Editor: Sendyle
Sự trong sạch của anh ta đã không còn, anh ta không cầu mong được tiểu Khả Nhi tha thứ, đây mới là chuyện làm cho anh ta đau lòng nhất. Chính anh ta từng nói qua, nếu như anh ta làm ra chuyện có lỗi với cô, thì vĩnh viễn không đến làm phiền cô. Từ đó về sau, duyên của anh ta cùng tiểu Khả Nhi coi như cắt đứt.
Vừa nghĩ tới phải vĩnh viễn mất đi tiểu Khả Nhi, tim của anh ta đau thắt lại từng cơn, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Quả đấm của anh ta nâng lên thật lên, nhưng không cách nào động thủ, hận đến cách mấy, anh ta cũng không cách nào xuống tay đánh một người phụ nữ. Tức giận đem Lệ Tây Á đẩy ra, Đường Chá bất mãn xoay người, nắm chặt quả đấm rời đi. Nhìn bóng lưng của anh ta rời đi tràn đầy bi thương, bộ dạng giống như mất đi toàn thế giới.
Nhìn bóng lưng Đường Chá, Lệ Tây Á cười lạnh: "Đường Chá, chính anh hủy đi hạnh phúc của tôi, cũng đừng mong có được một cuộc sống tốt."
Chỉnh lại y phục, Lệ Tây Á lo lắng mà cười hai tiếng, sau đó quẹo vào ngõ hẻm, đi tới một căn nhà trệt có chút cũ kỹ trước mặt. Vừa mới mở ra cửa, thân thể của cô liền bị hai cánh tay thật nhiệt tình ôm chặt lấy.
"Lệ Tây Á, anh nhớ em muốn chết. Em có nhớ anh không?"Giọng nói quen thuộc mà cuồng nhiệt của Mị Ảnh truyền vào tai Lệ Tây Á, làm cho cô kinh ngạc há to mồm.
"Mị Ảnh? Làm sao anh tìm được em?" Cô cẩn thận như vậy, tại sao anh ta có thể tìm được cô?
"Từ ngày em vượt ngục Lão đại đã nắm rõ toàn bộ hành tung của em. Cái người đần độn này, vốn là lão đại đang tìm cách cứu em, lập tức có thể đem em thả ra, em lại vượt ngục như vậy, thật uổng phí tâm huyết của lão đại. Vì em, lão đại không biết chạy bao nhiêu nhà quyền quý, tốn bao nhiêu tiền bạc, nhưng bởi vì sự kích động của một mình em mà làm toàn bộ công sức đỗ sông đỗ biển. Em nói xem em có phải rất ngu ngốc không?" Mị Ảnh trách cứ nhìn Lệ Tây Á.
"Ai bảo lão đại không nói với em? Em tưởng các người không cần đến em nữa." Lệ Tây Á chột dạ nhìn Mị Ảnh. Lão đại thế nhưng không có quên cô, đều do cô quá xúc động. Không biết lão đại có tức giận không, có còn muốn cô không? Cô đã thoát khỏi tổ chức rất lâu, lâu đến thậm chí quên mất thân phận của mình là Lam Hồ.
"Người nào không cần em, còn có anh cần em. Lam Hồ, anh yêu em, anh phát hiện so với sức tưởng tượng của mình rất rất quan tâm em. Gả cho anh, có được không?" Mị Ảnh nhìn Lệ Tây Á, anh đang cầu hôn cô ta.
"Gả cho anh?" Lệ Tây Á kinh ngạc nhìn Mị Ảnh, cho tới nay, hai người bọn họ không phải chỉ bên nhau vì nhu cầu sao? Anh ta từ khi nào mà yêu cô?
