Đến gần, Đàm Thiếu Hiên cười nhìn mọi người, gật đầu chào hỏi, trực tiếp đi tới bên Lạc Vũ Sam.
Lạc Vũ Sam có chút mất tự nhiên đứng lên, khẽ nâng mi liếc mắt nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, không nói gì.
Đàm Thiếu Hiên tinh tế ngắm kỹ khuôn mặt nàng, ừm, có chút tái nhợt, trong ánh mắt không có ý cười, xem ra vấn đề thật sự rất nghiêm trọng đây.
Thấy dáng vẻ thuận theo của Lạc Vũ Sam đôi mắt hơi rủ xuống người co rúm lại, khẽ cười cười, nhìn bức Hạ hà đồ trên bàn, xem xét trong chốc lát nói:“Đáng tiếc, một giọt mực làm hỏng bức tranh đẹp…… Ừm, nhưng hoàn hảo, còn có thế cứu chữa được.”
Nói xong, vươn tay lấy bút lông trên bàn, lại tinh tế xem xét kỹ lưỡng trong chốc lát, rất nhanh chấm mực, vài nét bút họa lên, nhìn xong cười nói:“Hoàn hảo, không phá hư tranh của Sam nhi.”
Ngoại trừ Đàm Vĩnh Ninh ra tất cả mọi người không thể ngờ được Đàm Thiếu Hiên có thể nâng bút họa tranh, thấy hắn nói như vậy, mọi người đều tò mò nhìn lại, Lạc Vũ Sam không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, thì ra giọt mực kia, được hắn nhuộm đẫm thành một con chuồn chuồn rất sống động, đậu trước nụ hoa sen đang chớm nở, đúng là hợp với cảnh “Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu tinh đình lập thượng đầu”
Nhất thời ngây người nhìn Đàm Thiếu Hiên. Dáng điệu nũng nịu ngơ ngác kia khiến ai đó động tâm vô hạn, làm Đàm Thiếu Hiên hô hấp như bị chậm lại, không khỏi thẳng tắp nhìn chằm chằm giai nhân trước mắt, con ngươi mở to không thể di chuyển đi đâu được.
Đàm Vĩnh Ninh “Phì” cười, Nhị ca con người này mà cũng có lúc ngây ngốc thất thần như vậy ư, xem ra đúng là đã yêu mê mệt vị Nhị tẩu này rồi.
Lạc Vũ Sam nghe thấy bỗng hoàn hồn, không khỏi đỏ mặt lên, vội nghiêng người đi.
Cảm nhận được không khí ái muội của hai người trong lúc đó, càng không thể tưởng được vị Thiếu suất suốt ngày chỉ biết nghịch đao với súng còn có chiêu thức này, Janssen có chút nản lòng, xem ra một chút cơ hội cũng không có, thất hồn lạc phách (hồn bay phách lạc) cáo từ Lạc Vũ Sam rời đi.
Đàm Thiếu Hiên hơi nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn bóng dáng hắn, nụ cười dường như không chạm tới đáy mắt. Tên quỷ Tây này đúng là lớn mật, dám ở trên địa bàn của Lão Tử, đánh vào tư tưởng người trong lòng của Lão Tử, hừ!
Ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được tia sáng như ánh sao trong đôi mắt tựa diều hâu của Đàm lão Nhị, Lạc Vũ Sam có chút tim đập nhanh vội chuyển mắt đi chỗ khác.
Đàm Thiếu Hiên hơi sửng sốt, vội vàng nhếch môi cười ấm áp, chỉ chỉ một nữ nhân ngoại quốc đang ôm một cái hòm đứng bên cạnh:“Đây là áo cưới mới từ Pháp đưa tới hôm nay, Sam nhi thử xem có vừa hay không? Kiểu dáng là anh chọn, Sam nhi xem có thích không? Cô ấy là trợ lý thiết không, không vừa có thể lập tức sửa lại!”
Tiếp sau đó nói một vài câu tiếng Anh, trợ lý kia tất nhiên nghe hiểu được, cúi người thi lễ, cười nói:“Đúng vậy, tôi là Elisa, rất vui được phục vụ tiểu thư.”
