“Cậu.”
Đông Phương Triết một tiếng kêu cậu, như một tiếng sấm làm người trong phòng chết lặng. Không đợi hắn tiến lên thăm hỏi bệnh tình của lão nhân đang nằm trên giường, Vạn Oánh Chiêu đã kêu lên trước:
“Người đó là cậu ngươi?”
Nếu là lão nhân nằm trên giường đó đúng là cậu của Đông Phương Triết, nhưng vậy chẳng phái cũng chính là hung thủ diệt Vạn gia trang, là cừu nhân của nàng hay sao? Hai tròng mắt linh động bị hận ý bao phủ, nàng nhìn chằm chằm Đông Phương Triết, đợi đáp án của hăn.
Bốn thiếu niên cũng nhìn hắn, lại nhìn sang vẻ mặt lahnj lùng của chủ tử. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Xem chủ tử rõ ràng là đã biết thân phận của người nằm trên giường kia, chẳng lẽ hôm nay nàng cố ý dẫn bọn hắn đến chỉ vì để cho Đông Phương Triết tự mình chứng minh thân phận người đó sao?
“Tiểu Chiêu, hắn, hắn……”
Đông Phương Triết nhìn Vạn Oánh Chiêu, nhưng không thể nào nói ra đáp án. Mặc kệ như thế nào, người trên giường đúng là cậu hắn, là người thân của hắn. Nếu cậu thật sự chính là kẻ thù của Tiểu Chiêu, mình phải làm thế nào? Hắn chẳng những là cháu của cậu, cũng là vị hôn phu của Tiểu Chiêu. Mà người bị giết có nhạc phụ, nhạc mẫu, em vợ của hắn, hắn rốt cục nên nói thế nào?
“Là ông ta, đúng không?”
Vạn Oánh Chiêu nhìn Đông Phương Triết, trong lòng dần dần lạnh băng. Nam tử này vẫn đứng về phía người thân của mình. Mấy ngày nay dù giữa hai người đã có nảy sinh tình cảm, nhưng dù sao người thân của hắn vẫn là kẻ thù của mình. Ánh mắt u tối, không nhìn rõ là thất vọng nhiều hơn, hay là đau khổ nhiều hơn.
“Biểu ca.” Lâm Nguyệt Dao không biết vì sao nữ tử kia nghe được thân phận của cha lại kích động, nhưng nhìn đến vẻ mặt khó xử của Đông Phương Triết nàng cũng có chút lo lắng, cho dù biểu ca này cũng chỉ mới biết sự tồn tại của mình.
“Ngươi gọi ta là biểu ca?” Đông Phương Triết nhìn Lâm Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi. Cậu tuy có thành thân, nhưng cũng không sinh tử nữ. Khi nào lại chui ra một biểu muội đây?
“Đúng vậy.” Lâm Nguyệt Dao gật gật đầu, cười yếu ớt nói.“Cha trước kia thường hay nói ra ta, kể cho ta nghe chuyện của biểu ca. Ta cũng từng thấy qua biểu ca nhiều lần, nhưng là biểu ta không biết đến sự tồn tại của ta.” Tuy rằng cha không muốn thân phận nàng lộ ra ngoài, nhưng dù sao có cha có mẹ yêu thương, nàng cũng đã rất vui vẻ.
“Ngươi thật sự là biểu muội của ta?” Đông Phương Triết có chút không thể tin được, hai mươi mấy năm giờ mới biết rằng hắn có một biểu muội.
“Đông Phương Triết…” Vạn Oánh Chiêu quát, cắt ngang hai người đang nói chuyện. Ta mặc kệ các ngươi là gì, biểu ca cũng tốt, biểu muội cũng tốt, ta chỉ biết trên giường nhân là kẻ đã diệt cả nhà ta, ta muốn tìm hắn báo thù.” Ánh mắt oán hận trừng mắt người nằm trên giường, không lẽ vì trúng độc thì có thể trôn tránh được trách nhiệm sao? Không, nàng tuyệt không bỏ qua cho hắn.
“Tiểu Chiêu, ngươi bình tĩnh một chút.” Đông Phương Triết giữ chặt nàng, “Ngươi xem bộ dạng hiện giờ của cậu ta thế này, ngươi còn nhẫn tâm xuống tay báo thù sao? Không bằng chờ hắn khoẻ lên một chút, hỏi rõ ràng rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn.”
