Khách khứa bắt đầu bàn luận ầm ĩ, khi Lâm Vũ Mặc kỳ quái đẩy mọi người ra, thấy hai người trên giường thì lập tức nổi giận một tay tóm lấy Đường Chá, hung ác đấm một cái vào mặt Đường Chá.
Bị đánh đau, Đường Chá lắc lắc cái đầu mê man, kinh ngạc há to mồm: "Lâm tiên sinh?"
"Ghê tởm! Đường Chá, cậu chính là thương yêu Khả Nhi của tôi như vậy sao? Trong lễ đính hôn lại phóng đãng với người phụ nữ khác?" Lâm Vũ Mặc tức giận quát.
"Phụ nữ?" Đường Chá lắc lắc đầu, muốn cho mình tỉnh táo hơn một chút, anh quay đầu lại, thế nhưng nhìn thấy Liêu Phàm ở sau lưng mình.
"Tôi… tôi…" Đường Chá không biết nên giải thích thế nào, anh còn chưa lên tiếng, quả đấm của Lâm Vũ Mặc lại đánh về phía anh.
Phòng nghỉ ngơi hỗn loạn khiến Lâm Khả Nhi chú ý. Bắc Dã Thương tà mị cười lạnh buông cô ra, mặc cho cô chạy khỏi ban công.
Khi Lâm Khả Nhi thấy hình ảnh mập mờ trên giường này thì cô đau lòng rơi lệ . Tại sao có thể như vậy? Chị Liêu Phàm mà cô tín nhiệm nhất thế nhưng cùng anh Chá lên giường.
"Không! Không! Đây không phải là sự thật!" Lâm Khả Nhi vọt tới trước giường, hướng về phía Liêu Phàm đã thức tỉnh, núp dưới cái chăn ở trên giường tức giận hô, "Chị Liêu Phàm, đây chính là tình bạn của chị với tôi sao? Chị đã có anh Lưu, tại sao còn phải tới cướp anh Chá của tôi?"
"Tiểu Khả Nhi, chị… chị không có", Liêu Phàm không hiểu nháy mắt. Trước mắt một mảnh hỗn loạn, khiến cô không biết nên làm cái gì. Cô sao có thể xuất hiện trên giường của tổng giám đốc chứ?
"Tiểu Khả Nhi, anh không có", Đường Chá không để ý đến quả đấm bén nhọn của Lâm Vũ Mặc, muốn đi lên ôm lấy Lâm Khả Nhi. Rồi lại bởi vì chính mình không mặc quần áo mà không tiện xuống giường.
"Anh Chá, em nhìn lầm anh rồi." Lâm Khả Nhi đau lòng lắc đầu. Chưa từng nghĩ tới có một ngày anh Chá có thể phản bội cô. Nhìn đến hình ảnh anh cùng Liêu Phàm nằm cạnh nhau, lòng của cô lại đau như vậy, đau đến mức thật muốn giết chết hai người bọn họ.
Anh là anh Chá mà cô yêu! Anh tại sao có thể… tại sao có thể phản bội cô?
"Khả Nhi, loại đàn ông này đáng giá để em yêu sao?" Bắc Dã Thương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Lâm Khả Nhi, ôm eo cô an ủi.
"Bắc Dã Thương, dẫn tôi đi, tôi không muốn nhìn đến bọn họ nữa." Lâm Khả Nhi chảy nước mắt nói.
"Tốt! Tôi dẫn em đi tới nơi không có hắn ta." Bắc Dã Thương tà tứ cười kéo tay Lâm Khả Nhi.
Nhìn một lần cuối Đường Chá đang lo lắng, cô đau lòng theo Bắc Dã Thương rời đi.
"Tiểu Khả Nhi!" Đường Chá nhặt quần lên, vội vã mặc vào, mở ra chân dài muốn đuổi theo.
Lưu Vân Thiên đột nhiên xuất hiện, một quyền đấm vào ngực Đường Chá, tức giận gầm nhẹ: "Tổng giám đốc, làm sao anh có thể ra tay với Liêu Phàm? Chẳng lẽ anh quên cô ấy là người phụ nữ của tôi sao?"
