Dạ, dạ, không có gì ạ. Đại phu nhân nghe Mộ Dung Thư hỏi thì trong lòng run lên một trận, sau đó lại dùng ánh mắt cảnh cáo Thiến Như, lại nhìn Mộ Dung Thư cố tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Mộ Dung Thư nhếch môi, bất động thanh sắc nói: Nếu không có gì thì tại sao Đại phu nhân lại kích động như vậy? Nếu có việc gì thì cứ nói thẳng, bản Vương phi sẽ làm chủ cho ngươi! Vừa dứt lời, nàng lại như có như không nhìn về phía Thiến Như.
Không phải vừa rồi rất tốt? Tại sao sắc mặt của Đại phu nhân lại tái nhợt vậy? Có phải là thân thể không được tốt? Tứ phu nhân nghiêng đầu nhìn Đại phu nhân. Trong lòng rất thắc mắc: vừa nãy, sắc mặt của Đại phu nhân vô cùng bình thường, tại sao chỉ trong nháy mắt mà đã thay đổi thành như vậy?
Đại phu nhân âm thầm kêu khổ, Dương mụ thật thiếu kiên nhẫn, khiến nàng thật tức điên lên, bây giờ lại còn bị đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thư nhìn! Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Mộ Dung Thư biết, nha đầu Hồng Lăng kia bây giờ, nhất định đã nghĩ ra cách thoát thân. Vừa nghĩ đến đây, nàng lại nở một nụ cười tươi như gió xuân, giống như nét hoảng loạn vừa rồi chưa từng xuất hiện, bàn tay nhẹ nhàng vỗ cái trán, Vừa rồi đầu của nô tỳ có hơi choáng váng một chút, có thể là tối hôm qua nghỉ ngơi chưa tốt, đã làm phiền Vương phi lo lắng.
Hai ngày nay, gió đêm rất lạnh, lúc ngủ thì nên đóng cửa sổ lại để tránh nhiễm phong hàn! Chắc là Đại phu nhân đã bị cảm lạnh. Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười, đưa tách trà cho Thanh Bình, sau đó lại nhìn Thiến Như nói: Nha đầu bên cạnh Đại phu nhân tên là Thiến Như?
Vâng, nô tì Thiến Như. Đột nhiên bị nhắc tới, Thiến Như liền tiến lên hai bước, cung kính trả lời.
Mộ Dung Thư chăm chú nhìn Thiến Như, sau đó là tán dương nói: Xinh đẹp, thông minh, nếu nói thì ngươi cũng không kém Đại phu nhân đâu!
Nghe vậy, thân hình Thiến Như khẽ run, Vương phi có ý gì? Không hiểu sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của Vương phi có thể nhìn thấu được mọi thứ?
Chẳng lẽ… Vương phi đã biết chuyện gì rồi sao? Người là đang tìm cách đối phó nàng? Phu nhân ghét nhất chính là người không biết an phận, dám qua mặt của phu nhân để mà bò lên giường của Vương gia! Lời của Vương phi nghe qua đúng là khen ngợi nhưng sâu trong đó vẫn còn một ẩn ý khác!
Quả nhiên, sau khi Đại phu nhân nghe được lời của Mộ Dung Thư thì liền dùng ánh mắt đầy ngoan độc nhìn Thiến Như, sau đó cẩn thận quan sát nàng, lại dùng sức vò nát khăn gấm trong tay, trong mắt chứa đầy hận ý.
Đúng vậy, Đại phu nhân, muội thấy Thiến Như đúng thật là một mỹ nhân đó nha. Tứ phu nhân nói một câu như thêm dầu vào lửa, bên cạnh lại có một nha hoàn không biết an phận như thế, đợi đến lúc đứa nha hoàn đó có một danh phận thì chẳng phải là tát vào mặt chủ tử cũ!
Nô tì tạ Vương phi quan tâm, nô tì là thô dân, bộ dạng bình thường, sao có thể so được với Đại phu nhân? Nô tì tự biết thân biết phận, sẽ dùng hết sức để hầu hạ Đại phu nhân! Thiến Như cảm thấy không ổn, liền vội vàng nói.
Nụ cười trên mặt của Đại phu nhân thoáng cứng đờ, ánh mắt nhìn Thiến Như cũng mang theo phòng bị, lại âm thầm cắn chặt răng. Nha đầu này đã theo nô tì được hai năm, lúc đó vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, không ngờ bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy! Nếu Vương phi ưa thích nha đầu này, vậy thì cứ để nàng hầu hạ Vương phi đi?
Nghe thấy lời của Đại phu nhân, nụ cười trên mặt Mộ Dung Thư cũng sâu thêm vài phần, nàng lướt nhìn Thiến Như, chỉ thấy cả người nàng ta run rẩy kịch liệt, Mộ Dung Thư trong lòng liền nghi hoặc, cúi đầu cười nhạt, không trả lời Đại phu nhân.
