chính là dược vật trên tường gặp nước, cuối cùng, khi bọn hắn lau sạch dược vật vết máu mới biến mất không thấy.
Nghe nàng giải thích xong, Triệu chưởng quỹ cũng chưa hiểu rõ, tiếp tục hỏi: "Vậy những lần trước chúng ta cũng không đốt lửa trại? Hơn nữa, cũng không phải tuyết rơi mới xuất hiện"
Nghe vậy, Bất Hối cười nói: "Những lần trước xuất hiện là cùng phương pháp, chẳng qua đó là vì thời tiết, nếu buổi tối tuyết rơi, ngày thứ hai thời tiết ấm áp tuyết tan ra mới có thể xuất hiện, nếu thời tiết lạnh thì sẽ không xuất hiện."
Triệu chưởng quỹ suy nghĩ một lát, quả nhiên như Bất Hối nói, ngày xuất hiện vết máu thời tiết đều có vẻ ấm áp.
A!
Ngay khi các nàng giải thích được nguyên nhân lại truyền đến tiếng kêu của Phượng Yêu.
Phượng Yêu!
Bốn người khẩn trương hướng về phía Phượng Yêu chạy tới, vừa rồi khi nàng nhìn thấy vết máu trong phòng nhịn không được ra ngoài nôn khan, Bất Hối cũng bởi vì điều tra nguyên nhân nên quên nàng, lúc này nghe được nàng kêu to mới nhớ tới.
"Phượng Yêu! Làm sao vậy, phát sinh sự tình gì." Bất Hối nhìn thấy sắc mặt Phượng Yêu trắng bệch như giấy, một tia huyết sắc đều không có, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn thấyBất Hối đến đây liền gục trong ngực nàng khóc lên: "Tiểu thư, ta vừa mới nhìn thấy quỷ, hu hu. . . . . ."
Bất Hối ôm nàng ở trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Phượng Yêu cho tới bây giờ chưa thấy qua tràng diện huyết tinh như vậy, sợ hãi cũng là bình thường cho nên ôn nhu an ủi: "Được rồi, đừng sợ, có phải ngươi nhìn nhầm hay không, làm gì có quỷ, chuyện vết máu đã điều tra xong."
"Trước đưa nàng vào bên trong phòng đi thôi." Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối đông lạnh run run nói, tuy tuyết đã ngừng nhưng vào đông ban đêm thật sự là quá lạnh, vừa rồi bởi vì quan tâm vết máu cho nên hắn phủ thêm cho nàng áo choàng đặt ở phòng trong.
Bất Hối đối với hắn gật gật đầu, cùng Bách Lý Hề đỡ Phượng Yêu vào bên trong, rót cho nàng một chén trà nóng, trong phòng đốt một cái chậu than. Phải hết một nén nhang Phượng Yêu mới tỉnh lại nói cho nàng chuyện vừa mới xảy ra.
"Tiểu thư, Phượng Yêu vừa rồi ở bên kia thấy Quỷ Hồn áo trắng." Nói tới chỗ này, tay nàng lại run rẩy, sắc mặt vẫn trắng bệch hết sức.
"Quỷ Hồn áo trắng? Ngươi không nhìn lầm sao?" Sau khi nghe lời của nàng, Bất Hối càng thêm nghi hoặc, những vết máu này đã đã điều tra xong, người cũng bị Chiến Cảnh Thiên đánh chết, như thế nào lại còn người nữa, chẳng lẽ là đồng bọn?
"Ta vừa rồi ở bên kia nôn, vốn định đến tìm các ngươi, nhưng quay người lại liền thấy một Quỷ Hồn toàn thân áo trắng tóc tai bù xù, hình như là quỷ nam, dáng người rất giống tiểu thư, lúc ta kêu lên hắn liền lập tức bay đi." Phượng Yêu nắm chặt góc áo Bất Hối, nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn có chút sởn gai ốc.
Nghe vậy, Bất Hối mày lại nhíu lại, dáng người Quỷ Hồn cùng chính mình không sai biệt lắm?
Lý bổ đầu cũng đã từng nói qua, có người ở bên này nhìn thấy Quỷ Hồn mặc áo trắng, được miêu tả dáng người cùng chính mình không sai biệt lắm, rốt cuộc là ai?
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi, nơi này ta sẽ phái người tới điều tra." Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng vuốt lông mày đang nhíu chặt của nàng đề nghị nói, hắn không đành lòng thấy nàng vất vả như vậy.
Bất Hối đối với hắn gật đầu, sự tình phía sau giao cho người của hắn nàng rất yên tâm, dù sao đêm nay đã điều tra xong chuyện vết máu, đây là thu hoạch lớn nhất.
"Sư huynh, đêm nay ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi." Bất Hối nhìn Bách Lý Hề vẫn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói, trong khoảng thời gian này buổi tối hắn vẫn chưa từng nghỉ ngơi thủ tại chỗ này, thật là làm khó hắn.
Dứt lời, Bất Hối đối với Triệu Đình Xương nói: "Triệu chưởng quỹ, mấy ngày nay cũng cám ơn ngươi, chuyện bây giờ đã đã điều tra xong, rất nhanh sẽ khai trương, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Bách Lý Hề muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn đến Chiến Cảnh Thiên canh giữ bên người nàng, tất cả lời nói đều nuốt trở vào.
Triệu Đình Xương cũng gật gật đầu, giờ phút này, trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như thế, từ lời nói vừa rồi của Phượng Yêu, hắn biết rõ, người trẻ tuổi trước mắt này gan dạ, lại có đầu óc, cư nhiên là nữ tử! Quả thật không thể tưởng tượng được!
Trên đường Hồi Vương Phủ, Bất Hối giải thích cho Phượng Yêu một chút chuyện những vết máu này, tâm tình Phượng Yêu cũng bình tĩnh lại, sau khi trở lại Vương Phủ liền đi nghỉ ngơi.
Sau khi Bất Hối trở lại Vương Phủ, Chiến Cảnh Thiên tự mình múc nước cho nàng, chờ thu xếp xong nằm ở trên giường ngửi được hương vị trên người hắn tâm mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chỉ chốc lát đã ngủ thật say.
Nhìn Bất Hối trong lòng ngủ say mày vẫn nhăn lại, trong mắt Chiến Cảnh Thiên hiện lên một tia đau lòng, hắn muốn để cho nàng an tâm ở bên cạnh hắn, nhưng như vậy không thể làm cho nàng vui vẻ, nhưng thấy nàng mỗi ngày vất vả như vậy lại thấy đau lòng. Xem ra, chỉ có thể âm thầm giúp nàng.
Ngày thứ hai khi Bất Hối đã tỉnh lại đã sắp buổi chiều, đơn giản rửa mặt chải đầu, ăn một chút đồ ăn liền qua tìm Chiến Cảnh Thiên, nàng tin tưởng bên kia nhất định có kết quả.
Chiến Cảnh Thiên vẫn bị Hoa Thiên Thần ép buộc ngâm mình trong dược thùng, thấy Bất Hối đến đây trên mặt lộ ra mỉm cười.
Bất Hối đối với hắn ôn nhu cười, đi đến bên cạnh dược thùng thử thử nhiệt độ, thấy bên trong có chút lạnh lại thêm vào một chút nước ấm, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: "Sự tình tra thế nào, là ai, mục đích là cái gì?"
Nghe vậy, khuôn mặt Chiến Cảnh Thiên vừa tươi cười lại âm trầm xuống, hắn không nghĩ tới Bất Hối đánh bậy đánh bạ lại chạm phải sự tình lớn như vậy.
Thấy vẻ mặt nàng tò mò cũng không muốn gạt nàng, đem kết quả điều tra nói một lần: "Đêm qua sau khi chúng ta rời đi, Vô Ảnh dẫn người tới chỗ cửa hàng cẩn thận dò xét một lần, ở dưới đất lại phát hiện một cái mật đạo."
"Mật đạo? Thông đến đâu?" Bất Hối kinh ngạc hỏi, nàng biết vì sao Chiến Cảnh Thiên nhíu mày, đã phát hiện mật đạo thì sự tình thật sự là nghiêm trọng.
Đối với Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên vẫn chưa có bất kỳ cái gì giấu diếm, nói tiếp: "Thông tới ngoài thành, phụ cận quân quân doanh của Lâm tướng."
"Lâm tướng quân?"
Bất Hối trong lòng nghĩ đến nam nhân nhìn thấy trên đường ngày đó, hắn đào mật đạo làm cái gì?
"Nếu có người từ trong mật đạo này vô thanh lẻn vào thành sẽ mang đến uy hiếp vô cùng cho hoàng thất." Thấy nàng nghi hoặc, Chiến Cảnh Thiên giải thích một phen.
Nghe vậy, Bất Hối nội tâm cả kinh.
Lúc này mới minh bạch vì sao người phía sau phải tốn khí lực lớn như vậy. Nếu nàng không hiện ra, chuyện ma quái ở địa phương kia sẽ đồn đại cũng càng ngày càng nhiều, sau cùng dân chúng xung quanh sẽ dần dần rời đi, người phía sau có thể lặng yên không một tiếng động mua lại nơi này, từ từ nơi này sẽ trở nên vắng vẻ.
Đợi đến một ngày muốn mưu phản, vô số đại quân từ nơi này xuất hiện, hậu quả có thể tưởng tượng ra được.
Xem ra, là có người muốn giang sơn Chiến gia!
"Người phía sau là Lâm tướng quân?" Bất Hối nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên đường ngày đó, nàng đối Lâm tướng quân rất có hảo cảm, không tin hắn là người như thế.
Chiến Cảnh Thiên nhíu mi, hắn cũng không tin là Lâm tướng quân, bọn họ cùng là Chiến thần trên chiến trường, được mọi người kính nể. Hơn nữa, Lâm tướng quân là cháu ruột Thái Hoàng Thái Hậu, làm sao có thể phản bội?
"Sự tình còn chưa tra rõ ràng, chẳng qua người có thể vô thanh vô thức ở trên địa bàn của hắn đào đường hầm quá ít."
Bất Hối hiểu ý của hắn, nhưng nàng vẫn không tin tưởng, điểm đáng ngờ trong này quá nhiều: "Ta cảm thấy tối hôm qua chúng ta phát hiện quá mức dễ dàng, dường như đối phương cố ý. Nếu lúc ấy sau khi xuất hiện vết máu, đối phương liền rời đi, tin tưởng chúng ta bây giờ còn không tìm được mấu chốt. Ngươi nói, có thể là có người cố ý hãm hại Lâm tướng quân hay không?"
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cho người tiếp tục tra. Chỉ là, ngươi phải chọn cửa hàng một lần nữa, trải qua đêm qua, sợ là không ai dám đi nơi đó." Trong lòng Chiến Cảnh Thiên đã có một chỗ có thể đem nơi đó cho nàng, sớm biết như vậy đã trực tiếp cho nàng.
Nghe vậy, Bất Hối nghĩ lại đêm qua biểu tình những người đó khi phát hiện vết máu không chỉ sợ hãi mà còn trải qua chuyện ma quái nhưng chân tướng lại không thể công khai, đã hao phí khí lực lớn như vậy lại cứ như vậy buông tha?
"Nếu là chuyện ma quái, như thế, ngày mai ta tìm người bắt quỷ, bắt được quỷ, không phải là xong sao" Bất Hối nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu, ghé vào tai Chiến Cảnh Thiên nói một lần, hai người đều nở nụ cười vui vẻ.
Từ chỗ Chiến Cảnh Thiên trở về, Bất Hối để Phượng Yêu truyền tin tức ra ngoài cho Bách Lý Hề, nói hai ngày này nàng có một số việc, hai ngày sau sẽ mở tiệc chiêu đãi hắn, còn chuyện khác liền để cho Triệu chưởng quỹ hỗ trợ, nếu chung quanh có cửa hàng muốn bán thì đều nhận lấy, cho thêm chút bạc. Dù sao những người đó sống cũng không dễ dàng.