“Ta…”
“Chờ một chút.” Lâm Nguyệt Dao cắt ngang hai ngwòi đang nói chuyện, mờ mịt nhìn Vạn Oánh Chiêu. “Cô nương nói cha ta là hung thủ diệt cả nhà ngươi, nhưng là cha ta đã trúng độc nằm trên giường năm năm. Ngươi không phải là nghĩ sai rồi?” Hay là án diệt môn nhà nàng là từ năm năm trước? Nhưng là không có khả năng a, nàng không tin phụ thân sẽ là người như vậy.
“Cái gì? Ngươi nói hắn trúng độc đã năm năm ?” Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của nàng, kinh ngạc chỉ vào Tăng Duyên Dật đang nằm trên giường. Chẳng những nàng, ngay cả những người khác cũng nhịn không được nhìn Lâm Nguyệt Dao, chẳng lẽ hung thủ diệt môn kia không phải hắn?
“Hắn không phải kẻ thù của ngươi.” Lãnh Loan Loansau khi xem mạch cho Tăng Duyên Dật, quay lại nhìn Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng nói.
“Không phải?” Sự kiên định trong lòng đột nhiên biến mất, Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan có chút mù mờ. “Nếu không phải hắn, như vậy hung thủ đã thuê người diệt cả nhà chúng ta rốt cuộc là ai?” Chẳng lẽ nhưng gì bọn họ điều tra được đều uổng phí sao?
“Ta nghĩ chờ hắn tỉnh, tự nhiên rồi sẽ biết đáp án.” Lãnh Loan Loan cuối cùng cũng tra ra vài chuyện có thể chứng mình tăng Duyên Dật không phải là hung thủ, nhưng hắn lại có quen biết với hung thủ, thậm chí biết được nguyên do của Vạn gia trang bị diệt.
“Phải không?” Vạn Oánh Chiêu cuối đầu nỉ non, trước mắt tựa hồ trở nên tối sầm.
“Phu nhân, thật sự không phải là cậu ta sao?” Đông Phương Triết nghe như thế, đồng tử lập tức sáng lên. Hắn biết cậu thiện lương như vậy làm sao lại là hung thủ gây ra huyết án được, nhưng hắn lại xem nhẹ Lãnh Loan Loan nói Tăng Duyên Dật biết hung thủ là ai.
“Ân.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gật đầu.
“Tiểu Chiêu, ngươi nghe thấy chưa? Cậu ta không phải là hung thủ giết cả nhà ngươi.” Đông Phương Triết tựa hồ có chút kích động. Khúc mắc của hắn và Tiểu Chiêu từ nay bị tháo gỡ, về sau hẳn là nàng sẽ không còn chán ghét hắn nữa.
“Biểu ca, các ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?” Lâm Nguyệt Dao không hiểu hỏi. .
“Biểu muội, chúng ta nói…” Đông Phương Triết dừng một chút, nhìn nàng ngượng ngùng nói.“Đúng rồi, biểu muội, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Lâm Nguyệt Dao, biểu ca gọi ta Nguyệt Dao đi.” Lâm Nguyệt Dao cười yếu ớt đáp.
“Ngươi tên Lâm Nguyệt Dao?” Tàn Nhất nãy giờ vốn không nói đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn nàng có chút phức tạp khó hiểu. Cha của nàng ta gọi cái tên giống hệt tên của người phụ nữ đó, nàng cùng người phụ nữ đó lại giống nhau như đúc, còn cùng họ, chẳng lẽ nàng thật sự là nữ nhi của người phụ nữ kia.
“Ân.” Lâm Nguyệt Dao gật đầu, không biết vì sao vị công tử này lại bày ra vẻ mặt như thế. Nàng tên Lâm Nguyệt Dao thì có gì không đúng sao?
“Biểu muội ngươi như thế nào lại không theo họ của cậu?” Tự dưng thình lình lại xuất hiện một biểu muội, lại còn cư nhiên không cùng họ với cậu, Đông Phương Triết ngày càng hồ đồ. Này đến tột cùng là chuyện gì?
“Lâm Uyển Nương là gì của ngươi?” Tàn Nhất đột nhiên lạnh lùng hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Nàng mẫu thân của ta.”
Tuy rằng Lâm Nguyệt Dao không biết Tàn Nhất làm sao biết được tên của mẫu thân nàng nhưng vẫn trả lời. Không biết rằng câu trả lời của nàng như vậy lại khiến Tàn Nhất điên cuồng đứng lên.
“Ha ha ha……” Tàn Nhất nười to thành tiếng, nụ cười lại mơ hồ mang theo hận ý, chua xót, mỉa mai.
