Buổi tối ở biên cảnh
Bầu trời không xanh thẳm, mây trắng khôn cùng
Mặt trời vừa buông xuống, mặt cỏ vô tận, lục sâu kín , từng đàn cừu chậm rãi chuyển động trên thảo nguyên.
Không xa trên thảo nguyên có một tòa đình.
Vài hắc y nhân canh giữ ở ngoài đình , lưng đeo bội đao, ánh mắt sắc bén.
Trong đình, không khí yên lặng.
Ba nam nhân, cẩm y hoa bào, khí thế bất phàm. Giờ phút này mặt co mày cáu, hai mặt tướng vọng.
Ở một bên, hai hai nữ tử dáng người nổi bật đôi mi thanh tú cũng nhíu lại, biểu lộ tâm tình cực xấu của các nàng lúc này.
“Không nghĩ tới cư nhiên thất bại .”
Thật lâu sau, Đế vương Liêu quốc Dạ Thanh Minh mặc một thân quần áo màu đen lên tiếng thở dài. Đuôi lông mày nhíu chặt, môi mân . Một đôi tròng mắt thâm thúy biểu lộ sự không cam lòng của hắn. Vận dụng lực lượng cuối cùng lại không nghĩ rằng sắp thành công nay lại bại, chẳng lẽ thật sự là trời không giúp bọn họ sao?
“Ba” một tiếng, bàn tay quốc quân Hổ Gầm quốc nặng nề mà bổ về phía thạch bàn, thạch bàn liền bể một phần, Khương Uyển Uyển hoảng sợ thân thể run rẩy. Bất quá so với kinh hách, nàng càng lo lắng sự tình lần này không có thành công có thể hay không đưa tới sự báo thù của Lãnh Loan Loan ? Cái nữ nhân kia cũng không phải là người lương thiện gì . Một khi xuất thủ, hậu quả bọn họ không có khả năng thừa nhận .
“thất bại này của chúng ta…..” Bắc Bang Thượng Quan Hiên thở dài, trên mặt tuấn mỹ lộ vẻ ngưng trọng.“Chỉ sợ đã kinh động bọn họ.” Hiện tại bọn họ bất quá chỉ là nô tài bại quốc, nếu lần hành động này bị phát hiện là bọn hắn làm chủ , chỉ sợ sẽ chân chính gặp phải tai ương tuyệt đỉnh. Thất sách, có lẽ bọn họ không gấp rút công tiến, ngược lại lại đem chính mình cấp trụ lại.
“Con mẹ nó, cùng lắm thì, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng.” hoàng đế Hổ Gầm từng là loại người hăng hái, không ai bì nổi, nhưng từ sau khi thuộc về Thiên Diệu hoàng triều, khắp nơi bị quản chế, liền ngay cả một tiểu quan viện của Thiên Diệu hoàng triều cũng dám xem nhẹ hắn. Đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại nghe được lời nói của Thượng Quan Hiên , lại càng thêm giận không kể xiết, tính tình càng ngày càng vội vàng xao động.
“Hổ huynh đừng vội lỗ mãng.” Thượng Quan Hiên khoát tay áo,“Có lẽ hết thảy đều là ta tự nhiễu lòng quân, bọn họ cũng không nhất định sẽ biết lần này làm chủ là chúng ta.” Tuy rằng trong lòng hắn cũng thực bất an, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi nói.
“Không, nhất định sẽ bị biết đến.” Khương Uyển Uyển nhớ tới lời đồn nghe được khi rời cung , đôi mi thanh tú càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng ngày càng sợ hãi. Lúc trước nàng bị đuổi rời cung, tâm tình không tốt, không có đem lời đồn kia để ở trong lòng, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại từng chuyện lúc trước hơn nữa hành động lần này lại thất bại. Nàng không thể không tin tưởng, có lẽ từ đầu tới đuôi nàng đều sai lầm rồi, quá sai lầm, người kia căn bản là không phải là người mà nàng nên khiêu khích......
