Cửa khẩu bến đò Phong Lâm có người đến người đi tấp nập, nơi này là nơi phải trải qua khi đi từ Tương Thành đế tỉnh Hà Đông, cũng là con đường mà dân chúng Tương Thành đi về đế đô phải đi qua. Sông Tương Thủy là một con sông lớn nhất vùng tây bắc của Đế quốc, hai bờ con sông lớn này dựng dục ra rất nhiều nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Ví dụ nhưng gia chủ đời trước của Nguyễn gia là Nguyễn Khiếu, hay là Đại tướng quân trấn thủ quận Ung Châu ở nam cương Đại Nam là La Diệu.
Nếu đã nhắc đến La Diệu thì phải biết nguyên quán của hắn là ở tỉnh Hà Đông, hắn được cho là người kiệt xuất nhất của tỉnh Hà Đông trong trăm năm qua.
Trên bến đò Phong Lâm có ít nhất mười con đò ngang, ngoại trừ quan thuyền thì còn có rất nhiều ngư dân chống thuyền, đưa đò. Quan thuyền là đò ngang được quan phủ làm ra và được sắp đặt ở đây, vừa thu phí rẻ, lại còn lớn và ổn trọng. Nhưng bởi vì thương khách qua lại bến đò quá nhiều, cho nên chỉ dựa vào một các quan thuyền thì hiển nhiên là không đủ.
Mặc dù thuyền đánh cá là loại thuyền nhỏ, nhưng những ngư dân cầm lái đều là người dày dạn kinh nghiệm. Từ lúc nhỏ bọn họ đã sinh sống ở bờ sông Tương Thủy, đối với sông nước nơi đây, họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Thế nhưng, rất hiển nhiên, Lê đại nương của Hải Dương Quán vẫn không tin tưởng những… ngư dân bản địa này. Nàng hạ lệnh cho đoàn xe dừng lại ở bên bờ, chờ chiếc quan thuyền đang ở bên kia bờ trở về.
Người xe phu của đoàn xe Hải Dương Quán là người được thuê ở thành Gia Trang, cho nên những người này kỳ thật là sáu, bảy người dân còn sống sót của thành Gia Trang rồi.
Sau khi vượt qua sông Tương Thủy, ở bên kia bờ có đội xe ngựa Xa Mã Hành chở khách thuê. Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng việc sau khi qua sông thì sẽ không có cách nào tiếp tục đi xe ngựa tiếp. Mặt khác, qua sông hơn mười dặm là thành lớn thứ hai của tỉnh Hà Đông: Thành Hải Tiếu. Bởi vì có bến đò Phong Lâm, nội thành thành Hải Tiếu chưa bao giờ thiếu khách sạn và quán rượu. Do đó cũng không cần lo lắng vấn đề ăn ở và nghỉ ngơi.
Hải Dương Quán có khá nhiều người, nếu như thuê thuyền đánh cá thì cần ít nhất mười thuyền. Thế nên việc Lê đại nương kiên quyết chờ đợi quan thuyền trở về cũng có đạo lý, dù sao ở trong Hải Dương Quán đều là những cô nương xinh đẹp. Vả lại mấy năm nay Hải Dương Quán cũng đã tích lũy được một bút tiền lớn, không thể không cẩn thận làm việc.
Sau khi mười mấy cô nương xuống xe ở cạnh bờ, họ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ trước tới nay, những… ngư dân bản địa bọn họ chưa từng gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp đứng cùng một chỗ, từng cái ngẩn người ra, nhìn không chớp mắt vào các cô nương. Những người đàn ông trời sinh có tính tục tằng lập tức trở nên đặc biệt nhiệt tình, không ít người xông tới mời các cô nương ngồi lên thuyền của mình để qua sông.
Nữ tử Hải Dương Quán chưa bao giờ e ngại nam nhân, khi nhìn thấy những ngư dân kích động đến mức không thể kiềm chế, các nàng không hề có sợ hãi, thậm chí có vài cô nương tới nói chuyện cùng với họ, nghe ngóng các danh lam thắng cảnh ở bên kia bờ.
Cũng thừa dịp quan thuyền chưa trở về, không ít cô nương chạy tới những sạp hàng kế bên bến đò mà mua chút ít hoa quả tươi cùng nước uống. Những người bán hàng rong ở gần bến đò bán trái cây với giá cao hơn không ít, nhưng tuyệt đối sẽ không cân thiếu. Nâng giá là do vận chuyển hàng hóa đến cạnh bờ sông cũng không phải dễ dàng, vả lại ở địa phương tấp nập như thế này thì bán đắt một chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng những người này tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện xấu xa là cân thiếu. Điều này cũng đã thể hiện ra niềm kiêu ngạo đã ngấm vào xương của người dân Đại Nam.