"Đúng, anh yêu em, gả cho anh, để cho anh bảo vệ em." Trên mặt Mị Ảnh tràn đầy trịnh trọng, hoàn toàn không thấy dáng vẻ hài hước thường ngày, nghiêm trang nói. Anh ta muốn cô, anh ta thật lâu đã hiểu tình cảm của mình đối với cô. Là cô vẫn chấp mê muốn làm vợ của Đường Chá, làm hại anh ta chỉ có thể giấu tình yêu của mình vào trong lòng, chỉ có thể lấy bộ dạng bất cần đời xuất hiện trước mặt Lệ Tây Á.
Hiện tại, anh ta có thể quang minh chánh đại nói ra tình cảm thật trong lòng mình, anh ta muốn cưới cô, muốn che chở thật tốt cho cô. Đem ấm áp của mình xoa dịu những tổn thương trong lòng cô.
Anh ta biết từ nhỏ Lam Hồ là cô nhi, đã trải qua rất nhiều chuyện đau lòng, cô lạnh lùng chỉ vì che giấu những tổn thương. Là trò đùa của thế gian làm cho cô biến thành bộ dạng hiện tại vô tình lạnh lùng, lòng dạ ác độc, bộ dáng cay nghiệt, nhưng từ này đã có anh ta ở bên cô, che chở, yêu thương, giúp đỡ cô.
"Anh thật yêu em?" Lệ Tây Á vẫn không dám tin tưởng hỏi. Cho tới nay, cô đều sống trong cô độc, từ xưa tới nay chưa từng có ai yêu cô. Hôm nay đột nhiên nghe được lời tỏ tình của Mị Ảnh, cô đột nhiên cảm thấy ấm ám trong lòng. Trên thế giới này, thì ra cô không cô độc, cũng có người yêu cô.
"Anh lừa em làm gì?" Mị Ảnh bất mãn trợn mắt nhìn Lệ Tây Á một cái, hai người bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, nhân phẩm của anh ta như thế nào chẳng lẽ cô không rõ sao?
"Được, em gả cho anh." Lệ Tây Á ôm chặt hông của Mị Ảnh, hưng phấn nói.
"Thật tốt quá!" Mị Ảnh một tay ôm lấy Lệ Tây Á, tràn đầy hưng phấn. Trong lòng anh ta tràn đầy vui sướng không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để diễn tả được.
"Đi, cùng anh về nhà!" Đem Lệ Tây Á để dưới đất, Mị Ảnh kéo tay Lệ Tây Á liền rời đi căn phòng nhỏ đơn sơ này.
"Lão đại sẽ không phản đối chứ?" Vừa nghĩ tới Bắc Dã Thương, Lệ Tây Á cũng có chút sợ.
Ban đầu bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ nên bị đuổi ra CHD, lần này cô trở về, lão đại còn cần cô không?
"Lão đại để cho anh tới tìm em." Mị Ảnh gõ gõ đầu Lệ Tây Á, cười tà nói, "Nếu không phải anh ta ra lệnh, anh không dám đến tìm em. Lão đại ngày ngày nhìn em, đối với những việc gần đây của em tất cả đều rõ như lòng bàn tay."
"Có thật không?" Lệ Tây Á lúc này mới bớt thấp thỏm trong lòng. Xem ra lão đại cũng không có vứt bỏ cô, cô thật sự rất vui.
Có Mị Ảnh yêu, tin tưởng mình nhất định sẽ hạnh phúc.
"Hai ta trước phải biến mất một thời gian, lão đại ra lệnh. Anh dẫn em đến nhà riêng của anh ở Singapore." Mị Ảnh đem Lệ Tây Á đẩy lên xe, liền nhảy lên xe thể thao Lạp Phong của mình, đem xe lái rời ngõ hẻm âm u này.
********
Đường Chá nâng thân thể mệt mỏi về đến trong nhà thì đã gần đến nửa đêm, bên ngoài bông tuyết đang bay tán loạn. Cửa lớn bị anh ta mở ra, một cỗ khí lạnh thổi vào phòng khách. Cô đơn đi vào cửa nhà, phủi xuống bông tuyết phủ trên người, bước chân vô lực của Đường Chá đi về phía quầy rượu, vùi mình vào trong rượu.
