Thời điểm Khương Vũ chết, luồng khí thể màu đỏ kia dường như chỉ có ta nhìn thấy. Ta thấy nó chui vào trong thân thể Mặc Thanh, mà Mặc Thanh lại không hề có cảm giác gì.
Vẻ mặt hắn giống như bình thường, đưa ta ra khỏi huyệt động đang từ từ sập xuống. Sau khi đáp xuống đất, trước tiên hắn gọi Lâm Tử Dự tới, kêu hắn ta quay về Vạn Lục môn gọi người đến đón những người bị thương; sau đó đứng nói đôi ba câu với Cầm Thiên Huyền về chuyện xử lý đám thủ hạ còn dư lại của Khương Vũ.
Trong lúc diệt trừ Khương Vũ đã để cho đám lâu la ở chỗ này chạy thoát không ít, nay Vạn Lục môn vừa mới gặp đại kiếp, hi vọng Thiên Trần các có thể cùng chung mối thù, chung tay trừ hết dư nghiệt của Khương Vũ.
Cầm Thiên Huyền không có từ chối, trong lúc bàn chuyện hắn nhìn Mặc Thanh, có mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhìn lưng Mặc Thanh hơi ướt át, ta biết vết thương lúc trước của hắn vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng hiện giờ ta lại lo lắng về việc của Khương Vũ hơn là vết thương kia …
Câu nói cuối cùng của hắn ta, rốt cuộc là có ý gì?
Ta nhíu mày: “Mặc Thanh.” Ta gọi hắn một tiếng, Cầm Thiên Huyền ở bên đó nhẹ liếc ta một cái, liền quay đi tìm môn đồ bị thương của Thiên Trần các. Ta hỏi Mặc Thanh, “Thân thể ngươi có khó chịu gì không?”
“Ta không sao.” Hắn cho rằng ta đang hỏi thương thế của hắn liền trả lời như vậy. Đôi mắt đen nhánh của Mặc Thanh nhìn ta chăm chú, nhìn một hồi lâu dường như lại thêm mấy phần tức giận, “Nàng cũng làm bừa quá rồi! Sao có thể chỉ mang theo mỗi một mình Chỉ Yên đi tới nơi này chứ?”
Ai da … Nguy hiểm qua rồi nên bắt đầu tính sổ đây…
Ta sờ sờ sống mũi, Mặc Thanh bây giờ không giống Mặc Thanh của ngày xưa nữa. Trước kia ta làm việc, cho dù có làm sai thì cũng nào ai dám nói ta hai chữ “làm bừa”?
Ngay cả lão già Viên Kiệt kia, từ trước tới giờ cũng chỉ có một sứ mệnh duy nhất chính là vâng lệnh. Thập Thất thì càng không cần phải nói, nếu ta nói muốn lên trời hái sao thì nàng bắc thang lên trời còn nhanh hơn ta, sao dám nói ta làm càn. Cho dù là Tư Mã Dung, cũng chỉ nhìn ta mà thở dài một tiếng, khẳng định không dám trách móc ta như thế này.
Nhưng dù Mặc Thanh có khiển trách ta như vậy, ta cũng không thể tức giận nổi. Chỉ đành bĩu môi nói: “Ta cứ nghĩ chỉ đến gọi hồn ba tiếng là xong, còn định trở về làm ngươi bất ngờ nữa đấy, ai dè … lại kéo theo một đống chuyện rắc rối.”
Mặc Thanh trầm mặt, còn định giáo huấn ta. Ta vội chớp chớp mắt, ôm tim: “Ai da, hình như vừa rồi dùng sức quá mức, tim có hơi đau.” Ta vừa nói vừa lé mắt nhìn hắn, Mặc Thanh biết rõ ta đang giả bộ, vẻ mặt hắn thoáng rối rắm trong một khắc, cuối cùng vẫn cắn răng, kéo tay của ta qua, giúp ta dò mạch.
“Đau như thế nào?”
Biết là ta đang giả bộ, nhưng lại vì khả năng ngộ nhỡ có thể xảy ra chuyện mà nguyện ý bỏ qua cho ta.
Ta diễn, hắn phối hợp, dung túng, không đành lòng trách móc ta thêm; chỉ biết tự mình nén giữ muộn phiền, không nỡ động đến ta một phân nhỏ.
Ta cực thích bộ dạng bất đắc dĩ chịu thua thiệt mà buồn bực này của Mặc Thanh.
