Nam tử trung niên mặc áo vải xám ngồi ở trên đồng cỏ, cách bọn người Trương Thế Nhân hơn hai mươi thước. Hằn cầm một cái hồ lô gỗ cho ngựa uống nước. Ở bên cạnh hắn có một con suối nhỏ chảy róc rách. Tuy nó rất nhỏ, nhưng nước suối lại mát lạnh. Ba con chiến mã Bắc Tàu thay phiên uống nước, cực kỳ có quy củ, trật tự rõ ràng.
Sau khi cho cả ba con ngựa uống no nước, tên nam tử trung niên này còn khen một câu:
- So với người còn hiểu quy củ, tốt.
Hắn nói ngựa tốt, là có ý nói rằng trong mắt hắn, hành vi của một số người thật không tốt. Chỉ có điều không biết lời nói này của hắn là nói ba người Trương Thế Nhân, hay nói đám người Nhãn Sở mặc áo Phi Ngư đang xông tới sau lưng Trương Thế Nhân.
Sau khi uống nước, ba con ngựa đi đến đồng cỏ, cúi đầu ăn cỏ, không có phát ra một chút âm thanh. Cũng không biết chúng bị sợ nên yên tĩnh đến mức này, hay bởi vì có chút việc gì đó khiến chúng nó không thể phát ra âm thanh “Xi… Xiii…”.
Nam tử trung niên ném cái hồ lô gỗ qua một bên, thấp giọng nói một câu:
- Một bầu nước hóa một hồ nước, cuối cùng cũng đã đến cực hạn, khó có thể đột phá hơn nữa.
Không rõ vì cái gì mà khi những truy binh kia đã đến sau lưng, Trương Thế Nhân lại không có một chút sợ hãi, hắn nhìn tên nam tử trung niên nọ, cười một cái, nói:
- Một bầu nước hóa thành một cái hồ nước thì đã đến cực hạn. Như vậy nếu lần sau ngươi muốn biến ảo ra một thứ lớn hơn một chút, ngươi không ngại dùng thử một thùng nước.
Nam tử trung niên không tức giận hay buồn bực vì lời này của Trương Thế Nhân, mà rất nghiêm túc suy tư, sau một lát, hắn chậm rãi lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị của Trương Thế Nhân:
- Thùng gỗ quá lớn, không tốt để mang theo bên người.
Lời này rõ ràng có chút buồn cười, nhưng thời điểm hắn nói ra, giọng điệu lại có vẻ rất chân thành.
Trương Thế Nhân cũng không còn cười, bởi vì hắn biết rõ dù lời nói vừa rồi của hắn là lời nói có một nửa đùa giỡn, nhưng người nam tử trước mặt cũng thật sự tỉ mỉ suy tư một lần. Thế nên có thể kết luận người trung niên trước mặt là người luôn rất nghiêm túc với mọi việc. Mà vì thế, càng đáng giá để tôn kính.
- Vì sao tiên sinh dẫn bằng hữu của ta đến đây?
Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua những tên mặc áo Phi Ngư đang dừng lại ở mười thước bên ngoài, sau đó hỏi nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên mỉm cười, nói:
- Vốn là muốn thỉnh ba người các ngươi cùng đi đến, nhưng không biết vì sao mà bổn sự vẫn quá thấp một chút. Cho nên chỉ có thể mời được mỗi vị cô nương này. Hai người các ngươi… Một người có tâm trí kiên định khiến ta kinh ngạc, một người khác có đại hận trong lòng nên tâm trí phòng bị quá chắc chắn. Ta không thể mời được hai người các ngươi, nên đành phải dụ các ngươi tới.
- Về phần ngươi…
Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, trong ánh mắt đều là khen ngợi:
- Vốn là người có cảm giác nhạy cảm, cảm giác lực mạnh gấp nhiều lần so với thường nhân, cho nên ta không cần cố sức động niệm thì ngươi cũng có thể phát giác ra ta. Ngươi đã có thể phát giác, ta dĩ nhiên có biện pháp để chính ngươi đi tới nơi này. Thiên phú của ngươi vô cùng tốt, nếu như gặp được một vị danh sư mà nói… thì không đến mười lăm năm, e rằng trên giang hồ sẽ xuất hiện một đại nhân vật hô phong hoán vũ.
Đây là người thứ hai khen thiên phú của Mộc Tiểu Yêu vô cùng tốt.
Người thứ nhất chính là cái lão già què không đáng tin cậy của Hải Dương Quán.
- Trước tiên không vội nói đến những thứ này, rốt cuộc ngươi để cho chúng ta đến đây là muốn thế nào?