*
Hai ngày thời gian rất nhanh đi qua, người của Chiến Cảnh Thiên rốt cục làm xong máy hút khói, Bất Hối thí nghiệm một phen, phát hiện trong đó một chỗ hiệu quả không được như ý, lại thay đổi một chút để cho những người đó tiếp tục làm, bất quá, này toàn bộ đều là gạt Chiến Cảnh Thiên .
Chiến Cảnh Thiên lúc trước đáp ứng với nàng, hắn không thể chủ động đi điều tra nàng làm cái gì, cho nên, hắn hiện tại cũng không biết nàng rốt cuộc đang bận rộn cái gì. Tuy hắn hỏi một câu có thể biết kết quả nhưng vì tôn trọng nàng hắn vẫn nhịn xuống.
"Tới, uống thuốc, Hoa Thiên Thần nói thương tổn của ngươi hai tháng nữa là có thể hoàn toàn khôi phục." Bất Hối đem một chén dược uy hắn uống hết, vui vẻ nói, đây chắc chắn là tin tức tốt.
"Đừng nghe hắn, ta hiện tại đã tốt rồi, ngày mai mang ngươi ra ngoài săn thú thế nào." Chiến Cảnh Thiên trong lòng thật sự là tò mò cực kỳ, nghĩ lại các loại biện pháp moi ra nàng đang làm cái gì mà thần thần bí bí.
Bất Hối đặt chén sang một bên, cự tuyệt nói: "Ngày mai không được, ngày mai còn có chút việc."
Chiến Cảnh Thiên từ trong dược thùng đứng lên, lau khô người, phủ thêm y phục, từ phía sau ôm chặt nàng, đầu tựa vào bên tai nàng, một bàn tay nhẹ nhàng nghịch lọn tóc của nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Có chuyện gì so với ta còn trọng yếu hơn?"
Nghe thanh âm của hắn, trên người Bất Hối không tự giác có phản ứng, không có việc gì hấp dẫn nàng làm gì, quay đầu trợn mắt nhìn hắn nhưng vừa liếc mắt một cái liền làm hại ánh mắt của nàng không đành lòng chuyển đi.
Hắn vừa mới từ trong dược thùng bước ra, trên tóc còn có những giọt nước chưa lau khô theo lọn tóc rơi xuống, y phục lỏng lẻo khoác trên người, cổ áo mở ra, giọt nước từ yết hầu trượt xuống dưới, chảy xuống vòm ngực màu đồng cổ rắn chắc của hắn.
Nhìn thấy vậy, Bất Hối ra sức nuốt một ngụm nước miếng, nam nhân này thực yêu nghiệt!
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày hắn đều thay quần áo như vậy, hơn nữa, thân thể hắn nàng cũng không phải lần đầu tiên thấy nhưng lần này lại rung động lớn nhất. Một bức tranh mĩ nam tắm hấp dẫn mỗi một dây thần kinh của nàng, liếm liếm môi hơi chút khô khốc, quay người ôm lấy hắn, một cái tay mềm mơn trớn giọt nước trước ngực hắn. . . . . .
"Ngày mai không mang ta theo được sao? Chúng ta đã lâu không cùng một chỗ." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp trầm, mơ hồ mang theo một tia ý vị làm nũng, tràn ngập vô hạn quyến rũ.
"Được." Trong đầu Bất Hối bởi vì thanh âm của hắn đã hoàn toàn trống rỗng, một câu đồng ý.
"Đêm nay, lưu lại với ta được không?"
Thấy nàng có bộ dáng này, Chiến Cảnh Thiên tiếp tục quyến rũ, nhẹ nhàng ôm nàng một cái, hai cỗ hỏa nhiệt dính sát vào nhau không ngừng ma xát, nhiệt độ trong không khí tiếp tục tăng lên.
"Được."
Đối với lời nói của hắn, nàng hoàn toàn không cự tuyệt được, ngực bùm bùm nhảy, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Khóe miệng Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng gợi lên, hơi cúi người xuống bế nàng lên đi tới giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi đè thân mình lên, cảm thụ được thân
Bất Hối mấy ngày nay luôn ở trong phủ chờ tin tức, hiện tại vừa nghe lập tức thấy hào hứng, nàng cần tới nhìn xem rốt cuộc là người phương nào tác quái.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời cao cao, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, trận đại tuyết đêm qua đã bắt đầu tan ra, trên mặt đất rất trơn ướt, người trên đường rất nhiều, xe ngựa đi lại vô cùng khó khăn, "Hôm nay cực kỳ ấm áp, tuyết vừa rơi đã tan làm đường thật khó đi." Phượng Yêu nhìn đi chậm như vậy nhịn không được oán giận, trong lòng sốt ruột phát điên, lại chỉ có thể ở trên đường lãng phí thời gian.
Bất Hối cũng không quá để ý, dù sao chuyện cũng đã đã xảy ra, cho dù bây giờ đi cũng đã muộn.
Xe ngựa thong thả hướng trong Hoàng Thành chạy tới, Phượng Yêu sợ Bất Hối sốt ruột liền kể lại đại khái sự tình, nàng cũng là nghe Bách Lý Hề nói, cụ thể cũng không rõ ràng.
"Cái gì? Không phát hiện xuất hiện như thế nào." Nghe Phượng Yêu nói xong, Bất Hối kinh ngạc hỏi, nàng không nghĩ tới ngau cả Bách Lý Hề cũng không điều tra ra!
Bách Lý Hề từ khi năm tuổi đã lên núi Thanh Phong theo Thanh Phong đạo trưởng học nghệ, cho dù là kỳ môn độn thuật, cơ quan ám khí hay là võ công đều được Thanh Phong đạo trưởng chân truyền, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra thì năng lực người phía sau kia thể lớn hơn nữa.
"Sư muội!" Xe ngựa rốt cục đến nơi, đường phố cũng đã bị người vây đầy, cho nên chỉ có thể xuống xe đi vào, chờ tới khi đến cửa hàng, Bách Lý Hề liền chạy tới, hắn vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Quây bên ngoài cửa hàng là dân chúng cùng chưởng quầy, tiểu nhị đều đang nghị luận không ngớt, phần lớn nói là cái gì oan hồn lấy mạng các loại.
Bất Hối nhìn phía trên cửa hàng có mấy chữ to viết bằng máu ‘Trả mạng cho ta’, còn có một dấu tay bằng máu, tuy phát hiện vào buổi sáng nhưng bây giờ vẫn đang nhỏ máu, thật là khủng bố.
Thấy vậy sắc mặt Bất Hối cũng tối sầm xuống, gật gật đầu với Bách Lý Hề, ý bảo đi vào bên trong nói chuyện.
Những dân chúng vây xem đều biết Bất Hối, cho nên thấy nàng đến đây liền nhao nhao xông tới ngăn các nàng ở cửa.
"Vị công tử này, hôm nay ngươi không nhìn thấy chuyện gì sao?"
"Nhanh nói cho chúng ta một chút đi, chúng ta sống ở gần đây, mỗi ngày đều nhìn thấy vết máu này, buổi tối cũng không dám đi tiểu đêm."
"Đúng vậy, con ta gần đây mỗi đêm đều khóc rống, có phải thật sự có quỷ hồn hay không?"
"Nếu vẫn tiếp tục như vậy chúng ta cũng không dám ở lại. Công tử, ngươi có mua cửa hàng hay không, cửa hàng của ta cũng bán cho ngươi."
. . . . . .
Bất Hối nhìn những người này quả thật đều là dân chúng, không giống như là có người cải trang, hơn nữa, sắc mặt mọi người cũng không được tốt. Xem ra chuyện này đối với bọ họ ảnh hưởng rất lớn, mấy cửa hàng xung quanh cũng bởi vì chuyện chỗ này mà làm ăn không được, ngay cả phố gần đây cũng rất ít người tới, rất nhiều tiểu thương ngại không buôn bán được nên đã chuyển đến các đường phố khác.
"Mọi người yên tâm, chuyện này nha môn chúng ta cùng nhất định có thể tra ra. Điều này hiển nhiên là có người muốn làm cho mọi người khủng hoảng, mục đích là thu mua nhà cửa của các ngươi với giá thấp, ngàn vạn không nên bị lừa." Bất Hối trên mặt là nụ cười ôn hòa, đối với mọi người trấn an.
Hoàng Thành là địa bàn của Chiến Cảnh Thiên, nàng không hy vọng xuất hiện bất kỳ náo động gì.
Có lẽ người phía sau kia thật nghĩ đến dẫy phố này.
Vì một cửa hàng cũng không đến mức phí khí lực lớn như vậy, nhưng chuyện hôm nay xem ra rất có thể là vì cả dãy phố này. Nếu thật sự là như vậy thì Sở Mạc là đối tượng hoài nghi đầu tiên.
Bất Hối nói giống như một viên đá nhỏ rơi vào trong nước, nổi lên gợn sóng trong lòng dân chúng xung quanh.
"Ta thấy vị công tử này nói rất đúng, cũng không thể để cho người phía sau thực hiện được."
"Công tử, ngươi nói nên làm thế nào? Nếu không chúng ta buổi tối thay phiên gác đêm đi!"
. . . . . .
Bất Hối phất phất tay đối với đám người đang xôn xao ý bảo im lặng, chậm rãi mở miệng nói: "Hiện tại chưa cần mọi người hỗ trợ. Nếu cần, tại hạ nhất định sẽ không khách khí."
Nghe Bất Hối nói xong, tâm những người đó buộc chặt dần dần an ổn lại. Không biết vì sao bọn họ đều tin tưởng Bất Hối, liền về nhà chờ tin tức đi.
"Sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi thật sự không thấy được?" Đi vào trong phòng vừa ngồi xuống, Bất Hối lập tức hỏi.
Nghe vậy, Bách Lý Hề mày nhíu lại càng sâu, khuôn mặt tuấn tú luôn teo nụ cười ôn hòa trở nên âm trầm dị thường, đối với Bất Hối gật gật đầu: "Đêm qua ta cùng Triệu chưởng quỹ chơi cờ mãi cho đến rạng sáng, khi đó vết máu này còn chưa xuất hiện, nhưng sáng hôm nay vừa tỉnh dậy liền phát hiện. Vài đêm gần đây ta đều chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, vẫn chưa ngủ say, cho nên, nếu thực có người xuất hiện cho dù khinh công hắn tốt ta cũng có thể nhận thấy được."
"Canh ba đêm qua ta vẫn đi tiểu đêm một lần, khi đó toàn bộ vẫn bình thường." Triệu Đình Xương cũng nhíu mày nghĩ lại, mấy ngày nay hắn vẫn cùng Bách Lý Hề ở tại chỗ này, hắn cũng có chút võ công, tuy không phải rất cao, nhưng chỉ cần có động tĩnh cũng có thể nghe được, huống chi cùng lúc ở trong nhà, trên tường đều xuất hiện vết máu, nếu thực có người thì như thế nào có thể không phát hiện?
"Trước tìm người đem những vết máu này rửa sạch, đêm nay nhìn xem đi." Bất Hối hiện tại cũng muốn nhìn xem vết máu này rốt cuộc là xuất hiện như thế nào, chỉ có thể chờ xem.
Rất nhanh, Triệu Đình Xương liền sai người xử lý, nếu vẫn tiếp tục như vậy, những người xung quanh đó sớm hay muộn đều bị dọa chạy.
Bất Hối lại nhìn nhìn vết máu trong phòng, dùng tay quyệt lấy một chút đưa lên mũi ngửi, mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, gắt gao nhíu mày, thật là máu người, xoay người trở về ngồi phía trước Bách Lý Hề nói: "Đêm nay ta cũng ở tại chỗ này, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
"Tiểu thư, ngươi như thế nào có thể lưu lại? Vẫn nên để Phượng Yêu lưu lại đi." Vừa nghe quyết định của nàng, Phượng Yêu lập tức cắt ngang, nàng thấy nơi này cực kỳ dọa người, chỉ cảm thấy phía sau lưng vù vù tỏa ra gió lạnh, nếu đây không phải là cửa hàng của tiểu thư, chắc chắn một khắc cũng không muốn nán lại trong này.
