Chớp mắt là đã đến ngày đi Nha Trang, tụi nó đã tụ tập đông đủ ở bến cảng để đi chuyến tàu đầu tiên vào bờ, rồi từ đấy khởi hành ra Nha Trang.- Mọi người đông đủ chưa?_ Bảo Bình vỗ tay, điểm danh y hệt một người lãnh đạo
- Đủ hết rồi. Ủa... mà con Hạ đâu?_ Chuyên nhìn một lượt rồi chợt phát hiện thiếu mất một cái miệng tía lia như chích chòe
- Hy, Nhật Hạ đâu, chả phải hai cậu đi cùng nhau à?_ Thùy Chi hỏi.
- Nó đây._ Cậu nhún vai, bước sang một bên tránh cho đường cho ánh mắt tụi nó. Trên một chiếc ghế đá, một cô gái mặc một chiếc quần short rách tơi tả, dưới đất là một chiếc túi du lịch màu xám, trên đầu được lót bằng một chiếc balo mini đen. Vâng, và cô gái đó chính là nhỏ!
- Này, mày có thể làm ơn kêu nó dậy được không?_ Bảo Bình nhăn mặt bó tay
- Tao không chắc!_ Cậu lại nhún vai, bước tới dương chân đạp nhỏ xuống đất một cách không "thương hoa tiếc ngọc". Nhỏ nhăn nhó, lồm cồm ngồi dậy dụi mắt. Khó khăn lắm nhỏ mới cạy mắt mình ra được mà nhìn mọi người. Xong nhiệm vụ cậu bước ra chỗ khác
- Mày có biết mấy giờ không mà còn ngủ nữa hả?_ Bảo Bình gào lên
- Bao nhiêu?_ Nhỏ hờ hững hỏi lại. - Còn sớm chán mà...
- Sớm cái khỉ, gần 6h rồi đấy cô nương!_ Thằng Hùng dí cái đồng hồ mới mua của nó sát mặt nhỏ mà hầm hí
- Tao biết đồng hồ xịn, mới cáo rồi không cần dí vào bản mặt của tao như vậy đâu._ Nhỏ nhăn nhó nói, xong liếc nhìn ra ngoài biển. - Tàu còn chưa đến mà, bộ tụi bây chưa nghe câu "Thời gian là vàng" à, vì thế mình phải tiết kiệm từng phút từng giây chứ, thay vì đứng đó thì tụi bây, mỗi người một băng ghế đá ngủ cho sướng cái thân đi không!_ Nhỏ làm bộ triết lí nói, tụi nó há hốc mồm nghệch mặt ra sau mới đồng thanh gào lên
- SƯỚNG CÁI CON KHỈ!!!
Nhỏ bị tiếng hét kia làm cho lảo đảo phải lùi về sau vài bước, định gào lên mấy câu hơn thua cùng bọn nó thì tàu đến. Bọn nó lật đật tiến lên tàu. Con tàu khá trống khách vì bây giờ trời vẫn còn hơi sáng. Nhỏ chọn một chỗ ngồi gần đầu tàu, nơi có thể nhìn thấy biển nhiều nhất
- I am a king of the world (*)._ Thùy Chi giang hai tay, mỉm cười híp mí, gió của biển tạt vào mặt thổi tung mái tóc xõa lẫn chiếc váy, xong cô bạn quay vô. - Tớ muốn làm như thế này từ lâu lắm rồi đó!
(*) một trong những câu nói kinh điển trong bộ phim Titanic
- Ngốc, nhỡ tàu chìm thì sao? Chẳng hay ho gì hết!_ Nhỏ nói, xong nhận ngay một cái nhìn đầy sắc ngọt của ông phụ tàu. Nhỏ im lặng ngay tức thì, khẽ liếc nhìn sang chỗ khác đánh trống lảng. Vừa nhìn sang bên phải thì đập đập vào mắt là khuôn mặt cực kì tuấn tú của cậu, nhỏ có chút ngơ ngẩn. Vừa lúc ấy thì cậu đột nhiên quay lại, bốn mắt giao nhau, nhỏ thoáng bối rối khi bị bắt gặp "nhìn trộm", còn cậu khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tinh quái
- Sao? Mê mang trước sắc đẹp buổi sáng mai của tao rồi hả?
- Bớt xàm đi mày!_ Nhỏ quay quắt
- Nhật Hạ._ Tự nhiên có ai gọi tên nhỏ hình như là giọng con gái. Nhỏ quay mặt lại nhìn. Trời ạ, là Bảo Bình, sao hôm nay nhìn nó lạ quá!
- Thấy tao..._ Con Bình nói, rồi nó uốn người như mấy vũ công người Hàn Quốc. -... có quyến rũ không?_ Nó chu môi, làm động tác hôn một cái.
- Hả?_ Nhỏ nghệch mặt ra, hôm nay con Bình nó bị gì vậy trời??? Trên người mặc một chiếc quần short ngắn sọc xanh, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt có họa tiết trái khóm được buột cao lên, đúng chất style phượt. Đã vậy còn thử make up với nguyên đôi môi màu đỏ rượu, kết hợp với mắt khói màu ghi cùng mái tóc nâu đỏ được đánh rối một chút. - Bảo Bình, bộ mày nhuộm tóc à?
- Ừm, mới mua chay xịt đó!_ Bảo Bình gật gù. - Mà mày thấy có đẹp không?
- Bày đặt buột áo đồ lên nữa, lú mỡ bụng kìa má!_ Nhỏ trêu ghẹo.
- Á!_ Con Bình lập tức cúi xuống nhìn bụng của nó, nhỏ chỉ đùa thôi chứ thật ra eo con Bình cũng khá thon thả. Nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo, con Bình giận đến tím mặt, nó quát. - Vớ vẩn!!!
Ngồi khoảng 30p thì tàu cập bến, bọn nó lại lục đục xách balo lên xe mà gia đình thằng Hùng đã hẹn trước để tiếp tục hành trình đến Nha Trang.
- Con Hạ lại đi lung tung đâu rồi?_ Bảo Bình chống nạnh hỏi
- Không biết, mới thấy đây mà._ Thùy Chi nhìn quanh
- Tìm tao có gì à?_ Nhỏ từ xa tiến tới, trên tay cầm một ổ bánh mì và vài bịch bánh ostar
- Trời ạ, hồi lên Nha Trang rồi ăn sau!_ Bảo Bình day day thái dương, bó tay
- đến lúc đó chắc tao chết đói mất! Tao ngủ tụi bây cũng không cho, giờ ăn cũng không cho! Mày muốn tao sống sao hả?
- Chết quách đi đừng sống nữa!_ Cậu đáp thay con Bình
- Hừ, tao đâu có chết dễ dàng như thế, phải sống để trừng trị lũ "ác nhân" như mày để "giải cứu thế giới" chứ!_ Nhỏ hếch mặt nói
- Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa!_ Chuyên can ngăn. - Con mày nữa ăn cho lắm vô đi rồi hồi lên xe ói nha!
- Xì, không có chuyện đó đâu!
Xe của bọn nó tới nơi, tụi nó lên xe vào chỗ ngồi. Thằng Hùng ngồi cạnh bác tài xế, thằng Chuyên và con Bình ngồi chung. Ba băng cuối theo thứ tự như sau: cậu, Thùy Chi và đến nhỏ. Chiếc xe khởi hành.
Người ta có câu "Căng da bụng, trùng da mắt" cho nên sau khi ăn uống no nê xong nhỏ đâm ra buồn ngủ cực độ. Sau một hồi gật tới gật lui, nhỏ dựa vào cửa kính ngủ ngon lành.
…
- Này dậy đi._ Âm giọng trầm ấm của người ngồi cạnh vang lên. Nhỏ nhớ Thùy Chi làm gì có tiếng nói như vậy, nhưng thôi kệ nhỏ gắng nài nỉ
- Thùy Chi, cho tao dựa một lát nữa thôi mà…
- Thùy Chi nào? Cậu đang dựa vào người của Thần Hy đó!_ Cái chất giọng lảnh lót của Thùy Chi có chút tức giận cộng với thông tin "giật gân" làm nhỏ bừng tỉnh. Dụi dụi hai mắt, nhìn rõ cái con người trước mắt
- Aaaaaaa… sao mày lại ngồi ở đây hả???
- Mày ngủ chảy ke đầy áo tao._ Cậu lèm bèm
- Ai biểu mày không gọi tao dậy!_ Nhỏ gào lên. - Mà sao mày ngồi ở đây hả?_ Nhỏ lặp lại câu hỏi
- Mày ngủ dựa vào Thùy Chi, bây giờ cậu ấy mỏi tao thay thế không được à?_ Cậu giải thích
- Tớ nói là tớ không sao đâu, mà cậu ấy cứ…_ Thùy Chi nghiêng đầu nói giọng pha chút phụng phịu. Nhỏ liếc xéo cậu, ánh mắt của nhỏ mà có thể giết người thì cậu cũng đã chết đến 5, 7 chục lần rồi. Cậu chẳng nhưng tỏ ra sợ hãi, mà còn thản nhiên nhún vai phán một câu
- Với lại mày được dựa vào một hotboy tiếng tăm lẫy lừng như tao mà còn chê à, làm bộ làm tịch vừa thôi!
- Làm bộ làm tịch cái đầu của mày…
Đột nhiên xe thắng gấp, theo quán tính tụi nó ngã dúi về phía trước. May thay là nhỏ chống tay kịp, nếu không là bị u đầu rồi. Nhưng mà… bây giờ nhỏ cảm thấy rất ư là khó chịu, giống như thức ăn từ bao tử trào lên thực quản và…
- Ọe..._ Nhỏ nôn thốc nôn tháo vào người cậu. Cậu trợn tròn mắt, đơ như cây cơ, đến khi kịp định thần lại thì trên người cậu toàn là "tàn tích" của nhỏ.
- Bác tài, mau dừng xe lại!!!
Cậu hậm hực bước xuống xe vào một quán nước bên đường mua một chay nước rồi mượn nhà tắm để tha đồ.
Trên xe, nhỏ vuốt ngực, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn xuống chỗ ngồi của cậu, nhỏ thở phào nhẹ nhõm
- May là không tràn ra ghế.
- Đã bảo rồi mà không nghe, ăn cho lắm vào!_ Chuyên từ ghế trước hóng hớt chồm xuống nói
- Tại mày trù ẻo thì có!_ Nhỏ gào lên tức tối
- Haizz… tội nghiệp thằng Hy, không làm gì nên tôị nên tình mà bị "ám"_ Thằng Hùng thở dài làm bộ thương hại
- Bộ mày muốn chết hả? Bà đây mệt nhưng vẫn "xử trảm" mày được nhé!
- Dạ… dạ… em không dám!
- Này lấy lau mặt đi._ Thùy Chi lấy trong chiếc túi đeo chéo của nó ra một bịch khăn giấy ướt đưa cho nhỏ.
- May thật đấy, lúc nãy mày mà ngồi cạnh tao thì đã hưởng trọn rồi!_ Nhỏ lau mặt nói. - Mà cũng không đúng nữa, tại hắn bị trời trả báo nên mới như vậy, còn mày thì ăn ở hiền lành cho nên chắc chắn không có chuyện này đâu!_ Nhỏ hiên ngang đổ lỗi cho ông trời không một chút ngượng miệng
30p sau…
Cậu bước lên xe với chiếc áo sơ mi cách điệu màu xanh, và chiếc quần jean hoàn toàn mới. Thùy Chi nhìn trên tay cậu, xong rồi hỏi
- Ủa, đồ cũ đâu?
- Vứt rồi, hôi chua lắm!_ Cậu đáp tuy nhiên là đá xoáy nhỏ
- Hôi chua của tao cộng thêm cái mùi đặc trưng của mày nên bỏ là đúng rồi!_ Nhỏ gật gù tán thành, nhưng nếu nghĩ kĩ thì trong câu nois đó có phần xúc xiểng cậu
- Mày…_ Cậu tức tối
- Vậy thôi Thần Hy đổi chỗ với tớ đi…_ Thùy Chi chưa nói dứt câu thì cậu ngắt ngang
- Dĩ nhiên là vậy rồi!!!
…
Chạy được chừng vài tiếng nữa thì tới nơi. Bọn nó ai cũng uể oải bước xuống xe. Lúc ban nãy xinh đẹp sang chảnh bao nhiêu thì giờ đây èo uột, rã rời như cọng bún thiêu bấy nhiêu.
