Edit: Su_ri
Lâm Khả Nhi đột nhiên đến gần Đường Chá, ôm chặt cổ anh hỏi: “Chú Chá, Khả Nhi có đẹp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên áp sát, hại trái tim Đường Chá một lần nữa lại đập loạn nhịp, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời: “Khả Nhi giống như một tiểu tinh linh, là tuyệt thế đại mĩ nữ”.
“Thế chú Chá có thích Khả Nhi không?” Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt, tràn đầy mê hoặc nhìn Đường Chá. Đôi môi phấn hồng hé mở, nhẹ nhàng phun ra hơi thở đầy mùi hương “hoa sơn chi”, mê hoặc Đường Chá đẹp trai lãnh khốc. Chú Chá, hành động “dụ yêu” của Khả Nhi sẽ càng ngày càng mãnh liệt nha, người phải cẩn thận đấy.
Nhìn Lâm Khả Nhi cười giảo hoạt, ánh mắt Đường Chá đột nhiên cứng lại, vẻ mặt lãnh khốc thiếu chút nữa bị phá hư.
“Chú Chá, chú vẫn chưa trả lời Khả Nhi. Rốt cuộc, chú có thích người ta hay không?” Lâm Khả Nhi dựa cả người vào Đường Chá, vuốt ve ngực anh.
Đôi mắt thâm sâu của Đường Chá thoáng lộ ra một tia bí ẩn: “Khả Nhi, chú đã nhìn cháu lớn lên, cháu giống như con gái của chú vậy”.
Con gái? Cô không cần làm con gái anh, cô phải là người yêu của anh Chá cơ, là người vợ duy nhất của anh.
“Khả Nhi không phải trẻ con”. Lâm Khả Nhi ôm chặt hông Đường Chá, bá đạo nói.
“Trong lòng chú Chá, Khả Nhi không giống với những người khác, được chưa?” Đường Chá vỗ vỗ đầu Khả Nhi, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Đi nhanh nào, không thì nhà hàng đóng cửa mất”.
Lâm Khả Nhi hài lòng ôm chặt Đường Chá, làm nũng nói: “Chú Chá, người ta phải ăn mặc trang điểm kiểu thục nữ thế này, chân cũng không còn hơi sức nữa, chú đỡ người ta ra ngoài đi”.
“Cô nhóc tinh nghịch!” Đường Chá lắc đầu một cái, nhưng không cự tuyệt, ôm lấy Lâm Khả Nhi, cẩn thận giống như ôm tuyệt thế trân bảo.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi tràn đầy vui mừng, cô dựa vào bộ ngực dày rộng của Đường Chá, muốn cả đời được đắm chìm trong đó.
Lúc bọn họ đi đến nhà hàng, quản lý nhà hàng lập tức tiến tới trước, cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Đường, mời đi bên này”.
Bọn họ được đưa đến một gian phòng riêng biệt, không gian sang trọng thanh nhã. Lâm Khả Nhi gọi một phần bánh ngọt cùng một cốc chocolate lớn. Thấy vậy, Đường Chá không đồng ý lắc đầu: “Thật là một tiểu hài tử, những thứ này làm sao có thể ăn thay cơm”.
Anh nghiêng đầu nói nhỏ với quản lý nhà hàng vài câu, anh ta liền cúi mình chào rồi rời đi.
“Chú Chá, Khả Nhi mệt, chú ôm người ta một cái”. Lâm Khả Nhi chớp chớp hàng lông mi dày, dựa vào trước ngực Đường Chá làm nũng.
“Khả Nhi mệt ư? Nhưng chú nhớ cháu là Tiểu Siêu Nhân vô địch, là tiểu ác ma sức lực vô hạn cơ mà”. Đường Chá mỉm cười, trên khuôn mặt lãnh khốc thoáng qua một tia trêu chọc.
Lâm Khả Nhi xoa xoa ngực Đường Chá, cố ý vẽ vòng tròn, cảm thấy trái tim Đường Chá dưới ngón tay cô đang đập loạn, nhưng gương mặt tuấn tú của anh vẫn mang nét lạnh lùng lãnh khốc, nhìn không ra sự hưng phấn của anh, dù chỉ chút ít. Đôi mắt Lâm Khả Nhi vụt sáng nói: “Chú Chá, hôm nay Khả Nhi đã hoàn thành một công trình vĩ đại, vẽ xong bức danh hoạ Gogh, thật mệt mỏi nha! Người không xót thương Khả Nhi sao?”.
“Cháu còn dám nói bức hoạ kia?” Đường Chá cố ý nghiêm mặt, chằm chằm nhìn Lâm Khả Nhi: “Cháu nói xem chú nên trừng phạt cháu như thế nào?”
“Ai bảo nó xấu như vậy? Khả Nhi thấy nó cũng không thuận mắt, không đem nó xé nát cũng là tốt lắm rồi”, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bất mãn nói.
“Vua phá phách, thật hết cách với cháu”. Đường Chá thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước, tựa hồ xuyên thấu qua Lâm Khả Nhi, nhìn về phương xa.
“Người nào bướng bỉnh không biết, nhưng Khả Nhi thật biết nghe lời mà”. Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười duyên dáng.
“Vậy thì phải nghe lời đi! Nếu không chú Chá liền đem cháu trả về cho Lâm Vũ Mặc”, Đường Chá uy hiếp nói.
“Chú Chá muốn đuổi Khả Nhi đi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi nhăn lại, ai oán nhìn Đường Chá.
