Nửa năm sau.
Tại Bạch Ngọc lâu nằm trên con đường đông đúc nhất kinh thành, một lão nhân tóc hoa râm ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc dưới đường, bên cạnh là một người mặc bạch y, tóc búi cao kiểu nam tử, khuôn mặt lại nhỏ nhắn như nữ nhân đang ngồi uống trà.
Vốn là hai người ngồi hai bàn khác nhau, nhưng bởi vì tiểu cô nương lại nói hay vô cùng, nên đã đến ngồi uống trà cùng nhau.
Ha... Ngươi đúng là nhóc lừa đảo, nếu tài thổi sáo này của ngươi có thể khiến Chử Vương gia nhận ngươi làm nghĩa nữ, vậy Vương gia nên nhận ta là cha rồi. Lão nhân ngồi trước bàn tròn, cười ha ha nói.
Con gái nhỏ của Chử Vương gia bảy tuổi đã mất, cho nên tiếng sáo của ta có phần giống với tiếng sáo của con gái ông ấy, cho nên ông ấy đã nhận ta làm nghĩa nữ. Huống hồ, ta còn biết phun lửa, múa kiếm, làm xiếc, vương phi vô cùng thích ta. Kim Ánh Nhi vung sáo xanh trong tay, bộ dạng nghiêm trang nói.
Trong kinh thành này đầy người biết làm xiếc, thế sao không đi làm nghĩa tử, nghĩa nữ của Vương gia? Lão nhân không cho là đúng nói.
Bởi vì bọn họ không biết quỷ y Mạc Lãng Bình, không khiến hắn dẫn vào hoàng cung, đương nhiên sẽ không gặp được Vương gia, Vương phi! Nàng ăn một miếng vịt, lại cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm trà nóng.
Ha ha! Tiểu nữ tử ngươi kể chuyện còn hay hơn người kể chuyện trong quán trà nữa. Lão nhân ôm bụng cười lăn lộn, cười đến mức thiếu chút nữa rơi xuống khỏi ghế.
Ta nói đều là sự thật. Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn, nhếch miệng cười.
Đúng...Vậy ngươi còn chuyện gì chưa kể nữ không?
Nam Cung Khiếu Thiên ở Thẩm Hương thành chính là phu quân của ta, ông đã từng nghe qua tên người này rồi đúng không. Thật ra, Chử Vương gia nhận ta làm nghĩa nữ, cũng là do từ trước đến nay Nam Cung Khiếu Thiên đối với việc quyên góp thóc gạo đều rất tận tâm, Vương gia muốn cùng hắn thân càng thêm thân...
Lão nhân dùng sức vỗ bàn, cười thiếu chút nữa ngạt khí. Ngươi thật sự là trời sinh làm kẻ lừa đảo, bữa này ta mời! Chuyện xưa mà ngươi kể thật sự vô cùng phấn khích!
Ta nói đều là sự thật. Kim Ánh Nhi nhún vai một cái, khẩu vị tốt múc một chén canh quần tiên, tò mò đánh giá cây hoa nở sắp có quả bên ngoài cửa sổ.
Nàng trở lại Nam Cung phủ đã nửa năm, ngoại trừ một tháng ban đầu, Nam Cung Khiếu Thiên luôn coi nàng như người thủy tinh, cái gì cũng không cho nàng làm, khiến cho nàng nảy ra ý muốn không thể không trốn nhà đi, còn lại đều vô cùng như ý.
Quan trọng là, Nam Cung Khiếu Thiên bị nàng làm kinh sợ một lần như vậy, sau đó dù có phải đi xa, cũng sẽ dẫn nàng đi theo. Làm xong chính sự, còn có thể dẫn nàng đi khắp nơi xem danh lam thắng cảnh ở địa phương.
Tuy rằng hắn vốn không phải là người biết tìm thú vui, nhưng ở chung với nàng, hiện giờ cũng đã hiểu được cách ngắm cảnh, ngẫu nhiên cũng cùng nàng bình luận một chút.
Đại thúc, ông có biết cây đang nở hoa kia là kết quả gì không? Kim Ánh Nhi chỉ ra bên ngoài cửa sổ tò mò hỏi.
