Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 98 - Chương 95

/179


Nàng tự nhiên ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái Anh văn, Anh văn là tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, tự nhiên nhìn không khó khăn gì. Cầm bút lông lên thêm vài chữ trên các ô trống.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ viết người Tây Vực mà cơ hồ cả Đại Hoa Quốc ai ai cũng không hiểu. Nhưng, hắn cảm thấy như vậy thật xa lạ. Đôi mắt đen loe lóe ánh sáng, nhìn cái trán sáng bóng của nàng, trong lòng đã có quyết định.

Khi hắn thất thần không tới một khắc chung, Mộ Dung Thư đã điền xong toàn bộ những ô trống vào rồi!

“Xong rồi!” Mộ Dung Thư để bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.

Tự tin như vậy! Tuyệt mỹ như vậy! Đôi mắt đen của Vũ Văn Mặc lại tĩnh mịch thêm mấy phần. Hình như bị lây bởi nụ cười sáng lạn của nàng, hắn cũng nâng khóe môi, gật đầu một cái: “Biểu đạt ý gì vậy?”

Mộ Dung Thư nhìn thấy hắn nở nụ cười hơi có chút mất hồn, sau khi nghe được lời hắn, vội vàng cúi đầu nhìn tờ giấy. Mới vừa rồi chỉ lo điền chữ, không có ghép câu lại đọc chút.

Kết quả khi nàng dịch ra chữ Anh văn xong, nụ cười bên môi lập tức biến mất.

“Sao vậy?” Vũ Văn Mặc hỏi.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, vẻ mặt nặng nề khác thường: “Đây là có từ đâu vậy?”

Vũ Văn Mặc nhíu mày, nhìn Mộ Dung Thư nói: “Vì sao xem xong lại hỏi?”

“Nếu tin này là thật, vậy mệnh của phụ thân và tất cả mọi người phủ Tướng quân đều bị người hãm hại.” Mộ Dung Thư nhíu mày lạnh giọng trả lời. Thư này đích thực là người Tây Vực viết, hơn nữa còn là tin Tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm Tể tướng!

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi mím chặt khẽ mở, “Là cầm về từ phủ Tể tướng.” Dù thế nào cũng không nghĩ ra, làm hắn cực kỳ ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ thử một phen, nhưng cũng không ngờ nàng thật có thể xem hiểu chữ viết Tây Vực. Rốt cuộc, nàng thật sự có thể nhìn hiểu! Hơn nữa hình như trong thư này thật ẩn dấu tin tức quan trọng gì đó!

Quả thật như Triệu Sơ từng nói, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường! Chẳng lẽ, bởi vì nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên mới có cái yêu cầu kia sao?

“Vậy thì đúng rồi. Đây là thư Tướng quân Tây vực viết cho Thẩm Tể tướng. Có điều Tướng quân Tây vực này đánh giá quá cao sự thông minh của Thẩm Tể tướng rồi, những ô trống này nếu như người chẳng hiểu rõ chữ viết Tây vực, thì chẳng thể thêm vào được. Thẩm Tể tướng hẳn không biết chữ viết Tây vực, cho nên không có cách nào hiểu rõ trong thư là viết những gì, vì vậy mới cất thư này không kỹ, nên mới bị gia tìm được.” Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.

Hai hàng lông mày Vũ Văn Mặc nhăn lại nghi ngờ hỏi, “Chưa từng nghe nói Thẩm Tể tướng biết chữ viết người Tây vực.”

“Nội dung trong thư này là: tội phụ thân tư thông với địch phản quốc là giả không phải thật, là hoàng thượng cố tình hãm hại. Mà nước Tây vực khi lần trước giao chiến đã nhìn ra manh mối, sau đó tương kế tựu kế, bàng quan mà nhìn mà thôi. Về phần tại sao Tây Vực Tướng quân phải viết phong thư như vậy cho Thẩm Tể tướng, bên trên không viết rõ.” Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Tây vực Tướng quân này đến tột cùng đóng vai trò gì giữa Mộ Dung Thu và Thẩm Tể tướng vậy? Hơn nữa, tại thời không không có trong lịch sử này, nước Tây Vực đã có trò chơi điền chữ rồi sao? Hay là nói, người này cũng xuyên không?