Ta trở tay nắm lấy bàn tay đang bắt mạch cho ta, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy có hơi đau nhưng ngươi vừa đụng vào lại ổn rồi. Mặc dù chuyện lần này xảy ra một vài việc ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng đã hoàn toàn lấy được thân thể trở về!” Ta nắm lấy cằm Mặc Thanh, “Quay đầu lại…”
Ta còn chưa nói dứt câu, Thập Thất đầu tóc đầy bụi bặm từ một bên bò ra. Nàng phủi phủi mặt, vừa ngửa đầu nhìn thấy ta, hai mắt lập tức sáng lên, cũng chẳng quản ta đang làm cái gì liền hô to một tiếng: “Môn chủ!” Sau đó cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ ta.
Ta chỉ kịp liếc mắt nhìn nàng một cái, một câu ngăn cản còn chưa thốt ra khỏi miệng, nàng đã đập vào màn chắn pháp lực của Mặc Thanh, kêu “bộp” một tiếng bị hất trở về, ngã ngồi xuống đất. Thập Thất ôm mông sững sờ nhìn ta, “Đây là kết giới gì vậy?”
Ơ… Màn chắn này vẫn chưa rút đi sao…
Ta vươn tay chạm vào màn chắn trước mặt từ bên trong, cảm thấy thật mềm mại, giống như được lót mấy tầng lông dê ấm áp vậy. Có thể hất văng một người vốn miễn dịch với pháp lực như Thập Thất thì màn chắn này hiển nhiên có sức mạnh rất cường đại, lớn đến mức làm cơ thể Thập Thất nhất thời không tránh được tổn thương.
Mặc Thanh quay đầu, sắc mặt lạnh nhạt liếc Thập Thất một cái: “Ngươi cũng nên học cách kiềm chế tính tình đi.”
Thập Thất phủi mông đứng dậy, mở miệng lý luận với Mặc Thanh: “Ta muốn ôm Môn chủ thì làm sao? Nàng cũng đâu phải là của ngươi!”
“Nàng là của ta.”
Mặc Thanh vừa thốt ra bốn chữ này, nội tâm của ta thoáng run lên. Xưa nay ta cực kỳ không thích người khác dùng thái độ cứng rắn như vậy để bày tỏ ham muốn giữ lấy ta, nhưng hiện giờ lại cảm thấy … khi Mặc Thanh nói ra những lời đó thì bộ dạng mười phần suất khí.
Thập Thất bị hắn làm cho nghẹn họng, tức giận nói: “Ai bảo thế! Môn chủ là của ta!”
Mặc Thanh không thèm phản ứng lại nữa, vòng tay ôm lấy thắt lưng ta, không nói không rằng dùng thuật di chuyển, Thập Thất thấy thế: “A!” một tiếng, vung quả đấm tới muốn ngăn cản.
Ta nhìn hai người bọn họ tranh giành, cảm thấy khá thú vị, chỉ vùi ở trong ngực Mặc Thanh xem cuộc vui, ai cũng mặc kệ.
Một đám Ám La Vệ đứng bên cạnh tò mò đưa mắt nhìn sang bên này quan sát, ta biết bọn họ đang nhìn cái gì. Một là, bọn họ đang nhìn ta; những Ám La Vệ này đều được Lâm Tử Dự đưa ra ngoài từ sớm, trước giờ đều nghe lời của Lâm Tử Dự, chưa từng nhìn thấy ta, cho nên cực kỳ tò mò đối với ta. Mà vốn dĩ, ta chết đi sống lại cũng đủ làm cho người khác cảm thấy hiếu kỳ rồi. Hai là… Đại khái bọn họ không nghĩ tới Môn chủ đương nhiệm ngày thường lạnh lùng không nói lời nào, mà bây giờ lại lộ ra một mặt giống như một đứa trẻ đi tranh giành đồ với người khác.
Về phần thứ ba…
Ta cảm thấy bọn họ đang muốn nhìn một chút xem, Đông Sơn chủ có can đảm dám trêu chọc Lệ Trần Lan thì sẽ chết như thế nào.
Một quyền của Thập Thất nhằm thẳng vào mặt Mặc Thanh, đầu của Mặc Thanh lui về phía sau, đồng thời hắn giơ ngón trỏ nhẹ nhàng bắn vào trán Thập Thất một cái. Khí tức bắn ra, “vút” một tiếng, lực đạo lớn đến nỗi làm Thập Thất bật ngửa cổ ra sau, cả người giống như quả bóng bay ra ngoài.
Mà đúng lúc nàng sắp đập mạnh vào tảng đá sau lưng thì thân hình Cầm Thiên Huyền khẽ động, kéo Thập Thất trên không trung đảo một cái, hóa giải lực tấn công, Thập Thất khó khăn lắm đứng vững được hai chân.