Lạc Vũ Sam gật gật đầu, lại trở về nụ cười nhạt thản nhiên. Elisa trong lòng có chút kỳ quái, cô dâu phương Đông này lớn lên quả thật rất xinh đẹp, nhưng đối với mẫu thiết kế do chính tay nhà thiết kế đứng đầu nước Pháp chuyên phục vụ các vị quý tộc và hoàng thất Châu Âu này, hoàn toàn bằng thủ công, giá trị của nó khiến rất nhiều người nghẹn họng trân trối, không dám tin lại có loại áo cưới xa hoa đến thế, lại có thể cười miễn cưỡng như vậy sao?
Chẳng lẽ cô dâu không biết giá trị của chiếc váy cưới này? Nghĩ vậy vội vàng cười nói:“Đây là chiếc áo cưới có giá trị nhất từ trước tới nay do chúng tôi thiết kế, độc nhất vô nhị……”
Lời còn chưa dứt, Đàm Thiếu Hiên liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh băng sắc như đao làm Elisa nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Đi thôi, nếu đã đưa tới, vậy thử xem đi?” Đàm Thiếu Hiên cười nhìn Lạc Vũ Sam.
Lạc Vũ Sam nâng mi nhìn hắn một cái, khóe mắt liếc nhìn Đàm Vĩnh Ninh cùng Lạc Vũ Phong đang đứng một bên, định cự tuyệt, nhưng cũng không muốn làm mọi người phải khó xử, vì thế không hé răng, xoay người đi về phía tiểu lâu phong cách phương Tây.
Lạc Vũ Phong nhìn thoáng qua Đàm Vĩnh Ninh, cười cười, hai người theo sau.
Đàm Thiếu Hiên nhìn theo bóng lưng Lạc Vũ Sam, mấp máy môi, khẽ thở dài một cái, ý bảo Elisa cùng mình đi.
Lên lầu hai, Elisa theo Lạc Vũ Sam đi vào trong phòng.
Qua một hồi, nghe thấy Elisa sợ hãi kêu lên một tiếng “Oh, my God!”, chờ ở đại sảnh ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, Đàm Thiếu Hiên không chút do dự trực tiếp vọt vào trong phòng.
Lạc Vũ Sam đã mặc xong áo cưới, Elisa ở một bên trợn to hai mắt nhìn, kinh ngạc che miệng lại.
Trắng như tuyết, thiết kế cổ điển, viền cổ áo thêu hình con bướm, thành từng chuỗi đan với nhau, nhưng tay áo thiết kế rất đặc biệt, chất liệu trong suốt khiến da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, trên mặt đính những hạt pha lê trắng nhỏ xíu càng thêm xinh đẹp đáng yêu. Thân áo làm bằng ren càng khiến cơ thể thon dài tăng thêm chiều sâu, phía sau tà váy lại rất dài. Voan trùm đầu cũng được khảm kim cương cài lên mái tóc đen mượt, kéo dài tới tận chân váy, những nếp gấp cao ngọa, dây tua tinh nghịch, tất cả tạo nên một công chúa cao quý xinh đẹp.
Đàm Thiếu Hiên dừng lại trước cửa, ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đi đến, dường như sợ đánh thức công chúa Bạch Tuyết đang trong giấc mộng.
Phía sau Đàm Vĩnh Ninh cùng Lạc Vũ Phong đều có chút không thể tin vào mắt mình.
Đàm Thiếu Hiên đến gần lại tinh tế quan sát một hồi, đột nhiên hơi cau mày, giống như có chỗ nào đó không thích hợp.
Không tự chủ được đi vài vòng quanh Lạc Vũ Sam, Lạc Vũ Sam có chút xấu hổ.
Bỗng nhiên, Đàm Thiếu Hiên “À” một tiếng, vội vàng đi về hướng hòm đựng áo cưới:“Anh đã biết.”
Từ trong hòm cầm một hộp nhỏ đi tới, đến bên Lạc Vũ Sam, ngồi đi xuống, nói:“Sam nhi, đổi giầy đi.”
Nói xong, đưa tay trực tiếp nắm lấy đôi chân khéo léo tinh xảo của Lạc Vũ Sam. Lạc Vũ Sam hơi hơi dùng sức tránh đi, Đàm Thiếu Hiên nâng mi liếc mắt nhìn nàng một cái:“Đừng nhúc nhích!” Bắt lấy chân nàng, nhẹ nhàng tháo chiếc dép mềm ra.
Đàm Vĩnh Ninh bát quái mở to hai mắt nhìn, hôm nay tới đúng là có giá trị! Lần này trở về có chuyện bát quái để nói đây, nhiều năm như vậy, ai đã từng thấy qua Nhị ca con người này tự tay thay giầy cho nữ nhân chưa?