- Căn nhà của Hùng đẹp quá chứ!_ Thùy Chi reo lên
- Tất nhiên!_ Thằng Hùng hếch mặt. - Nhà của tao mà lại…
- Lại tiếp tục quăng lựu đạn à?_ Bảo Bình xách hành lí đi ngang qua phán một câu khiến thằng Hùng tức giận
- Tao nói chả phải à? Rõ ràng là nó đẹp thật mà lại nằm ở một nơi lí tưởng thế này!
Quả thực là như thằng Hùng nói. Nguyên căn hộ được sơn màu trắng, trước hiên nhà có vài bậc thang, nền nhà thì được lót gạch, trước cửa có treo một cái đèn lồng nhìn trông hơi cổ xưa. Căn hộ không có gác, hay tầng gì cả tuy nhiên phía trên mái được xây bằng và có cầu thang đi lên nên vẫn có thể tạm coi là sân thượng. Nhìn tổng quát ngôi nhà rất thanh lịch, đẹp mắt, đã vậy còn được xây trên một mỏm đá hướng ra biển. Nhưng nó lại khá cô độc.
- Căn nhà chắc đắt lắm nhỉ?_ Cậu hỏi
- Không đắt lắm đâu, được nhượng lại với giá rẻ đó.
- Giá rẻ là bao nhiêu?
- Sao tao biết chỉ nghe ba mẹ tao nói rất rẻ thôi.
- Trời, vậy cũng nói!
- Không chừng do nó bị ma ám hay bị lời nguyền gì đó mới được nhượng lại với giá rẻ đó, không thấy mấy lâu đài bị ma ám à, toàn là hàng sale!_ Nhỏ nói, rồi chợt thấy mấy khuôn mặt kia đã biến sắc, nhỏ cười toe. - Đùa thôi, làm gì sợ sệt dữ vậy? Haha.
- Tào lao, giỏi hù người khác!
Bọn no bước vô nhà tham quan, nhìn chung thì khá là tiện nghi như có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ riêng, trong mỗi phòng riêng đều có một WC riêng và một cái WC dùng chung ở gần bếp.
- Có hai phòng riêng. Tao, Chuyên và Hy sẽ ở cùng một phòng. Còn Chi, Bình, Hạ sẽ ở phòng còn lại. OK?_ Hùng cầm chìa khóa huơ huơ trước mặt
- Có 3 giường lận à?_ Nhỏ ngạc nhiên
- Không, 2 giường nhưng giường cũng rất rộng có thể cho 2 người nằm cùng.
- Làm tao tưởng mỗi người một phòng chứ!_ Bảo Bình xụ mặt nói
- Mày ở riêng làm gì, cho tiện dắt trai về nhà à?_ Nhỏ bĩu môi nói
- Tào lao!
- Nếu thích thì ra phòng khách mà nằm đi kìa, rộng rãi thoải mái. Muốn phòng riêng thì có phòng riêng!_ Cậu chỉ tay về phía chiếc ghế salong của phòng khách
- Bộ hai bây định "song kiếm hợp bích" vùi dập tao à?_ Bảo Bình gào lên
- Vớ vẩn!_ Nhỏ và cậu cùng đồng thanh
- Trời ơi, coi "tâm đầu ý hợp" ghê chưa!_ Hùng nói
- Mọi người còn chưa chịu lấy phòng à?_ Thùy Chi đột nhiên cộc cằn lạ
- Mày có chuyện gì à?_ Chuyên hỏi
- Không, đi đường xa nên mệt!_ Nó đáp ngắn gọn, bước lại lấy đại một chiếc chìa khóa trên tay Hùng rồi đi tìm phòng của mình
- Khó hiểu quá!~_ Bọn nó lắc đầu.
…
30p sau…
Bọn nó ngồi xem TV tỉ tê, vẫn chưa có kế hoạch cụ thể cho buổi chiều còn lại gặp thêm chuyện Thùy Chi đột nhiên có thái độ bất thường cho nên tạm thời ở nhà vậy.
Nhỏ chống cằm mắt nhìn ra biển xanh cát vàng, nhỏ thèm đi bơi quá nhưng mà Thùy Chi không đi thì chả nhẽ cả bọn bỏ nó một mình ở nhà à?
- Mình ăn hải sản nướng nhé được không?_ Mọi người đều dồn mắt về phía cửa phòng khách. Thùy Chi đã thay đồ, trên người mặc một bộ bikini màu hồng bên ngoài là chiếc áo thun oversize xuyên thấu. Mái tóc đen tuyền được bới lên gọn gàng tuy nhiên vẫn rơi rớt vài sợi tóc, đôi môi nhỏ nhắn được son một chút. Cô vừa đẹp thuần khiết như một thiên thần mà cũng vừa quyến rũ thu hút sự chú ý của người khác
Bọn nó nghệch mặt ra đôi chút, một phần vì Thùy Chi quá đẹp, một phần vì tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như thế.
- Sao thế?_ Thùy Chi hỏi. - Tớ xin lỗi vì thái độ lúc nãy cho nên bây giờ sẽ nướng hải sản lại cho mấy bây ăn, được không? Nói trước, mẹ tớ vừa chỉ tao cách làm, ngon lắm đó!
- O… Ok._ Bọn nó hơi đơ rồi cũng gật đầu
- Thế sao không đi thay đồ đi rồi còn đi mua hải sản nữa chứ!
- Yes sir!
Một lúc lâu sau, bọn nó cũng bước ra khỏi nhà tắm. Nhỏ mặc một chiếc áo bra màu đen, quần short rách ống rộng, khoác ngoài chiếc áo kimono, mái tóc đỏ được buột hờ hững, mắt đeo kính tròn tráng gương. Cậu thì vẫn thế, áo sơ mi quần jean tuy nhiên lần này là quần lửng chân mang dép tông, nhưng vẫn đẹp "kinh người".
- Nhật Hạ..._ Giọng ai đó vô cùng ngọt ngào gọi tên nhỏ. Bọn nó cùng quay lại, ngạc nhiên vô độ. Trước mặt là Bảo Bình trong chiếc váy ngắn hai dây có họa tiết thổ cẩm, đầu đội nón rộng vành, mái tóc màu nâu đỏ được tết theo kiểu boho trông cực kì là nữ tính. Đây có phải là Bảo Bình của tụi nó không vậy???.
- Sao vậy? Thấy tao đẹp quá hay gì?_ Bảo Bình vuốt tóc, từ từ tiến lại
- Trời ạ, mày bị gì vậy Bình?_ Nhỏ đi vòng quanh xăm xoi con Bình
- Kiểu này là do nơ ron bị đứt rồi!_ Hùng phán,
- Chạm mạch thôi, chứ đứt luôn thì không biết nó mặc tới cái gì!_ Chuyên hùa theo
Chát. Chát. Thằng Chuyên và thằng Hùng hưởng trọn hai bộp tay từ con Bình. Ai biểu dám đùa giỡn với "ác quỷ" làm cái gì! Muahahaha…
- Thôi đừng chọc Bảo Bình nữa, phong cách này của Bảo Bình cũng rất là đẹp mà ha!_ Thùy Chi cười nhẹ khen
- Chỉ có mày là hiểu tao!_ Bảo Bình hếch mặt tự đắc
- Mày không ngạc nhiên gì à? Ít nhất cũng phải trợn hai mắt lên chứ, tao ngạc nhiên đến không thốt nên lời, còn mày thì bình thản, là vô cùng bình thản đó!_ Nhỏ thấy cậu hơi lạ nên hỏi
- Thay đổi phong cách kiểu này thì chỉ có thể là…
…
- Kia! Kia! Kia nữa!_ Bảo Bình chạy lăng xăng trên bờ biển, tay chỉ lung tung làm bọn nó cũng tò mò nhìn theo. - Phen này thế nào cũng hốt được một mớ các bạch mã hoàng tử!!!
-… thì chỉ có thể là đi cua trai!
- Hóa ra là mày biết ngay từ đầu._ Nhỏ nói
- Thần Hy tinh tế quá ha!_ Thùy Chi reo lên.
- Nhìn cái bản mặt của nó là hiểu rồi, khỏi phải suy nghĩ._ Cậu đáp lời Chi
- Bản mặt của tao như thế nào? HẢ?_ Bảo Bình quay lại nhìn gương mặt bừng bừng sát khí
- Kh… không có gì!_ Cậu bị gương mặt kia làm cho toát mồ hôi bất giác lùi về sau hai, ba bước.
- Thế còn Trung Hiếu? Mày chả buồn nữa à?_ Chuyên hỏi, thì bị ngay cái huýt vào hông của con Chi.
- Không sao đâu!_ Bảo Bình cười toe. - Ai thèm cái thằng cha đó nữa chứ, được một chút đẹp mã là làm phách à? Nghĩ sao đi thích Nhật Hạ vậy không biết!_ Bảo Bình đùa, tay làm bộ xiết chặt lại thành nắm đấm
- Ừm, ừm, chính xác!_ Nhỏ gật gù hùa theo, sau mới thấy lời nói của con Bình có gì đó "kì kì". - Này, ý mày là sao hả?
- Hahaha!_ Tụi nó ôm bụng cười.
- Thôi, mình đi mua hải sản đi._ Thùy Chi rũ
- hả? Chứ không phải mua ngoài chợ à?_ Hùng ngạc nhiên
- Không, mình mua từ mấy ngư dân ngoài biển về, hải sản vừa tươi lại vừa rẻ nữa._ Thùy Chi giải thích
- Thùy Chi đảm đang quá bây! Mai mốt về nhà chống thế nào cũng làm "vợ hiền dâu thảo" cho xem!_ Nhỏ trêu ghẹo
- Làm gì có._ Thùy Chi vén mái tóc lên, e ngại nói. Trong vài giây ngắn ngủi, cô khẽ liếc nhìn sang cậu, nhưng cậu thì mãi mê ngắm biển nên không để ý.
- Được rồi vậy ta đi đi, lề mề nãy giờ còn đứng một chỗ!_ Chuyên nói
- OK!
- Này._ Cậu khều nhỏ.
- Gì?
- Bảo Bình nó cua trai mặc đồ ngắn phải rồi, còn mày mặc đồ hở hang như vậy cho ai xem? Định "xỉ nhục" ánh mắt người nhìn à?_ Cậu giật giật vạt áo kimono của nhỏ, nói
- Vớ vẩn! Đi biển phải mặc đồ ngắn chứ chẳng nhẽ mặc quần jean dài tới mắt cá à?_ Nhỏ gào lên. - Với lại…
- với lại sao?
- Với lại… tao cũng sexy lắm chứ bộ!_ Nhỏ lướt tay trên đường cong hoàn hảo của mình, và kết thúc bằng cái nháy mắt đầy tinh nghịch khiến mấy chàng trai vô tình nhìn thấy phải điêu đứng.
Cậu trợn hai mắt, rồi đột nhiên lấy tay che mũi. Xong cậu quay lưng bỏ đi, không quên nói lại
- Tao đi vệ sinh
- Gì thế? Mới ra biển mà đã đi vệ sinh rồi à?
Trong WC…
Vòi nước được vặn to nhất, nuớc tuôn ra ào ào. Cậu lấy tay hứng dòng nước mát lạnh, tạt vào mặt. Cậu quẹt mũi, đưa tay ra xa mà nheo mắt nhìn, xong cậu lầm bầm
- Chết tiệt, tự dưng chảy máu cam!!!
…
Sau một hồi dạo quanh các bãi biển, tụi nó cũng mua được một ít hải sản giá rẻ mà tươi sống từ dân làng chài.
- Này, sao chụp hình hoài vậy?_ Hùng hỏi, khi thấy nhỏ hết chu môi rồi đến nháy mắt, đủ thứ biểu cảm để chụp hết bức này đến bức khác bằng chiếc iphone 5s
- Chụp hình check in, được không?_ Nhỏ nhăn mặt nói.
- Check in đồ, sống "ảo" quá má!
- Sống "ảo" cái nỗi gì, ở trên đảo tìm wifi free muốn lòi con mắt có chơi face được đâu, giờ phải nhân cơ hội chứ!_ Nhỏ giải thích. - Lâu quá không chơi, tuột like quá trời!
- Trời ạ.
- Chứ mày nói coi tao làm cái gì? Ủa… mà con Bình đâu?_ Mãi mê nói chuyện mà quên mất trong nhóm đã thiếu đi một thành viên
- Khỏi tìm tao đây._ Con Bình đột nhiên lù lù xuất hiện với khuôn mặt hầm hầm
- Sao thế? Ai chọc giận "quỷ sa tăng" à?_ Hùng buâng quơ hỏi thăm
- Tao đang bực, nếu muốn CHẾT thì cứ việc nói nữa!_ Bảo Bình nhấn mạnh chữ "chết" làm thằng Hùng toát mồ hôi. Hùng "béo" bẽn lẽn núp phía sau Chuyên như nàng dâu mới về nhà chồng, giờ có cho tiền nó cũng chẳng dám hé răng.
