Trương Thế Nhân quay trở lại viện tử nơi hắn bắt được Vương Duy. Lúc này trời đã tối, hắn đang âm thầm quan sát thì phát hiện bóng dáng của Tần Lục Thất – quản sự phủ Di Thân Vương. Trương Thế Nhân ẩn mình trên một cái cây ven đường không dám tùy tiện lộ diện, bởi vì hắn không xác định được Tần Lục Thất có phải là người tu vị cao thâm hay không.
Từ lúc Trương Thế Nhân bắt trói Vương Duy, thời gian vào khoảng một canh giờ rưỡi. Nhanh như vậy mà Tần Lục Thất đã xuất hiện ở đây, viện tử này rõ ràng có một số thứ tuyệt đối không thể bị người khác biết. Trương Thế Nhân không khỏi tự cảm thấy mình may mắn vì thời điểm bắt trói Vương Duy trong viện tử không còn người nào khác.
Đợi một mạch đến lúc Tần Lục Thất rời đi, Trương Thế Nhân mới cẩn thận từ trên cây trượt xuống, nhanh chóng trở về. Tấn Lục Thất lưu lại nhân thủ trong viện tử, Trương Thế Nhân vốn định quan sát một lúc xem họ có chuyển thứ gì ra khỏi viện tử hay không. Nhưng trời đã gần sáng, nếu còn tiếp tục dừng lại rất dễ bị người khác phát hiện.
Trở lại cửa hàng, vết máu và thi thể đã được Trầm Khuynh Phiến xử lý. Trương Thế Nhân không hỏi nàng đem thi thể Vương Duy ném đi đâu, hắn tin tưởng khả năng làm việc kín đáo của Trầm Khuynh Phiến.
- Không có tiến triển nào cả.
Trương Thế Nhân thay y phục dạ hành, dùng nước lạnh rửa mặt sau đó nói với Trầm Khuynh Phiến:
- Ngoại trừ trong phủ Đại tướng quân La Diệu có nuôi Vu Sư, những chuyện khác một chút cũng không hỏi được. Vương Duy xem ra thực sự không biết trong viện tử đó giấu cái gì, với thân phận của hắn cũng chỉ là nhân vật râu ria của phủ Di Thân Vương mà thôi. Nhưng từ đây có thể nhìn ra, đến người như vậy phủ Di Thân Vương cũng muốn lôi kéo, mấy năm nay dưới tay hắn rốt cuộc đã lôi kéo được bao nhiêu người, chỉ e là một con số đáng sợ.
Trương Thế Nhân lắc lắc:
- Vương Duy vừa chết ta liền lập tức vào cung, khó tránh khỏi bị hoài nghi. Hoàng đế muốn để Tô Phi Tiến liên hệ với ta, tự nhiên sẽ có biện pháp, ta chờ ở đây là được.
Hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói:
- Ra ngoài ăn chút đồ rồi ta đến Kinh Võ Viện, nàng cứ nghỉ ngơi đi.
Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng, đợi Trương Thế Nhân thay xong viện phục hai người cùng nhau ra ngoài ăn sáng. Đôi vợ chồng bán canh mỳ cách cửa tiệm không xa sớm đã dọn hàng, họ với Trương Thế Nhân sớm đã thập phần thân thiết, đối với vị Trương đại nhân này, ấn tượng của hai vợ chồng lão bản đều rất tốt. Họ cảm thấy Trương đại nhân không hề có vẻ tự mãn của một quý nhân, đối với người khác khách khí chân thành, một chút cũng không giống người làm quan. Họ thích hậu sinh như vậy, nhất là Trương Thế Nhân còn là xuất thân hàn môn càng khiến họ cảm thấy thân thiết.
Cho nên lúc Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến ra ngoài, cả hai vợ chồng đều nhiệt tình chào hỏi. Hai người họ nhìn cặp bích nhân ấy, trong lòng cảm thấy đây mới thực sự là xứng đôi. Nam anh tuấn, nhã nhặn. tiền đồ như gấm, nữ xinh đẹp, dễ nhìn, dáng người thuộc kiểu mềm mại như nước.
- Tiểu Trương đại nhân dậy sớm vậy!
Ông chủ vẫy vẫy tay:
- Vẫn như cũ chứ?