Ta nhướng mày, ồ, Cầm Thiên Huyền thích Thập Thất sao?
Hay là cảm thấy tội nghiệp cho sự ngốc nghếch của nàng?
Mặc Thanh đâu có tâm tư nào mà để ý đến bọn họ, hắn ôm ta, lại dùng thuật di chuyển. Thập Thất bị đánh đau, che cái trán sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp biết pháp thuật nhà ngươi… Bồ Tát sống, ngươi giúp ta!” Nàng xoay người lôi Cầm Thiên Huyền tới kêu hắn giúp một tay. Xuất phát từ lễ tiết, Cầm Thiên Huyền muốn tránh khỏi sự đụng chạm của nàng, nhưng Thập Thất mạnh mẽ bắt lấy cánh tay hắn, “Ngươi dùng thuật di chuyển dẫn ta quay về Vạn Lục môn đi.”
Cầm Thiên Huyền thực bất đắc dĩ.
Mặc Thanh dùng thuật di chuyển, thoáng cái ta đã được đưa về Vạn Lục môn.
Chỉ có điều, ngay trước khi rời khỏi cố hương, ta trông thấy dưới vực sâu vạn trượng của huyệt động kia, bóng tối giống như một cái miệng ma quái khổng lồ, cắn nuốt tất cả những thứ bên ngoài. Tâm trạng của ta đột nhiên dâng lên một sự bất an, tiếng nói của Khương Vũ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn nói Mặc Thanh và hắn là đồng loại; còn nói hắn đã không chiếm được thì Mặc Thanh cũng đừng hòng có. Nó giống như một câu nguyền rủa không ngừng quay cuồng trong tâm trí ta vậy.
Mặc Thanh không trực tiếp đưa ta về Vô Ác điện mà dẫn ta tới sân viện của Cố Hàm Quang. Hiện giờ là giữa trưa, thân hình Cố Hàm Quang nho nhỏ đang ở trong sân phơi thuốc. Hắn phải đứng lên một cái ghế mới đủ cao để với tới chỗ phơi dược liệu, Mặc Thanh mang theo ta bất chợt xuất hiện. Cố Hàm Quang vừa quay đầu, nhìn vào ta một lúc, sau đó cứ nhìn chăm chăm không rời mắt.
Hắn trân trân nhìn ta, dường như bị choáng váng không nhẹ. Nhưng vì hiện giờ bộ dạng của hắn là một tên nhóc, cho nên hành động ngây ngốc này lại toát ra vài phần đáng yêu.
Ta cười một tiếng: “Tiểu Ải Tử (*), đang phơi thuốc à?”
(*) ải: lùn, thấp
Cố Hàm Quang khẽ động: “Ngươi… Ngươi…” Hắn chỉ một tay vào ta, nhấc chân bước về phía trước, cứ thế bị hụt chân té xuống đất; dược liệu trong tay tung ra rơi tán loạn vào người hắn.
“Nam Sơn chủ?” Thị nữ nghe thấy tiếng động vội vàng chạy từ ngoài viện vào sân, nhìn thấy ta và Mặc Thanh, cũng trưng ra bộ dạng giật mình cực kỳ kinh ngạc.
“Lộ Lộ Lộ…”
Đúng là dáng vẻ ban ngày nhìn thấy quỷ mà…
Sao hả, vài ngày trước núi Trần Tắc bị tấn công, mấy người sống ở bên núi này không có ai biết chuyện ta đã trở về à?
Tuy nhiên … Ta suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này cũng rất có khả năng xảy ra, đỉnh núi của Nam Sơn chủ cách khá xa, Cố Hàm Quang ngoại trừ chữa bệnh trị thương thì từ trước tới nay không can thiệp vào những chuyện khác. Kể cả Vô Ác điện có bị đốt mà không có ai gọi hắn đến chữa thương, hắn cũng chẳng rời khỏi sân viện nửa bước. Vốn dĩ ước định năm đó giữa ta và hắn chính là như vậy, chỉ cần tập trung vào chữa bệnh, những việc khác không cần hắn quản. Quả thực trong bốn vị sơn chủ, hắn là người giữ bổn phận kiên trung nhất.
Thường thường liên tục một hai tháng Cố Hàm Quang không ra khỏi viện, dù có biết bên ngoài xảy ra chuyện bất ổn, nhưng không đến trêu chọc hắn thì hắn cũng mặc kệ. Mà đám người phản loạn hiển nhiên cũng không ngu ngốc mà đến trêu chọc một người vốn chẳng quan tâm đến thế sự như hắn.