"Tôi… Vân Thiên… nghe tôi giải thích" Đường Chá hiện tại trong lòng không hiểu ra sao, anh không biết là ai đang cài bẫy anh. Lời giải thích của anh còn chưa nói hết, liền lại bị lão ba tát một cái.
"Nghiệt tử! Làm sao mày có thể làm ra chuyện như vậy? Mày trả con dâu lại cho ta!" Ba Đường bất mãn đánh một cái tát vào mặt của con trai, tâm tình đau xót này quả thật không thể dùng ngôn ngữ nào thay thế.
"Cha, con thật sự không có! Con cũng không biết tại sao có thể như vậy." Đường Chá ảo não giải thích với cha mình. Chuyện ngày hôm nay rất kỳ hoặc, rốt cuộc là ai đem anh cùng Liêu Phàm đặt nằm cạnh nhau? Anh rõ ràng nhớ chính mình đi tìm tiểu Khả Nhi, sau đó thấy người phụ nữ trong phòng nghỉ thì không còn nhớ gì nữa hết.
Chẳng lẽ đây là có người thiết kế một cái bẫy thật hoàn chỉnh, thế mà anh lại ngây ngốc chui vào trong.
Anh nhất định phải tra được rốt cuộc là ai ở phía sau màn gài bẫy anh.
Tần Phong thở dài đi tới bên cạnh Đường Chá, dùng một đôi mắt linh hoạt nhìn thấu tất cả nhìn Đường Chá: "Đường Chá, nếu như anh ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, em thật lo lắng bảo bối của em đi theo anh sẽ phải chịu uất ức."
"Phong" Đường Chá hốt hoảng nhìn Phong, bị sự thất vọng trong lời nói của cô làm cho thất kinh.
Lâm Vũ Mặc ôm chắc bả vai Phong, lạnh lùng kiêu ngạo nói với Đường Chá: "Đường tiên sinh, không làm rõ ràng vụ lộn xộn này, cũng đừng trở lại tìm tiểu Khả Nhi. Tôi hi vọng có thể nhìn thấy anh trong sạch."
"Tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho mình." Đường Chá ưỡn ngực, trầm giọng nói.
"Trả lại trong sạch cho anh? Còn sự trong sạch của Liêu Phàm thì tìm ai lấy lại?" Lưu Vân Thiên tràn đầy lửa giận mà rống lên, hắn tức giận đẩy lồng ngực Đường Chá, nghiêm nghị nói, "Cho tới nay tôi đều xem anh là anh em, không ngờ cái người anh em này lại đụng chạm tới phụ nữ của tôi. Đường Chá, từ nay về sau tình bạn của chúng ta kết thúc."
Nói xong, Lưu Vân Thiên tức giận rời đi.
Nhìn bóng lưng tràn đầy lửa giận của Lưu Vân Thiên, Đường Chá một hồi kinh ngạc. Một sai lầm, anh lại đắc tội với trợ thủ đắc lực nhất, người bạn tốt nhất của mình.
Đáng ghét!
Rốt cuộc là ai tính kế anh? Anh quyết sẽ không tha cho hắn!
Bị mọi người bỏ lại trong phòng nghỉ ngơi, Liêu Phàm đau lòng tan nát, cô làm sao có thể ngủ cùng tổng giám đốc, vừa nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi mình cùng tổng giám đốc dính vào nhau, trên mặt của cô liền một hồi lúng túng và ảo não.
Bộ dáng này của cô lại bị Thiên thấy, hắn sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa đi? Cô đã không còn trong sạch, còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Thiên?
Lệ trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt cô, đầy một bụng uất ức thế nhưng không thể nói với ai. Khả Nhi tiểu thư cũng hiểu lầm cô, Thiên cũng bỏ rơi cô mà đi, nơi này còn có ai sẽ lưu luyến cô?
Không có, không có nữa.
Thiên, là Liêu Phàm có lỗi với anh, tổn thương anh là chuyện mà em không muốn nhất. Liêu Phàm yên lặng rơi lệ, thừa dịp tất cả mọi người đi vây xem Đường Chá, cô lặng lẽ mặc quần áo vào, từ trong đám người biến mất.
