Một đêm này, Kim Ánh Nhi bị ôm về giường, sau khi dùng qua bữa tối, lại bị hắn cuốn lấy, thẳng đến khi nàng không còn sức tham hoan chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mõ ban đêm vang lên, trên cửa lại có tiếng gõ cửa.
Ai? Nam Cung Khiếu Thiên lập tức tỉnh lại, lên tiếng hỏi.
Lão gia, hai nhóm hàng ngài muốn tìm đã tìm được. Đáng tiếc có một nửa bị người của quan phủ chặn lại trên một đảo, chúng ta chỉ lấy được một ít hàng hóa... Hồng quản gia dùng ám hiệu báo lại cho chủ tử.
Nam Cung Khiếu Thiên nhướng mày, trong mắt lóe lên sự tính kế.
Hắn đã sớm phái người điều tra ra là Công Tôn cô nương cùng với một danh thư sinh Ôn Văn Trí bỏ trốn, hai người đó đã lên thuyền lớn trốn ra hải ngoại. Vốn là hắn muốn mang cả hai người này về, không nghĩ tới truy binh của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng cũng cùng lúc đuổi tới, thậm chí còn mang Công Tôn cô nương đi, cũng muốn đẩy Ôn Văn Trí vào chỗ chết.
Công Tôn Thưởng này rốt cuộc là có ý gì?
Còn bao lâu thì nhóm hàng bị cướp kia sẽ bị đưa về bên kia? Hắn không cho rằng Công Tôn Thưởng có lòng tốt gì, hắn phải tính toán tốt trước một bước.
Đường quay về là ngược giá, ước chừng khoảng hơn một tháng nữa.
Cẩn thận trông chừng nhóm hàng hóa mang được về kia, không được để lộ ra ngoài. Ngoài ra, một chuyện khác ta muốn ngươi tra thì sao?
Thỉnh thoảng đối phương có tìm hiểu tin tức bên trong phủ, hiển nhiên là có âm mưu... Hồng quản gia bẩm báo nói.
Thật ồn ào. Kim Ánh Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn Nam Cung Khiếu Thiên một cái.
Hắn cúi đầu dùng bàn tay to che mắt nàng lại, giọng điệu dỗ dành nói: Ngủ đi, ta không nói nữa cũng được.
Nàng ôm cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực hắn, bộ dạng dựa dẫm như một đứa nhỏ, khiến cho hắn không tự chủ mà lộ ra ý cười.
Chuyện còn lại, ngày mai nói tiếp, đừng làm phiền đến phu nhân. Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, hiển nhiên là ngây ngẩn cả người.
Tiểu nhân cáo lui.
Nam Cung Khiếu Thiên kéo chăn đắp đến tận cổ cho nàng.
Nàng nhíu mày, cánh tay vươn ra dò xét, ôm lấy tay hắn, mới bằng lòng tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Nam Cung Khiếu Thiên cũng không ngạc nhiên vì sự thất thần của quản gia, bởi ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại có thể che chở cho một tiểu nữ nhân đến mức như thế này.
Dù biết trong đó là một âm mưu, nhưng hắn muốn nàng, khiến nàng trở thành thê tử của hắn, vì vậy hắn quyết định sẽ không thả người. Nếu như Công Tôn cô nương không phải là một nước cờ của hắn, thì hắn cũng không ngại để Kim Ánh Nhi làm chính thê của hắn.
Trong trường hợp đó, sự thật trước mặt là hắn cùng Công Tôn Thưởng từng có hiệp nghị, mà hôn sự này đều là ý định của hoàng thượng, việc này không thể qua loa. Huống chi, chữ tín của thương nhân rất quan trọng, trừ khi nắm giữ được bằng chứng rằng đối phương thất tín, bằng không tuyệt đối không thể nuốt lời.