“Đứng dậy.” Mặc Thanh gọi hắn một tiếng, “Mau xem cho nàng.”
Cố Hàm Quang vẫn không nhúc nhích, sau một hồi trợn mắt quan sát rồi hỏi ta: “Lộ Chiêu Chiêu, không phải ngươi chết rồi sao? Còn về báo mộng cho ta nữa mà?” Hắn lại quay đầu, nhìn Mặc Thanh thắc mắc, “Lệ Trần Lan, ngươi tìm được thuật cải tử hồi sinh hay là nhờ Tư Mã Dung làm cho ngươi một con rối giả?”
Ta bước lên phía trước, nhéo vào mặt Cố Hàm Quang thật mạnh một cái. Trước kia khi còn là quỷ không xử lý được hắn, hiện tại ta có thể tùy ý chà bóp uốn nắn rồi: “Ngươi coi thường ta quá, là ta tự đi từ Địa phủ về đây đấy. Đừng có đờ người thất thần ra nữa, ngươi mau qua đây cho ta.” Ta bóp mặt của hắn, nhấc hắn đứng lên, kéo hắn đi tới bên người Mặc Thanh, “Ngươi xem cho hắn trước đi.”
“Ta không sao.”
“Hắn nói ngươi không sao thì ngươi mới không sao.”
“Không…”
Ta liếc Mặc Thanh một cái: “Ngồi xuống, để cho hắn xem xem.”
Rốt cuộc Mặc Thanh cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vươn tay để cho Cố Hàm Quang chẩn mạch. Lúc bắt đầu, Cố Hàm Quang còn vừa bắt mạch vừa nhìn ta, nhưng sau một lúc, chân mày hắn đột nhiên chau lại, cũng không còn thắc mắc đến việc ta là người hay quỷ nữa, nghiêm túc trầm giọng nói: “Gần đây núi Trần Tắc xảy ra chuyện, ngươi đã làm cái gì?”
Tâm trạng của ta căng thẳng: “Có gì không ổn à?”
“Mạch tượng vô cùng loạn, khí tức trong cơ thể không yên, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma … nhưng khá là kỳ lạ.” Cố Hàm Quang nói, “Nhìn sắc mặt của hắn thì không có vấn đề gì bất thường, dường như thân thể… hoàn toàn thích ứng.”
Mặc Thanh thu tay về: “Chẳng qua là lúc trước sử dụng Kiếm Vạn Quân quá sức thôi, không có gì đáng ngại.” Hắn quay đầu nhìn ta, “Ta dẫn nàng đến đây…”
“Nàng thì không cần xem bệnh.” Cố Hàm Quang không ngẩng đầu lên nói, “Tình trạng khá tốt, khi nãy dùng tay bóp mặt ta, ta đã thăm dò mạch rồi. Ngoài ba phần âm hư ra thì thân thể rất khỏe. Uống chút đan dược, bồi bổ hai ngày là ổn.” Hắn lại nhìn sang Mặc Thanh nói, “Ngươi cởi y phục ra để ta nhìn vết thương trên lưng xem thế nào.”
Cố Hàm Quang đã nói như vậy, Mặc Thanh cũng không nhiều lời nữa.
Mặc Thanh cởi áo, ta ghé đầu vào cùng Cố Hàm Quang quan sát lưng của Mặc Thanh. Khi vừa nhìn, cả hai người bọn ta đều thoáng sửng sốt.
Lúc trước Lục Hợp kiếm tạo ra một vết thương lớn sau lưng Mặc Thanh, mà hắc bào dưới nền đất vẫn còn ướt đẫm máu của hắn, trung y màu trắng bên trong còn nhuốm một mảnh đỏ sậm. Nhưng thật kỳ quái..
Hiện tại sau lưng Mặc Thanh bóng loáng, không hề có một vết thương nào, ngay cả sẹo cũng chẳng có!
Chỉ có mỗi ba đốm nhỏ màu đỏ ở cạnh xương bả vai, hơi nhô ra. Ta thấy kỳ lạ nên giơ tay định chạm vào, nhưng tay còn chưa động tới, bọn chúng đã lần lượt từ từ ẩn vào bên trong thân thể của Mặc Thanh.
Nhô lên rồi biến mất, dấu vết màu đỏ hoàn toàn không thấy đâu.
Đó là… cái gì?
Ta và Cố Hàm Quang liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Cố Hàm Quang có mấy phần nghiêm trọng,
Mặc Thanh hơi nghiêng đầu hỏi: “Sao rồi?”