- Sao thế?_ thùy Chi nhẹ nhàng hỏi
- Hừ, mày thấy hôm nay tao có đẹp không?_ Bảo Bình hỏi một câu không ăn nhập vào đâu, khiến con Chi đơ như cây cơ
- Đ… đẹp._ Chi đáp
- Vậy mà không có anh nào đẹp trai để ý tao cả, toàn mấy thằng cha già dê xòm!_ Bảo Bình hậm hực giải thích
- Hahahahah…_ Nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Mày cười cái quái gì?_ Bảo Bình bực tức hỏi
- Hai da… Bảo Bình à, ai biểu mày trang điểm lòe loẹt thắt tóc kiểu cách đồ, y hệt mấy bà thím một con! Hahahah… ái ui…_ Nhỏ bị ăn ngay một cái nhéo vào hông đau điếng, muốn rưng rưng nước mắt. - Bảo Bình, Bảo Bình, I am sorry! Tao nói giỡn mà, hôm nay mày đẹp như "nữ thần" vậy, chỉ có điều anh chàng "bạch mã hoàng tử" của mày chưa xuất hiện thôi!
- Bày đặt tiếng anh "nửa mùa" hả mậy!_ Bảo Bình buông tay
- Xì…_ Nhỏ bĩu môi. Hừ, không ngắt ta thì còn lâu ta mới khen mi nhá!!!
- Ủa, Thần Hy đâu?_ Thùy Chi hỏi
- Trong WC từ nãy giờ, đi biển mà cứ chui vào trong đấy, làm như thơm tho lắm không bằng!_ Nhỏ nói
- Mày đang nói ai thế hả?_ Âm giọng trầm trầm tràn đầy sát khí sau lưng khiến nhỏ giật bắn người
- Ơ… tao có nói ai đâu!_ Nhỏ giả ngu ngơ, nai tơ như con nai vàng
- Hừ, bỏ qua cho mày đó.
- Xí!_ Nhỏ lè lưỡi
- Thôi về còn làm đồ ăn nữa, tao đói rồi!_ Hùng nói
- Đi thôi.
TẠI NHÀ HÙNG…
Bây giờ bọn nó đang đứng trên sân thượng của căn hộ. Sau khi đem ra đầy đủ các vỉ nướng, lò nướng, than, vân vân
-… mực, tôm, sò, đậu bắp. OK!_ Chi đếm từng loại nguyên liệu. - Hùng, nhà câụ có cái thao nào không?
- Chi vậy?
- Dùng để ướp thức ăn chứ làm gì.
- Ờ… có
- Vậy lấy đem lên đây đi
- Yes sir!_ Hùng nói xong chạy xuống nhà
- Chuyên, cậu khứa mực ra đi để cho dễ thấm. Hy, cậu cắt cuống của đậu bắp ra đi. Còn Bình, cậu xuống dưới lấy trong balo của tớ ở ngăn ngoài ra một bịch đồ ướp đem lên đây giúp tớ đi…
Nhỏ ngồi nhìn Chi, rất ra dáng một người nậu trợ đảm đang mà cũng biết lãnh đạo mọi người nha. Ủa… nghĩ tới nghĩ lui sao Thùy Chi không kêu nhỏ làm gì hết trơn vậy ta? Mà thôi kệ, nghĩ chi nhiều, sefile vài tấm vậy.
" Tách… tách… tách"
- Oái, mày làm tao giật mình!_ Nhỏ hét lên khi đột nhiên Hùng lù lù xuất hiện trong bức ảnh
- Này, Thùy Chi sao có mình nó không làm gì vậy?_ Hùng chỉ tay về phía nhỏ thắc mắc với Chi.
- Hì, tớ quên mất!_ Thùy Chi gãi đầu cười nhẹ
- Thôi khỏi, nhìn mặt ngu thế kia cũng chẳng làm gì nên trò nên trống đâu._ Cậu phán. Nhỏ đang cười tươi chụp ảnh cũng phải méo mó
- Này, ý mày là sao hả?
- Sao là sao?_ Cậu nhún vai
- Tao cũng biết làm nhiều thứ lắm nhá mày!_ Nhỏ gào lên với cậu, xong quay sang Chi, gọi giật tên nó. - CHI!
- H… hả… sao… có gì vậy Hạ?_ Chi đang gọt táo giật mình
- Có gì cho tao làm không?
- Làm là làm gì?
- Thì là làm việc đó.
- Tớ làm hết rồi, còn mỗi việc gọt táo thôi, mình tớ làm cũng được.
- Thôi, để tao làm cho.
- Vậy à? Làm được không đó, dao bén lắm nha coi chừng đứt tay đấy._ Thùy Chi căn dặn y hệt mẹ nhỏ.
- Được mà, để tao làm cho!_ Nhỏ nói chắc như bắp.
- Vậy cũng được._ Thùy Chi gật đầu, buông dao xuống dẹp qua một bên, tiến lại phía nhỏ.
- Hừ, tụi bây chống mắt lên mà coi tao thái táo nhé, làm kiểu cọ cho tụi bây xem luôn, cho "ai kia" sáng mắt, cho bỏ tật khinh người._ Nhỏ hếch mặt nói với tụi nó
- Trời ạ, háo thắng quá!~_ Bảo Bình lắc đầu nó tay.
Nhỏ dương dương tự đắc bước lại chỗ Thùy Chi ngồi lúc nãy, cầm dao lên. Mọi chuyện sẽ diễn ra "suôn sẻ" nhưng ngặt nỗi nhỏ không biết dùng con dao này thì làm sao đây??? ( bó tay chị này luôn!!!^^). Nhỏ cầm lên xăm xoi, nhìn lưỡi dao, quả thật rất bén nha, sáng chói luôn.
- Có biết làm không đó?_ Cậu thấy lâu nên hỏi
- Tất nhiên là biết rồi!_ Nhỏ mạnh miệng, rồi nhìn xuống con dao không khỏi khóc ròng. Ai biếu hiếu thắng làm chi bây giờ buông thì nhục, mà tiếp tục thì không biết làm gì. À nhớ rồi, nhỏ từng thấy mẹ mình bào khoai tây!
Nhỏ vui như mở cờ trong bụng, vôị lục tìm kí ức xa xăm.
- A, được rồi!_ Nhỏ reo lên khe khẽ sau khi bào được một miếng vỏ táo. - kaka, Trần Nhật Hạ mình là thiên tài!!!_ Nhỏ nhe răng cười.
Nhỏ tự đắc mình có thể gọt vỏ táo một cách suôn sẻ. Mãi lơ đễnh nhìn mây nhìn nước, nhỏ vô tình cắt vào tay mình. Nhỏ giật tay ra, làm bật miếng ván làm mặt bàn, nhưng ngặt cái ở trên mặt bàn có nguyên cái thao đồ ướp. Và kết cục phải nhận là cái thao đó "không cánh mà bay" xuống lầu. Nhỏ trợn mắt, ngón tay bị đứt cũng tê dần đi không còn cảm giác bởi vì sự việc vừa rồi là "quá sức tưởng tượng". Nhỏ rùng mình, hình như có một luồn ám khí nào đó sau lưng nhỏ thì phải. Nhỏ chậm rãi quay mặt lại, hai tay đã toát cả mồ hôi. Đúng như nhỏ nghĩ, bọn nó đang nhìn nhỏ chầm chầm bằng cặp mắt không-thể-kinh-khủng hơn.
- Đâu… đâu phải tại tao! Tại cái ván đột nhiên bật lên kìa!_ Nhỏ nhanh miệng đổ thừa cho cái ván. (Bó tay chị luôn ><)
Thùy Chi chạy lại, nhìn xuống đất nơi cái thao "tử nạn". Quay lên, cười gượng gạo nói với bọn nó
- Không sao chắc vẫn ăn được mà.
- Mong là vậy…
Người ta có câu "đời không như là mơ" và nó rất hợp với tình cảnh này
- Dính cát hết rồi, làm sao ăn?_ Bảo Bình rên rỉ
- Không sao đâu, mình có thể rữa sạch nó vẫn có thể ăn được!_ Thùy Chi dịu dàng "chữa cháy"
- Mới ướp chưa được 10p làm sao thấm, có cách ướp lại lần nữa ấy._ Cậu bình thản nói
- Vậy à? Nhưng mà gói bột ướp của tớ hết rồi._ Thùy Chi nói, khuôn mặt lo lắng
- Nếu vậy chỉ còn cách này.
Nhỏ rón rén bỏ đi định bụng sẽ ra biển "lánh nạn" một thời gian cho tới khi cơn giận của tụi nó nguôi xuống thì trở về, đành chịu không ăn đồ nướng vậy. Nhưng mà chưa bước được 5 bước đã bị cái tiếng nói "ngọt ngaò da diết" của con Bình làm cho giật bắn người
- Nhật Hạ.... mày đi đâu vậy???
- Hề hề tao vồ nhà dẹp điện thoại í mà!_ Nhỏ nhe răng cười gượng gạo
- Vậy á hả? "Dĩa xương" quá hà...
- Quá khen, quá khen, ahihi...
- Mà lúc nãy mày nói còn một cách là cách gì vậy?_ Chuyên bỗng nhớ ra
- Bắt nó..._ Cậu chỉ tay về phía nhỏ. -... đi mua gói bột khác, tiền tự chịu.
- Hả?
- Mày còn hả nữa hả?_ Cả bọn đồng thanh
- TỪ TỪ LÀM QUÁ VẬY!!!_ Nhỏ gào lại, hậm hực bước vào nhà lấy tiền. Có phải tại nhỏ đâu, đã bảo là tại miếng ván cơ mà!!!
TẠI TIỆM TẠP HÓA
- Bác ơi, bán con gói bột ướp thịt ấy ạ._ Nhỏ nói với bà chủ tiệm
- Cháu mua loại nào?
- Loại nào cũng được, lấy loại rẻ rẻ chút ấy bác.
- Có ngay
Bà chủ quay vô lục lục soạn soạn gì trên gác. Tự dưng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai nhỏ, cái mùi hương từ cổ tay tỏa ra vào mũi ngọt ngào. Nhỏ quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt màu đen láy cũng đang nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt đó là một chàng trai trông rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng láng có thể tạm gọi là đẹp trai. Cậu ta cười xã giao
- Xin lỗi, nếu mình không lầm thì bạn là Hạ? Nhật Hạ?
- Ờ, ai vậy? Có quen biết gì chăng?
- Nam, Nam nè hồi xưa ngồi chung ở bàn cuối nè nhớ không?
- Hả? Xin lỗi nha nhưng mà tui quên rồi._ Nhỏ trả lời tỉnh bơ
- Hồi xưa, Nam với Hạ đi trễ, Hạ khóc ầm trời vì cửa đóng không cho vô nè nhớ không?
Nhỏ lục lọi kí ức cũ rích của mình, rồi chợt mường tượng ra điều gì đó
- An Nam mặt đầy mụn á hả? Lưu ban hai năm lớp 6 phải không?
- Ừm đúng rồi, mà sao nhớ toàn cái xấu không vậy?
- Hì, dạo này lạ quá nhớ không ra.
- Hạ cũng lạ nữa, tóc sao nhìn xơ xác hơn trước vậy?
- tại nhuộm tóc rồi tẩy tóc thường xuyên nên vậy đấy._ Nhỏ cầm một lọn tóc nói bằng giọng tiếc thương
- Lúc trước Hạ có thích nhuộm tóc đâu, Hạ còn nói với Nam rằng Hạ muốn có một mái tóc đen cơ mà.
- Hả? Hồi nào?_ Nhỏ ngạc nhiên, đó giờ nhỏ rất ư là tự tin và yêu thích mái tóc đỏ đặc trưng hiếm có này của mình và chưa hề mơ tưởng đến mái tóc đen "đại trà" đó nhé.
- Có chứ, suốt ngày than vãn muốn có tóc đen giống mọi người, như vậy thì sẽ không bị xoi mói. Rồi còn nhớ lúc trước Hạ rất thích mặc váy cơ, ngay cả đi biển cũng mặc váy nữa rất dịu dàng, giờ nhìn cá tính quá!
- Hả? Có sao?_ Nhỏ ngạc nhiên part 2.
- Ừm, tất nhiên là có. Hạ có rãnh không, chúng mình đi uống nước nhé.