"Hai người các ngươi đều không thể lưu lại, buổi tối ta cùng Triệu chưởng quỹ thay phiên gác đêm, cũng không tin ở trước mặt chúng ta lại dám không coi vào đâu mà phát sinh loại chuyện này!" Bách Lý Hề cũng không muốn Bất Hối đợi ở chỗ này, trong trí nhớ của hắn lá gan Bất Hối rất nhỏ, lần này tuy biến hóa rất lớn nhưng hắn vẫn không muốn nàng tiếp xúc đến những thứ này quá nhiều.
Bất Hối nghĩ nghĩ, nếu thật sự là Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương gác đêm, nàng ở lại chỗ này quả thật không có tác dụng gì, lập tức gật đầu: "Vậy lại phiền sư huynh."
"Yên tâm đi, chuyện này sư huynh nhất định sẽ vì ngươi điều tra ra nguyên nhân." Sắc mặt Bách Lý Hề lại khôi phục lại ôn nhuận, đối Bất Hối đảm bảo nói.
Sau khi đã có quyết định, Bất Hối tính toán trở lại Vương Phủ, chuyện ma quái này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cho nên, nàng phải đi về tiếp tục ngẫm lại phương án trang hoàng, còn có như thế nào giải quyết vấn đề máy hút khói.
Thời điểm các nàng đi ra, vết máu trong phòng đã được xử lý sạch sẽ, mặt đất dùng nước lau lại vài lần, lại đốt huân hương, mùi máu tươi đã không còn dày đặc, Bất Hối vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của Triệu Đình Xương, sau khi nói với hắn một tiếng mới đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy mấy tiểu nhị đang chà lau vết máu bên ngoài nghị luận, đình chỉ cước bộ, nghe ngóng.
"Này, ngươi nói đây có phải là Quỷ Hồn làm hay không?"
"Xuỵt, đừng nói nữa, quái dọa người."
"Đúng vậy, nếu không phải vì trả tiền công cao Lão Tử mới không thèm để ý."
"Oa, vết máu này càng lau càng nhiều, sẽ không thật là?"
"Đúng là, trong phòng kia hảo hảo xoa xát!"
. . . . . .
Nghe vậy, trong đầu Bất Hối giống như có cái gì hiện lên nhưng lại quá nhanh, nàng muốn bắt lại không bắt được. Khẩn trương đi ra ngoài, nhìn xem có thể tìm lại được linh cảm vừa rồi hay không.
Bên ngoài đại môn hiện tại cũng đã lau sạch sẽ, những vết máu trên tường cũng đã biến mất, ánh mặt trời chiếu lên trên hiện ra ánh sáng, cảm giác rực rỡ hẳn lên.
"Chưởng quầy, chúng ta đã lau sạch sẽ."
Mấy tên tiểu nhị tạm thời vừa thấy Bất Hối ra ngoài, khẩn trương đi tới đối với Triệu Đình Xương nói. Bọn họ là Triệu Đình Xương thuê về, cho nên, muốn nhanh tìm hắn lấy bạc rồi rời khỏi nơi này, tuy vết máu đều được lau sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác sởn gai ốc.
Bất Hối lại nhìn nhìn vách tường cùng trên cửa, thật sự là không phát hiện gì, chỉ có thể mang Phượng Yêu trở về.
Trên đường trở về, Phượng Yêu nhìn Bất Hối lâm vào trầm tư, có chút do dự có nên mở miệng hay không, sau cùng, hạ quyết tâm nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta liền đổi chỗ khác đi, nơi này cho dù tìm được người phía sau cũng không ai dám tới ăn cơm."
Nghe vậy, Bất Hối mới từ trầm tư tỉnh lại, nàng vẫn cảm thấy cửa hàng kia lộ ra cổ quái, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào, hiện tại bị Phượng Yêu làm đứt đoạn suy nghĩ.
Vén rèm xe ngựa lên nhìn đám người xung quanh tới lui, trong lòng suy nghĩ, điều Phượng Yêu nói nàng không phải chưa nghĩ tới, nàng muốn mở của hàng thịt nướng, nhưng hiện tại như vậy cho dù có một ngày chân tướng rõ ràng vẫn sẽ lưu lại bóng ma trong lòng mọi người.
Nhưng chỉ như vậy mà buông tha nàng lại không cam lòng, thật không dễ dàng tìm được mặt tiền tốt như vậy, như thế nào có thể dễ dàng buông tha?
"Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp." Bất Hối đối với Phượng Yêu cười nhạt nói, như là nói cho nàng nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe.
Phượng Yêu muốn khuyên nhưng vẫn nhịn xuống, nàng nên tin tưởng tiểu thư mới đúng, từ sau lần bị thương này tỉnh lại, nàng thấy tiểu thư cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, thông minh, thận trọng, dường như toàn bộ sự tình đều không làm khó được nàng.
"Phượng Yêu tin tưởng tiểu thư!"
"Tốt, lát nữa trở về, ngươi theo giúp ta đến phòng bếp đi." Bất Hối quyết định trước làm ra thịt nướng, đợi giải quyết xong chuyện trong cửa hàng, vấn đề bên này cũng cần phải giải quyết hảo.
Phượng Yêu sợ Bất Hối suy nghĩ quá mức trầm trọng, cho nên nói rất nhiều truyện cười, khi hai người đang vui vẻ cười, bên ngoài xe ngựa lại truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
"Công tử, công tử bên trong xe, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt. . . . . ."
Bất Hối không cần nhìn cũng biết là ai, nàng thật không biết người này tại sao vẫn đi theo nàng, hắn một mực ở bên ngoài hô, bất đắc dĩ chỉ có thể bị ép dừng xe.
"Ngươi ——" Phượng Yêu thấy Bất Hối tức giận, trong lòng cũng đầy hỏa, nàng thâth không dễ dàng mới làm tiểu thư vui lên, tên khất cái đáng ghét này như thế nào lại tới nữa, nhấc màn xe lên chui ra ngoài, vừa muốn chửi ầm lên đối với người tới nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương những lời định nói trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.
Chỉ thấy bên ngoài xe ngựa đứng một vị quý công tử mặc tử sắc cẩm bào, khuôn mặt so với nữ nhân còn trắng nõn mịn màng hơn, đường nét cũng không phải hết sức rõ ràng, có chút nhu hòa nhưng không hề có vẻ nữ tính. Mày dày đậm thoáng giương lên, lông mi dài đen nhánh hạ xuống che đi đôi mắt đen tuyền thâm thúy, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng đỏ có độ dày vừa phải làm người ta choáng váng.
Bất Hối thấy Phượng Yêu đứng bất động ở cửa xe ngựa, nghi hoặc cũng vén rèm lên dò xét ra ngoài, vừa thấy nam nhân kia trong lòng chỉ có hai chữ, yêu nghiệt!
Bởi vì hắn xuất hiện, trên đường phố vốn đã chật chội lại càng thêm chật, vài thiếu nữ mơ mộng, đại nương đang mua đồ ăn đều hướng về phía hắn lộ vẻ háo sắc.
"Vị công tử này quá anh tuấn!"
"Cũng không phải sao, nam nhân trong nhà chúng ta ngay cả một đầu ngón chân của hắn cũng không bắng."
"Cũng không bằng Chiến vương trong lòng ta!"
. . . . . .
Nam tử kia vốn đang rất đắc ý, nhưng nghe đến phía sau có người nói hắn vẫn không bằng Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa quay đầu chửi ầm lên, bất quá nhìn Bất Hối ở trước mặt hắn vẫn nhịn xuống.
"Ngươi là tên khất cái kia?" Phượng Yêu thấy Bất Hối cũng ra đây, rốt cục phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi, nàng như thế nào cũng không dám tưởng tượng lại có thể là cùng là một người, chẳng lẽ thanh âm là bắt chước?
"Công tử, sao ngươi lại tìm một gã sai vặt ngốc như vậy, nếu không ngươi thu ta đi, ta khẳng định so với nàng thông minh hơn."
Bất Hối ra ngoài đều là toàn thân nam trang, cho nên mới đem Phượng Yêu nói thành gã sai vặt.
"Đi thôi." Bất Hối không để ý hắn, xuống xe ngựa mang theo Phượng Yêu trực tiếp hướng một tửu lâu bên cạnh đi đến, nàng xem như đã hiểu, nam nhân này không đạt mục đích thề không bỏ qua, nếu nàng một ngày không mời hắn ăn cơm, hắn sẽ vẫn bám lấy nàng.
"Uh`m? Đi đâu?" Người này rõ ràng không bắt kịp tiết tấu của Bất Hối, sững sờ tại chỗ hỏi.
Nghe vậy, Phượng Yêu rốt cục có thể báo thù, khinh bỉ nói: "Không thấy công tử nhà ta đi đến tửu lâu sao, đương nhiên là mời ngươi ăn cơm, thực ngu dốt!" Nói xong một câu này tâm lý rốt cục thư thái, ai bảo hắn vừa rồi nói nàng ngu dốt.
"Ta gọi là Nam Cung Tuyệt, công tử xưng hô như thế nào." Nam Cung Tuyệt vừa nghe, vội vàng hưng phấn đi theo bên cạnh Bất Hối tự giới thiệu.
"Phong Thập Tam." Bất Hối không có hứng thú đối hắn gọi cái gì, nàng chỉ hy vọng ăn xong bữa cơm này hắn nhanh ly khai, về sau đừng gặp lại.
"Phong Thập Tam!" Nam Cung Tuyệt ở trong miệng niệm một lần, tiếp theo lắc lắc đầu, trực tiếp kêu tên lại không quen, đột nhiên trước mắt sáng lên nghĩ tới một cách xưng hô, vẻ mặt vui vẻ đối với Bất Hối kêu lên: "Tiểu Phong Phong."
Xì!
Vừa nghe đến tên này, Bất Hối thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Nhìn vẻ mặt Nam Cung Tuyệt đắc ý, Bất Hối lông mày giơ lên, lạnh giọng nói: "Ngươi nếu dám kêu như vậy, ta liền giết ngươi."
Đối với Bất Hối đột nhiên tức giận, Nam Cung Tuyệt ủy khuất vỗ vỗ ngực, nữ nhân này cũng quá mạnh mẽ!
Bất quá, hắn chính là thích mạnh mẽ.
"Nếu ngươi không thích ta liền đổi cái khác, gọi ngươi Phong Nhi như thế nào? Ngươi đồng ý liền kêu ngươi Phong Nhi. Phong Nhi hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Nam Cung Tuyệt không hề để ý tới sắc mặt Bất Hối càng ngày càng đen, thấy Bất Hối ngừng lại xoay người trở về liền lôi kéo cánh tay Bất Hối hướng tửu lâu đi đến.
Tuy rất muốn kéo tay nàng, nhưng vì mạng nhỏ vẫn là thôi đi.
"Gọi tên ta." Bất Hối hất tay hắn ra, câu nói vừa dứt, dẫn đầu vào tửu lâu.
Hiện tại cũng không phải thời gian ăn cơm, cho nên cũng không có nhiều người, nhưng bộ dạng Nam Cung Tuyệt quá mức yêu nghiệt, vì đề phòng không bị một đám hoa si vây xem, quyết định chọn một gian phòng.
" Phong Nhi, ta cảm thấy chúng ta thật có duyên, mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp phải." Nam Cung Tuyệt vừa vào phòng, đoạt lấy khăn lau trong tay tiểu nhị đem ghế dựa lau lại một lần, sau đó mới để Bất Hối ngồi xuống, tiếp theo cũng lau ghế cho mình, sau cùng đem khăn lau ném cho tiểu nhị, ra lệnh: "Lau cho nàng."