Vì vậy, hiện giờ ngoài mặt, Ánh Nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của hắn. Chẳng qua là, mặc dù chỉ là tiểu thiếp của hắn, nhất định cũng sẽ để nàng cả đời sống vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc.
Hiện giờ hắn đang chờ đợi --- Đợi nàng chủ động nói ra chuyện nàng đang giấu hắn.
Nếu như nàng chủ động nói cho hắn biết, hắn mới có thể xác định được tâm ý của nàng đối với hắn, mới có thể tin tưởng nàng đối với hắn không giả dối, không trở mặt, mới có thể chân chính trao cho nàng sự tin tưởng.
Đừng khiến ta thất vọng. Nam Cung Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, sau đó hôn lên mái tóc nàng, lại ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại ngủ.
*****
Cứ như vậy, Kim Ánh Nhi trở thành người của Nam Cung Khiếu Thiên.
Trong phủ Nam Cung không ai không biết, trước khi lão gia luôn xử lý công việc đến tận canh hai mới đi ngủ, những ngày gần đây cứ đến giờ tý lão gia sẽ đi qua phòng phu nhân nghỉ qua đêm.
Ngoài ra, trân châu thành đấu, phỉ thúy đầy trương, trâm cài khảm bảo, cứ hai ngày ba bữa lại đưa vào trong phòng Kim Ánh Nhi.
Kim Ánh Nhi không cự tuyệt những bảo vật này, chỉ là mỗi ngày lặng lẽ lấy một, hai thứ tính toán tốt tùy thời rời đi.
Chẳng qua là, hiện giờ nàng có một phiền toái lớn.
Mỗi đêm Nam Cung Khiếu Thiên đều ôm nàng ngủ, nàng nào có biện pháp chuồn ra khỏi phủ đi tìm cha nàng.
Càng miễn bàn là hắn luôn động tay động chân trên người nàng khiến nàng vừa tức vừa thẹn, lại không tự chủ được hòa tan dưới những hành động thân mật của hắn, luôn khiến nàng mệt mỏi tỉnh lại đã đến trời sáng.
May mắn là cái thuốc đắng muốn chết kia, nàng chỉ phải uống qua một lần, sau đó hắn không bắt nàng uống nữa.
Nàng từng mở miệng hỏi hắn một lần, vẻ mặt hắn lập tức trở nên như ác thần. Nàng giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt của người khác, tức thời liền ngoan ngoãn ngậm miệng, giả bộ làm hiền thê bưng trà đổ nước cho hắn.
Nàng vài lần nói qua là nàng muốn đi ra ngoài một chút, cố tình mỗi lần nghe thấy Nam Cung Khiếu Thiên đều giận tái mặt, nếu không phải phất tay bỏ đi, thì cũng là cuồng nhiệt đòi hỏi nàng, làm tới khi nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng vấn đề lớn trước mắt chính là --- nàng không ra được khỏi cửa, thì chuyện gì cũng không thành, càng miễn bàn đến chuyện cứu cha nàng!
Chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp nói cho Nam Cung Khiếu Thiên, thật ra nàng là một kẻ lừa đảo, muốn hắn ra tay cứu cha nàng sao?
Vạn nhất hắn trong cơn tức giận nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi cửa, vậy chẳng phải nàng trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo sao? Tình hình thực tế là hắn rất sủng nàng, nhưng nếu như nàng không phải thê tử của hắn, hắn còn có thể đối xử với nàng như vậy sao?
Tuy rằng ngẫu nhiên nàng cảm thấy Nam Cung Khiếu Thiên hình như có ý thăm dò nàng, nhưng không rõ là nếu như hắn cho rằng nàng không phải Công Tôn cô nương, thì vì sao hắn còn giữ nàng lại?
Mặc kệ! Dù sao Kim Ánh Nhi nàng cũng là một đám mây trên trời, nàng không dừng lại ở chỗ nàng lâu lắm, dù Nam Cung Khiếu Thiên có lấy sắc mê hoặc cũng như vậy.
