Lâm Khả Nhi nghe thấy giọng quen thuộc, liền ngẩng đầu nghịch ngợm: “Khả Nhi nói anh Lưu rất thích chị Liêu, còn không tiếc lời khen ngợi chị ấy nhiều lần”.
Liêu Phàm đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng, len lén nhìn sang Lưu Vân Thiên, nhìn cô như một con thỏ ngoan ngoãn.
Lưu Vân Thiên liền cười nhạt nói: “Năng lực của Liêu tiểu thư mọi người đều biết, ngay cả tổng giám đốc cũng rất vừa lòng.”
Lâm Khải Nhi đột nhiên cầm cánh tay của Lưu Vân Thiên kéo anh đến bên cạnh Liêu Phàm. Liêu Phàm băn khoăn liếc nhìn Lưu Văn Thiên, mặt đỏ lựng như quả táo mùa thu, lông mi dài cụp xuống kẽ run. Bên cạnh vẻ ngại ngùng của Liêu Phàm, gương mặt lạnh lùng của Lưu Vân Thiên vẫn không hề thay đổi.
“Không tệ! Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh đất tạo. Anh Lưu, chị Liêu thật sự rất đẹp, còn không mau kéo chị ấy vào lòng.” Vừa nói Khả Nhi vừa đẩy Liêu Phàm ngã vào trong lòng Lưu Vân Thiên. Trong lòng chợt có người đẹp ngã vào, Lưu Vân Thiên lúng túng không biết nên dang tay ôm mỹ nhân vào lòng hay nên đẩy ra đây.
“Anh Lưu sao mà cứ đờ đẫn thế kia? Còn không mau ôm lấy chị Liêu đi” Lâm Khả Nhi quay sang Lưu Vân Thiên nháy mắt nghịch ngợm.
“Khả Nhi, đừng có nói bậy!” Lưu Vân Thiên ho khan một tiếng, lạnh nhạt đẩy Liêu Phàm ra.
Lời nói của Lưu Vân Thiên không khác gì như đang cự tuyệt làm mắt Liêu Phàm cay cay, cô chực xoay người định bỏ chạy, nước mắt nãy giờ vòng vèo trên khóe mắt lặng lẽ rơi xuống má. Lưu Vân Thiên thấy Liêu Phàm khóc định xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt anh chàng nắm chặt tay cô kéo lại đối diện mình.
“Thư ký Liêu” Lưu Vân Thiên cảm thấy có chút đau lòng không nỡ bèn đặt tay lên bả vai của Liêu Phàm định nói lời an ủi.
Liêu Phàm lập tức đưa tay chặn miệng Lưu Thiên Vân, cố gằn giọng nói: “Đừng nói! Liêu Phàm biết bản thân không xứng với trợ lý Lưu, về sau sẽ không bao giờ làm trợ lý phải bối rối như thế này nữa.”
“Liêu Phàm sao mà ngốc thế kia. “ Lưu Vân Thiên thở dài đưa tay lên lau nước mắt cho Liêu Phàm.
Hai người đã làm chung với nhau lâu như vậy, tâm tình của Liêu Phàm sớm anh đã nhìn ra.
Liêu Phàm chợt nhào vào lòng Lưu Vân Thiên, nghẹn ngào nói: “Không cần đẩy tôi ra! Trợ lý Lưu để tôi ôm anh một chút được không?”
Tình cảm của Liêu Phàm đã khiến Lưu Vân Thiên có chút động lòng, anh đưa tay khẽ vuốt lưng cô dỗ dành: “Đừng khóc. “
“Anh Lưu, sao anh vô tình vậy hả? Anh không thể thử tiếp nhận tình cảm của chị Liêu sao? Chị Liêu thật tội nghiệp khi yêu phải cái người vô tâm như anh.” Lâm Khả Nhi bên cạnh chống nạnh trách móc Lưu Vân Thiên.