Ở trong suy nghĩ của người dân Đại Nam, có thể nâng cao giá bán, nhưng làm kinh doanh thì nhất định phải “sạch sẽ”.
Cái này chính là tính cách của dân chúng thuộc các nước mạnh. Nếu có người không làm ăn chân chính mà nói… không nói đến việc dân chúng sẽ không tha cho bọn họ, chính là những người làm cùng nghề cũng sẽ không tha cho họ.
Ngay cả người bán hàng đều xem trọng danh dự của mình, bởi thế, thật sự thì người Đại Nam rất kiêu ngạo.
Sau khi các cô nương Hải Dương Quán xuống ngựa, Lê đại nương thanh toán tiền xe ngựa cho xa phu. Những người xa phu lập tức quay trở về thành Gia Trang, thế nhưng họ trở về đó thì phải mất ít nhất hai tháng. Chỉ là không ai trong bọn họ nghĩ tới việc người nhà đã sớm không còn, gia tộc cũng biến mất. Không thể không nói thêm một điều, đó là sáu, bảy cái xa phu này chắc chắn cũng không tránh khỏi vận rủi khi trở lại thành Gia Trang.
Bến đò trở nên náo nhiệt, ngay cả người nam tử câu cá suốt bảy ngày ở nơi đây cũng vì thế mà choáng váng, dẫu cho hắn là người luôn bình tĩnh như nước trong giếng sâu. Rất nhanh, nhân lúc không ai chú ý tới, hắn lặng lẽ dùng tay làm một mật hiệu ở sau lưng.
Sau khi nhìn thấy cái thủ thế này, lập tức liền có bảy, tám tên du khách ở bên ngoài đi về bến đò. Thấy bọn họ đi tới, không ít người bán hàng rong ở lân cận không khỏi hơi thay đổi sắc mặt. Đồng dạng, nhân lúc không có ai chú ý tới, bọn họ đã đưa tay đến nơi có thể rút ra binh khí ngay lập tức khi cần.
Ngay ở bụi cỏ lau phía sau rừng, trên một cây đại thụ, một đám lá cây rậm rạp bỗng nhiên giật giật, một người nam nhân được bao trùm bởi lá cây nhanh chóng ra hiệu. Lập tức có năm mươi tên mặc áo Phi Ngư mà đỏ sậm cầm lên binh khí của mình.
Bị mù một con mắt nhưng Cao Thiên Bảo đang đứng ở trên sườn núi cao mà quan sát. Khi thấy chiếc xe ngựa cũ nát lung la lung lay đi đến bến đò, trên khóe miệng của hắn toát ra một vòng vui vẻ. Cái vui vẻ này có chút phức tạp, trong đó có thoải mái, còn có mấy phần máu tanh làm cho người ta không rét mà run.
Hắn cởi bỏ chiếc áo vải trên người mình, để lộ ra chiếc áo Phi Ngư có thể gọi gió gọi mưa ở trong đế đô.
Tại bờ eo của hắn có treo hai thanh binh khí kỳ quái. Dõi mắt cả giang hồ thì cũng không có nhiều người dùng loại bình khí này. Bởi vì luyện thành rất khó, luyện tốt thì càng khó.
Đó là hai thanh loan câu (Hình dáng tương tự cái móc).
Nam nhân trung nhiên câu cá cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa cũ nát kia, cũng nhìn thấy vài con ngựa con to lẻ loi, trơ trọi đi theo phía sau xe ngựa ấy. Đồng thời hăn cũng nhận ra trên lưng ngựa lại không có ai, vì lẽ ấy mà hắn cảm thấy chiếc xe ngựa này có phần quái dị. Đặc biệt là người phu xe đội một chiếc mũ lớn rộng vành, rõ ràng trời đang nắng nhưng lại mặc một chiếc áo tơi.
Nhưng mà hắn không quan tâm nó quái dị hay không quái dị, chỉ cần xe ngựa này xuất hiện ở bến đò là được. Có như thế thì người trong xe sẽ tuyệt đối không chạy thoát, thân là Thống lĩnh Nhãn Sở Trần phủ sứ, hắn có cái tự tin này.