- Ok._ Nhỏ gật đầu cái rụp rôì lon ton chạy theo An Nam đến quán nước, quên béng mất chuyện mua gói ướp gia vị cho bọn nó ở nhà.
Hai đứa ra một quán nước gần bờ biển, hàn thuyên đủ thứ. Lúc trước Nam học rất tệ, lưu ban đến 2 năm ở lớp 6 cho nên mới có cơ hội gặp nhỏ, nhưng lên đến lớp 8 thì Nam chuyển trường và chuyển nhà sang Thái Lan, hai đứa mất liên lạc từ đó. Nhỏ còn nhớ về Nam như in là xấu xí, khờ khạo, nói chung là vừa xấu mà lại vừa ngu được cái nhà giàu, vậy mà bây giờ Nam đã là một ông chủ của một cty nhỏ, lại vừa tuấn tú. Tuy nhiên mọi kí ức về Nam nhỏ nhớ rõ như thế ấy, mà nhỏ lại quên mất nhỏ của lúc trước ra sau, khi nghe Nam kể, chính nhỏ còn không biết lúc trước mình "con gái" như thế.
Ngồi nói chuyện mãi miết đến khi nhỏ vô tình nhìn lên chiếc đồng hồ cũng đã là 17h tức nãy giờ nhỏ đi hơn 3 tiếng. Vội cuống quít giục Nam về.
- Để Nam đưa Hạ về nhé?_ Nam ngỏ lời
- Ờ… ừm… vậy cũng được._ Nhỏ hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
An Nam nói anh hôm nay rất vui, và anh xin số điện thoại của nhỏ. Nhỏ đồng ý.
- Nhà Hạ ở đâu thế?
- Sắp đến rồi
- Không, ý Nam nói là chỗ ở hiện tại kìa.
- Hả? Cả tui cũng không biết nó ở đâu nữa._ Nhỏ ngớ người
- Không sao, nếu chúng mình có duyên thì nhất định sẽ gặp lại. OK?_ An Nam đưa ngón út lên
- OK._ Nhỏ mỉm cười, móc ngón út của mình vào. Thế là thực hiện xong nghi thức "hứa hẹn".
An Nam vẫy tay chào tạm biệt, đợi tới khi anh đi khuất nhỏ mới lững thững bước vô nhà.
- hay thật mới có mấy tiếng là đã có bạn trai đưa đón tận tình rôì!
Chậc, rõ đen. Vừa về đến nhà là gặp phải tên "ôn thần" Diệp Thần Hy rồi. Nhỏ chán nản bước ngang qua cậu, mặc xác thích nói gì thì nói. Rôì, tự dưng nhỏ chọt nhớ ra mình quên mua gói bột ướp.
- Á, chết quên mua rồi!_ Nhỏ thốt lên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.
- Khỏi cần, Thùy Chi tìm được gói ướp khác nên ướp lâu rồi.
- Vậy à?_ Nhỏ bước vào, toan để dép lên kệ thì con Bình hớt hãi chạy xuống
- Hạ, Nhật Hạ! Trai đẹp vừa rôì là ai vậy?
- Bạn trai mới, được không?_ Nhỏ nhăn mặt hỏi. Vừa dứt lời là "rầm" một cái, cánh cửa bị đóng lại cực kì mạnh bạo, đến nỗi muốn gãy cả cánh cửa đó ra làm đôi. Cậu lững thững phủi tay bước vào phòng khách như không có chuyện gì. - Không phải hắn bị khùng đấy chứ?
- À mà, Nhật Hạ, tao đợi mày nãy giờ để nói cho mày nghe cái này…
…
- THẦN HY CHÓ ĐIÊN, MÀY THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG MÀ!_ Nhỏ hét toáng lên, tay chỉ vào mặt cậu
- Có chuyện gì à?_ Cậu nhàn nhạt hỏi lại
- Tao hỏi mày, hải sản tụi nó để phần tao ai cho mày ăn hả?_ Nhỏ hậm hực hỏi, xong quay sang bọn nó. - Sao tụi bây không cản hăns hả?
- Sao mà cản được chứ, mặc cho bọn tao có nói rằng là chừa mày mà nó vẫn ăn lia lịa…_ Giọng thằng Hùng nhỏ dần
- Mày giải thích đi._ Nhỏ giận dữ nói
- Giải thích điều chi?_ Cậu chẳng những không cảm thấy có lỗi mà còn tỏ ra thái độ dửng dưng như vô tội làm nhỏ tức điên lên
- Mày đền cho tao. Đền cho tao, tao cũng có góp tiền chứ bộ! ĐỀn đi, đền đi!_ Nhỏ ăn vạ, hai chân giãy nãy
- đền cái gì? Ai biết là mày ăn, thấy mày tí tỡn với người yêu hay lắm mà, đến quên cả công việc. Nhỡ Thùy Chi không tìm được gói bột ướp chắc bọn tao đói meo cho tới giờ luôn qúa. Mọi chuyện là tại ai? Tại tụi tao hết à?
- Tính tao vậy đó, mày không biết à?_ Nhỏ uất ức nói. - Mà ai bảo với mày An Nam là người yêu của tao hả? Vu khống vừa thôi!_ Nhỏ giậm chân bình bịch ra cửa.
"Rầm"_ Cánh cửa bị đóng lại. Mọi người im bặt, rôì mạnh ai về phòng người đó. Cậu lên tiếng
- Thùy Chi, tủ lạnh còn hải sản không vậy?
Nhỏ đi dọc bờ biển cho hả giận, gió thi nhau tạt vào mặt. Nhỏ dụi mắt, vành mắt cũng đã sớm đỏ lên.
- Thần Hy, chết tiệt, dám ăn đồ ăn của mình!_ Nhỏ tiện chân đá bay một con ốc mượn hồn dưới chân ra xa. - Aaaaaaaa…_ nhỏ hét về phía biển.
Nhỏ ngồi xuống cát, tay vẽ hình xoắn ốc. Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, chỉ tiếc là hơi cô độc thôi.
- Này._ Ai đó khều vai nhỏ
- Hả?_ Nhỏ quay mặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cộc cằn hỏi. - Ra đây làm gì?
- Ăn không?_ Cậu chìa ra trước mặt nhỏ một dĩa hải sản không lớn lắm, chỉ vài lát mực và ngổn ngang 2, 3 con tôm.
Nhỏ thắc mắc, rồi cũng nhận lấy
- Tao nướng đấy, cũng may là còn nguyên liệu
-…_ Nhỏ không đáp, tay bóc một miếng mực chấm bù tạc bên cạnh bỏ vào miệng. Ngon tuyệt!
- Ngon không? Tao tự ướp đấy.
- Cũng tạm. Rất giống vị của ba tao làm.
- Vậy à? Chắc ba mày nấu ăn ngon lắm ha! Keke
- Xì, chỉ tựa tựa thôi chứ không giống hệt đâu nhé!
- Tao xin lỗi nhé._ Cậu đột nhiên nói, tuy nhiên lại không nhìn thẳng mặt nhỏ, khuôn mặt không biết vì ánh nắng hoàng hôn chiếu lên hay vì điều gì mà nó cũng ửng hồng theo. Nhỏ nhìn cậu rồi cúi mặt, lí nhí
- Tao cũng có lỗi mà…
- Mày biết nhận lỗi là ngoan rồi._ Cậu xoa đầu nhỏ làm mái tóc được buột đuôi ngựa gọn gàng cũng bị rối. Nhỏ đẩy tay câụ ra, nhăn nhó nói
- Vớ vẩn! Đừng có mà xoa đầu tao, ghét chết đi được!_ Nhỏ nói xong cắm cúi ăn tiếp. Bất giác ngẩng mặt lên, hai hàng lông mày khẽ cau lại. Thấy lạ, cậu thắc mắc
- Gì thế?
- Con nhỏ đó mặc đồ đụng hàng với tao!
Cậu nhìn theo tay nhỏ, đằng kia qủa thật cũng có một cô gái mặc áo bra đen, khoác ngoài áo kimoni và quần short. Cậu cười nhăn nhở, con gái quả thật râts phiền phức nha.
- Mày khỏi lo, mày "hơn" người ta mà!
- Hả? Hơn cái gì cơ? Hơn về sắc đẹp thì tao biết rồi, còn hơn cái gì nữa à?
- Tất nhiên rồi. Mày nhìn xem, con nhỏ đó chỉ có một cái lưng thôi, còn mày đến "hai lưng" lận, chẳng phải hơn người ta rồi còn gì!_ Câụ nói, tay cầm đôi dép lên chuẩn bị… chạy
Nhỏ lúc đầu không hiểu cậu nói cái gì, sau ngẫm nghĩ đôi chút, rôì mường tượng ra điêù gì đó. Nhỏ hét toáng lên
- Diệp Thần Hy, mày chết với tao!!!!
- Hahahaha… đã lùn rồi mà ngực lại nhỏ, thứ gì chịu nổi, hahahaha…_ Cậu ôm bụng cười bỏ chạy. Nhỏ rượt theo, xém bắt được. Ừ thì nhỏ "chân ngắn" làm sao đuôỉ lại thằng con trai mét tám đó đươc. Tức mình, nhỏ nhặt sỏi, vỏ ốc, các thứ lên phang tới tấp
- Thần Hy, mày đi chết đi!!!!
…
Trên sân thượng…
Thuy Chi đứng nhìn xuống bãi biển nơi mà nhỏ và cậu đang làm Tom và Jerry. Khóe mắt cô hơi cay cay chắc là do gió thổi cát bay vào, bàn tay khẽ xiêts chặt lang cang.
- Mày đang nhìn gì thế?_ Bảo Bình từ sau lưng hỏi tới làm Thùy Chi giật mình, cô quay lại lấy tay quẹt mắt. - Thùy Chi mày khóc đấy à?
- Làm gì có, bụi bay vào mắt thôi._ Thùy Chi chối.
- Ờ…_ Bảo Bình nhàn nhạt gật đầu, chứ thật ra nó cũng không tin lời nói dôí vô lí đó của Chi. Con Bình chống cằm nhìn nhỏ và câụ đang đùa giỡn, buâng quơ nói. - Nhìn hai người họ đẹp đôi quá nhỉ?
- Họ có phải là người yêu gì đâu mà gọi là đẹp đôi._ Thùy Chi phản bác
- Hai đứa nó thân nhau thế kia mà…
- Thân chưa chắc đã là người yêu, tụi nó là bạn câụ hiểu không?
- Sao mày biết tụi nó chỉ xem nhau là bạn, biết đâu trong thâm tâm hai đứa nó đều có tình cảm đặc biệt với nhau thì sao?
- Chưa chắc đã là như vậy, rõ ràng hai người họ không hề hợp nhau mà…
- Làm sao mày biết tụi nó không thích nhau? NHiều cặp đâu cần hợp chỉ cần họ hiểu nhau cũng đủ rồi
- thế làm sao câụ biết tụi nó thích nhau?_ Thùy Chi nhẹ nhàng hỏi lại, nhưng ánh mắt lại cực kì kiên định
- Tao… giác quan…_ Chưa để Bảo Bình nói hết, Chi đã xen ngang vào
- Hai cậu ấy chưa chắc đã thực sự hiêủ nhau. Nhật Hạ nóng nảy, cứng đầu uơng bướng, còn Thần Hy thì trẻ con cộc cằn. Cậu thấy đó , chỉ mới có chuyện nhỏ nhặt như vâỵ đã cãi nhau thì làm sao gọi là hiểu nhau.
- Nhưng…
- Tình cảm như vậy chẳng thể lâu dài được!_ Thùy Chi không để ý đến Bảo Bình định nói gì vẫn tiếp tục khăng khăng kết luận.
Bảo Bình thấy cuộc tranh luận này vẫn diễn ra thì thế nào cũng cãi nhau, nhưng nó vẫn muốn hỏi một câu hỏi cho chắc ăn
- Thuỳ Chi, có phải… mày thích Thần Hy không?
Thùy Chi khựng lại, trong ánh mắt hơi hoang mang gì đó, xong cô nhìn Bảo Bình định mở miệng. Lần này thì đến Bảo Bình cắt ngang
- Thần Hy không thích mày, rõ ràng là như vậy. Tao không thể để mày lún sâu vào mù quáng được. Mày nhìn đi, rõ ràng tụi nó là thanh mai trúc mã mà…
- tớ không biết!_ Thùy Chi đáp, rồi cô bước nhanh về phía cửa. Trước khi đi, cô không quên buông một câu. - Tụi nó chưa hề nói thích nhau một lần nào…
Cánh cửa đóng lại, Bảo Bình nhìn xuống biển.