Nghe thấy lời trách móc của Khả Nhi, bao nhiêu kìm nén chợt vỡ òa, Lưu Phàm khóc thút thít, nước mắt thấm đẫm áo Lưu Vân Thiên.
Liêu Phàm buông Lưu Vân Thiên thôi không ôm anh nữa, nén lệ mỉm cười: “Cảm ơn trợ lý Lưu, cái ôm này Liêu Phàm tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, Liêu Phàm xoay người chạy thẳng hướng toilet.
Nhìn theo bóng lưng của Liêu Phàm, tim Lưu Vân Thiên đập mạnh và loạn nhịp. Lâm Khả Nhi bức bối đập mạnh sau gáy anh, hung hăng nói: “Còn không mau đuổi theo? Chẳng lẽ anh muốn người đẹp Liêu vì anh mà đau lòng sao?”
Lưu Vân Thiên ngẩn ra một lúc, chợt cất bước đuổi theo.
Lâm Khả Nhi lúc này mới hài lòng cười một tiếng: “Tâm nguyện của chị Liêu cuối cùng cũng được thực hiện, bà mối ta đây nên đi ăn mừng.”
Hả hê đi tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm Khả Nhi lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Đường Chá đang ngồi quay lưng về phía cô, chăm chú nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại: “Người có thể thoát được kiếp nạn này, Đường Chá tôi vui mừng khôn xiết . Được! Vậy kế hoạch của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, bye-bye!”
Khi Đường Chá cúp điện thoại, Lâm Khả Nhi không còn chăm chú nhìn bóng lưng của anh nữa. Cô chạy đến vòng hai tay ôm Đường Chá từ phía sau, kể công: “Chú Chá, Khả Nhi đã làm bà mối.”
“Bà mối?” Đường Chá xoay người lại, nhìn Lâm Khả Nhi cười rạng rỡ.
“Chính là chị Liêu Phàm và anh Lưu. Chị Liêu từ khi bước vào làm công ty cho đến nay chỉ thích mỗi anh Lưu, cho nên thấy anh Lưu vẫn chưa có bạn gái, khả Nhi liền giúp chị Liêu thổ lộ tình cảm với anh ấy.” Lâm Khả Nhi mặt mày hớn hở nói, cuối cùng thật giống như cô và chú Chá.
“Trợ lý Lưu và Liêu thư ký sao?” Đường Chá kinh ngạc nhìn Khả Nhi, “Tại sao ta không biết hai người bọn họ có tình cảm?”
“Đó là bởi vì thúc thúc chỉ biết mỗi công việc, không chịu chú ý đến ánh mắt của chị Liêu ngày ngày nhìn anh Lưu. Khả Nhi đây là ai chứ? Dĩ nhiên chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.” Lâm Khả Nhi vênh mặt nói.
“Khả Nhi quả nhiên có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, khó lường!” Đường Chá dơ ngón tay cái lên tán dương.
Lâm Khả Nhi hả hê gật đầu mặc cho mái tóc dài của cô xõa che mất nửa mặt, xem rất quyến rũ.
Cô nàng đột nhiên vươn tay ôm bả vai của Đường Chá, nghịch ngợm hỏi:” Chú Chá có phải người cũng nên thưởng cho người ta không?”
“Có phải kỷ niệm lần đầu lập công lớn chứ!” Đường Chá cười nhéo chiếc mũi dọc dừa của Khả Nhi.
“Vậy thì chú thưởng gì nào?” Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn chỉ cái môi nhỏ xinh của mình, xấu xa nói: “Phải thưởng ở đây.”
Nhìn nét mặt của Khả Nhi, Đường Chá cười lớn. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Khả Nhi lên , chạm môi anh vào đôi môi đỏ hồng của cô. Lâm Khả Nhi lập tức như con rắn quấn chặt lấy Đường Chá, không để môi của anh rời đi. Đường Chá bị quấn chặt bởi đôi môi ngọt ngào của Khả Nhi, xem ra cũng chẳng còn đường thoái lui đành thỏa mãn cô. Nhìn thấy Khả Nhi hé mắt, ánh mắt cô như đang cười trộm, anh hung hăng tăng thêm lực cắn mút đôi môi nhỏ xinh. Đến khi, Lâm Khả Nhi mất hết sức lực không còn thở nổi, anh mới chịu buông.