“Nói như vậy là có nghĩa gì?” Dạ Thanh Minh nhìn về phía Khương Uyển Uyển, từ khi biết được thân phận của Khương Uyển Uyển , đối nàng nhưng lại thêm niềm tin tưởng. Coi cừa hận của hắn cùng Thiên Diệu hoàng triều , hội có thể giúp bọn hắn từ bên trong.
“Lúc trước,thời điểm ta rời cung . Nghe được một lời đồn.” Khương Uyển Uyển buông ly trà trong tay , đôi mi thanh tú vẫn không có buông ra .
“Lời đồn gì?”
Thượng Quan Hiên cùng quốc quân Hổ Gầm quốc cũng hỏi, không biết là lời đồn như thế nào nhưng lại làm nữ nhân luôn biết che dấu tâm tình này cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng lại còn có cả sợ hãi?
Hai người hai mặt nhìn nhau, nàng sợ hãi cái gì? Đối với lời nói kế tiếp của nàng, càng phát ra chú ý.
“Các ngươi chắc nhớ rõ tam quốc của các ngươi là như thế nào bị tiêu diệt ?” Khương Uyển Uyển mâu quang đạm đạm quét ba người liếc mắt một cái, hỏi.
“Chết cũng không thể quên.” Quốc quân Hổ gầm quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,lời nói của Khương Uyển Uyển chạm đến nỗi đau trong lòng của bọn họ.
“Bắc Bang quốc ta âm thầm thành lập Ảnh Diệu cung nhưng lại vô duyên vô cớ bị diết cùng mất tích.” Thượng Quan Hiên nắm chặt bàn tay , hai tròng mắt thâm thúy như phụt ra cừu hận thật sâu. Nếu không phải ảnh vệ bảo hộ hoàng cung bị tiêu diệt, Bắc Bang cũng sẽ không bị tan rã nhanh như vậy .
“Hơn một nửa quan viên của Dạ Liêu đều bị giết.” Dạ Thanh Minh cũng cắn răng oán hận nói,“Thậm chí ngay cả toàn bộ bản đồ địa hình của Dạ Liêu quốc cũng bị trộm đi.” Quan viên mặc dù bị giết nhưng , mấu chốt tiếp theo ở chỗ bản đồ địa hình kia cất dấu rất nhiều bí mật của Dạ Liêu,làm cho hắn không thể không kiêng kị.
“Hổ Gầm nguyên là một quốc gia phồn thịnh, nhưng trong vài ngày ngắn ngủn, cư nhiên dân chúng lại không có đủ lương thực để ăn.” Mấy ngày kia quả thực là khủng hoảng quá lớn đối với hắn,hắn hoàn toàn không nghĩ đến Hổ Gầm quốc quốc thái dân an nhưng lại không chịu nổi một kích, càng làm người ta sợ hãi là ở trong nước của hắn lại có một cỗ thế lực cường đại như thế, bất động thanh sắc đem Hổ Gầm quốc nhiễu loạn đến long trời lở đất......
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Thượng Quan Hiên nhìn Khương Uyển Uyển,những chuyện ngày đó có quan hệ gì đến chuyện nàng sắp nói sao?
“Không cần thừa nước đục thả câu , ngươi rốt cuộc nghe được tin đồn gì ?” Dạ Thanh Minh cũng mím môi, việc này đều là vết đen trong lòng người khác , là thất bại của bọn hắn, hắn không muốn đi hồi tưởng. Chính là hy vọng có thể sớm ngày đả bại Thiên Diệu, chấn hưng Dạ Liêu của hắn
“Đúng vậy, Khương Uyển Uyển, ngươi đến tột cùng nghe được cái gì?” Bạch Mị Nương cũng rất ngạc nhiên, huống chi nàng đến bây giờ đều không có biết rõ lúc trước là ai đã hại nàng? Tuy rằng Lâm Nhã Như cũng có một chân trong đó, nhưng là thời điểm ở lãnh cung , nàng cũng nói, nàng còn không có động tới. Cho nên,người hại chính mình nhất định là người khác......