- Vì mày, vì Nhật Hạ, tao sẽ ngăn cản tình cảm không có kết quả này. Bằng mọi giá!
- Đủ hết rồi. Ủa... mà con Hạ đâu?_ Chuyên nhìn một lượt rồi chợt phát hiện thiếu mất một cái miệng tía lia như chích chòe
- Hy, Nhật Hạ đâu, chả phải hai cậu đi cùng nhau à?_ Thùy Chi hỏi.
- Nó đây._ Cậu nhún vai, bước sang một bên tránh cho đường cho ánh mắt tụi nó. Trên một chiếc ghế đá, một cô gái mặc một chiếc quần short rách tơi tả, dưới đất là một chiếc túi du lịch màu xám, trên đầu được lót bằng một chiếc balo mini đen. Vâng, và cô gái đó chính là nhỏ!
- Này, mày có thể làm ơn kêu nó dậy được không?_ Bảo Bình nhăn mặt bó tay
- Tao không chắc!_ Cậu lại nhún vai, bước tới dương chân đạp nhỏ xuống đất một cách không "thương hoa tiếc ngọc". Nhỏ nhăn nhó, lồm cồm ngồi dậy dụi mắt. Khó khăn lắm nhỏ mới cạy mắt mình ra được mà nhìn mọi người. Xong nhiệm vụ cậu bước ra chỗ khác
- Mày có biết mấy giờ không mà còn ngủ nữa hả?_ Bảo Bình gào lên
- Bao nhiêu?_ Nhỏ hờ hững hỏi lại. - Còn sớm chán mà...
- Sớm cái khỉ, gần 6h rồi đấy cô nương!_ Thằng Hùng dí cái đồng hồ mới mua của nó sát mặt nhỏ mà hầm hí
- Tao biết đồng hồ xịn, mới cáo rồi không cần dí vào bản mặt của tao như vậy đâu._ Nhỏ nhăn nhó nói, xong liếc nhìn ra ngoài biển. - Tàu còn chưa đến mà, bộ tụi bây chưa nghe câu "Thời gian là vàng" à, vì thế mình phải tiết kiệm từng phút từng giây chứ, thay vì đứng đó thì tụi bây, mỗi người một băng ghế đá ngủ cho sướng cái thân đi không!_ Nhỏ làm bộ triết lí nói, tụi nó há hốc mồm nghệch mặt ra sau mới đồng thanh gào lên
- SƯỚNG CÁI CON KHỈ!!!
Nhỏ bị tiếng hét kia làm cho lảo đảo phải lùi về sau vài bước, định gào lên mấy câu hơn thua cùng bọn nó thì tàu đến. Bọn nó lật đật tiến lên tàu. Con tàu khá trống khách vì bây giờ trời vẫn còn hơi sáng. Nhỏ chọn một chỗ ngồi gần đầu tàu, nơi có thể nhìn thấy biển nhiều nhất
- I am a king of the world (*)._ Thùy Chi giang hai tay, mỉm cười híp mí, gió của biển tạt vào mặt thổi tung mái tóc xõa lẫn chiếc váy, xong cô bạn quay vô. - Tớ muốn làm như thế này từ lâu lắm rồi đó!
(*) một trong những câu nói kinh điển trong bộ phim Titanic
- Ngốc, nhỡ tàu chìm thì sao? Chẳng hay ho gì hết!_ Nhỏ nói, xong nhận ngay một cái nhìn đầy sắc ngọt của ông phụ tàu. Nhỏ im lặng ngay tức thì, khẽ liếc nhìn sang chỗ khác đánh trống lảng. Vừa nhìn sang bên phải thì đập đập vào mắt là khuôn mặt cực kì tuấn tú của cậu, nhỏ có chút ngơ ngẩn. Vừa lúc ấy thì cậu đột nhiên quay lại, bốn mắt giao nhau, nhỏ thoáng bối rối khi bị bắt gặp "nhìn trộm", còn cậu khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tinh quái
- Sao? Mê mang trước sắc đẹp buổi sáng mai của tao rồi hả?
- Bớt xàm đi mày!_ Nhỏ quay quắt
- Nhật Hạ._ Tự nhiên có ai gọi tên nhỏ hình như là giọng con gái. Nhỏ quay mặt lại nhìn. Trời ạ, là Bảo Bình, sao hôm nay nhìn nó lạ quá!
- Thấy tao..._ Con Bình nói, rồi nó uốn người như mấy vũ công người Hàn Quốc. -... có quyến rũ không?_ Nó chu môi, làm động tác hôn một cái.
- Hả?_ Nhỏ nghệch mặt ra, hôm nay con Bình nó bị gì vậy trời??? Trên người mặc một chiếc quần short ngắn sọc xanh, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt có họa tiết trái khóm được buột cao lên, đúng chất style phượt. Đã vậy còn thử make up với nguyên đôi môi màu đỏ rượu, kết hợp với mắt khói màu ghi cùng mái tóc nâu đỏ được đánh rối một chút. - Bảo Bình, bộ mày nhuộm tóc à?
- Ừm, mới mua chay xịt đó!_ Bảo Bình gật gù. - Mà mày thấy có đẹp không?
- Bày đặt buột áo đồ lên nữa, lú mỡ bụng kìa má!_ Nhỏ trêu ghẹo.
- Á!_ Con Bình lập tức cúi xuống nhìn bụng của nó, nhỏ chỉ đùa thôi chứ thật ra eo con Bình cũng khá thon thả. Nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo, con Bình giận đến tím mặt, nó quát. - Vớ vẩn!!!
Ngồi khoảng 30p thì tàu cập bến, bọn nó lại lục đục xách balo lên xe mà gia đình thằng Hùng đã hẹn trước để tiếp tục hành trình đến Nha Trang.
- Con Hạ lại đi lung tung đâu rồi?_ Bảo Bình chống nạnh hỏi
- Không biết, mới thấy đây mà._ Thùy Chi nhìn quanh
- Tìm tao có gì à?_ Nhỏ từ xa tiến tới, trên tay cầm một ổ bánh mì và vài bịch bánh ostar
- Trời ạ, hồi lên Nha Trang rồi ăn sau!_ Bảo Bình day day thái dương, bó tay
- đến lúc đó chắc tao chết đói mất! Tao ngủ tụi bây cũng không cho, giờ ăn cũng không cho! Mày muốn tao sống sao hả?
- Chết quách đi đừng sống nữa!_ Cậu đáp thay con Bình
- Hừ, tao đâu có chết dễ dàng như thế, phải sống để trừng trị lũ "ác nhân" như mày để "giải cứu thế giới" chứ!_ Nhỏ hếch mặt nói
- Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa!_ Chuyên can ngăn. - Con mày nữa ăn cho lắm vô đi rồi hồi lên xe ói nha!
- Xì, không có chuyện đó đâu!
Xe của bọn nó tới nơi, tụi nó lên xe vào chỗ ngồi. Thằng Hùng ngồi cạnh bác tài xế, thằng Chuyên và con Bình ngồi chung. Ba băng cuối theo thứ tự như sau: cậu, Thùy Chi và đến nhỏ. Chiếc xe khởi hành.
Người ta có câu "Căng da bụng, trùng da mắt" cho nên sau khi ăn uống no nê xong nhỏ đâm ra buồn ngủ cực độ. Sau một hồi gật tới gật lui, nhỏ dựa vào cửa kính ngủ ngon lành.
…
- Này dậy đi._ Âm giọng trầm ấm của người ngồi cạnh vang lên. Nhỏ nhớ Thùy Chi làm gì có tiếng nói như vậy, nhưng thôi kệ nhỏ gắng nài nỉ
- Thùy Chi, cho tao dựa một lát nữa thôi mà…
- Thùy Chi nào? Cậu đang dựa vào người của Thần Hy đó!_ Cái chất giọng lảnh lót của Thùy Chi có chút tức giận cộng với thông tin "giật gân" làm nhỏ bừng tỉnh. Dụi dụi hai mắt, nhìn rõ cái con người trước mắt
- Aaaaaaa… sao mày lại ngồi ở đây hả???
- Mày ngủ chảy ke đầy áo tao._ Cậu lèm bèm
- Ai biểu mày không gọi tao dậy!_ Nhỏ gào lên. - Mà sao mày ngồi ở đây hả?_ Nhỏ lặp lại câu hỏi
- Mày ngủ dựa vào Thùy Chi, bây giờ cậu ấy mỏi tao thay thế không được à?_ Cậu giải thích
- Tớ nói là tớ không sao đâu, mà cậu ấy cứ…_ Thùy Chi nghiêng đầu nói giọng pha chút phụng phịu. Nhỏ liếc xéo cậu, ánh mắt của nhỏ mà có thể giết người thì cậu cũng đã chết đến 5, 7 chục lần rồi. Cậu chẳng nhưng tỏ ra sợ hãi, mà còn thản nhiên nhún vai phán một câu
- Với lại mày được dựa vào một hotboy tiếng tăm lẫy lừng như tao mà còn chê à, làm bộ làm tịch vừa thôi!
- Làm bộ làm tịch cái đầu của mày…
Đột nhiên xe thắng gấp, theo quán tính tụi nó ngã dúi về phía trước. May thay là nhỏ chống tay kịp, nếu không là bị u đầu rồi. Nhưng mà… bây giờ nhỏ cảm thấy rất ư là khó chịu, giống như thức ăn từ bao tử trào lên thực quản và…
- Ọe..._ Nhỏ nôn thốc nôn tháo vào người cậu. Cậu trợn tròn mắt, đơ như cây cơ, đến khi kịp định thần lại thì trên người cậu toàn là "tàn tích" của nhỏ.
- Bác tài, mau dừng xe lại!!!
Cậu hậm hực bước xuống xe vào một quán nước bên đường mua một chay nước rồi mượn nhà tắm để tha đồ.
Trên xe, nhỏ vuốt ngực, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn xuống chỗ ngồi của cậu, nhỏ thở phào nhẹ nhõm
- May là không tràn ra ghế.
- Đã bảo rồi mà không nghe, ăn cho lắm vào!_ Chuyên từ ghế trước hóng hớt chồm xuống nói
- Tại mày trù ẻo thì có!_ Nhỏ gào lên tức tối
- Haizz… tội nghiệp thằng Hy, không làm gì nên tôị nên tình mà bị "ám"_ Thằng Hùng thở dài làm bộ thương hại
- Bộ mày muốn chết hả? Bà đây mệt nhưng vẫn "xử trảm" mày được nhé!
- Dạ… dạ… em không dám!
- Này lấy lau mặt đi._ Thùy Chi lấy trong chiếc túi đeo chéo của nó ra một bịch khăn giấy ướt đưa cho nhỏ.
- May thật đấy, lúc nãy mày mà ngồi cạnh tao thì đã hưởng trọn rồi!_ Nhỏ lau mặt nói. - Mà cũng không đúng nữa, tại hắn bị trời trả báo nên mới như vậy, còn mày thì ăn ở hiền lành cho nên chắc chắn không có chuyện này đâu!_ Nhỏ hiên ngang đổ lỗi cho ông trời không một chút ngượng miệng
30p sau…
Cậu bước lên xe với chiếc áo sơ mi cách điệu màu xanh, và chiếc quần jean hoàn toàn mới. Thùy Chi nhìn trên tay cậu, xong rồi hỏi
- Ủa, đồ cũ đâu?
- Vứt rồi, hôi chua lắm!_ Cậu đáp tuy nhiên là đá xoáy nhỏ
- Hôi chua của tao cộng thêm cái mùi đặc trưng của mày nên bỏ là đúng rồi!_ Nhỏ gật gù tán thành, nhưng nếu nghĩ kĩ thì trong câu nois đó có phần xúc xiểng cậu
- Mày…_ Cậu tức tối
- Vậy thôi Thần Hy đổi chỗ với tớ đi…_ Thùy Chi chưa nói dứt câu thì cậu ngắt ngang
- Dĩ nhiên là vậy rồi!!!
…
Chạy được chừng vài tiếng nữa thì tới nơi. Bọn nó ai cũng uể oải bước xuống xe. Lúc ban nãy xinh đẹp sang chảnh bao nhiêu thì giờ đây èo uột, rã rời như cọng bún thiêu bấy nhiêu.
- Căn nhà của Hùng đẹp quá chứ!_ Thùy Chi reo lên
- Tất nhiên!_ Thằng Hùng hếch mặt. - Nhà của tao mà lại…
- Lại tiếp tục quăng lựu đạn à?_ Bảo Bình xách hành lí đi ngang qua phán một câu khiến thằng Hùng tức giận
- Tao nói chả phải à? Rõ ràng là nó đẹp thật mà lại nằm ở một nơi lí tưởng thế này!