Trương Thế Nhân gật đầu cười nói:
- Sao sớm bằng lão Vương được chứ, vẫn như cũ.
Lúc hắn nói chuyện phát hiện trong quầy hàng đã có người đang ăn, Trương Thế Nhân ban đầu còn không để ý. Đợi đến lúc bước vào mới phát hiện, người này đã từng gặp qua không chỉ một lần. Chính là nam tử trẻ tuổi, mặc quần áo nho sam, nhìn nho nhã, lần trước đụng mặt ở phủ Di Thân Vương lúc đi qua còn gật đầu chào hắn.
Nam tử trẻ tuổi đang ngồi trong quán ăn cơm quay sang nhìn Trương Thế Nhân một cái, mỉm cười gật đầu, Trương Thế Nhân cũng gật đầu chào lại, sau đó cùng Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống vị trí cách hắn một chiếc bàn.
- Tiểu Trương đại nhân mỗi ngày đều đi Kinh Võ Viện sớm như vậy, cực khổ quá.
Lão Vương vừa thuần thục thả mì vừa nói.
Lực chú ý của Trương Thế Nhân đang đặt trên người nam tử trẻ tuổi, nhưng không biểu hiện ra ngoài, hắn mỉm cười, nói:
- Thân phận như chúng ta, may mắn vào được Kinh Võ Viện đương nhiên có chút căng thẳng, khởi điểm của người khác cao hơn ta rất nhiều, nếu không cố gắng một chút, còn không phải bị người ta bỏ xa mấy con phố?
Lão Vương nói:
- Lời này cũng chưa thật chính xác, ai mà không biết Tiểu Trương đại nhân là thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Nam? Kinh Võ Viện sát hạch chín môn đặc biệt xuất sắc, ngoại trừ vị Đại tướng quân Nguyễn Khiếu của hơn một trăm năm trước ra ai còn có thể bì được? Ngài đừng quá khiêm tốn, theo như lão Vương ta thấy, lùi lên một trăm năm, lùi xuống một trăm năm cũng không có ai sánh kịp Tiểu Trương đại nhân ngài. Về phần hiện tại, càng không cần nói. Công tử trẻ tuổi nổi danh, tất cả đều kém xa so với ngài.
Nghe thấy những lời này, nam nhân trẻ tuổi đang cúi đầu ăn mì động tác trên tay dường như có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, không ai để ý thích chân mày hắn chau lại, tựa hồ có chút khinh thường.
Hắn yên lặng ăn hết mì trong bát, sau đó trả tiền rời đi. Hình như không vội lắm, sải bước rất thong thả.
Trương Thế Nhân nhìn theo bóng dáng hắn, trầm mặc một lúc sau đó thấp giọng nói với Trầm Khuynh Phiến:
- Người này là người của Di Thân Vương, có khả năng chính là người thay Vương Duy trông giữ viện tử kia. Chỉ là ta không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nếu là cố ý… Chẳng lẽ Di Thân Vương hoài nghi ta?
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Chi bằng để muội đi theo hắn?
- Đừng…
Trương Thế Nhân lắc lắc đầu:
- Chuyện tối qua không có bất cứ sơ suất nào, Di Thân Vương có lẽ vẫn chưa liên tưởng đến ta. Người này xuất hiện ở đây không mang ý nghĩa gì cả, hắn mặc dù trông có vẻ rất ôn hòa khách khí, nhưng ta cảm nhận được hắn đối với ta địch ý không nhỏ… Nếu hắn mang theo mục đích, sớm muộn sẽ tự mình để lộ sơ hở.
Trầm Khuynh Phiền “ừ” một tiếng, trong đầu hồi tưởng lại một chút, xác định mình đã ghi nhớ diện mạo của nam nhân trẻ tuổi kia.
Nửa giờ sau, Phương Hận Thủy chậm rãi tiến vào viện tử Vương Duy bị bắt. Đi thẳng đến hậu viện, đứng bên cửa sổ cẩn thận quan sát, sau đó đi đến bên tường nhẹ nhàng nhảy lên. Ngồi trên bờ tường cẩn thận xem xét một lúc, sau đó lại từ trên tường nhảy xuống, trông giống như không có mục đích kì thực là đang tìm kiếm dấu vết.