Thẩm Tể tướng thật xem không hiểu lá thư này? Vậy thì, lá thư này tại sao lại xuất hiện ở phủ Tể tướng? Thư đã bị Vũ Văn Mặc mang đi, nhưng nếu để người có lòng lấy được thì sao? Chắc chắn lại đưa tới biết bao sóng gió. Tương đương sóng gió như phủ Tướng quân vậy!

Mộ Dung Thư có một phỏng đoán to gan, nếu trong thư nói là thật, nếu là hoàng thượng gây nên, vậy cũng khó trách phủ Tướng quân căn cơ như thế lại dễ dàng bị quật ngã!

Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thấy mới vừa rồi trong mắt Vũ Văn Mặc còn thoáng nổi nghi ngờ giờ đã là một mảnh sáng trong, hơn nữa còn ẩn ẩn thoáng hiện dị quang, liền biết, hắn cũng đoán giống như vậy!

“Thư này không thể giữ.” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói. Một khi thư này bị hoàng thượng nhìn thấy, vậy thì sẽ đưa tới họa sát thân.

Vũ Văn Mặc gật đầu, đốt nến, đốt cháy thư tín.

“Nàng cứ xem như chưa từng nhìn thấy thư này.” Vũ Văn Mặc trầm giọng phân phó nói. Kết cục phủ Tướng quân là sự thật không thể thay đổi, lúc này lấy ra để nói chuyện, thật sự là hành động không sáng suốt. Huống chi, đây chỉ là một phong thư chưa điền xong hoàn chỉnh mà thôi.

Hơn nữa, tuyệt không thể liên lụy đến nữ tử trước mắt. Một khi liên lụy đến nàng, là đưa nàng lâm vào tuyệt cảnh.

“Vâng, cận thân hiểu.” Mộ Dung Thư gật đầu ứng tiếng. Dù sao chỉ là một lá thư, huống chi còn là một phong thư không xác định được rốt cuộc là có ý gì, muốn dùng lá thư này để tìm kiếm tin tức gì đó, quả thực chính là vọng tưởng. Nhưng mà, nàng lại có thể xác định, giữa Vũ Văn Mặc và hoàng đế đã có ám ba lưu động! (sóng ngầm mãnh liệt)

Có lẽ, Vũ Văn Mặc đã có dã tâm.

Nhưng, hình như cũng không phải đơn giản như vậy.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng lạnh nhạt thong dong mà tự tin, với vừa rồi bởi vì thư tín biến mất cảm giác đau nhức lại xuất hiện, hắn ngăn cản cảm giác xa lạ đang nảy nở này, rồi lại dần quen thuộc cảm giác đau đớn đến tận xương tủy này.

Mộ Dung Thư không phải là người qua loa, nàng cực kỳ nhạy cảm tỉ mỉ. Cảm nhận thấy trong không khí có hơi thở biến hóa, còn có tầm mắt nóng rực chứa đầy tình cảm. Đáy lòng thở dài thật sâu, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, thế thì, có lẽ....

Có điều thật đáng tiếc, hình như cả hai lại không thể dung nhập cùng nhau tín nhiệm và kiên trì.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói hắn không thể thay đổi cũng tốt. Nàng thừa nhận nàng ích kỷ. Nàng có kiên trì trước sau như một, tình nguyện chịu cơ khổ cả đời, tuyệt đối cũng không làm mình trở thành người đáng thương chỉ vì một nam nhân mà phải tranh đấu cùng những nữ nhân khác, dần dần để lạc mình.

Nàng nghĩ, nàng rất ích kỷ.

Nàng xoay người đi tới bên người Vũ Văn Mặc, dừng lại đóng chặt cánh cửa sổ phía trước.