Quả thực là như thằng Hùng nói. Nguyên căn hộ được sơn màu trắng, trước hiên nhà có vài bậc thang, nền nhà thì được lót gạch, trước cửa có treo một cái đèn lồng nhìn trông hơi cổ xưa. Căn hộ không có gác, hay tầng gì cả tuy nhiên phía trên mái được xây bằng và có cầu thang đi lên nên vẫn có thể tạm coi là sân thượng. Nhìn tổng quát ngôi nhà rất thanh lịch, đẹp mắt, đã vậy còn được xây trên một mỏm đá hướng ra biển. Nhưng nó lại khá cô độc.
- Căn nhà chắc đắt lắm nhỉ?_ Cậu hỏi
- Không đắt lắm đâu, được nhượng lại với giá rẻ đó.
- Giá rẻ là bao nhiêu?
- Sao tao biết chỉ nghe ba mẹ tao nói rất rẻ thôi.
- Trời, vậy cũng nói!
- Không chừng do nó bị ma ám hay bị lời nguyền gì đó mới được nhượng lại với giá rẻ đó, không thấy mấy lâu đài bị ma ám à, toàn là hàng sale!_ Nhỏ nói, rồi chợt thấy mấy khuôn mặt kia đã biến sắc, nhỏ cười toe. - Đùa thôi, làm gì sợ sệt dữ vậy? Haha.
- Tào lao, giỏi hù người khác!
Bọn no bước vô nhà tham quan, nhìn chung thì khá là tiện nghi như có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ riêng, trong mỗi phòng riêng đều có một WC riêng và một cái WC dùng chung ở gần bếp.
- Có hai phòng riêng. Tao, Chuyên và Hy sẽ ở cùng một phòng. Còn Chi, Bình, Hạ sẽ ở phòng còn lại. OK?_ Hùng cầm chìa khóa huơ huơ trước mặt
- Có 3 giường lận à?_ Nhỏ ngạc nhiên
- Không, 2 giường nhưng giường cũng rất rộng có thể cho 2 người nằm cùng.
- Làm tao tưởng mỗi người một phòng chứ!_ Bảo Bình xụ mặt nói
- Mày ở riêng làm gì, cho tiện dắt trai về nhà à?_ Nhỏ bĩu môi nói
- Tào lao!
- Nếu thích thì ra phòng khách mà nằm đi kìa, rộng rãi thoải mái. Muốn phòng riêng thì có phòng riêng!_ Cậu chỉ tay về phía chiếc ghế salong của phòng khách
- Bộ hai bây định "song kiếm hợp bích" vùi dập tao à?_ Bảo Bình gào lên
- Vớ vẩn!_ Nhỏ và cậu cùng đồng thanh
- Trời ơi, coi "tâm đầu ý hợp" ghê chưa!_ Hùng nói
- Mọi người còn chưa chịu lấy phòng à?_ Thùy Chi đột nhiên cộc cằn lạ
- Mày có chuyện gì à?_ Chuyên hỏi
- Không, đi đường xa nên mệt!_ Nó đáp ngắn gọn, bước lại lấy đại một chiếc chìa khóa trên tay Hùng rồi đi tìm phòng của mình
- Khó hiểu quá!~_ Bọn nó lắc đầu.
…
30p sau…
Bọn nó ngồi xem TV tỉ tê, vẫn chưa có kế hoạch cụ thể cho buổi chiều còn lại gặp thêm chuyện Thùy Chi đột nhiên có thái độ bất thường cho nên tạm thời ở nhà vậy.
Nhỏ chống cằm mắt nhìn ra biển xanh cát vàng, nhỏ thèm đi bơi quá nhưng mà Thùy Chi không đi thì chả nhẽ cả bọn bỏ nó một mình ở nhà à?
- Mình ăn hải sản nướng nhé được không?_ Mọi người đều dồn mắt về phía cửa phòng khách. Thùy Chi đã thay đồ, trên người mặc một bộ bikini màu hồng bên ngoài là chiếc áo thun oversize xuyên thấu. Mái tóc đen tuyền được bới lên gọn gàng tuy nhiên vẫn rơi rớt vài sợi tóc, đôi môi nhỏ nhắn được son một chút. Cô vừa đẹp thuần khiết như một thiên thần mà cũng vừa quyến rũ thu hút sự chú ý của người khác
Bọn nó nghệch mặt ra đôi chút, một phần vì Thùy Chi quá đẹp, một phần vì tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như thế.
- Sao thế?_ Thùy Chi hỏi. - Tớ xin lỗi vì thái độ lúc nãy cho nên bây giờ sẽ nướng hải sản lại cho mấy bây ăn, được không? Nói trước, mẹ tớ vừa chỉ tao cách làm, ngon lắm đó!
- O… Ok._ Bọn nó hơi đơ rồi cũng gật đầu
- Thế sao không đi thay đồ đi rồi còn đi mua hải sản nữa chứ!
- Yes sir!
Một lúc lâu sau, bọn nó cũng bước ra khỏi nhà tắm. Nhỏ mặc một chiếc áo bra màu đen, quần short rách ống rộng, khoác ngoài chiếc áo kimono, mái tóc đỏ được buột hờ hững, mắt đeo kính tròn tráng gương. Cậu thì vẫn thế, áo sơ mi quần jean tuy nhiên lần này là quần lửng chân mang dép tông, nhưng vẫn đẹp "kinh người".
- Nhật Hạ..._ Giọng ai đó vô cùng ngọt ngào gọi tên nhỏ. Bọn nó cùng quay lại, ngạc nhiên vô độ. Trước mặt là Bảo Bình trong chiếc váy ngắn hai dây có họa tiết thổ cẩm, đầu đội nón rộng vành, mái tóc màu nâu đỏ được tết theo kiểu boho trông cực kì là nữ tính. Đây có phải là Bảo Bình của tụi nó không vậy???.
- Sao vậy? Thấy tao đẹp quá hay gì?_ Bảo Bình vuốt tóc, từ từ tiến lại
- Trời ạ, mày bị gì vậy Bình?_ Nhỏ đi vòng quanh xăm xoi con Bình
- Kiểu này là do nơ ron bị đứt rồi!_ Hùng phán,
- Chạm mạch thôi, chứ đứt luôn thì không biết nó mặc tới cái gì!_ Chuyên hùa theo
Chát. Chát. Thằng Chuyên và thằng Hùng hưởng trọn hai bộp tay từ con Bình. Ai biểu dám đùa giỡn với "ác quỷ" làm cái gì! Muahahaha…
- Thôi đừng chọc Bảo Bình nữa, phong cách này của Bảo Bình cũng rất là đẹp mà ha!_ Thùy Chi cười nhẹ khen
- Chỉ có mày là hiểu tao!_ Bảo Bình hếch mặt tự đắc
- Mày không ngạc nhiên gì à? Ít nhất cũng phải trợn hai mắt lên chứ, tao ngạc nhiên đến không thốt nên lời, còn mày thì bình thản, là vô cùng bình thản đó!_ Nhỏ thấy cậu hơi lạ nên hỏi
- Thay đổi phong cách kiểu này thì chỉ có thể là…
…
- Kia! Kia! Kia nữa!_ Bảo Bình chạy lăng xăng trên bờ biển, tay chỉ lung tung làm bọn nó cũng tò mò nhìn theo. - Phen này thế nào cũng hốt được một mớ các bạch mã hoàng tử!!!
-… thì chỉ có thể là đi cua trai!
- Hóa ra là mày biết ngay từ đầu._ Nhỏ nói
- Thần Hy tinh tế quá ha!_ Thùy Chi reo lên.
- Nhìn cái bản mặt của nó là hiểu rồi, khỏi phải suy nghĩ._ Cậu đáp lời Chi
- Bản mặt của tao như thế nào? HẢ?_ Bảo Bình quay lại nhìn gương mặt bừng bừng sát khí
- Kh… không có gì!_ Cậu bị gương mặt kia làm cho toát mồ hôi bất giác lùi về sau hai, ba bước.
- Thế còn Trung Hiếu? Mày chả buồn nữa à?_ Chuyên hỏi, thì bị ngay cái huýt vào hông của con Chi.
- Không sao đâu!_ Bảo Bình cười toe. - Ai thèm cái thằng cha đó nữa chứ, được một chút đẹp mã là làm phách à? Nghĩ sao đi thích Nhật Hạ vậy không biết!_ Bảo Bình đùa, tay làm bộ xiết chặt lại thành nắm đấm
- Ừm, ừm, chính xác!_ Nhỏ gật gù hùa theo, sau mới thấy lời nói của con Bình có gì đó "kì kì". - Này, ý mày là sao hả?
- Hahaha!_ Tụi nó ôm bụng cười.
- Thôi, mình đi mua hải sản đi._ Thùy Chi rũ
- hả? Chứ không phải mua ngoài chợ à?_ Hùng ngạc nhiên
- Không, mình mua từ mấy ngư dân ngoài biển về, hải sản vừa tươi lại vừa rẻ nữa._ Thùy Chi giải thích
- Thùy Chi đảm đang quá bây! Mai mốt về nhà chống thế nào cũng làm "vợ hiền dâu thảo" cho xem!_ Nhỏ trêu ghẹo
- Làm gì có._ Thùy Chi vén mái tóc lên, e ngại nói. Trong vài giây ngắn ngủi, cô khẽ liếc nhìn sang cậu, nhưng cậu thì mãi mê ngắm biển nên không để ý.
- Được rồi vậy ta đi đi, lề mề nãy giờ còn đứng một chỗ!_ Chuyên nói
- OK!
- Này._ Cậu khều nhỏ.
- Gì?
- Bảo Bình nó cua trai mặc đồ ngắn phải rồi, còn mày mặc đồ hở hang như vậy cho ai xem? Định "xỉ nhục" ánh mắt người nhìn à?_ Cậu giật giật vạt áo kimono của nhỏ, nói
- Vớ vẩn! Đi biển phải mặc đồ ngắn chứ chẳng nhẽ mặc quần jean dài tới mắt cá à?_ Nhỏ gào lên. - Với lại…
- với lại sao?
- Với lại… tao cũng sexy lắm chứ bộ!_ Nhỏ lướt tay trên đường cong hoàn hảo của mình, và kết thúc bằng cái nháy mắt đầy tinh nghịch khiến mấy chàng trai vô tình nhìn thấy phải điêu đứng.
Cậu trợn hai mắt, rồi đột nhiên lấy tay che mũi. Xong cậu quay lưng bỏ đi, không quên nói lại
- Tao đi vệ sinh
- Gì thế? Mới ra biển mà đã đi vệ sinh rồi à?
Trong WC…
Vòi nước được vặn to nhất, nuớc tuôn ra ào ào. Cậu lấy tay hứng dòng nước mát lạnh, tạt vào mặt. Cậu quẹt mũi, đưa tay ra xa mà nheo mắt nhìn, xong cậu lầm bầm
- Chết tiệt, tự dưng chảy máu cam!!!
…
Sau một hồi dạo quanh các bãi biển, tụi nó cũng mua được một ít hải sản giá rẻ mà tươi sống từ dân làng chài.
- Này, sao chụp hình hoài vậy?_ Hùng hỏi, khi thấy nhỏ hết chu môi rồi đến nháy mắt, đủ thứ biểu cảm để chụp hết bức này đến bức khác bằng chiếc iphone 5s
- Chụp hình check in, được không?_ Nhỏ nhăn mặt nói.
- Check in đồ, sống "ảo" quá má!
- Sống "ảo" cái nỗi gì, ở trên đảo tìm wifi free muốn lòi con mắt có chơi face được đâu, giờ phải nhân cơ hội chứ!_ Nhỏ giải thích. - Lâu quá không chơi, tuột like quá trời!
- Trời ạ.
- Chứ mày nói coi tao làm cái gì? Ủa… mà con Bình đâu?_ Mãi mê nói chuyện mà quên mất trong nhóm đã thiếu đi một thành viên
- Khỏi tìm tao đây._ Con Bình đột nhiên lù lù xuất hiện với khuôn mặt hầm hầm
- Sao thế? Ai chọc giận "quỷ sa tăng" à?_ Hùng buâng quơ hỏi thăm
- Tao đang bực, nếu muốn CHẾT thì cứ việc nói nữa!_ Bảo Bình nhấn mạnh chữ "chết" làm thằng Hùng toát mồ hôi. Hùng "béo" bẽn lẽn núp phía sau Chuyên như nàng dâu mới về nhà chồng, giờ có cho tiền nó cũng chẳng dám hé răng.