Phượng Yêu trong lòng tức giận, nam nhân này lòng dạ thực hẹp hòi, so với Hoa Thiên Thần còn ác liệt hơn, phải để tiểu thư cách hắn xa một chút.
"Là có duyên hay là cố ý, ta nghĩ trong lòng ngươi rõ ràng đi?" Bất Hối cười lạnh, hắn xuất hiện nhiều lần như vậy, thực sự là trùng hợp sao?
"Người ta không phải là muốn cùng ngươi làm bằng hữu sao, ta tới Hoàng Thành này lạ nước lại cái, đương nhiên muốn tìm một người làm bằng hữu, từ lần đầu tiên nhìn thấy công tử liền nhớ mãi không quên, cho nên mỗi ngày đều chờ công tử tại chỗ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng hai lần trước công tử chê ta ăn mặc quá cũ nát cũng không thèm nhìn người ta. . . . . ." Nam Cung Tuyệt hối hận nói không ngừng, giống như thật có có chuyện như vậy.
Nghe vậy, khóe miệng Bất Hối giật giật, nàng mở miệng một tiếng công tử, hẳn không là đoạn tụ chứ?
Nam Cung Tuyệt thấy Bất Hối không phản ứng, nói tiếp: "Cũng may ta thông minh, hôm nay đi trộm một kiện y phục, sau đó tắm trong hồ, đổi cách ăn mặc một phen công tử liền để ý ta."
Hắn nói một cách tự nhiên không hề thấy hổ thẹn khi đã trộm đồ, mà bộ dáng lại rất tự hào.
Vừa lúc tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên nghe được, đồ ăn trong tay thiếu chút nữa ném ra ngoài, nhìn ba người Bất Hối hết sức quái dị, như là sợ các nàng trộm quần áo của hắn.
"Ngươi là cái ánh mắt gì, ta mới không thèm trộm y phục của ngươi, không biết có bao nhiêu bẩn." Nam Cung Tuyệt giống như nhìn thấu tâm tư tiểu nhị, trực tiếp đã nói ra, tiểu nhị kia sắc mặt đỏ lên, đặt đồ ăn lại liền đi, ba vị gia này ăn mặc đều tốt như vậy, làm sao có thể là tặc?
Đối với một loạt phản ứng của Nam Cung Tuyệt, Bất Hối mơ hồ cảm thấy hôm nay mời hắn ăn cơm là một quyết định sai lầm, người này nói không chừng về sau lại trên nàng.
Đồ ăn rất nhanh liền đưa lên, Bất Hối không có khẩu vị gì, trong lòng vội vã muốn hồi phủ, nàng còn có chuyện phải làm, nhưng Nam Cung Tuyệt lại không sốt ruột, ăn một cách chậm rãi từ từ, thỉnh thoảng lại thưởng thức một chút, thấy Bất Hối không ăn lại gắp cho nàng: "Ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy như vậy."
Nửa canh giờ sau, khi Bất Hối sắp bạo phát, Nam Cung Tuyệt rốt cục ăn xong, một bộ cực kỳ thỏa mãn.
Bất Hối cũng rốt cục chịu đủ, người này không đứng đắn, lại nói quá nhiều, thật sự là không muốn nhẫn nhịn nữa, mang Phượng Yêu cường ngạnh li khai. Nhìn Bất Hối rời đi, Nam Cung Tuyệt cũng không đuổi theo, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hôm nay đã có tiến triển rất lớn, tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ quen mình.
*
Trở lại Vương Phủ, Bất Hối liền mang tiểu Huệ cùng Phượng Yêu xuống phòng bếp, còn đuổi những người khác ra ngoài, có các nàng hỗ trợ còn đáng tin hơn Chiến Cảnh Thiên.
"Tiểu thư, làm thịt như vậy ăn thật ngon. Khụ khụ. . . . . . Chỉ là, khói thật lớn, làm tiểu Huệ sặc đến nước mắt cũng đã chảy ra."
Phượng Yêu lau nước mắt trên mặt, cũng ai oán nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta mở cửa sổ chút đi."
Các nàng ở phòng bếp một canh giờ mới chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thịt nướng cần có, vừa lúc bàn nướng làm được mấy cái, các nàng mượn tới thử xem, khi bắt đầu vẫn rất thuận lợi nhưng khi mỡ trong thịt rơi xuống than lửa, khói đặc hơn xuất hiện.
Nếu là những rau dưa, thịt bò dê cũng không sao, khi nướng thịt heo khói liền dày đặc, nhưng trong những thịt này vẫn là thịt heo ăn ngon nhất.
"Mở ra đi." Cũng thấy khói thật sự quá lớn, cùng Chiến Cảnh Thiên hôm qua hỏa thiêu phòng bếp không kém nhiều lắm.
Đóng cửa sổ chính là sợ hương vị tràn ra bị Chiến Cảnh Thiên cùng Hoa Thiên Thần ngửi được, như vậy sẽ không thấy ngạc nhiên nữa, hiện tại thật sự là quá hun người, chỉ có thể mở cửa sổ .
Cửa sổ vừa mở ra, không khí tươi mới thổi vào, khói trong phòng lập tức tràn ra ngoài, phải mất khoảng một nén nhang khói trong phòng mới tan hết.
"Nếu không, chúng ta lại đóng lại một lát." hai tay Tiểu Huệ run rẩy lại một lần nữa kẹp lên một khối thịt nướng đưa tới trong miệng.
Phượng Yêu nhìn đến bộ dạng nàng, trêu ghẹo nói: "Ngươi xem ngươi đã đông lạnh thành cái bộ dáng này mà vẫn không quên ăn."
Cửa sổ mở ra, tuy khói đi ra ngoài nhưng không khí lạnh lại thổi vào, Phượng Yêu cùng Bất Hối cũng có công phu nên không thấy lạnh, nhưng lại đem tiểu Huệ đông lạnh, trên người đã khoác hai kiện áo mà vẫn lãnh phát run.
"Ha ha, này so với cái lẩu ăn cũng không tệ!" Khi Bất Hối thử nấu lẩu cũng để tiểu Huệ hỗ trợ, lúc ấy nàng nếm qua lại cảm thán đó là đồ ăn ngon nhất trên đời này, không nghĩ tới không bao lâu lại được ăn thịt nướng.
Sau khi các nàng đã ăn xong, tiểu Huệ cùng Phượng Yêu thu dọn sạch sẽ nơi này, một dấu vết nướng thịt cũng không có. Bữa cơm này ăn xem như cực kỳ kín đáo, Chiến Cảnh Thiên không biết vì sao không đi tìm, Hoa Thiên Thần so với mũi chó lại vẫn thính hơn cũng không tìm tới.
Bất Hối nghĩ một chút, từ lần trước Bách Lý Hề bắt mạch cho Phượng Yêu nói thân thể nàng đã khôi phục hoàn toàn, Phượng Yêu đi tìm Hoa Thiên Thần một lần về sau hắn liền không tới nữa.
Toàn bộ đều đã thu thập xong, Bất Hối mang theo các nàng đi đến trong viện Thính Vũ các, nơi này đã được cải tạo thành một nhà trồng rau dưa, nếu muốn làm thịt nướng, các loại rau này là không thiếu được, cho nên, khi Bất Hối nghĩ đến làm thịt nướng liền sai người trồng ở bên trong này, hiện giờ đã có thể thu hoạch.
"Oa! Tiểu thư, Diệp Tử ở đây thật tốt." Phượng Yêu vây quanh từng dãy rau hưng phấn kêu lên, nàng nói Diệp Tử chính là rau xà lách ở hiện đại, chỉ là cách gọi bất đồng mà thôi.
"Tiểu thư, sao người có thể nghĩ ra cách kỳ diệu như vậy? Từ trước đến nay không biết mùa đông còn có thể ăn rau tươi." Tiểu Huệ cũng rất hưng phấn, nơi này là nàng cùng Phượng Yêu chăm sóc, hiện tại tăng trưởng tốt như vậy đặc biệt cao hứng.
Đối với vấn đề này, Phượng Yêu cũng rất tò mò.
Núi Thanh Phong ở gần Phượng quốc, Phượng quốc một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, cho nên tùy thời đều có thể có rau tươi mới, nhưng Chiến quốc lại không giống, nơi này mùa đông chỉ có một số loại rau mà thôi, đồ ăn tươi mới chỉ có cải trắng, cái khác đều là đồ ăn phơi khô.
Nghe vậy, Bất Hối cười nhạt không nói, nàng có thể nói loại phương pháp này là ở hiện đại mọi người biết không!
"Các ngươi đừng quên ngày mai qua trông coi, về sau này đồ ăn cũng không thể gián đoạn." Chiến Cảnh Thiên cho Bất Hối toàn quyền sử dụng Tây Uyển, nơi đó cũng không có ai ở lại rất lớn, nàng tính toán đem nơi đó tạm thời cải tạo thành nhà trồng rau, đợi đến lúc thời cơ chín muồi là có thể liên hệ một chút dân chúng tiến hành gieo trồng vào mùa đông, như vậy chẳng những có thể đảm bảo cung ứng rau dưa cho quán thịt nướng, cũng có thể để cho dân chúng vào mùa đông cũng có thể kiếm được bạc.
Khi những thứ này cũng kiểm tra tốt, Bất Hối trở về ngủ một lát, khi tỉnh lại trời đã có chút tối sầm, gọi tiểu Huệ tới hầu hạ nàng rời giường, thu thập một chút hướng về nơi ở của Chiến Cảnh Thiên đi đến, trong lòng thở dài, nàng vốn là muốn cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng ngày ngày đều làm hết cái này đến cái kia, buổi tối lại còn phải bồi vị gia này.
"Ngươi đã đến rồi, mau ngồi xuống, đoán xem đêm nay ăn cái gì?" Nàng vừa đi vào, Chiến Cảnh Thiên liền đầy mặt ý cười lôi nàng đến trước bàn ngồi xuống thần thần bí bí.
Nhìn mặt bàn trống trơn, Bất Hối trêu ghẹo nói: "Hẳn không để cho ta ăn cái bàn đi?"
"Đảm bảo ngươi không thể tưởng được!" Chiến Cảnh Thiên sủng ái xoa xoa tóc của nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài, chỉ một lát đã thấy bê một cái mâm lớn, trên mâm bày một cái gói lớn đen tuyền, không biết bên trong là cái gì.
"Đây là?" Cẩn thận nhìn kia túi lớn màu đen kia, Bất Hối cảm thấy có chút nhìn quen mắt, hình như đã thấy ở nơi nào đó.
"Đoán xem, đoán đúng thì đêm nay ta bồi ngươi, đoán sai tối hôm nay phải ở lại chỗ này với ta."
Bất Hối trợn mắt nhìn hắn, tính như thế nào cũng đều là hắn chiếm tiện nghi, càng ngày càng giảo hoạt. Bất quá, nhìn gói to kia nàng thật đúng là tò mò, nhìn kỹ lại, hai mắt lóe sáng, nghi ngờ nói: "Ngươi xác định đây là ăn à?"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng, Chiến Cảnh Thiên nhịn không được nở nụ cười, lấy một con dao đưa cho nàng: "Mở ra nhìn xem."
Bất Hối tiếp nhận dao, chọc một cái lỗ vào túi lớn, lập tức hương khí nồng đậm tràn ra tràn ngập cả căn phòng.
"Đây là thịt dê lần trước ngươi nói?" Bất Hối ngửi thấy hương vị đã nghĩ đến chuyện lần trước khi hai người ở trên núi Thái Dương, lúc đó Chiến Cảnh Thiên nhét đá nóng vào dạ dày con dê, bên ngoài bọc bộ da thỏ làm túi chườm nóng cho nàng, cùng nàng đề cập qua cái này, lúc ấy nàng rất tò mò, rất muốn ăn không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ.
