Edit: Fedfan
"Vật nhỏ, hôm nay cháu khai giảng đó." Ba Đường đột nhiên bình tĩnh mở miệng, sắc mặt của ông cho người ta một loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa: "Bây giờ đã bảy giờ rưỡi rồi, hi vọng còn kịp."
"A! Bảy giờ rưỡi rồi! Anh Chá, đều tại anh, em sắp trễ rồi!" Lâm Khả Nhi bất mãn đấm vào lồng ngực Đường Chá, cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi học đã lưu lại ấn tượng xấu cho giáo sư. Cô thật sự dự định làm cục cưng ngoan ngoãn mà.
"Ai bảo em mê người như vậy chứ?" Đường Chá chẳng những không nhận lỗi, ngược lại tràn đầy vui vẻ .
Lâm Khả Nhi tức giận chống nạnh, khẽ kêu với Đường Chá: "Sau này không cho chạm vào em!"
Lời của cô khiến hai người đàn ông đồng thời cười thật to.
"Tiểu Khả Nhi, cháu hãy khéo bao dung cho con trai ngốc này của ta. Nhịn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng thông suốt, sao có thể khống chế được chứ?" Ba Đường nhếch môi cười nhạo báng. Hai chòm râu kia vì ông cười to mà không ngừng rung động, thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn nhiều, không giống như lúc mới trở về nhà, cả một bộ dạng độc tài bạo quân. Ông bây giờ, trên mặt dần dần hiện ra tươi cười.
"Bác trai, thế nào mà ngay cả bác cũng khi dễ cháu?" Lâm Khả Nhi không thuận theo mà giậm chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm ửng đỏ, tiếng cười của ba Đường càng lúc càng lớn, khiến cô cũng thấy xấu hổ không dám tiếp tục ở lại, kéo tay Đường Chá chạy ra ngoài: "Anh Chá, nhanh lên một chút á, còn không đi thì thật sự tới trễ đó."
Tiếng cười trầm thấp của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi bất mãn quay đầu lại trừng anh: "Còn cười! Cười nữa em liền che miệng anh lại!"
"Được! Dùng cái miệng nhỏ của em để che." Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi, cười lớn đi về phía xe hơi.
Khi xe dừng trước cửa trường đại học, Lâm Khả Nhi ngựa không ngừng vó chạy vào cổng lớn, vừa chạy, vừa hôn gió với Đường Chá bên trong xe: "Anh Chá, buổi chiều nhớ tới đón em."
Đường Chá cười nhạt khoát tay với Lâm Khả Nhi, đưa mắt nhìn cô tiến vào cửa trường, mới khởi động xe hơi đi tới công ty.
Thấy Đường Chá lái xe đi, Lâm Khả Nhi mới quay người lại, sốt ruột muốn chạy vào trong, nhưng không ngờ đụng phải một bức tường cứng rắn.
"Là ai không mở to mắt, lại dám đụng vào bản tiểu thư!" Lâm Khả Nhi xoa cái trán bị đụng đau, bất mãn ngẩng đầu lên khẽ kêu.
Khi nhìn rõ chàng trai tóc vàng đang nén cười thì cô hưng phấn nhào vào trong ngực cậu ta: "Phí phí, thật là khéo a! Vậy mà lại gặp anh ở đây."
"Là rất khéo, khéo đến mức anh đứng ở chỗ này cũng có thể bị em đụng vào." Lý Tư Đặc nở nụ cười xấu xa hài hước nói. Thật ra thì ngay từ lúc nhìn thấy Lâm Khả Nhi chạy vào sân trường, anh liền đứng ở chỗ này chờ đợi, không ngờ nhóc con nghịch ngợm này thậm chí ngay cả đường cũng không nhìn, trực tiếp đụng vào ngực anh.
"Điều này nói rõ hai ta có duyên, nếu không tôi tại sao người khác không đụng, đặc biệt đụng anh nha?" Lâm Khả Nhi đắc ý ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngạo khí mười phần nói.
"Dù sao cũng đều là lý lẽ của em." Lý Tư Đặc dùng sức nắm chóp mũi của Lâm Khả Nhi, trợn to đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp cười nói.
"Đau quá! Anh muốn bóp nát lỗ mũi của tôi à?" Lâm Khả Nhi đập vào tay Lý Tư Đặc, bất mãn sa sầm khuôn mặt nhỏ nhắn mê người.
"Lỗ mũi của em tẹt như vậy, anh giúp em miễn phí nâng mũi, em còn không muốn?" Lý Tư Đặc hừ nhẹ, khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời kia tràn đầy ý cười hài hước.