Chỉ là, nàng là một đám mây ung dung không động đậy, ban
Tiếng mõ ban đêm vang lên, trên cửa lại có tiếng gõ cửa.
Ai? Nam Cung Khiếu Thiên lập tức tỉnh lại, lên tiếng hỏi.
Lão gia, hai nhóm hàng ngài muốn tìm đã tìm được. Đáng tiếc có một nửa bị người của quan phủ chặn lại trên một đảo, chúng ta chỉ lấy được một ít hàng hóa... Hồng quản gia dùng ám hiệu báo lại cho chủ tử.
Nam Cung Khiếu Thiên nhướng mày, trong mắt lóe lên sự tính kế.
Hắn đã sớm phái người điều tra ra là Công Tôn cô nương cùng với một danh thư sinh Ôn Văn Trí bỏ trốn, hai người đó đã lên thuyền lớn trốn ra hải ngoại. Vốn là hắn muốn mang cả hai người này về, không nghĩ tới truy binh của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng cũng cùng lúc đuổi tới, thậm chí còn mang Công Tôn cô nương đi, cũng muốn đẩy Ôn Văn Trí vào chỗ chết.
Công Tôn Thưởng này rốt cuộc là có ý gì?
Còn bao lâu thì nhóm hàng bị cướp kia sẽ bị đưa về bên kia? Hắn không cho rằng Công Tôn Thưởng có lòng tốt gì, hắn phải tính toán tốt trước một bước.
Đường quay về là ngược giá, ước chừng khoảng hơn một tháng nữa.
Cẩn thận trông chừng nhóm hàng hóa mang được về kia, không được để lộ ra ngoài. Ngoài ra, một chuyện khác ta muốn ngươi tra thì sao?
Thỉnh thoảng đối phương có tìm hiểu tin tức bên trong phủ, hiển nhiên là có âm mưu... Hồng quản gia bẩm báo nói.
Thật ồn ào. Kim Ánh Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn Nam Cung Khiếu Thiên một cái.
Hắn cúi đầu dùng bàn tay to che mắt nàng lại, giọng điệu dỗ dành nói: Ngủ đi, ta không nói nữa cũng được.
Nàng ôm cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực hắn, bộ dạng dựa dẫm như một đứa nhỏ, khiến cho hắn không tự chủ mà lộ ra ý cười.
Chuyện còn lại, ngày mai nói tiếp, đừng làm phiền đến phu nhân. Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, hiển nhiên là ngây ngẩn cả người.
Tiểu nhân cáo lui.
Nam Cung Khiếu Thiên kéo chăn đắp đến tận cổ cho nàng.
Nàng nhíu mày, cánh tay vươn ra dò xét, ôm lấy tay hắn, mới bằng lòng tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Nam Cung Khiếu Thiên cũng không ngạc nhiên vì sự thất thần của quản gia, bởi ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại có thể che chở cho một tiểu nữ nhân đến mức như thế này.
Dù biết trong đó là một âm mưu, nhưng hắn muốn nàng, khiến nàng trở thành thê tử của hắn, vì vậy hắn quyết định sẽ không thả người. Nếu như Công Tôn cô nương không phải là một nước cờ của hắn, thì hắn cũng không ngại để Kim Ánh Nhi làm chính thê của hắn.
Trong trường hợp đó, sự thật trước mặt là hắn cùng Công Tôn Thưởng từng có hiệp nghị, mà hôn sự này đều là ý định của hoàng thượng, việc này không thể qua loa. Huống chi, chữ tín của thương nhân rất quan trọng, trừ khi nắm giữ được bằng chứng rằng đối phương thất tín, bằng không tuyệt đối không thể nuốt lời.
Vì vậy, hiện giờ ngoài mặt, Ánh Nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của hắn. Chẳng qua là, mặc dù chỉ là tiểu thiếp của hắn, nhất định cũng sẽ để nàng cả đời sống vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc.