“Vết thương của ngươi rất ổn.” Cố Hàm Quang nói, “Ổn … đến mức kỳ lạ.”
Vẻ mặt hắn giống như bình thường, đưa ta ra khỏi huyệt động đang từ từ sập xuống. Sau khi đáp xuống đất, trước tiên hắn gọi Lâm Tử Dự tới, kêu hắn ta quay về Vạn Lục môn gọi người đến đón những người bị thương; sau đó đứng nói đôi ba câu với Cầm Thiên Huyền về chuyện xử lý đám thủ hạ còn dư lại của Khương Vũ.
Trong lúc diệt trừ Khương Vũ đã để cho đám lâu la ở chỗ này chạy thoát không ít, nay Vạn Lục môn vừa mới gặp đại kiếp, hi vọng Thiên Trần các có thể cùng chung mối thù, chung tay trừ hết dư nghiệt của Khương Vũ.
Cầm Thiên Huyền không có từ chối, trong lúc bàn chuyện hắn nhìn Mặc Thanh, có mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhìn lưng Mặc Thanh hơi ướt át, ta biết vết thương lúc trước của hắn vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng hiện giờ ta lại lo lắng về việc của Khương Vũ hơn là vết thương kia …
Câu nói cuối cùng của hắn ta, rốt cuộc là có ý gì?
Ta nhíu mày: “Mặc Thanh.” Ta gọi hắn một tiếng, Cầm Thiên Huyền ở bên đó nhẹ liếc ta một cái, liền quay đi tìm môn đồ bị thương của Thiên Trần các. Ta hỏi Mặc Thanh, “Thân thể ngươi có khó chịu gì không?”
“Ta không sao.” Hắn cho rằng ta đang hỏi thương thế của hắn liền trả lời như vậy. Đôi mắt đen nhánh của Mặc Thanh nhìn ta chăm chú, nhìn một hồi lâu dường như lại thêm mấy phần tức giận, “Nàng cũng làm bừa quá rồi! Sao có thể chỉ mang theo mỗi một mình Chỉ Yên đi tới nơi này chứ?”
Ai da … Nguy hiểm qua rồi nên bắt đầu tính sổ đây…
Ta sờ sờ sống mũi, Mặc Thanh bây giờ không giống Mặc Thanh của ngày xưa nữa. Trước kia ta làm việc, cho dù có làm sai thì cũng nào ai dám nói ta hai chữ “làm bừa”?
Ngay cả lão già Viên Kiệt kia, từ trước tới giờ cũng chỉ có một sứ mệnh duy nhất chính là vâng lệnh. Thập Thất thì càng không cần phải nói, nếu ta nói muốn lên trời hái sao thì nàng bắc thang lên trời còn nhanh hơn ta, sao dám nói ta làm càn. Cho dù là Tư Mã Dung, cũng chỉ nhìn ta mà thở dài một tiếng, khẳng định không dám trách móc ta như thế này.
Nhưng dù Mặc Thanh có khiển trách ta như vậy, ta cũng không thể tức giận nổi. Chỉ đành bĩu môi nói: “Ta cứ nghĩ chỉ đến gọi hồn ba tiếng là xong, còn định trở về làm ngươi bất ngờ nữa đấy, ai dè … lại kéo theo một đống chuyện rắc rối.”
Mặc Thanh trầm mặt, còn định giáo huấn ta. Ta vội chớp chớp mắt, ôm tim: “Ai da, hình như vừa rồi dùng sức quá mức, tim có hơi đau.” Ta vừa nói vừa lé mắt nhìn hắn, Mặc Thanh biết rõ ta đang giả bộ, vẻ mặt hắn thoáng rối rắm trong một khắc, cuối cùng vẫn cắn răng, kéo tay của ta qua, giúp ta dò mạch.
“Đau như thế nào?”
Biết là ta đang giả bộ, nhưng lại vì khả năng ngộ nhỡ có thể xảy ra chuyện mà nguyện ý bỏ qua cho ta.
Ta diễn, hắn phối hợp, dung túng, không đành lòng trách móc ta thêm; chỉ biết tự mình nén giữ muộn phiền, không nỡ động đến ta một phân nhỏ.
Ta cực thích bộ dạng bất đắc dĩ chịu thua thiệt mà buồn bực này của Mặc Thanh.
