Nước tự nhiên có tính lưu động, bởi vì Lạc Vũ Sam giãy dụa đứng dậy, mặt giường nháy mắt biến đổi chìm nổi, khiến thân mình có chút mất thăng bằng.
Đàm Thiếu Hiên vừa cởi nút quần áo, vừa cười khẽ: “Đây là anh vì hôn lễ với Sam nhi mà đặc biệt đặt hàng từ tận Anh Quốc, vẫn còn là hàng mới chưa được công bố, Sam nhi vừa lòng không?”
Ánh mắt kia không kiêng nể gì làm Lạc Vũ Sam run rẩy, tên lưu manh này vì tối nay mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, xem ra bản thân mình đã như con mồi bị sập bẫy, lành ít dữ nhiều.
Vất vả mãi mới bò được đến bên giường, vừa định trượt xuống, Đàm Thiếu Hiên đã sớm trước một bước ngồi lên trên giường, cầm lấy cổ tay nàng đẩy xuống, giường cũng bị lung lay theo lực đạo, Lạc Vũ Sam không tự chủ ngã về phía sau, Đàm Thiếu Hiên nghiêng người một cái, hai người thân mình chặt chẽ khăng khít gắn bó cùng một chỗ.
Lưu manh không chút do dự cúi thấp người áp sát nàng, Lạc Vũ Sam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Hoàn toàn khác với vẻ ôn tồn mềm mại vừa rồi, Đàm lão Nhị khí thế hung mãnh như diều hâu lao xuống bắt gà con, trong nháy mắt như sấm sét cướp mất hô hấp của nàng.
Lạc Vũ Sam bị hắn hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, liều mạng muốn chạy trốn, lưu manh tay lại đặt sau gáy nàng, giường lại mềm nhũn không có trọng tâm, trốn không thể trốn, chỉ có thể giãy dụa bị hắn bá đạo mà thô lỗ công thành đoạt đất, mút lấy môi lưỡi của nàng, Lạc Vũ Sam run rẩy chịu đựng, đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng tấy, trong đầu choáng váng.
Sau một lúc lâu, Đàm Thiếu Hiên mới thở hổn hển buông nàng ra, Lạc Vũ Sam từ từ thở ra một hơi, đang muốn giãy dụa, lưu manh lại thoáng nâng người lên, cầm lấy cái gì đó từ trong tủ đầu giường. Tiếp theo trong tay liền bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng, sau đó Đàm lão Nhị giọng nói khàn khàn: “Sam nhi, anh biết em không muốn. Tục ngữ nói không phải oan gia không cụng đầu, nếu đã gả cho anh, anh sẽ không buông tha em! Đêm nay, hoặc là em giết anh, không thì anh ăn em! Tự mình chọn, cầm cho thật chắc, hướng bên này bắn!”
Vật trong tay lạnh như băng, làm Lạc Vũ Sam nháy mắt hoàn hồn trở lại, lưu manh nhét vào tay mình thì ra là một khẩu súng lục nhỏ nhắn tinh xảo!
Tay bị hắn bắt lấy, họng súng dí thẳng vào ngực trái Đàm lão Nhị, môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên hướng về phía trước, tay lại chậm rãi dùng lực, “Răng rắc” một tiếng, là tiếng lên đạn, Lạc Vũ Sam trong lòng run lên, một loại cảm giác áp bức mơ hồ từ khóe mắt, đuôi mày Đàm Thiếu Hiên truyền đến.
Lạc Vũ Sam khẩn trương nuốt nước miếng, thần kinh như kéo căng ra, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, một tiếng thở dài như nức nở, Lạc Vũ Sam quay đầu sang chỗ khác, tay cầm súng vô lực buông xuống giường: “Anh!……”
Đàm Thiếu Hiên môi mỏng khẽ giơ lên tạo thành một độ cong tuyệt đẹp: “Luyến tiếc? Vậy đừng trách anh……” Lời còn chưa dứt, liền cúi người xuống.