Đại Khuyển đi về phía trước một bước, chậm rãi nắm chặt nắm đấm. Hắn rõ ràng đưa Mộc Tiểu Yêu và Trương Thế Nhân ra sau lưng để dễ bề bảo vệ, ánh mắt hắn nhìn nam tử kia tràn đầy địch ý. Song ở bên trong cái địch ý này, còn có một chút sợ hãi mà dù hắn tận lực che giấu thì vẫn lộ ra ngoài. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì một câu nói trước đó của người nam tử trung niên mà làm cho nội tâm Đại Khuyển lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
“Hai người các ngươi… Một người có tâm trí kiên định khiến ta kinh ngạc, một người khác có đại hận trong lòng nên tâm trí phòng bị quá chắc chắn.”
Đại Khuyển sợ hãi vì chính câu nói đó, chính hắn ẩn giấu tâm sự mười sáu năm, thế mà lại bị người nam tử trung niên này nhìn thấu khi chỉ liếc qua. Thậm chí hiện tại hắn hoài nghi người này không phải là người, mà rất có thể là yêu quái hóa thành hình người - loại yêu quái tu luyện ở trong rừng rậm này không biết bao nhiêu năm.
- Ta không phải yêu quái, chỉ là một người bình thường.
Ngay ở lúc Đại Khuyển nghĩ tới điều này, nam tử trung niên bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu như vậy.
Sắc mặt Đại Khuyển bỗng nhiên biến đổi, chợt lui về phía sau một bước.
Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó cầm chặt thanh Hoành Đao. Hắn nhìn nam tử trung niên kia, gằn từng chữ từng câu:
- Mặc kệ ngươi có địch ý hay không, nhưng mời nói rõ ý đồ của ngươi. Có thể ngươi là cao thủ có tu vị tuyệt thế, nhưng chúng ta cũng không phải là hạng người dễ dàng cúi đầu, cũng không phải cừu non dễ dàng buông xuôi để mặc ngươi chém giết.
Nam tử trung niên nhìn Trương Thế Nhân, cười cười nói:
- Ngươi người này ngược lại là được đó, trong miệng nói ra lời phóng khoáng, cũng làm ra tư thế chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng thì vẫn đang suy nghĩ nên đào tẩu như thế nào… Ta không biết nên gọi ngươi là kẻ dối trá, hay nên gọi ngươi là kẻ giảo hoạt.
Hắn không để Trương Thế Nhân nói chuyện, vừa đi về phía trước vừa hỏi Trương Thế Nhân:
- Ta muốn biết rằng lúc nãy ngươi nói cái hồ kia quá bình tĩnh một chút, không giống chân thật, trừ khi… Trừ khi là cái gì?
- Ảo thuật.
Trương Thế Nhân nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ.
- Ảo thuật… Tên gọi xem ra cũng chuẩn xác.
Nam tửu trung niên cười cười, nói:
- Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn xưng hô loại phương pháp này là ảo giác, nhưng vẫn cảm thấy hai từ “ảo giác” vẫn còn có chút mờ mịt và không dễ hình dung. Nhưng hai chữ “ảo thuật” này của ngươi lại là hai chữ thỏa mãn yêu cầu đó. Sau này nếu người khác hỏi ta khi họ nhận ra nó là giả dối, ta liền dùng hai chữ này để giải thích… Cảm ơn.
Hắn nói cảm ơn.
- Đừng khách khí, hiện tại có thể nói ngươi là người nào được rồi chứ. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, khẳng định ngươi cùng những tên Nhãn Sở mặc áo Phi Ngư kia là cùng một nhóm, có đúng hay không?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Rất đúng, cũng không đúng.
Nam tử trung niên chậm rãi đi đến trước mặt Trương Thế Nhân, nói thật tình:
- Rất đúng có ý nói ta xác thực cũng đến từ Nhãn Sở như bọn họ. Không đúng có ý nói… bọn họ đến để giết ngươi, mà ta là đến để cứu ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng không cần cảm tạ ta, bởi vì nếu như ta nhanh hơn một chút thì dọc theo con đường này ngươi đã không gặp nhiều nguy hiểm như vậy. Ta nhưng mà rời khỏi đế đô trước bọn họ năm ngày, song bởi vì mê luyến cảnh sắc trên đường nên đi quá chậm chút ít…
Hắn chỉ chỉ vào cái mũi của hắn, nói:
- Ta họ Trác.
Sau đó hắn chỉ vào những tên mặc áo Phi Ngư:
- Bọn họ gọi ta là Trác tiên sinh.
…
…
Cao Thiên Bảo nhìn người nam tử trung niên mặc áo vải xám trước mắt mà trong nội tâm không khỏi run lên. Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía Phó thống lĩnh Nhãn Sở Mạnh Vô Địch, hi vọng nhận được cái chỉ thị gì từ người này. Ở bên kia, vào lúc Mạnh Vô Địch nhìn thấy người nam tử áo xám kia, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn sắc mặt của Cao Thiên Bảo.
- Trác tiên sinh, sao ngài lại tới đây.