Vừa đúng lúc này, chiếc phao của cầu câu phập phồng. Hắn giật cầu cân lên, một con cá chép lớn bị lôi lên. Nó không ngừng giãy giụa ở giữa không trung, làm rơi vãi một mảnh bọt nước.
Người nam nhân trung niên khẽ cười cười, không khỏi tự nói một câu:
- Một con cá vừa đủ, chiên xào nướng gì thì đều được…
…
…
- Quan sai phá án!
Một âm thanh cực kỳ to lớn được truyền ra từ bụi cỏ lau bên kia, theo sau đó, mười mấy tên mặc áo Phi Ngư cầm đao lao đến phía này. Khi những thương khách còn không kịp phản ứng, mấy chục người này đã vây quanh chiếc xe ngựa kia, vây chặt như nêm cối.
Từ khi bắt đầu, bọn hắn không định làm ra cái hành động ám sát gì.
Sở dĩ mai phục nhiều người tại bến đò như vậy chỉ là để ứng phó một số sự tình phát sinh bất ngờ.
Ở Đại Nam, phần lớn dân chúng đều bảo trì đầy đủ kính ý và sự sợ hãi với quan phủ. Với cái Đế quốc tồn tại hơn trăm năm này, việc bảo trì uy tín của quan phủ tại dân gian từ khi lập quốc cho tới nay cũng không phải là một chuyện dễ làm.
Vì Đại Nam cũng có tham quan, nhưng tham quan làm việc công cực kỳ rõ ràng. Các dân chúng Đại Nam thậm chí không hề hận quan viên ăn tham chút ít bạc, bọn họ chỉ ghét những tên tham bạc mà còn không làm việc rõ ràng mà thôi.
Nhưng nói gì thì nói, tham quan thì tham quan, Đại Nam đã làm được cái việc bảo trì uy tín của quan phủ trước dân chúng.
Vì thế Trương Thế Nhân đã từng nói đây là một cái quốc gia lý tưởng vô cùng. Sinh hoạt ở quốc gia này, dù là những người nghèo khổ nhất cũng không có gì phải oán trách cả.
Một tiếng “quan sai phá án” đủ để làm cho những thương khách cùng ngư dân né tránh ở rất xa.
Các cô nương Hải Dương Quán nhìn thấy xe ngựa Trương Thế Nhân bị vây thì lập tức có chút hỗn loạn, các nàng vội chạy về bên người Lê đại nương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia. Vô luận như thế nào, các nàng cũng xem Trương Thế Nhân như đồng bạn. Phần lớn các nàng đều không biết được bí mật gì, cho nên các nàng vẫn xem Trương Thế Nhân là người chủ cho thuê nhà lúc trước, là đại chưỡng quỹ của Phường Nguyên Bảo.
Mấy ngày trước đây, xe ngựa của Trương Thế Nhân bị phục kích ở giữa đường, Lê đại nương giải thích với các nàng rằng cừu gia của tên Thôi Thương Lượng có xuất thân thế gia kia làm, vậy nên với việc vì nghĩa xuất thủ, các nàng càng có tình cảm tốt với Trương Thế Nhân.
Lúc này Lê đại nương lại không làm ra bất kỳ cử động nào, các cô nương có chút thất vọng. Mà ở thời điểm các này đang thất vọng này, lão già què bước về phía trước một bước. Một bước này không lớn, nhưng đã phong tỏa lại tất cả các góc độ có thể xuất thủ của nam nhân trung niên nọ.
- Ta vẫn luôn muốn đưa cho ngài một món lễ gặp mặt.
Nam tử trung niên nhìn Lê đại nương, khẽ cười nói. Hắn giơ con cá chép đang giãy giụa lên, giọng điệu nhỏ nhẹ:
- May mắn, hôm nay vận khí không tệ.
Lê đại nương nhìn nhìn con cá chép kia, sau đó khẽ lắc đầu.
Thần sắc nam tử trung niên ảm đạm một chút, tùy tiện vứt con cá chép lớn lên mặt đất. Cũng không biết vì cái gì mà khi rơi xuống đất, con cá chép vừa rồi vẫn còn giãy loạn không còn nhúc nhích, đã chết.
Hắn vẫn duy trì mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã lộ ra một chút hơi lạnh:
- Đã mất đi lễ vật có tư cách và giá trị, như vậy cũng không có chút tác dụng nữa rồi.