“Nghe đồn người làm cho tam quốc các ngươi rơi vào trong tay Thiên Diệu hoàng triều chính là chín tuổi hoàng hậu của năm đó, Lãnh Loan Loan.” Khương Uyển Uyển nói, hồi tưởng lại đủ mọi chuyện lúc trước, nàng mới nghĩ mà sợ, nếu Lãnh Loan Loan kia quả thực cường đại như vậy, như vậy chính mình không phải luôn luôn tự tìm đường chết sao?
“Cái gì?” Mấy người kinh hãi,“Như thế nào có khả năng?”
“Rất có khả năng.” Khương Uyển Uyển còn thật sự gật đầu,“Nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bìn thường mà các ngươi hay nghĩ, lợi hại và lãnhlệ của nàng chúng ta đều không thể tưởng tượng nổi .”
“Ta cũng hiểu được lời nói của Khương Uyển Uyển không phải là không có lý.” Bạch Mị Nương cũng nhớ lại những chuyện của Lãnh Loan Loan, mới gặp thì lãnh ngạo, bễ nghễ tư thế hết thảy cường đại,nghe nói trúng cực độc hạc đỉnh hồng lại không có việc gì, hết thày hết thảy mọi việc đều đang nói người này là có vấn đề. Nàng, quả thực không giống như là con người.
“Chẳng lẽ là thật ?”
Ba người từng là đế vương hai mặt nhìn nhau, đoán nếu không phải vì nữ tử kỳ lạ, mới khiến cho Hiên Viên Dạ không để ý mặt mũi trong tứ quốc,cùng sự phản đối và cười nhạo của người trong thiên hạ , lập một oa nhi chin tuổi làm hoàng hậu?
“Nếu thật là nàng, ta nghĩ chúng ta tất yếu nên bồi nàng một chút.” Dạ Thanh Minh nheo lại hai tròng mắt, một cái nữ oa chin tuổi có thể ngoạn ba quốc gia của bọn họ, mặc kệ là tò mò, hay là báo thù, bọn họ đều phải gặp nàng một lần.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Bầu trời không xanh thẳm, mây trắng khôn cùng
Mặt trời vừa buông xuống, mặt cỏ vô tận, lục sâu kín , từng đàn cừu chậm rãi chuyển động trên thảo nguyên.
Không xa trên thảo nguyên có một tòa đình.
Vài hắc y nhân canh giữ ở ngoài đình , lưng đeo bội đao, ánh mắt sắc bén.
Trong đình, không khí yên lặng.
Ba nam nhân, cẩm y hoa bào, khí thế bất phàm. Giờ phút này mặt co mày cáu, hai mặt tướng vọng.
Ở một bên, hai hai nữ tử dáng người nổi bật đôi mi thanh tú cũng nhíu lại, biểu lộ tâm tình cực xấu của các nàng lúc này.
“Không nghĩ tới cư nhiên thất bại .”
Thật lâu sau, Đế vương Liêu quốc Dạ Thanh Minh mặc một thân quần áo màu đen lên tiếng thở dài. Đuôi lông mày nhíu chặt, môi mân . Một đôi tròng mắt thâm thúy biểu lộ sự không cam lòng của hắn. Vận dụng lực lượng cuối cùng lại không nghĩ rằng sắp thành công nay lại bại, chẳng lẽ thật sự là trời không giúp bọn họ sao?
“Ba” một tiếng, bàn tay quốc quân Hổ Gầm quốc nặng nề mà bổ về phía thạch bàn, thạch bàn liền bể một phần, Khương Uyển Uyển hoảng sợ thân thể run rẩy. Bất quá so với kinh hách, nàng càng lo lắng sự tình lần này không có thành công có thể hay không đưa tới sự báo thù của Lãnh Loan Loan ? Cái nữ nhân kia cũng không phải là người lương thiện gì . Một khi xuất thủ, hậu quả bọn họ không có khả năng thừa nhận .