Mạnh Vô Địch lập tức nhảy xuống khỏi chiến mã, chạy tới trong hai bước, sau đó cúi người làm một đại lễ, nhìn qua có lẽ cái đại lễ này vượt quá đại lễ bình thường. Phải biết thân phận của hắn là Phó thống lĩnh Nhãn Sở, mà người nam tử mặc áo vải lại không có bất kỳ công danh, chỉ là người xuất thân từ chốn thấp hèn.
Đường đường là quan chức Ngũ phẩm lại hành đại lễ với người áo vải.
Thế nên sau khi Trương Thế Nhân chứng kiến cái tình cảnh này, hắn cũng không khỏi kinh ngạc. Vì vậy, hắn càng cho rằng người này là Thống lĩnh Nhãn Sở Hầu Văn Cực. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, người này lại có họ Trác, nếu quả thật hắn là Hầu Văn Cực, có vẻ như hắn không có lý do gì đưa ra một thân phận giả tạo. Hắn căn bản cũng không cần cùng bọn người Mạnh Vô Địch diễn một màn kịch.
Có thể bởi vì Hạng Thanh Ngưu không quá hiểu rõ tường tận về Nhãn Sở, cho nên Trương Thế Nhân cũng không biết có một người áo vải có địa vị đặc thù ở trong Nhãn Sở.
- Vốn nên đến sớm, lúc đi ngang qua Mai trang liền cùng lão trang chủ đánh mấy ván cờ, có thắng có bại lại khơi dậy lòng háo thắng, kết quả ở lại sơn trang kia bảy ngày, ngược lại đã quên mất chính sự… Không có chuyện của các ngươi, ta muốn mang ba người này về đế đô, các ngươi đề trở về đi.
Người được gọi là Trác tiên sinh thản nhiên nói.
- Trở về?
Mạnh Vô Địch khẽ giật mình, do dự một chút rồi nói:
- Nhưng đây là mệnh lệnh của Trấn phủ sứ đại nhân, mấy người này cũng là tội phạm quan trọng được triều đình ra nghiêm lệnh đuổi bắt.
Trác tiên sinh lắc đầu, thở dài, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ:
- Chấp mê bất ngộ.
Mạnh Vô Địch biến sắc, trong nội tâm nhanh chóng tính kế một phen. Khi hắn còn chưa nghĩ ra đối sách thì đã nghe vị Trác tiên sinh kia lạnh nhạt nói:
- Ngươi không cần nghĩ đến việc phải ứng phó với ta như thế nào, chỉ cần bây giờ ngươi thành thành thật thật trở về đế đô, ta liền xem như không thấy gì cả, cũng không nghe được cái gì. Hơn nữa ngươi cũng đừng tưởng rằng có thể giấu giếm được cái gì, Trấn phủ sứ đại nhân đã biết cả rồi. So với các ngươi, ta đến sớm hơn năm ngày, ngươi vẫn còn ngu ngốc cho rằng vẫn có thể giấu giếm được sao. Nếu không phải Trần phủ sứ nhớ kỹ công lao mười năm này của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn mạng sống đến bây giờ?
Nghe lời nói ấy, hai chân Mạnh Vô Định mềm nhũn, quỳ xuống. Hắn nằm rạp trên mặt đất, vừa dập đầu vừa run giọng cầu khẩn:
- Xin Trác tiên sinh thay mặt tỵ chức nói mấy câu trước mặt Trần phủ sứ đại nhân, tỵ chức… Tỵ chức chỉ là nhất thời hồ đồ, bị vàng bạc làm mê muội tâm trí, cho nên mới thu tiền tài của những người đó… Trác tiên sinh, chuyện này tỵ chức biết sai rồi.
Trác tiên sinh lắc đầu, khẽ thở dài:
- Đến bây giờ kỳ thật ngươi còn không biết ngươi sai ở nơi nào… Ngươi thu tiền của Nguyễn gia cùng Binh Bộ, đây không tính là sai lầm lớn. Ngươi sai là sai ở chỗ ngươi cho rằng có thể làm một ít chuyện trong Nhãn Sở mà giấu giếm được Trấn phủ sứ đại nhân. Nhãn Sở là Nhãn Sở của bệ hạ… Nhưng người quản lý Nhãn Sở vĩnh viễn là Trấn phủ sứ đại nhân.
- Tỵ chức biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Mạnh Vô Địch vừa dập đầu, vừa cầu khẩn, thanh âm đều mang theo đắng chát.
Ba người Trương Thế Nhân liếc nhìn nhau, nhịn không được lặng lẽ thở ra. Sau đó kinh ngạc, cảm thấy thân phận của vị Trác tiên sinh này quá kỳ quặc rồi. Phó thống lĩnh Nhãn Sở thế mà quỳ trước mặt hắn, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ. Có lẽ bất cứ ai nhìn thấy cái tình cảnh này cũng sẽ kinh ngạc đến tột đỉnh.
