Trong lòng Mộ Dung Thư không ngừng được cười lạnh, lạnh nhạt nhìn trò khôi hài trước mắt, Vũ Văn Mặc cũng cau mày.
Thấy vậy, lửa giận trong lòng của Mộ Dung Thu vừa dập tắt lại bừng lên, bàn tay chai sạn vì dùng kiếm tán mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết!
Một tiếng “bốp” vang lên, đánh thức những người còn đang chìm trong tính toán của bản thân.
Làm càn! Không muốn cũng phải gả! Bây giờ danh tiết của ngươi đã không còn, không biết Lưu tri châu có chịu đến nghị thân không đây, ngươi nói ngươi không thích! Vô liêm sỉ! Tam di nương, mang theo tiện nhân này cút ra ngoài! Mấy ngày này đừng để nó vác mặt ra ngoài làm ta xấu hổ! Mộ Dung Thu giận dữ trách mắng làm cho sắc mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệt, cái tát vừa rồi là ông dùng hết sức, nhiều năm làm võ tướng ở trên chiến trường, không cần nghĩ cũng biết cái tát vừa rồi là mạnh bao nhiêu! Mộ Dung Tuyết đầu ong ong, phản ứng cũng chậm đi, chỉ có thể mặc cho Tam di nương đỡ nàng rồi cả hai cùng lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Sau khi giải quyết xong việc Mộ Dung Tuyết, Nhị di nương lập tức ôn nhu an ủi: Lão gia, người không nên tức giận, Tuyết Nhi cũng vì kích động nên mới dám cãi lại.
Hừ! Thật không còn mặt mũi! Mộ Dung Thu hừ lạnh nói.
Nhị di nương âm thầm lo lắng, Tam tiểu thư rơi vào kết cục này, như vậy Nhị tiểu thư có thể để lại lại ấn tượng xấu cho Nam Dương Vương không? Nhìn cách đối xử của Vương gia với Mộ Dung Thư thật sự không giống như lời đồn. Vậy nếu Nhị tiểu thư gả vào vương phủ thì có thể chiếm được sự sủng ái của Vương gia không? Theo tình hình này, việc giành quyền quản sự từ tay Đại phu nhân xem ra là không thể thực hiện! Lần này Mộ Dung Thư trở về, dường như đã tìm được chỗ dựa, rất khó đối phó! Tuy từ đầu đến giờ nàng ta không có nói gì nhiều, nhưng mỗi câu nói ra lại cực kỳ đúng lúc, quan trọng là mấy câu đó lại có thể làm hỏng toàn bộ kế hoạch của nàng!
Phụ thân… Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Lạp đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, Nhị di nương thấy thế, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người lui xuống. Hai người tuy không hiểu nhưng vẫn nghe theo lời của Nhị di nương, im lặng lui ra sau.
Chuyện các ngươi vừa nói tính sau đi! Bây giờ phu nhân vẫn là người quản sự trong phủ. Sức khỏe của phu nhân không tốt, những chuyện nhỏ nhặt không cần làm phiền đến nàng. Mộ Dung Thu phất tay, vẻ khá mệt mỏi nói.
Nhị di nương không ngừng gật đầu, lại nói vài câu dễ nghe, thần sắc Mộ Dung Thu thoáng dịu lại, liền cho Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Lạp lui ra.
Lúc Mộ Dung Lâm đi ra, cố tình đưa mắt về phía Vũ Văn Mặc thì thấy ánh mắt của hắn đang dán trên người Mộ Dung Thư, trong nháy mắt, lòng nàng cảm thấy rất nặng nề. Nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Thư, mày nhíu chặt, cắn chặt môi, lặng lẽ lui ra.
Lúc đi ra, Mộ Dung Lạp không quên trừng mắt với Mộ Dung Thư một cái, đều tại tiện nhân này làm hỏng kế hoạch của bọn họ!