Lâm Khả Nhi lúc này cứ như một con mèo nhỏ vừa được cho ăn no nê một bữa, cô le lưỡi liếm môi đầy thỏa mãn. Hành động cùng ánh mắt mê người của cô khiến cho lý trí của Đường Chá điên đảo. Nhìn thấy Đường Chá đang thất thần nhìn mình, Khả Nhi cảm thấy thỏa mãn vô cùng, bước đến kéo anh: “Chú Chá, đi theo con.”
Đường Chá bồn chồn theo sát Lâm Khả Nhi cùng cô ra khỏi phòng làm việc. Lâm Khả Nhi lén lén lút lút đi đến khúc quanh phía trước, Đường Chá cảm thấy lo lắng liền hỏi: “Khả Nhi, con đang làm gì thế hả?”
Khả Nhi quay lại đối diện với anh đưa ngón tay giữa đặt lên miệng ”Hư”
Lúc này, Đường Chá chợt nghe thấy giọng nói khẽ mềm mại của Liêu Phàm: “Thiên, anh không yêu em cũng không sao, chỉ cần anh cho em ở bên cạnh anh là em thỏa mãn rồi.”
“Bé Ngốc.” Nghe giọng của Lưu Vân Thiên, Đường Chá cau mày không nói gì thêm, chỉ thấy Khả Nhi thò cái đầu nhỏ xinh của cô ra ngoài, không biết thấy gì nhưng lại che cái miệng nhỏ xinh cười xấu xa.
Đường Chá tò mò đi tới đứng sau Khả Nhi, cũng bắt chước cô ló đầu ra phía trước, liền thấy Lưu Văn Thiên cùng Liêu Phàm đang dính chặt nhau hôn triền miên.
Liêu Phàm đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng, len lén nhìn sang Lưu Vân Thiên, nhìn cô như một con thỏ ngoan ngoãn.
Lưu Vân Thiên liền cười nhạt nói: “Năng lực của Liêu tiểu thư mọi người đều biết, ngay cả tổng giám đốc cũng rất vừa lòng.”
Lâm Khải Nhi đột nhiên cầm cánh tay của Lưu Vân Thiên kéo anh đến bên cạnh Liêu Phàm. Liêu Phàm băn khoăn liếc nhìn Lưu Văn Thiên, mặt đỏ lựng như quả táo mùa thu, lông mi dài cụp xuống kẽ run. Bên cạnh vẻ ngại ngùng của Liêu Phàm, gương mặt lạnh lùng của Lưu Vân Thiên vẫn không hề thay đổi.
“Không tệ! Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh đất tạo. Anh Lưu, chị Liêu thật sự rất đẹp, còn không mau kéo chị ấy vào lòng.” Vừa nói Khả Nhi vừa đẩy Liêu Phàm ngã vào trong lòng Lưu Vân Thiên. Trong lòng chợt có người đẹp ngã vào, Lưu Vân Thiên lúng túng không biết nên dang tay ôm mỹ nhân vào lòng hay nên đẩy ra đây.
“Anh Lưu sao mà cứ đờ đẫn thế kia? Còn không mau ôm lấy chị Liêu đi” Lâm Khả Nhi quay sang Lưu Vân Thiên nháy mắt nghịch ngợm.
“Khả Nhi, đừng có nói bậy!” Lưu Vân Thiên ho khan một tiếng, lạnh nhạt đẩy Liêu Phàm ra.