Trác tiên sinh thở dài, nói:
- Trần phủ sứ đại nhân đã đề cập chuyện của thiếu niên này trước mặt bệ hạ. Nếu như ngươi thật sự giết hắn… Ngươi biết ngươi sẽ mang bao nhiêu tai họa cho Nhãn Sở sao?
- Bệ hạ…
Mạnh Vô Địch ngẩng đầu, trong nháy mắt, trên mặt hắn đã không còn một chút máu.
- Trần phủ sứ đại nhân để cho ta ra khỏi đế đô trước ngươi là để ta đón thiếu niên này, mà không phải để vạch trần ngươi, không phải để ngăn cản ngươi, cũng không phải để giết ngươi… Thật ra Trần phủ sứ đại nhân đã lưu lại mặt mũi và đường lui cho ngươi. Là chính ngươi bởi vì một chút vàng bạc mà đánh mất tâm hồn, tầm mắt lại còn trở nên thấp như vậy… Không nên.
Khi nói xong câu này, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Thiên Bảo, giọng điệu lạnh nhạt, ở bên trong đó lộ ra một tia khinh thường:
- Ngươi người này ngược lạ có can đảm hơn Mạnh Vô Địch, vậy mà sinh ra ý định muốn giết ta.
Cao Thiên Bảo thất kinh, rút lui về phía sau vài bước, sau đó hướng về Mạnh Vô Địch mà hô:
- Đại nhân, ở đây chỉ có bốn người bọn họ, trong tay chúng ta có hơn 100 cái liên nỏ. Lại dựa vào tu vị của ngài, cho dù bọn họ có là Thần Tiên thì cũng chạy trời không khỏi nắng! Đại nhân, không nên nghe hắn đầu độc, sau khi giết chết bọn chúng thì chúng ta trở về đế đô, ai có thể biết việc này là do chúng ta làm!
Thân thể run rẩy của Mạnh Vô Địch đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn xem Trác tiên sinh rồi dần dần đứng lên. Hắn đi đến bên người của Cao Thiên Bảo, nói:
- Ngươi nói không sai, sau khi giết bọn họ thì sẽ không có ai biết việc này. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không? Nếu như ta quả thực làm như vậy, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giết chết tất cả người ở chỗ này để giải quyết hậu hoạn? Trác tiên sinh nói cũng không sai, so với ta, ngươi có lá gan lớn hơn… Tuy rằng nội tâm của ta đen tối, nhưng chưa từng nghĩ đến việc phản bội Trần phủ sứ đại nhân.
Khi hắn nói xong câu đó, Cao Thiên Bảo đã phi thân chạy trốn.
Mạnh Vô Địch chỉ làm ra thủ hiệu, ngay tức thì, hơn một trăm tấm liên nỏ giơ lên. Trong chốc lát, Cao Thiên Bảo đã bị bắn thành con nhím, hắn còn không đi khỏi hai mươi thước thì đã ngã nhào lên mặt đất, không còn hô hấp.
- Tự đoạn một tay, sau khi trở về đế đô ta sẽ nói với Trần phủ sứ đại nhân.
Trác tiên sinh nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoay người đi về phía ba người Trương Thế Nhân.
- Đa tạ Trác tiên sinh!
Nghe được câu nói “Tự đoạn một tay”… Mạnh Vô Địch chẳng những không có sợ hãi, ngược lại, trên mặt hiện ra vui mừng. Hắn đưa cánh tay trái ra, chợt cắn môi một cái.
Phù!
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, cả cánh tay trái của hắn bay ra ngoài, để lại một chùm máu đang phun trào. Cánh tay trái bay ra ngoài rất xa, sau đó bỗng nhiên nổ thành một mảnh thịt nát ở trên không trung.
Với sắc mặt tái nhợt, Mạnh Vô Địch quỳ xuống, nhìn bóng lưng Trác tiên sinh, nói:
- Giữ lại cánh tay phải cầm binh khí, còn có thể làm chút sự tình vì Nhãn Sở.
- Ừ!
Trác tiên sinh gật nhẹ đầu, khoát tay áo nói ra:
- Đi thôi, ta đáp ứng cho ngươi còn sống thì sẽ không nuốt lời. Ở trước mặt Trần phủ sứ đại nhân, ta sẽ nói ngươi còn có chút tác dụng.
Mạnh Vô Địch lại dập đầu một cái, rồi đứng lên, xoay người rời đi. Những tên mặc áo Phi Ngư kia nhanh chóng đuổi theo, liền một giây đồng hồ cũng không dám ở lại.