Hiện giờ hắn đang chờ đợi --- Đợi nàng chủ động nói ra chuyện nàng đang giấu hắn.
Nếu như nàng chủ động nói cho hắn biết, hắn mới có thể xác định được tâm ý của nàng đối với hắn, mới có thể tin tưởng nàng đối với hắn không giả dối, không trở mặt, mới có thể chân chính trao cho nàng sự tin tưởng.
Đừng khiến ta thất vọng. Nam Cung Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, sau đó hôn lên mái tóc nàng, lại ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại ngủ.
*****
Cứ như vậy, Kim Ánh Nhi trở thành người của Nam Cung Khiếu Thiên.
Trong phủ Nam Cung không ai không biết, trước khi lão gia luôn xử lý công việc đến tận canh hai mới đi ngủ, những ngày gần đây cứ đến giờ tý lão gia sẽ đi qua phòng phu nhân nghỉ qua đêm.
Ngoài ra, trân châu thành đấu, phỉ thúy đầy trương, trâm cài khảm bảo, cứ hai ngày ba bữa lại đưa vào trong phòng Kim Ánh Nhi.
Kim Ánh Nhi không cự tuyệt những bảo vật này, chỉ là mỗi ngày lặng lẽ lấy một, hai thứ tính toán tốt tùy thời rời đi.
Chẳng qua là, hiện giờ nàng có một phiền toái lớn.
Mỗi đêm Nam Cung Khiếu Thiên đều ôm nàng ngủ, nàng nào có biện pháp chuồn ra khỏi phủ đi tìm cha nàng.
Càng miễn bàn là hắn luôn động tay động chân trên người nàng khiến nàng vừa tức vừa thẹn, lại không tự chủ được hòa tan dưới những hành động thân mật của hắn, luôn khiến nàng mệt mỏi tỉnh lại đã đến trời sáng.
May mắn là cái thuốc đắng muốn chết kia, nàng chỉ phải uống qua một lần, sau đó hắn không bắt nàng uống nữa.
Nàng từng mở miệng hỏi hắn một lần, vẻ mặt hắn lập tức trở nên như ác thần. Nàng giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt của người khác, tức thời liền ngoan ngoãn ngậm miệng, giả bộ làm hiền thê bưng trà đổ nước cho hắn.
Nàng vài lần nói qua là nàng muốn đi ra ngoài một chút, cố tình mỗi lần nghe thấy Nam Cung Khiếu Thiên đều giận tái mặt, nếu không phải phất tay bỏ đi, thì cũng là cuồng nhiệt đòi hỏi nàng, làm tới khi nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng vấn đề lớn trước mắt chính là --- nàng không ra được khỏi cửa, thì chuyện gì cũng không thành, càng miễn bàn đến chuyện cứu cha nàng!
Chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp nói cho Nam Cung Khiếu Thiên, thật ra nàng là một kẻ lừa đảo, muốn hắn ra tay cứu cha nàng sao?
Vạn nhất hắn trong cơn tức giận nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi cửa, vậy chẳng phải nàng trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo sao? Tình hình thực tế là hắn rất sủng nàng, nhưng nếu như nàng không phải thê tử của hắn, hắn còn có thể đối xử với nàng như vậy sao?
Tuy rằng ngẫu nhiên nàng cảm thấy Nam Cung Khiếu Thiên hình như có ý thăm dò nàng, nhưng không rõ là nếu như hắn cho rằng nàng không phải Công Tôn cô nương, thì vì sao hắn còn giữ nàng lại?
Mặc kệ! Dù sao Kim Ánh Nhi nàng cũng là một đám mây trên trời, nàng không dừng lại ở chỗ nàng lâu lắm, dù Nam Cung Khiếu Thiên có lấy sắc mê hoặc cũng như vậy.
Chỉ là, nàng là một đám mây ung dung không động đậy, ban
/24
|