Hàm răng cắn bờ môi đỏ mọng, dưới ánh sáng nhàn nhạt liền biến thành hồng thắm. Yết hầu Đàm Thiếu Hiên cuộn lên, thân hình cường tráng không tự chủ được đè ép xuống…… Nhìn ánh mắt hắn từ thâm trầm chuyển sang nồng cháy, Lạc Vũ Sam trong lòng thầm khẩn trương căng thẳng, nàng học y, đương nhiên hiểu được loại tình huống này tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được! Đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng giãy dụa, Đàm Thiếu Hiên cúi đầu buồn cười, môi nhanh chóng hôn xuống dưới thân thể mềm mại, một loại cảm giác trời đất quay cuồng làm cho Lạc Vũ Sam thiếu chút nữa hít thở không thông…… Hắn hôn đến mức bá đạo cùng xâm nhập, khiến trong lòng nàng nổ lớn tiếng chuông cảnh báo, nhưng vô lực giãy dụa, thẳng đến khi hắn buông tay, đầu chôn ở cổ nàng khẽ thở gấp.
Đàm Thiếu Hiên cúi người tư thế mặt đối mặt với nàng, Lạc Vũ Sam bị nhốt giữa hắn và chiếc giường lúc nào cũng nhộn nhạo không yên, không thể di chuyển được. Biết gả cho hắn đã định sẵn là khó thoát, cũng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, chỉ là chuyện tới trước mắt, thật sự không muốn, cũng không biết nên tiếp nhận như thế nào, không có tình cảm nhưng lại không thể không có những hành động thân mật.
Trong mắt Đàm Thiếu Hiên dục vọng đã không thể che dấu nổi, cho dù cách lớp quần áo, Lạc Vũ Sam cũng có thể cảm giác được hắn cực nóng. Đang lúc mâu thuẫn chồng chất. Đàm lão Nhị mặt cúi xuống, ở hai má, trên mặt mày lưu lại một cái hôn nồng nhiệt, ôn nhu lưu luyến, âm ỉ ẩn tình.
Lạc Vũ Sam chỉ có thể vừa trốn vừa chống đỡ sự cợt nhả của hắn, lộ ra dung nhan vừa tức giận vừa xấu hổ, bởi vì giãy dụa mà trên da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi trở nên ửng đỏ, ngọc nhiễm son bàn, lóng lánh trong suốt.
“Sao vậy? Không muốn cho anh? Bởi vì trong lòng có người kia?” Đàm Thiếu Hiên giọng nói có điểm trầm lãnh, Lạc Vũ Sam trong lòng đau xót, trên mặt nhất thời đỏ lại trắng, trắng lại hồng, hàm răng quật cường cắn chặt môi anh đào.
“Sam nhi, anh nếu đã định là em rồi, cả đời này em đều là của anh, không phải do em muốn là được! Anh trước muốn người của em, rồi từ từ sẽ sẽ nuốt trọn tâm của em!” Dưới thân mềm mại tinh tế làm cho Đàm Thiếu Hiên trong lòng rung động, thanh âm có chút ám ách.
Lạc Vũ Sam hoảng sợ nhìn hắn tới gần mình, vừa kinh vừa sợ, thất kinh đẩy đánh, Đàm Thiếu Hiên nắm lấy hai tay của nàng, đặt sau đầu, một tay chu du trên cơ thể mềm mại của nàng: “Sam nhi còn muốn cự tuyệt? Được!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng lụa rách, nhất thời khiến Lạc Vũ Sam sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thật vất vả hoàn hồn, đã thấy Đàm Thiếu Hiên sắc mặt ửng đỏ, con ngươi đen híp lại mang theo tính xâm lược đáng sợ, hơi thở ồ ồ, nóng rực phả trên mặt nàng, một mảnh lụa trắng mịn từ trên tay hắn rơi xuống, cây súng kia trên tay hắn, chất liệu bằng sắt lạnh như băng chậm rãi lướt qua trên da thịt trần trụi của Lạc Vũ Sam, khiến nàng không tự giác khẽ run run.
Nòng súng lạnh lẽo từ ngón tay, dọc theo xương ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, trượt xuống cổ tay mềm mại, xương quai xanh tinh xảo, như là vỗ về an ủi, không có ác ý, ôn nhu đến lạ thường. Nhưng cảm xúc này lạnh đến thấu da thịt, giống như một con rắn, làm Lạc Vũ Sam nhịn không được kinh sợ thở gấp, trong lòng mơ hồ sợ hãi.