Chiến Cảnh Thiên tiếp nhận dao trong tay nàng, đem dạ dày hoàn toàn mở ra, thịt dê nóng hổi xuất hiện trước mắt Bất Hối, gắp một khối đưa đến trong miệng nàng;"Hương vị như thế nào?"
Thịt vừa vào miệng, Bất Hối đột nhiên nhíu mi, sắc mặt hết sức ngưng trọng.
Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên cũng nhíu mày lại, trong lòng không yên, đây là lần đầu tiên hắn làm, chính mình còn chưa có thử qua đã vội mang tới cho nàng, chẳng lẽ không ngon? Vì thế khẩn trương truy vấn: "Không ngon sao?"
Nhìn thần sắc hắn khẩn trương như vậy, Bất Hối bật cười, đem thịt dê trong miệng nuốt xuống, tiếp theo chính mình lại gắp mấy khối thịt dê từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, thịt vừa vào miệng liến tỏa ra mùi vị thơm ngát, chất thịt non mịn không cứng không mềm, bởi vì cách làm đặc biệt đã giữ lại tờn bộ hương vị thịt dê, so với thịt dê trước kia nàng đã từng nếm qua đều ngon hơn.
Nhìn thấy nàng ăn thỏa mãn như vậy, Chiến Cảnh Thiên lòng thấp thỏm mới để xuống, thì ra là nàng đang gạt hắn.
Chỉ cần nàng thích là được, rốt cục hình tượng hắn nhóm lửa thiếu chút nữa thiêu trụi phòng bếp đã kéo trở về, ngây ngốc ngồi xuống trước mặt nhìn của nàng ăn, si ngốc cười, hình tượng một đời Chiến thần nháy mắt hủy hết!
Ở một nơi khác trong Vương Phủ, cũng là hai người trong một phòng, trên bàn đặt một cái mâm lớn, trong mâm mặt là túi lớn màu đen, trên bàn ngồi một nam một nữ nhưng bầu không khí không hòa hợp như thế.
"Hoa Thiên Thần ngươi tên hỗn đản này, kéo ta tới đây làm gì, chuyện lần trước ngươi gạt ta còn chưa tìm ngươi tính sổ!" Phượng Yêu tức giận nhìn Hoa Thiên Thần đối diện mang theo tươi cười lấy lòng, phẫn nộ kêu lên.
Sau khi nàng tỉnh lại, Hoa Thiên Thần nói thương thế nàng vẫn cực kỳ nghiêm trọng, bắt nàng mỗi ngày phải tới kiểm tra, nhưng Bách Lý Hề lại nói thương tổn của nàng đã sớm khỏi, căn bản không thành vấn đề.
Tức nhất là mỗi lần hắn đều tự mình đổi dược cho nàng, vừa nghĩ đến đây trong lòng lửa bốc càng mạnh, hiện tại nàng lại hoài nghi khi nàng vừa tỉnh lại chính là hắn phi lễ nàng.
"Nộ khí lớn như vậy làm gì, ta còn không phải vì sức khỏe của ngươi? Thiên hạ này nào có người y thuật cao hơn bản thần y, ta làm như vậy tự nhiên là có đạo lý của ta, không nên tin những tên lang băm nói."
Đối với lửa giận của nàng, Hoa Thiên Thần không chút để ý mà vẫn cực kỳ thích nàng cái dạng này.
"Ngươi mới là lang băm, còn là dâm tặc. . . . . ." Huyệt đạo Phượng Yêu bị hắn điểm trúng cho nên thân thể không thể động, chỉ có thể mắng hắn phát tiết, lại còn nói Bách Lý sư huynh của nàng là lang băm, đây là tìm chết.
Nghe vậy, Hoa Thiên Thần cười càng vui vẻ, rất giống một kẻ cuồng ngược, rốt cục hắn cười đủ mới đắc ý nói một câu làm cho nàng thổ huyết.
"Bản thần y ngày đó nghe Bất Hối muội muội nói, đánh là thân, mắng là yêu. Ngươi hiện tại mắng ta như vậy, hẳn không là yêu ta chứ?"
Phi!
"Ngươi cái này tự cho là đúng, hỗn ——" nàng vừa muốn mắng hỗn đản, nhưng nghĩ đến hắn nói đánh là thân, mắng là yêu liền im lặng, trừng mắt oán hận nhìn hắn.
"Ta biết Yêu Nhi không nỡ mắng ta, tới, nhìn xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì?" Hoa Thiên Thần chỉ chỉ trong túi đen trong mâm, đấy mặt ý cười.
Hôm nay khi hắn chữa thương cho Chiến Cảnh Thiên, hắn nói muốn ra ngoài một chuyến, không có biện pháp hắn chỉ có thể cùng đi, không nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên lên núi bắt một con dê làm cái này, lúc ấy hắn ngửi được hương vị thật thơm ngon, cho nên chính mình dựa theo phương pháp kia làm một phần, nếm thử mùi vị cũng không tệ, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của nàng, cho nên liền mang về.
Bởi vì chuyện bị hắn lừa gạt nàng sẽ không chủ động tìm hắn, hắn liền bắt nàng tới.
"Biến, ai là Yêu Nhi của ngươi, đừng kêu ghê tởm như thế." Bị hắn đột nhiên gọi như vậy, trong lòng Phượng Yêu nhấc lên một gợn song. Đã từng, mẫu thân của nàng vẫn đều gọi nàng như vậy, về sau khi nàng bị đưa đến bên cạnh Bất Hối liền không có người gọi nàng như vậy.
"Biết ngay là ngươi đoán không ra, thực ngu dốt." Hoa Thiên Thần ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, điều này làm cho lòng tự trọng của nàng bị đả kích nghiêm trọng, trợn mắt nhìn hắn nói: "Đây là đồ ăn."
Nghe vậy, Hoa Thiên Thần nhìn biểu tình ngu ngốc của nàng: "Để ở trong mâm đương nhiên là đồ ăn."
Phượng Yêu không cam lòng, đóng hai mắt lại, cái mũi xinh xắn ngửi ngửi trong không khí có mùi vị thịt nhàn nhạt, tuy cực kỳ nhạt nhưng vẫn có thể ngửi thấy, trước mắt sáng lên, mở hai mắt sáng ngời, cười nói: "Nếu ta đoán đúng thì được gì?"
"Đồng ý, cái này tặng cho ngươi như thế nào, đây chính là ôn ngọc tốt nhất làm thành." Nàng nói vừa xong, Hoa Thiên Thần từ trong lồng ngực lấy ra một đôi vòng tai xinh xắn, ở trước mặt nàng quơ quơ.
Phượng Yêu vừa thấy, liếc mắt một cái liền thích, vòng tai được điêu khắc thành hình dáng một con thỏ trông rất sống động.
"Lời này là thật?"
"Đương nhiên, bất quá, nếu ngươi đoán không được thì làm sao bây giờ?" Hoa Thiên Thần thấy nàng thích, khẩn trương hỏi.
Phượng Yêu nghĩ nghĩ, nàng thật không có gì lấy ra đổi: "Nếu đoán không đúng, chuyện ngươi gạt ta liền xóa bỏ."
"Này không công bằng, nếu ngươi đoán sai liền thêu cho ta cái hà bao, như thế nào?"
"Thành giao!"
Nhìn thấy mục đích đạt thành, Hoa Thiên Thần giải huyệt đạo cho nàng, cười nói: "Đoán đi, ngươi chỉ có một cơ hội."
Tâm tình phẫn nộ của Phượng Yêu đã sớm bị hắn dời đi, cử động thân thể cứng ngắc, vẻ mặt tự tin nói: "Bên trong này là thịt dê!"
Hoa Thiên Thần kinh ngạc trừng mắt nhìn, hắn không nghĩ tới nàng thật có thể đoán ra.
Này thịt dê ở trên núi làm tốt, sau khi đun nóng hương vị đã tán đi, nàng như thế nào có thể đoán được?
"Như thế nào, đoán đúng rồi sao, lấy vòng tai ra." Dứt lời, tự mình đoạt lấy vòng tai trong tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, vừa vào tay lập tức truyền đến một sự lo lắng, thật sự là đồ tốt.
Hoa Thiên Thần cũng không muốn lấy lại, nhàn nhạt nói một câu: "Cất kỹ, kia là mẹ ta cho con dâu tương lai."
Nghe vậy, khuôn mặt diễm lệ của Phượng Yêu phút chốc nổi lên một tầng phấn hồng, nhanh cầm vòng tai trong tay trả lại, chẳng qua thần sắc lưu luyến trong mắt đã bán đứng lòng nàng.
"Hô hô. . . . . . , sao ngươi dễ bị lừa như vậy, chẳng phải ta đã nói ngươi ngu dốt sao!" Hoa Thiên Thần thấy vậy nhịn không được cười ha hả, đây quả thật không phải nương lưu lại cho hắn, hắn là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Dược Vương Cốc, làm sao có mẫu thân.
Bất quá, vòng tai này là do hắn khắc thành, lúc trước muốn đưa cho nữ tử kia, nhưng là. . . . . .
"Hừ!" Phượng Yêu hồng nhuận trên mặt lập tức biến mất, đem vòng tai lại đoạt lại, trực tiếp cất vào trong túi tiền của mình, khóe miệng mới gợi lên mỉm cười.
"Được rồi, tới nếm thử hương vị thịt này."
Thấy nàng thu lại, Hoa Thiên Thần đi tìm một con dao, đem ruột dê mở ra, thịt dê mê người lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
Phượng Yêu nhìn đến thịt dê này, tuy cực kỳ mê người nhưng thật không dám ăn, không biết hắn có thể thả chút dược gì ở bên trong hay không. Thấy nàng như vậy, Hoa Thiên Thần chủ động gắp một miếng thịt tới trong miệng chứng minh trong thịt này không hạ dược.
Như vậy, Phượng Yêu mới do dự kẹp một khối lên bắt đầu ăn, thịt vừa vào miệng, mắt sáng rực lên, ăn thật là quá ngon, không dám tin hỏi: "Đây là ngươi làm." Gần bằng thịt nướng tiểu thư làm.
"Đương nhiên, có phải rất bội phục bản thần y hay không, nếu ngươi lấy thân báo đáp, ta cũng không để ý." Hoa Thiên Thần cố ý làm bộ phong lưu phóng khoáng, lưu manh nói.
Phượng Yêu mới vừa thấy một chút hảo cảm đối hắn, lại một lần nữa không còn sót lại chút gì, hắn không lúc nào đứng đắn, ban đầu hắn nói lời này nàng còn có thể xấu hổ đỏ mặt, nhưng nghe thời gian dài đã sớm miễn dịch.
Lời này, không biết đã nói với bao nhiêu nữ nhân!
Trong lòng khinh bỉ hắn một phen, đứng dậy bưng chén đĩa đi ra ngoài, ăn tốt như vậy đương nhiên phải cho tiểu thư nếm thử.
Như là hiểu được ý tứ của nàng, Hoa Thiên Thần bất đắc dĩ lôi nàng trở về: "Ngươi an tâm ăn đi, tiểu thư nhà ngươi sẽ có ăn."
Nghe hắn vừa nói như vậy Phượng Yêu lập tức nghĩ tới, Chiến Vương gia nhất định sẽ chuẩn bị cho tiểu thư nhà mình, lúc này mới an tâm bắt đầu ăn. Thấy nàng ăn vui vẻ, Hoa Thiên Thần cũng bắt đầu ăn, đây chính là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ hòa hợp như vậy.
*
Ngày chỉ chớp mắt, lại qua hai ngày, bên kia Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương thủ ở trong tiệm hai đêm, cái gì cũng chưa phát sinh, Bất Hối cũng không ra ngoài, ở lại trong phủ bồi Chiến Cảnh Thiên hai ngày.
Ngày hôm đó, khi nàng đang nghiên cứu vấn đề máy hút khói, Phượng Yêu cùng tiểu Huệ thở hổn hển tiến vào, đặt mông ngồi xuống trước mặt nàng, trong miệng oán giận: "Tiểu thư, có thể tìm vài người giúp chúng ta hay không, hôm nay hai người chúng ta tưới nước cho diệp tử này mệt chết được."
