Trong phòng hoa lệ, nồng đậm mùi máu tươi tràn ngập.
Trên giường ngà voi tinh sảo, Thu Tứ Dung đang nằm ở bên trên rên rỉ yếu ớt . Tóc đen hỗn độn rối tung trên gối, hé ra gương mặt trái xoan xinh đẹp trắng bệch không có một tia huyết sắc. Đôi mị khép hờ , mồ hôi lạnh chảy ra. Mồ hôi lưu hoạt, đem sợi tóc cũng làm ướt. Trên cái bụng thật to là một tấm chăn mỏng manh, hai tay nhanh cầm lấy hai bên đệm chăn. Móng tay hãm sâu, ở lòng bàn tay để lại những dấu hồng thật sâu Trên giường , máu dính nơi nơi. Màu đỏ xinh đẹp đập vào mắt làm người ta kinh hãi.
Vài cái cung nữ trẻ tuổi đứng gác bên giường đang nhìn Cơ thể yếu ớt của Thu Tứ Dung, nghe tiếng đóng cửa liền ngoái đầu nhìn lại. Cư nhiên nhìn thấy hoàng hậu đến phòng sinh.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Vài cung nữ cuống quít phúc phúc thân, hướng tới Lãnh Loan Loan thỉnh an . Một bên lại vụng trộm ở trong lòng âm thầm đoán vào như thế nào không phải bà mụ, ngược lại là hoàng hậu nương nương? Lỡ nương nương đỡ đẻ không thành thì sao?
“Ân.” Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, hướng tới vài cung nữ nói.“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Này --” Vài cung nữ nhìn Thu Tứ Dung trên giường chần chờ, hiện tại Vương phi chính là khó sanh, vạn nhất xảy ra vấn đề, các nàng khẳng định cũng sẽ mất mạng .
“Đi ra ngoài --” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn các nàng một cái,hàn quang quét qua, thanh âm lạnh lùng cất lên:
“Vâng.” Mọi người hai mắt nhìn nhau, chung quy vẫn phải rời đi.
Lãnh Loan Loan đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn Thu Tứ Dung.
Cảm giác có người bước vào, Thu Tứ Dung mệt mỏi mở hai tròng mắt. Nhìn thấy người đến là Lãnh Loan Loan thì sửng sốt, cố gắng trợn tròn mắt, khẩn cầu nhìn nàng, dùng thanh âm suy yếu nói:
“Cứu đứa nhỏ của ta, cầu ngươi.”
Lãnh Loan Loan nhìn bụng của nàng , vươn tay đạt trên mạch của nàng. TRầm tư trong chốc lát rồi buông tay, lải mở hai chân của nàng ra cúi đầy suy xét, lại nhìn đầu của đứa nhỏ . Hoàn toàn khó khăn, xem ra muốn sinh sản thuận lợi là không có biện pháp . Chỉ có phẫu thuật mổ bụng mới được.
“Ta, hài tử của ta thế nào?” Thu Tứ Dung nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt mang theo chờ đợi.
“Ta sẽ cứu các ngươi .” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, xoay người đi hướng tới cánh cửa. Mở cửa ra, tìm người giúp.
“Giúp ta chuẩn bị thuốc gây tê, một con dao sắc, một bộ kim chỉ, kéo,còn có rượu” Dứt lời liền quay lại hướng vào bên trong đi tới.
Ngoài cửa Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù hai mặt nhìn nhau, từ lúc Lãnh Loan Loan đem vài cung nữ đuổi ra ngoài cửa , bọn họ liền không hiểu Loan Loan đến tột cùng muốn làm gì? Hiện tại lại nghe nàng yêu cầu mấy thứ này, lại khó hiểu. Nhưng là mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn là đem hy vọng ký thác ở trên người nàng.
“Còn không nghe lời nương nương phân phó đi làm.” Hiên Viên Dạ hướng tới cung nữ bên người quát.
“Vâng, vâng.” Gương mặt cung nữ cũng trở nên trầm trọng, cả bầu không khí bị bao trùm sự khẩn trương , vừa nghe Hiên Viên Dạ phân phó, lúc này đôi chân mới hướng bên ngoài chạy đi.