Một mùi hương nhàn nhạt, mơ hồ, theo hô hấp của nàng mà tiết ra, ấm áp, thoang thoảng, phảng phất như có ma lực mê hoặc lòng người, nhẹ nhàng kích thích dục vọng đang căng lên như dây cung sắp trào dâng ẩn sâu trong cơ thể Đàm Thiếu Hiên.
Giai nhân dưới thân vô lực kinh suyễn (kinh sợ thở gấp), điềm đạm đáng yêu, lại quật cường, kháng cự, trong mắt mơ hồ có sợ hãi, cũng có nổi giận dẫn đến không chịu thuần phục, mâu thuẫn làm tâm Đàm Thiếu Hiên có chút run rẩy.
Đàm Thiếu Hiên khẽ thở dài, cuối cùng cảm thấy không đành lòng, buông nàng ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cánh môi nàng, động tác vô cùng ôn nhu thương tiếc, Lạc Vũ Sam trong lòng khẽ run lên.
Miệng lại kéo lên trên, dọc theo cái trán của nàng, lông mày, hôn lên hai má mềm mại, tay cũng chầm chậm vòng qua eo, như rắn nước trượt vào áo lót nàng, dần dần tiến lên, thân thể đẫy đà bị hắn cầm nắm, loại cảm giác kỳ dị mà xa lạ này, làm Lạc Vũ Sam cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, từ sâu trong yết hầu nam nhân truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Vốn được xưng là Thiếu soái phong lưu, khí huyết tràn trề, đối với chuyện nam nữ tuyệt đối không xa lạ gì, nhưng thân thể mềm mại trong lòng này, mẫn cảm và ngây ngô lạ thường, lại làm Đàm Thiếu Hiên tâm không hiểu sao run lên. Loại cảm giác này, hắn là lần đầu tiên thể nghiệm. Cúi đầu nhìn cảnh xuân trước mắt, mắt dần tối lại, hô hấp cũng càng phát ra ồ ồ.
Đàm Thiếu Hiên vừa cởi nút quần áo, vừa cười khẽ: “Đây là anh vì hôn lễ với Sam nhi mà đặc biệt đặt hàng từ tận Anh Quốc, vẫn còn là hàng mới chưa được công bố, Sam nhi vừa lòng không?”
Ánh mắt kia không kiêng nể gì làm Lạc Vũ Sam run rẩy, tên lưu manh này vì tối nay mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, xem ra bản thân mình đã như con mồi bị sập bẫy, lành ít dữ nhiều.
Vất vả mãi mới bò được đến bên giường, vừa định trượt xuống, Đàm Thiếu Hiên đã sớm trước một bước ngồi lên trên giường, cầm lấy cổ tay nàng đẩy xuống, giường cũng bị lung lay theo lực đạo, Lạc Vũ Sam không tự chủ ngã về phía sau, Đàm Thiếu Hiên nghiêng người một cái, hai người thân mình chặt chẽ khăng khít gắn bó cùng một chỗ.
Lưu manh không chút do dự cúi thấp người áp sát nàng, Lạc Vũ Sam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Hoàn toàn khác với vẻ ôn tồn mềm mại vừa rồi, Đàm lão Nhị khí thế hung mãnh như diều hâu lao xuống bắt gà con, trong nháy mắt như sấm sét cướp mất hô hấp của nàng.
Lạc Vũ Sam bị hắn hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, liều mạng muốn chạy trốn, lưu manh tay lại đặt sau gáy nàng, giường lại mềm nhũn không có trọng tâm, trốn không thể trốn, chỉ có thể giãy dụa bị hắn bá đạo mà thô lỗ công thành đoạt đất, mút lấy môi lưỡi của nàng, Lạc Vũ Sam run rẩy chịu đựng, đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng tấy, trong đầu choáng váng.