Đó là quả Hải đường, lần trước bằng hữu của ta từ Bắc Đông quốc đến, nhìn đến cây này cũng giật mình, nói thẳng đó chính là son mỹ nhân.
Vậy không phải rất có lợi nhuận sao? Ánh mắt của Kim Ánh Nhi sáng lên, đối với những tin tức có thể kiếm tiền này, lỗ tai đặc biệt thính.
Ngươi cho rằng kinh thương dễ dàng vậy sao, nhóm thương nhân quan trọng nhất chính là vận chuyển, lộ trình đi qua đi lại tốn không biết bao nhiêu ngân lượng, càng không nói đến Bắc Đông quốc đang nội chiến, nhóm chư hầu tranh thiên hạ, nhiễu loạn đến biên giới nước ta cũng loạn ầm ầm, không biết có bao nhiêu phiêu lưu..
Chuyện này đối với phu quân ta mà nói, không phải là vấn đề. Nhắc tới hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được tràn ngập ý cười.
Tiểu cô nương ngươi đừng tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày nữa đi! Lão nhân cười to nói.
Ta đã thật lâu không có gạt người khác nữa rồi... Kim Ánh Nhi đột nhiên dừng nói, cười với người phía sau lão nhân.
Lão nhân quay đầu, nhìn thấy một nam tử dung mạo như ngọc, mỹ nam tử dáng người thon dài đi về phía bọn họ.
Sao một khắc cũng không đợi được vậy? Xuân Hoa và Thu Nguyệt tìm cả con đường, gấp đến độ sắp khóc rồi. Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên người nàng, trực tiếp ôm lấy eo nàng, nhấc người dậy.
Ta chỉ đi ra ngoài một chút thôi... Kim Ánh Nhi vẫn phải cố lấy một miếng mứt táo trên bàn, mới cam tâm trở lại bên người Nam Cung Khiếu Thiên.
Lần tới dẫn các nàng cùng nhau ra ngoài. Hắn ra lệnh.
Kim Ánh Nhi bĩu moi, gật đầu có lệ, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đi chậm rì rì, nàng còn phải đợi
Tại Bạch Ngọc lâu nằm trên con đường đông đúc nhất kinh thành, một lão nhân tóc hoa râm ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc dưới đường, bên cạnh là một người mặc bạch y, tóc búi cao kiểu nam tử, khuôn mặt lại nhỏ nhắn như nữ nhân đang ngồi uống trà.
Vốn là hai người ngồi hai bàn khác nhau, nhưng bởi vì tiểu cô nương lại nói hay vô cùng, nên đã đến ngồi uống trà cùng nhau.
Ha... Ngươi đúng là nhóc lừa đảo, nếu tài thổi sáo này của ngươi có thể khiến Chử Vương gia nhận ngươi làm nghĩa nữ, vậy Vương gia nên nhận ta là cha rồi. Lão nhân ngồi trước bàn tròn, cười ha ha nói.
Con gái nhỏ của Chử Vương gia bảy tuổi đã mất, cho nên tiếng sáo của ta có phần giống với tiếng sáo của con gái ông ấy, cho nên ông ấy đã nhận ta làm nghĩa nữ. Huống hồ, ta còn biết phun lửa, múa kiếm, làm xiếc, vương phi vô cùng thích ta. Kim Ánh Nhi vung sáo xanh trong tay, bộ dạng nghiêm trang nói.
Trong kinh thành này đầy người biết làm xiếc, thế sao không đi làm nghĩa tử, nghĩa nữ của Vương gia? Lão nhân không cho là đúng nói.
Bởi vì bọn họ không biết quỷ y Mạc Lãng Bình, không khiến hắn dẫn vào hoàng cung, đương nhiên sẽ không gặp được Vương gia, Vương phi! Nàng ăn một miếng vịt, lại cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm trà nóng.
Ha ha! Tiểu nữ tử ngươi kể chuyện còn hay hơn người kể chuyện trong quán trà nữa. Lão nhân ôm bụng cười lăn lộn, cười đến mức thiếu chút nữa rơi xuống khỏi ghế.
Ta nói đều là sự thật. Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn, nhếch miệng cười.