Thiên, hi vọng anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn, em không có phúc khí, không cách nào ở bên cạnh anh nữa.
Ôm tâm tư mệt mỏi, Liêu Phàm trở lại căn phòng nhỏ mà cô đã thuê.
Cô chôn mình thật sâu vào dòng nước lạnh lẽo, dùng sức chà rửa thân thể của mình. Thân thể của cô dơ bẩn, cũng không còn xứng với Thiên nữa. Hai hàng nước mắt bi thương tràn ra khỏi hốc mắt, ai có thể trả lại sự thanh bạch cho cô, ai có thể trả lại tình yêu cho cô?
Đột nhiên một cảm giác muốn ói xông lên, cô úp sấp trên bồn cầu ói như điên. Gần đây dạ dày vẫn không thoải mái, ngày mai thật phải đi khám bệnh.
Khi dạ dày trở nên trống rỗng, cô mệt mỏi vùi mình vào trên sô pha tàn tạ, rơi lệ đến khi trời sáng.
Kinh ngạc há hốc mồm, cô kinh ngạc không biết là nên khóc hay nên cười.
Đứa nhỏ này tại sao lại tới trễ như thế? Lại vào sau khi cô rời khỏi Thiên, mới phát hiện ra mình mang thai. Tay của cô khẽ vuốt ve bụng mình, một cỗ hào quang tình thương của mẹ ở trên mặt cô sáng lấp lánh.
Bảo bối, mặc dù cha rời đi, nhưng mẹ sẽ không vứt bỏ con.
Tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, Liêu Phàm từ đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cũng không tìm được cô nữa.
Khi Lưu Vân Thiên lòng áy náy đi đến căn phòng nhỏ Liêu Phàm mướn thì chỉ thấy gian phòng trống không.
Hắn một lần làm kẻ tiểu nhân, chẳng những không có được Lâm Khả Nhi, ngay cả Liêu Phàm cũng mất đi. Giờ phút này ngoại trừ ảo não, không còn có bất kỳ từ nào có thể hình dung tâm tình của hắn.
Đời người thật không thể làm sai, bỏ lỡ liền không cách nào quay đầu lại nữa.
Bị đánh đau, Đường Chá lắc lắc cái đầu mê man, kinh ngạc há to mồm: "Lâm tiên sinh?"
"Ghê tởm! Đường Chá, cậu chính là thương yêu Khả Nhi của tôi như vậy sao? Trong lễ đính hôn lại phóng đãng với người phụ nữ khác?" Lâm Vũ Mặc tức giận quát.
"Phụ nữ?" Đường Chá lắc lắc đầu, muốn cho mình tỉnh táo hơn một chút, anh quay đầu lại, thế nhưng nhìn thấy Liêu Phàm ở sau lưng mình.
"Tôi… tôi…" Đường Chá không biết nên giải thích thế nào, anh còn chưa lên tiếng, quả đấm của Lâm Vũ Mặc lại đánh về phía anh.
Phòng nghỉ ngơi hỗn loạn khiến Lâm Khả Nhi chú ý. Bắc Dã Thương tà mị cười lạnh buông cô ra, mặc cho cô chạy khỏi ban công.
Khi Lâm Khả Nhi thấy hình ảnh mập mờ trên giường này thì cô đau lòng rơi lệ . Tại sao có thể như vậy? Chị Liêu Phàm mà cô tín nhiệm nhất thế nhưng cùng anh Chá lên giường.
"Không! Không! Đây không phải là sự thật!" Lâm Khả Nhi vọt tới trước giường, hướng về phía Liêu Phàm đã thức tỉnh, núp dưới cái chăn ở trên giường tức giận hô, "Chị Liêu Phàm, đây chính là tình bạn của chị với tôi sao? Chị đã có anh Lưu, tại sao còn phải tới cướp anh Chá của tôi?"
"Tiểu Khả Nhi, chị… chị không có", Liêu Phàm không hiểu nháy mắt. Trước mắt một mảnh hỗn loạn, khiến cô không biết nên làm cái gì. Cô sao có thể xuất hiện trên giường của tổng giám đốc chứ?