Đợi hai người kia lui ra, Mộ Dung Thu liền quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư với vẻ mặt hiền từ nhất từ trước đến giờ: Vương gia và Vương phi hẳn là chưa dùng điểm tâm? Không bằng dùng bữa ngay tại đây luôn đi.
Trong lòng Mộ Dung Thư rất buồn cười, chỉ một động tác nhỏ của Vũ Văn Mặc đã khiến thái độ của Mộ Dung Thu thay đổi lớn như vậy, nàng cười trả lời: Sáng sớm nay đã dùng rồi ạ.
Mộ Dung Thu gật đầu, hết sức vừa lòng với câu trả lời của Mộ Dung Thư, sau đó nhìn Vũ Văn Mặc hỏi: Không biết thức ăn của phủ có hợp khẩu vị của Vương gia không? Nếu không hợp, Vương gia cứ phân phó xuống dưới để hạ nhân làm theo ý người.
Vũ Văn Mặc gật đầu, khách khí trả lời: Rất hợp, làm phiền Tướng quân phí tâm rồi.
Tiếp theo hai người lại câu được câu không trò chuyện, không khí trong phòng có chút ngượng ngùng, Mộ Dung Thư im lặng không nói gì, âm thầm quan sát thần sắc của Lý thị. Sắc mặt bà trắng bệch, luôn luôn nhìn phía Mộ Dung Thu. Mộ Dung Thư thầm thở dài, bất luận là người nam nhân có khiến nữ nhân đau đến mức nào, họ đều không thể dứt tình được!
Lát sau, Mộ Dung Thu và Vũ Văn Mặc đều đến tiền viện. Lúc này, tiền viện vô cùng náo nhiệt, tham gia đại tiệc mừng công lần này không đến một trăm thì cũng phải đến bảy tám chục người, người nào cũng đều là những kẻ lão luyện trên quan trường. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hàn huyên không ngớt, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thu cũng bận rộn xã giao không ngừng.
Tiền viện náo nhiệt, hậu viện cũng không thua gì, quan viên ai cũng mang theo thê tử và nữ nhi, nam nhân xã giao ở tiền viện, còn các vị phu nhân và tiểu thư đều tập trung ở Lệ Hoa viên để làm quen với Lý thị và Mộ Dung Thư.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm di nương không được tham gia tiệc, chỉ còn cách ở viện của mình mà hâm mộ, ghen tị nhìn về phía Lệ Hoa viên náo nhiệt.
Trừ Tam tiểu thư, mấy vị tiểu thư khác trong nhà cũng đều đến Lệ hoa viên.
Tử Uyển – Nơi ở của Mộ Dung Tuyết
Nàng ngân ngấn lệ ngã vào lòngTam di nương: Di nương, nhất định là có người muốn hãm hại con! Người hẹn với nữ nhi là Nam Dương Vương, tại sao lại có thể biến thành tên Lưu Phong chứ? Con không muốn gả cho Lưu Phong. Trong kinh thành, có nữ tử nào dám gả cho hắn! Ai mà không biết, Lưu Phong chính là đồ lưu manh, con gả cho hắn, hạnh phúc đời này xem như bị hủy! Nàng vốn tính toán rất cẩn thận, chỉ cần có thể gả cho Nam Dương Vương, thì cả đời này có thể hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục này!
Tam di nương nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhi, bắt lấy điểm quan trọng hỏi: Con nói có người hãm hại con? Việc ngươi và Nam Dương Vương hẹn nhau là thế nào?
Mộ Dung Tuyết nghe Tam di nương hỏi, cũng hiểu ra, lập tức thoát ra khỏi lòng Tam di nương, đến trước bàn, vẻ mặt lo lắng, tìm kiếm cái gì đó nhưng cả nửa ngày cũng không thấy, thân người nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, thì thào tự nói: Quả thật là bị tính kế.
Tính kế? Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói đi! Tam di nương lập tức hỏi.