Rất nhanh, hắn đi đến bên cạnh câu hòe Trương Thế Nhân bỏ lại Vương Duy, lượn hai vòng dưới gốc cây sau đó ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhảy lên cây. Bởi vì còn rất sớm, trên đường không có ai để ý đến hắn.
Quả nhiên, trên mái nhà này hắn tìm thấy dấu chân cực nhạt.
Tần Lục Thất liếc nhìn Phương Hận Thủy một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói người bắt Vương Duy là Trương Thế Nhân, có chứng cớ gì không?
Phương Hận Thủy ngắt một miếng trái cây bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
- Ngài nên biết, ta xuất thân từ bộ khoái, hơn nữa ta có thể khẳng định, ta là bộ khoái giỏi nhất Giang Nam. Nếu không phải ta sống ở huyện nhỏ hẻo lánh, mà là quận trị hoặc kinh thành, nhất định sẽ rất nổi tiếng. Ta đương nhiên có thủ đoạn tra án của ta, cho nên cũng tự nhiên có lý do hoài nghi Trương Thế Nhân liên quan đến chuyện này.
- Vậy nói ra lý do của ngươi đi.
Tần Lục Thất thản nhiên nhìn Phương Hận Thủy:
- Ta biết ngươi luôn muốn giết Trương Thế Nhân, nhưng Vương gia không cho ngươi giết. Trương Thế Nhân là một con cờ rất quan trọng trong kế hoạch tiếp theo của Vương gia, nếu để xảy ra bất trắc gì ngươi có lẽ cũng biết lửa giận của Vương gia ai cũng không chống đỡ nổi. Cho nên ngươi đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện, nếu có chứng cứ, trực tiếp nói ra.
Phương Hận Thủy lười biếng vươn vai, nói:
- Ta nói có liên quan là khẳng định có liên quan.
Bịch một tiếng!
Thân thể Phương Hận Thủy trong nháy mắt bị một cỗ đại lực đánh trúng, thân thể hắn giống như đạn pháo bay về phía sau hung hăng đập mạnh vào tường. Gạch vỡ và bụi đất rào rào rơi xuống. Phương Hận Thủy khụ khụ ho khan hai tiếng, vô thức cúi đầu nhìn bàn tay kẹt trên cổ mình.
Tần Lục Thất nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Đừng cho rằng ngươi ỷ có chút tu vị không biết có được thế nào liền là thiên hạ vô địch, ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai… Sau này nói chuyện với ta, còn bày ra thái độ đó ta sẽ trực tiếp giết ngươi. Bây giờ ngươi đã có thể nói ta biết căn cứ ngươi hoài nghi Trương Thế Nhân được chưa?
Hắn buông tay, phủi phủi bụi đất trên người quay trở lại ngồi xuống ghế dựa.
Phương Hận Thủy trong mắt vẫn còn thoáng qua một tia sợ hãi, hắn thực sự không ngờ tu vị của Tần Lục Thái lại cao thâm như vậy. Trước mặt hắn, bản thân không hề có khả năng đánh trả. Tu vị vô tình có được khiến hắn cho rằng mình rất hùng mạnh, nhưng bây giờ hắn mới biết, mình quả thực đã đánh giá cao thực lực của mình.
Hắn ho khan vài tiếng, đem một ngụm tanh ngọt trong miệng nuốt xuống.
- Người bắt Vương Duy rất thông minh, lúc ra ngoài đã dẫm lên dấu chân của Vương Duy. Nhưng người này khinh công không được tốt lắm, trên đường cái vẫn còn có thể tìm thấy một số dấu vết. Ta men theo dấu chân tìm thấy nơi Vương Duy bị vứt, sau đó người bắt hắn liền bỏ đi. Có một người khác mang Vương Duy đi, là đi trên mái nhà. Mấy ngày trước Thanh Long đổ tuyết, mặc dù tuyết đã tan hết, nhưng ngài biết tuyết kì thực không sạch sẽ như bề ngoài của nó, sau khi tuyết tan, những mái nhà không được ai quét đều sẽ để lại một tầng dấu vết rất bẩn. Người mang Vương Duy đi khinh công thân pháp cao minh hơn người thứ nhất rất nhiều, nhưng mang theo một hán tử hơn một trăm cân khiến thân hình của hắn có chút nặng nề, cho nên đã để lại dấu chân rất nông trên mái nhà.