Ta trở tay nắm lấy bàn tay đang bắt mạch cho ta, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy có hơi đau nhưng ngươi vừa đụng vào lại ổn rồi. Mặc dù chuyện lần này xảy ra một vài việc ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng đã hoàn toàn lấy được thân thể trở về!” Ta nắm lấy cằm Mặc Thanh, “Quay đầu lại…”
Ta còn chưa nói dứt câu, Thập Thất đầu tóc đầy bụi bặm từ một bên bò ra. Nàng phủi phủi mặt, vừa ngửa đầu nhìn thấy ta, hai mắt lập tức sáng lên, cũng chẳng quản ta đang làm cái gì liền hô to một tiếng: “Môn chủ!” Sau đó cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ ta.
Ta chỉ kịp liếc mắt nhìn nàng một cái, một câu ngăn cản còn chưa thốt ra khỏi miệng, nàng đã đập vào màn chắn pháp lực của Mặc Thanh, kêu “bộp” một tiếng bị hất trở về, ngã ngồi xuống đất. Thập Thất ôm mông sững sờ nhìn ta, “Đây là kết giới gì vậy?”
Ơ… Màn chắn này vẫn chưa rút đi sao…
Ta vươn tay chạm vào màn chắn trước mặt từ bên trong, cảm thấy thật mềm mại, giống như được lót mấy tầng lông dê ấm áp vậy. Có thể hất văng một người vốn miễn dịch với pháp lực như Thập Thất thì màn chắn này hiển nhiên có sức mạnh rất cường đại, lớn đến mức làm cơ thể Thập Thất nhất thời không tránh được tổn thương.
Mặc Thanh quay đầu, sắc mặt lạnh nhạt liếc Thập Thất một cái: “Ngươi cũng nên học cách kiềm chế tính tình đi.”
Thập Thất phủi mông đứng dậy, mở miệng lý luận với Mặc Thanh: “Ta muốn ôm Môn chủ thì làm sao? Nàng cũng đâu phải là của ngươi!”
“Nàng là của ta.”
Mặc Thanh vừa thốt ra bốn chữ này, nội tâm của ta thoáng run lên. Xưa nay ta cực kỳ không thích người khác dùng thái độ cứng rắn như vậy để bày tỏ ham muốn giữ lấy ta, nhưng hiện giờ lại cảm thấy … khi Mặc Thanh nói ra những lời đó thì bộ dạng mười phần suất khí.
Thập Thất bị hắn làm cho nghẹn họng, tức giận nói: “Ai bảo thế! Môn chủ là của ta!”
Mặc Thanh không thèm phản ứng lại nữa, vòng tay ôm lấy thắt lưng ta, không nói không rằng dùng thuật di chuyển, Thập Thất thấy thế: “A!” một tiếng, vung quả đấm tới muốn ngăn cản.
Ta nhìn hai người bọn họ tranh giành, cảm thấy khá thú vị, chỉ vùi ở trong ngực Mặc Thanh xem cuộc vui, ai cũng mặc kệ.
Một đám Ám La Vệ đứng bên cạnh tò mò đưa mắt nhìn sang bên này quan sát, ta biết bọn họ đang nhìn cái gì. Một là, bọn họ đang nhìn ta; những Ám La Vệ này đều được Lâm Tử Dự đưa ra ngoài từ sớm, trước giờ đều nghe lời của Lâm Tử Dự, chưa từng nhìn thấy ta, cho nên cực kỳ tò mò đối với ta. Mà vốn dĩ, ta chết đi sống lại cũng đủ làm cho người khác cảm thấy hiếu kỳ rồi. Hai là… Đại khái bọn họ không nghĩ tới Môn chủ đương nhiệm ngày thường lạnh lùng không nói lời nào, mà bây giờ lại lộ ra một mặt giống như một đứa trẻ đi tranh giành đồ với người khác.
Về phần thứ ba…
Ta cảm thấy bọn họ đang muốn nhìn một chút xem, Đông Sơn chủ có can đảm dám trêu chọc Lệ Trần Lan thì sẽ chết như thế nào.
Một quyền của Thập Thất nhằm thẳng vào mặt Mặc Thanh, đầu của Mặc Thanh lui về phía sau, đồng thời hắn giơ ngón trỏ nhẹ nhàng bắn vào trán Thập Thất một cái. Khí tức bắn ra, “vút” một tiếng, lực đạo lớn đến nỗi làm Thập Thất bật ngửa cổ ra sau, cả người giống như quả bóng bay ra ngoài.
Mà đúng lúc nàng sắp đập mạnh vào tảng đá sau lưng thì thân hình Cầm Thiên Huyền khẽ động, kéo Thập Thất trên không trung đảo một cái, hóa giải lực tấn công, Thập Thất khó khăn lắm đứng vững được hai chân.
Ta nhướng mày, ồ, Cầm Thiên Huyền thích Thập Thất sao?