Chân mày Vũ Văn Mặc nhíu chặt, đôi tay thon dài nắm chặt thành quyền, nhìn bóng lưng quen thuộc của nàng nhưng dần dần xa lạ, đáy lòng đau đớn càng sâu.

“Nàng tuyệt đối không phải là Mộ Dung Thư, nàng là ai?”

Sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của hắn, tuy là nghi vấn, nhưng lại như khẳng định.

“Mộ Dung Thư chân chính tuyệt đối sẽ không biết chữ viết Tây vực, cũng sẽ không tính bằng bàn tính, lại càng không có trí thông minh có thể giải quyết tình hình tai nạn Giang Bắc. Đồng thời càng không thể có được phong thái như vậy. Lúc ở nhà giam, vẫn có thể tỉnh táo khiến nam tử cũng thẹn không bằng. Cũng sẽ không có can đảm chịu đựng tiếng mắng chửi của mọi người muốn trở thành phụ nữ bị ruồng bỏ. Nàng như thế, quá khác biệt với những người khác. Nữ tử thế gian này tuyệt đối không có ai giống như nàng. Nàng càng ngày càng đặc biệt, càng ngày càng chói mắt.” Cách hắn càng ngày càng xa, chờ hắn duỗi tay ra muốn ôm nàng thì nàng đã cách xa như thế.

Nàng làm tim hắn rung động! Tiến vào chiếm giữ tim hắn!

Bên tai truyền đến tiếng hắn nhỏ nhẹ, hình như nàng còn có thể cảm thấy tiếng hắn hơi run rẩy tay đã nắm thành quyền.

Đối mặt với cửa sổ giấy, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Thật sự nàng không phải Mộ Dung Thư. Nàng là linh hồn đến từ hiện đại, nàng tên là Lộ Hiểu. Đạo lộ đích lộ, xuân hiểu đích hiểu.

Nàng vừa định xoay người, kích động muốn nói ra bí mật nàng vẫn chôn trong lòng.

“Bất kể nàng là ai, hôm nay nàng là Mộ Dung Thư. Bổn vương nhận định, nàng là Mộ Dung Thư. Phu nhân của bổn vương.” Vũ Văn Mặc sợ Mộ Dung Thư nói, kích động nói ra trước.

Thân hình Mộ Dung Thư run lên.

Yên lặng, vẫn cứ yên lặng.

Hồi lâu, nàng xoay người nhìn hắn, dịu dàng cười nói: “Thời gian không còn sớm, cận thân sai người hầu bày cơm tối thôi.”

Tim, chợt bị bóp chặt. Đau, đau, đau quá... Sắc mặt Vũ Văn Mặc đột nhiên tái đi, càng cảm thấy nụ cười rực rỡ như hoa trên mặt nàng vô cùng chói mắt.

Mộ Dung Thư đi ra gian trong.

Chỉ để lại Vũ Văn Mặc, hai quả đấm hắn nắm chặt chậm rãi buông ra, nghiêng đầu nhìn về phía thư tín đã bị đốt thành tro bụi. Đôi mắt đen càng thâm trầm hơn.

....

Hôm sau.

Điểm tâm xong, Mộ Dung Thư đang nhìn sách thuốc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kinh hô. Mơ hồ hình như có mấy ngày không nghe được âm thanh quen thuộc này. Mộ Dung Thư nghi ngờ để sách thuốc xuống.

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Hồng Lăng, “Vương phi, Vân Mai đã về!”

Vân Mai? Mộ Dung Thư kinh ngạc, hai ngày nay có quá nhiều chuyện, suýt chút nữa đã quên mất Vân Mai rồi. Sao nàng lại đến đây? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao? Vội vàng trả lời: “Vào đi.”

“Vương phi, nô tỳ đã về.” Vân Mai vừa mới vào nhà, tựa người vào Mộ Dung Thư hô lớn. Đôi mắt nàng rưng rưng, hình như có hơi gầy chút, làn da cũng sạm đi, có điều lại giống như thành thục hơn không ít.