Lời nói của Lưu Vân Thiên không khác gì như đang cự tuyệt làm mắt Liêu Phàm cay cay, cô chực xoay người định bỏ chạy, nước mắt nãy giờ vòng vèo trên khóe mắt lặng lẽ rơi xuống má. Lưu Vân Thiên thấy Liêu Phàm khóc định xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt anh chàng nắm chặt tay cô kéo lại đối diện mình.
“Thư ký Liêu” Lưu Vân Thiên cảm thấy có chút đau lòng không nỡ bèn đặt tay lên bả vai của Liêu Phàm định nói lời an ủi.
Liêu Phàm lập tức đưa tay chặn miệng Lưu Thiên Vân, cố gằn giọng nói: “Đừng nói! Liêu Phàm biết bản thân không xứng với trợ lý Lưu, về sau sẽ không bao giờ làm trợ lý phải bối rối như thế này nữa.”
“Liêu Phàm sao mà ngốc thế kia. “ Lưu Vân Thiên thở dài đưa tay lên lau nước mắt cho Liêu Phàm.
Hai người đã làm chung với nhau lâu như vậy, tâm tình của Liêu Phàm sớm anh đã nhìn ra.
Liêu Phàm chợt nhào vào lòng Lưu Vân Thiên, nghẹn ngào nói: “Không cần đẩy tôi ra! Trợ lý Lưu để tôi ôm anh một chút được không?”
Tình cảm của Liêu Phàm đã khiến Lưu Vân Thiên có chút động lòng, anh đưa tay khẽ vuốt lưng cô dỗ dành: “Đừng khóc. “
“Anh Lưu, sao anh vô tình vậy hả? Anh không thể thử tiếp nhận tình cảm của chị Liêu sao? Chị Liêu thật tội nghiệp khi yêu phải cái người vô tâm như anh.” Lâm Khả Nhi bên cạnh chống nạnh trách móc Lưu Vân Thiên.
Nghe thấy lời trách móc của Khả Nhi, bao nhiêu kìm nén chợt vỡ òa, Lưu Phàm khóc thút thít, nước mắt thấm đẫm áo Lưu Vân Thiên.
Liêu Phàm buông Lưu Vân Thiên thôi không ôm anh nữa, nén lệ mỉm cười: “Cảm ơn trợ lý Lưu, cái ôm này Liêu Phàm tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, Liêu Phàm xoay người chạy thẳng hướng toilet.
Nhìn theo bóng lưng của Liêu Phàm, tim Lưu Vân Thiên đập mạnh và loạn nhịp. Lâm Khả Nhi bức bối đập mạnh sau gáy anh, hung hăng nói: “Còn không mau đuổi theo? Chẳng lẽ anh muốn người đẹp Liêu vì anh mà đau lòng sao?”
Lưu Vân Thiên ngẩn ra một lúc, chợt cất bước đuổi theo.
Lâm Khả Nhi lúc này mới hài lòng cười một tiếng: “Tâm nguyện của chị Liêu cuối cùng cũng được thực hiện, bà mối ta đây nên đi ăn mừng.”
Hả hê đi tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm Khả Nhi lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Đường Chá đang ngồi quay lưng về phía cô, chăm chú nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại: “Người có thể thoát được kiếp nạn này, Đường Chá tôi vui mừng khôn xiết . Được! Vậy kế hoạch của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, bye-bye!”
Khi Đường Chá cúp điện thoại, Lâm Khả Nhi không còn chăm chú nhìn bóng lưng của anh nữa. Cô chạy đến vòng hai tay ôm Đường Chá từ phía sau, kể công: “Chú Chá, Khả Nhi đã làm bà mối.”
“Bà mối?” Đường Chá xoay người lại, nhìn Lâm Khả Nhi cười rạng rỡ.
“Chính là chị Liêu Phàm và anh Lưu. Chị Liêu từ khi bước vào làm công ty cho đến nay chỉ thích mỗi anh Lưu, cho nên thấy anh Lưu vẫn chưa có bạn gái, khả Nhi liền giúp chị Liêu thổ lộ tình cảm với anh ấy.” Lâm Khả Nhi mặt mày hớn hở nói, cuối cùng thật giống như cô và chú Chá.