Bất Hối vì đề phòng trước ngày khai trương đem biện pháp này tiết lộ ra ngoài, cho nên, chỉ có ba người các nàng biết, nghĩ đến các nàng chỉ là nữ hài nhu nhược lại phải tưới nước cho nhiều rau như vậy, thật làm khó các nàng.
"Lát nữa ta sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi không cần vất vả như vậy."
"Hu hu. . . . . . , trừ tìm người thì đâu có biện pháp gì, chẳng lẽ tiểu thư có thể để cho nước tự động chảy tới rau?" Tiểu Huệ sau khi nghe xong, trên mặt vẫn là bộ dáng chán nản, dù tiểu thư lợi hại cũng không thể ‘mệnh lệnh’ nước.
Nghe vậy, Bất Hối nở nụ cười, gõ lên đầu nàng một cái: "Hôm nay để cho ngươi nhìn năng lực tiểu thư nhà ngươi."
Thính vũ các bên này có một suối ôn tuyền, cho nên nhiệt độ tương đối cao, trên mặt hồ kết thành một tầng băng mỏng nhạt, Bất Hối sai người đập vỡ một chỗ, để cho Chiến Nguyên chuẩn bị một chút công cụ.
Một cái chong chóng, còn có một vài cây gỗ rỗng ruột, để cho người ta đem chong chóng để trong hồ, lại đem những khúc gỗ này cùng một chỗ hình thành một cái ‘ống dẫn’ thật dài, sắp xếp xong thì kéo chong chóng xuống để nước chảy vào trong lòng gỗ, sau đó, lợi dụng sườn dốc để nước chảy đi.
Ở trong nhà ấm, trên thân gỗ đều mở mấy cái lỗ hổng như vậy, liền đạt tới hiệu quả tự động tưới nước.
"Tiểu thư, tiểu Huệ thu hồi câu nói vừa rồi kia, về sau, trong lòng tiểu Huệ người chính là thần tiên." Tiểu Huệ kinh ngạc nhìn toàn bộ, đối với Bất Hối lấy lòng nói, tiểu thư thật sự là quá thông minh, trên đời này có lẽ không có việc gì tiểu thư không làm được.
Phượng Yêu cũng là vẻ mặt sùng bái, nàng cả đời này cũng không nghĩ ra được biện pháp cao minh như vậy.
Bất Hối hài lòng nhìn toàn bộ, nàng không nghĩ tới lại thành công như vậy, câu nói kia của tiểu Huệ ‘nước tự động chảy vào’ đã cho nàng gợi ý, vẫn là hiện đại tốt hơn, trực tiếp bơm nước tới thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Nàng nghĩ đến chế tác máy hút khói như thế nào.
Nếu có thể lợi dụng chong chóng bơm nước hiệu quả, có phải cũng có thể lợi dụng chong chóng hút khói ra hiệu quả hay không?
Nghĩ tới đây, khẩn trương chạy về thiết kế.
Vì đạt tới hiệu quả cao nhất, nàng mang tiểu Huệ cùng Phượng Yêu làm vô số chong chóng nhỏ trong sân thí nghiệm, sau cùng mới tìm được vài biện pháp khả thi, vội vàng đem bản vẽ ra ngoài để cho người của Chiến Cảnh Thiên lần lượt làm theo, nhìn xem hiệu quả như thế nào.
Lần đầu tiên Bất Hối vẽ ra nồi lẩu, Chiến Cảnh Thiên liền đưa cho nàng vài người chuyên môn trợ giúp nàng, những người này đều cực kỳ thông minh, chỉ cần Bất Hối vẽ ra, bọn hắn khẳng định sẽ chế tạo ra được.
*
Thời gian lại đi qua một ngày, yên ổn được hai ngày, trong cửa hàng lại xảy ra vấn đề, ngoài cửa lại xuất hiện vết máu.
Khi Bách Lý Hề truyền tin tức tới, Bất Hối mang theo Phượng Yêu xuất phủ, đồng thời, tin tức nàng xuất phủ cũng lập tức truyền tới tai Chiến Cảnh Thiên, sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, Chiến Cảnh Thiên nhíu mi, nàng xuất phủ cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đi gặp Bách Lý Hề, trong lòng nổi lên ghen tuông nồng đậm, sai người đi tìm Hoa Thiên Thần, hắn muốn nghĩ biện pháp ra ngoài.
Sau khi Bất Hối đến cửa hàng mới biết được, bên ngoài trên tường cùng cửa sổ cũng không xuất hiện vết máu mà lại xuất hiện trong phòng, dân chúng xung quanh vẫn vây xem, bất quá, lần này trong mắt cũng không có quá nhiều hoảng sợ, bọn họ đối với việc này đã coi như không thấy gì.
"Sư huynh, lần này cũng không nhìn thấy người?" Bất Hối trong lòng cũng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ thật là quỷ quái?
"Không có, ta cùng Triệu chưởng quỹ mấy ngày nay đều là một đêm không ngủ, không có phát hiện bất luận kẻ nào, cũng không nhìn thấy vết máu kia xuất hiện như thế nào, chúng ta vẫn luôn ở trong phòng, chính là xoay người một cái, vết máu trên mặt đất liền hiện ra." Bách Lý Hề nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn cũng không thể hiểu nổi.
"A! Thật là quỷ đi?"
"Công tử, chuyện này ngươi còn chưa điều tra ra sao?"
Bách Lý Hề cũng không né tránh những người xung quanh, cứ như vậy đứng ở bên ngoài cùng Bất Hối nói, tuy thanh âm không lớn nhưng người xung quanh vẫn nghe được, cho nên, nhanh nghị luận lên.
"Mọi người đừng hoảng hốt, không bằng như vậy đi, hôm nay chúng ta thủ tại nơi này, nhìn xem tới cùng là chuyện gì xảy ra!" Bất Hối muốn ở lại tận mắt nhìn xem tới cùng là ai phá rối, hơn nữa nếu muốn tiêu trừ nỗi sợ hãi của những chủ quán cùng dân chúng xung quanh thì phải bắt đước người khởi xướng trước mặt các nàng mới được.
"Đúng, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở lại nơi này, nhìn xem vết máu này tới cùng là hình thành như thế nào."
"Ta cũng lưu lại, nếu còn như vậy chúng ta thật phải chuyển nhà."
"Ta, còn có ta. . . . . ."
Nàng vừa nói như vậy, dân chúng vây xem nhao nhao bày tỏ lưu lại, nhưng nói như vậy, nếu đêm nay những vết máu này không hiện thì những người này cũng không kiên trì nổi. Cuối cùng quyết định từng nhóm lưu lại, mỗi tối để hai mươi người ở lại chỗ này thay phiên.
Ban đêm rất nhanh liền phủ xuống, ngày thường trời vừa tối, dân chúng cùng chủ quán đều sớm đóng cửa nhưng hôm nay lại tương phản, rất náo nhiệt.
Bất Hối cùng Bách Lý Hề ngồi ở trong đại đường, một vài dân chúng lại chờ ở ngoài cửa, vì tránh để mọi người đông cứng, cứ sau hai canh giờ lại đổi người.
Hai canh giờ đi qua, trong phòng ngoài phòng đều không phát sinh sự tình gì, Bất Hối ngáp một cái, xoa xoa mông có chút tê dại đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài để bọn họ tiến vào."
Hiện tại cũng gần đến rạng sáng, bên ngoài trời cực kỳ lạnh, trên bầu trời âm trầm đáng sợ, các nàng mới ra đi được một lát, liền rơi xuống những bông tuyết.
Nhìn Bất Hối lạnh đến phát run, trong lòng Bách Lý Hề hiện lên một tia đau lòng, mở miệng nói: "Sư muội, ngươi cùng Phượng Yêu vào trong nhà đi, ta cùng Triệu chưởng quỹ mang theo bọn họ canh giữ ở bên ngoài."
"Không sao, đợi cùng xem đi."
Thấy nàng quật cường như vậy, Bách Lý Hề bất đắc dĩ cởi bỏ áo choàng của mình muốn choàng trên người cho nàng, nhưng không đợi hắn hành động đã có người tranh trước mặt hắn.
Bất Hối vốn lạnh phát run, nhưng trên người lại đột nhiên trở nên ấm áp, hương vị quen thuộc vây quanh nàng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, trong lòng ấm áp cười mở miệng: "Sao ngươi lại tới đây."
"Không phải nói ngươi mặc nhiều chút sao? Như thế nào lại không nghe lời như vậy?" Chiến Cảnh Thiên thật không dễ dàng đợi kết thúc trị liệu hôm nay, nghe được lời nhắn của nàng liền khẩn trương chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Bách Lý Hề muốn cầm áo khoác cho nàng, vội vàng đem áo choàng trên thân mình khoác lên trên thân thể nàng.
Nghe vậy, Bất Hối kinh ngạc quay đầu, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ phát hỏa, không nghĩ tới chỉ có quan tâm.
"Biết sai là được rồi, lần sau có chuyện gì cùng ta nói, không cần tự mình làm." Chiến Cảnh Thiên ôn nhu kéo nàng vào trong lòng mình cho nàng ấm áp, trong lòng ngầm oán thầm, hắn rất tức giận, cũng muốn phát giận nhưng khi nhìn đến Bách Lý Hề thì lửa giận đều áp xuống, nếu hắn phát giận chẳng phải là để cho người nào đó chiếm tiện nghi sao?
Chiến Cảnh Thiên đã dịch dung, lại thêm bầu trời tối đen, người xung quanh cũng không nhận ra hắn, bọn họ vẫn đều cẩn thận nhìn vách tường cửa hàng. Bất Hối trốn ở trong lòng Chiến Cảnh Thiên nhưng vẫn thấy rất lạnh, Chiến Cảnh Thiên thấy thế liền sai người đi nhóm một đống lửa, ban đầu Bất Hối không muốn làm như vậy nhưng nhìn thấy mọi người cũng rất lạnh nên cũng không ngăn cản.
Trên bầu trời tuyết càng rơi xuống càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, cũng may lúc này đã đốt lửa, lửa lớn như vậy mọi người mới cảm thấy ấm áp một chút.
Thời gian lại đi qua một canh giờ, khi đến nửa đêm, lúc này mọi người đều bắt đầu buồn ngủ, liền dựa vào nhau, ánh mắt khép lại.
Vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ: "Xuất hiện, xuất hiện, vết máu xuất hiện."
Nghe vậy, Bất Hối lãnh mi nhíu lại, muốn hướng trong phòng chạy tới lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn lại, vừa muốn đặt câu hỏi lại nghe đến dân chúng xung quanh kêu lớn: "Mau nhìn, máu, máu chảy ra!"
"Máu chảy ra!"
Bất Hối nghe vậy cũng hướng cửa sổ nhìn đến, nhìn cửa sổ trên tường nguyên bản sạch sẽ, do cọ rửa rất nhiều lần đã hơi trắng bệch lại rướm ra ra vết máu, lạ lùng hơn là xung quanh cũng không một người, giống như là Quỷ Hồn đang tác quái.
Bắt đầu chỉ là lấm tấm vài vết máu, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người vết máu lại gia tăng, sau cùng lại chảy thành dòng từ trên vách tường xuống, ở trên tường hình thành bốn chữ bằng máu "Trả mạng cho ta"!
Ầm!
Bất Hối nhặt một hòn đá ném vào vách tường đang không ngừng chảy máu, nhưng vách tường vẫn không như nàng dự đoán có người xuất hiện.
A!
Quỷ a!
Lệ quỷ lấy mạng, chạy mau đi!
. . . . . .