"Tôi giúp anh nâng mũi miễn phí trước!" Lâm Khả Nhi vịn vào bả vai Lý Tư Đặc, giơ tay nhỏ bé hướng trên mặt của anh bóp.
Lý Tư Đặc che cái mũi của mình, lập tức xoay người bỏ chạy. Anh vừa trốn vừa cười cợt: "Lỗ mũi của anh không cao không thấp, cái dáng này vừa đẹp, cần nâng mũi của em là được rồi!"
"Ai nói? Lỗ mũi của phí phí (khỉ đầu chó) là tẹt nhất, không nâng một chút sao được? Xấu như vậy tương lai khó tìm bà xã lắm." Lâm Khả Nhi vừa đuổi theo vừa duỗi dài tay đùa với Lý Tư Đặc.
Lý Tư Đặc đột nhiên dừng lại bước chân không chạy nữa, Lâm Khả Nhi không có phòng bị cứ như vậy đụng vào sau lưng anh.
Ai ui một tiếng, Lâm Khả Nhi lần này quả là thật sự đụng đau cái mũi nhỏ cao thẳng xinh xắn. Cô bất mãn giậm chân: "Thối phí phí, anh đứng lại cũng không nói cho người ta một tiếng. Nhìn đi, cái mũi của tôi lúc này thật sự bị anh đụng bẹp rồi, xem anh bồi thường thế nào?"
"Anh xem một chút." Lý Tư Đặc kéo tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi ra, cười nói: "Chóp mũi gần bị đụng cho bẹp rồi? Khuôn mặt như cái bánh mì lớn thế này đoán chừng cũng không còn ai muốn em, chi bằng cùng anh làm thành một đôi đi!"
Nói xong liền đem Lâm Khả Nhi ôm lấy.
Lâm Khả Nhi vươn chân ra, dùng sức đá Lý Tư Đặc, hại anh bị đau phải buông tay.
"Tiểu mỹ nhân, em muốn mưu sát chồng à? Em có biết tính phúc đời sau của em suýt nữa bị em phá hủy hay không?" Lý Tư Đặc bị đau nhíu lại khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ phi phàm, khổ sở kháng nghị.
"Ai muốn làm một cặp với anh. Tôi sớm có anh Chá rồi! Anh đi tìm phí phí cái thuộc về anh đi! Tôi muốn lên lớp, bye-bye!" Lâm Khả Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lướt qua Lý Tư Đặc đang bị đau ngồi chồm hổm trên mặt đất, sôi nổi đi tới phòng học.
Thật may là, khi cô đi vào phòng học, giáo sư còn chưa tới.
Sau khi cô ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào chào hỏi các bạn học bên cạnh: "Các anh các chị, xin chào, em là Lâm Khả Nhi, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
Một đám sinh viên lớn hơn cô hai ba tuổi, thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào này, cũng buông lỏng cảnh giới, lập tức thích cô gái Phương Đông đáng yêu này.
"Lâm Khả Nhi, em bao nhiêu tuổi rồi a? Mười hai tuổi sao?" Một cậu sinh viên người da trắng tò mò nhìn Lâm Khả Nhi nhỏ nhắn.
"12? Tôi thoạt nhìn nhỏ như vậy sao?" Lâm Khả Nhi nhìn lại đường cong cơ thể mình, nơi đó có hơi nhỏ à? Nhưng mà bạn học chung quanh xem ra đều rất trưởng thành, có lẽ người ngoại quốc vốn là trông có vẻ già hơn, mình đứng giữa bọn họ, thật là có chút giống trẻ con chưa trưởng thành.
"Vậy em rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Một người con trai da đen khác cũng tò mò mở miệng lộ ra hàm răng trắng, cao hứng hỏi.
"Sinh nhật mười sáu tuổi của em cũng sắp đến." Lâm Khả Nhi ngọt ngào nói.
Khuôn mặt tươi cười đầy vẻ Đông Phương ý nhị của cô khiến một đám con trai trong nháy mắt đều mê đắm, thẳng tắp nhìn cô.
Lúc này một bạn học nữ đi tới hưng phấn nói nhỏ với những người bên cạnh: "Giáo sư sao còn chưa tới? Tớ chính là đặc biệt vì thầy ấy mới chọn môn học này."
"Đúng a! Giám đốc trường học của chúng ta a, anh tuấn tiêu sái, tác phong quý tộc mười phần. Thầy ấy chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của tớ." Một bạn học nữ khác cũng nheo mắt lại, mặt say mê nói.
"Cái gì bạch mã hoàng tử trong mộng? Người ta chính là hoàng tử! Ngu ngốc!"
Cô gái thứ nhất cầm bút hung hăng gõ xuống đầu cô gái thứ hai.