“Hoàng huynh, tiểu hoàng tẩu đến tột cùng muốn làm như thế nào?” Hiên Viên Trù nhất thời không thể tỉnh táo được, miên man suy nghĩ không thể im lặng được.Chính là không ngừng tìm Hiên Viên Dạ nói chuyện
“Trẫm cũng đoán không ra.” Hiên Viên Dạ lắc đầu, đối với việc làm của Lãnh Loan Loan, hắn cho tới bây giờ đều là không thể hiểu được . Bàn tay to vỗ vỗ Hiên Viên Trù,“Bất quá, phải tin tưởng Loan Loan. Nàng nói có thể cứu mẫu tử Vương phi, liền nhất định có thể làm được .”
“Được, tin tưởng nàng nhất định có thể thành công.” Hiên Viên Trù giống như đang an ủi chính mình, nỉ non nói.
“Hoàng Thượng, những thứ nương nương muốn đều đã chuẩn bị đầy đủ .” Cung nữ mang theo này nọ chạy đến.
“Loan Loan --” Hiên Viên Dạ tiếp nhận này nọ, kêu.
Chi sá--
Cửa lại mở ra . Lãnh Loan Loan vươn tay tiếp nhận này nọ, nhìn hai người liếc mắt một cái.
“Ta sẽ cứu bọn họ .”
Lại một lần cam đoan, lại thật sự giống như như trấn an Hiên Viên Trù.
“Xin nhờ ngươi , hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù nhìn Lãnh Loan Loan, trầm giọng nói
Lãnh Loan Loan cầm này nọ về tới phòng , đi đến bên giường. Nhìn Thu Tứ Dung, còn thật sự hỏi:
“Ngươi tin tưởng ta sẽ cứu được các ngươi không?”
“Tin tưởng.” Thu Tứ Dung gật gật đầu, hiện tại hoàng hậu nương nương đã là hy vọng duy nhất của mẫu tử bọn họ
“Hảo.” Lãnh Loan Loan mím môi, nghiêm túc nói.“Ta sẽ làm một việc mà ngươi không thể tin được,nhưng ta nói cho ngươi biết chỉ có làm như vậy mới có thể cứu được ngươi và con của ngươi bình an vô sự”
“Hảo.” Thu Tứ Dung gật đầu.
“Như vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Lãnh Loan Loan trước dùng thuốc gây tê bỏ vào nước, cho Thu Tứ Dung ăn vào. Một lát sau, Thu Tứ Dung liền cảm giác cả người đầu không có cảm giác. Sau khi Lãnh Loan Loan gây tê cho nàng xong, quay lại dung lưỡi dao nhúng qua cồn để tiêu độc, sau đó nhấc chăn lên lộ ra thân thể mang thai của nàng, bắt đầu cầm dao hướng tới bụng nàng mổ ra. Một nén hương sau, đứa bé thuận lợi lấy ra, là một tiểu tử mập mạp, đang nhắm chặt mắt, ngón tay nắm thành nắm đấm nho nhỏ.
“A, a --”
Tiếng khóc thanh thúy nỉ non cắt qua khộng gian yên tĩnh, ngoài phòng, truyền đến một trận tiếng hoan hô.
“Sinh , sinh .”
Sauk hi cắt đi cuốn rốn, Lãnh Loan Loan đem đứa nhỏ đặt ở một bên, chạy nhanh qua gúp Thu Tứ Dung khâu lại vết thương.. Lại ôm lấy đứa nhỏ đến chậu nước ấm đã chuẩn bị từ trước tắm một lần, sau đó lại quấn khăn lại. Ôm đến bên cạnh Thu Tứ Dung , nói:
“Con của ngươi.”
“Đây là hài tử của ta?” Thu Tứ Dung nhìn đứa trẻ hồng hồng đang cười, nước mắt chảy xuống. Một cỗ kích động khó có thể khắc chế ở trong lòng nổi lên, ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cảm kích nói.
“Hoàng hậu nương nương, cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi đã cứu mẫu tử chúng ta ”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan lắc đầu, nhìn Thu Tứ Dung.“Bởi vì ngươi hoài thai không đúng vị trí , cho nên vừa rồi ta là mổ bụng đem đứa nhỏ ra , hiện tại miệng vết thương tuy rằng đã khâu tốt. Nhưng là ngươi còn cần hảo hảo tĩnh dưỡng, trăm ngàn không cần được chạm vào vết thương.” Cổ đại điều kiện hữu hạn, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì đó là một việc rất phiền toái.
Tuy rằng đối với lời nói của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đứa nhỏ cư nhiên là trực tiếp mổ bụng lấy ra , nhưng là chỉ cần đứa nhỏ bình an là tốt rồi
“Ta đã biết, cám ơn nương nương.”