Hắn lấy một khối ngọc bài trong tay áo, giơ lên trước mặt Lê đại nương:
- Ta biết trong tay ngài cũng có một khối ngọc bài rất có sức mạnh, cái ngọc bài kia có thể đảm bảo Hải Dương Quán của ngài có thể đi tới bất kỳ địa phương nào của Đại Nam mà không bị ngăn cản cùng làm khó dễ. Tuy nhiên, ngọc bài trong tay ta cũng có quyền lực không nhỏ, song cũng không thể nghi ngờ là ta cũng không dám làm ngài khó xử. Ngài và những người ở trong Hải Dương Quán của ngài cùng chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì, thậm chí ta có thể an bài quan thuyền đưa ngài và người của ngài qua sông.
Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa của Trương Thế Nhân, nói:
- Nhưng ta phải nhắc nhở ngài một chuyện, vụ án này… Cho dù là ngài đưa ra cái ngọc bài kia cũng không thể ngăn được.
- Tốt.
Lê đại nương chỉ nói một chữ, sau đó xoay người bỏ đi.
Nam tử trung niên khẽ giật mình, dường như là hắn cũng không ngờ rằng sự tình vậy mà quá thuận lợi. Mà ở lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình cứng đờ. Còn cánh tay giơ ngọc bài lại giống như bị giữ yên, bất động, vô luận hắn vận lực thế nào thì cũng không có cách nào để cho cánh tay rời khỏi vị trí đang ở giữa không trung hiện tại.
Từ khi hắn tiến vào đại nội thị vệ đến nay, nhiều năm như vậy mà lần thứ nhất hắn cảm thấy sợ hãi. Vì vậy hắn nhìn về lão già què. Cũng lúc này, hắn phát hiện trên khóe miệng của lão già què kia là một nụ cười lạnh đầy khinh thường.
- Nếu như Lê đại nương muốn, bây giờ ta sẽ bóp chết ngươi.
Lão già què cười lạnh nói:
- Con người của ta không thích nhất chính là hạng người tỏ ra trâu bò, một cái ngọc bài cùi bắp mà thôi… Trong mắt ta, nó không bằng một đống cứt.
Răng rắc.
Lão già què nói xong câu đó thì ngọc bài trong tay nam tử trung niên đã nứt ra một vết rách.
Lão già què uống một ngụm rượu, quay người bỏ đi.
Sau khi lão đi được ít nhất năm bước, nam tử trung niên mới được tự do lần nữa.
Lão già què dừng chân lại, quay đầu lại nhìn nam tử trung niên, giọng điệu rất nhẹ nhưng cực kỳ đáng tin cậy:
- Ta thật khó hiểu là vì sao một người ngu ngốc như ngươi mà có thể ngồi trên cái ghế Trấn phủ sứ đây? Chẳng lẽ ngươi không có đầu óc? Một đoàn ca múa được cao thủ Cửu Phẩm bảo vệ thì chẳng lẽ thật sự chỉ là một đoàn ca múa? Một nữ nhân có thể sai khiến cao thủ Cửu Phẩm thì chẳng lẽ là nữ nhân bình thường? Dù không cần cái ngọc bài kia thì chẳng lẽ ngươi lại chọc nổi? Lê đại nương nói một chữ “tốt” không phải là do nàng không thể quản, mà là nàng vốn không muốn quản.
Nói xong câu đó, hắn lại dừng lại một chút, dường như đang suy tư điều gì, một lát sau bỗng nhiên nghĩ đến, lập tức cười nói với nam tử trung niên:
- Tiểu tử ở trong xe ngựa bị các ngươi vây quanh kia dạy ta một từ… Hắn nói so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn… Gọi là hết sức ngu.
Ngay lúc này, trong chiếc xe ngựa bị vây quanh truyền đến một tiếng mắng:
- Vô lượng con mẹ nó Thiên Tôn, chẳng lẽ các ngươi cho rằng người tu đạo là dễ khi dễ? Bổn đạo gia ta nói cho các ngươi biết, ta là đại nhân vật của Đạo tông, là người phải đi đến đế đô làm giám thị cho Kinh Võ Viện. Nếu các ngươi đắc tội ta, có tin ta đem các ngươi vứt vào bãi phân cho các ngươi hưởng thụ? Dám lục soát xe ngựa của ta? Mắt chó của các ngươi để đâu vậy!
Nam tử trung niên biến sắc, lại thấy thủ hạ Cao Thiên Bảo chạy nhanh tới, trên mặt đều là bất an cùng sợ hãi:
- Đại… Đại nhân, trong xe chỉ có hai người… Đánh xe chính là tiểu tử Thôi gia Tương Thành kia, trong xe… là một tên đạo sĩ béo.