Lời nói của Lệ Tây Á vẫn còn vang vọng ở bên tai anh ta, anh ta khổ sở đấm quầy rượu, ảo não tự trách: "Đường Chá, làm sao ngươi có thể mềm yếu như vậy? Sao lại có thể làm ra chuyện có lỗi với tiểu Khả Nhi?"
Vừa nghĩ tới việc mình cùng Liêu Phàm xảy ra quan hệ kia, tim của anh ta dâng lên cảm xúc khó chịu, một loại phẫn hận không thể giết chết sự vọng động của mình.
Anh ta có lỗi với Liêu Phàm, có lỗi với Lưu Vân Thiên, hơn nữa càng có lỗi với người yêu trong lòng anh ta Lâm Khả Nhi. Cô yêu anh như vậy, tại sao anh ta có thể phản bội cô?
Để cho cô đau lòng, là việc làm cho anh ta thương tâm nhất!
Bộ dạng xộc xệch bò lên cầu thang, bởi vì cảm giác đang say mà có chút hôn mê mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống.
Khi anh ta đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, thế nhưng thấy trên giường có một người đẹp nhỏ bé. Anh ta không dám tin tưởng nháy mắt, nháy mắt hạ xuống, người còn ở đây, nháy mắt hai lần, còn không có biến mất.
Thật sự là tiểu Khả Nhi sao? Có phải anh ta đang nằm mơ ?
Nhìn tinh linh trước mặt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, trên mặt cười ngọt ngào hạnh phúc, hai gò má non mềm phiến hồng, hấp dẫn bước chân của anh ta bước tới gần cô.
Đi từng bước một đến gần tiểu khả ái, Đường Chá nằm ở bên cạnh cô, bàn tay chạm vào gò má của cô, trên khuôn mặt kia thật ấm áp làm cho anh ta cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Sự trong sạch của anh ta đã không còn, anh ta không cầu mong được tiểu Khả Nhi tha thứ, đây mới là chuyện làm cho anh ta đau lòng nhất. Chính anh ta từng nói qua, nếu như anh ta làm ra chuyện có lỗi với cô, thì vĩnh viễn không đến làm phiền cô. Từ đó về sau, duyên của anh ta cùng tiểu Khả Nhi coi như cắt đứt.
Vừa nghĩ tới phải vĩnh viễn mất đi tiểu Khả Nhi, tim của anh ta đau thắt lại từng cơn, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Quả đấm của anh ta nâng lên thật lên, nhưng không cách nào động thủ, hận đến cách mấy, anh ta cũng không cách nào xuống tay đánh một người phụ nữ. Tức giận đem Lệ Tây Á đẩy ra, Đường Chá bất mãn xoay người, nắm chặt quả đấm rời đi. Nhìn bóng lưng của anh ta rời đi tràn đầy bi thương, bộ dạng giống như mất đi toàn thế giới.
Nhìn bóng lưng Đường Chá, Lệ Tây Á cười lạnh: "Đường Chá, chính anh hủy đi hạnh phúc của tôi, cũng đừng mong có được một cuộc sống tốt."
Chỉnh lại y phục, Lệ Tây Á lo lắng mà cười hai tiếng, sau đó quẹo vào ngõ hẻm, đi tới một căn nhà trệt có chút cũ kỹ trước mặt. Vừa mới mở ra cửa, thân thể của cô liền bị hai cánh tay thật nhiệt tình ôm chặt lấy.
"Lệ Tây Á, anh nhớ em muốn chết. Em có nhớ anh không?"Giọng nói quen thuộc mà cuồng nhiệt của Mị Ảnh truyền vào tai Lệ Tây Á, làm cho cô kinh ngạc há to mồm.