Lạc Vũ Sam có chút mất tự nhiên đứng lên, khẽ nâng mi liếc mắt nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, không nói gì.
Đàm Thiếu Hiên tinh tế ngắm kỹ khuôn mặt nàng, ừm, có chút tái nhợt, trong ánh mắt không có ý cười, xem ra vấn đề thật sự rất nghiêm trọng đây.
Thấy dáng vẻ thuận theo của Lạc Vũ Sam đôi mắt hơi rủ xuống người co rúm lại, khẽ cười cười, nhìn bức Hạ hà đồ trên bàn, xem xét trong chốc lát nói:“Đáng tiếc, một giọt mực làm hỏng bức tranh đẹp…… Ừm, nhưng hoàn hảo, còn có thế cứu chữa được.”
Nói xong, vươn tay lấy bút lông trên bàn, lại tinh tế xem xét kỹ lưỡng trong chốc lát, rất nhanh chấm mực, vài nét bút họa lên, nhìn xong cười nói:“Hoàn hảo, không phá hư tranh của Sam nhi.”
Ngoại trừ Đàm Vĩnh Ninh ra tất cả mọi người không thể ngờ được Đàm Thiếu Hiên có thể nâng bút họa tranh, thấy hắn nói như vậy, mọi người đều tò mò nhìn lại, Lạc Vũ Sam không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, thì ra giọt mực kia, được hắn nhuộm đẫm thành một con chuồn chuồn rất sống động, đậu trước nụ hoa sen đang chớm nở, đúng là hợp với cảnh “Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu tinh đình lập thượng đầu”
Nhất thời ngây người nhìn Đàm Thiếu Hiên. Dáng điệu nũng nịu ngơ ngác kia khiến ai đó động tâm vô hạn, làm Đàm Thiếu Hiên hô hấp như bị chậm lại, không khỏi thẳng tắp nhìn chằm chằm giai nhân trước mắt, con ngươi mở to không thể di chuyển đi đâu được.
Đàm Vĩnh Ninh “Phì” cười, Nhị ca con người này mà cũng có lúc ngây ngốc thất thần như vậy ư, xem ra đúng là đã yêu mê mệt vị Nhị tẩu này rồi.
Lạc Vũ Sam nghe thấy bỗng hoàn hồn, không khỏi đỏ mặt lên, vội nghiêng người đi.
Cảm nhận được không khí ái muội của hai người trong lúc đó, càng không thể tưởng được vị Thiếu suất suốt ngày chỉ biết nghịch đao với súng còn có chiêu thức này, Janssen có chút nản lòng, xem ra một chút cơ hội cũng không có, thất hồn lạc phách (hồn bay phách lạc) cáo từ Lạc Vũ Sam rời đi.
Đàm Thiếu Hiên hơi nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn bóng dáng hắn, nụ cười dường như không chạm tới đáy mắt. Tên quỷ Tây này đúng là lớn mật, dám ở trên địa bàn của Lão Tử, đánh vào tư tưởng người trong lòng của Lão Tử, hừ!
Ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được tia sáng như ánh sao trong đôi mắt tựa diều hâu của Đàm lão Nhị, Lạc Vũ Sam có chút tim đập nhanh vội chuyển mắt đi chỗ khác.
Đàm Thiếu Hiên hơi sửng sốt, vội vàng nhếch môi cười ấm áp, chỉ chỉ một nữ nhân ngoại quốc đang ôm một cái hòm đứng bên cạnh:“Đây là áo cưới mới từ Pháp đưa tới hôm nay, Sam nhi thử xem có vừa hay không? Kiểu dáng là anh chọn, Sam nhi xem có thích không? Cô ấy là trợ lý thiết không, không vừa có thể lập tức sửa lại!”
Tiếp sau đó nói một vài câu tiếng Anh, trợ lý kia tất nhiên nghe hiểu được, cúi người thi lễ, cười nói:“Đúng vậy, tôi là Elisa, rất vui được phục vụ tiểu thư.”
Lạc Vũ Sam gật gật đầu, lại trở về nụ cười nhạt thản nhiên. Elisa trong lòng có chút kỳ quái, cô dâu phương Đông này lớn lên quả thật rất xinh đẹp, nhưng đối với mẫu thiết kế do chính tay nhà thiết kế đứng đầu nước Pháp chuyên phục vụ các vị quý tộc và hoàng thất Châu Âu này, hoàn toàn bằng thủ công, giá trị của nó khiến rất nhiều người nghẹn họng trân trối, không dám tin lại có loại áo cưới xa hoa đến thế, lại có thể cười miễn cưỡng như vậy sao?
