Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 104 - Chương 101

/179


Edit: hoacodat

Cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục bị hưu sao? Nếu là như vậy, nàng còn có mặt mũi nào sống trên đời nữa?! Không được, chỉ cần có một con đường sống nàng tất không dễ dàng buông tha. Thẩm trắc phi nghĩ đến đây, càng làm cơ thể run rẩy như cành liễu trước gió, làm cho người càng không đành lòng.

Mộ Dung Thư ninh mi nhìn Thẩm trắc phi, quả nhiên tình cảm nàng ta đối Vũ Văn Mặc thật vô cùng sâu đậm, cam nguyện dù làm thiếp cũng muốn ở lại.

“Gia, Nhu nhi không thể rời khỏi ngài. Để Nhu nhi ở lại có được không? Sau này Nhu nhi nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ không lại làm những chuyện không có lương tâm. Hoặc gia cảm thấy khó xử, vậy thì, để Nhu nhi làm nô tỳ cũng được, chỉ cần có thể ở lại Nam Dương vương phủ, ở bên cạnh gia chuộc tội, Nhu nhi cũng cam nguyện, càng là cầu còn không được.” Nhu nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Mặc mặt không biểu cảm.

Giờ khắc này, Mộ Dung Thư nhìn ánh mắt Vũ Văn Mặc lóe lên một cái, sau đó tựa như càng tĩnh mịch hơn.

Thẩm Nhu thực sợ, giờ khắc này kỳ thực nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc Vũ Văn Mặc còn yêu nàng. Dù sao, giờ khắc này, nàng hèn mọn như thế, hèn mọn đến mức phảng phất chỉ cần đẩy một chút nàng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

“Vương gia, giấy mực đã chuẩn bị xong rồi.” Thanh Bình đưa bút mực đến nói với Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc gật đầu, Thanh Bình trải bằng giấy trắng lên trên bàn, hai bên dùng nghiên mực ngăn chận, sau đó đưa bút lông đã chấm mực cho Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư nhìn tay hắn đang cầm bút lông, dường như có chút run run, nhưng vẫn viết ra.

“Gia! Không được!” Thẩm Nhu không để ý hình tượng ôm lấy đùi Vũ Văn Mặc, khóc lóc ngăn cản, cầu xin, “Gia, hãy cho Nhu nhi một cơ hội được không?”

“Nhu nhi, lúc nàng thương tổn người vô tội, cũng nên nghĩ đến kết cục trả giá ngày hôm nay. Bổn vương không có cách nào tha thứ cho nàng.” Tiếng Vũ Văn Mặc âm trầm nặng nề nói. Dứt lời, không chút do dự múa bút thành văn.

Hai tay Thẩm Nhu thả lỏng, ngã phịch xuống, vẻ mặt đầy tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, hình như nàng vừa phát hiện, người đàn ông này hình như chưa bao giờ yêu nàng, đột nhiên tỉnh ngộ, ân ái ba năm qua, có lẽ chỉ có nàng ảo tưởng như thế. Nàng chưa bao giờ chân chính chạm được vào tâm người đàn ông này. Cho nên lúc này khi đối mặt với lời thỉnh cầu của nàng mới băng lãnh vô tình như thế. “Gia, ngài từ trước đến nay có yêu ta đúng không?”

Thanh mai trúc mã chẳng phải là yêu nhau sâu đậm sao? Hay là từ ban đầu nàng đã sai lầm rồi?

Tay Vũ Văn Mặc viết, vẫn không trả lời. Mà là viết xong hưu thư đưa cho Thẩm Nhu, sau đó giọng nói không hề gợn sóng nói: “Nhu nhi, nàng không quan tâm thân phận bổn vương muốn gả chỉ vì yêu thôi sao?”

Thẩm Nhu nghe vậy sắc mặt tái nhợt có thể thấy cả lông măng, lúc này càng tái nhợt hơn, môi nàng mấp máy nhìn hắn, ngay từ đầu hắn đã biết? Cho nên mới có ba năm giả tạo này?

Nhưng nàng thật lòng thương hắn. Thời niên thiếu gặp hắn liền ái mộ, không để ý danh phận gả cho hắn. Nhưng nàng cũng có trọng trách nữ nhi Thẩm gia, thân mang trọng trách, nàng là mật thám, nhưng chưa bao giờ muốn thương tổn hắn, hơn nữa nàng ở Nam Dương vương phủ, hoàng thượng mới buông cảnh giác với hắn, hắn đã biết vậy, vì sao còn muốn hưu nàng? Chỉ vì nàng làm những chuyện này sao?