Sau khi Mạnh Vô Địch rời đi, cái người Trác tiên sinh thoạt nhìn thần bí và cường đại này lặng lẽ dùng quần áo trên thân mình lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng hắn lẩm bẩm: “May mắn… Không có người biết lúc ta nói dối thì có tật xấu là trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi… Mà thân phận này có chỗ tốt nhất đó là có nói dối thì cũng không ai dám không tin.”
Sau khi cho cả ba con ngựa uống no nước, tên nam tử trung niên này còn khen một câu:
- So với người còn hiểu quy củ, tốt.
Hắn nói ngựa tốt, là có ý nói rằng trong mắt hắn, hành vi của một số người thật không tốt. Chỉ có điều không biết lời nói này của hắn là nói ba người Trương Thế Nhân, hay nói đám người Nhãn Sở mặc áo Phi Ngư đang xông tới sau lưng Trương Thế Nhân.
Sau khi uống nước, ba con ngựa đi đến đồng cỏ, cúi đầu ăn cỏ, không có phát ra một chút âm thanh. Cũng không biết chúng bị sợ nên yên tĩnh đến mức này, hay bởi vì có chút việc gì đó khiến chúng nó không thể phát ra âm thanh “Xi… Xiii…”.
Nam tử trung niên ném cái hồ lô gỗ qua một bên, thấp giọng nói một câu:
- Một bầu nước hóa một hồ nước, cuối cùng cũng đã đến cực hạn, khó có thể đột phá hơn nữa.
Không rõ vì cái gì mà khi những truy binh kia đã đến sau lưng, Trương Thế Nhân lại không có một chút sợ hãi, hắn nhìn tên nam tử trung niên nọ, cười một cái, nói:
- Một bầu nước hóa thành một cái hồ nước thì đã đến cực hạn. Như vậy nếu lần sau ngươi muốn biến ảo ra một thứ lớn hơn một chút, ngươi không ngại dùng thử một thùng nước.
Nam tử trung niên không tức giận hay buồn bực vì lời này của Trương Thế Nhân, mà rất nghiêm túc suy tư, sau một lát, hắn chậm rãi lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị của Trương Thế Nhân:
- Thùng gỗ quá lớn, không tốt để mang theo bên người.
Lời này rõ ràng có chút buồn cười, nhưng thời điểm hắn nói ra, giọng điệu lại có vẻ rất chân thành.
Trương Thế Nhân cũng không còn cười, bởi vì hắn biết rõ dù lời nói vừa rồi của hắn là lời nói có một nửa đùa giỡn, nhưng người nam tử trước mặt cũng thật sự tỉ mỉ suy tư một lần. Thế nên có thể kết luận người trung niên trước mặt là người luôn rất nghiêm túc với mọi việc. Mà vì thế, càng đáng giá để tôn kính.
- Vì sao tiên sinh dẫn bằng hữu của ta đến đây?
Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua những tên mặc áo Phi Ngư đang dừng lại ở mười thước bên ngoài, sau đó hỏi nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên mỉm cười, nói:
- Vốn là muốn thỉnh ba người các ngươi cùng đi đến, nhưng không biết vì sao mà bổn sự vẫn quá thấp một chút. Cho nên chỉ có thể mời được mỗi vị cô nương này. Hai người các ngươi… Một người có tâm trí kiên định khiến ta kinh ngạc, một người khác có đại hận trong lòng nên tâm trí phòng bị quá chắc chắn. Ta không thể mời được hai người các ngươi, nên đành phải dụ các ngươi tới.
- Về phần ngươi…
Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, trong ánh mắt đều là khen ngợi:
- Vốn là người có cảm giác nhạy cảm, cảm giác lực mạnh gấp nhiều lần so với thường nhân, cho nên ta không cần cố sức động niệm thì ngươi cũng có thể phát giác ra ta. Ngươi đã có thể phát giác, ta dĩ nhiên có biện pháp để chính ngươi đi tới nơi này. Thiên phú của ngươi vô cùng tốt, nếu như gặp được một vị danh sư mà nói… thì không đến mười lăm năm, e rằng trên giang hồ sẽ xuất hiện một đại nhân vật hô phong hoán vũ.
Đây là người thứ hai khen thiên phú của Mộc Tiểu Yêu vô cùng tốt.
Người thứ nhất chính là cái lão già què không đáng tin cậy của Hải Dương Quán.
- Trước tiên không vội nói đến những thứ này, rốt cuộc ngươi để cho chúng ta đến đây là muốn thế nào?
Đại Khuyển đi về phía trước một bước, chậm rãi nắm chặt nắm đấm. Hắn rõ ràng đưa Mộc Tiểu Yêu và Trương Thế Nhân ra sau lưng để dễ bề bảo vệ, ánh mắt hắn nhìn nam tử kia tràn đầy địch ý. Song ở bên trong cái địch ý này, còn có một chút sợ hãi mà dù hắn tận lực che giấu thì vẫn lộ ra ngoài. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì một câu nói trước đó của người nam tử trung niên mà làm cho nội tâm Đại Khuyển lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
“Hai người các ngươi… Một người có tâm trí kiên định khiến ta kinh ngạc, một người khác có đại hận trong lòng nên tâm trí phòng bị quá chắc chắn.”