- Không phải ở trên đường các ngươi nhìn chằm chằm bọn họ sao!
- Vẫn nhìn chằm chằm vào… Không biết người… người lúc nào không còn…
Nếu đã nhắc đến La Diệu thì phải biết nguyên quán của hắn là ở tỉnh Hà Đông, hắn được cho là người kiệt xuất nhất của tỉnh Hà Đông trong trăm năm qua.
Trên bến đò Phong Lâm có ít nhất mười con đò ngang, ngoại trừ quan thuyền thì còn có rất nhiều ngư dân chống thuyền, đưa đò. Quan thuyền là đò ngang được quan phủ làm ra và được sắp đặt ở đây, vừa thu phí rẻ, lại còn lớn và ổn trọng. Nhưng bởi vì thương khách qua lại bến đò quá nhiều, cho nên chỉ dựa vào một các quan thuyền thì hiển nhiên là không đủ.
Mặc dù thuyền đánh cá là loại thuyền nhỏ, nhưng những ngư dân cầm lái đều là người dày dạn kinh nghiệm. Từ lúc nhỏ bọn họ đã sinh sống ở bờ sông Tương Thủy, đối với sông nước nơi đây, họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Thế nhưng, rất hiển nhiên, Lê đại nương của Hải Dương Quán vẫn không tin tưởng những… ngư dân bản địa này. Nàng hạ lệnh cho đoàn xe dừng lại ở bên bờ, chờ chiếc quan thuyền đang ở bên kia bờ trở về.
Người xe phu của đoàn xe Hải Dương Quán là người được thuê ở thành Gia Trang, cho nên những người này kỳ thật là sáu, bảy người dân còn sống sót của thành Gia Trang rồi.
Sau khi vượt qua sông Tương Thủy, ở bên kia bờ có đội xe ngựa Xa Mã Hành chở khách thuê. Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng việc sau khi qua sông thì sẽ không có cách nào tiếp tục đi xe ngựa tiếp. Mặt khác, qua sông hơn mười dặm là thành lớn thứ hai của tỉnh Hà Đông: Thành Hải Tiếu. Bởi vì có bến đò Phong Lâm, nội thành thành Hải Tiếu chưa bao giờ thiếu khách sạn và quán rượu. Do đó cũng không cần lo lắng vấn đề ăn ở và nghỉ ngơi.
Hải Dương Quán có khá nhiều người, nếu như thuê thuyền đánh cá thì cần ít nhất mười thuyền. Thế nên việc Lê đại nương kiên quyết chờ đợi quan thuyền trở về cũng có đạo lý, dù sao ở trong Hải Dương Quán đều là những cô nương xinh đẹp. Vả lại mấy năm nay Hải Dương Quán cũng đã tích lũy được một bút tiền lớn, không thể không cẩn thận làm việc.
Sau khi mười mấy cô nương xuống xe ở cạnh bờ, họ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ trước tới nay, những… ngư dân bản địa bọn họ chưa từng gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp đứng cùng một chỗ, từng cái ngẩn người ra, nhìn không chớp mắt vào các cô nương. Những người đàn ông trời sinh có tính tục tằng lập tức trở nên đặc biệt nhiệt tình, không ít người xông tới mời các cô nương ngồi lên thuyền của mình để qua sông.
Nữ tử Hải Dương Quán chưa bao giờ e ngại nam nhân, khi nhìn thấy những ngư dân kích động đến mức không thể kiềm chế, các nàng không hề có sợ hãi, thậm chí có vài cô nương tới nói chuyện cùng với họ, nghe ngóng các danh lam thắng cảnh ở bên kia bờ.
Cũng thừa dịp quan thuyền chưa trở về, không ít cô nương chạy tới những sạp hàng kế bên bến đò mà mua chút ít hoa quả tươi cùng nước uống. Những người bán hàng rong ở gần bến đò bán trái cây với giá cao hơn không ít, nhưng tuyệt đối sẽ không cân thiếu. Nâng giá là do vận chuyển hàng hóa đến cạnh bờ sông cũng không phải dễ dàng, vả lại ở địa phương tấp nập như thế này thì bán đắt một chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng những người này tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện xấu xa là cân thiếu. Điều này cũng đã thể hiện ra niềm kiêu ngạo đã ngấm vào xương của người dân Đại Nam.