Hôm nay tuần tra ban đêm phần lớn là trai tráng trong các trong gia đình lá gan đều lớn hơn một chút, nhưng khi nhìn đến chuyện khủng bố như vậy đều hoảng sợ kêu to bỏ chạy, một số người tương đối nhát gan trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Bất Hối đập bể tường cũng không phát hiện dị thường, liền đi vào trong nhà lại bị Chiến Cảnh Thiên giữ chặt che nàng ở phía sau, chau mày, dẫn đầu đến tiến vào.
Hắn cũng không tin tưởng chuyện quỷ hồn, cho dù là quỷ thì như thế nào, chọc tới nữ nhân của hắn, hắn cũng giết không cần nghĩ!
Phòng trong còn có một vài người đang ở, nơi này so với bên ngoài xuất hiện càng nhiều vết máu, khi bọn họ nhìn thấy máu chảy ra từ mặt đất đã sớm sợ tới mức ngốc tại nơi đó, muốn động cũng không dám động, sợ vừa động chân cũng sẽ bị quỷ từ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện bắt lấy.
Đám người Bất Hối vào phòng, sắc mặt đều cực kỳ âm trầm, máu lần này so với vài lần trước hơn rất nhiều, trào ra như nước suối, trên mặt đất đã bị máu bao trùm hoàn toàn, phòng trong dày đặc mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn, Phượng Yêu đã sớm chạy ra ói lên ói xuống.
Sắc mặt Bách Lý Hề cũng hơi chút trắng xanh, Chiến Cảnh Thiên nắm chặt tay Bất Hối cho nàng sức mạnh, nhìn thấy Bất Hối chỉ là sắc mặt tái nhợt mới buông nàng ra, ở trong nhà xem xét.
Mọi người ở bên trong chỉ có hắn đối với tràng diện này thờ ơ, hắn lớn lên trên chiến trường có cảnh huyết tinh gì chưa thấy qua, hắn đã từng một người làm ra cảnh tượng Địa Ngục máu chảy thành sông.
Dân chúng đứng trong phòng nhìn thấy có người vào rốt cục hơi chút phục hồi tinh thần lại nhao nhao chạy ra ngoài, rất nhiều bị dọa đến đái ra quần .
Hiện tại chỉ còn lại Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối, Bách Lý Hề và Triệu Đình Xương, Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề xem xét xung quanh trên mặt đất, Bất Hối muốn đi qua tay lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, ôn nhu ôm nàng ngồi xuống một cái ghế tựa để tránh vết máu trên mặt đất chảy ra làm dơ quần áo của nàng.
Bách Lý Hề thấy vậy, trong mắt có một tia bi thương, bất quá, rất nhanh bắt đầu tra tìm manh mối.
"Ngươi đến bên kia xem." Bất Hối đứng ở ghế tựa, đem cảnh tượng trên mặt đất thu hết vào đáy mắt, cuối cùng nàng phát hiện một nơi khả nghi, hình như những vết máu này đều xuất hiện từ nơi kia, nói cho Chiến Cảnh Thiên, có thể lúc này tìm được nguyên nhân.
Chiến Cảnh Thiên cũng phát hiện chỗ không ổn, vừa tới gần, quả nhiên tất cả máu trên mặt đất đều từ nơi này xuất hiện, từ phía sau rút ra một thanh chủy thủ hướng về điểm đang chảy máu đâm xuống.
Oa?
Chủy thủ này cũng không phải là thần khí chém sắt như chém bùn, chỉ là chủy thủ bình thường thôi, nhưng khi hắn hơi dùng lực, chủy thủ rất dễ dàng đâm vào. Ánh mắt hơi đổi, đánh một chưởng vào chỗ này.
Ầm!
Tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đánh tới phun ra vô số giọt máu, Chiến Cảnh Thiên mũi chân điểm một cái bay về phía sau, rơi vào bên người Bất Hối, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ thấy vậy cũng vội vàng thối lui ra phía sau, bất quá, trên người vẫn bị phun lên một chút máu.
Khi mấy người né tránh vết máu, nhìn lại hướng kia, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
"Cẩn thận, ta tới." Bất Hối muốn tiến lên lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, nắm chặt chủy thủ trong tay hướng phía trước tìm kiếm, trong cái hố phía dưới có một người chết, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ lôi thi thể này này lên dò xét hơi thở, đã chết, xem bộ dáng là vừa mới chết, mà còn là bị một chưởng vừa rồi của Chiến Cảnh Thiên đánh chết.
Sau khi kiểm tra xong, Bách Lý Hề đứng dậy nói với Bất Hối: "Xem ra vết máu trong phòng là người này giở trò quỷ."
Bất Hối gật gật đầu nhìn kỹ chỗ này, tuy bị đánh nát nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra trừ bỏ đá vụn còn có một chút vụn gỗ. Người này khẳng định là ở trên mặt đất đào một lỗ nhỏ, ở phía dưới đặt một cái bồn, trong bồn đựng đầy máu, sau đó lại dùng một chút biện pháp đem máu từ trong lỗ nhỏ chảy ra mặt đất, làm thành biểu hiện máu đột nhiên xuất hiện.
Kỳ thật, nếu ngay từ đầu Bất Hối ở trong nhà sẽ phát hiện sơ hở, những người ở trong phòng này đều cảm thấy sợ hãi nên khi nhìn thấy đột nhiên máu chảy ra ngoài mới có thể sợ hãi như vậy.
Những lần trước có lẽ cũng đều là biện pháp này, khi Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương gác đêm, bọn họ đều tập trung ở phía trên tìm người, cũng không chú ý mặt đất.
"Vết máu này đã tìm được nguyên nhân, nhưng bên ngoài sao lại thế này." Triệu Đình Xương cũng đại khái biết được nguyên nhân nơi này xuất hiện vết máu, nhưng tường ở bên ngoài ngay dưới mí mắt của bọn họ cũng xuất hiện, hơn nữa, Bất Hối đã đánh nát vách tường cũng không thấy có người hay vết máu, chỉ có phía ngoài tường mới có.
"Có loại thuốc nào gặp được nước sẽ chuyển thành vết máu hay không?" Bất Hối đối với thời đại này cũng không quen thuộc, nếu là ở hiện đại lại có một chút dược có thể làm được việc này.
"Theo ta biết cũng không có loại dược vật này." Chiến Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, chưa từng nghe nói qua loại dược này.
Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương cũng lắc lắc đầu, bất quá, bọn họ chưa nghe nói qua cũng không hẳn là không có, ở đây Bách Lý Hề đối với phương diện dược vật này có nghiên cứu, đi đến bên cạnh vách tường xem xét một chút, ngón tay chấm một vết máu lên ngửi ngửi, sắc mặt ngưng trọng có một tia biến hóa, hơi chút kích động nói: "Bên trong này thật sự chứa một chút thành phần dược vật, không phải hoàn toàn đều là máu."
Phát hiện việc này hắn lại tìm thêm mấy nơi, sau đó cũng nhìn vết máu trên mặt đất ở trong nhà, phát hiện, phòng trong mới là vết máu thật, hơn nữa không chỉ có máu người mà máu heo, gà đều có, bên ngoài chứa loại dược vật nào đó.
Bất Hối để cho Triệu chưởng quỹ lấy ra một chút nước, sau đó từng giọt nhỏ lên trên vách tường, quả nhiên, nơi được nhỏ nước lên vết máu càng rõ ràng.
"Đây là có chuyện gì? Vừa rồi trời cũng không có mưa" Triệu chưởng quỹ nghi ngờ hỏi.
"Là vì tối hôm nay có tuyết, tuyết từ trên bầu trời rơi xuống trên tường, sau đó chúng ta đốt lửa, lửa nóng làm những bông tuyết tan ra, dược vật trên vách tường gặp được nước liền biến thành vết máu." Bất Hối lãnh mi dương lên, cái này cũng là ngày đó nàng nghe được mấy tiểu nhị lau vách tường nói chuyện mới nghĩ đến.
Ngày đó, mấy tiểu nhị kia lau vách tường nói, những vết máu này càng lau càng nhiều, chính là dược vật trên tường gặp nước, cuối cùng, khi bọn hắn lau sạch dược vật vết máu mới biến mất không thấy.
Nghe nàng giải thích xong, Triệu chưởng quỹ cũng chưa hiểu rõ, tiếp tục hỏi: "Vậy những lần trước chúng ta cũng không đốt lửa trại? Hơn nữa, cũng không phải tuyết rơi mới xuất hiện"
Nghe vậy, Bất Hối cười nói: "Những lần trước xuất hiện là cùng phương pháp, chẳng qua đó là vì thời tiết, nếu buổi tối tuyết rơi, ngày thứ hai thời tiết ấm áp tuyết tan ra mới có thể xuất hiện, nếu thời tiết lạnh thì sẽ không xuất hiện."
Triệu chưởng quỹ suy nghĩ một lát, quả nhiên như Bất Hối nói, ngày xuất hiện vết máu thời tiết đều có vẻ ấm áp.
A!
Ngay khi các nàng giải thích được nguyên nhân lại truyền đến tiếng kêu của Phượng Yêu.
Phượng Yêu!
Bốn người khẩn trương hướng về phía Phượng Yêu chạy tới, vừa rồi khi nàng nhìn thấy vết máu trong phòng nhịn không được ra ngoài nôn khan, Bất Hối cũng bởi vì điều tra nguyên nhân nên quên nàng, lúc này nghe được nàng kêu to mới nhớ tới.
"Phượng Yêu! Làm sao vậy, phát sinh sự tình gì." Bất Hối nhìn thấy sắc mặt Phượng Yêu trắng bệch như giấy, một tia huyết sắc đều không có, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn thấyBất Hối đến đây liền gục trong ngực nàng khóc lên: "Tiểu thư, ta vừa mới nhìn thấy quỷ, hu hu. . . . . ."
Bất Hối ôm nàng ở trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Phượng Yêu cho tới bây giờ chưa thấy qua tràng diện huyết tinh như vậy, sợ hãi cũng là bình thường cho nên ôn nhu an ủi: "Được rồi, đừng sợ, có phải ngươi nhìn nhầm hay không, làm gì có quỷ, chuyện vết máu đã điều tra xong."
"Trước đưa nàng vào bên trong phòng đi thôi." Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối đông lạnh run run nói, tuy tuyết đã ngừng nhưng vào đông ban đêm thật sự là quá lạnh, vừa rồi bởi vì quan tâm vết máu cho nên hắn phủ thêm cho nàng áo choàng đặt ở phòng trong.
Bất Hối đối với hắn gật gật đầu, cùng Bách Lý Hề đỡ Phượng Yêu vào bên trong, rót cho nàng một chén trà nóng, trong phòng đốt một cái chậu than. Phải hết một nén nhang Phượng Yêu mới tỉnh lại nói cho nàng chuyện vừa mới xảy ra.
"Tiểu thư, Phượng Yêu vừa rồi ở bên kia thấy Quỷ Hồn áo trắng." Nói tới chỗ này, tay nàng lại run rẩy, sắc mặt vẫn trắng bệch hết sức.
"Quỷ Hồn áo trắng? Ngươi không nhìn lầm sao?" Sau khi nghe lời của nàng, Bất Hối càng thêm nghi hoặc, những vết máu này đã đã điều tra xong, người cũng bị Chiến Cảnh Thiên đánh chết, như thế nào lại còn người nữa, chẳng lẽ là đồng bọn?
"Ta vừa rồi ở bên kia nôn, vốn định đến tìm các ngươi, nhưng quay người lại liền thấy một Quỷ Hồn toàn thân áo trắng tóc tai bù xù, hình như là quỷ nam, dáng người rất giống tiểu thư, lúc ta kêu lên hắn liền lập tức bay đi." Phượng Yêu nắm chặt góc áo Bất Hối, nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn có chút sởn gai ốc.
Nghe vậy, Bất Hối mày lại nhíu lại, dáng người Quỷ Hồn cùng chính mình không sai biệt lắm?