“thất bại này của chúng ta…..” Bắc Bang Thượng Quan Hiên thở dài, trên mặt tuấn mỹ lộ vẻ ngưng trọng.“Chỉ sợ đã kinh động bọn họ.” Hiện tại bọn họ bất quá chỉ là nô tài bại quốc, nếu lần hành động này bị phát hiện là bọn hắn làm chủ , chỉ sợ sẽ chân chính gặp phải tai ương tuyệt đỉnh. Thất sách, có lẽ bọn họ không gấp rút công tiến, ngược lại lại đem chính mình cấp trụ lại.
“Con mẹ nó, cùng lắm thì, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng.” hoàng đế Hổ Gầm từng là loại người hăng hái, không ai bì nổi, nhưng từ sau khi thuộc về Thiên Diệu hoàng triều, khắp nơi bị quản chế, liền ngay cả một tiểu quan viện của Thiên Diệu hoàng triều cũng dám xem nhẹ hắn. Đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại nghe được lời nói của Thượng Quan Hiên , lại càng thêm giận không kể xiết, tính tình càng ngày càng vội vàng xao động.
“Hổ huynh đừng vội lỗ mãng.” Thượng Quan Hiên khoát tay áo,“Có lẽ hết thảy đều là ta tự nhiễu lòng quân, bọn họ cũng không nhất định sẽ biết lần này làm chủ là chúng ta.” Tuy rằng trong lòng hắn cũng thực bất an, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi nói.
“Không, nhất định sẽ bị biết đến.” Khương Uyển Uyển nhớ tới lời đồn nghe được khi rời cung , đôi mi thanh tú càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng ngày càng sợ hãi. Lúc trước nàng bị đuổi rời cung, tâm tình không tốt, không có đem lời đồn kia để ở trong lòng, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại từng chuyện lúc trước hơn nữa hành động lần này lại thất bại. Nàng không thể không tin tưởng, có lẽ từ đầu tới đuôi nàng đều sai lầm rồi, quá sai lầm, người kia căn bản là không phải là người mà nàng nên khiêu khích......
“Nói như vậy là có nghĩa gì?” Dạ Thanh Minh nhìn về phía Khương Uyển Uyển, từ khi biết được thân phận của Khương Uyển Uyển , đối nàng nhưng lại thêm niềm tin tưởng. Coi cừa hận của hắn cùng Thiên Diệu hoàng triều , hội có thể giúp bọn hắn từ bên trong.
“Lúc trước,thời điểm ta rời cung . Nghe được một lời đồn.” Khương Uyển Uyển buông ly trà trong tay , đôi mi thanh tú vẫn không có buông ra .
“Lời đồn gì?”
Thượng Quan Hiên cùng quốc quân Hổ Gầm quốc cũng hỏi, không biết là lời đồn như thế nào nhưng lại làm nữ nhân luôn biết che dấu tâm tình này cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng lại còn có cả sợ hãi?
Hai người hai mặt nhìn nhau, nàng sợ hãi cái gì? Đối với lời nói kế tiếp của nàng, càng phát ra chú ý.
“Các ngươi chắc nhớ rõ tam quốc của các ngươi là như thế nào bị tiêu diệt ?” Khương Uyển Uyển mâu quang đạm đạm quét ba người liếc mắt một cái, hỏi.
“Chết cũng không thể quên.” Quốc quân Hổ gầm quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,lời nói của Khương Uyển Uyển chạm đến nỗi đau trong lòng của bọn họ.
“Bắc Bang quốc ta âm thầm thành lập Ảnh Diệu cung nhưng lại vô duyên vô cớ bị diết cùng mất tích.” Thượng Quan Hiên nắm chặt bàn tay , hai tròng mắt thâm thúy như phụt ra cừu hận thật sâu. Nếu không phải ảnh vệ bảo hộ hoàng cung bị tiêu diệt, Bắc Bang cũng sẽ không bị tan rã nhanh như vậy .