Ở trong suy nghĩ của người dân Đại Nam, có thể nâng cao giá bán, nhưng làm kinh doanh thì nhất định phải “sạch sẽ”.
Cái này chính là tính cách của dân chúng thuộc các nước mạnh. Nếu có người không làm ăn chân chính mà nói… không nói đến việc dân chúng sẽ không tha cho bọn họ, chính là những người làm cùng nghề cũng sẽ không tha cho họ.
Ngay cả người bán hàng đều xem trọng danh dự của mình, bởi thế, thật sự thì người Đại Nam rất kiêu ngạo.
Sau khi các cô nương Hải Dương Quán xuống ngựa, Lê đại nương thanh toán tiền xe ngựa cho xa phu. Những người xa phu lập tức quay trở về thành Gia Trang, thế nhưng họ trở về đó thì phải mất ít nhất hai tháng. Chỉ là không ai trong bọn họ nghĩ tới việc người nhà đã sớm không còn, gia tộc cũng biến mất. Không thể không nói thêm một điều, đó là sáu, bảy cái xa phu này chắc chắn cũng không tránh khỏi vận rủi khi trở lại thành Gia Trang.
Bến đò trở nên náo nhiệt, ngay cả người nam tử câu cá suốt bảy ngày ở nơi đây cũng vì thế mà choáng váng, dẫu cho hắn là người luôn bình tĩnh như nước trong giếng sâu. Rất nhanh, nhân lúc không ai chú ý tới, hắn lặng lẽ dùng tay làm một mật hiệu ở sau lưng.
Sau khi nhìn thấy cái thủ thế này, lập tức liền có bảy, tám tên du khách ở bên ngoài đi về bến đò. Thấy bọn họ đi tới, không ít người bán hàng rong ở lân cận không khỏi hơi thay đổi sắc mặt. Đồng dạng, nhân lúc không có ai chú ý tới, bọn họ đã đưa tay đến nơi có thể rút ra binh khí ngay lập tức khi cần.
Ngay ở bụi cỏ lau phía sau rừng, trên một cây đại thụ, một đám lá cây rậm rạp bỗng nhiên giật giật, một người nam nhân được bao trùm bởi lá cây nhanh chóng ra hiệu. Lập tức có năm mươi tên mặc áo Phi Ngư mà đỏ sậm cầm lên binh khí của mình.
Bị mù một con mắt nhưng Cao Thiên Bảo đang đứng ở trên sườn núi cao mà quan sát. Khi thấy chiếc xe ngựa cũ nát lung la lung lay đi đến bến đò, trên khóe miệng của hắn toát ra một vòng vui vẻ. Cái vui vẻ này có chút phức tạp, trong đó có thoải mái, còn có mấy phần máu tanh làm cho người ta không rét mà run.
Hắn cởi bỏ chiếc áo vải trên người mình, để lộ ra chiếc áo Phi Ngư có thể gọi gió gọi mưa ở trong đế đô.
Tại bờ eo của hắn có treo hai thanh binh khí kỳ quái. Dõi mắt cả giang hồ thì cũng không có nhiều người dùng loại bình khí này. Bởi vì luyện thành rất khó, luyện tốt thì càng khó.
Đó là hai thanh loan câu (Hình dáng tương tự cái móc).
Nam nhân trung nhiên câu cá cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa cũ nát kia, cũng nhìn thấy vài con ngựa con to lẻ loi, trơ trọi đi theo phía sau xe ngựa ấy. Đồng thời hăn cũng nhận ra trên lưng ngựa lại không có ai, vì lẽ ấy mà hắn cảm thấy chiếc xe ngựa này có phần quái dị. Đặc biệt là người phu xe đội một chiếc mũ lớn rộng vành, rõ ràng trời đang nắng nhưng lại mặc một chiếc áo tơi.
Nhưng mà hắn không quan tâm nó quái dị hay không quái dị, chỉ cần xe ngựa này xuất hiện ở bến đò là được. Có như thế thì người trong xe sẽ tuyệt đối không chạy thoát, thân là Thống lĩnh Nhãn Sở Trần phủ sứ, hắn có cái tự tin này.
Vừa đúng lúc này, chiếc phao của cầu câu phập phồng. Hắn giật cầu cân lên, một con cá chép lớn bị lôi lên. Nó không ngừng giãy giụa ở giữa không trung, làm rơi vãi một mảnh bọt nước.