Hay là cảm thấy tội nghiệp cho sự ngốc nghếch của nàng?
Mặc Thanh đâu có tâm tư nào mà để ý đến bọn họ, hắn ôm ta, lại dùng thuật di chuyển. Thập Thất bị đánh đau, che cái trán sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp biết pháp thuật nhà ngươi… Bồ Tát sống, ngươi giúp ta!” Nàng xoay người lôi Cầm Thiên Huyền tới kêu hắn giúp một tay. Xuất phát từ lễ tiết, Cầm Thiên Huyền muốn tránh khỏi sự đụng chạm của nàng, nhưng Thập Thất mạnh mẽ bắt lấy cánh tay hắn, “Ngươi dùng thuật di chuyển dẫn ta quay về Vạn Lục môn đi.”
Cầm Thiên Huyền thực bất đắc dĩ.
Mặc Thanh dùng thuật di chuyển, thoáng cái ta đã được đưa về Vạn Lục môn.
Chỉ có điều, ngay trước khi rời khỏi cố hương, ta trông thấy dưới vực sâu vạn trượng của huyệt động kia, bóng tối giống như một cái miệng ma quái khổng lồ, cắn nuốt tất cả những thứ bên ngoài. Tâm trạng của ta đột nhiên dâng lên một sự bất an, tiếng nói của Khương Vũ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn nói Mặc Thanh và hắn là đồng loại; còn nói hắn đã không chiếm được thì Mặc Thanh cũng đừng hòng có. Nó giống như một câu nguyền rủa không ngừng quay cuồng trong tâm trí ta vậy.
Mặc Thanh không trực tiếp đưa ta về Vô Ác điện mà dẫn ta tới sân viện của Cố Hàm Quang. Hiện giờ là giữa trưa, thân hình Cố Hàm Quang nho nhỏ đang ở trong sân phơi thuốc. Hắn phải đứng lên một cái ghế mới đủ cao để với tới chỗ phơi dược liệu, Mặc Thanh mang theo ta bất chợt xuất hiện. Cố Hàm Quang vừa quay đầu, nhìn vào ta một lúc, sau đó cứ nhìn chăm chăm không rời mắt.
Hắn trân trân nhìn ta, dường như bị choáng váng không nhẹ. Nhưng vì hiện giờ bộ dạng của hắn là một tên nhóc, cho nên hành động ngây ngốc này lại toát ra vài phần đáng yêu.
Ta cười một tiếng: “Tiểu Ải Tử (*), đang phơi thuốc à?”
(*) ải: lùn, thấp
Cố Hàm Quang khẽ động: “Ngươi… Ngươi…” Hắn chỉ một tay vào ta, nhấc chân bước về phía trước, cứ thế bị hụt chân té xuống đất; dược liệu trong tay tung ra rơi tán loạn vào người hắn.
“Nam Sơn chủ?” Thị nữ nghe thấy tiếng động vội vàng chạy từ ngoài viện vào sân, nhìn thấy ta và Mặc Thanh, cũng trưng ra bộ dạng giật mình cực kỳ kinh ngạc.
“Lộ Lộ Lộ…”
Đúng là dáng vẻ ban ngày nhìn thấy quỷ mà…
Sao hả, vài ngày trước núi Trần Tắc bị tấn công, mấy người sống ở bên núi này không có ai biết chuyện ta đã trở về à?
Tuy nhiên … Ta suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này cũng rất có khả năng xảy ra, đỉnh núi của Nam Sơn chủ cách khá xa, Cố Hàm Quang ngoại trừ chữa bệnh trị thương thì từ trước tới nay không can thiệp vào những chuyện khác. Kể cả Vô Ác điện có bị đốt mà không có ai gọi hắn đến chữa thương, hắn cũng chẳng rời khỏi sân viện nửa bước. Vốn dĩ ước định năm đó giữa ta và hắn chính là như vậy, chỉ cần tập trung vào chữa bệnh, những việc khác không cần hắn quản. Quả thực trong bốn vị sơn chủ, hắn là người giữ bổn phận kiên trung nhất.
Thường thường liên tục một hai tháng Cố Hàm Quang không ra khỏi viện, dù có biết bên ngoài xảy ra chuyện bất ổn, nhưng không đến trêu chọc hắn thì hắn cũng mặc kệ. Mà đám người phản loạn hiển nhiên cũng không ngu ngốc mà đến trêu chọc một người vốn chẳng quan tâm đến thế sự như hắn.
“Đứng dậy.” Mặc Thanh gọi hắn một tiếng, “Mau xem cho nàng.”