"Mị Ảnh? Làm sao anh tìm được em?" Cô cẩn thận như vậy, tại sao anh ta có thể tìm được cô?
"Từ ngày em vượt ngục Lão đại đã nắm rõ toàn bộ hành tung của em. Cái người đần độn này, vốn là lão đại đang tìm cách cứu em, lập tức có thể đem em thả ra, em lại vượt ngục như vậy, thật uổng phí tâm huyết của lão đại. Vì em, lão đại không biết chạy bao nhiêu nhà quyền quý, tốn bao nhiêu tiền bạc, nhưng bởi vì sự kích động của một mình em mà làm toàn bộ công sức đỗ sông đỗ biển. Em nói xem em có phải rất ngu ngốc không?" Mị Ảnh trách cứ nhìn Lệ Tây Á.
"Ai bảo lão đại không nói với em? Em tưởng các người không cần đến em nữa." Lệ Tây Á chột dạ nhìn Mị Ảnh. Lão đại thế nhưng không có quên cô, đều do cô quá xúc động. Không biết lão đại có tức giận không, có còn muốn cô không? Cô đã thoát khỏi tổ chức rất lâu, lâu đến thậm chí quên mất thân phận của mình là Lam Hồ.
"Người nào không cần em, còn có anh cần em. Lam Hồ, anh yêu em, anh phát hiện so với sức tưởng tượng của mình rất rất quan tâm em. Gả cho anh, có được không?" Mị Ảnh nhìn Lệ Tây Á, anh đang cầu hôn cô ta.
"Gả cho anh?" Lệ Tây Á kinh ngạc nhìn Mị Ảnh, cho tới nay, hai người bọn họ không phải chỉ bên nhau vì nhu cầu sao? Anh ta từ khi nào mà yêu cô?
"Đúng, anh yêu em, gả cho anh, để cho anh bảo vệ em." Trên mặt Mị Ảnh tràn đầy trịnh trọng, hoàn toàn không thấy dáng vẻ hài hước thường ngày, nghiêm trang nói. Anh ta muốn cô, anh ta thật lâu đã hiểu tình cảm của mình đối với cô. Là cô vẫn chấp mê muốn làm vợ của Đường Chá, làm hại anh ta chỉ có thể giấu tình yêu của mình vào trong lòng, chỉ có thể lấy bộ dạng bất cần đời xuất hiện trước mặt Lệ Tây Á.
Hiện tại, anh ta có thể quang minh chánh đại nói ra tình cảm thật trong lòng mình, anh ta muốn cưới cô, muốn che chở thật tốt cho cô. Đem ấm áp của mình xoa dịu những tổn thương trong lòng cô.
Anh ta biết từ nhỏ Lam Hồ là cô nhi, đã trải qua rất nhiều chuyện đau lòng, cô lạnh lùng chỉ vì che giấu những tổn thương. Là trò đùa của thế gian làm cho cô biến thành bộ dạng hiện tại vô tình lạnh lùng, lòng dạ ác độc, bộ dáng cay nghiệt, nhưng từ này đã có anh ta ở bên cô, che chở, yêu thương, giúp đỡ cô.
"Anh thật yêu em?" Lệ Tây Á vẫn không dám tin tưởng hỏi. Cho tới nay, cô đều sống trong cô độc, từ xưa tới nay chưa từng có ai yêu cô. Hôm nay đột nhiên nghe được lời tỏ tình của Mị Ảnh, cô đột nhiên cảm thấy ấm ám trong lòng. Trên thế giới này, thì ra cô không cô độc, cũng có người yêu cô.
"Anh lừa em làm gì?" Mị Ảnh bất mãn trợn mắt nhìn Lệ Tây Á một cái, hai người bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, nhân phẩm của anh ta như thế nào chẳng lẽ cô không rõ sao?
"Được, em gả cho anh." Lệ Tây Á ôm chặt hông của Mị Ảnh, hưng phấn nói.