- Sao thế?_ thùy Chi nhẹ nhàng hỏi
- Hừ, mày thấy hôm nay tao có đẹp không?_ Bảo Bình hỏi một câu không ăn nhập vào đâu, khiến con Chi đơ như cây cơ
- Đ… đẹp._ Chi đáp
- Vậy mà không có anh nào đẹp trai để ý tao cả, toàn mấy thằng cha già dê xòm!_ Bảo Bình hậm hực giải thích
- Hahahahah…_ Nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Mày cười cái quái gì?_ Bảo Bình bực tức hỏi
- Hai da… Bảo Bình à, ai biểu mày trang điểm lòe loẹt thắt tóc kiểu cách đồ, y hệt mấy bà thím một con! Hahahah… ái ui…_ Nhỏ bị ăn ngay một cái nhéo vào hông đau điếng, muốn rưng rưng nước mắt. - Bảo Bình, Bảo Bình, I am sorry! Tao nói giỡn mà, hôm nay mày đẹp như "nữ thần" vậy, chỉ có điều anh chàng "bạch mã hoàng tử" của mày chưa xuất hiện thôi!
- Bày đặt tiếng anh "nửa mùa" hả mậy!_ Bảo Bình buông tay
- Xì…_ Nhỏ bĩu môi. Hừ, không ngắt ta thì còn lâu ta mới khen mi nhá!!!
- Ủa, Thần Hy đâu?_ Thùy Chi hỏi
- Trong WC từ nãy giờ, đi biển mà cứ chui vào trong đấy, làm như thơm tho lắm không bằng!_ Nhỏ nói
- Mày đang nói ai thế hả?_ Âm giọng trầm trầm tràn đầy sát khí sau lưng khiến nhỏ giật bắn người
- Ơ… tao có nói ai đâu!_ Nhỏ giả ngu ngơ, nai tơ như con nai vàng
- Hừ, bỏ qua cho mày đó.
- Xí!_ Nhỏ lè lưỡi
- Thôi về còn làm đồ ăn nữa, tao đói rồi!_ Hùng nói
- Đi thôi.
TẠI NHÀ HÙNG…
Bây giờ bọn nó đang đứng trên sân thượng của căn hộ. Sau khi đem ra đầy đủ các vỉ nướng, lò nướng, than, vân vân
-… mực, tôm, sò, đậu bắp. OK!_ Chi đếm từng loại nguyên liệu. - Hùng, nhà câụ có cái thao nào không?
- Chi vậy?
- Dùng để ướp thức ăn chứ làm gì.
- Ờ… có
- Vậy lấy đem lên đây đi
- Yes sir!_ Hùng nói xong chạy xuống nhà
- Chuyên, cậu khứa mực ra đi để cho dễ thấm. Hy, cậu cắt cuống của đậu bắp ra đi. Còn Bình, cậu xuống dưới lấy trong balo của tớ ở ngăn ngoài ra một bịch đồ ướp đem lên đây giúp tớ đi…
Nhỏ ngồi nhìn Chi, rất ra dáng một người nậu trợ đảm đang mà cũng biết lãnh đạo mọi người nha. Ủa… nghĩ tới nghĩ lui sao Thùy Chi không kêu nhỏ làm gì hết trơn vậy ta? Mà thôi kệ, nghĩ chi nhiều, sefile vài tấm vậy.
" Tách… tách… tách"
- Oái, mày làm tao giật mình!_ Nhỏ hét lên khi đột nhiên Hùng lù lù xuất hiện trong bức ảnh
- Này, Thùy Chi sao có mình nó không làm gì vậy?_ Hùng chỉ tay về phía nhỏ thắc mắc với Chi.
- Hì, tớ quên mất!_ Thùy Chi gãi đầu cười nhẹ
- Thôi khỏi, nhìn mặt ngu thế kia cũng chẳng làm gì nên trò nên trống đâu._ Cậu phán. Nhỏ đang cười tươi chụp ảnh cũng phải méo mó
- Này, ý mày là sao hả?
- Sao là sao?_ Cậu nhún vai
- Tao cũng biết làm nhiều thứ lắm nhá mày!_ Nhỏ gào lên với cậu, xong quay sang Chi, gọi giật tên nó. - CHI!
- H… hả… sao… có gì vậy Hạ?_ Chi đang gọt táo giật mình
- Có gì cho tao làm không?
- Làm là làm gì?
- Thì là làm việc đó.
- Tớ làm hết rồi, còn mỗi việc gọt táo thôi, mình tớ làm cũng được.
- Thôi, để tao làm cho.
- Vậy à? Làm được không đó, dao bén lắm nha coi chừng đứt tay đấy._ Thùy Chi căn dặn y hệt mẹ nhỏ.
- Được mà, để tao làm cho!_ Nhỏ nói chắc như bắp.
- Vậy cũng được._ Thùy Chi gật đầu, buông dao xuống dẹp qua một bên, tiến lại phía nhỏ.
- Hừ, tụi bây chống mắt lên mà coi tao thái táo nhé, làm kiểu cọ cho tụi bây xem luôn, cho "ai kia" sáng mắt, cho bỏ tật khinh người._ Nhỏ hếch mặt nói với tụi nó
- Trời ạ, háo thắng quá!~_ Bảo Bình lắc đầu nó tay.
Nhỏ dương dương tự đắc bước lại chỗ Thùy Chi ngồi lúc nãy, cầm dao lên. Mọi chuyện sẽ diễn ra "suôn sẻ" nhưng ngặt nỗi nhỏ không biết dùng con dao này thì làm sao đây??? ( bó tay chị này luôn!!!^^). Nhỏ cầm lên xăm xoi, nhìn lưỡi dao, quả thật rất bén nha, sáng chói luôn.
- Có biết làm không đó?_ Cậu thấy lâu nên hỏi
- Tất nhiên là biết rồi!_ Nhỏ mạnh miệng, rồi nhìn xuống con dao không khỏi khóc ròng. Ai biếu hiếu thắng làm chi bây giờ buông thì nhục, mà tiếp tục thì không biết làm gì. À nhớ rồi, nhỏ từng thấy mẹ mình bào khoai tây!
Nhỏ vui như mở cờ trong bụng, vôị lục tìm kí ức xa xăm.
- A, được rồi!_ Nhỏ reo lên khe khẽ sau khi bào được một miếng vỏ táo. - kaka, Trần Nhật Hạ mình là thiên tài!!!_ Nhỏ nhe răng cười.
Nhỏ tự đắc mình có thể gọt vỏ táo một cách suôn sẻ. Mãi lơ đễnh nhìn mây nhìn nước, nhỏ vô tình cắt vào tay mình. Nhỏ giật tay ra, làm bật miếng ván làm mặt bàn, nhưng ngặt cái ở trên mặt bàn có nguyên cái thao đồ ướp. Và kết cục phải nhận là cái thao đó "không cánh mà bay" xuống lầu. Nhỏ trợn mắt, ngón tay bị đứt cũng tê dần đi không còn cảm giác bởi vì sự việc vừa rồi là "quá sức tưởng tượng". Nhỏ rùng mình, hình như có một luồn ám khí nào đó sau lưng nhỏ thì phải. Nhỏ chậm rãi quay mặt lại, hai tay đã toát cả mồ hôi. Đúng như nhỏ nghĩ, bọn nó đang nhìn nhỏ chầm chầm bằng cặp mắt không-thể-kinh-khủng hơn.
- Đâu… đâu phải tại tao! Tại cái ván đột nhiên bật lên kìa!_ Nhỏ nhanh miệng đổ thừa cho cái ván. (Bó tay chị luôn ><)
Thùy Chi chạy lại, nhìn xuống đất nơi cái thao "tử nạn". Quay lên, cười gượng gạo nói với bọn nó
- Không sao chắc vẫn ăn được mà.
- Mong là vậy…
Người ta có câu "đời không như là mơ" và nó rất hợp với tình cảnh này
- Dính cát hết rồi, làm sao ăn?_ Bảo Bình rên rỉ
- Không sao đâu, mình có thể rữa sạch nó vẫn có thể ăn được!_ Thùy Chi dịu dàng "chữa cháy"
- Mới ướp chưa được 10p làm sao thấm, có cách ướp lại lần nữa ấy._ Cậu bình thản nói
- Vậy à? Nhưng mà gói bột ướp của tớ hết rồi._ Thùy Chi nói, khuôn mặt lo lắng
- Nếu vậy chỉ còn cách này.
Nhỏ rón rén bỏ đi định bụng sẽ ra biển "lánh nạn" một thời gian cho tới khi cơn giận của tụi nó nguôi xuống thì trở về, đành chịu không ăn đồ nướng vậy. Nhưng mà chưa bước được 5 bước đã bị cái tiếng nói "ngọt ngaò da diết" của con Bình làm cho giật bắn người
- Nhật Hạ.... mày đi đâu vậy???
- Hề hề tao vồ nhà dẹp điện thoại í mà!_ Nhỏ nhe răng cười gượng gạo
- Vậy á hả? "Dĩa xương" quá hà...
- Quá khen, quá khen, ahihi...
- Mà lúc nãy mày nói còn một cách là cách gì vậy?_ Chuyên bỗng nhớ ra
- Bắt nó..._ Cậu chỉ tay về phía nhỏ. -... đi mua gói bột khác, tiền tự chịu.
- Hả?
- Mày còn hả nữa hả?_ Cả bọn đồng thanh
- TỪ TỪ LÀM QUÁ VẬY!!!_ Nhỏ gào lại, hậm hực bước vào nhà lấy tiền. Có phải tại nhỏ đâu, đã bảo là tại miếng ván cơ mà!!!
TẠI TIỆM TẠP HÓA
- Bác ơi, bán con gói bột ướp thịt ấy ạ._ Nhỏ nói với bà chủ tiệm
- Cháu mua loại nào?
- Loại nào cũng được, lấy loại rẻ rẻ chút ấy bác.
- Có ngay
Bà chủ quay vô lục lục soạn soạn gì trên gác. Tự dưng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai nhỏ, cái mùi hương từ cổ tay tỏa ra vào mũi ngọt ngào. Nhỏ quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt màu đen láy cũng đang nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt đó là một chàng trai trông rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng láng có thể tạm gọi là đẹp trai. Cậu ta cười xã giao
- Xin lỗi, nếu mình không lầm thì bạn là Hạ? Nhật Hạ?
- Ờ, ai vậy? Có quen biết gì chăng?
- Nam, Nam nè hồi xưa ngồi chung ở bàn cuối nè nhớ không?
- Hả? Xin lỗi nha nhưng mà tui quên rồi._ Nhỏ trả lời tỉnh bơ
- Hồi xưa, Nam với Hạ đi trễ, Hạ khóc ầm trời vì cửa đóng không cho vô nè nhớ không?
Nhỏ lục lọi kí ức cũ rích của mình, rồi chợt mường tượng ra điều gì đó
- An Nam mặt đầy mụn á hả? Lưu ban hai năm lớp 6 phải không?
- Ừm đúng rồi, mà sao nhớ toàn cái xấu không vậy?
- Hì, dạo này lạ quá nhớ không ra.
- Hạ cũng lạ nữa, tóc sao nhìn xơ xác hơn trước vậy?
- tại nhuộm tóc rồi tẩy tóc thường xuyên nên vậy đấy._ Nhỏ cầm một lọn tóc nói bằng giọng tiếc thương
- Lúc trước Hạ có thích nhuộm tóc đâu, Hạ còn nói với Nam rằng Hạ muốn có một mái tóc đen cơ mà.
- Hả? Hồi nào?_ Nhỏ ngạc nhiên, đó giờ nhỏ rất ư là tự tin và yêu thích mái tóc đỏ đặc trưng hiếm có này của mình và chưa hề mơ tưởng đến mái tóc đen "đại trà" đó nhé.
- Có chứ, suốt ngày than vãn muốn có tóc đen giống mọi người, như vậy thì sẽ không bị xoi mói. Rồi còn nhớ lúc trước Hạ rất thích mặc váy cơ, ngay cả đi biển cũng mặc váy nữa rất dịu dàng, giờ nhìn cá tính quá!
- Hả? Có sao?_ Nhỏ ngạc nhiên part 2.
- Ừm, tất nhiên là có. Hạ có rãnh không, chúng mình đi uống nước nhé.
- Ok._ Nhỏ gật đầu cái rụp rôì lon ton chạy theo An Nam đến quán nước, quên béng mất chuyện mua gói ướp gia vị cho bọn nó ở nhà.