Mộ Dung Tuyết thất hồn lạc phách nói: Ta thật khờ, thế mà cũng trúng kế! Làm sao Vương gia lại có thể hẹn ta? Hoá ra là bị Mộ Dung Thư tính kế, nếu không thì tại sao không phải là bất kỳ nam nhân nào khác mà lại là người nàng ta nói, tên Lưu Phong đó? Ha ha… Nàng không ngừng cười lạnh.
Không ngờ nàng ta làm việc cẩn thận như vậy, không để lại bất cứ dấu vết nào! Nghe Mộ Dung Tuyết nói, Tam di nương cũng đã hiểu đại khái sự việc, lảo đảo lui ra phía sau một bước.
Lệ Hoa viên
Thấy trong phòng nhiều người lại huyên náo không dừng, Mộ Dung Thư bèn lấy cớ đi vệ sinh để thoát thân, chỉ để lại Hồng Lăng, Thu Cúc và Vân Mai hầu hạ Lý thị.
Không khí trong sân thoáng đãng cùng trong lành khiến nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vương phi, bây giờ người muốn đi đâu? Lúc trong phòng, Thanh Bình thấy Mộ Dung Thư mệt mỏi với việc xã giao, vài vị phu nhân không giỏi nhìn sắc mặt cứ kéo Vương phi hỏi này nọ, bây giờ vất vả lắm mới thoát thân được! Dĩ nhiên Thanh Bình biết rằng Mộ Dung Thư không phải muốn đi vệ sinh, mà thật ra là tìm cách trốn ra ngoài. Mộ Dung Thư quay đầu, vươn tay véo nhẹ chóp mũi Thanh Bình, cười nói: Nha đầu, ta muốn đi vệ sinh thật. Đi thôi!
Đối với phủ Tướng quân vừa rộng vừa lớn này, Mộ Dung Thư cũng không xa lạ gì, cứ dựa theo trí nhớ cũ mà đi.
Vừa ra khỏi Lệ Hoa viên, Mộ Dung Thư lại đụng ngay một người.
Chính là Vũ Văn Hạo - mỹ nam đệ nhất kinh thành!
Thấy vậy, lửa giận trong lòng của Mộ Dung Thu vừa dập tắt lại bừng lên, bàn tay chai sạn vì dùng kiếm tán mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết!
Một tiếng “bốp” vang lên, đánh thức những người còn đang chìm trong tính toán của bản thân.
Làm càn! Không muốn cũng phải gả! Bây giờ danh tiết của ngươi đã không còn, không biết Lưu tri châu có chịu đến nghị thân không đây, ngươi nói ngươi không thích! Vô liêm sỉ! Tam di nương, mang theo tiện nhân này cút ra ngoài! Mấy ngày này đừng để nó vác mặt ra ngoài làm ta xấu hổ! Mộ Dung Thu giận dữ trách mắng làm cho sắc mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệt, cái tát vừa rồi là ông dùng hết sức, nhiều năm làm võ tướng ở trên chiến trường, không cần nghĩ cũng biết cái tát vừa rồi là mạnh bao nhiêu! Mộ Dung Tuyết đầu ong ong, phản ứng cũng chậm đi, chỉ có thể mặc cho Tam di nương đỡ nàng rồi cả hai cùng lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Sau khi giải quyết xong việc Mộ Dung Tuyết, Nhị di nương lập tức ôn nhu an ủi: Lão gia, người không nên tức giận, Tuyết Nhi cũng vì kích động nên mới dám cãi lại.
Hừ! Thật không còn mặt mũi! Mộ Dung Thu hừ lạnh nói.
