Ngồi vào trong xe, Đường Chá cố ý mở laptop, làm bộ như đang rất bận rộn, vờ như không để ý đến mùi nước hoa nhè nhẹ quanh quẩn bên chóp mũi. Nhìn bộ dáng hắn hiện tại, có vẻ như đang xem thứ gì đó rất thú vị, vô cùng hấp dẫn, khiến hắn không dời mắt khỏi màn hình máy tính.
Lâm Khả Nhi thấy hắn như vậy , tò mò vươn cái đầu nhỏ đến trước ngực Đường Chá, nghịch ngợm theo dõi. Ngoài ý muốn, lại chỉ thấy một đống chữ cũng bảng số liệu rất chi là nhàm chán.
“Không cho anh nhìn mấy thứ này nhàm chán này.” Lâm Khả Nhi bá đạo đem máy vi tính gấp lại, ném qua một bên. Cô leo lên, ngồi trên đùi hắn, đem hai chân thon dài quấn quanh hông Đường Chá.
“Em mau xuống.” Đường Chá chợt cảm thấy không thể hô hấp, tim hắn vì hành động của cô mà nhảy lên bùm bùm. Lúc này, bên mũi không chỉ quanh quẩn mùi hoa sơn trà, mà cả người hắn đều đắm chìm trong mùi hương từ trên cơ thể cô tỏa ra. Mọi tế bào trên cơ thể vì hưng phấn mà không ngừng kêu gào, muốn hắn lập tức ôm lấy tiểu Khả Nhi.
Nhưng đúng lúc này, khuôn mặt của Liêu Phàm lại hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn chỉ có thể lạnh lùng đem tiểu Khả Nhi đẩy ra xa.
“Em không xuống, em thích ngồi trên đùi chú Chá.” Lầm Khả Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, bá đạo nhìn hắn.
Trước kia bọn họ không xa cách như thế này, cũng chỉ bởi vì quỷ kế của Lệ Tây Á, hại chú Chá không còn cưng chiều cô, khiến trong lòng cô tràn đầy cảm giác vô lực. Mặc dù chú Chá trúng kế, chạm vào chị Liêu Phàm nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì thế mà buông tay. Người chú Chá yêu là cô không phải là Liêu Phàm. Bởi vì biết trong lòng hắn có cô, nên cô nguyện ý vứt bỏ phần ký ức không vui này, chỉ để lại tình yêu của cô với hắn.
Cô biết Chú Chá là một người đàn ông có trách nhiệm, lần này, tổn thương Liêu Phàm khiến hắn rất khổ sở. Nhưng cho dù hắn muốn bồi thường cho Liêu Phàm cũng không cần đem hạnh phúc của hai người bọn họ ra đánh đổi chứ.
Đường Chá đưa tay ra, đem cánh tay đang ôm chặt cổ hắn gỡ xuống, ôm hông cô, nhấc cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ngồi cho đàng hoàng, nếu không em xuống xe.” Trong giọng nói Đường Chá tràn đầy uy hiếp nói. Vẻ mặt hắn lúc này thật tối tăm, giống như hắn sẽ thật sự làm vậy nếu cô không chịu xuống.
“Anh quá đáng!” Lâm Khả Nhi bị Đường Chá vô tình thương tổn, trong hốc mắt mơ hồ dâng lên một tầng nước. Buieeur tình ai oán của cô khiến cho lòng hắn như bị ong châm, đau nhức vô cùng.
“Không cho khóc!” Đường Chá dùng một tay, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi ôm vào trong ngực, giọng nói lạnh như băng ra lệnh.
“Em cứ muốn khóc! Em khóc cho anh xem! Chú Chá không cần tiểu Khả Nhi, không thương tiểu Khả Nhi nữa, tiểu Khả Nhi thật đáng thương!” Lâm Khả Nhi nhếch miệng, nước mắt lách tách rơi xuống.
“Ai nói anh không thương em?” Đường Chá nhăn mày lại, bưng lấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng giãy giụa. Hắn không muốn buông tay, không muốn mất đi đoạn tình yêu này, thế nhưng như vậy có được không? Liêu Phàm sẽ ra sao?
“Yêu em tại sao không hôn em, yêu em tại sao không quan tâm đến em.” Lâm Khả Nhi ủy khuất nức nở, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Đường Chá lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Tiểu Khả Nhi, đợi anh… anh phải tìm được Liêu Phàm trước đã.”
“Vậy nếu không tìm được thì sao? Chẳng lẽ anh định cả đời không để ý đến em?” Lâm Khả Nhi bất mãn nhìn Đường Chá. Chẳng lẽ hắn định vì sai lầm nhất thời mà muốn đem cô đẩy ra xa?
“Anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.” Thanh âm kiên định của Đường Chá truyền vào trong tai Lâm Khả Nhi, nhưng không cách nào khiến lòng cô trở lại yên bình như trước kia.
Cô thật sợ rất sợ? Sợ Liêu Phàm trốn ở một góc xa xôi nào đó, khiến bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy. Nếu như thật sự cả đời không tìm được Liêu Phàm, chẳng lẽ cô cùng chú Chá sẽ phải tách ra sao?
****************
Khi Lâm Khả Nhi tời trường mới phát hiện hoàng tử khả ái Lý Tư Đặc không có đi học. Nghe các bạn nói hắn đã xin nghỉ hơn một tháng. Tên khỉ đầu chó này, tại sao hắn có thể bỏ dở giữa chừng, một mình trốn chạy như vậy?
Đá cục đá dưới chân, Lâm Khả Nhi nhàm chán đi trong sân trường, không có khỉ đầu chó ở đây, đi học cũng trở nên thật vô vị. Hơn nữa, những gì thầy cô giảng trên lớp cô đã sớm học qua, cho nên căn bản không cần lên lớp.
Đang lúc cô sắp ra đến cổng trường, một nam sinh có mái tóc xù đi tới trước mặt cô, có chút xấu hổ nói: “Bạn học Lâm Khả Nhi, hôm nay bạn có rảnh không? Tớ muốn mời bạn ăn cơm.”
Lâm Khả Nhi kinh ngạc chỉ chí cái mũi mình: “ Cậu muốn mời tôi?”
Cậu nam sinh xấu hổ vuốt lại tóc, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười e sợ: “Tôi… tôi muốn mời. Không biết cậu có nguyện ý hay không?”
Thấy nam sinh trước mặt hai má đỏ ửng, Lâm Khả Nhi cảm thấy thật thú vị, nam sinh này, quả thật còn thẹn thùng hơn cả nữ nhân. Có thể nhìn ra được, hắn đang thầm mến cô. Nhưng mà thật đáng tiếc, hắn khẳng định là không có hi vọng rồi, bời vì trong lòng cô đã có chú Chá, thành thục, ổn trọng, anh tuấn lại có chút lạnh lùng. Nhưng dạo gần đây, chú Chá vì Liêu Phàm mà cự tuyệt cô, khiến cô cảm thấy thật buồn bực.
Làm thế nào có thể đem thành công lừa chú Chá lên giường đây? Lâm Khả Nhi cắn môi dưới thầm nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ xảo trá, cô cười xấu xa ôm lấy cánh tay nam sinh kia, nghịch ngợm nói: “Tất nhiên là có thể, John ca ca, hôm nay tớ mới phát hiện cậu cũng thật anh tuấn.”
Nam sinh kia được Lâm Khả Nhi ca ngợi khiến cả khuôn mặt đều đỏ lên, xấu hổ không thốt lên lời. Dáng vẻ dễ thương của hắn khiến Lâm Khả Nhi vui vẻ cười lớn. Thật lâu rồi chưa thấy qua nam sinh nào đáng yêu như vậy.
“Lâm tiểu thư, tài xế của tôi đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi.” John chớp chớp đôi mắt tô mê người, hưng phấn kéo tay Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cười trộm đi theo phía sao John. Chú Chá, anh chờ tiếp chiêu đi, tối nay không đem anh lừa gạt tới tay, ba chữ Lâm Khả Nhi liền viết ngược lại.
Cả bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng Lâm Khả Nhi ríu ra ríu rít, John hoàn toàn là một thính giả, một người nghe nghiêm túc. Hắn chuyên chú lắng nghe mọi câu nói của cô như thể mỗi câu nói của Lâm Khả Nhi đều là thánh ngôn. Chỉ thấy hắn không chớp mắt nhìn cô cười, quả thật chính là một Tiểu suất ca thâm tình.
Thấy hắn như vậy, Lâm Khả Nhi đột nhiên cảm thấy kế hoạch của cô đối với John mà nói có chút tàn nhẫn, nhưng vì chú Chá, cô không thể không làm như vậy.
John, thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu.
Ăn xong bữa tiệc lớn, John còn tỏ ý muốn mời cô đi khiêu vũ nhưng cô nhanh chóng viện cớ vì ăn quá no nên không thể đi nhảy, hiện tại chỉ muốn về nhà. John không thể làm gì khác hơn là đưa cô trở về Đường trạch.
Khi xe hơi dừng lại trước cửa lớn Đường trạch, xuyên qua tấm kính cửa sổ xe, Lâm Khả Nhi nhìn lên lầu hai, phát hiện một bóng dáng ngạo nghễ đang đứng trên sân thượng, thân hình cứng đờ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của bọn họ.