“Trợ lý Lưu và Liêu thư ký sao?” Đường Chá kinh ngạc nhìn Khả Nhi, “Tại sao ta không biết hai người bọn họ có tình cảm?”
“Đó là bởi vì thúc thúc chỉ biết mỗi công việc, không chịu chú ý đến ánh mắt của chị Liêu ngày ngày nhìn anh Lưu. Khả Nhi đây là ai chứ? Dĩ nhiên chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.” Lâm Khả Nhi vênh mặt nói.
“Khả Nhi quả nhiên có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, khó lường!” Đường Chá dơ ngón tay cái lên tán dương.
Lâm Khả Nhi hả hê gật đầu mặc cho mái tóc dài của cô xõa che mất nửa mặt, xem rất quyến rũ.
Cô nàng đột nhiên vươn tay ôm bả vai của Đường Chá, nghịch ngợm hỏi:” Chú Chá có phải người cũng nên thưởng cho người ta không?”
“Có phải kỷ niệm lần đầu lập công lớn chứ!” Đường Chá cười nhéo chiếc mũi dọc dừa của Khả Nhi.
“Vậy thì chú thưởng gì nào?” Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn chỉ cái môi nhỏ xinh của mình, xấu xa nói: “Phải thưởng ở đây.”
Nhìn nét mặt của Khả Nhi, Đường Chá cười lớn. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Khả Nhi lên , chạm môi anh vào đôi môi đỏ hồng của cô. Lâm Khả Nhi lập tức như con rắn quấn chặt lấy Đường Chá, không để môi của anh rời đi. Đường Chá bị quấn chặt bởi đôi môi ngọt ngào của Khả Nhi, xem ra cũng chẳng còn đường thoái lui đành thỏa mãn cô. Nhìn thấy Khả Nhi hé mắt, ánh mắt cô như đang cười trộm, anh hung hăng tăng thêm lực cắn mút đôi môi nhỏ xinh. Đến khi, Lâm Khả Nhi mất hết sức lực không còn thở nổi, anh mới chịu buông.
Lâm Khả Nhi lúc này cứ như một con mèo nhỏ vừa được cho ăn no nê một bữa, cô le lưỡi liếm môi đầy thỏa mãn. Hành động cùng ánh mắt mê người của cô khiến cho lý trí của Đường Chá điên đảo. Nhìn thấy Đường Chá đang thất thần nhìn mình, Khả Nhi cảm thấy thỏa mãn vô cùng, bước đến kéo anh: “Chú Chá, đi theo con.”
Đường Chá bồn chồn theo sát Lâm Khả Nhi cùng cô ra khỏi phòng làm việc. Lâm Khả Nhi lén lén lút lút đi đến khúc quanh phía trước, Đường Chá cảm thấy lo lắng liền hỏi: “Khả Nhi, con đang làm gì thế hả?”
Khả Nhi quay lại đối diện với anh đưa ngón tay giữa đặt lên miệng ”Hư”
Lúc này, Đường Chá chợt nghe thấy giọng nói khẽ mềm mại của Liêu Phàm: “Thiên, anh không yêu em cũng không sao, chỉ cần anh cho em ở bên cạnh anh là em thỏa mãn rồi.”
“Bé Ngốc.” Nghe giọng của Lưu Vân Thiên, Đường Chá cau mày không nói gì thêm, chỉ thấy Khả Nhi thò cái đầu nhỏ xinh của cô ra ngoài, không biết thấy gì nhưng lại che cái miệng nhỏ xinh cười xấu xa.
Đường Chá tò mò đi tới đứng sau Khả Nhi, cũng bắt chước cô ló đầu ra phía trước, liền thấy Lưu Văn Thiên cùng Liêu Phàm đang dính chặt nhau hôn triền miên.
/192
|