Nhị di nương âm thầm lo lắng, Tam tiểu thư rơi vào kết cục này, như vậy Nhị tiểu thư có thể để lại lại ấn tượng xấu cho Nam Dương Vương không? Nhìn cách đối xử của Vương gia với Mộ Dung Thư thật sự không giống như lời đồn. Vậy nếu Nhị tiểu thư gả vào vương phủ thì có thể chiếm được sự sủng ái của Vương gia không? Theo tình hình này, việc giành quyền quản sự từ tay Đại phu nhân xem ra là không thể thực hiện! Lần này Mộ Dung Thư trở về, dường như đã tìm được chỗ dựa, rất khó đối phó! Tuy từ đầu đến giờ nàng ta không có nói gì nhiều, nhưng mỗi câu nói ra lại cực kỳ đúng lúc, quan trọng là mấy câu đó lại có thể làm hỏng toàn bộ kế hoạch của nàng!
Phụ thân… Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Lạp đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, Nhị di nương thấy thế, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người lui xuống. Hai người tuy không hiểu nhưng vẫn nghe theo lời của Nhị di nương, im lặng lui ra sau.
Chuyện các ngươi vừa nói tính sau đi! Bây giờ phu nhân vẫn là người quản sự trong phủ. Sức khỏe của phu nhân không tốt, những chuyện nhỏ nhặt không cần làm phiền đến nàng. Mộ Dung Thu phất tay, vẻ khá mệt mỏi nói.
Nhị di nương không ngừng gật đầu, lại nói vài câu dễ nghe, thần sắc Mộ Dung Thu thoáng dịu lại, liền cho Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Lạp lui ra.
Lúc Mộ Dung Lâm đi ra, cố tình đưa mắt về phía Vũ Văn Mặc thì thấy ánh mắt của hắn đang dán trên người Mộ Dung Thư, trong nháy mắt, lòng nàng cảm thấy rất nặng nề. Nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Thư, mày nhíu chặt, cắn chặt môi, lặng lẽ lui ra.
Lúc đi ra, Mộ Dung Lạp không quên trừng mắt với Mộ Dung Thư một cái, đều tại tiện nhân này làm hỏng kế hoạch của bọn họ!
Đợi hai người kia lui ra, Mộ Dung Thu liền quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư với vẻ mặt hiền từ nhất từ trước đến giờ: Vương gia và Vương phi hẳn là chưa dùng điểm tâm? Không bằng dùng bữa ngay tại đây luôn đi.
Trong lòng Mộ Dung Thư rất buồn cười, chỉ một động tác nhỏ của Vũ Văn Mặc đã khiến thái độ của Mộ Dung Thu thay đổi lớn như vậy, nàng cười trả lời: Sáng sớm nay đã dùng rồi ạ.
Mộ Dung Thu gật đầu, hết sức vừa lòng với câu trả lời của Mộ Dung Thư, sau đó nhìn Vũ Văn Mặc hỏi: Không biết thức ăn của phủ có hợp khẩu vị của Vương gia không? Nếu không hợp, Vương gia cứ phân phó xuống dưới để hạ nhân làm theo ý người.
Vũ Văn Mặc gật đầu, khách khí trả lời: Rất hợp, làm phiền Tướng quân phí tâm rồi.
Tiếp theo hai người lại câu được câu không trò chuyện, không khí trong phòng có chút ngượng ngùng, Mộ Dung Thư im lặng không nói gì, âm thầm quan sát thần sắc của Lý thị. Sắc mặt bà trắng bệch, luôn luôn nhìn phía Mộ Dung Thu. Mộ Dung Thư thầm thở dài, bất luận là người nam nhân có khiến nữ nhân đau đến mức nào, họ đều không thể dứt tình được!
Lát sau, Mộ Dung Thu và Vũ Văn Mặc đều đến tiền viện. Lúc này, tiền viện vô cùng náo nhiệt, tham gia đại tiệc mừng công lần này không đến một trăm thì cũng phải đến bảy tám chục người, người nào cũng đều là những kẻ lão luyện trên quan trường. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hàn huyên không ngớt, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thu cũng bận rộn xã giao không ngừng.