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm, cười chào tạm biệt John. Cô vừa muốn đẩy của xe ra, liền nghe thấy hắn lễ độ nói: “Để tôi.”
John nhanh chóng xuống xe, bước sang phía bên Lâm Khả Nhi, tự tay giúp cô mở cửa.
Lâm Khả Nhi thấy hắn như vậy , tò mò vươn cái đầu nhỏ đến trước ngực Đường Chá, nghịch ngợm theo dõi. Ngoài ý muốn, lại chỉ thấy một đống chữ cũng bảng số liệu rất chi là nhàm chán.
“Không cho anh nhìn mấy thứ này nhàm chán này.” Lâm Khả Nhi bá đạo đem máy vi tính gấp lại, ném qua một bên. Cô leo lên, ngồi trên đùi hắn, đem hai chân thon dài quấn quanh hông Đường Chá.
“Em mau xuống.” Đường Chá chợt cảm thấy không thể hô hấp, tim hắn vì hành động của cô mà nhảy lên bùm bùm. Lúc này, bên mũi không chỉ quanh quẩn mùi hoa sơn trà, mà cả người hắn đều đắm chìm trong mùi hương từ trên cơ thể cô tỏa ra. Mọi tế bào trên cơ thể vì hưng phấn mà không ngừng kêu gào, muốn hắn lập tức ôm lấy tiểu Khả Nhi.
Nhưng đúng lúc này, khuôn mặt của Liêu Phàm lại hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn chỉ có thể lạnh lùng đem tiểu Khả Nhi đẩy ra xa.
“Em không xuống, em thích ngồi trên đùi chú Chá.” Lầm Khả Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, bá đạo nhìn hắn.
Trước kia bọn họ không xa cách như thế này, cũng chỉ bởi vì quỷ kế của Lệ Tây Á, hại chú Chá không còn cưng chiều cô, khiến trong lòng cô tràn đầy cảm giác vô lực. Mặc dù chú Chá trúng kế, chạm vào chị Liêu Phàm nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì thế mà buông tay. Người chú Chá yêu là cô không phải là Liêu Phàm. Bởi vì biết trong lòng hắn có cô, nên cô nguyện ý vứt bỏ phần ký ức không vui này, chỉ để lại tình yêu của cô với hắn.
Cô biết Chú Chá là một người đàn ông có trách nhiệm, lần này, tổn thương Liêu Phàm khiến hắn rất khổ sở. Nhưng cho dù hắn muốn bồi thường cho Liêu Phàm cũng không cần đem hạnh phúc của hai người bọn họ ra đánh đổi chứ.
Đường Chá đưa tay ra, đem cánh tay đang ôm chặt cổ hắn gỡ xuống, ôm hông cô, nhấc cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ngồi cho đàng hoàng, nếu không em xuống xe.” Trong giọng nói Đường Chá tràn đầy uy hiếp nói. Vẻ mặt hắn lúc này thật tối tăm, giống như hắn sẽ thật sự làm vậy nếu cô không chịu xuống.
“Anh quá đáng!” Lâm Khả Nhi bị Đường Chá vô tình thương tổn, trong hốc mắt mơ hồ dâng lên một tầng nước. Buieeur tình ai oán của cô khiến cho lòng hắn như bị ong châm, đau nhức vô cùng.
“Không cho khóc!” Đường Chá dùng một tay, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi ôm vào trong ngực, giọng nói lạnh như băng ra lệnh.
“Em cứ muốn khóc! Em khóc cho anh xem! Chú Chá không cần tiểu Khả Nhi, không thương tiểu Khả Nhi nữa, tiểu Khả Nhi thật đáng thương!” Lâm Khả Nhi nhếch miệng, nước mắt lách tách rơi xuống.
“Ai nói anh không thương em?” Đường Chá nhăn mày lại, bưng lấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng giãy giụa. Hắn không muốn buông tay, không muốn mất đi đoạn tình yêu này, thế nhưng như vậy có được không? Liêu Phàm sẽ ra sao?
“Yêu em tại sao không hôn em, yêu em tại sao không quan tâm đến em.” Lâm Khả Nhi ủy khuất nức nở, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Đường Chá lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Tiểu Khả Nhi, đợi anh… anh phải tìm được Liêu Phàm trước đã.”
“Vậy nếu không tìm được thì sao? Chẳng lẽ anh định cả đời không để ý đến em?” Lâm Khả Nhi bất mãn nhìn Đường Chá. Chẳng lẽ hắn định vì sai lầm nhất thời mà muốn đem cô đẩy ra xa?
“Anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.” Thanh âm kiên định của Đường Chá truyền vào trong tai Lâm Khả Nhi, nhưng không cách nào khiến lòng cô trở lại yên bình như trước kia.