Sau một lúc lâu, Đàm Thiếu Hiên mới thở hổn hển buông nàng ra, Lạc Vũ Sam từ từ thở ra một hơi, đang muốn giãy dụa, lưu manh lại thoáng nâng người lên, cầm lấy cái gì đó từ trong tủ đầu giường. Tiếp theo trong tay liền bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng, sau đó Đàm lão Nhị giọng nói khàn khàn: “Sam nhi, anh biết em không muốn. Tục ngữ nói không phải oan gia không cụng đầu, nếu đã gả cho anh, anh sẽ không buông tha em! Đêm nay, hoặc là em giết anh, không thì anh ăn em! Tự mình chọn, cầm cho thật chắc, hướng bên này bắn!”
Vật trong tay lạnh như băng, làm Lạc Vũ Sam nháy mắt hoàn hồn trở lại, lưu manh nhét vào tay mình thì ra là một khẩu súng lục nhỏ nhắn tinh xảo!
Tay bị hắn bắt lấy, họng súng dí thẳng vào ngực trái Đàm lão Nhị, môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên hướng về phía trước, tay lại chậm rãi dùng lực, “Răng rắc” một tiếng, là tiếng lên đạn, Lạc Vũ Sam trong lòng run lên, một loại cảm giác áp bức mơ hồ từ khóe mắt, đuôi mày Đàm Thiếu Hiên truyền đến.
Lạc Vũ Sam khẩn trương nuốt nước miếng, thần kinh như kéo căng ra, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, một tiếng thở dài như nức nở, Lạc Vũ Sam quay đầu sang chỗ khác, tay cầm súng vô lực buông xuống giường: “Anh!……”
Đàm Thiếu Hiên môi mỏng khẽ giơ lên tạo thành một độ cong tuyệt đẹp: “Luyến tiếc? Vậy đừng trách anh……” Lời còn chưa dứt, liền cúi người xuống.
Hàm răng cắn bờ môi đỏ mọng, dưới ánh sáng nhàn nhạt liền biến thành hồng thắm. Yết hầu Đàm Thiếu Hiên cuộn lên, thân hình cường tráng không tự chủ được đè ép xuống…… Nhìn ánh mắt hắn từ thâm trầm chuyển sang nồng cháy, Lạc Vũ Sam trong lòng thầm khẩn trương căng thẳng, nàng học y, đương nhiên hiểu được loại tình huống này tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được! Đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng giãy dụa, Đàm Thiếu Hiên cúi đầu buồn cười, môi nhanh chóng hôn xuống dưới thân thể mềm mại, một loại cảm giác trời đất quay cuồng làm cho Lạc Vũ Sam thiếu chút nữa hít thở không thông…… Hắn hôn đến mức bá đạo cùng xâm nhập, khiến trong lòng nàng nổ lớn tiếng chuông cảnh báo, nhưng vô lực giãy dụa, thẳng đến khi hắn buông tay, đầu chôn ở cổ nàng khẽ thở gấp.
Đàm Thiếu Hiên cúi người tư thế mặt đối mặt với nàng, Lạc Vũ Sam bị nhốt giữa hắn và chiếc giường lúc nào cũng nhộn nhạo không yên, không thể di chuyển được. Biết gả cho hắn đã định sẵn là khó thoát, cũng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, chỉ là chuyện tới trước mắt, thật sự không muốn, cũng không biết nên tiếp nhận như thế nào, không có tình cảm nhưng lại không thể không có những hành động thân mật.
Trong mắt Đàm Thiếu Hiên dục vọng đã không thể che dấu nổi, cho dù cách lớp quần áo, Lạc Vũ Sam cũng có thể cảm giác được hắn cực nóng. Đang lúc mâu thuẫn chồng chất. Đàm lão Nhị mặt cúi xuống, ở hai má, trên mặt mày lưu lại một cái hôn nồng nhiệt, ôn nhu lưu luyến, âm ỉ ẩn tình.
Lạc Vũ Sam chỉ có thể vừa trốn vừa chống đỡ sự cợt nhả của hắn, lộ ra dung nhan vừa tức giận vừa xấu hổ, bởi vì giãy dụa mà trên da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi trở nên ửng đỏ, ngọc nhiễm son bàn, lóng lánh trong suốt.