Đại Khuyển sợ hãi vì chính câu nói đó, chính hắn ẩn giấu tâm sự mười sáu năm, thế mà lại bị người nam tử trung niên này nhìn thấu khi chỉ liếc qua. Thậm chí hiện tại hắn hoài nghi người này không phải là người, mà rất có thể là yêu quái hóa thành hình người - loại yêu quái tu luyện ở trong rừng rậm này không biết bao nhiêu năm.
- Ta không phải yêu quái, chỉ là một người bình thường.
Ngay ở lúc Đại Khuyển nghĩ tới điều này, nam tử trung niên bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu như vậy.
Sắc mặt Đại Khuyển bỗng nhiên biến đổi, chợt lui về phía sau một bước.
Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó cầm chặt thanh Hoành Đao. Hắn nhìn nam tử trung niên kia, gằn từng chữ từng câu:
- Mặc kệ ngươi có địch ý hay không, nhưng mời nói rõ ý đồ của ngươi. Có thể ngươi là cao thủ có tu vị tuyệt thế, nhưng chúng ta cũng không phải là hạng người dễ dàng cúi đầu, cũng không phải cừu non dễ dàng buông xuôi để mặc ngươi chém giết.
Nam tử trung niên nhìn Trương Thế Nhân, cười cười nói:
- Ngươi người này ngược lại là được đó, trong miệng nói ra lời phóng khoáng, cũng làm ra tư thế chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng thì vẫn đang suy nghĩ nên đào tẩu như thế nào… Ta không biết nên gọi ngươi là kẻ dối trá, hay nên gọi ngươi là kẻ giảo hoạt.
Hắn không để Trương Thế Nhân nói chuyện, vừa đi về phía trước vừa hỏi Trương Thế Nhân:
- Ta muốn biết rằng lúc nãy ngươi nói cái hồ kia quá bình tĩnh một chút, không giống chân thật, trừ khi… Trừ khi là cái gì?
- Ảo thuật.
Trương Thế Nhân nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ.
- Ảo thuật… Tên gọi xem ra cũng chuẩn xác.
Nam tửu trung niên cười cười, nói:
- Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn xưng hô loại phương pháp này là ảo giác, nhưng vẫn cảm thấy hai từ “ảo giác” vẫn còn có chút mờ mịt và không dễ hình dung. Nhưng hai chữ “ảo thuật” này của ngươi lại là hai chữ thỏa mãn yêu cầu đó. Sau này nếu người khác hỏi ta khi họ nhận ra nó là giả dối, ta liền dùng hai chữ này để giải thích… Cảm ơn.
Hắn nói cảm ơn.
- Đừng khách khí, hiện tại có thể nói ngươi là người nào được rồi chứ. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, khẳng định ngươi cùng những tên Nhãn Sở mặc áo Phi Ngư kia là cùng một nhóm, có đúng hay không?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Rất đúng, cũng không đúng.
Nam tử trung niên chậm rãi đi đến trước mặt Trương Thế Nhân, nói thật tình:
- Rất đúng có ý nói ta xác thực cũng đến từ Nhãn Sở như bọn họ. Không đúng có ý nói… bọn họ đến để giết ngươi, mà ta là đến để cứu ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng không cần cảm tạ ta, bởi vì nếu như ta nhanh hơn một chút thì dọc theo con đường này ngươi đã không gặp nhiều nguy hiểm như vậy. Ta nhưng mà rời khỏi đế đô trước bọn họ năm ngày, song bởi vì mê luyến cảnh sắc trên đường nên đi quá chậm chút ít…
Hắn chỉ chỉ vào cái mũi của hắn, nói:
- Ta họ Trác.
Sau đó hắn chỉ vào những tên mặc áo Phi Ngư:
- Bọn họ gọi ta là Trác tiên sinh.
…
…
Cao Thiên Bảo nhìn người nam tử trung niên mặc áo vải xám trước mắt mà trong nội tâm không khỏi run lên. Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía Phó thống lĩnh Nhãn Sở Mạnh Vô Địch, hi vọng nhận được cái chỉ thị gì từ người này. Ở bên kia, vào lúc Mạnh Vô Địch nhìn thấy người nam tử áo xám kia, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn sắc mặt của Cao Thiên Bảo.
- Trác tiên sinh, sao ngài lại tới đây.
Mạnh Vô Địch lập tức nhảy xuống khỏi chiến mã, chạy tới trong hai bước, sau đó cúi người làm một đại lễ, nhìn qua có lẽ cái đại lễ này vượt quá đại lễ bình thường. Phải biết thân phận của hắn là Phó thống lĩnh Nhãn Sở, mà người nam tử mặc áo vải lại không có bất kỳ công danh, chỉ là người xuất thân từ chốn thấp hèn.