Hắn bình phục một chút hô hấp, sau đó tiếp tục nói:
- Ta lần theo dấu chân đến con phố số hai mươi ba phía đông thì dấu chân biến mất. Mà Trương Thế Nhân lại sống ở con phố đó… Khoảng thời gian này ta không có việc gì làm, mỗi sáng đều dậy rất sớm. Cách cửa hàng của Trương Thế Nhân không xa có một tiệm mỳ không tệ, ta thích ăn sáng ở đó. Bởi vì ta luôn đến sớm rồi ăn xong trước khi Trương Thế Nhân tới, cho nên hắn không biết ta thường xuyên đến đó.
- Mấy ngày này ta đã quan sát thói quen sinh hoạt của Trương Thế Nhân, cho nên biết hôm nay hắn ra ngoài sớm hơn thường ngày nửa tuần nhang. Hơn nữa mỗi ngày hắn đều đi ăn một mình, hôm nay lại đi cùng một nữ nhân. Ta hoài nghi, hai người họ đêm qua căn bản không có ngủ.
Nghe xong phân tích của Phương Hận Thủy, chân mày của Tần Lục Thất nhíu có chút chặt.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ngươi, hơn nữa cao thủ sống trên con phố số hai mươi ba phía đông đâu chỉ có một mình Trương Thế Nhân và nữ nhân bên cạnh. Nhưng ta vẫn sẽ đề cập chuyện này với Vương gia, bắt đầu từ bây giờ ngươi ngoan ngoãn trông coi viện tử, người bắt giữ Vương Duy nếu không phải vì ân oán với Vương Duy mà là nhắm vào Vương gia, khẳng định sẽ còn đến nữa. Ta cái gì cũng không mang đi, chính là để dụ kẻ đó đến.
- Tu vị của ngươi quả thực không tầm thường, nhưng nếu một chút công lao cũng không có, Vương gia há có thể trọng dụng ngươi?
Tần Lục Thất đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Hận Thủy vỗ vỗ vai hắn nói:
- Người trẻ tuổi hiếu thắng là tốt, thông minh càng tốt. Nhưng phải biết tự lượng sức mình, như vậy mới là tốt nhất.
Nói xong câu này, Tần Lục Thất xoay người rời đi. Phương Hận Thủy nhìn bóng dáng Tần Lục Thất biến mất không thấy, giơ tay sờ sờ cổ mình, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Lục Thất trở lại phủ Di Thân Vương, lên lầu, đem những phân tích của Phương Hận Thủy nguyên văn kể lại với Dương Dận. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tần Lục Thất, Dương Dận dường như không hề cảm thấy kinh ngạc.
Tần Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Vương gia dường như không hề để ý?
Dương Dận mỉm cười, ngoắc ngoắc tay nói:
- Đến đây, để ta đem chuyện đêm qua kể cho Tần quản sự nghe.
Tú bà của Tân Nguyệt Lâu từ phía sau đi ra, cúi đầu nói với Tần Lục Thất:
- Đêm qua Trương Thế Nhân hóa trang vào lâu tử, mặc dù đóng giả rất tinh tế, nhưng nô tỳ vẫn có thể nhận ra. Lúc hắn vào lâu tử cúi thấp đầu rõ ràng là sợ bị người khác nhìn thấy, vừa vào cửa liền chọn nhã gian, còn chọn một thanh quan nhân. Mãi đến hết giờ Sửu mới rời đi, bởi vì uống nhiều rượu cũng không phá được ngọc thân của thanh quan nhân. Nhưng trước giờ Sửu hắn thực sự không có rời đi, nô tỳ có thể xác nhận.
Tần Lục Thất có chút sửng sốt, sau đó bật cười:
- Nhà có kiều thê, nhưng vẫn không kìm được chạy đến lâu tử. Bây giờ thuộc hạ đã hiểu, tại sao Trương Thế Nhân với Trầm Khuynh Phiến lại giống như một đêm không ngủ.
Dương Dận cười cười nói:
- Thiếu niên phong lưu… Nếu đã như vậy, quả nhân sẽ làm một cái thuận nước giong thuyền, lát nữa dùng kiệu gỗ đem Trang Điệp chở đến cửa hàng, cô muốn xem Trầm Khuynh Phiến có thực lực Cửu Phẩm kia sẽ uống bình dấm chua này như thế nào.