“Sao vậy? Không muốn cho anh? Bởi vì trong lòng có người kia?” Đàm Thiếu Hiên giọng nói có điểm trầm lãnh, Lạc Vũ Sam trong lòng đau xót, trên mặt nhất thời đỏ lại trắng, trắng lại hồng, hàm răng quật cường cắn chặt môi anh đào.
“Sam nhi, anh nếu đã định là em rồi, cả đời này em đều là của anh, không phải do em muốn là được! Anh trước muốn người của em, rồi từ từ sẽ sẽ nuốt trọn tâm của em!” Dưới thân mềm mại tinh tế làm cho Đàm Thiếu Hiên trong lòng rung động, thanh âm có chút ám ách.
Lạc Vũ Sam hoảng sợ nhìn hắn tới gần mình, vừa kinh vừa sợ, thất kinh đẩy đánh, Đàm Thiếu Hiên nắm lấy hai tay của nàng, đặt sau đầu, một tay chu du trên cơ thể mềm mại của nàng: “Sam nhi còn muốn cự tuyệt? Được!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng lụa rách, nhất thời khiến Lạc Vũ Sam sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thật vất vả hoàn hồn, đã thấy Đàm Thiếu Hiên sắc mặt ửng đỏ, con ngươi đen híp lại mang theo tính xâm lược đáng sợ, hơi thở ồ ồ, nóng rực phả trên mặt nàng, một mảnh lụa trắng mịn từ trên tay hắn rơi xuống, cây súng kia trên tay hắn, chất liệu bằng sắt lạnh như băng chậm rãi lướt qua trên da thịt trần trụi của Lạc Vũ Sam, khiến nàng không tự giác khẽ run run.
Nòng súng lạnh lẽo từ ngón tay, dọc theo xương ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, trượt xuống cổ tay mềm mại, xương quai xanh tinh xảo, như là vỗ về an ủi, không có ác ý, ôn nhu đến lạ thường. Nhưng cảm xúc này lạnh đến thấu da thịt, giống như một con rắn, làm Lạc Vũ Sam nhịn không được kinh sợ thở gấp, trong lòng mơ hồ sợ hãi.
Một mùi hương nhàn nhạt, mơ hồ, theo hô hấp của nàng mà tiết ra, ấm áp, thoang thoảng, phảng phất như có ma lực mê hoặc lòng người, nhẹ nhàng kích thích dục vọng đang căng lên như dây cung sắp trào dâng ẩn sâu trong cơ thể Đàm Thiếu Hiên.
Giai nhân dưới thân vô lực kinh suyễn (kinh sợ thở gấp), điềm đạm đáng yêu, lại quật cường, kháng cự, trong mắt mơ hồ có sợ hãi, cũng có nổi giận dẫn đến không chịu thuần phục, mâu thuẫn làm tâm Đàm Thiếu Hiên có chút run rẩy.
Đàm Thiếu Hiên khẽ thở dài, cuối cùng cảm thấy không đành lòng, buông nàng ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cánh môi nàng, động tác vô cùng ôn nhu thương tiếc, Lạc Vũ Sam trong lòng khẽ run lên.
Miệng lại kéo lên trên, dọc theo cái trán của nàng, lông mày, hôn lên hai má mềm mại, tay cũng chầm chậm vòng qua eo, như rắn nước trượt vào áo lót nàng, dần dần tiến lên, thân thể đẫy đà bị hắn cầm nắm, loại cảm giác kỳ dị mà xa lạ này, làm Lạc Vũ Sam cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, từ sâu trong yết hầu nam nhân truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Vốn được xưng là Thiếu soái phong lưu, khí huyết tràn trề, đối với chuyện nam nữ tuyệt đối không xa lạ gì, nhưng thân thể mềm mại trong lòng này, mẫn cảm và ngây ngô lạ thường, lại làm Đàm Thiếu Hiên tâm không hiểu sao run lên. Loại cảm giác này, hắn là lần đầu tiên thể nghiệm. Cúi đầu nhìn cảnh xuân trước mắt, mắt dần tối lại, hô hấp cũng càng phát ra ồ ồ.
/33
|