“Nếu Khả Nhi không nghe lời thì chú sẽ trả cháu về nhà!”.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đến gần Đường Chá, ôm chặt cổ anh hỏi: “Chú Chá, Khả Nhi có đẹp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên áp sát, hại trái tim Đường Chá một lần nữa lại đập loạn nhịp, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời: “Khả Nhi giống như một tiểu tinh linh, là tuyệt thế đại mĩ nữ”.
“Thế chú Chá có thích Khả Nhi không?” Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt, tràn đầy mê hoặc nhìn Đường Chá. Đôi môi phấn hồng hé mở, nhẹ nhàng phun ra hơi thở đầy mùi hương “hoa sơn chi”, mê hoặc Đường Chá đẹp trai lãnh khốc. Chú Chá, hành động “dụ yêu” của Khả Nhi sẽ càng ngày càng mãnh liệt nha, người phải cẩn thận đấy.
Nhìn Lâm Khả Nhi cười giảo hoạt, ánh mắt Đường Chá đột nhiên cứng lại, vẻ mặt lãnh khốc thiếu chút nữa bị phá hư.
“Chú Chá, chú vẫn chưa trả lời Khả Nhi. Rốt cuộc, chú có thích người ta hay không?” Lâm Khả Nhi dựa cả người vào Đường Chá, vuốt ve ngực anh.
Đôi mắt thâm sâu của Đường Chá thoáng lộ ra một tia bí ẩn: “Khả Nhi, chú đã nhìn cháu lớn lên, cháu giống như con gái của chú vậy”.
Con gái? Cô không cần làm con gái anh, cô phải là người yêu của anh Chá cơ, là người vợ duy nhất của anh.
“Khả Nhi không phải trẻ con”. Lâm Khả Nhi ôm chặt hông Đường Chá, bá đạo nói.
“Trong lòng chú Chá, Khả Nhi không giống với những người khác, được chưa?” Đường Chá vỗ vỗ đầu Khả Nhi, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Đi nhanh nào, không thì nhà hàng đóng cửa mất”.
Lâm Khả Nhi hài lòng ôm chặt Đường Chá, làm nũng nói: “Chú Chá, người ta phải ăn mặc trang điểm kiểu thục nữ thế này, chân cũng không còn hơi sức nữa, chú đỡ người ta ra ngoài đi”.
“Cô nhóc tinh nghịch!” Đường Chá lắc đầu một cái, nhưng không cự tuyệt, ôm lấy Lâm Khả Nhi, cẩn thận giống như ôm tuyệt thế trân bảo.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi tràn đầy vui mừng, cô dựa vào bộ ngực dày rộng của Đường Chá, muốn cả đời được đắm chìm trong đó.
Lúc bọn họ đi đến nhà hàng, quản lý nhà hàng lập tức tiến tới trước, cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Đường, mời đi bên này”.
Bọn họ được đưa đến một gian phòng riêng biệt, không gian sang trọng thanh nhã. Lâm Khả Nhi gọi một phần bánh ngọt cùng một cốc chocolate lớn. Thấy vậy, Đường Chá không đồng ý lắc đầu: “Thật là một tiểu hài tử, những thứ này làm sao có thể ăn thay cơm”.
Anh nghiêng đầu nói nhỏ với quản lý nhà hàng vài câu, anh ta liền cúi mình chào rồi rời đi.
“Chú Chá, Khả Nhi mệt, chú ôm người ta một cái”. Lâm Khả Nhi chớp chớp hàng lông mi dày, dựa vào trước ngực Đường Chá làm nũng.
“Khả Nhi mệt ư? Nhưng chú nhớ cháu là Tiểu Siêu Nhân vô địch, là tiểu ác ma sức lực vô hạn cơ mà”. Đường Chá mỉm cười, trên khuôn mặt lãnh khốc thoáng qua một tia trêu chọc.
Lâm Khả Nhi xoa xoa ngực Đường Chá, cố ý vẽ vòng tròn, cảm thấy trái tim Đường Chá dưới ngón tay cô đang đập loạn, nhưng gương mặt tuấn tú của anh vẫn mang nét lạnh lùng lãnh khốc, nhìn không ra sự hưng phấn của anh, dù chỉ chút ít. Đôi mắt Lâm Khả Nhi vụt sáng nói: “Chú Chá, hôm nay Khả Nhi đã hoàn thành một công trình vĩ đại, vẽ xong bức danh hoạ Gogh, thật mệt mỏi nha! Người không xót thương Khả Nhi sao?”.
“Cháu còn dám nói bức hoạ kia?” Đường Chá cố ý nghiêm mặt, chằm chằm nhìn Lâm Khả Nhi: “Cháu nói xem chú nên trừng phạt cháu như thế nào?”
“Ai bảo nó xấu như vậy? Khả Nhi thấy nó cũng không thuận mắt, không đem nó xé nát cũng là tốt lắm rồi”, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bất mãn nói.
“Vua phá phách, thật hết cách với cháu”. Đường Chá thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước, tựa hồ xuyên thấu qua Lâm Khả Nhi, nhìn về phương xa.
“Người nào bướng bỉnh không biết, nhưng Khả Nhi thật biết nghe lời mà”. Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười duyên dáng.
“Vậy thì phải nghe lời đi! Nếu không chú Chá liền đem cháu trả về cho Lâm Vũ Mặc”, Đường Chá uy hiếp nói.
“Chú Chá muốn đuổi Khả Nhi đi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi nhăn lại, ai oán nhìn Đường Chá.
“Nếu Khả Nhi không nghe lời thì chú sẽ trả cháu về nhà!”.
/192
|