"Thật tốt quá!" Mị Ảnh một tay ôm lấy Lệ Tây Á, tràn đầy hưng phấn. Trong lòng anh ta tràn đầy vui sướng không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để diễn tả được.
"Đi, cùng anh về nhà!" Đem Lệ Tây Á để dưới đất, Mị Ảnh kéo tay Lệ Tây Á liền rời đi căn phòng nhỏ đơn sơ này.
"Lão đại sẽ không phản đối chứ?" Vừa nghĩ tới Bắc Dã Thương, Lệ Tây Á cũng có chút sợ.
Ban đầu bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ nên bị đuổi ra CHD, lần này cô trở về, lão đại còn cần cô không?
"Lão đại để cho anh tới tìm em." Mị Ảnh gõ gõ đầu Lệ Tây Á, cười tà nói, "Nếu không phải anh ta ra lệnh, anh không dám đến tìm em. Lão đại ngày ngày nhìn em, đối với những việc gần đây của em tất cả đều rõ như lòng bàn tay."
"Có thật không?" Lệ Tây Á lúc này mới bớt thấp thỏm trong lòng. Xem ra lão đại cũng không có vứt bỏ cô, cô thật sự rất vui.
Có Mị Ảnh yêu, tin tưởng mình nhất định sẽ hạnh phúc.
"Hai ta trước phải biến mất một thời gian, lão đại ra lệnh. Anh dẫn em đến nhà riêng của anh ở Singapore." Mị Ảnh đem Lệ Tây Á đẩy lên xe, liền nhảy lên xe thể thao Lạp Phong của mình, đem xe lái rời ngõ hẻm âm u này.
********
Đường Chá nâng thân thể mệt mỏi về đến trong nhà thì đã gần đến nửa đêm, bên ngoài bông tuyết đang bay tán loạn. Cửa lớn bị anh ta mở ra, một cỗ khí lạnh thổi vào phòng khách. Cô đơn đi vào cửa nhà, phủi xuống bông tuyết phủ trên người, bước chân vô lực của Đường Chá đi về phía quầy rượu, vùi mình vào trong rượu.
Lời nói của Lệ Tây Á vẫn còn vang vọng ở bên tai anh ta, anh ta khổ sở đấm quầy rượu, ảo não tự trách: "Đường Chá, làm sao ngươi có thể mềm yếu như vậy? Sao lại có thể làm ra chuyện có lỗi với tiểu Khả Nhi?"
Vừa nghĩ tới việc mình cùng Liêu Phàm xảy ra quan hệ kia, tim của anh ta dâng lên cảm xúc khó chịu, một loại phẫn hận không thể giết chết sự vọng động của mình.
Anh ta có lỗi với Liêu Phàm, có lỗi với Lưu Vân Thiên, hơn nữa càng có lỗi với người yêu trong lòng anh ta Lâm Khả Nhi. Cô yêu anh như vậy, tại sao anh ta có thể phản bội cô?
Để cho cô đau lòng, là việc làm cho anh ta thương tâm nhất!
Bộ dạng xộc xệch bò lên cầu thang, bởi vì cảm giác đang say mà có chút hôn mê mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống.
Khi anh ta đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, thế nhưng thấy trên giường có một người đẹp nhỏ bé. Anh ta không dám tin tưởng nháy mắt, nháy mắt hạ xuống, người còn ở đây, nháy mắt hai lần, còn không có biến mất.
Thật sự là tiểu Khả Nhi sao? Có phải anh ta đang nằm mơ ?
Nhìn tinh linh trước mặt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, trên mặt cười ngọt ngào hạnh phúc, hai gò má non mềm phiến hồng, hấp dẫn bước chân của anh ta bước tới gần cô.
Đi từng bước một đến gần tiểu khả ái, Đường Chá nằm ở bên cạnh cô, bàn tay chạm vào gò má của cô, trên khuôn mặt kia thật ấm áp làm cho anh ta cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
/192
|