Đường đường là quan chức Ngũ phẩm lại hành đại lễ với người áo vải.
Thế nên sau khi Trương Thế Nhân chứng kiến cái tình cảnh này, hắn cũng không khỏi kinh ngạc. Vì vậy, hắn càng cho rằng người này là Thống lĩnh Nhãn Sở Hầu Văn Cực. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, người này lại có họ Trác, nếu quả thật hắn là Hầu Văn Cực, có vẻ như hắn không có lý do gì đưa ra một thân phận giả tạo. Hắn căn bản cũng không cần cùng bọn người Mạnh Vô Địch diễn một màn kịch.
Có thể bởi vì Hạng Thanh Ngưu không quá hiểu rõ tường tận về Nhãn Sở, cho nên Trương Thế Nhân cũng không biết có một người áo vải có địa vị đặc thù ở trong Nhãn Sở.
- Vốn nên đến sớm, lúc đi ngang qua Mai trang liền cùng lão trang chủ đánh mấy ván cờ, có thắng có bại lại khơi dậy lòng háo thắng, kết quả ở lại sơn trang kia bảy ngày, ngược lại đã quên mất chính sự… Không có chuyện của các ngươi, ta muốn mang ba người này về đế đô, các ngươi đề trở về đi.
Người được gọi là Trác tiên sinh thản nhiên nói.
- Trở về?
Mạnh Vô Địch khẽ giật mình, do dự một chút rồi nói:
- Nhưng đây là mệnh lệnh của Trấn phủ sứ đại nhân, mấy người này cũng là tội phạm quan trọng được triều đình ra nghiêm lệnh đuổi bắt.
Trác tiên sinh lắc đầu, thở dài, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ:
- Chấp mê bất ngộ.
Mạnh Vô Địch biến sắc, trong nội tâm nhanh chóng tính kế một phen. Khi hắn còn chưa nghĩ ra đối sách thì đã nghe vị Trác tiên sinh kia lạnh nhạt nói:
- Ngươi không cần nghĩ đến việc phải ứng phó với ta như thế nào, chỉ cần bây giờ ngươi thành thành thật thật trở về đế đô, ta liền xem như không thấy gì cả, cũng không nghe được cái gì. Hơn nữa ngươi cũng đừng tưởng rằng có thể giấu giếm được cái gì, Trấn phủ sứ đại nhân đã biết cả rồi. So với các ngươi, ta đến sớm hơn năm ngày, ngươi vẫn còn ngu ngốc cho rằng vẫn có thể giấu giếm được sao. Nếu không phải Trần phủ sứ nhớ kỹ công lao mười năm này của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn mạng sống đến bây giờ?
Nghe lời nói ấy, hai chân Mạnh Vô Định mềm nhũn, quỳ xuống. Hắn nằm rạp trên mặt đất, vừa dập đầu vừa run giọng cầu khẩn:
- Xin Trác tiên sinh thay mặt tỵ chức nói mấy câu trước mặt Trần phủ sứ đại nhân, tỵ chức… Tỵ chức chỉ là nhất thời hồ đồ, bị vàng bạc làm mê muội tâm trí, cho nên mới thu tiền tài của những người đó… Trác tiên sinh, chuyện này tỵ chức biết sai rồi.
Trác tiên sinh lắc đầu, khẽ thở dài:
- Đến bây giờ kỳ thật ngươi còn không biết ngươi sai ở nơi nào… Ngươi thu tiền của Nguyễn gia cùng Binh Bộ, đây không tính là sai lầm lớn. Ngươi sai là sai ở chỗ ngươi cho rằng có thể làm một ít chuyện trong Nhãn Sở mà giấu giếm được Trấn phủ sứ đại nhân. Nhãn Sở là Nhãn Sở của bệ hạ… Nhưng người quản lý Nhãn Sở vĩnh viễn là Trấn phủ sứ đại nhân.
- Tỵ chức biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Mạnh Vô Địch vừa dập đầu, vừa cầu khẩn, thanh âm đều mang theo đắng chát.
Ba người Trương Thế Nhân liếc nhìn nhau, nhịn không được lặng lẽ thở ra. Sau đó kinh ngạc, cảm thấy thân phận của vị Trác tiên sinh này quá kỳ quặc rồi. Phó thống lĩnh Nhãn Sở thế mà quỳ trước mặt hắn, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ. Có lẽ bất cứ ai nhìn thấy cái tình cảnh này cũng sẽ kinh ngạc đến tột đỉnh.