Bí mật quan sát vẻ mặt hai người lông mi Mộ Dung Thư run lên một cái, giữa Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu cũng không đơn giản là thanh mai trúc mã như vậy, chẳng lẽ lại diễn một hồi âm phụng dương vi (hoacodat: chắc nghĩa là tặng lễ nhưng không nhận). Nhưng cũng chỉ là một Nam Dương vương phủ nho nhỏ, vì sao lại có nhiều âm mưu như vậy? Bỗng, trước mắt Mộ Dung Thư sáng ngời, chẳng lẽ tất cả đều có quan hệ với Hoàng đế sao?

“Nàng mang đồ cưới đi đi.” Vũ Văn Mặc âm trầm nói.

Đồ cưới? Mộ Dung Thư nhìn Vũ Văn Mặc, có lẽ trong lòng Vũ Văn Mặc là có Thẩm Nhu. Dù sao nữ tử phạm vào thất xuất chi điều khi bị hưu, đồ cưới không thể mang đi. Cũng có thể nghĩ tới, ngày sau Thẩm Nhu không có đồ cưới bên người sẽ có cuộc sống bi thảm, Vũ Văn Mặc làm như vậy, coi như cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không phải máu lạnh vô tình. Bất kể giữa bọn họ có âm mưu gì, Thẩm Nhu thương tổn bao nhiêu người, dù sao Thẩm Nhu đã làm bạn bên cạnh hắn gần ba năm.

Có lẽ vấn đề khó khăn này vốn không nên để Vũ Văn Mặc giải quyết. Lòng Mộ Dung Thư có chút bất nhẫn, nhưng đúng là Vũ Văn Mặc không đành lòng, để tay lên ngực tự hỏi, nàng có phải vô tình quá không?

“Ha ha ha...” Thẩm Nhu nở nụ cười. Lảo đảo lung lay đứng dậy, tay cầm hưu thư lên trước mặt, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, tự giễu cười: “Tạ Vương gia.” Nàng thật sự biết sai rồi, nhưng không còn đường để hối hận. Nàng cũng không khẩn cầu nữa, mà là xoay người từng bước từng bước ra khỏi thiên phòng.

Khi đi ngang qua Mộ Dung Thư, đôi mắt thế nhưng vô cùng bình tĩnh, một câu cũng không nói, liền rời khỏi Nam Dương vương phủ nàng sống đã gần ba năm. Giờ phút này, Thẩm Nhu thật không ngờ, khi nàng rời khỏi nơi này, sẽ đối mặt với thế gian nóng lạnh muôn màu, thế cho nên nàng hối hận, đồng thời cũng không cách nào chấp nhận!

Tú Ngọc đang quỳ trên đất nhìn Thẩm Nhu cô đơn rời khỏi, nhất thời cũng thống khổ không thôi. Bất kể thế nào, Thẩm Nhu cũng là chủ tử của nàng. Nhưng hôm nay, nàng vì muội muội thân sinh mà phải bán đứng Thẩm Nhu!

Tình cảnh này không khỏi làm người thổn thức, sợ là ai cũng không nghĩ tới cuối cùng sẽ giải quyết như vậy. Dù sao, lúc trước khi Thẩm Nhu gả vào Nam Dương vương phủ phong quang cỡ nào, hiện giờ bất quá cũng mới qua ba năm mà thôi.

“Mấy chuyện còn lại, nàng giải quyết đi.” Vũ Văn Mặc đứng dậy muốn rời khỏi. Giọng nói hắn trầm thấp, hình như có chút mỏi mệt.

Mộ Dung Thư nghe vậy kinh ngạc nhìn sang Vũ Văn Mặc, vừa vặn chạm vào ánh mắt hiện rõ vẻ mỏi mệt của hắn. Nơi này mỗi người đều có mục đích của mình, mà nàng cũng có mục đích, nàng muốn tự bảo vệ mình, muốn sống sót, cho nên mới sẽ đối địch cùng Thẩm Nhu, Thẩm Quý phi, bắt lấy được lỗi các nàng sẽ không buông tay, vì là phản kích, làm các nàng không cách nào đánh trả cũng như có thể uy hiếp tánh mạng của nàng. Nhưng, trong trò chơi sinh tồn này, nàng có quan tâm, thậm chí suy nghĩ rằng, Vũ Văn Mặc hắn cũng sẽ bị thương cũng sẽ mỏi mệt hay không?

Dù sao, hắn là người có trách nhiệm của Nam Dương vương! Thẩm Nhu cũng là trách nhiệm của hắn.

Lòng run lên, nàng thu hồi ánh mắt, trong lòng suy nghĩ hắn nói hắn




/179

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status