- Rung cây dọa khỉ?
Tần Lục Thất tán thưởng:
- Vương gia diệu kế!
Từ lúc Trương Thế Nhân bắt trói Vương Duy, thời gian vào khoảng một canh giờ rưỡi. Nhanh như vậy mà Tần Lục Thất đã xuất hiện ở đây, viện tử này rõ ràng có một số thứ tuyệt đối không thể bị người khác biết. Trương Thế Nhân không khỏi tự cảm thấy mình may mắn vì thời điểm bắt trói Vương Duy trong viện tử không còn người nào khác.
Đợi một mạch đến lúc Tần Lục Thất rời đi, Trương Thế Nhân mới cẩn thận từ trên cây trượt xuống, nhanh chóng trở về. Tấn Lục Thất lưu lại nhân thủ trong viện tử, Trương Thế Nhân vốn định quan sát một lúc xem họ có chuyển thứ gì ra khỏi viện tử hay không. Nhưng trời đã gần sáng, nếu còn tiếp tục dừng lại rất dễ bị người khác phát hiện.
Trở lại cửa hàng, vết máu và thi thể đã được Trầm Khuynh Phiến xử lý. Trương Thế Nhân không hỏi nàng đem thi thể Vương Duy ném đi đâu, hắn tin tưởng khả năng làm việc kín đáo của Trầm Khuynh Phiến.
- Không có tiến triển nào cả.
Trương Thế Nhân thay y phục dạ hành, dùng nước lạnh rửa mặt sau đó nói với Trầm Khuynh Phiến:
- Ngoại trừ trong phủ Đại tướng quân La Diệu có nuôi Vu Sư, những chuyện khác một chút cũng không hỏi được. Vương Duy xem ra thực sự không biết trong viện tử đó giấu cái gì, với thân phận của hắn cũng chỉ là nhân vật râu ria của phủ Di Thân Vương mà thôi. Nhưng từ đây có thể nhìn ra, đến người như vậy phủ Di Thân Vương cũng muốn lôi kéo, mấy năm nay dưới tay hắn rốt cuộc đã lôi kéo được bao nhiêu người, chỉ e là một con số đáng sợ.
Trương Thế Nhân lắc lắc:
- Vương Duy vừa chết ta liền lập tức vào cung, khó tránh khỏi bị hoài nghi. Hoàng đế muốn để Tô Phi Tiến liên hệ với ta, tự nhiên sẽ có biện pháp, ta chờ ở đây là được.
Hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói:
- Ra ngoài ăn chút đồ rồi ta đến Kinh Võ Viện, nàng cứ nghỉ ngơi đi.
Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng, đợi Trương Thế Nhân thay xong viện phục hai người cùng nhau ra ngoài ăn sáng. Đôi vợ chồng bán canh mỳ cách cửa tiệm không xa sớm đã dọn hàng, họ với Trương Thế Nhân sớm đã thập phần thân thiết, đối với vị Trương đại nhân này, ấn tượng của hai vợ chồng lão bản đều rất tốt. Họ cảm thấy Trương đại nhân không hề có vẻ tự mãn của một quý nhân, đối với người khác khách khí chân thành, một chút cũng không giống người làm quan. Họ thích hậu sinh như vậy, nhất là Trương Thế Nhân còn là xuất thân hàn môn càng khiến họ cảm thấy thân thiết.
Cho nên lúc Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến ra ngoài, cả hai vợ chồng đều nhiệt tình chào hỏi. Hai người họ nhìn cặp bích nhân ấy, trong lòng cảm thấy đây mới thực sự là xứng đôi. Nam anh tuấn, nhã nhặn. tiền đồ như gấm, nữ xinh đẹp, dễ nhìn, dáng người thuộc kiểu mềm mại như nước.
- Tiểu Trương đại nhân dậy sớm vậy!
Ông chủ vẫy vẫy tay:
- Vẫn như cũ chứ?
Trương Thế Nhân gật đầu cười nói:
- Sao sớm bằng lão Vương được chứ, vẫn như cũ.