Trên giường ngà voi tinh sảo, Thu Tứ Dung đang nằm ở bên trên rên rỉ yếu ớt . Tóc đen hỗn độn rối tung trên gối, hé ra gương mặt trái xoan xinh đẹp trắng bệch không có một tia huyết sắc. Đôi mị khép hờ , mồ hôi lạnh chảy ra. Mồ hôi lưu hoạt, đem sợi tóc cũng làm ướt. Trên cái bụng thật to là một tấm chăn mỏng manh, hai tay nhanh cầm lấy hai bên đệm chăn. Móng tay hãm sâu, ở lòng bàn tay để lại những dấu hồng thật sâu Trên giường , máu dính nơi nơi. Màu đỏ xinh đẹp đập vào mắt làm người ta kinh hãi.
Vài cái cung nữ trẻ tuổi đứng gác bên giường đang nhìn Cơ thể yếu ớt của Thu Tứ Dung, nghe tiếng đóng cửa liền ngoái đầu nhìn lại. Cư nhiên nhìn thấy hoàng hậu đến phòng sinh.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Vài cung nữ cuống quít phúc phúc thân, hướng tới Lãnh Loan Loan thỉnh an . Một bên lại vụng trộm ở trong lòng âm thầm đoán vào như thế nào không phải bà mụ, ngược lại là hoàng hậu nương nương? Lỡ nương nương đỡ đẻ không thành thì sao?
“Ân.” Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, hướng tới vài cung nữ nói.“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Này --” Vài cung nữ nhìn Thu Tứ Dung trên giường chần chờ, hiện tại Vương phi chính là khó sanh, vạn nhất xảy ra vấn đề, các nàng khẳng định cũng sẽ mất mạng .
“Đi ra ngoài --” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn các nàng một cái,hàn quang quét qua, thanh âm lạnh lùng cất lên:
“Vâng.” Mọi người hai mắt nhìn nhau, chung quy vẫn phải rời đi.
Lãnh Loan Loan đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn Thu Tứ Dung.
Cảm giác có người bước vào, Thu Tứ Dung mệt mỏi mở hai tròng mắt. Nhìn thấy người đến là Lãnh Loan Loan thì sửng sốt, cố gắng trợn tròn mắt, khẩn cầu nhìn nàng, dùng thanh âm suy yếu nói:
“Cứu đứa nhỏ của ta, cầu ngươi.”
Lãnh Loan Loan nhìn bụng của nàng , vươn tay đạt trên mạch của nàng. TRầm tư trong chốc lát rồi buông tay, lải mở hai chân của nàng ra cúi đầy suy xét, lại nhìn đầu của đứa nhỏ . Hoàn toàn khó khăn, xem ra muốn sinh sản thuận lợi là không có biện pháp . Chỉ có phẫu thuật mổ bụng mới được.
“Ta, hài tử của ta thế nào?” Thu Tứ Dung nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt mang theo chờ đợi.
“Ta sẽ cứu các ngươi .” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, xoay người đi hướng tới cánh cửa. Mở cửa ra, tìm người giúp.
“Giúp ta chuẩn bị thuốc gây tê, một con dao sắc, một bộ kim chỉ, kéo,còn có rượu” Dứt lời liền quay lại hướng vào bên trong đi tới.
Ngoài cửa Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù hai mặt nhìn nhau, từ lúc Lãnh Loan Loan đem vài cung nữ đuổi ra ngoài cửa , bọn họ liền không hiểu Loan Loan đến tột cùng muốn làm gì? Hiện tại lại nghe nàng yêu cầu mấy thứ này, lại khó hiểu. Nhưng là mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn là đem hy vọng ký thác ở trên người nàng.
“Còn không nghe lời nương nương phân phó đi làm.” Hiên Viên Dạ hướng tới cung nữ bên người quát.
“Vâng, vâng.” Gương mặt cung nữ cũng trở nên trầm trọng, cả bầu không khí bị bao trùm sự khẩn trương , vừa nghe Hiên Viên Dạ phân phó, lúc này đôi chân mới hướng bên ngoài chạy đi.