“Nàng ta cư nhiên là nương của ngươi, ha ha ha……”
Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý rõ ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. Hắn cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì? Gửi thanks
Đông Phương Triết một tiếng kêu cậu, như một tiếng sấm làm người trong phòng chết lặng. Không đợi hắn tiến lên thăm hỏi bệnh tình của lão nhân đang nằm trên giường, Vạn Oánh Chiêu đã kêu lên trước:
“Người đó là cậu ngươi?”
Nếu là lão nhân nằm trên giường đó đúng là cậu của Đông Phương Triết, nhưng vậy chẳng phái cũng chính là hung thủ diệt Vạn gia trang, là cừu nhân của nàng hay sao? Hai tròng mắt linh động bị hận ý bao phủ, nàng nhìn chằm chằm Đông Phương Triết, đợi đáp án của hăn.
Bốn thiếu niên cũng nhìn hắn, lại nhìn sang vẻ mặt lahnj lùng của chủ tử. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Xem chủ tử rõ ràng là đã biết thân phận của người nằm trên giường kia, chẳng lẽ hôm nay nàng cố ý dẫn bọn hắn đến chỉ vì để cho Đông Phương Triết tự mình chứng minh thân phận người đó sao?
“Tiểu Chiêu, hắn, hắn……”
Đông Phương Triết nhìn Vạn Oánh Chiêu, nhưng không thể nào nói ra đáp án. Mặc kệ như thế nào, người trên giường đúng là cậu hắn, là người thân của hắn. Nếu cậu thật sự chính là kẻ thù của Tiểu Chiêu, mình phải làm thế nào? Hắn chẳng những là cháu của cậu, cũng là vị hôn phu của Tiểu Chiêu. Mà người bị giết có nhạc phụ, nhạc mẫu, em vợ của hắn, hắn rốt cục nên nói thế nào?
“Là ông ta, đúng không?”
Vạn Oánh Chiêu nhìn Đông Phương Triết, trong lòng dần dần lạnh băng. Nam tử này vẫn đứng về phía người thân của mình. Mấy ngày nay dù giữa hai người đã có nảy sinh tình cảm, nhưng dù sao người thân của hắn vẫn là kẻ thù của mình. Ánh mắt u tối, không nhìn rõ là thất vọng nhiều hơn, hay là đau khổ nhiều hơn.
“Biểu ca.” Lâm Nguyệt Dao không biết vì sao nữ tử kia nghe được thân phận của cha lại kích động, nhưng nhìn đến vẻ mặt khó xử của Đông Phương Triết nàng cũng có chút lo lắng, cho dù biểu ca này cũng chỉ mới biết sự tồn tại của mình.
“Ngươi gọi ta là biểu ca?” Đông Phương Triết nhìn Lâm Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi. Cậu tuy có thành thân, nhưng cũng không sinh tử nữ. Khi nào lại chui ra một biểu muội đây?
“Đúng vậy.” Lâm Nguyệt Dao gật gật đầu, cười yếu ớt nói.“Cha trước kia thường hay nói ra ta, kể cho ta nghe chuyện của biểu ca. Ta cũng từng thấy qua biểu ca nhiều lần, nhưng là biểu ta không biết đến sự tồn tại của ta.” Tuy rằng cha không muốn thân phận nàng lộ ra ngoài, nhưng dù sao có cha có mẹ yêu thương, nàng cũng đã rất vui vẻ.
“Ngươi thật sự là biểu muội của ta?” Đông Phương Triết có chút không thể tin được, hai mươi mấy năm giờ mới biết rằng hắn có một biểu muội.
“Đông Phương Triết…” Vạn Oánh Chiêu quát, cắt ngang hai người đang nói chuyện. Ta mặc kệ các ngươi là gì, biểu ca cũng tốt, biểu muội cũng tốt, ta chỉ biết trên giường nhân là kẻ đã diệt cả nhà ta, ta muốn tìm hắn báo thù.” Ánh mắt oán hận trừng mắt người nằm trên giường, không lẽ vì trúng độc thì có thể trôn tránh được trách nhiệm sao? Không, nàng tuyệt không bỏ qua cho hắn.
“Tiểu Chiêu, ngươi bình tĩnh một chút.” Đông Phương Triết giữ chặt nàng, “Ngươi xem bộ dạng hiện giờ của cậu ta thế này, ngươi còn nhẫn tâm xuống tay báo thù sao? Không bằng chờ hắn khoẻ lên một chút, hỏi rõ ràng rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn.”