Đại phu nhân, không phải Thiến Như là tâm phúc của ngươi sao? Vì sao lại đưa nàng cho Vương phi? Tứ phu nhân vô cùng kinh ngạc, liền hỏi mở miệng hỏi Đại phu nhân. Bình thường thì nàng cùng Đại phu nhân cũng khá thân thiết, nàng biết Thiến Như là người thông minh, là tâm phúc của Đại phu nhân, sao hôm nay lại có thể đưa cho Vương phi? Chẳng lẽ là muốn lấy lòng Vương phi? Nàng lại khẩn trương nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư làm như không nghe thấy gì, chỉ tao nhã dùng trà.
Đại phu nhân cũng lo lắng nhìn Mộ Dung Thư. Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nếu Mộ Dung Thư đồng ý, sẽ rất tốt! Nhưng mà nàng phải hy sinh Thiến Như, cũng không sao, thứ không thiếu nhất trong vương phủ chính là… hạ nhân! Huống hồ gì, nàng là đang sợ Thiến Như không biết an phận, sau này lại tìm mọi cách bò lên giường của Vương gia, đến lúc đó người bị mất mặt không phải là nàng mà là Mộ Dung Thư.
Đại phu nhân thật lòng đưa Thiến Như cho bản Vương phi, vậy còn Đại phu nhân không có nha hoàn thân cận hầu hạ thì sao? Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, lại hỏi.
Bắc Uyển có rất nhiều nha hoàn, nô tì có thể chọn lại. Dù sao Vương phi cũng coi trọng Thiến Như, được hầu hạ người là phúc lớn của nàng. Đại phu nhân lập tức trả lời.
Thiến Như không thể tin vào tai của mình, tại sao Đại phu nhân lại đem nàng đưa cho Vương phi?
Nếu Vương phi cảm thấy khó xử thì có thể lấy một nha hoàn trong Mai viên để đổi Thiến Như, như vậy là được? Tứ phu nhân cười nói. Nếu Vương đồng ý, chẳng phải là thành toàn cho Đại phu nhân?
Nghe vậy, Đại phu nhân như mở cờ trong bụng, không cần suy nghĩ liền nói: Ưu ái của Vương phi thật quá lớn! Từ trước đến nay, nô tì cảm thấy rất có cảm tình với Hồng Lăng, nàng rất thông minh và giỏi giang, nếu có thể đổi Hồng Lăng thì chắc chắn nô tì sẽ học được rất nhiều quy củ, cũng sẽ hiểu biết thêm. Nàng đã chặn đường lui của Mộ Dung Thư, chắc chắn nàng ta sẽ vì thể diện mà đồng ý.
Hồng Lăng sao? Tứ phu nhân hít một hơi khí lạnh, trong phủ này ai mà không biết Hồng Lăng chính là tâm phúc của Vương phi, làm sao mà Vương phi có thể đem nàng tặng cho người khác được?
Đại phu nhân vừa dứt lời, Mộ Dung Thư liền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng ta. Đại phu nhân chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Thư, vội vàng cúi đầu, che dấu sự lo lắng và mong chờ trong mắt.
Tứ phu nhân vốn đang xem kịch vui, thấy tình hình trước mắt thì không khỏi suy nghĩ, nàng biết, bây giờ Mộ Dung Thư không còn dễ đối phó như lúc trước nữa, nếu sau sau này muốn làm cái gì cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, không thể để bất kỳ ai nắm nhược điểm của mình, còn về phần Đại phu nhân không biết an phận này, nàng cũng phải cẩn thận phòng bị mới được.
Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ cong, hai tay phủi nhẹ y phục, sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân rồi nói: “Bản Vương phi không có ý định đi cướp người, nếu Thiến Như là tâm phúc của Đại phu nhân thì cứ giữ nàng đi! Vừa nói, nàng vừa đảo mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nếu để ý kỹ sẽ thấy sâu trong mắt nàng có một tia sáng lạnh.
Đại phu nhân âm thầm cắn răng, không thể ngờ Mộ Dung Thư lại không thèm nể mặt nàng, chẳng qua chỉ là xin đổi một đứa nha hoàn mà nàng ta lại dám trả lời như thế! Thật tức giận, nàng nhìn thoáng qua mấy nha hoàn ở trong phòng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì nàng sẽ bị cười nhạo không ít.
Vâng. Thiến Như nhẹ nhõm thở dài, sau đó lại vội vàng lui ra sau Đại phu nhân.
Vương phi thật sáng suốt! Tứ phu nhân liền nhân cơ hội này mà lấy lòng Mộ Dung Thư.
Trong lòng mặc dù cực kỳ căm hận Mộ Dung Thư nhưng ngoài mặt thì rất bình thường, Đại phu nhân chỉ có thể nghe theo, Vâng, Vương phi.
Mộ Dung Thư gật đầu: Nếu không còn chuyện gì thì lui ra đi!
Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân đến đây cũng không vì chuyện gì, chỉ vì nghe chuyện của Mộ Dung Thư ở phủ Tướng quân nên mới đến thăm dò một chút. Dù sao thì các nàng cũng là thiếp, đến thỉnh an Vương phi cũng là việc nên làm.
Nhìn bóng lưng các nàng dần dần biến mất, nụ cười trên môi Mộ Dung Thư liền biến mất, lập tức quay đầu lạnh giọng nói với Thanh Bình: Tìm Hồng Lăng về đây ngay!
/179
|