Đúng...Vậy ngươi còn chuyện gì chưa kể nữ không?
Nam Cung Khiếu Thiên ở Thẩm Hương thành chính là phu quân của ta, ông đã từng nghe qua tên người này rồi đúng không. Thật ra, Chử Vương gia nhận ta làm nghĩa nữ, cũng là do từ trước đến nay Nam Cung Khiếu Thiên đối với việc quyên góp thóc gạo đều rất tận tâm, Vương gia muốn cùng hắn thân càng thêm thân...
Lão nhân dùng sức vỗ bàn, cười thiếu chút nữa ngạt khí. Ngươi thật sự là trời sinh làm kẻ lừa đảo, bữa này ta mời! Chuyện xưa mà ngươi kể thật sự vô cùng phấn khích!
Ta nói đều là sự thật. Kim Ánh Nhi nhún vai một cái, khẩu vị tốt múc một chén canh quần tiên, tò mò đánh giá cây hoa nở sắp có quả bên ngoài cửa sổ.
Nàng trở lại Nam Cung phủ đã nửa năm, ngoại trừ một tháng ban đầu, Nam Cung Khiếu Thiên luôn coi nàng như người thủy tinh, cái gì cũng không cho nàng làm, khiến cho nàng nảy ra ý muốn không thể không trốn nhà đi, còn lại đều vô cùng như ý.
Quan trọng là, Nam Cung Khiếu Thiên bị nàng làm kinh sợ một lần như vậy, sau đó dù có phải đi xa, cũng sẽ dẫn nàng đi theo. Làm xong chính sự, còn có thể dẫn nàng đi khắp nơi xem danh lam thắng cảnh ở địa phương.
Tuy rằng hắn vốn không phải là người biết tìm thú vui, nhưng ở chung với nàng, hiện giờ cũng đã hiểu được cách ngắm cảnh, ngẫu nhiên cũng cùng nàng bình luận một chút.
Đại thúc, ông có biết cây đang nở hoa kia là kết quả gì không? Kim Ánh Nhi chỉ ra bên ngoài cửa sổ tò mò hỏi.
Đó là quả Hải đường, lần trước bằng hữu của ta từ Bắc Đông quốc đến, nhìn đến cây này cũng giật mình, nói thẳng đó chính là son mỹ nhân.
Vậy không phải rất có lợi nhuận sao? Ánh mắt của Kim Ánh Nhi sáng lên, đối với những tin tức có thể kiếm tiền này, lỗ tai đặc biệt thính.
Ngươi cho rằng kinh thương dễ dàng vậy sao, nhóm thương nhân quan trọng nhất chính là vận chuyển, lộ trình đi qua đi lại tốn không biết bao nhiêu ngân lượng, càng không nói đến Bắc Đông quốc đang nội chiến, nhóm chư hầu tranh thiên hạ, nhiễu loạn đến biên giới nước ta cũng loạn ầm ầm, không biết có bao nhiêu phiêu lưu..
Chuyện này đối với phu quân ta mà nói, không phải là vấn đề. Nhắc tới hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được tràn ngập ý cười.
Tiểu cô nương ngươi đừng tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày nữa đi! Lão nhân cười to nói.
Ta đã thật lâu không có gạt người khác nữa rồi... Kim Ánh Nhi đột nhiên dừng nói, cười với người phía sau lão nhân.
Lão nhân quay đầu, nhìn thấy một nam tử dung mạo như ngọc, mỹ nam tử dáng người thon dài đi về phía bọn họ.
Sao một khắc cũng không đợi được vậy? Xuân Hoa và Thu Nguyệt tìm cả con đường, gấp đến độ sắp khóc rồi. Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên người nàng, trực tiếp ôm lấy eo nàng, nhấc người dậy.
Ta chỉ đi ra ngoài một chút thôi... Kim Ánh Nhi vẫn phải cố lấy một miếng mứt táo trên bàn, mới cam tâm trở lại bên người Nam Cung Khiếu Thiên.
Lần tới dẫn các nàng cùng nhau ra ngoài. Hắn ra lệnh.
Kim Ánh Nhi bĩu moi, gật đầu có lệ, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đi chậm rì rì, nàng còn phải đợi
/24
|