“Ta…”
“Chờ một chút.” Lâm Nguyệt Dao cắt ngang hai ngwòi đang nói chuyện, mờ mịt nhìn Vạn Oánh Chiêu. “Cô nương nói cha ta là hung thủ diệt cả nhà ngươi, nhưng là cha ta đã trúng độc nằm trên giường năm năm. Ngươi không phải là nghĩ sai rồi?” Hay là án diệt môn nhà nàng là từ năm năm trước? Nhưng là không có khả năng a, nàng không tin phụ thân sẽ là người như vậy.
“Cái gì? Ngươi nói hắn trúng độc đã năm năm ?” Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của nàng, kinh ngạc chỉ vào Tăng Duyên Dật đang nằm trên giường. Chẳng những nàng, ngay cả những người khác cũng nhịn không được nhìn Lâm Nguyệt Dao, chẳng lẽ hung thủ diệt môn kia không phải hắn?
“Hắn không phải kẻ thù của ngươi.” Lãnh Loan Loansau khi xem mạch cho Tăng Duyên Dật, quay lại nhìn Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng nói.
“Không phải?” Sự kiên định trong lòng đột nhiên biến mất, Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan có chút mù mờ. “Nếu không phải hắn, như vậy hung thủ đã thuê người diệt cả nhà chúng ta rốt cuộc là ai?” Chẳng lẽ nhưng gì bọn họ điều tra được đều uổng phí sao?
“Ta nghĩ chờ hắn tỉnh, tự nhiên rồi sẽ biết đáp án.” Lãnh Loan Loan cuối cùng cũng tra ra vài chuyện có thể chứng mình tăng Duyên Dật không phải là hung thủ, nhưng hắn lại có quen biết với hung thủ, thậm chí biết được nguyên do của Vạn gia trang bị diệt.
“Phải không?” Vạn Oánh Chiêu cuối đầu nỉ non, trước mắt tựa hồ trở nên tối sầm.
“Phu nhân, thật sự không phải là cậu ta sao?” Đông Phương Triết nghe như thế, đồng tử lập tức sáng lên. Hắn biết cậu thiện lương như vậy làm sao lại là hung thủ gây ra huyết án được, nhưng hắn lại xem nhẹ Lãnh Loan Loan nói Tăng Duyên Dật biết hung thủ là ai.
“Ân.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gật đầu.
“Tiểu Chiêu, ngươi nghe thấy chưa? Cậu ta không phải là hung thủ giết cả nhà ngươi.” Đông Phương Triết tựa hồ có chút kích động. Khúc mắc của hắn và Tiểu Chiêu từ nay bị tháo gỡ, về sau hẳn là nàng sẽ không còn chán ghét hắn nữa.
“Biểu ca, các ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?” Lâm Nguyệt Dao không hiểu hỏi. .
“Biểu muội, chúng ta nói…” Đông Phương Triết dừng một chút, nhìn nàng ngượng ngùng nói.“Đúng rồi, biểu muội, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Lâm Nguyệt Dao, biểu ca gọi ta Nguyệt Dao đi.” Lâm Nguyệt Dao cười yếu ớt đáp.
“Ngươi tên Lâm Nguyệt Dao?” Tàn Nhất nãy giờ vốn không nói đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn nàng có chút phức tạp khó hiểu. Cha của nàng ta gọi cái tên giống hệt tên của người phụ nữ đó, nàng cùng người phụ nữ đó lại giống nhau như đúc, còn cùng họ, chẳng lẽ nàng thật sự là nữ nhi của người phụ nữ kia.
“Ân.” Lâm Nguyệt Dao gật đầu, không biết vì sao vị công tử này lại bày ra vẻ mặt như thế. Nàng tên Lâm Nguyệt Dao thì có gì không đúng sao?
“Biểu muội ngươi như thế nào lại không theo họ của cậu?” Tự dưng thình lình lại xuất hiện một biểu muội, lại còn cư nhiên không cùng họ với cậu, Đông Phương Triết ngày càng hồ đồ. Này đến tột cùng là chuyện gì?
“Lâm Uyển Nương là gì của ngươi?” Tàn Nhất đột nhiên lạnh lùng hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Nàng mẫu thân của ta.”
Tuy rằng Lâm Nguyệt Dao không biết Tàn Nhất làm sao biết được tên của mẫu thân nàng nhưng vẫn trả lời. Không biết rằng câu trả lời của nàng như vậy lại khiến Tàn Nhất điên cuồng đứng lên.
“Ha ha ha……” Tàn Nhất nười to thành tiếng, nụ cười lại mơ hồ mang theo hận ý, chua xót, mỉa mai.
“Nàng ta cư nhiên là nương của ngươi, ha ha ha……”
Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý rõ ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. Hắn cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì? Gửi thanks
/268
|