Cố Hàm Quang vẫn không nhúc nhích, sau một hồi trợn mắt quan sát rồi hỏi ta: “Lộ Chiêu Chiêu, không phải ngươi chết rồi sao? Còn về báo mộng cho ta nữa mà?” Hắn lại quay đầu, nhìn Mặc Thanh thắc mắc, “Lệ Trần Lan, ngươi tìm được thuật cải tử hồi sinh hay là nhờ Tư Mã Dung làm cho ngươi một con rối giả?”
Ta bước lên phía trước, nhéo vào mặt Cố Hàm Quang thật mạnh một cái. Trước kia khi còn là quỷ không xử lý được hắn, hiện tại ta có thể tùy ý chà bóp uốn nắn rồi: “Ngươi coi thường ta quá, là ta tự đi từ Địa phủ về đây đấy. Đừng có đờ người thất thần ra nữa, ngươi mau qua đây cho ta.” Ta bóp mặt của hắn, nhấc hắn đứng lên, kéo hắn đi tới bên người Mặc Thanh, “Ngươi xem cho hắn trước đi.”
“Ta không sao.”
“Hắn nói ngươi không sao thì ngươi mới không sao.”
“Không…”
Ta liếc Mặc Thanh một cái: “Ngồi xuống, để cho hắn xem xem.”
Rốt cuộc Mặc Thanh cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vươn tay để cho Cố Hàm Quang chẩn mạch. Lúc bắt đầu, Cố Hàm Quang còn vừa bắt mạch vừa nhìn ta, nhưng sau một lúc, chân mày hắn đột nhiên chau lại, cũng không còn thắc mắc đến việc ta là người hay quỷ nữa, nghiêm túc trầm giọng nói: “Gần đây núi Trần Tắc xảy ra chuyện, ngươi đã làm cái gì?”
Tâm trạng của ta căng thẳng: “Có gì không ổn à?”
“Mạch tượng vô cùng loạn, khí tức trong cơ thể không yên, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma … nhưng khá là kỳ lạ.” Cố Hàm Quang nói, “Nhìn sắc mặt của hắn thì không có vấn đề gì bất thường, dường như thân thể… hoàn toàn thích ứng.”
Mặc Thanh thu tay về: “Chẳng qua là lúc trước sử dụng Kiếm Vạn Quân quá sức thôi, không có gì đáng ngại.” Hắn quay đầu nhìn ta, “Ta dẫn nàng đến đây…”
“Nàng thì không cần xem bệnh.” Cố Hàm Quang không ngẩng đầu lên nói, “Tình trạng khá tốt, khi nãy dùng tay bóp mặt ta, ta đã thăm dò mạch rồi. Ngoài ba phần âm hư ra thì thân thể rất khỏe. Uống chút đan dược, bồi bổ hai ngày là ổn.” Hắn lại nhìn sang Mặc Thanh nói, “Ngươi cởi y phục ra để ta nhìn vết thương trên lưng xem thế nào.”
Cố Hàm Quang đã nói như vậy, Mặc Thanh cũng không nhiều lời nữa.
Mặc Thanh cởi áo, ta ghé đầu vào cùng Cố Hàm Quang quan sát lưng của Mặc Thanh. Khi vừa nhìn, cả hai người bọn ta đều thoáng sửng sốt.
Lúc trước Lục Hợp kiếm tạo ra một vết thương lớn sau lưng Mặc Thanh, mà hắc bào dưới nền đất vẫn còn ướt đẫm máu của hắn, trung y màu trắng bên trong còn nhuốm một mảnh đỏ sậm. Nhưng thật kỳ quái..
Hiện tại sau lưng Mặc Thanh bóng loáng, không hề có một vết thương nào, ngay cả sẹo cũng chẳng có!
Chỉ có mỗi ba đốm nhỏ màu đỏ ở cạnh xương bả vai, hơi nhô ra. Ta thấy kỳ lạ nên giơ tay định chạm vào, nhưng tay còn chưa động tới, bọn chúng đã lần lượt từ từ ẩn vào bên trong thân thể của Mặc Thanh.
Nhô lên rồi biến mất, dấu vết màu đỏ hoàn toàn không thấy đâu.
Đó là… cái gì?
Ta và Cố Hàm Quang liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Cố Hàm Quang có mấy phần nghiêm trọng,
Mặc Thanh hơi nghiêng đầu hỏi: “Sao rồi?”
“Vết thương của ngươi rất ổn.” Cố Hàm Quang nói, “Ổn … đến mức kỳ lạ.”
/141
|