Chẳng lẽ cô dâu không biết giá trị của chiếc váy cưới này? Nghĩ vậy vội vàng cười nói:“Đây là chiếc áo cưới có giá trị nhất từ trước tới nay do chúng tôi thiết kế, độc nhất vô nhị……”
Lời còn chưa dứt, Đàm Thiếu Hiên liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh băng sắc như đao làm Elisa nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Đi thôi, nếu đã đưa tới, vậy thử xem đi?” Đàm Thiếu Hiên cười nhìn Lạc Vũ Sam.
Lạc Vũ Sam nâng mi nhìn hắn một cái, khóe mắt liếc nhìn Đàm Vĩnh Ninh cùng Lạc Vũ Phong đang đứng một bên, định cự tuyệt, nhưng cũng không muốn làm mọi người phải khó xử, vì thế không hé răng, xoay người đi về phía tiểu lâu phong cách phương Tây.
Lạc Vũ Phong nhìn thoáng qua Đàm Vĩnh Ninh, cười cười, hai người theo sau.
Đàm Thiếu Hiên nhìn theo bóng lưng Lạc Vũ Sam, mấp máy môi, khẽ thở dài một cái, ý bảo Elisa cùng mình đi.
Lên lầu hai, Elisa theo Lạc Vũ Sam đi vào trong phòng.
Qua một hồi, nghe thấy Elisa sợ hãi kêu lên một tiếng “Oh, my God!”, chờ ở đại sảnh ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, Đàm Thiếu Hiên không chút do dự trực tiếp vọt vào trong phòng.
Lạc Vũ Sam đã mặc xong áo cưới, Elisa ở một bên trợn to hai mắt nhìn, kinh ngạc che miệng lại.
Trắng như tuyết, thiết kế cổ điển, viền cổ áo thêu hình con bướm, thành từng chuỗi đan với nhau, nhưng tay áo thiết kế rất đặc biệt, chất liệu trong suốt khiến da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, trên mặt đính những hạt pha lê trắng nhỏ xíu càng thêm xinh đẹp đáng yêu. Thân áo làm bằng ren càng khiến cơ thể thon dài tăng thêm chiều sâu, phía sau tà váy lại rất dài. Voan trùm đầu cũng được khảm kim cương cài lên mái tóc đen mượt, kéo dài tới tận chân váy, những nếp gấp cao ngọa, dây tua tinh nghịch, tất cả tạo nên một công chúa cao quý xinh đẹp.
Đàm Thiếu Hiên dừng lại trước cửa, ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đi đến, dường như sợ đánh thức công chúa Bạch Tuyết đang trong giấc mộng.
Phía sau Đàm Vĩnh Ninh cùng Lạc Vũ Phong đều có chút không thể tin vào mắt mình.
Đàm Thiếu Hiên đến gần lại tinh tế quan sát một hồi, đột nhiên hơi cau mày, giống như có chỗ nào đó không thích hợp.
Không tự chủ được đi vài vòng quanh Lạc Vũ Sam, Lạc Vũ Sam có chút xấu hổ.
Bỗng nhiên, Đàm Thiếu Hiên “À” một tiếng, vội vàng đi về hướng hòm đựng áo cưới:“Anh đã biết.”
Từ trong hòm cầm một hộp nhỏ đi tới, đến bên Lạc Vũ Sam, ngồi đi xuống, nói:“Sam nhi, đổi giầy đi.”
Nói xong, đưa tay trực tiếp nắm lấy đôi chân khéo léo tinh xảo của Lạc Vũ Sam. Lạc Vũ Sam hơi hơi dùng sức tránh đi, Đàm Thiếu Hiên nâng mi liếc mắt nhìn nàng một cái:“Đừng nhúc nhích!” Bắt lấy chân nàng, nhẹ nhàng tháo chiếc dép mềm ra.
Đàm Vĩnh Ninh bát quái mở to hai mắt nhìn, hôm nay tới đúng là có giá trị! Lần này trở về có chuyện bát quái để nói đây, nhiều năm như vậy, ai đã từng thấy qua Nhị ca con người này tự tay thay giầy cho nữ nhân chưa?
/33
|