“Hơn một nửa quan viên của Dạ Liêu đều bị giết.” Dạ Thanh Minh cũng cắn răng oán hận nói,“Thậm chí ngay cả toàn bộ bản đồ địa hình của Dạ Liêu quốc cũng bị trộm đi.” Quan viên mặc dù bị giết nhưng , mấu chốt tiếp theo ở chỗ bản đồ địa hình kia cất dấu rất nhiều bí mật của Dạ Liêu,làm cho hắn không thể không kiêng kị.
“Hổ Gầm nguyên là một quốc gia phồn thịnh, nhưng trong vài ngày ngắn ngủn, cư nhiên dân chúng lại không có đủ lương thực để ăn.” Mấy ngày kia quả thực là khủng hoảng quá lớn đối với hắn,hắn hoàn toàn không nghĩ đến Hổ Gầm quốc quốc thái dân an nhưng lại không chịu nổi một kích, càng làm người ta sợ hãi là ở trong nước của hắn lại có một cỗ thế lực cường đại như thế, bất động thanh sắc đem Hổ Gầm quốc nhiễu loạn đến long trời lở đất......
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Thượng Quan Hiên nhìn Khương Uyển Uyển,những chuyện ngày đó có quan hệ gì đến chuyện nàng sắp nói sao?
“Không cần thừa nước đục thả câu , ngươi rốt cuộc nghe được tin đồn gì ?” Dạ Thanh Minh cũng mím môi, việc này đều là vết đen trong lòng người khác , là thất bại của bọn hắn, hắn không muốn đi hồi tưởng. Chính là hy vọng có thể sớm ngày đả bại Thiên Diệu, chấn hưng Dạ Liêu của hắn
“Đúng vậy, Khương Uyển Uyển, ngươi đến tột cùng nghe được cái gì?” Bạch Mị Nương cũng rất ngạc nhiên, huống chi nàng đến bây giờ đều không có biết rõ lúc trước là ai đã hại nàng? Tuy rằng Lâm Nhã Như cũng có một chân trong đó, nhưng là thời điểm ở lãnh cung , nàng cũng nói, nàng còn không có động tới. Cho nên,người hại chính mình nhất định là người khác......
“Nghe đồn người làm cho tam quốc các ngươi rơi vào trong tay Thiên Diệu hoàng triều chính là chín tuổi hoàng hậu của năm đó, Lãnh Loan Loan.” Khương Uyển Uyển nói, hồi tưởng lại đủ mọi chuyện lúc trước, nàng mới nghĩ mà sợ, nếu Lãnh Loan Loan kia quả thực cường đại như vậy, như vậy chính mình không phải luôn luôn tự tìm đường chết sao?
“Cái gì?” Mấy người kinh hãi,“Như thế nào có khả năng?”
“Rất có khả năng.” Khương Uyển Uyển còn thật sự gật đầu,“Nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bìn thường mà các ngươi hay nghĩ, lợi hại và lãnhlệ của nàng chúng ta đều không thể tưởng tượng nổi .”
“Ta cũng hiểu được lời nói của Khương Uyển Uyển không phải là không có lý.” Bạch Mị Nương cũng nhớ lại những chuyện của Lãnh Loan Loan, mới gặp thì lãnh ngạo, bễ nghễ tư thế hết thảy cường đại,nghe nói trúng cực độc hạc đỉnh hồng lại không có việc gì, hết thày hết thảy mọi việc đều đang nói người này là có vấn đề. Nàng, quả thực không giống như là con người.
“Chẳng lẽ là thật ?”
Ba người từng là đế vương hai mặt nhìn nhau, đoán nếu không phải vì nữ tử kỳ lạ, mới khiến cho Hiên Viên Dạ không để ý mặt mũi trong tứ quốc,cùng sự phản đối và cười nhạo của người trong thiên hạ , lập một oa nhi chin tuổi làm hoàng hậu?
“Nếu thật là nàng, ta nghĩ chúng ta tất yếu nên bồi nàng một chút.” Dạ Thanh Minh nheo lại hai tròng mắt, một cái nữ oa chin tuổi có thể ngoạn ba quốc gia của bọn họ, mặc kệ là tò mò, hay là báo thù, bọn họ đều phải gặp nàng một lần.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
/268
|