Mộ Dung Thư cười nói: “Nhìn ngươi kích động chưa kìa, trở về là tốt rồi.

“Mấy ngày nay nô tỳ phải làm thỏa đáng chuyện vương phi đã giao phó, hôm nay đã làm xong, lập tức trở về. Cũng không biết mấy ngày không có nô tỳ ở đây, vương phi có đủ người sai bảo hay không.” Vân Mai càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn. Mấy ngày nay nàng thật rất lo lắng cho vương phi, chỉ sợ không biết chuyện xảy ra ở phủ Tướng quân có khiến vương phi không chịu nổi hay không. Hôm nay tận mắt nhìn thấy vương phi không có gì khác thường, cuối cùng cũng yên tâm.

“Cái nha đầu này, mấy người bọn ta đều trung thành, tất nhiên hầu hạ vương phi tận tâm tận lực. Tuyệt đối sẽ không thất trách. Ngươi thật lo lắng vớ vẩn.” Hồng Lăng điểm chóp mũi Vân Mai xì cười, đúng là, mấy ngày nay cũng khá nhớ Vân Mai.

Thanh Bình che miệng cười nói: “Vân Mai tỷ tỷ trở lại thật tốt, sau này nước rửa mặt có người gánh giúp rồi.”

“Ngươi vì chuyện này mới nhớ tới ta sao? Nha đầu chết tiệt kia, về sau tự mình làm đi, ta mặc kệ đó!” Vân Mai bĩu môi giả vờ tức giận nói.

“Không được đâu...! Vân Mai tỷ tỷ, tỷ tốt nhất, muội muội sai rồi có được chưa?” Thanh Bình vẻ mặt đau khổ lắc lắc cánh tay Vân Mai, nũng nịu nói.

Vân Mai không nhịn được dáng vẻ này, cười nói: “Muội quỷ linh tinh.” Nàng nhìn bốn phía, phát hiện Thu Cúc không ở đây, lập tức hỏi “Thu Cúc đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt Thanh Bình thay đổi, lắc đầu: “Có thể có việc bận gì đó, một lát gặp tỷ ấy, muội nói tỷ ấy một tiếng, tỷ trở về rồi.”

Vân Mai cũng không suy nghĩ nhiều, cười gật đầu.

Mộ Dung Thư nhìn mấy nha đầu cười cười nói nói, tâm tình không tự chủ cũng tốt lên ít nhiều. Có điều, nàng còn có rất nhiều lời muốn hỏi Vân Mai, tin chắc Vân Mai cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng. Nàng nói với Hồng Lăng và Thanh Bình: “Bổn vương phi có vài việc muốn hỏi Vân Mai, các ngươi lui ra trước đi.”

“Vâng” Hồng Lăng và Thanh Bình lĩnh mệnh lập tức lui ra.

Đợi sau khi Hồng Lăng và Thanh Bình rời đi rồi, Vân Mai liền phịch một tiếng quỳ trên đất, nặng nề dập đầu hai cái mới dừng lại, nàng khóc rống nói: “Vương phi, nô tỳ về trễ!”

“Đứa ngốc.” Mộ Dung Thư biết hành động này của nàng là ý gì, lập tức đỡ nàng dậy.

“Ngày đó nô tỳ một mực ở ngoài cửa vương phủ chờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vương phi, sau đó nhìn thấy quan binh bao vây vương phủ, dẫn ngài đi còn nhốt vào nhà lao. Nô tỳ hỏi thăm mới biết chuyện Đại tướng quân tư thông với địch phản quốc, tất cả mọi người phủ Tướng quân đều bị bắt. Nô tỳ rất nóng nảy, một mực ở bên ngoài chờ tin tức. Sau khi biết được ngày hôm sau vương phi đã trở lại vương phủ, nô tỳ mới yên tâm. Nhưng cũng biết vương phi không có cơ hội rời đi nữa. Hôm nay chính là lúc khó khăn nhất của vương phi, sao nô tỳ




/179

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status