"Tiểu Khả Nhi, anh không có", Đường Chá không để ý đến quả đấm bén nhọn của Lâm Vũ Mặc, muốn đi lên ôm lấy Lâm Khả Nhi. Rồi lại bởi vì chính mình không mặc quần áo mà không tiện xuống giường.
"Anh Chá, em nhìn lầm anh rồi." Lâm Khả Nhi đau lòng lắc đầu. Chưa từng nghĩ tới có một ngày anh Chá có thể phản bội cô. Nhìn đến hình ảnh anh cùng Liêu Phàm nằm cạnh nhau, lòng của cô lại đau như vậy, đau đến mức thật muốn giết chết hai người bọn họ.
Anh là anh Chá mà cô yêu! Anh tại sao có thể… tại sao có thể phản bội cô?
"Khả Nhi, loại đàn ông này đáng giá để em yêu sao?" Bắc Dã Thương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Lâm Khả Nhi, ôm eo cô an ủi.
"Bắc Dã Thương, dẫn tôi đi, tôi không muốn nhìn đến bọn họ nữa." Lâm Khả Nhi chảy nước mắt nói.
"Tốt! Tôi dẫn em đi tới nơi không có hắn ta." Bắc Dã Thương tà tứ cười kéo tay Lâm Khả Nhi.
Nhìn một lần cuối Đường Chá đang lo lắng, cô đau lòng theo Bắc Dã Thương rời đi.
"Tiểu Khả Nhi!" Đường Chá nhặt quần lên, vội vã mặc vào, mở ra chân dài muốn đuổi theo.
Lưu Vân Thiên đột nhiên xuất hiện, một quyền đấm vào ngực Đường Chá, tức giận gầm nhẹ: "Tổng giám đốc, làm sao anh có thể ra tay với Liêu Phàm? Chẳng lẽ anh quên cô ấy là người phụ nữ của tôi sao?"
"Tôi… Vân Thiên… nghe tôi giải thích" Đường Chá hiện tại trong lòng không hiểu ra sao, anh không biết là ai đang cài bẫy anh. Lời giải thích của anh còn chưa nói hết, liền lại bị lão ba tát một cái.
"Nghiệt tử! Làm sao mày có thể làm ra chuyện như vậy? Mày trả con dâu lại cho ta!" Ba Đường bất mãn đánh một cái tát vào mặt của con trai, tâm tình đau xót này quả thật không thể dùng ngôn ngữ nào thay thế.
"Cha, con thật sự không có! Con cũng không biết tại sao có thể như vậy." Đường Chá ảo não giải thích với cha mình. Chuyện ngày hôm nay rất kỳ hoặc, rốt cuộc là ai đem anh cùng Liêu Phàm đặt nằm cạnh nhau? Anh rõ ràng nhớ chính mình đi tìm tiểu Khả Nhi, sau đó thấy người phụ nữ trong phòng nghỉ thì không còn nhớ gì nữa hết.
Chẳng lẽ đây là có người thiết kế một cái bẫy thật hoàn chỉnh, thế mà anh lại ngây ngốc chui vào trong.
Anh nhất định phải tra được rốt cuộc là ai ở phía sau màn gài bẫy anh.
Tần Phong thở dài đi tới bên cạnh Đường Chá, dùng một đôi mắt linh hoạt nhìn thấu tất cả nhìn Đường Chá: "Đường Chá, nếu như anh ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, em thật lo lắng bảo bối của em đi theo anh sẽ phải chịu uất ức."
"Phong" Đường Chá hốt hoảng nhìn Phong, bị sự thất vọng trong lời nói của cô làm cho thất kinh.
Lâm Vũ Mặc ôm chắc bả vai Phong, lạnh lùng kiêu ngạo nói với Đường Chá: "Đường tiên sinh, không làm rõ ràng vụ lộn xộn này, cũng đừng trở lại tìm tiểu Khả Nhi. Tôi hi vọng có thể nhìn thấy anh trong sạch."
"Tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho mình." Đường Chá ưỡn ngực, trầm giọng nói.