Trác tiên sinh thở dài, nói:
- Trần phủ sứ đại nhân đã đề cập chuyện của thiếu niên này trước mặt bệ hạ. Nếu như ngươi thật sự giết hắn… Ngươi biết ngươi sẽ mang bao nhiêu tai họa cho Nhãn Sở sao?
- Bệ hạ…
Mạnh Vô Địch ngẩng đầu, trong nháy mắt, trên mặt hắn đã không còn một chút máu.
- Trần phủ sứ đại nhân để cho ta ra khỏi đế đô trước ngươi là để ta đón thiếu niên này, mà không phải để vạch trần ngươi, không phải để ngăn cản ngươi, cũng không phải để giết ngươi… Thật ra Trần phủ sứ đại nhân đã lưu lại mặt mũi và đường lui cho ngươi. Là chính ngươi bởi vì một chút vàng bạc mà đánh mất tâm hồn, tầm mắt lại còn trở nên thấp như vậy… Không nên.
Khi nói xong câu này, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Thiên Bảo, giọng điệu lạnh nhạt, ở bên trong đó lộ ra một tia khinh thường:
- Ngươi người này ngược lạ có can đảm hơn Mạnh Vô Địch, vậy mà sinh ra ý định muốn giết ta.
Cao Thiên Bảo thất kinh, rút lui về phía sau vài bước, sau đó hướng về Mạnh Vô Địch mà hô:
- Đại nhân, ở đây chỉ có bốn người bọn họ, trong tay chúng ta có hơn 100 cái liên nỏ. Lại dựa vào tu vị của ngài, cho dù bọn họ có là Thần Tiên thì cũng chạy trời không khỏi nắng! Đại nhân, không nên nghe hắn đầu độc, sau khi giết chết bọn chúng thì chúng ta trở về đế đô, ai có thể biết việc này là do chúng ta làm!
Thân thể run rẩy của Mạnh Vô Địch đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn xem Trác tiên sinh rồi dần dần đứng lên. Hắn đi đến bên người của Cao Thiên Bảo, nói:
- Ngươi nói không sai, sau khi giết bọn họ thì sẽ không có ai biết việc này. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không? Nếu như ta quả thực làm như vậy, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giết chết tất cả người ở chỗ này để giải quyết hậu hoạn? Trác tiên sinh nói cũng không sai, so với ta, ngươi có lá gan lớn hơn… Tuy rằng nội tâm của ta đen tối, nhưng chưa từng nghĩ đến việc phản bội Trần phủ sứ đại nhân.
Khi hắn nói xong câu đó, Cao Thiên Bảo đã phi thân chạy trốn.
Mạnh Vô Địch chỉ làm ra thủ hiệu, ngay tức thì, hơn một trăm tấm liên nỏ giơ lên. Trong chốc lát, Cao Thiên Bảo đã bị bắn thành con nhím, hắn còn không đi khỏi hai mươi thước thì đã ngã nhào lên mặt đất, không còn hô hấp.
- Tự đoạn một tay, sau khi trở về đế đô ta sẽ nói với Trần phủ sứ đại nhân.
Trác tiên sinh nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoay người đi về phía ba người Trương Thế Nhân.
- Đa tạ Trác tiên sinh!
Nghe được câu nói “Tự đoạn một tay”… Mạnh Vô Địch chẳng những không có sợ hãi, ngược lại, trên mặt hiện ra vui mừng. Hắn đưa cánh tay trái ra, chợt cắn môi một cái.
Phù!
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, cả cánh tay trái của hắn bay ra ngoài, để lại một chùm máu đang phun trào. Cánh tay trái bay ra ngoài rất xa, sau đó bỗng nhiên nổ thành một mảnh thịt nát ở trên không trung.
Với sắc mặt tái nhợt, Mạnh Vô Địch quỳ xuống, nhìn bóng lưng Trác tiên sinh, nói:
- Giữ lại cánh tay phải cầm binh khí, còn có thể làm chút sự tình vì Nhãn Sở.
- Ừ!
Trác tiên sinh gật nhẹ đầu, khoát tay áo nói ra:
- Đi thôi, ta đáp ứng cho ngươi còn sống thì sẽ không nuốt lời. Ở trước mặt Trần phủ sứ đại nhân, ta sẽ nói ngươi còn có chút tác dụng.
Mạnh Vô Địch lại dập đầu một cái, rồi đứng lên, xoay người rời đi. Những tên mặc áo Phi Ngư kia nhanh chóng đuổi theo, liền một giây đồng hồ cũng không dám ở lại.
Sau khi Mạnh Vô Địch rời đi, cái người Trác tiên sinh thoạt nhìn thần bí và cường đại này lặng lẽ dùng quần áo trên thân mình lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng hắn lẩm bẩm: “May mắn… Không có người biết lúc ta nói dối thì có tật xấu là trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi… Mà thân phận này có chỗ tốt nhất đó là có nói dối thì cũng không ai dám không tin.”
/241
|