Hai đứa ra một quán nước gần bờ biển, hàn thuyên đủ thứ. Lúc trước Nam học rất tệ, lưu ban đến 2 năm ở lớp 6 cho nên mới có cơ hội gặp nhỏ, nhưng lên đến lớp 8 thì Nam chuyển trường và chuyển nhà sang Thái Lan, hai đứa mất liên lạc từ đó. Nhỏ còn nhớ về Nam như in là xấu xí, khờ khạo, nói chung là vừa xấu mà lại vừa ngu được cái nhà giàu, vậy mà bây giờ Nam đã là một ông chủ của một cty nhỏ, lại vừa tuấn tú. Tuy nhiên mọi kí ức về Nam nhỏ nhớ rõ như thế ấy, mà nhỏ lại quên mất nhỏ của lúc trước ra sau, khi nghe Nam kể, chính nhỏ còn không biết lúc trước mình "con gái" như thế.
Ngồi nói chuyện mãi miết đến khi nhỏ vô tình nhìn lên chiếc đồng hồ cũng đã là 17h tức nãy giờ nhỏ đi hơn 3 tiếng. Vội cuống quít giục Nam về.
- Để Nam đưa Hạ về nhé?_ Nam ngỏ lời
- Ờ… ừm… vậy cũng được._ Nhỏ hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
An Nam nói anh hôm nay rất vui, và anh xin số điện thoại của nhỏ. Nhỏ đồng ý.
- Nhà Hạ ở đâu thế?
- Sắp đến rồi
- Không, ý Nam nói là chỗ ở hiện tại kìa.
- Hả? Cả tui cũng không biết nó ở đâu nữa._ Nhỏ ngớ người
- Không sao, nếu chúng mình có duyên thì nhất định sẽ gặp lại. OK?_ An Nam đưa ngón út lên
- OK._ Nhỏ mỉm cười, móc ngón út của mình vào. Thế là thực hiện xong nghi thức "hứa hẹn".
An Nam vẫy tay chào tạm biệt, đợi tới khi anh đi khuất nhỏ mới lững thững bước vô nhà.
- hay thật mới có mấy tiếng là đã có bạn trai đưa đón tận tình rôì!
Chậc, rõ đen. Vừa về đến nhà là gặp phải tên "ôn thần" Diệp Thần Hy rồi. Nhỏ chán nản bước ngang qua cậu, mặc xác thích nói gì thì nói. Rôì, tự dưng nhỏ chọt nhớ ra mình quên mua gói bột ướp.
- Á, chết quên mua rồi!_ Nhỏ thốt lên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.
- Khỏi cần, Thùy Chi tìm được gói ướp khác nên ướp lâu rồi.
- Vậy à?_ Nhỏ bước vào, toan để dép lên kệ thì con Bình hớt hãi chạy xuống
- Hạ, Nhật Hạ! Trai đẹp vừa rôì là ai vậy?
- Bạn trai mới, được không?_ Nhỏ nhăn mặt hỏi. Vừa dứt lời là "rầm" một cái, cánh cửa bị đóng lại cực kì mạnh bạo, đến nỗi muốn gãy cả cánh cửa đó ra làm đôi. Cậu lững thững phủi tay bước vào phòng khách như không có chuyện gì. - Không phải hắn bị khùng đấy chứ?
- À mà, Nhật Hạ, tao đợi mày nãy giờ để nói cho mày nghe cái này…
…
- THẦN HY CHÓ ĐIÊN, MÀY THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG MÀ!_ Nhỏ hét toáng lên, tay chỉ vào mặt cậu
- Có chuyện gì à?_ Cậu nhàn nhạt hỏi lại
- Tao hỏi mày, hải sản tụi nó để phần tao ai cho mày ăn hả?_ Nhỏ hậm hực hỏi, xong quay sang bọn nó. - Sao tụi bây không cản hăns hả?
- Sao mà cản được chứ, mặc cho bọn tao có nói rằng là chừa mày mà nó vẫn ăn lia lịa…_ Giọng thằng Hùng nhỏ dần
- Mày giải thích đi._ Nhỏ giận dữ nói
- Giải thích điều chi?_ Cậu chẳng những không cảm thấy có lỗi mà còn tỏ ra thái độ dửng dưng như vô tội làm nhỏ tức điên lên
- Mày đền cho tao. Đền cho tao, tao cũng có góp tiền chứ bộ! ĐỀn đi, đền đi!_ Nhỏ ăn vạ, hai chân giãy nãy
- đền cái gì? Ai biết là mày ăn, thấy mày tí tỡn với người yêu hay lắm mà, đến quên cả công việc. Nhỡ Thùy Chi không tìm được gói bột ướp chắc bọn tao đói meo cho tới giờ luôn qúa. Mọi chuyện là tại ai? Tại tụi tao hết à?
- Tính tao vậy đó, mày không biết à?_ Nhỏ uất ức nói. - Mà ai bảo với mày An Nam là người yêu của tao hả? Vu khống vừa thôi!_ Nhỏ giậm chân bình bịch ra cửa.
"Rầm"_ Cánh cửa bị đóng lại. Mọi người im bặt, rôì mạnh ai về phòng người đó. Cậu lên tiếng
- Thùy Chi, tủ lạnh còn hải sản không vậy?
Nhỏ đi dọc bờ biển cho hả giận, gió thi nhau tạt vào mặt. Nhỏ dụi mắt, vành mắt cũng đã sớm đỏ lên.
- Thần Hy, chết tiệt, dám ăn đồ ăn của mình!_ Nhỏ tiện chân đá bay một con ốc mượn hồn dưới chân ra xa. - Aaaaaaaa…_ nhỏ hét về phía biển.
Nhỏ ngồi xuống cát, tay vẽ hình xoắn ốc. Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, chỉ tiếc là hơi cô độc thôi.
- Này._ Ai đó khều vai nhỏ
- Hả?_ Nhỏ quay mặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cộc cằn hỏi. - Ra đây làm gì?
- Ăn không?_ Cậu chìa ra trước mặt nhỏ một dĩa hải sản không lớn lắm, chỉ vài lát mực và ngổn ngang 2, 3 con tôm.
Nhỏ thắc mắc, rồi cũng nhận lấy
- Tao nướng đấy, cũng may là còn nguyên liệu
-…_ Nhỏ không đáp, tay bóc một miếng mực chấm bù tạc bên cạnh bỏ vào miệng. Ngon tuyệt!
- Ngon không? Tao tự ướp đấy.
- Cũng tạm. Rất giống vị của ba tao làm.
- Vậy à? Chắc ba mày nấu ăn ngon lắm ha! Keke
- Xì, chỉ tựa tựa thôi chứ không giống hệt đâu nhé!
- Tao xin lỗi nhé._ Cậu đột nhiên nói, tuy nhiên lại không nhìn thẳng mặt nhỏ, khuôn mặt không biết vì ánh nắng hoàng hôn chiếu lên hay vì điều gì mà nó cũng ửng hồng theo. Nhỏ nhìn cậu rồi cúi mặt, lí nhí
- Tao cũng có lỗi mà…
- Mày biết nhận lỗi là ngoan rồi._ Cậu xoa đầu nhỏ làm mái tóc được buột đuôi ngựa gọn gàng cũng bị rối. Nhỏ đẩy tay câụ ra, nhăn nhó nói
- Vớ vẩn! Đừng có mà xoa đầu tao, ghét chết đi được!_ Nhỏ nói xong cắm cúi ăn tiếp. Bất giác ngẩng mặt lên, hai hàng lông mày khẽ cau lại. Thấy lạ, cậu thắc mắc
- Gì thế?
- Con nhỏ đó mặc đồ đụng hàng với tao!
Cậu nhìn theo tay nhỏ, đằng kia qủa thật cũng có một cô gái mặc áo bra đen, khoác ngoài áo kimoni và quần short. Cậu cười nhăn nhở, con gái quả thật râts phiền phức nha.
- Mày khỏi lo, mày "hơn" người ta mà!
- Hả? Hơn cái gì cơ? Hơn về sắc đẹp thì tao biết rồi, còn hơn cái gì nữa à?
- Tất nhiên rồi. Mày nhìn xem, con nhỏ đó chỉ có một cái lưng thôi, còn mày đến "hai lưng" lận, chẳng phải hơn người ta rồi còn gì!_ Câụ nói, tay cầm đôi dép lên chuẩn bị… chạy
Nhỏ lúc đầu không hiểu cậu nói cái gì, sau ngẫm nghĩ đôi chút, rôì mường tượng ra điêù gì đó. Nhỏ hét toáng lên
- Diệp Thần Hy, mày chết với tao!!!!
- Hahahaha… đã lùn rồi mà ngực lại nhỏ, thứ gì chịu nổi, hahahaha…_ Cậu ôm bụng cười bỏ chạy. Nhỏ rượt theo, xém bắt được. Ừ thì nhỏ "chân ngắn" làm sao đuôỉ lại thằng con trai mét tám đó đươc. Tức mình, nhỏ nhặt sỏi, vỏ ốc, các thứ lên phang tới tấp
- Thần Hy, mày đi chết đi!!!!
…
Trên sân thượng…
Thuy Chi đứng nhìn xuống bãi biển nơi mà nhỏ và cậu đang làm Tom và Jerry. Khóe mắt cô hơi cay cay chắc là do gió thổi cát bay vào, bàn tay khẽ xiêts chặt lang cang.
- Mày đang nhìn gì thế?_ Bảo Bình từ sau lưng hỏi tới làm Thùy Chi giật mình, cô quay lại lấy tay quẹt mắt. - Thùy Chi mày khóc đấy à?
- Làm gì có, bụi bay vào mắt thôi._ Thùy Chi chối.
- Ờ…_ Bảo Bình nhàn nhạt gật đầu, chứ thật ra nó cũng không tin lời nói dôí vô lí đó của Chi. Con Bình chống cằm nhìn nhỏ và câụ đang đùa giỡn, buâng quơ nói. - Nhìn hai người họ đẹp đôi quá nhỉ?
- Họ có phải là người yêu gì đâu mà gọi là đẹp đôi._ Thùy Chi phản bác
- Hai đứa nó thân nhau thế kia mà…
- Thân chưa chắc đã là người yêu, tụi nó là bạn câụ hiểu không?
- Sao mày biết tụi nó chỉ xem nhau là bạn, biết đâu trong thâm tâm hai đứa nó đều có tình cảm đặc biệt với nhau thì sao?
- Chưa chắc đã là như vậy, rõ ràng hai người họ không hề hợp nhau mà…
- Làm sao mày biết tụi nó không thích nhau? NHiều cặp đâu cần hợp chỉ cần họ hiểu nhau cũng đủ rồi
- thế làm sao câụ biết tụi nó thích nhau?_ Thùy Chi nhẹ nhàng hỏi lại, nhưng ánh mắt lại cực kì kiên định
- Tao… giác quan…_ Chưa để Bảo Bình nói hết, Chi đã xen ngang vào
- Hai cậu ấy chưa chắc đã thực sự hiêủ nhau. Nhật Hạ nóng nảy, cứng đầu uơng bướng, còn Thần Hy thì trẻ con cộc cằn. Cậu thấy đó , chỉ mới có chuyện nhỏ nhặt như vâỵ đã cãi nhau thì làm sao gọi là hiểu nhau.
- Nhưng…
- Tình cảm như vậy chẳng thể lâu dài được!_ Thùy Chi không để ý đến Bảo Bình định nói gì vẫn tiếp tục khăng khăng kết luận.
Bảo Bình thấy cuộc tranh luận này vẫn diễn ra thì thế nào cũng cãi nhau, nhưng nó vẫn muốn hỏi một câu hỏi cho chắc ăn
- Thuỳ Chi, có phải… mày thích Thần Hy không?
Thùy Chi khựng lại, trong ánh mắt hơi hoang mang gì đó, xong cô nhìn Bảo Bình định mở miệng. Lần này thì đến Bảo Bình cắt ngang
- Thần Hy không thích mày, rõ ràng là như vậy. Tao không thể để mày lún sâu vào mù quáng được. Mày nhìn đi, rõ ràng tụi nó là thanh mai trúc mã mà…
- tớ không biết!_ Thùy Chi đáp, rồi cô bước nhanh về phía cửa. Trước khi đi, cô không quên buông một câu. - Tụi nó chưa hề nói thích nhau một lần nào…
Cánh cửa đóng lại, Bảo Bình nhìn xuống biển.
- Vì mày, vì Nhật Hạ, tao sẽ ngăn cản tình cảm không có kết quả này. Bằng mọi giá!
/34
|