Tiền viện náo nhiệt, hậu viện cũng không thua gì, quan viên ai cũng mang theo thê tử và nữ nhi, nam nhân xã giao ở tiền viện, còn các vị phu nhân và tiểu thư đều tập trung ở Lệ Hoa viên để làm quen với Lý thị và Mộ Dung Thư.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm di nương không được tham gia tiệc, chỉ còn cách ở viện của mình mà hâm mộ, ghen tị nhìn về phía Lệ Hoa viên náo nhiệt.
Trừ Tam tiểu thư, mấy vị tiểu thư khác trong nhà cũng đều đến Lệ hoa viên.
Tử Uyển – Nơi ở của Mộ Dung Tuyết
Nàng ngân ngấn lệ ngã vào lòngTam di nương: Di nương, nhất định là có người muốn hãm hại con! Người hẹn với nữ nhi là Nam Dương Vương, tại sao lại có thể biến thành tên Lưu Phong chứ? Con không muốn gả cho Lưu Phong. Trong kinh thành, có nữ tử nào dám gả cho hắn! Ai mà không biết, Lưu Phong chính là đồ lưu manh, con gả cho hắn, hạnh phúc đời này xem như bị hủy! Nàng vốn tính toán rất cẩn thận, chỉ cần có thể gả cho Nam Dương Vương, thì cả đời này có thể hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục này!
Tam di nương nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhi, bắt lấy điểm quan trọng hỏi: Con nói có người hãm hại con? Việc ngươi và Nam Dương Vương hẹn nhau là thế nào?
Mộ Dung Tuyết nghe Tam di nương hỏi, cũng hiểu ra, lập tức thoát ra khỏi lòng Tam di nương, đến trước bàn, vẻ mặt lo lắng, tìm kiếm cái gì đó nhưng cả nửa ngày cũng không thấy, thân người nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, thì thào tự nói: Quả thật là bị tính kế.
Tính kế? Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói đi! Tam di nương lập tức hỏi.
Mộ Dung Tuyết thất hồn lạc phách nói: Ta thật khờ, thế mà cũng trúng kế! Làm sao Vương gia lại có thể hẹn ta? Hoá ra là bị Mộ Dung Thư tính kế, nếu không thì tại sao không phải là bất kỳ nam nhân nào khác mà lại là người nàng ta nói, tên Lưu Phong đó? Ha ha… Nàng không ngừng cười lạnh.
Không ngờ nàng ta làm việc cẩn thận như vậy, không để lại bất cứ dấu vết nào! Nghe Mộ Dung Tuyết nói, Tam di nương cũng đã hiểu đại khái sự việc, lảo đảo lui ra phía sau một bước.
Lệ Hoa viên
Thấy trong phòng nhiều người lại huyên náo không dừng, Mộ Dung Thư bèn lấy cớ đi vệ sinh để thoát thân, chỉ để lại Hồng Lăng, Thu Cúc và Vân Mai hầu hạ Lý thị.
Không khí trong sân thoáng đãng cùng trong lành khiến nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vương phi, bây giờ người muốn đi đâu? Lúc trong phòng, Thanh Bình thấy Mộ Dung Thư mệt mỏi với việc xã giao, vài vị phu nhân không giỏi nhìn sắc mặt cứ kéo Vương phi hỏi này nọ, bây giờ vất vả lắm mới thoát thân được! Dĩ nhiên Thanh Bình biết rằng Mộ Dung Thư không phải muốn đi vệ sinh, mà thật ra là tìm cách trốn ra ngoài. Mộ Dung Thư quay đầu, vươn tay véo nhẹ chóp mũi Thanh Bình, cười nói: Nha đầu, ta muốn đi vệ sinh thật. Đi thôi!
Đối với phủ Tướng quân vừa rộng vừa lớn này, Mộ Dung Thư cũng không xa lạ gì, cứ dựa theo trí nhớ cũ mà đi.
Vừa ra khỏi Lệ Hoa viên, Mộ Dung Thư lại đụng ngay một người.
Chính là Vũ Văn Hạo - mỹ nam đệ nhất kinh thành!
/179
|