Lúc hắn nói chuyện phát hiện trong quầy hàng đã có người đang ăn, Trương Thế Nhân ban đầu còn không để ý. Đợi đến lúc bước vào mới phát hiện, người này đã từng gặp qua không chỉ một lần. Chính là nam tử trẻ tuổi, mặc quần áo nho sam, nhìn nho nhã, lần trước đụng mặt ở phủ Di Thân Vương lúc đi qua còn gật đầu chào hắn.
Nam tử trẻ tuổi đang ngồi trong quán ăn cơm quay sang nhìn Trương Thế Nhân một cái, mỉm cười gật đầu, Trương Thế Nhân cũng gật đầu chào lại, sau đó cùng Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống vị trí cách hắn một chiếc bàn.
- Tiểu Trương đại nhân mỗi ngày đều đi Kinh Võ Viện sớm như vậy, cực khổ quá.
Lão Vương vừa thuần thục thả mì vừa nói.
Lực chú ý của Trương Thế Nhân đang đặt trên người nam tử trẻ tuổi, nhưng không biểu hiện ra ngoài, hắn mỉm cười, nói:
- Thân phận như chúng ta, may mắn vào được Kinh Võ Viện đương nhiên có chút căng thẳng, khởi điểm của người khác cao hơn ta rất nhiều, nếu không cố gắng một chút, còn không phải bị người ta bỏ xa mấy con phố?
Lão Vương nói:
- Lời này cũng chưa thật chính xác, ai mà không biết Tiểu Trương đại nhân là thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Nam? Kinh Võ Viện sát hạch chín môn đặc biệt xuất sắc, ngoại trừ vị Đại tướng quân Nguyễn Khiếu của hơn một trăm năm trước ra ai còn có thể bì được? Ngài đừng quá khiêm tốn, theo như lão Vương ta thấy, lùi lên một trăm năm, lùi xuống một trăm năm cũng không có ai sánh kịp Tiểu Trương đại nhân ngài. Về phần hiện tại, càng không cần nói. Công tử trẻ tuổi nổi danh, tất cả đều kém xa so với ngài.
Nghe thấy những lời này, nam nhân trẻ tuổi đang cúi đầu ăn mì động tác trên tay dường như có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, không ai để ý thích chân mày hắn chau lại, tựa hồ có chút khinh thường.
Hắn yên lặng ăn hết mì trong bát, sau đó trả tiền rời đi. Hình như không vội lắm, sải bước rất thong thả.
Trương Thế Nhân nhìn theo bóng dáng hắn, trầm mặc một lúc sau đó thấp giọng nói với Trầm Khuynh Phiến:
- Người này là người của Di Thân Vương, có khả năng chính là người thay Vương Duy trông giữ viện tử kia. Chỉ là ta không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nếu là cố ý… Chẳng lẽ Di Thân Vương hoài nghi ta?
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Chi bằng để muội đi theo hắn?
- Đừng…
Trương Thế Nhân lắc lắc đầu:
- Chuyện tối qua không có bất cứ sơ suất nào, Di Thân Vương có lẽ vẫn chưa liên tưởng đến ta. Người này xuất hiện ở đây không mang ý nghĩa gì cả, hắn mặc dù trông có vẻ rất ôn hòa khách khí, nhưng ta cảm nhận được hắn đối với ta địch ý không nhỏ… Nếu hắn mang theo mục đích, sớm muộn sẽ tự mình để lộ sơ hở.
Trầm Khuynh Phiền “ừ” một tiếng, trong đầu hồi tưởng lại một chút, xác định mình đã ghi nhớ diện mạo của nam nhân trẻ tuổi kia.
Nửa giờ sau, Phương Hận Thủy chậm rãi tiến vào viện tử Vương Duy bị bắt. Đi thẳng đến hậu viện, đứng bên cửa sổ cẩn thận quan sát, sau đó đi đến bên tường nhẹ nhàng nhảy lên. Ngồi trên bờ tường cẩn thận xem xét một lúc, sau đó lại từ trên tường nhảy xuống, trông giống như không có mục đích kì thực là đang tìm kiếm dấu vết.
Rất nhanh, hắn đi đến bên cạnh câu hòe Trương Thế Nhân bỏ lại Vương Duy, lượn hai vòng dưới gốc cây sau đó ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhảy lên cây. Bởi vì còn rất sớm, trên đường không có ai để ý đến hắn.