“Hoàng huynh, tiểu hoàng tẩu đến tột cùng muốn làm như thế nào?” Hiên Viên Trù nhất thời không thể tỉnh táo được, miên man suy nghĩ không thể im lặng được.Chính là không ngừng tìm Hiên Viên Dạ nói chuyện
“Trẫm cũng đoán không ra.” Hiên Viên Dạ lắc đầu, đối với việc làm của Lãnh Loan Loan, hắn cho tới bây giờ đều là không thể hiểu được . Bàn tay to vỗ vỗ Hiên Viên Trù,“Bất quá, phải tin tưởng Loan Loan. Nàng nói có thể cứu mẫu tử Vương phi, liền nhất định có thể làm được .”
“Được, tin tưởng nàng nhất định có thể thành công.” Hiên Viên Trù giống như đang an ủi chính mình, nỉ non nói.
“Hoàng Thượng, những thứ nương nương muốn đều đã chuẩn bị đầy đủ .” Cung nữ mang theo này nọ chạy đến.
“Loan Loan --” Hiên Viên Dạ tiếp nhận này nọ, kêu.
Chi sá--
Cửa lại mở ra . Lãnh Loan Loan vươn tay tiếp nhận này nọ, nhìn hai người liếc mắt một cái.
“Ta sẽ cứu bọn họ .”
Lại một lần cam đoan, lại thật sự giống như như trấn an Hiên Viên Trù.
“Xin nhờ ngươi , hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù nhìn Lãnh Loan Loan, trầm giọng nói
Lãnh Loan Loan cầm này nọ về tới phòng , đi đến bên giường. Nhìn Thu Tứ Dung, còn thật sự hỏi:
“Ngươi tin tưởng ta sẽ cứu được các ngươi không?”
“Tin tưởng.” Thu Tứ Dung gật gật đầu, hiện tại hoàng hậu nương nương đã là hy vọng duy nhất của mẫu tử bọn họ
“Hảo.” Lãnh Loan Loan mím môi, nghiêm túc nói.“Ta sẽ làm một việc mà ngươi không thể tin được,nhưng ta nói cho ngươi biết chỉ có làm như vậy mới có thể cứu được ngươi và con của ngươi bình an vô sự”
“Hảo.” Thu Tứ Dung gật đầu.
“Như vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Lãnh Loan Loan trước dùng thuốc gây tê bỏ vào nước, cho Thu Tứ Dung ăn vào. Một lát sau, Thu Tứ Dung liền cảm giác cả người đầu không có cảm giác. Sau khi Lãnh Loan Loan gây tê cho nàng xong, quay lại dung lưỡi dao nhúng qua cồn để tiêu độc, sau đó nhấc chăn lên lộ ra thân thể mang thai của nàng, bắt đầu cầm dao hướng tới bụng nàng mổ ra. Một nén hương sau, đứa bé thuận lợi lấy ra, là một tiểu tử mập mạp, đang nhắm chặt mắt, ngón tay nắm thành nắm đấm nho nhỏ.
“A, a --”
Tiếng khóc thanh thúy nỉ non cắt qua khộng gian yên tĩnh, ngoài phòng, truyền đến một trận tiếng hoan hô.
“Sinh , sinh .”
Sauk hi cắt đi cuốn rốn, Lãnh Loan Loan đem đứa nhỏ đặt ở một bên, chạy nhanh qua gúp Thu Tứ Dung khâu lại vết thương.. Lại ôm lấy đứa nhỏ đến chậu nước ấm đã chuẩn bị từ trước tắm một lần, sau đó lại quấn khăn lại. Ôm đến bên cạnh Thu Tứ Dung , nói:
“Con của ngươi.”
“Đây là hài tử của ta?” Thu Tứ Dung nhìn đứa trẻ hồng hồng đang cười, nước mắt chảy xuống. Một cỗ kích động khó có thể khắc chế ở trong lòng nổi lên, ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cảm kích nói.
“Hoàng hậu nương nương, cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi đã cứu mẫu tử chúng ta ”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan lắc đầu, nhìn Thu Tứ Dung.“Bởi vì ngươi hoài thai không đúng vị trí , cho nên vừa rồi ta là mổ bụng đem đứa nhỏ ra , hiện tại miệng vết thương tuy rằng đã khâu tốt. Nhưng là ngươi còn cần hảo hảo tĩnh dưỡng, trăm ngàn không cần được chạm vào vết thương.” Cổ đại điều kiện hữu hạn, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì đó là một việc rất phiền toái.
Tuy rằng đối với lời nói của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đứa nhỏ cư nhiên là trực tiếp mổ bụng lấy ra , nhưng là chỉ cần đứa nhỏ bình an là tốt rồi
“Ta đã biết, cám ơn nương nương.”
/268
|