"Vật nhỏ, hôm nay cháu khai giảng đó." Ba Đường đột nhiên bình tĩnh mở miệng, sắc mặt của ông cho người ta một loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa: "Bây giờ đã bảy giờ rưỡi rồi, hi vọng còn kịp."
"A! Bảy giờ rưỡi rồi! Anh Chá, đều tại anh, em sắp trễ rồi!" Lâm Khả Nhi bất mãn đấm vào lồng ngực Đường Chá, cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi học đã lưu lại ấn tượng xấu cho giáo sư. Cô thật sự dự định làm cục cưng ngoan ngoãn mà.
"Ai bảo em mê người như vậy chứ?" Đường Chá chẳng những không nhận lỗi, ngược lại tràn đầy vui vẻ .
Lâm Khả Nhi tức giận chống nạnh, khẽ kêu với Đường Chá: "Sau này không cho chạm vào em!"
Lời của cô khiến hai người đàn ông đồng thời cười thật to.
"Tiểu Khả Nhi, cháu hãy khéo bao dung cho con trai ngốc này của ta. Nhịn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng thông suốt, sao có thể khống chế được chứ?" Ba Đường nhếch môi cười nhạo báng. Hai chòm râu kia vì ông cười to mà không ngừng rung động, thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn nhiều, không giống như lúc mới trở về nhà, cả một bộ dạng độc tài bạo quân. Ông bây giờ, trên mặt dần dần hiện ra tươi cười.
"Bác trai, thế nào mà ngay cả bác cũng khi dễ cháu?" Lâm Khả Nhi không thuận theo mà giậm chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm ửng đỏ, tiếng cười của ba Đường càng lúc càng lớn, khiến cô cũng thấy xấu hổ không dám tiếp tục ở lại, kéo tay Đường Chá chạy ra ngoài: "Anh Chá, nhanh lên một chút á, còn không đi thì thật sự tới trễ đó."
Tiếng cười trầm thấp của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi bất mãn quay đầu lại trừng anh: "Còn cười! Cười nữa em liền che miệng anh lại!"
"Được! Dùng cái miệng nhỏ của em để che." Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi, cười lớn đi về phía xe hơi.
Khi xe dừng trước cửa trường đại học, Lâm Khả Nhi ngựa không ngừng vó chạy vào cổng lớn, vừa chạy, vừa hôn gió với Đường Chá bên trong xe: "Anh Chá, buổi chiều nhớ tới đón em."
Đường Chá cười nhạt khoát tay với Lâm Khả Nhi, đưa mắt nhìn cô tiến vào cửa trường, mới khởi động xe hơi đi tới công ty.
Thấy Đường Chá lái xe đi, Lâm Khả Nhi mới quay người lại, sốt ruột muốn chạy vào trong, nhưng không ngờ đụng phải một bức tường cứng rắn.
"Là ai không mở to mắt, lại dám đụng vào bản tiểu thư!" Lâm Khả Nhi xoa cái trán bị đụng đau, bất mãn ngẩng đầu lên khẽ kêu.
Khi nhìn rõ chàng trai tóc vàng đang nén cười thì cô hưng phấn nhào vào trong ngực cậu ta: "Phí phí, thật là khéo a! Vậy mà lại gặp anh ở đây."
"Là rất khéo, khéo đến mức anh đứng ở chỗ này cũng có thể bị em đụng vào." Lý Tư Đặc nở nụ cười xấu xa hài hước nói. Thật ra thì ngay từ lúc nhìn thấy Lâm Khả Nhi chạy vào sân trường, anh liền đứng ở chỗ này chờ đợi, không ngờ nhóc con nghịch ngợm này thậm chí ngay cả đường cũng không nhìn, trực tiếp đụng vào ngực anh.
"Điều này nói rõ hai ta có duyên, nếu không tôi tại sao người khác không đụng, đặc biệt đụng anh nha?" Lâm Khả Nhi đắc ý ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngạo khí mười phần nói.
"Dù sao cũng đều là lý lẽ của em." Lý Tư Đặc dùng sức nắm chóp mũi của Lâm Khả Nhi, trợn to đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp cười nói.
"Đau quá! Anh muốn bóp nát lỗ mũi của tôi à?" Lâm Khả Nhi đập vào tay Lý Tư Đặc, bất mãn sa sầm khuôn mặt nhỏ nhắn mê người.
"Lỗ mũi của em tẹt như vậy, anh giúp em miễn phí nâng mũi, em còn không muốn?" Lý Tư Đặc hừ nhẹ, khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời kia tràn đầy ý cười hài hước.