Cô thật sợ rất sợ? Sợ Liêu Phàm trốn ở một góc xa xôi nào đó, khiến bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy. Nếu như thật sự cả đời không tìm được Liêu Phàm, chẳng lẽ cô cùng chú Chá sẽ phải tách ra sao?
****************
Khi Lâm Khả Nhi tời trường mới phát hiện hoàng tử khả ái Lý Tư Đặc không có đi học. Nghe các bạn nói hắn đã xin nghỉ hơn một tháng. Tên khỉ đầu chó này, tại sao hắn có thể bỏ dở giữa chừng, một mình trốn chạy như vậy?
Đá cục đá dưới chân, Lâm Khả Nhi nhàm chán đi trong sân trường, không có khỉ đầu chó ở đây, đi học cũng trở nên thật vô vị. Hơn nữa, những gì thầy cô giảng trên lớp cô đã sớm học qua, cho nên căn bản không cần lên lớp.
Đang lúc cô sắp ra đến cổng trường, một nam sinh có mái tóc xù đi tới trước mặt cô, có chút xấu hổ nói: “Bạn học Lâm Khả Nhi, hôm nay bạn có rảnh không? Tớ muốn mời bạn ăn cơm.”
Lâm Khả Nhi kinh ngạc chỉ chí cái mũi mình: “ Cậu muốn mời tôi?”
Cậu nam sinh xấu hổ vuốt lại tóc, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười e sợ: “Tôi… tôi muốn mời. Không biết cậu có nguyện ý hay không?”
Thấy nam sinh trước mặt hai má đỏ ửng, Lâm Khả Nhi cảm thấy thật thú vị, nam sinh này, quả thật còn thẹn thùng hơn cả nữ nhân. Có thể nhìn ra được, hắn đang thầm mến cô. Nhưng mà thật đáng tiếc, hắn khẳng định là không có hi vọng rồi, bời vì trong lòng cô đã có chú Chá, thành thục, ổn trọng, anh tuấn lại có chút lạnh lùng. Nhưng dạo gần đây, chú Chá vì Liêu Phàm mà cự tuyệt cô, khiến cô cảm thấy thật buồn bực.
Làm thế nào có thể đem thành công lừa chú Chá lên giường đây? Lâm Khả Nhi cắn môi dưới thầm nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ xảo trá, cô cười xấu xa ôm lấy cánh tay nam sinh kia, nghịch ngợm nói: “Tất nhiên là có thể, John ca ca, hôm nay tớ mới phát hiện cậu cũng thật anh tuấn.”
Nam sinh kia được Lâm Khả Nhi ca ngợi khiến cả khuôn mặt đều đỏ lên, xấu hổ không thốt lên lời. Dáng vẻ dễ thương của hắn khiến Lâm Khả Nhi vui vẻ cười lớn. Thật lâu rồi chưa thấy qua nam sinh nào đáng yêu như vậy.
“Lâm tiểu thư, tài xế của tôi đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi.” John chớp chớp đôi mắt tô mê người, hưng phấn kéo tay Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cười trộm đi theo phía sao John. Chú Chá, anh chờ tiếp chiêu đi, tối nay không đem anh lừa gạt tới tay, ba chữ Lâm Khả Nhi liền viết ngược lại.
Cả bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng Lâm Khả Nhi ríu ra ríu rít, John hoàn toàn là một thính giả, một người nghe nghiêm túc. Hắn chuyên chú lắng nghe mọi câu nói của cô như thể mỗi câu nói của Lâm Khả Nhi đều là thánh ngôn. Chỉ thấy hắn không chớp mắt nhìn cô cười, quả thật chính là một Tiểu suất ca thâm tình.
Thấy hắn như vậy, Lâm Khả Nhi đột nhiên cảm thấy kế hoạch của cô đối với John mà nói có chút tàn nhẫn, nhưng vì chú Chá, cô không thể không làm như vậy.
John, thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu.
Ăn xong bữa tiệc lớn, John còn tỏ ý muốn mời cô đi khiêu vũ nhưng cô nhanh chóng viện cớ vì ăn quá no nên không thể đi nhảy, hiện tại chỉ muốn về nhà. John không thể làm gì khác hơn là đưa cô trở về Đường trạch.
Khi xe hơi dừng lại trước cửa lớn Đường trạch, xuyên qua tấm kính cửa sổ xe, Lâm Khả Nhi nhìn lên lầu hai, phát hiện một bóng dáng ngạo nghễ đang đứng trên sân thượng, thân hình cứng đờ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của bọn họ.
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm, cười chào tạm biệt John. Cô vừa muốn đẩy của xe ra, liền nghe thấy hắn lễ độ nói: “Để tôi.”
John nhanh chóng xuống xe, bước sang phía bên Lâm Khả Nhi, tự tay giúp cô mở cửa.
/192
|