Quả nhiên, trên mái nhà này hắn tìm thấy dấu chân cực nhạt.
Tần Lục Thất liếc nhìn Phương Hận Thủy một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói người bắt Vương Duy là Trương Thế Nhân, có chứng cớ gì không?
Phương Hận Thủy ngắt một miếng trái cây bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
- Ngài nên biết, ta xuất thân từ bộ khoái, hơn nữa ta có thể khẳng định, ta là bộ khoái giỏi nhất Giang Nam. Nếu không phải ta sống ở huyện nhỏ hẻo lánh, mà là quận trị hoặc kinh thành, nhất định sẽ rất nổi tiếng. Ta đương nhiên có thủ đoạn tra án của ta, cho nên cũng tự nhiên có lý do hoài nghi Trương Thế Nhân liên quan đến chuyện này.
- Vậy nói ra lý do của ngươi đi.
Tần Lục Thất thản nhiên nhìn Phương Hận Thủy:
- Ta biết ngươi luôn muốn giết Trương Thế Nhân, nhưng Vương gia không cho ngươi giết. Trương Thế Nhân là một con cờ rất quan trọng trong kế hoạch tiếp theo của Vương gia, nếu để xảy ra bất trắc gì ngươi có lẽ cũng biết lửa giận của Vương gia ai cũng không chống đỡ nổi. Cho nên ngươi đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện, nếu có chứng cứ, trực tiếp nói ra.
Phương Hận Thủy lười biếng vươn vai, nói:
- Ta nói có liên quan là khẳng định có liên quan.
Bịch một tiếng!
Thân thể Phương Hận Thủy trong nháy mắt bị một cỗ đại lực đánh trúng, thân thể hắn giống như đạn pháo bay về phía sau hung hăng đập mạnh vào tường. Gạch vỡ và bụi đất rào rào rơi xuống. Phương Hận Thủy khụ khụ ho khan hai tiếng, vô thức cúi đầu nhìn bàn tay kẹt trên cổ mình.
Tần Lục Thất nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Đừng cho rằng ngươi ỷ có chút tu vị không biết có được thế nào liền là thiên hạ vô địch, ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai… Sau này nói chuyện với ta, còn bày ra thái độ đó ta sẽ trực tiếp giết ngươi. Bây giờ ngươi đã có thể nói ta biết căn cứ ngươi hoài nghi Trương Thế Nhân được chưa?
Hắn buông tay, phủi phủi bụi đất trên người quay trở lại ngồi xuống ghế dựa.
Phương Hận Thủy trong mắt vẫn còn thoáng qua một tia sợ hãi, hắn thực sự không ngờ tu vị của Tần Lục Thái lại cao thâm như vậy. Trước mặt hắn, bản thân không hề có khả năng đánh trả. Tu vị vô tình có được khiến hắn cho rằng mình rất hùng mạnh, nhưng bây giờ hắn mới biết, mình quả thực đã đánh giá cao thực lực của mình.
Hắn ho khan vài tiếng, đem một ngụm tanh ngọt trong miệng nuốt xuống.
- Người bắt Vương Duy rất thông minh, lúc ra ngoài đã dẫm lên dấu chân của Vương Duy. Nhưng người này khinh công không được tốt lắm, trên đường cái vẫn còn có thể tìm thấy một số dấu vết. Ta men theo dấu chân tìm thấy nơi Vương Duy bị vứt, sau đó người bắt hắn liền bỏ đi. Có một người khác mang Vương Duy đi, là đi trên mái nhà. Mấy ngày trước Thanh Long đổ tuyết, mặc dù tuyết đã tan hết, nhưng ngài biết tuyết kì thực không sạch sẽ như bề ngoài của nó, sau khi tuyết tan, những mái nhà không được ai quét đều sẽ để lại một tầng dấu vết rất bẩn. Người mang Vương Duy đi khinh công thân pháp cao minh hơn người thứ nhất rất nhiều, nhưng mang theo một hán tử hơn một trăm cân khiến thân hình của hắn có chút nặng nề, cho nên đã để lại dấu chân rất nông trên mái nhà.