"Tôi giúp anh nâng mũi miễn phí trước!" Lâm Khả Nhi vịn vào bả vai Lý Tư Đặc, giơ tay nhỏ bé hướng trên mặt của anh bóp.
Lý Tư Đặc che cái mũi của mình, lập tức xoay người bỏ chạy. Anh vừa trốn vừa cười cợt: "Lỗ mũi của anh không cao không thấp, cái dáng này vừa đẹp, cần nâng mũi của em là được rồi!"
"Ai nói? Lỗ mũi của phí phí (khỉ đầu chó) là tẹt nhất, không nâng một chút sao được? Xấu như vậy tương lai khó tìm bà xã lắm." Lâm Khả Nhi vừa đuổi theo vừa duỗi dài tay đùa với Lý Tư Đặc.
Lý Tư Đặc đột nhiên dừng lại bước chân không chạy nữa, Lâm Khả Nhi không có phòng bị cứ như vậy đụng vào sau lưng anh.
Ai ui một tiếng, Lâm Khả Nhi lần này quả là thật sự đụng đau cái mũi nhỏ cao thẳng xinh xắn. Cô bất mãn giậm chân: "Thối phí phí, anh đứng lại cũng không nói cho người ta một tiếng. Nhìn đi, cái mũi của tôi lúc này thật sự bị anh đụng bẹp rồi, xem anh bồi thường thế nào?"
"Anh xem một chút." Lý Tư Đặc kéo tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi ra, cười nói: "Chóp mũi gần bị đụng cho bẹp rồi? Khuôn mặt như cái bánh mì lớn thế này đoán chừng cũng không còn ai muốn em, chi bằng cùng anh làm thành một đôi đi!"
Nói xong liền đem Lâm Khả Nhi ôm lấy.
Lâm Khả Nhi vươn chân ra, dùng sức đá Lý Tư Đặc, hại anh bị đau phải buông tay.
"Tiểu mỹ nhân, em muốn mưu sát chồng à? Em có biết tính phúc đời sau của em suýt nữa bị em phá hủy hay không?" Lý Tư Đặc bị đau nhíu lại khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ phi phàm, khổ sở kháng nghị.
"Ai muốn làm một cặp với anh. Tôi sớm có anh Chá rồi! Anh đi tìm phí phí cái thuộc về anh đi! Tôi muốn lên lớp, bye-bye!" Lâm Khả Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lướt qua Lý Tư Đặc đang bị đau ngồi chồm hổm trên mặt đất, sôi nổi đi tới phòng học.
Thật may là, khi cô đi vào phòng học, giáo sư còn chưa tới.
Sau khi cô ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào chào hỏi các bạn học bên cạnh: "Các anh các chị, xin chào, em là Lâm Khả Nhi, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
Một đám sinh viên lớn hơn cô hai ba tuổi, thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào này, cũng buông lỏng cảnh giới, lập tức thích cô gái Phương Đông đáng yêu này.
"Lâm Khả Nhi, em bao nhiêu tuổi rồi a? Mười hai tuổi sao?" Một cậu sinh viên người da trắng tò mò nhìn Lâm Khả Nhi nhỏ nhắn.
"12? Tôi thoạt nhìn nhỏ như vậy sao?" Lâm Khả Nhi nhìn lại đường cong cơ thể mình, nơi đó có hơi nhỏ à? Nhưng mà bạn học chung quanh xem ra đều rất trưởng thành, có lẽ người ngoại quốc vốn là trông có vẻ già hơn, mình đứng giữa bọn họ, thật là có chút giống trẻ con chưa trưởng thành.
"Vậy em rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Một người con trai da đen khác cũng tò mò mở miệng lộ ra hàm răng trắng, cao hứng hỏi.
"Sinh nhật mười sáu tuổi của em cũng sắp đến." Lâm Khả Nhi ngọt ngào nói.
Khuôn mặt tươi cười đầy vẻ Đông Phương ý nhị của cô khiến một đám con trai trong nháy mắt đều mê đắm, thẳng tắp nhìn cô.
Lúc này một bạn học nữ đi tới hưng phấn nói nhỏ với những người bên cạnh: "Giáo sư sao còn chưa tới? Tớ chính là đặc biệt vì thầy ấy mới chọn môn học này."
"Đúng a! Giám đốc trường học của chúng ta a, anh tuấn tiêu sái, tác phong quý tộc mười phần. Thầy ấy chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của tớ." Một bạn học nữ khác cũng nheo mắt lại, mặt say mê nói.
"Cái gì bạch mã hoàng tử trong mộng? Người ta chính là hoàng tử! Ngu ngốc!"
Cô gái thứ nhất cầm bút hung hăng gõ xuống đầu cô gái thứ hai.
/192
|