Người nam nhân trung niên khẽ cười cười, không khỏi tự nói một câu:
- Một con cá vừa đủ, chiên xào nướng gì thì đều được…
…
…
- Quan sai phá án!
Một âm thanh cực kỳ to lớn được truyền ra từ bụi cỏ lau bên kia, theo sau đó, mười mấy tên mặc áo Phi Ngư cầm đao lao đến phía này. Khi những thương khách còn không kịp phản ứng, mấy chục người này đã vây quanh chiếc xe ngựa kia, vây chặt như nêm cối.
Từ khi bắt đầu, bọn hắn không định làm ra cái hành động ám sát gì.
Sở dĩ mai phục nhiều người tại bến đò như vậy chỉ là để ứng phó một số sự tình phát sinh bất ngờ.
Ở Đại Nam, phần lớn dân chúng đều bảo trì đầy đủ kính ý và sự sợ hãi với quan phủ. Với cái Đế quốc tồn tại hơn trăm năm này, việc bảo trì uy tín của quan phủ tại dân gian từ khi lập quốc cho tới nay cũng không phải là một chuyện dễ làm.
Vì Đại Nam cũng có tham quan, nhưng tham quan làm việc công cực kỳ rõ ràng. Các dân chúng Đại Nam thậm chí không hề hận quan viên ăn tham chút ít bạc, bọn họ chỉ ghét những tên tham bạc mà còn không làm việc rõ ràng mà thôi.
Nhưng nói gì thì nói, tham quan thì tham quan, Đại Nam đã làm được cái việc bảo trì uy tín của quan phủ trước dân chúng.
Vì thế Trương Thế Nhân đã từng nói đây là một cái quốc gia lý tưởng vô cùng. Sinh hoạt ở quốc gia này, dù là những người nghèo khổ nhất cũng không có gì phải oán trách cả.
Một tiếng “quan sai phá án” đủ để làm cho những thương khách cùng ngư dân né tránh ở rất xa.
Các cô nương Hải Dương Quán nhìn thấy xe ngựa Trương Thế Nhân bị vây thì lập tức có chút hỗn loạn, các nàng vội chạy về bên người Lê đại nương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia. Vô luận như thế nào, các nàng cũng xem Trương Thế Nhân như đồng bạn. Phần lớn các nàng đều không biết được bí mật gì, cho nên các nàng vẫn xem Trương Thế Nhân là người chủ cho thuê nhà lúc trước, là đại chưỡng quỹ của Phường Nguyên Bảo.
Mấy ngày trước đây, xe ngựa của Trương Thế Nhân bị phục kích ở giữa đường, Lê đại nương giải thích với các nàng rằng cừu gia của tên Thôi Thương Lượng có xuất thân thế gia kia làm, vậy nên với việc vì nghĩa xuất thủ, các nàng càng có tình cảm tốt với Trương Thế Nhân.
Lúc này Lê đại nương lại không làm ra bất kỳ cử động nào, các cô nương có chút thất vọng. Mà ở thời điểm các này đang thất vọng này, lão già què bước về phía trước một bước. Một bước này không lớn, nhưng đã phong tỏa lại tất cả các góc độ có thể xuất thủ của nam nhân trung niên nọ.
- Ta vẫn luôn muốn đưa cho ngài một món lễ gặp mặt.
Nam tử trung niên nhìn Lê đại nương, khẽ cười nói. Hắn giơ con cá chép đang giãy giụa lên, giọng điệu nhỏ nhẹ:
- May mắn, hôm nay vận khí không tệ.
Lê đại nương nhìn nhìn con cá chép kia, sau đó khẽ lắc đầu.
Thần sắc nam tử trung niên ảm đạm một chút, tùy tiện vứt con cá chép lớn lên mặt đất. Cũng không biết vì cái gì mà khi rơi xuống đất, con cá chép vừa rồi vẫn còn giãy loạn không còn nhúc nhích, đã chết.
Hắn vẫn duy trì mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã lộ ra một chút hơi lạnh:
- Đã mất đi lễ vật có tư cách và giá trị, như vậy cũng không có chút tác dụng nữa rồi.
Hắn lấy một khối ngọc bài trong tay áo, giơ lên trước mặt Lê đại nương:
- Ta biết trong tay ngài cũng có một khối ngọc bài rất có sức mạnh, cái ngọc bài kia có thể đảm bảo Hải Dương Quán của ngài có thể đi tới bất kỳ địa phương nào của Đại Nam mà không bị ngăn cản cùng làm khó dễ. Tuy nhiên, ngọc bài trong tay ta cũng có quyền lực không nhỏ, song cũng không thể nghi ngờ là ta cũng không dám làm ngài khó xử. Ngài và những người ở trong Hải Dương Quán của ngài cùng chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì, thậm chí ta có thể an bài quan thuyền đưa ngài và người của ngài qua sông.
Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa của Trương Thế Nhân, nói:
- Nhưng ta phải nhắc nhở ngài một chuyện, vụ án này… Cho dù là ngài đưa ra cái ngọc bài kia cũng không thể ngăn được.
- Tốt.
Lê đại nương chỉ nói một chữ, sau đó xoay người bỏ đi.
Nam tử trung niên khẽ giật mình, dường như là hắn cũng không ngờ rằng sự tình vậy mà quá thuận lợi. Mà ở lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình cứng đờ. Còn cánh tay giơ ngọc bài lại giống như bị giữ yên, bất động, vô luận hắn vận lực thế nào thì cũng không có cách nào để cho cánh tay rời khỏi vị trí đang ở giữa không trung hiện tại.
Từ khi hắn tiến vào đại nội thị vệ đến nay, nhiều năm như vậy mà lần thứ nhất hắn cảm thấy sợ hãi. Vì vậy hắn nhìn về lão già què. Cũng lúc này, hắn phát hiện trên khóe miệng của lão già què kia là một nụ cười lạnh đầy khinh thường.
- Nếu như Lê đại nương muốn, bây giờ ta sẽ bóp chết ngươi.
Lão già què cười lạnh nói:
- Con người của ta không thích nhất chính là hạng người tỏ ra trâu bò, một cái ngọc bài cùi bắp mà thôi… Trong mắt ta, nó không bằng một đống cứt.
Răng rắc.
Lão già què nói xong câu đó thì ngọc bài trong tay nam tử trung niên đã nứt ra một vết rách.
Lão già què uống một ngụm rượu, quay người bỏ đi.
Sau khi lão đi được ít nhất năm bước, nam tử trung niên mới được tự do lần nữa.
Lão già què dừng chân lại, quay đầu lại nhìn nam tử trung niên, giọng điệu rất nhẹ nhưng cực kỳ đáng tin cậy:
- Ta thật khó hiểu là vì sao một người ngu ngốc như ngươi mà có thể ngồi trên cái ghế Trấn phủ sứ đây? Chẳng lẽ ngươi không có đầu óc? Một đoàn ca múa được cao thủ Cửu Phẩm bảo vệ thì chẳng lẽ thật sự chỉ là một đoàn ca múa? Một nữ nhân có thể sai khiến cao thủ Cửu Phẩm thì chẳng lẽ là nữ nhân bình thường? Dù không cần cái ngọc bài kia thì chẳng lẽ ngươi lại chọc nổi? Lê đại nương nói một chữ “tốt” không phải là do nàng không thể quản, mà là nàng vốn không muốn quản.
Nói xong câu đó, hắn lại dừng lại một chút, dường như đang suy tư điều gì, một lát sau bỗng nhiên nghĩ đến, lập tức cười nói với nam tử trung niên:
- Tiểu tử ở trong xe ngựa bị các ngươi vây quanh kia dạy ta một từ… Hắn nói so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn… Gọi là hết sức ngu.
Ngay lúc này, trong chiếc xe ngựa bị vây quanh truyền đến một tiếng mắng:
- Vô lượng con mẹ nó Thiên Tôn, chẳng lẽ các ngươi cho rằng người tu đạo là dễ khi dễ? Bổn đạo gia ta nói cho các ngươi biết, ta là đại nhân vật của Đạo tông, là người phải đi đến đế đô làm giám thị cho Kinh Võ Viện. Nếu các ngươi đắc tội ta, có tin ta đem các ngươi vứt vào bãi phân cho các ngươi hưởng thụ? Dám lục soát xe ngựa của ta? Mắt chó của các ngươi để đâu vậy!
Nam tử trung niên biến sắc, lại thấy thủ hạ Cao Thiên Bảo chạy nhanh tới, trên mặt đều là bất an cùng sợ hãi:
- Đại… Đại nhân, trong xe chỉ có hai người… Đánh xe chính là tiểu tử Thôi gia Tương Thành kia, trong xe… là một tên đạo sĩ béo.
- Không phải ở trên đường các ngươi nhìn chằm chằm bọn họ sao!
- Vẫn nhìn chằm chằm vào… Không biết người… người lúc nào không còn…
/241
|