"Trả lại trong sạch cho anh? Còn sự trong sạch của Liêu Phàm thì tìm ai lấy lại?" Lưu Vân Thiên tràn đầy lửa giận mà rống lên, hắn tức giận đẩy lồng ngực Đường Chá, nghiêm nghị nói, "Cho tới nay tôi đều xem anh là anh em, không ngờ cái người anh em này lại đụng chạm tới phụ nữ của tôi. Đường Chá, từ nay về sau tình bạn của chúng ta kết thúc."
Nói xong, Lưu Vân Thiên tức giận rời đi.
Nhìn bóng lưng tràn đầy lửa giận của Lưu Vân Thiên, Đường Chá một hồi kinh ngạc. Một sai lầm, anh lại đắc tội với trợ thủ đắc lực nhất, người bạn tốt nhất của mình.
Đáng ghét!
Rốt cuộc là ai tính kế anh? Anh quyết sẽ không tha cho hắn!
Bị mọi người bỏ lại trong phòng nghỉ ngơi, Liêu Phàm đau lòng tan nát, cô làm sao có thể ngủ cùng tổng giám đốc, vừa nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi mình cùng tổng giám đốc dính vào nhau, trên mặt của cô liền một hồi lúng túng và ảo não.
Bộ dáng này của cô lại bị Thiên thấy, hắn sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa đi? Cô đã không còn trong sạch, còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Thiên?
Lệ trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt cô, đầy một bụng uất ức thế nhưng không thể nói với ai. Khả Nhi tiểu thư cũng hiểu lầm cô, Thiên cũng bỏ rơi cô mà đi, nơi này còn có ai sẽ lưu luyến cô?
Không có, không có nữa.
Thiên, là Liêu Phàm có lỗi với anh, tổn thương anh là chuyện mà em không muốn nhất. Liêu Phàm yên lặng rơi lệ, thừa dịp tất cả mọi người đi vây xem Đường Chá, cô lặng lẽ mặc quần áo vào, từ trong đám người biến mất.
Thiên, hi vọng anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn, em không có phúc khí, không cách nào ở bên cạnh anh nữa.
Ôm tâm tư mệt mỏi, Liêu Phàm trở lại căn phòng nhỏ mà cô đã thuê.
Cô chôn mình thật sâu vào dòng nước lạnh lẽo, dùng sức chà rửa thân thể của mình. Thân thể của cô dơ bẩn, cũng không còn xứng với Thiên nữa. Hai hàng nước mắt bi thương tràn ra khỏi hốc mắt, ai có thể trả lại sự thanh bạch cho cô, ai có thể trả lại tình yêu cho cô?
Đột nhiên một cảm giác muốn ói xông lên, cô úp sấp trên bồn cầu ói như điên. Gần đây dạ dày vẫn không thoải mái, ngày mai thật phải đi khám bệnh.
Khi dạ dày trở nên trống rỗng, cô mệt mỏi vùi mình vào trên sô pha tàn tạ, rơi lệ đến khi trời sáng.
Kinh ngạc há hốc mồm, cô kinh ngạc không biết là nên khóc hay nên cười.
Đứa nhỏ này tại sao lại tới trễ như thế? Lại vào sau khi cô rời khỏi Thiên, mới phát hiện ra mình mang thai. Tay của cô khẽ vuốt ve bụng mình, một cỗ hào quang tình thương của mẹ ở trên mặt cô sáng lấp lánh.
Bảo bối, mặc dù cha rời đi, nhưng mẹ sẽ không vứt bỏ con.
Tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, Liêu Phàm từ đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cũng không tìm được cô nữa.
Khi Lưu Vân Thiên lòng áy náy đi đến căn phòng nhỏ Liêu Phàm mướn thì chỉ thấy gian phòng trống không.
Hắn một lần làm kẻ tiểu nhân, chẳng những không có được Lâm Khả Nhi, ngay cả Liêu Phàm cũng mất đi. Giờ phút này ngoại trừ ảo não, không còn có bất kỳ từ nào có thể hình dung tâm tình của hắn.
Đời người thật không thể làm sai, bỏ lỡ liền không cách nào quay đầu lại nữa.
/192
|