Lý bổ đầu cũng đã từng nói qua, có người ở bên này nhìn thấy Quỷ Hồn mặc áo trắng, được miêu tả dáng người cùng chính mình không sai biệt lắm, rốt cuộc là ai?
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi, nơi này ta sẽ phái người tới điều tra." Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng vuốt lông mày đang nhíu chặt của nàng đề nghị nói, hắn không đành lòng thấy nàng vất vả như vậy.
Bất Hối đối với hắn gật đầu, sự tình phía sau giao cho người của hắn nàng rất yên tâm, dù sao đêm nay đã điều tra xong chuyện vết máu, đây là thu hoạch lớn nhất.
"Sư huynh, đêm nay ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi." Bất Hối nhìn Bách Lý Hề vẫn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói, trong khoảng thời gian này buổi tối hắn vẫn chưa từng nghỉ ngơi thủ tại chỗ này, thật là làm khó hắn.
Dứt lời, Bất Hối đối với Triệu Đình Xương nói: "Triệu chưởng quỹ, mấy ngày nay cũng cám ơn ngươi, chuyện bây giờ đã đã điều tra xong, rất nhanh sẽ khai trương, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Bách Lý Hề muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn đến Chiến Cảnh Thiên canh giữ bên người nàng, tất cả lời nói đều nuốt trở vào.
Triệu Đình Xương cũng gật gật đầu, giờ phút này, trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như thế, từ lời nói vừa rồi của Phượng Yêu, hắn biết rõ, người trẻ tuổi trước mắt này gan dạ, lại có đầu óc, cư nhiên là nữ tử! Quả thật không thể tưởng tượng được!
Trên đường Hồi Vương Phủ, Bất Hối giải thích cho Phượng Yêu một chút chuyện những vết máu này, tâm tình Phượng Yêu cũng bình tĩnh lại, sau khi trở lại Vương Phủ liền đi nghỉ ngơi.
Sau khi Bất Hối trở lại Vương Phủ, Chiến Cảnh Thiên tự mình múc nước cho nàng, chờ thu xếp xong nằm ở trên giường ngửi được hương vị trên người hắn tâm mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chỉ chốc lát đã ngủ thật say.
Nhìn Bất Hối trong lòng ngủ say mày vẫn nhăn lại, trong mắt Chiến Cảnh Thiên hiện lên một tia đau lòng, hắn muốn để cho nàng an tâm ở bên cạnh hắn, nhưng như vậy không thể làm cho nàng vui vẻ, nhưng thấy nàng mỗi ngày vất vả như vậy lại thấy đau lòng. Xem ra, chỉ có thể âm thầm giúp nàng.
Ngày thứ hai khi Bất Hối đã tỉnh lại đã sắp buổi chiều, đơn giản rửa mặt chải đầu, ăn một chút đồ ăn liền qua tìm Chiến Cảnh Thiên, nàng tin tưởng bên kia nhất định có kết quả.
Chiến Cảnh Thiên vẫn bị Hoa Thiên Thần ép buộc ngâm mình trong dược thùng, thấy Bất Hối đến đây trên mặt lộ ra mỉm cười.
Bất Hối đối với hắn ôn nhu cười, đi đến bên cạnh dược thùng thử thử nhiệt độ, thấy bên trong có chút lạnh lại thêm vào một chút nước ấm, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: "Sự tình tra thế nào, là ai, mục đích là cái gì?"
Nghe vậy, khuôn mặt Chiến Cảnh Thiên vừa tươi cười lại âm trầm xuống, hắn không nghĩ tới Bất Hối đánh bậy đánh bạ lại chạm phải sự tình lớn như vậy.
Thấy vẻ mặt nàng tò mò cũng không muốn gạt nàng, đem kết quả điều tra nói một lần: "Đêm qua sau khi chúng ta rời đi, Vô Ảnh dẫn người tới chỗ cửa hàng cẩn thận dò xét một lần, ở dưới đất lại phát hiện một cái mật đạo."
"Mật đạo? Thông đến đâu?" Bất Hối kinh ngạc hỏi, nàng biết vì sao Chiến Cảnh Thiên nhíu mày, đã phát hiện mật đạo thì sự tình thật sự là nghiêm trọng.
Đối với Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên vẫn chưa có bất kỳ cái gì giấu diếm, nói tiếp: "Thông tới ngoài thành, phụ cận quân quân doanh của Lâm tướng."
"Lâm tướng quân?"
Bất Hối trong lòng nghĩ đến nam nhân nhìn thấy trên đường ngày đó, hắn đào mật đạo làm cái gì?
"Nếu có người từ trong mật đạo này vô thanh lẻn vào thành sẽ mang đến uy hiếp vô cùng cho hoàng thất." Thấy nàng nghi hoặc, Chiến Cảnh Thiên giải thích một phen.
Nghe vậy, Bất Hối nội tâm cả kinh.
Lúc này mới minh bạch vì sao người phía sau phải tốn khí lực lớn như vậy. Nếu nàng không hiện ra, chuyện ma quái ở địa phương kia sẽ đồn đại cũng càng ngày càng nhiều, sau cùng dân chúng xung quanh sẽ dần dần rời đi, người phía sau có thể lặng yên không một tiếng động mua lại nơi này, từ từ nơi này sẽ trở nên vắng vẻ.
Đợi đến một ngày muốn mưu phản, vô số đại quân từ nơi này xuất hiện, hậu quả có thể tưởng tượng ra được.
Xem ra, là có người muốn giang sơn Chiến gia!
"Người phía sau là Lâm tướng quân?" Bất Hối nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên đường ngày đó, nàng đối Lâm tướng quân rất có hảo cảm, không tin hắn là người như thế.
Chiến Cảnh Thiên nhíu mi, hắn cũng không tin là Lâm tướng quân, bọn họ cùng là Chiến thần trên chiến trường, được mọi người kính nể. Hơn nữa, Lâm tướng quân là cháu ruột Thái Hoàng Thái Hậu, làm sao có thể phản bội?
"Sự tình còn chưa tra rõ ràng, chẳng qua người có thể vô thanh vô thức ở trên địa bàn của hắn đào đường hầm quá ít."
Bất Hối hiểu ý của hắn, nhưng nàng vẫn không tin tưởng, điểm đáng ngờ trong này quá nhiều: "Ta cảm thấy tối hôm qua chúng ta phát hiện quá mức dễ dàng, dường như đối phương cố ý. Nếu lúc ấy sau khi xuất hiện vết máu, đối phương liền rời đi, tin tưởng chúng ta bây giờ còn không tìm được mấu chốt. Ngươi nói, có thể là có người cố ý hãm hại Lâm tướng quân hay không?"
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cho người tiếp tục tra. Chỉ là, ngươi phải chọn cửa hàng một lần nữa, trải qua đêm qua, sợ là không ai dám đi nơi đó." Trong lòng Chiến Cảnh Thiên đã có một chỗ có thể đem nơi đó cho nàng, sớm biết như vậy đã trực tiếp cho nàng.
Nghe vậy, Bất Hối nghĩ lại đêm qua biểu tình những người đó khi phát hiện vết máu không chỉ sợ hãi mà còn trải qua chuyện ma quái nhưng chân tướng lại không thể công khai, đã hao phí khí lực lớn như vậy lại cứ như vậy buông tha?
"Nếu là chuyện ma quái, như thế, ngày mai ta tìm người bắt quỷ, bắt được quỷ, không phải là xong sao" Bất Hối nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu, ghé vào tai Chiến Cảnh Thiên nói một lần, hai người đều nở nụ cười vui vẻ.
Từ chỗ Chiến Cảnh Thiên trở về, Bất Hối để Phượng Yêu truyền tin tức ra ngoài cho Bách Lý Hề, nói hai ngày này nàng có một số việc, hai ngày sau sẽ mở tiệc chiêu đãi hắn, còn chuyện khác liền để cho Triệu chưởng quỹ hỗ trợ, nếu chung quanh có cửa hàng muốn bán thì đều nhận lấy, cho thêm chút bạc. Dù sao những người đó sống cũng không dễ dàng.
*
Hai ngày thời gian rất nhanh đi qua, người của Chiến Cảnh Thiên rốt cục làm xong máy hút khói, Bất Hối thí nghiệm một phen, phát hiện trong đó một chỗ hiệu quả không được như ý, lại thay đổi một chút để cho những người đó tiếp tục làm, bất quá, này toàn bộ đều là gạt Chiến Cảnh Thiên .
Chiến Cảnh Thiên lúc trước đáp ứng với nàng, hắn không thể chủ động đi điều tra nàng làm cái gì, cho nên, hắn hiện tại cũng không biết nàng rốt cuộc đang bận rộn cái gì. Tuy hắn hỏi một câu có thể biết kết quả nhưng vì tôn trọng nàng hắn vẫn nhịn xuống.
"Tới, uống thuốc, Hoa Thiên Thần nói thương tổn của ngươi hai tháng nữa là có thể hoàn toàn khôi phục." Bất Hối đem một chén dược uy hắn uống hết, vui vẻ nói, đây chắc chắn là tin tức tốt.
"Đừng nghe hắn, ta hiện tại đã tốt rồi, ngày mai mang ngươi ra ngoài săn thú thế nào." Chiến Cảnh Thiên trong lòng thật sự là tò mò cực kỳ, nghĩ lại các loại biện pháp moi ra nàng đang làm cái gì mà thần thần bí bí.
Bất Hối đặt chén sang một bên, cự tuyệt nói: "Ngày mai không được, ngày mai còn có chút việc."
Chiến Cảnh Thiên từ trong dược thùng đứng lên, lau khô người, phủ thêm y phục, từ phía sau ôm chặt nàng, đầu tựa vào bên tai nàng, một bàn tay nhẹ nhàng nghịch lọn tóc của nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Có chuyện gì so với ta còn trọng yếu hơn?"
Nghe thanh âm của hắn, trên người Bất Hối không tự giác có phản ứng, không có việc gì hấp dẫn nàng làm gì, quay đầu trợn mắt nhìn hắn nhưng vừa liếc mắt một cái liền làm hại ánh mắt của nàng không đành lòng chuyển đi.
Hắn vừa mới từ trong dược thùng bước ra, trên tóc còn có những giọt nước chưa lau khô theo lọn tóc rơi xuống, y phục lỏng lẻo khoác trên người, cổ áo mở ra, giọt nước từ yết hầu trượt xuống dưới, chảy xuống vòm ngực màu đồng cổ rắn chắc của hắn.
Nhìn thấy vậy, Bất Hối ra sức nuốt một ngụm nước miếng, nam nhân này thực yêu nghiệt!
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày hắn đều thay quần áo như vậy, hơn nữa, thân thể hắn nàng cũng không phải lần đầu tiên thấy nhưng lần này lại rung động lớn nhất. Một bức tranh mĩ nam tắm hấp dẫn mỗi một dây thần kinh của nàng, liếm liếm môi hơi chút khô khốc, quay người ôm lấy hắn, một cái tay mềm mơn trớn giọt nước trước ngực hắn. . . . . .
"Ngày mai không mang ta theo được sao? Chúng ta đã lâu không cùng một chỗ." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp trầm, mơ hồ mang theo một tia ý vị làm nũng, tràn ngập vô hạn quyến rũ.
"Được." Trong đầu Bất Hối bởi vì thanh âm của hắn đã hoàn toàn trống rỗng, một câu đồng ý.
"Đêm nay, lưu lại với ta được không?"
Thấy nàng có bộ dáng này, Chiến Cảnh Thiên tiếp tục quyến rũ, nhẹ nhàng ôm nàng một cái, hai cỗ hỏa nhiệt dính sát vào nhau không ngừng ma xát, nhiệt độ trong không khí tiếp tục tăng lên.
"Được."
Đối với lời nói của hắn, nàng hoàn toàn không cự tuyệt được, ngực bùm bùm nhảy, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Khóe miệng Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng gợi lên, hơi cúi người xuống bế nàng lên đi tới giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi đè thân mình lên, cảm thụ được thân
/125
|