Hắn bình phục một chút hô hấp, sau đó tiếp tục nói:
- Ta lần theo dấu chân đến con phố số hai mươi ba phía đông thì dấu chân biến mất. Mà Trương Thế Nhân lại sống ở con phố đó… Khoảng thời gian này ta không có việc gì làm, mỗi sáng đều dậy rất sớm. Cách cửa hàng của Trương Thế Nhân không xa có một tiệm mỳ không tệ, ta thích ăn sáng ở đó. Bởi vì ta luôn đến sớm rồi ăn xong trước khi Trương Thế Nhân tới, cho nên hắn không biết ta thường xuyên đến đó.
- Mấy ngày này ta đã quan sát thói quen sinh hoạt của Trương Thế Nhân, cho nên biết hôm nay hắn ra ngoài sớm hơn thường ngày nửa tuần nhang. Hơn nữa mỗi ngày hắn đều đi ăn một mình, hôm nay lại đi cùng một nữ nhân. Ta hoài nghi, hai người họ đêm qua căn bản không có ngủ.
Nghe xong phân tích của Phương Hận Thủy, chân mày của Tần Lục Thất nhíu có chút chặt.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ngươi, hơn nữa cao thủ sống trên con phố số hai mươi ba phía đông đâu chỉ có một mình Trương Thế Nhân và nữ nhân bên cạnh. Nhưng ta vẫn sẽ đề cập chuyện này với Vương gia, bắt đầu từ bây giờ ngươi ngoan ngoãn trông coi viện tử, người bắt giữ Vương Duy nếu không phải vì ân oán với Vương Duy mà là nhắm vào Vương gia, khẳng định sẽ còn đến nữa. Ta cái gì cũng không mang đi, chính là để dụ kẻ đó đến.
- Tu vị của ngươi quả thực không tầm thường, nhưng nếu một chút công lao cũng không có, Vương gia há có thể trọng dụng ngươi?
Tần Lục Thất đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Hận Thủy vỗ vỗ vai hắn nói:
- Người trẻ tuổi hiếu thắng là tốt, thông minh càng tốt. Nhưng phải biết tự lượng sức mình, như vậy mới là tốt nhất.
Nói xong câu này, Tần Lục Thất xoay người rời đi. Phương Hận Thủy nhìn bóng dáng Tần Lục Thất biến mất không thấy, giơ tay sờ sờ cổ mình, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Lục Thất trở lại phủ Di Thân Vương, lên lầu, đem những phân tích của Phương Hận Thủy nguyên văn kể lại với Dương Dận. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tần Lục Thất, Dương Dận dường như không hề cảm thấy kinh ngạc.
Tần Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Vương gia dường như không hề để ý?
Dương Dận mỉm cười, ngoắc ngoắc tay nói:
- Đến đây, để ta đem chuyện đêm qua kể cho Tần quản sự nghe.
Tú bà của Tân Nguyệt Lâu từ phía sau đi ra, cúi đầu nói với Tần Lục Thất:
- Đêm qua Trương Thế Nhân hóa trang vào lâu tử, mặc dù đóng giả rất tinh tế, nhưng nô tỳ vẫn có thể nhận ra. Lúc hắn vào lâu tử cúi thấp đầu rõ ràng là sợ bị người khác nhìn thấy, vừa vào cửa liền chọn nhã gian, còn chọn một thanh quan nhân. Mãi đến hết giờ Sửu mới rời đi, bởi vì uống nhiều rượu cũng không phá được ngọc thân của thanh quan nhân. Nhưng trước giờ Sửu hắn thực sự không có rời đi, nô tỳ có thể xác nhận.
Tần Lục Thất có chút sửng sốt, sau đó bật cười:
- Nhà có kiều thê, nhưng vẫn không kìm được chạy đến lâu tử. Bây giờ thuộc hạ đã hiểu, tại sao Trương Thế Nhân với Trầm Khuynh Phiến lại giống như một đêm không ngủ.
Dương Dận cười cười nói:
- Thiếu niên phong lưu… Nếu đã như vậy, quả nhân sẽ làm một cái thuận nước giong thuyền, lát nữa dùng kiệu gỗ đem Trang Điệp chở đến cửa hàng, cô muốn xem Trầm Khuynh Phiến có thực lực Cửu Phẩm kia sẽ uống bình dấm chua này như thế nào.
- Rung cây dọa khỉ?
Tần Lục Thất tán thưởng:
- Vương gia diệu kế!
/241
|